Chương 328: Trưng Vương Song Nữ

“Nó… nó to quá…” Lệ Sương Mỹ bị hắn nắm lấy tay ngọc đặt lên thanh côn thịt vừa to vừa cứng, nàng có chút bất ngờ cùng hoảng sợ nỉ non.

Trần An Vĩ bật cười, trêu chọc “Đã làm không biết bao nhiêu lần rồi…”

Lệ Sương Mỹ bĩu môi hờn dỗi, nhưng dưới tay vẫn vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoa nắn hai hòn long căn, tận lực giúp nam nhân sung sướng.

Trần An Vĩ cũng không ủy khuất nàng, vừa ôm nàng trong lòng, vừa xoa nắn đôi gò bông đào, bên trên lại nhấm mút đôi môi tuyệt mĩ, phía dưới đã không yên phận mà vuốt ve u cốc thơm mật.

“Ưm… Tiểu Vĩ… ưm… Tiểu Vĩ…” Lệ Sương Mỹ bị hắn tấn công bất ngờ, đầu óc dần trở nên trống rỗng, hô hấp càng nặng nề hơn, miệng nhỏ chỉ còn biết kêu tên hắn.

Trần An Vĩ bị tiếng rên kiều diễm của nàng làm cho kích thích, không nhịn được nữa mà gầm lên một tiếng, đem ngọc thể của Lệ Sương Mỹ đặt nằm xuống, thân thể cường tráng đè ép lên trên, tràn đầy bá đạo mà chiếm hữu đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

“Ưm… Tiểu Vĩ… thiếp ngứa…” Lệ Sương Mỹ nỉ non, u cốc sớm đã bị hắn kích thích làm cho rỉ nước, hạ thể trống rỗng không chịu nổi.

Trần An Vĩ cũng không khá hơn, nhưng vẫn không nóng vội, môi hắn vẫn hôn nàng, tiểu huynh đệ phía dưới đã đặt vào u cốc mà nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống.

“Đừng mà… đừng trêu chọc thiếp nữa…” Lệ Sương Mỹ oằn mình rên rỉ, hay tay bấu chặt lấy lưng hắn, uống éo vòng eo tìm khoái cảm.

Ót!

Trần An Vĩ không nhịn được nữa, tiểu huynh đệ một đường thẳng tiến vào bên trong, hưởng thụ sự ôm ấp của từng vách thịt mềm bên trong cơ thể nàng.

Lệ Sương Mỹ mỉm cười hạnh phúc, toàn thân thả lỏng nghênh đón nam nhân xâm nhập, miệng nhỏ khẽ thủ thỉ “Thiếp có thứ muốn cho chàng xem!”

Dứt lời liền động lấy ý niệm, nơi gắn kết giữa hai người đột nhiên phát sáng.

Trần An Vĩ có chút bất ngờ, tiểu huynh đệ vừa nhập động, một cỗ hấp lực mạnh mẽ đã tuôn ra, không ngừng hút linh hồn hắn vào bên trong.

“Đây là…” Khi có được ý thức, Trần An Vĩ lại nhìn thấy mình ở trong thần trí của nàng, từng mảnh kí ức rõ ràng hiện lên trong tầm mắt hắn.

Chúng nó đều là những kí ức khi hắn cũng nàng trong thân phận Tiểu Mỹ ngây thơ chơi đùa, từng trò chơi tưởng chừng như đơn giản của trẻ con lại được nàng trân quý bảo vệ.

Rồi từng mảnh kí ức giữa hắn và nàng trong thân phận Lệ Sương Mỹ lãnh diễm lạnh lùng, tuy lần nào nàng cũng tỏ ra điêu ngoa, nhưng trái tim sớm đã rung động vì hắn.

“Tiểu Vĩ!” Chợt lúc này, một tiếng gọi non nớt pha lẫn tiếng cười khúc khích cùng một tiếng gọi trong trẻo nhưng không kém phần dịu dàng vang lên khiến Trần An Vĩ bị thu hút.

Trước mặt hắn, hai vị tuyệt sắc giai nhân đứng song song với nhau, trên gương mặt các nàng là nụ cười hạnh phúc khiến bất kì ai nhìn vào cũng phải nhung nhớ.

Gương mặt các nàng giống nhau như đúc, đều là Lệ Sương Mỹ, nhưng Trần An Vĩ biết, một người là thần trí lúc nàng còn ngây thơ hồn nhiên – Tiểu Mỹ, người còn lại là thần trí khi nàng còn là Viện Trưởng Nhật Nguyệt Học Viện – Lệ Sương Mỹ.

“Các nàng…” Trần An Vĩ nhìn lấy hai nữ, kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời.

“Bất ngờ không? Đây là món quà hai người bọn thiếp dành tặng chàng!” Tiểu Mỹ cười khúc khích lên tiếng, tuy nàng vẫn là Tiểu Mỹ ngây thơ nhưng đã đổi xưng hô với nam nhân này.

“Đa tạ chàng đã vì bọn thiếp làm nhiều chuyện như vậy!” Lệ Sương Mỹ mỉm cười nói, ánh mắt đầu nhu tình.

Trần An Vĩ mỉm cười lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì linh hồn lại trở về thân thể, dung nhan tuyệt mĩ của Lệ Sương Mỹ một lần nữa hiện ra trước mắt.

“Phu quân, Tiểu Mỹ yêu chàng!” Lệ Sương Mỹ nhu tình nhìn nam nhân, nhỏ giọng thủ thỉ.

Trần An Vĩ trong lòng xúc động không thôi, hắn không ngờ nàng lại lưu giữ từng ký ức xảy ra giữa hai người như trân bảo.

Ngắm nhìn giai nhân trong lòng mình, Trần An Vĩ cảm thấy mọi lời nói đều vô nghĩa, tình cảm giữa hai người hiện giờ chỉ có dùng hành động mới thể hiện một cách rõ ràng nhất.

Bạch… Bạch… Bạch…

“Ưm… đột ngột quá… nhưng mà… thiếp thích lắm…” Lệ Sương Mỹ cảm nhận tiểu huynh đệ của hắn đang di chuyển trong cơ thể, miệng nhỏ nỉ non một tiếng, cặp đùi thon đã quặp lấy hông nam nhân, như cổ vũ hắn.

Trần An Vĩ càng nhấp càng hăng say, tiểu huynh đệ liên tục cày cấy trên mảnh ruộng màu mỡ, hàng loạt tư thế cũng có đất dụng võ.

“Tiểu Vĩ… thiếp sắp ra… ra cùng thiếp…” Lệ Sương Mỹ ngồi lên tiểu huynh đệ của hắn, vòng ẻo con kiến liên tục nhấp lên xuống, đôi gò bông đào lại bị nam nhân mút lấy khiến nàng sướng muốn chết.

“Ta cũng sắp ra!” Trần An Vĩ hai tay ôm lấy vòng eo của nàng, đảo khách thành chủ, bắt đầu chạy nước rút.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

“Á… thiếp raaaaaa…”

“Ta cũng ra đây, bảo bối!”

Theo một tiếng rên dài cũng một cú nhấp dũng mãnh cuối cùng, dương tinh cùng âm tinh bắn ra từng đợt, hòa lẫn vào nhau tạo nên hỗn hợp tình yêu của đôi nam nữ.

Trần An Vĩ ngả người xuống ôm lấy tiểu giai nhân của mình, tay nhẹ vuốt ve tấm lưng trần giúp nàng tận hưởng cao trào.

Lệ Sương Mỹ rúc đầu vào lồng ngực nam nhân, khóe môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc, có lẽ nàng nên cảm tạ tên Trường Lãm kia vì đã gài bẫy nàng, nhờ đó mà nàng có cơ hội gặp nam nhân này.

Trần An Vĩ ôm lấy giai nhân, động lấy ý niệm, thoáng cái đã trở về Đình Viện Thụ, bồi chúng nữ một giấc ngủ, sau khi thức dậy sẽ là lúc hắn tiến về Vĩnh Thế Chi Lăng, tìm kiếm hai bộ khung xương của nữ cường giả Nguyên Thánh cảnh, phục hồi thân thể cho hai nữ Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh.

Tọa lạc trên bầu trời An Nam Tinh Cầu, một khối kiến trúc đồ sộ hoàn mĩ như tranh vẽ trôi nổi giữa không trung, từng cấu trúc trên đó đều thể hiện vẻ uy nghiêm trang trọng.

Nhìn từ bên ngoài vào, khối kiến trúc như một quảng trường rộng không thấy biên giới, tại trung tâm đặt một lư hương lúc nào cũng nghi ngút khói.

Bốn chữ Vĩnh Thế Chi Lăng chữ rồng bay phượng múa khắc trên chiếc lư màu hoàng kim kia, thể hiện sự kính trọng cao nhất của những kẻ hậu bối với bậc tiền bối cha anh.

Xung quanh đó, là hàng nghìn hàng vạn chiếc bia mộ được khắc từng danh tự, ngày tháng của những vị anh hùng đã hi sinh trong những trận chiến bảo vệ tinh cầu.

Phía sau lư hương, một ngôi lăng tẩm được dựng lên từ những khối Ngũ Sắc Hồn Thạch cực kì dồi dào Hồn Lực, nơi này là nơi bảo tồn anh linh các vị tiền bối có tên trong Vĩnh Thế Chi Lăng, cũng chính là nơi hậu bối có thể nhận được truyền thừa.

Truyền thừa của các bậc anh hùng từ xa xưa để lại dĩ nhiên là cực kì quý giá, thế nhưng lại không có bất kì cá nhân, tổ chức hay thế lực nào dám ra tay cướp đoạt.

Bởi vì hai nguyên do.

Thứ nhất, xung quanh Vĩnh Thế Chi Lăng được bao phủ bởi một tầng Trận Pháp Thánh Cấp Cực Phẩm cực kì cao thâm mang tên Vạn Niên Thủ Hộ Trận, có khả năng ngăn chặn mọi loại Thuật Pháp dưới Thánh Cấp Cực Phẩm.

Không ai biết người nào đã ra tay bố trí Vĩnh Thế Phòng Hộ Trận này, chỉ biết rằng cho dù có phá được trận pháp, cũng chẳng kẻ nào dám ra tay cướp đoạt truyền thừa bên trong.

Đó là bởi vì nguyên do thứ hai.

Vĩnh Thế Chi Lăng là nơi an nghỉ của các bậc tiền bối hi sinh vì chiến đấu bảo vệ tinh cầu trong dòng sông lịch sử, vì thế nên nơi này được tinh cầu bảo vệ, chỉ cần phát hiện bất kì hành động ngỗ nghịch nào, Thiên Địa Chi Nhãn sẽ lập tức hiển linh và oanh sát kẻ ngông cuồng.

Còn nhớ năm xưa đã từng có một Thánh Cấp Cực Phẩm thế lực ngông cuồng tới cực điểm, cường thế phá hủy trận pháp, muốn xâm nhập vào Vĩnh Thế Chi Lăng cướp đoạt truyền thừa.

Thiên Địa Chi Nhãn ngay lập tức hiển linh, dùng một đòn Thập Sắc Lôi Kiếp mạnh mẽ oanh tạc, cả thế lực nọ từ chủ lẫn tớ hơn trăm vạn người, tất cả đều bốc hơi trong nháy mắt.

Tin tức vừa lộ ra đã gây chấn động thế nhân trong thời gian dài, ngay cả hiện tại, khi An Nam Tinh Cầu đẳng cấp bị suy giảm cũng chẳng có kẻ nào dám ngỗ nghịch như vậy nữa.

Nếu như vậy thì… câu hỏi được đặt ra là, làm thế nào để hậu bối có thể đạt được truyền thừa bên trong Vĩnh Thế Chi Lăng?

Thực ra, Vạn Niên Thủ Hộ Trận sẽ được mở ra mỗi vạn năm như đúng cái tên của nó, tạo cơ hội cho hậu bối từ mọi nơi trên tinh cầu tiến vào, thực hiện di nguyện của các bậc tiền bối, đạt được truyền thừa từ đó nhất phi trùng thiên, trở thành cường giả tiếp bước cha anh.

Mà vừa lúc, ba ngày sau khi Vạn Yêu Chiến Tướng Hội kết thúc cũng chính là lúc Vĩnh Thế Chi Lăng được mở ra, nghênh đón hậu bối mọi nơi tiến đến.

Cách vị trí Vĩnh Thế Chi Lăng không xa, một thân ảnh nam tử khoác lấy hắc sắc Nguyệt Ảnh Áo Choàng nhẹ nhàng xuất hiện, khóe miệng cong lên nụ cười tự tin, khẽ lẩm bẩm “Cuối cùng cũng tới rồi!”

Bên cạnh hắn, linh hồn của hai vị tuyệt sắc giai nhân mờ ảo xuất hiện, ánh mắt các nàng ngập tràn rung động khi nhìn tới Vĩnh Thế Chi Lăng, bởi vì các nàng đã chờ đợi ngày mình có lại thân thể từ rất lâu rồi.

Chỉ cần đạt được hai khung xương của nữ Nguyên Thánh cảnh, ngày các nàng tái thế sẽ không còn xa.

Nghĩ tới đây, ánh mắt các nàng nhìn tới nam nhân kia lại thêm một tia dịu dàng, chính hắn là người đã giúp các nàng đạt được điều này.

Nếu không nhờ hắn, hiện tại các nàng sợ rằng một tia linh hồn này cũng không giữ được.

“Đi thôi! Chúng ta tới tảo mộ nào!” Nam nhân nhìn các nàng lên tiếng, chiếc Nguyệt Ảnh Áo Choàng cũng được hắn kéo xuống, để lộ ra gương mặt anh tuấn cùng đôi mắt sắc sảo trong sáng đầy sự tự tin.

Hắn không ai khác chính là Trần An Vĩ, sau một quãng đường dài ba ngày thời gian, cuối cùng đã tới được nơi này.

Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh khẽ gật đầu, hóa thành hai tôn Hàn Long Tộc mà trở về cơ thể hắn.

Hai hình xăm Hàn Long đối xứng nhau xuất hiện sau lưng hắn cho thấy công dụng lợi hại của Nhân Long Tuyên Thệ Công.

Trần An Vĩ âm thầm cảm thấy quyết định mua lấy nó là đúng đắn.

Nhờ những chiến tích vang đội ở Vạn Yêu Chiến Tướng Hội, Nguyệt Ảnh Tệ của hắn đã không dừng ở con số 260 vạn nữa, mà luôn tăng lên trên đường hắn tới Vĩnh Thế Chi Lăng, vừa đủ để hắn mua phiên bản hoàn chỉnh của Nhân Long Tuyên Thệ Công, cho phép hắn có thể tuyên thệ với nhiều tôn Long Tộc cùng một lúc, nhờ đó công dụng của công pháp này sẽ càng được khuếch đại.

Chuyến này đến Vĩnh Thế Chi Lăng không biết khi nào mới trở ra, khi trở ra còn phải theo Vạn Bảo Hội tiến lên vũ trụ trong vòng 1 năm, vì thế Trần An Vĩ đã đem Bát Diện Thạch giao lại cho Á Huyền Ngân, đợi khi chúng nữ xuất quan là Nguyệt Ảnh Bảo Cung có thể xuất thế được rồi.

Dù phải xa chúng nữ khiến hắn có chút không đành lòng nhưng mà cũng may là thời gian sẽ không dài, Trần An Vĩ tin tưởng khi hắn trở về, Nguyệt Ảnh Bảo Cung sẽ vang danh thiên hạ.

Gác lại dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, Thiên Địa Dạ Hành kích hoạt, thân ảnh đã biến mất. Trần An Vĩ hắn cũng nên đột phá thực lực rồi.

Đến gần hai bia mộ giống nhau như đúc, Trần An Vĩ khẽ cảm thán “Trùng hợp vậy sao?”

Chỉ thấy trên mỗi bia mộ được điêu khắc một tôn Chân Long rực rỡ màu hoàng kim, vừa đối xứng lại vừa giống nhau hệt như hai giọt nước, điều này chứng tỏ rằng hai vị tiền bối này khi còn sống không những là song sinh, còn là Long Tộc.

Mà danh tự đề trên bia mộ khiến Trần An Vĩ có chút hoài niệm.

“Trưng Vương Song Nữ Chi Mộ!”

Cái tên thật khiến hắn vô thức nhớ về truyền thuyết hai bà Trưng trong tiền kiếp – hai vị nữ vương đã anh dũng chiến đấu bảo vệ đất nước của hắn, chỉ khác là ở tiền kiếp, không ai nhắc đến hai người có phải song sinh hay không, còn hiện tại hai người chắc chắn là song sinh rồi.

Kính cẩn cúi đầu, Trần An Vĩ khẽ niệm “Hỡi anh linh hai vị nữ vương, tiểu bối tận tâm thành kính đến cầu bình an, mong hai người chấp thuận cho tiểu bối được lấy đi hài cốt, nguyện vọng của hai người, ta chắc chắn sẽ hoàn thành!”

Hai nữ Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh cũng xuất hiện, cúi đầu bày tỏ thành kính, miệng nhỏ cũng lẩm bẩm câu niệm tương tự.

Dứt lời, từ bên trong lăng tẩm, hai luồng ánh sáng bạc lóe lên, anh linh của Trưng Vương Song Nữ đã xuất hiện trước mặt hắn.

Hai người giống nhau như đúc, đến cả ánh mắt lẫn trang phục đều giống nhau, cùng là nhuyễn giáp bao phủ toàn thân, có khác chăng chỉ là chiếc vương miện đội trên đầu.

Xung quanh hai người, hư ảnh một tôn Chân Long Nhất Tộc như quần thần mà lượn quanh, một bộ cung kính vô cùng.

Ánh mắt hờ hững nhìn đến tên nam nhân vừa triệu hoán mình, hai người lại liếc mắt nhìn đến đôi song sinh tỷ muội bên cạnh hắn, khẽ cất tiếng “Nguyện vọng của ngươi, bổn vương có thể chấp thuận, bất quá…”

Chưa nói dứt lời, hai người đã phất tay một cái, một vùng không gian lập tức bị phong tỏa, Trần An Vĩ không kịp phòng ngự liền bị hất ra xa trăm dặm, máu tươi cuồng phún, triệt để mất đi ý thức.

“Tiểu Vĩ!” Long Nhược Thủy hai nữ hốt hoảng lên tiếng.

Ý niệm vừa động, các nàng muốn thi triển Nhân Long Tuyên Thệ Công trở về bên cạnh hắn, nhưng khiến các nàng lo lắng hơn chính là dù bất kể làm cách gì, các nàng đều không thể thoát khỏi vùng không gian được hai vị nữ vương tạo ra.

“Vô ích thôi, muốn trở về bên hắn, các ngươi phải đánh bại chúng ta!” Trưng Vương Song Nữ lại lên tiếng, dứt lời đã thi triển thế công.

Đôi tay ngọc ngà lập tức được bao phủ bởi hoàng kim sắc vảy lân, Long Pháo “nhẹ nhàng” thi triển.

Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được sự ngưng trọng trong mắt đối phương, nhưng lý trí các nàng cho biết, nếu các nàng không chiến đấu, nam nhân kia sẽ còn gặp nguy hiểm.

Cho nên…

“Trận chiến này, tỷ muội chúng ta phải dành chiến thắng!” Hai tỷ muội đồng thanh quát, chiến ý hừng hực trong ánh mắt, Long Lực cùng Băng Hệ Nguyên Lực tức tốc được vận chuyển.

Vảy lân bao phủ đôi tay ngọc ngà, lam sắc Long Pháo cấp tốc hội tụ lực lượng, mãnh liệt đối đầu với hai khỏa Long Pháo màu hoàng kim của hai vị nữ vương.

Thế công hai bên mạnh mẽ va vào nhau, nhưng lại không hề có bạo động hay vụ nổ, bởi lẽ chúng nó đều bị phong ấn vào bên trong không gian mà Trưng Vương Song Nữ tạo ra, một chút dư ba cũng không để lọt ra ngoài.

Nhưng nhìn vào bên trong có thể thấy rõ ràng, Long Nhược Thủy hai nữ bị đánh bật vào biên giới, linh hồn ngày càng ảm đạm, mà ở phía bên kia hai vị nữ vương vẫn hoàn hảo vô hại.

Hiển nhiên, sức mạnh của cường giả đã từng hi sinh trên chiến trường khốc liệt năm xưa không phải nói chơi, dù chỉ còn là anh linh nhưng không hề yếu ớt.

Hai nữ nhìn thấy tình cảnh này, rồi lại nhìn nhau, siết chặt nắm tay, trong mắt hừng hực sự quyết tâm.

Giờ phút này các nàng như có thần giao cách cảm, linh hồn bắt đầu sinh ra cộng hưởng…

Một cỗ sức mạnh khủng bố khiến không gian phải run rẩy bất chợt hàng lâm…

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言