Giữa bầu không khí tĩnh lặng khó xử, thanh âm của Trần An Vĩ lại vang lên.
“Bạch Duy Tân đã chết, thù hận có thể bỏ qua, nhưng tổn thất mà mẫu nữ hai nàng đã phải chịu không thể không bồi thường!”
“Chuyện này…” Bạch Thiên Tần và chúng trưởng lão Bạch Gia nghe mà ngơ ngác, từng đôi mắt già nua nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải.
Cuối cùng, Bạch Thiên Tần đành thở dài “Không biết các hạ muốn Bạch Gia chúng ta bồi thường thế nào?”
“Rất đơn giản!” Trần An Vĩ như chờ đợi câu nói đó, không nhanh không chậm đưa ra hai ngón tay, nhàn nhạt lên tiếng.
“Thứ nhất, phu quân của Bạch Băng Thanh, cũng chính là trưởng tử của ngươi, người thừa kế Bạch Gia, nhưng lại bị Bạch Duy Tân âm mưu hãm hại, cướp đi vị trí gia chủ, hiện tại vị trí này vẫn còn trống, chi bằng để Bạch Băng Thanh lên tiếp quản đi!”
“Thứ hai, các người còn phải giao ra linh hồn bổn nguyên, hoàn toàn lệ thuộc vào mẫu nữ các nàng!”
“Không thể!”
Lời nói vừa ra, chúng trưởng lão Bạch Gia lập tức biến sắc. Với quan điểm của bọn hắn, làm sao lại cam chịu việc một nữ nhân lên tiếp nhận vị trí gia chủ, huống hồ nữ nhân đó thậm chí còn không phải tộc nhân của Bạch Gia?
Đại trưởng lão lập tức lên tiếng “Lão tổ, đám người này rõ ràng đến đây gây sự, thực lực không chừng chỉ là giả, chi bằng chúng ta liều một phen!”
Trong suy nghĩ của hắn, nếu thực sự đám người này có thực lực cao hơn lão tổ, làm sao sẽ phí lời đòi công đạo cho mẫu nữ kia, chẳng phải chỉ cần thẳng tay tàn sát là được hay sao?
Đáng thương cho một đại trưởng lão, có thể leo lên vị trí đó nhưng suy nghĩ lại quá mức thiển cận. Nếu để Trần An Vĩ biết được suy nghĩ của lão già này, hắn sẽ được một phen cười không nhặt được mồm.
Nếu không phải vì muốn thu Bạch Gia, nể tình mẫu nữ Bạch Băng Thanh, hắn còn lâu mới phí sức như vậy.
Bạch Thiên Tần sắc mặt trầm xuống, gằn giọng “Ngu xuẩn! Ngươi còn không rõ ràng ý định của người kia?”
Giao Bạch Gia cho mẫu nữ Bạch Băng Thanh là giả, mục đích thật sự của người kia chính là muốn Bạch Gia quy phục người thân bí này, về phần lý do cụ thể là gì thì Bạch Thiên Tần không rõ.
Hơn nữa cũng không muốn làm rõ, bởi vì chỉ với một trong hai người đứng phía sau kia ra tay, toàn bộ Bạch Gia có thể bốc hơi trong nháy mắt.
Đại trưởng lão bị trách phạt liền chột dạ cúi đầu, lúc này hắn mới phát hiện ra khí tức của hai người đứng phía sau Trần An Vĩ mạnh mẽ tới mức nào, nhất thời im bặt, không nói thêm gì.
Ở phía bên này, Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh càng là kinh ngạc tới ngẩn người, đôi môi tuyệt mĩ của hai người mấp máy liên hồi, như muốn nói gì đó.
Nam nhân này hết lần này tới lần khác đều quan tâm tới cảm nhận của các nàng.
Hắn rõ ràng có đủ thực lực để diệt sạch Bạch Gia, nhưng lại không làm vậy, ngược lại còn làm ra những chuyện dài dòng trái tác phong của hắn như thế này, tất cả cũng chỉ vì muốn các nàng không cảm thấy day dứt trong lòng.
Trong lòng ngọt ngào như được nếm mật, dường như đã khiến hai nữ quyết định một điều gì đó.
Bạch Thiên Tần trách mắng đại trưởng lão xong lại lâm vào trầm tư.
Về lý mà nói, trưởng tử của hắn đúng là gia chủ đời tiếp theo, hiện tại hắn đã không còn thì người thê tử như Bạch Băng Thanh thay thế phu quân mình cũng không phải hiếm lạ.
Về tình, một lão tổ như hắn lại không biết phân biệt phải trái, để mẫu nữ các nàng chịu thiệt thòi, để Bạch Băng Thanh tiếp nhận vị trí gia chủ cũng xem như bù đắp lại phần nào cho các nàng.
Nhưng mà… ngoại trừ hắn ra, không ai biết Bạch Băng Thanh thực ra lại mang huyết mạch Long Tộc, nếu một ngày chuyện này bại lộ, Bạch Gia của hắn liệu có con đường sống không?
Sự do dự của Bạch Thiên Tần làm sao Trần An Vĩ lại không phát hiện ra.
Điều này cũng hợp lẽ thường mà thôi.
Lấy thù hận giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc hiện tại, nếu chuyện Bạch Băng Thanh là Long Tộc bị bại lộ, Bạch Gia quả thực không có con đường sống sót.
Chứa chấp một Yêu Tộc so với việc để Yêu Tộc đó nắm quyền là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nhân Tộc bọn hắn có thể nhắm mắt cho qua nếu phát hiện một gia tộc nuôi dưỡng một Yêu Tộc, dù sao cũng có rất nhiều lý do để một Yêu Tộc được nuôi dưỡng trong một thế gia thuộc Nhân Tộc.
Nhưng nếu để bọn hắn phát hiện Yêu Tộc đó lên nắm quyền gia chủ thì lại là một câu chuyện khác.
Đó cũng là lý do mà Trần An Vĩ và chúng nữ dù thân mang huyết mạch Yêu Tộc vẫn có thể yên ổn tới hiện tại.
Cũng là lý do vì sao Trần An Vĩ ít khi để chúng nữ chiến đấu, nếu để đám người kia phát hiện chúng nữ thân mang huyết mạch Yêu Tộc, các nàng sẽ gặp không ít rắc rối đâu.
Bất quá, đó không phải điều hắn quan tâm, Bạch Gia đã nợ hai nữ rất nhiều, hiện tại thay các nàng đòi lại một cái gia chủ chi vị mà thôi.
“Không đồng ý?” Hết kiên nhẫn, Trần An Vĩ lại lên tiếng, lời nói mang theo hàn khí nhàn nhạt, khiến lòng người không rét mà tự run.
Bạch Thiên Tần lại ngước nhìn hai thân ảnh quen thuộc trong trí nhớ của mình, cuối cùng thở dài “Thanh Nhi, Linh Nhi, suy cho cùng cũng là lão phu nợ các con!”
Dứt lời liền động lấy ý niệm, đem linh hồn bổn nguyên của mình bay đến gần các nàng. Lúc này mới nhìn đến thân ảnh hắc y nhân, hắn lại lên tiếng “Bạch Thiên Tần ta chấp nhận, bắt đầu từ ngày hôm nay, Bạch Gia sẽ cho mẫu nữ Bạch Băng Thanh làm chủ!”
Dù sao người thần bí kia dám thu nhận một Long Tộc như Bạch Băng Thanh, lại thâm sâu khó dò như vậy, hẳn sẽ có cách giải quyết loại phiền toái kia.
“Không được!” Chúng trưởng lão Bạch Gia nghe quyết định đó một lần nữa hét ầm lên.
Bạch Gia đại trưởng lão càng là lên tiếng nói “Mong lão tổ suy xét lại, Bạch Gia chúng ta không thể…”
“Ý ta đã quyết!” Bạch Thiên Tần không để đám người có cơ hội phản đối “Bạch Gia chúng ta đã nợ mẫu nữ các nàng quá nhiều, hiện tại không phải thời điểm bù đắp hay sao?”
“Nhưng…” Chúng trưởng lão mặt già nhìn nhau còn muốn lên tiếng, đã bị giọng nói của Trần An Vĩ ngăn lại.
“Yên tâm, Bạch Gia giao cho mẫu nữ các nàng tuyệt không thiếu chỗ tốt cho các ngươi!” Trần An Vĩ hiểu mình muốn đám lão già này cam nguyện phục tùng không thể chỉ dựa vào lời nói của Bạch Thiên Tần, vì vậy trực tiếp ra tay.
Keng! Keng! Keng!
Dứt lời, hàng loạt kiện vật phẩm đột nhiên xuất hiện lơ lửng trước mặt hắn và đám người, khí tức tỏa ra từ chúng nó vô thức khiến Bạch Thiên Tần và chúng trưởng lão hít một hơi lạnh.
“Đây là hai kiện Tôn cấp Cực phẩm Pháp Bảo phân biệt gồm Đại Băng Đao và Vạn Băng Thuẫn, công thủ không tầm thường!”
“Còn có hơn mười kiện pháp bảo từ Tôn cấp Hạ phẩm tới Tôn cấp Thượng phẩm, các ngươi tự phân chia mà dùng!”
Ngay khi Trần An Vĩ vừa lấy ra những kiện đồ vật này, Hoàng Quân Dao đã hiểu ý lên tiếng, giọng điệu thanh lãnh lạnh lùng của nàng vừa vang lên đã lập tức khiến đám người Bạch Gia run rẩy.
“Cái này…” Bạch Thiên Tần và chúng trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự rung động không hề nhẹ.
Tình hình Bạch Gia hiện tại không cần nói cũng biết, một lần mất đi ba vị Nguyên Tôn cường giả, một thiên tài và hàng loạt tộc nhân đã khiến cho thực lực của Bạch Gia hiện tại đã nay không bằng xưa.
Người thần bí này vậy mà không nói hai lời liền trực tiếp xuất ra hàng loạt pháp bảo hùng mạnh giao cho bọn hắn.
Với những thứ này, Bạch Gia còn lo sẽ không khôi phục được sao?
“Lão tổ, quyết định của ngài quả thực là anh minh!” Đám trưởng lão được lợi liền nở nụ cười làm lành, liên tục ca ngợi quyết định của Bạch Thiên Tần là sáng suốt.
Đồng thời đám người cũng thức thời hướng về phía Trần An Vĩ hành lễ, lại giao ra linh hồn bổn nguyên của mình cho hai nữ.
Mẫu nữ hai người đương nhiên không khách khí thu nhận số lượng linh hồn bổn nguyên này, về phần có trừng trị đám sâu mọt năm xưa hay không, Trần An Vĩ cũng không có ý kiến, dù sao hắn cũng sẽ ủng hộ.
Nhìn thấy đám người trưởng lão cuối cùng cũng an phận, Trần An Vĩ lại lên tiếng “Nhớ kỹ, Bạch Gia từ nay về sau hoàn toàn phục tùng mẫu nữ Bạch Băng Thanh!”
“Có công sẽ trọng thưởng, có tội quyết không tha!”
Lời nói nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian, tuy không hòa chút Nguyên Lực nào nhưng cũng đủ để lại ấn tượng khó phai trong đầu Bạch Gia chúng trưởng lão, dâng lên một cỗ uy quyền khó tả khiến bọn hắn đồng loạt hô lớn “Tuân mệnh!”
Giai đoạn căng thẳng đã trôi qua, tộc nhân Bạch Gia không biết cụ thể mọi chuyện, chỉ biết rằng vị tiểu thư mà bọn hắn mong chờ ngày đêm hiện tại đã trở về, còn thuật lợi tiếp nhận vị trí gia chủ, lòng người vui mừng không ngớt.
Bạch Thiên Tần hiện tại cũng xem như bù đắp được phần nào, tảng đá trong lòng cũng không còn đè nặng như trước, bình cảnh vì vậy cũng được nới lỏng nên không kịp chờ đợi mà vội vã cáo từ đi bế quan.
Chúng trưởng lão lúc này cũng vội vã rời đi nhận chủ những kiện pháp bảo vừa nhận.
Hai nữ Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao hoàn thành nhiệm vụ vì vậy liền ngỏ ý muốn vào Bát Diện Thạch, các nàng vẫn thích khung cảnh trong đó hơn là một vùng hoang mạc như Hùng Cường Đại Lục này.
Dù Bạch Gia có là gia tộc Nguyên Tu ít ỏi trên đại lục, thì khung cảnh trong gia tộc bọn hắn cũng không thay đổi quá nhiều so với tình hình chung của đại lục, có chăng là được thêm một vài gốc đại thụ mà thôi.
Trần An Vĩ mỉm cười đồng ý, trước khi thu hai nữ vào bên trong cũng không buông thay mà ôm hôn các nàng, bàn tay hư hỏng không yên phận vậy mà nắn bóp bờ mông kiều nộn của hai nữ khiến các nàng đỏ mặt mắng một câu “Lưu manh!”
Ở phía bên này, Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có chút phức tạp.
“Mẫu thân, người thích hắn đúng không?” Bạch Phi Linh hít sâu một hơi, lên tiếng nói.
“Nha đầu ngốc này, nói linh tình gì chứ!” Bạch Băng Thanh đột nhiên bị hỏi như vậy cũng thấy ngượng, vội vàng lên tiếng “Ngược lại là con, phải chẳng đã rơi vào ma trảo của hắn?”
“Con…” Bạch Phi Linh đỏ mặt, ấp úng mãi chẳng nói nên lời.
Nói nàng không có thiện cảm với hắn là nói dối. Sau những việc hắn đã làm cho mẫu nữ các nàng, tâm tình thiếu nữ đã sớm đối với hắn có rung động rồi.
Bạch Băng Thanh làm sao không hiểu được suy nghĩ của nữ nhi nhà mình, nàng mỉm cười lên tiếng “Đi đi, nói cho hắn biết tâm ý của con!”
Bạch Phi Linh được mẫu thân động viên cũng không tiếp tục chần chừ, chỉ là dường như nàng phát hiện trong ánh mắt mẫu thân của mình có chút mang mác buồn.
“Là ta đã nghĩ nhiều sao?” Lẩm bẩm một câu không rõ lý do, Bạch Phi Linh cũng đã xuất hiện trước mặt Trần An Vĩ.
Phía sau lưng nàng, Bạch Băng Thanh đã tiến vào Bát Diện Thạch sau khi yêu cầu Trần An Vĩ từ trước.
Trước khi linh hồn của nàng tiến vào Bát Diện Thạch, nếu ai đó nhìn kĩ sẽ phát hiện trong ánh mắt nàng nhìn về phía Trần An Vĩ và nữ nhi của mình có chút gì đó tràn đầy yêu thương, một chút cổ vũ và một chút ưu sầu… minh chứng cho việc Bạch Phi Linh không hề nghĩ nhiều.
Chỉ là có lẽ nàng đã không hề biết rằng Trần An Vĩ đã nhìn thấy tất cả.
Như đã nói, đối với những nữ nhân mà Trần An Vĩ quan tâm, không gì có thể che giấu trước mặt hắn được cả.
Lại nhìn đến thiếu nữ như hoa như ngọc đang đứng trước mặt mình, Trần An Vĩ có chút hoài niệm.
Lần đầu gặp nàng là khi nàng cùng mẫu thân gặp nạn ở Địa Hoàng Mật Tịch, dù thân mang trọng thương nhưng lại không hề rên rỉ đau đớn, ngay cả khi hôn mê cũng vẫn rất kiên cường.
Sau khi nàng tỉnh lại, không hề nề hà mà chấp nhận để hắn trị thương, cầu tiến sức mạnh để trả thù.
Cùng với mẫu thân của mình đồng ý yêu cầu luyện chế Bán Nhân Khôi của hắn, dù biết việc này khó khăn trùng trùng.
Dù vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của nàng mỗi khi tiến vào Bát Diện Thạch nhìn thấy nàng cùng mẫu thân chăm chú luyện khôi.
Nói hắn không bị nàng thu hút chính là sai, mỗi người các nàng ai ai cũng đều để lại ấn tượng khó phai trong lòng hắn, khiến Trần An Vĩ không nhịn được mà đòi hỏi thêm.
“Tiểu Vĩ, chuyện lần này thực sự đa tạ ngươi!” Mải suy nghĩ, giọng nói trong trẻo êm tai của thiếu nữ đã truyền đến tai hắn.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Bạch Phi Linh, Trần An Vĩ chợt nở nụ cười tà cất giọng trêu chọc “Đa tạ bằng lời nói thôi sao?”
Bạch Phi Linh biết nam nhân trêu chọc mình, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, bất chấp ngượng ngùng của bản thân, nàng vươn tay ôm cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
“Như vậy… đã đủ chưa?” Khẽ cắn đôi môi mọng, Bạch Phi Linh ánh mắt có chút né tránh không dám nhìn thẳng, bẽn lẽn hỏi.
“Chưa đủ, ta còn muốn nhiều hơn!” Trần An Vĩ nhìn biểu hiện này của giai nhân, làm sao mà nhịn được nữa.
Vừa dứt lời đã chiếm trọn đôi môi đỏ thắm của nàng mà ngấu nghiến.
“Ưm… từ… từ từ đã …” Bạch Phi Linh bị hắn hôn bất ngờ, khó khăn thốt lên từng chữ.
“Linh Nhi, trong lòng ta có nàng!” Vừa hôn đôi môi giai nhân, Trần An Vĩ vừa thủ thỉ.
Bạch Phi Linh toàn thân khẽ run, trong lòng lại như được nếm mật, động tác dần dần hòa cùng với nam nhân, nhẹ giọng nỉ non “Thiếp cũng yêu chàng!”
Trần An Vĩ được giai nhân thổ lộ càng mạnh bạo hơn, bàn tay hư hỏng không chút do dự đã tiếp cận địa phương mẫn cảm nhất trên cơ thể của người con gái mà xoa nắn.
“Ưm… tê…” Cảm nhận được nam nhân đang chơi đùa với đôi gò bông đào của mình, Bạch Phi Linh vô thức rên rỉ.
Trần An Vĩ dường như cảm thấy chưa đủ, đôi tay đã lần mò xuống địa phương bên dưới, chuẩn bị tiến công vào tiểu nội khố của giai nhân.
“Ưm… mình vào Bát Diện Thạch đi chàng…” Biết mình ngay hôm nay khó thoát khỏi chuyện đó, Bạch Phi Linh lên tiếng nỉ non.
Trần An Vĩ đương nhiên cũng không muốn giai nhân chịu thiệt thòi, không nói hai lời liền tiến vào Bát Diện Thạch.
“Ưm… chậm… chậm đã… thiếp cũng không có chạy mà…” Vừa tiến vào bên trong, Trần An Vĩ đã như con hổ đói mà tiếp tục ngấu nghiến từng địa phương mẫn cảm của nàng, y phục trên người cũng đã bị trấn nát từ bao giờ.
“Bảo bối, nàng quá mê người, làm sao ta chậm được đây!” Trần An Vĩ ngước đầu khỏi đôi gò bông đào của nàng, bỏ lại một câu rồi lại tiếp tục dạo chơi trên cơ thể nữ nhân của mình.
“Ưm… dẻo miệng…” Bạch Phi Linh vươn tay ấn đầu hắn vào ngực mình, miệng nhỏ nỉ non “Đã vậy chàng yêu thiếp nhiều hơn đi!”
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言