Giữa bầu không khí căng thẳng tột độ của Bạch Gia, một âm thanh tràn ngập tức giận cùng hống hách bất chợt vang lên khiến trên dưới Bạch Gia lâm vào hoảng sợ mà ngước nhìn.
“Bạch Duy Tân mau cút ra đây chịu chết!”
Bạch gia đại trưởng lão là một lão giả tiên phong đạo cốt mặc bạch sắc ý phục vừa hay có mặt tại thời điểm đó, nghe có kẻ tác oai tác quái liền tức giận mà ngự không bay lên, Nguyên Lực hòa vào giọng nói “Kẻ nào dám ra oai, mau cút ra đây cho lão phu!”
Dường như kẻ đến không có ý định che giấu, ngay sau khi đại trưởn lão Bạch Gia vừa dứt lời, ba thân ảnh khoác áo choàng lờ mờ xuất hiện trước mặt hắn, khí tức thu liễm tới cực hạn, không thể nhìn ra đây là những người nào.
Chỉ biết rằng ba người này toàn thân khoác lấy một kiện áo choàng cực kì cao cấp, vậy mà có thể ngăn cản dò xét từ một vị Nguyên Tôn Bát Tinh cảnh như Bạch gia Đại Trưởng lão này.
Ấn tượng duy nhất mà đám người này để lại có lẽ là ấn ký hình mặt trăng khuyết nổi bật trên kiện áo choàng. Đặc biệt là ở trên người mặc áo choàng đen đi đầu kia, ấn ký mặt trăng khuyết này càng trở nên nổi bật.
Bạch gia đại trưởng lão dù sao cũng là cường giả một phương thế lực, linh tính mách bảo đám người này tuyệt đối không tầm thường, vì vậy hắn cũng không dám manh động mà lên tiếng “Các hạ là ai? Vì sao lại gây chuyện ở Bạch Gia chúng ta?”
“Không cần nhiều lời, Bạch Duy Tân đâu?” Thân ảnh mặc áo choàng đen một lần nữa lên tiếng, giọng điệu ngập tràn tức giận cùng sát ý khiến Bạch Gia đại trưởng lão vậy mà lại vô thức rùng mình.
Hai thân ảnh phía sau thoáng khựng lại một nhịp, trong đầu đang tự hỏi tại sao hắn lại liên tục lặp lại một câu hỏi đã có đáp án như vậy? Chẳng phải chính hắn đã ra tay tiêu diệt Bạch Duy Tân sao?
Đúng vậy, người mặc áo choàng đen không ai khác chính là Trần An Vĩ, hiện tại lấy thân phận Cung Chủ Nguyệt Ảnh Bảo Cung tới chất vấn Bạch Gia.
Đi cũng hắn còn có Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao, đồng dạng khoác lấy Nguyệt Ảnh Áo Bào che giấu khí tức.
Thực ra Trần An Vĩ có thể đánh thẳng vào Bạch Gia để trả thù cho mẫu nữ Bạch Băng Thanh, với thực lực hiện tại của hắn, muốn thực hiện chuyện này hoàn toàn không hề khó.
Chưa kể bên cạnh hắn còn có những nữ nhân như hoa như ngọc luôn sẵn sàng giúp đỡ hắn.
Bất quá, sau khi nghĩ kĩ, Trần An Vĩ lại cảm thấy cách đó không ổn.
Thứ nhất, Bạch Gia hiện tại do Bạch gia lão tổ tọa trấn, mà ông là người đã từng cưu mang Bạch Băng Thanh, không có ông giúp đỡ, nàng không có ngày hôm nay, càng không có Bạch Phi Linh sau này. Mà hắn càng không thể có được hai vị nữ Khôi Lỗi Sư thiên tài như các nàng.
Thứ hai, Bạch Gia nói gì thì nói cũng là một Tôn cấp thế lực lâu năm, lại có thể sinh sống và tu luyện ở một đại lục chú trọng về Thể Tu như Hùng Cường Đại Lục cho thấy bọn hắn không hề tầm thường.
Vì vậy nếu có thể, Trần An Vĩ càng muốn thu thế lực này về dưới trướng, chỉ cần loại bỏ hết “ung nhọt” thay thế bằng nguồn máu mới hoàn thiện hơn là được.
Đối với quyết định này của hắn, mẫu nữ Bạch Băng Thanh đương nhiên không có lý do gì phản đối, ngược lại còn rất vui mừng, bởi vì ngoài những “con sâu làm rầu nồi canh” kia ra, Bạch gia lão tổ và tộc nhân đều đối xử rất tốt với các nàng, các nàng không muốn vì ân oán cá nhân mà khiến bọn họ phải chôn cùng.
Thứ ba nữa là, chính hắn là người tiêu diệt Bạch Duy Tân, Bạch Gia hẳn cũng không bị động tới mức không biết đi điều tra xem thử ai đã giết gia chủ của mình đi?
Cho dù lúc đó hắn có nói ra sự thật, Bạch Gia liệu có nguyện ý tin tưởng? Hay chỉ xem đó như một lời bao biện cho hành động của hắn?
Dựa trên ba lý do đó, nếu hắn lấy thân phận Trần An Vĩ đứng trước mặt Bạch Gia, chỉ sợ chưa kịp nói gì đã bị cường giả Bạch Gia vây đánh, kết cục là một trận đại chiến không mong muốn.
Vậy nên hiện tại hắn lấy thân phận thế lực chi chủ của một thế lực chưa lộ diện trước mắt thế nhân, lại khoác thêm Nguyệt Ảnh Áo Bào che đậy khí tức, bày ra một cảm giác cao thâm khó dò cho người đối diện.
Kết quả đúng như Trần An Vĩ đã dự liệu, Bạch Gia đại trưởng lão ngay khi biết được ba người trước mặt không dễ chọc đã liền lên tiếng “Bạch gia chủ hiện tại đã bế quan, không biết các hạ có chuyện gì cần tìm?”
Mặc dù sự thật là Bạch Duy Tân đã bị tiểu tử Trần An Vĩ kia giết chết, nhưng hắn cũng không thể đem chuyện này nói cho một đám người lạ mặt có thái độ bất thiện được.
Nhìn biểu hiện của ba người này có thể thấy được hai bên có hận thù nào đó, vì vậy hắn càng phải lựa lời không thể để ba người tìm được lý do đánh vào Bạch Gia.
“Bế quan? Giỏi cho hai tiếng bế quan!”
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, Trần An Vĩ lại càng không nói lý lẽ, hai tay ẩn sau lớp áo choàng cấp tốc vũ động, Xích Viêm Nguyên Lực cấp tốc bao trùm hai cánh tay.
Không để Bạch Gia đại trưởng lão kịp phản ứng lại, Trần An Vĩ vươn tay muốn đánh ra một quyền.
“Dừng tay!” Bất chợt lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên cắt đứt mọi hành động hiện tại của Trần An Vĩ và đám người.
“Tới rồi!” Trần An Vĩ nhếch miệng, mục đích đã hoàn thành.
“Lão tổ!” Bạch gia đại trưởng lão nghe giọng nói thì liền biết người đến là ai, ánh mắt tràn ngập vui mừng hô lên.
Vừa dứt lời, không gian bên cạnh hắn cũng nứt ra, để lộ một thân ảnh một nam tử tóc trắng, dáng người cao thẳng thư sinh bình thản mà đứng đó.
Nếu không nhờ tiếng hô của đại trưởng lão, Trần An Vĩ thậm chí còn tưởng rằng phán đoán của mình đã sai.
Bởi vì nam nhân này nhìn qua tuổi tác còn khá trẻ, ngoài mái tóc màu bạc trắng ra thì không có điểm gì giống với một lão nhân gia cả, người không biết thậm chí còn tưởng hắn và người này là hai người cùng thời.
Trong lúc Trần An Vĩ còn bất ngờ vì ngoại hình của Bạch gia lão tổ, thì giọng nói của hắn lại một lần nữa vang lên “Chẳng hay các vị đến đây tìm nhi tử của lão phu làm gì? Hắn hiện tại đã không còn, nếu như các vị vẫn cố ý gây sự, Bạch Gia không ngại tiếp đón!”
Lời nói tuy có vẻ thản nhiên và hiếu khách, nhưng ai cũng nghe ra được ý đe dọa bên trong đó.
Hiển nhiên Bạch Gia hiện tại dù đã tổn thất không ít nhân lực, nguyên khí đại thương, nhưng bọn hắn cũng không phải quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp. Nếu cứ cố tình gây sự trước mũi bọn hắn, không thể tránh khỏi một trận chiến nha.
Trần An Vĩ hiểu được điều này, lúc này cũng lên tiếng “Nhi tử của ngươi chết là đáng, Bạch Gia các người nên vui mừng mới phải!”
“Ngươi…” Đại trưởng lão Bạch gia tức đến nổ phổi, sát ý chực chờ muốn bùng phát, chỉ cần lão tổ ra lệnh, hắn lập tức lao lên giao chiến với đám người này.
Ánh mắt Bạch gia lão tổ lập tức lóe lên sát ý, nhưng rất nhanh đã bị che giấu đi, phất tay ngăn cản đại trưởng lão, khóe môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, lãnh đạm lên tiếng “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy! Nếu các vị không cho lão phu một lời giải thích thỏa đáng, e là muốn rời đi không phải dễ dàng!”
Ngay khi hắn dứt lời, dường như toàn bộ Bạch Gia cũng hưởng ứng, rất nhanh chúng trưởng lão đã xuất hiện, ánh mắt đăm đăm sát khí nhìn thẳng về phía ba người.
Cùng lúc đó, vô số Trận Văn ẩn hiện trong không gian đột ngột lóe sáng, một tòa đại trận cấp tốc hình thành, phong tỏa không gian trong phạm vi vạn dặm, bao vậy Trần An Vĩ và hai nữ.
“Có chuyện gì?” Nhìn thấy tòa đại trận này được kích hoạt, vô số ánh nhìn trên khắp đại lục đồng loạt hướng về phía Bạch Gia, trong lòng tự hỏi.
Đây là Tỏa Thiên Đại Trận, Trận Pháp Hộ Tộc của Bạch Gia, chuyên dùng vào tình huống khẩn cấp khi có địch nhân tiến công gia tộc.
Bạch Gia dù sao cũng là một Tôn cấp Thế Lực hùng mạnh trên đại lục, dù hiện tại nguyên khí đại thương thì cũng không có mấy ai dám đối đầu trực diện với bọn hắn, vậy nên thông thường Tỏa Thiên Đại Trận rất ít khi được sử dụng.
Bất quá ngày hôm nay, Bạch Gia đột nhiên sử dụng đến tòa đại trận này, không ít người trong lòng đoán mò gia tộc này hiện tại lành ít dữ nhiều.
Bạch gia lão tổ không quan tâm có bao nhiêu ánh nhìn đang nhìn về phía gia tộc, ánh mắt hắn lúc này khóa chặt thân ảnh đám người mặc áo choàng này, tuy hắn không biết thực lực của đám người này, nhưng nếu đã đứng ở đây, tu vi cùng lắm cũng chỉ là Nguyên Tôn Đỉnh Phong ngang hàng với hắn mà thôi.
Tuy lấy một địch ba là hơi miễn cưỡng, nhưng với Tỏa Thiên Đại Trận và chúng trưởng lão Bạch Gia, hắn không tin không kéo được ba người chôn cùng.
Hai nữ nhìn tình cảnh này mà trong lòng cảm thán, nam nhân này ngoài là sát tinh của nữ nhân ra thì còn rất giỏi trong việc kết thù, cái miệng của hắn quả thực rất gợi đòn.
Trần An Vĩ nhếch miệng “Đe dọa ta? Bạch Thiên Tần ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Bạch Thiên Tần chính là tên của Bạch gia lão tổ, Trần An Vĩ cũng nhờ có Chiêm Tinh Thuật mới biết được.
Dứt lời, Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao hiểu ý mà đồng loạt phóng thích khí tức của mình.
Rắc! Rắc!
Uy áp của hai vị tuyệt sắc giai nhân lập tức lan tràn khắp không gian, chấn đến không gian ầm ầm nứt vỡ, người người sắc mặt trắng bệch vì cỗ uy áp hùng mạnh của các nàng.
“Chuyện… chuyện này… cỗ uy áp kia là thế nào?” Chúng trưởng lão Bạch Gia sắc mặt đại biến, toàn thân vô thức run rẩy khi đối mặt với hai luồng áp bách mạnh mẽ này.
Rõ ràng cùng là Nguyên Tôn Đỉnh Phong, nhưng lão tổ của bọn hắn hoàn toàn không thể phát ra uy áp hùng mạnh như thế này, áp chế hoàn toàn những kẻ chưa đạt tới Nguyên Tôn Đỉnh Phong như bọn hắn.
Đáng thương cho đám trưởng lão của Bạch Gia, bởi vì hiện tại ngay cả lão tổ của bọn hắn cũng không nhịn được mà sinh ra ý định muốn quỳ xuống trước uy áp của hai nữ.
Đùa sao, các nàng là cường giả viễn siêu Nguyên Thánh cảnh, chỉ là vẫn còn ở trong An Nam Tinh Cầu nên mới áp chế tu vi xuống Đỉnh Phong Nguyên Tôn, trong khi đó Bạch Thiên Tần vẫn còn đang tìm cơ duyên đột phá Nguyên Quân cảnh, sự chênh lệch có thể thấy rõ ràng.
“So với những chuyện nhi tử ngươi đã làm, chết là hình phạt nhẹ nhàng nhất đối với hắn!” Cùng lúc, Trần An Vĩ lại lên tiếng, tức giận trong lời nói không hề thuyên giảm, Sát Ý vô hình lan tỏa trong không gian.
Bạch Thiên Tần nghe lời nói như tử thần của hắn mà âm thầm rùng mình, nhưng hắn cũng là cường giả một phương, dù tâm trạng đang dao động vẫn lên tiếng nói “Các vị có chứng cứ gì, cớ sao lại vu oan cho một người đã chết như hắn?”
“Vu oan? Chúng ta không rảnh đùa với ngươi!” Trần An Vĩ hừ lạnh, trong tay lập tức xuất hiện một khối Lưu Ảnh Ngọc, ném về phía Bạch Thiên Tần.
“Đây là cái gì?” Bạch Thiên Tần trong lòng trùng xuống, không hiểu người này bỗng nhiên ném cho mình một cái Lưu Ảnh Ngọc để làm gì.
“Xem đi, xem xem bao năm qua ngươi đã ngu ngốc như thế nào!” Trần An Vĩ không để ý mà tùy tiện nói.
Đây là khối Lưu Ảnh Ngọc ghi lại những việc tàn độc mà Bạch Duy Tân đã làm, bao gồm cả việc hãm hại đồng tộc, mua chuộc trưởng lão các loại.
Bạch Thiên Tần liên tục bị hắn buông lời đả kích, nhưng thân là người đứng đầu một thế lực, hắn biết lúc này mình phải bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, Nguyên Lực nhanh chóng truyền vào bên trong, ngay lập tức một đoạn hình ảnh truyền vào đầu hắn.
“A…” Đau đớn đột ngột khiến cường giả hàng đầu như hắn cũng có chút không thích ứng kịp, vô thức thốt lên một tiếng.
“Lão tổ!!!” Chúng trưởng lão nghe vậy liền lo lắng gọi.
“Khốn nạn, rốt cuộc các ngươi đã làm gì?” Đại trưởng lão ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn ba người, cuồng nộ gầm thét.
“Chút đả kích nhỏ đã không chịu được, uổng cho ngươi cũng là một cường giả!” Trần An Vĩ nhếch miệng khinh thường.
“Ngươi…” Chúng trưởng lão ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ, muốn lao vào tính sổ với hắn nhưng lập tức bị Bạch Thiên Tần ngăn lại.
Hai nữ ở phía sau ánh mắt thoáng trở nên kinh dị, các nàng hiện tại coi như nhận thức được công phu miệng lưỡi của tên này, không khiến người ta tức chết cũng khiến người ta gánh sát thương không nhỏ.
Bạch Thiên Tần ánh mắt hoảng loạn nhìn ba thân ảnh khoác áo choàng trước mặt mình, giọng nói run run có vẻ khó tin “Chuyện này… chuyện này không có khả năng, nhi tử của ta… hắn…”
“Còn nhớ mẫu nữ Bạch Băng Thanh chứ?” Trần An Vĩ không để hắn nói hết câu, coi như dùng hết sự kiên nhẫn của mình lên tiếng giải thích cho người phụ thân vô tri này.
Bạch Thiên Tần dường như nhận ra điều gì, ánh mắt chợt co rút, thân thể lảo đảo như sắp ngã.
Từ sau chuyện của trưởng tử, hắn đã suy sụp không ít, ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào bế quan tìm đường đột phá cảnh giới cao hơn, không màng tới sự vụ của gia tộc.
Một ngày nọ, Bạch Duy Tân đột nhiên tìm tới nói mẫu nữ Bạch Băng Thanh trộm mất chí bảo của gia tộc rồi bỏ trốn, giọng điệu cực kì phẫn nộ hỏi hắn nên làm thế nào.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng Bạch Duy Tân chỉ vì nể tình Bạch Băng Thanh từng được hắn cưu mang nên mới trưng cầu ý kiến của hắn , nào biết rằng bản thân đã bước vào một cái bẫy ly gián.
Mà hắn lại không nghĩ ngợi nhiều liền tức giận ra lệnh cho Bạch Duy Tân phải lấy lại chí bảo cho bằng được, chuyện sau đó thì hắn không quan tâm nữa.
“Vu oan đồng tộc, âm mưu chia rẽ nội bộ, lập bè kết phái, tính kế thê tử của đại ca, hãm hại cả cháu gái của mình!” Trần An Vĩ nhẹ giọng nói “Tội chồng tội, chết không toàn thây!”
Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại đủ khiến đám người Bạch Gia vô thức cảm thấy rùng mình.
“Lão phu dựa vào đâu tin lời của các hạ?” Bạch Thiên Tần trong lòng dường như vẫn còn giữ lại chút hi vọng về sự thật này, run giọng hỏi.
“Haha không tin?” Trần An Vĩ giận quá hóa cười, phất tay đem hai nữ phóng thích ra ngoài “Tự ngươi đi hỏi các nàng đi!”
Bạch Thiên Tần nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của hai nữ, ánh mắt run run, bàn tay muốn vươn ra nhưng lại không dám.
Đến hiện tại thì hắn có thể xác nhận những việc kia là sự thật, dưỡng nữ của hắn, tôn nữ của hắn, một người chỉ còn là linh hồn, một người phải nhờ vào Kim Cốt để tiếp tục sống, không phải đã bị tính kế thì là gì?
Đối với một người đã nhìn thấy huyết mạch Hàn Long trong người Bạch Băng Thanh, việc Bạch Thiên Tần phát hiện ra Bạch Phi Linh có Kim Cốt không phải là vấn đề lớn.
Hơn nữa hắn cũng đủ thông minh để suy đoán những việc tiếp theo.
Mà nếu hắn ngu ngốc hơn nữa, Trần An Vĩ cũng không ngại ném thêm một cái Lưu Ảnh Ngọc.
Chậc, nếu không phải vì lão già này từng cưu mang Bạch Băng Thanh, hắn mới lười đi giải thích nhiều như vậy. Cảm giác như số chữ hắn tích lũy cả đời đều dùng hết trong lần này vậy.
Hai nữ vừa xuất hiện, nhìn thấy Bạch Thiên Tần tiều tụy không ít, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút đau lòng, nhưng ngoài mặt vẫn là lãnh đạm.
Nói các nàng không giận Bạch Thiên Tần là nói dối, sự nhu nhược của hắn là một phần dẫn tới bi kịch của các nàng.
Nếu ngày đó Bạch Thiên Tần quyết tâm truy rõ sự thật, phu quân của nàng đã không chết oan uổng. Nếu ngày đó Bạch Thiên Tần không vội vàng, oan uổng của các nàng cũng đã không có.
Giữa khung cảnh tĩnh lặng khó xử của hai bên, “tử thần” một lần nữa lên tiếng…
---------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言