Chương 300: Tính toán

Ra khỏi Quang Ám Tiên Cung lên đường đến nơi ẩn cư của Địa Anh Dũng, Trần An Vĩ luôn lâm vào trầm tư. Quá khứ của Quang Ám Tiên Quốc đã khiến hắn phải suy nghĩ ngiêm túc về phương hướng phát triển của những thế lực dưới trướng mình.

Phải biết rằng Quang Ám Tiên Quốc là một thế lực cực kì mạnh mẽ, đẳng cấp viễn siêu Thánh cấp không biết bao nhiều lần, tuy vậy vẫn bị các thế lực khác vây công dẫn tới Quang Ám Quốc Chủ buộc phải phong ấn các nàng vào trận pháp mới thoát khỏi kết cục toàn diệt.

Dù là bị bốn vây công một, nhưng điều này cũng nói lên phần nào thực lực của tu sĩ ngoài tinh cầu, nếu như bị bọn hắn nhắm tới, chẳng phải An Nam Tinh Cầu cũng không thoát khỏi kết cục diệt vong?

Trần An Vĩ nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn cảm thấy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chiến Gia và ba thế lực khác đang tọa trấn bên ngoài tinh cầu tuy có mạnh mẽ thật, nhưng quân ta ngoài sáng quân địch trong tối, có trời mới biết được kẻ thù sẽ làm gì để chiếm được tinh cầu này.

Có khi chỉ đơn giản là một vị đại năng có tu vi siêu việt, vô tình lướt ngang qua thấy chướng mắt, tung ra một chưởng, làm sao có thể chống đỡ được đây? Hoặc đơn giản là dư ba trận chiến của các phương thế lực, An Nam Tinh Cầu cũng không chắc có thể chống đỡ.

Dù sao nó cũng đã bị giảm đẳng cấp, chỉ còn là một Tôn cấp Tinh Cầu nhỏ nhoi trong Thái Dương Vũ Trụ này, trên nó còn có không biết bao nhiêu cấp bậc.

Tuy hắn có phần suy nghĩ nhiều, nhưng mọi chuyện không phải không có khả năng.

Chính vì vậy, Trần An Vĩ quyết định chuyến này trở về phải chú trọng phát triển các thế lực dưới trướng của mình, lúc đó mới an tâm rời đi phá giải phong ấn cho chúng nữ Quang Ám Tiên Quốc được!

Ít nhất mỗi phương thế lực hàng đầu như Trần Gia, Lục Gia, Huyết Hải Môn, Tuyết Vực Cung các loại cũng phải có hai vị Nguyên Tôn Đỉnh Phong cường giả tọa trấn.

Trước mắt thì mục tiêu là như thế, bởi vì tài nguyên để đột phá Nguyên Tôn cảnh không phải như rau cải ngoài chợ, muốn là có được. Kể cả hắn cũng phải tiêu tốn không ít Nguyệt Ảnh Tệ mới mua được cho chúng nữ những vật phẩm cao cấp như thế ở Nguyệt Ảnh Quầy.

“Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Đang mải suy nghĩ, bất chợt bên tai lại vang lên giọng nói mềm mại của ba nữ, hai tay đã bị các nàng nắm lấy lắc lắc liên hồi.

Ngước nhìn đến gương mặt lo lắng bất an của các nàng, Trần An Vĩ mỉm cười xoa đầu an ủi “Đã làm các bảo bối của ta lo lắng sao, ta xin lỗi!”

Ba nữ Hoàng Quân Dao gọi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe hắn trả lời thì càng lo lắng hơn, không hẹn mà cùng nhau hỏi “Có chuyện gì không ổn sao?”

Các nàng nhìn thấy nam nhân này từ lúc ra khỏi di tích Quang Ám Tiên Cung thì lúc nào cũng trầm tư, các nàng gọi liên tục cũng không thấy trả lời, không biết hắn là đang suy nghĩ gì.

Trần An Vĩ lúc này mới đem những suy nghĩ của mình nói cho các nàng.

Không kể tới mục tiêu vừa nói phía trên, hắn còn dự định phải tăng cường chất lượng đào tạo của Nhật Nguyệt Học Viên, góp phần duy trì nguồn máu mới cho tinh cầu, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải khôi phục thần trí cho Tiểu Mỹ.

Dù sao nàng cũng là Viện Trưởng của học viện, lời nói của nàng sẽ có trọng lượng hơn. Vấn đề này đợi sau khi nàng khôi phục thần trí, hắn sẽ thuyết phục nàng xem sao.

Tiếp đến phải tìm thêm tài nguyên luyện khí, luyện đan và luyện khôi cho chúng nữ.

Luyện khí và luyện đan tạm thời không cần quan tâm, vì đã có Linh Thảo Điền cung cấp linh thảo và gói quà luyện khí hắn vừa mới mua. Tiêu hao hết đống tài nguyên đó cũng cần một khoảng thời gian dài.

Cái khó là nguyên liệu luyện khôi.

Như đã biết, mẫu nữ Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh đều là những Khôi Lôi Sư thiên tài, được Trần An Vĩ vô tình cứu về từ Địa Hoàng Mật Tịch với mong muốn các nàng sẽ giúp hắn luyện chế Bán Nhân Khôi.

Tuy nhiên từ đó tới nay hắn vẫn chưa tìm được nguyên liệu nào khác ngoại trừ vài khối Sinh Niệm Thạch.

Hiện tại những ý niệm được truyền vào bên trong đó cũng đã bắt đầu chuyển hóa thành linh hồn, chỉ còn cần một cỗ khôi lỗi hoàn chỉnh là có thể luyện chế thành Bán Nhân Khôi.

Nhưng phần vì đẳng cấp Khôi Lỗi Sư của Bạch Phi Linh còn thấp, Bạch Băng Thanh lại chỉ còn là một linh hồn, luyện khí sẽ hao tổn Hồn Lực của nàng, phần khác là vì các nàng không có nguyên liệu phù hợp nên hiện tại đẳng cấp Luyện Khí Sư vẫn giậm chân tại chỗ.

Mà nhắc tới chữ “Bạch”, Trần An Vĩ đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo.

Bạch Gia chẳng phải cũng ở Hùng Cường Đại Lục sao? Gia chủ của bọn chúng vừa mới bị hắn giết chết, cục diện hiện tại chắc chắn đang rất hỗn loạn, chi bằng hiện tại hắn liền đánh vào đó, một lần diệt tận gốc?

Nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của hắn, Hoàng Quân Dao và Nhạc Yên Ngọc cũng hiểu chuyện gì, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Bạch Gia xấu số.

Các nàng ở bên cạnh hắn đã lâu, cũng hiểu biết phần nào về chuyện của mẫu nữ Bạch gia kia, biết tên này có tính chiếm hữu mạnh nên càng không để yên cho Bạch Gia.

Hiện tại hắn đang ở Hùng Cường Đại Lục, còn không đi tính sổ với bọn chúng thì còn đợi tới bao giờ?

Hạ Tuyết vì tiếp xúc với hắn chưa lâu nên không hiểu gì, tuy nhiên nhìn gương mặt lạnh lẽo của hắn cũng biết tên này chuẩn bị phóng hỏa giết người.

Trần An Vĩ thu lại nụ cười, tuy là hắn thực sự muốn tiêu diệt Bạch Gia, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của mẫu nữ các nàng, nếu các nàng đã nhờ hắn đương nhiên sẽ không từ chối, còn hiện tại vẫn nên tôn trọng ý kiến của hai người các nàng thì hơn.

Nghĩ vậy, Trần An Vĩ liền truyền ý niệm vào Bát Diện Thạch, câu thông tới hai vị tuyệt sắc giai nhân đang tu luyện bên trong.

Rất nhanh sau đó, Bát Diện Thạch lóe sáng hai cái, thân ảnh của hai nữ lập tức được phóng thích ra ngoài.

Nhìn cảnh sắc có phần xa lạ nhưng lại quen thuộc trước mắt mình, Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh có phần thích ứng không kịp, ánh mắt khó tin nhìn nam nhân bên cạnh hỏi “Ngươi thực sự đang ở Hùng Cường Đại Lục?”

Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu “Đúng vậy, hơn nữa ta còn đang có ý định đến Bạch Gia làm khách một chuyến!”

“Đến Bạch Gia?” Bạch Băng Thanh thoáng ngẩn người.

Bạch Phi Linh ngược lại cực kì tán thành, xém chút không nhịn được mà bùng phát Sát Ý.

Phụ thân nàng vốn là gia chủ tiền nhiệm của Bạch Gia, nhưng lại bị chính đệ đệ của mình là Bạch Duy Tân hãm hại dẫn tới mất mạng, mối thù này nàng làm sao có thể quên được!

Dù rằng hiện tại Bạch Duy Tân đã bị Trần An Vĩ giết chết, nhưng Bạch Gia cao tầng thời điểm phụ thân nàng gặp nạn cũng góp công không nhỏ, vì vậy càng không thể bỏ qua.

Mà sự kiện này gia gia của nàng chính là Bạch lão tổ lại không hề hay biết mà chỉ nghĩ rằng trưởng tử của mình vì gặp phải nguy hiểm trong lúc thi hành nhiệm vụ mà mất mạng.

Điều này khiến ông cảm thấy hổ thẹn và tự trách, bởi vì chính ông đã giao cho phụ thân nàng nhiệm vụ đó. Bạch lão tổ sau sự kiện này cũng suy sụp tinh thần không ít, ngày ngày chỉ bế quan tu luyện, truy cầu cảnh giới cao hơn, không còn quan tâm sự vụ trong gia tộc.

Nhờ đó mà Bạch Duy Tân mới có thể thuận lợi lên ngôi vị gia chủ.

Đối với cái chết của phụ thân, nàng và mẫu thân đương nhiên không dễ dàng tin tưởng.

Phụ thân của nàng dù sao cũng là cường giả cấp bậc Nguyên Tôn cảnh, dù có gặp cường địch thì cũng có cách thoát nạn, làm sao lại dễ dàng bỏ mạng như vậy được?

Càng nghĩ càng không hợp lý, cuối cùng mẫu thân đã đi tìm người thông thạo Chiêm Tinh Thuật, biết được nguyên do cuối cùng, vì thế không kiềm nén được hận thù mà tìm đến giao chiến với Bạch Duy Tân.

Cũng chính lúc đó mọi chuyện bắt đầu tồi tệ hơn, Bạch Duy Tân không những không cảm thấy hổ thẹn vì chuyện mình đã làm, ngược lại còn đánh chủ ý lên trên người mẫu thân, muốn người trở thành nữ nhân của hắn.

Mẫu thân dù thua kém hắn hai tiểu cảnh giới nhưng vẫn kiên cường chống trả, chật vật chạy trốn khỏi vòng vây.

Chưa kịp mừng thì đến lượt nàng bị nhi tử của tên Bạch Duy Tân kia nhắm tới, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn nên mẫu nữ hai nàng lại một lần nữa phải vừa giao chiến vừa trốn chạy.

May mắn chạy được đến Địa Hoàng Mật Tịch, nàng và mẫu thân không nghĩ nhiều liền lao vào, cũng coi như thoát được một kiếp nạn.

Đã hại chết phụ thân của nàng, còn muốn nhắm vào nàng và mẫu thân, mối thù này, làm sao nàng có thể dễ dàng quên được?

Trần An Vĩ không bất ngờ với phản ứng của nàng, bất kì ai có mối thù giết phụ mẫu đều sẽ có phản ứng như vậy. Nhưng ngược lại, hắn lại khá hiếu kỳ trước phản ứng của Bạch Băng Thanh.

Phải biết rằng, phụ thân của Bạch Phi Linh cũng chính là phu quân của nàng, đáng lẽ khi hắn nhắc tới Bạch Gia, Bạch Băng Thanh ít nhiều cũng phải bộc phát Sát Ý như nữ nhi của mình mới đúng chứ?

“Nàng dường như không tán thành ý định lần này của ta?” Trần An Vĩ thắc mắc lên tiếng hỏi.

Câu hỏi của hắn làm chúng nữ vô thức ngước mắt nhìn, các nàng hiển nhiên cũng cảm thấy khó hiểu với biểu hiện của nàng.

Bạch Phi Linh lúc này cũng cảm nhận được mẫu thân của mình có gì đó không đúng, bất giác cảm thấy lo lắng nhìn nàng.

Bạch Băng Thanh khẽ lắc đầu “Không phải, chỉ là ta không nghĩ ngươi lại vì mẫu nữ chúng ta làm tới bước đường này!”

Bạch Phi Linh nghe vậy thoáng ngẩn người, ánh mắt nhìn đến nam nhân này có chút biết ơn.

Nàng và mẫu thân lần đầu gặp hắn khi còn ở Địa Hoàng Mật Tịch. Mẫu nữ hai người vừa chạy trốn khỏi sự truy sát của Bạch Gia cao tầng, vừa tìm kiếm tài nguyên tu luyện.

Chẳng may trong một lần thám hiểm Thủ Vệ Tháp, nàng bị một bức tượng to lớn của một vị Thủ Vệ là một con rắn độc đánh trọng thương.

Độc của nó được gọi là Phệ Cốt Độc, nếu không nhờ có Kim Cốt Dịch Thủy mà nam nhân này luyện chế, nàng hiện tại đã không thể hoạt động bình thường như thế này.

Chỉ với điều đó, nàng đã cảm thấy mình nợ nam nhân này.

Phải biết rằng Kim Cốt Dịch Thủy là vật phẩm hi hữu chỉ xuất hiện khi có lượng lớn Yêu Thú hoặc nhân loại chết dưới lòng đại dương, khi đó xương của bọn hắn sẽ được Thụ Cốt Hải Triết hấp thụ và tạo ra một loại khoáng thạch tên là Hóa Cốt Thạch, phục dụng chúng sẽ cho ra loại dịch thủy có khả năng tái tạo bô xương bình thường trở thành Kim Cốt này.

Kim Cốt Dịch Thủy thực sự rất hiếm, có thể nói rằng nó là vật phẩm có thể ngộ không thể cầu cũng không sai.

Ngoài việc phải đi tìm Thụ Cốt Hải Triết dưới lòng đại dương mênh mông, còn phải đối mặt với vô vàn hiểm họa tiềm tàng khác. Chưa kể còn phải tính tới khả năng con Thụ Cốt Hải Triết đó không tạo ra Hóa Cốt Thạch nữa.

Càng nói càng cho thấy mức độ hiếm có của loại dịch thủy thần kì này. Nhưng vậy mà nam nhân này lại sẵn sàng dùng nó để chữa trị cho nàng, bất chấp nàng không có quan hệ gì với hắn.

Cả mẫu thân của nàng, hắn cũng đồng ý sẽ tái tạo cơ thể cho người, để người một lần nữa sống lại.

Hiện tại, hắn còn không quản đường xá xa xôi mà tới tận đây để giúp hai người báo thù, Bạch Phi Linh càng nghĩ càng cho rằng mình đã nợ hắn quá nhiều.

“Đa tạ ngươi!” Bạch Băng Thanh lại nói tiếp, trong mắt cũng ẩn chứa sự biết ơn và một tia cảm xúc gì đó khác lạ.

Mà khi Trần An Vĩ phát hiện ra điều này, hắn đã tưởng rằng mình nhìn nhầm nên muốn xác nhận lại. Bất quá Bạch Băng Thanh đã rất nhanh trở lại bình thường, cảm xúc cũng chỉ còn nhàn nhạt lãnh đạm.

Trần An Vĩ cũng không để ý nhiều, hiện tại đã đạt được sự tán thành của mẫu nữ hai người, chuyện của Bạch Gia sớm muộn gì cũng phải tính sổ mà thôi.

Nhân lúc hiện tại có chuyện cần bàn bạc, Trần An Vĩ lại tiếp tục câu thông ý niệm vào Bát Diện Thạch, xem thử chúng nữ có ai rảnh rỗi hay không, nhưng kết quả nhận được là các nàng không trở về thế lực của mình thì cũng là bế quan tu luyện.

Trần An Vĩ nghĩ có lẽ các nàng cũng cảm thấy áp lực khi hắn đột nhiên lôi ra Nguyệt Ảnh Bảo Rương nên mới cố gắng như vậy.

Thành lập một thế lực không phải là chuyện đùa, nhất là khi các nàng đa phần cũng là trụ cột của thế lực sau lưng, đương nhiên sẽ hiểu được trách nhiệm phải gánh vác trên vai.

Thế nên khi nghe nói hắn muốn thành lập Nguyệt Ảnh Bảo Cung, các nàng cũng muốn góp sức nên liền bế quan tới tận bây giờ.

Trước công sức của chúng nữ, Trần An Vĩ trong lòng cảm động không thôi, hận không thể lập tức bù đắp cho các nàng, vì thế quyết định sau khi chúng nữ xuất quan liền sẽ có một bất ngờ.

Bạch Gia…

Liên tục hàng loạt tin dữ truyền về khiến trên dưới Bạch Gia loạn như cào cào.

Đầu tiên là tin thiếu chủ Bạch Gia đột nhiên mất tích ở Địa Hoàng Mật Tịch, các thuộc hạ đi theo cũng không có tin tức. Gia chủ hoài nghi có điềm chẳng lành liền phái một vị trưởng lão tiến vào bên trong thì nhận được tin thiếu chủ đã chết.

Trong tình cảnh đó, Bạch Duy Tân tức giận phái người truy tìm hung thủ, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của người thần bí nào đó mới biết được kẻ giết nhi tử của mình chính là Trần An Vĩ.

Cứ tưởng có sự trợ giúp của thần bí chi nhân kia, lại thêm tu vi cao cường của mình, Bạch Duy Tân sẽ dễ dàng trả được thù giết hại nhi tử.

Nhưng Trần An Vĩ lại là một yêu nghiệt thực thụ, vượt cấp chiến cường giả cao cấp hơn hai đại cảnh giới không phải là vấn đề.

Vì thế một lần nữa, Bạch Gia lại đón nhận tin chẳng lành.

Bạch Duy Tân vậy mà lại có thể bị Trần An Vĩ giết chết, hơn nữa hắn còn không chỉ có một mình. Bên cạnh hắn còn có Huyết Cảnh Thường cũng có tu vi thương tự, vậy mà vẫn không thoát khỏi kết cục bị hóa thành huyết vụ.

Dù khó tin thì cái tin này cũng là hiện thự, Hồn Bài của hắn đã tan nát khiến trên dưới Bạch Gia một lần nữa loạn thành bãi chiến trường. Lòng dân hỗn loạn, trên dưới hoang mang vô cùng.

Trước tình hình đó, Bạch lão tổ đành phải tự mình ra mặt bình ổn lại cục diện.

Những tưởng Bạch Gia sẽ thuận lợi vượt qua sóng gió này, thì dị biến lại đột ngột nảy sinh…

Một ngày này không khí Bạch gia vốn căng thẳng nay còn căng thẳng hơn bao giờ hết, bởi vì bọn hắn đang phải đón tiếp những vị khách không mời mà đến…

--------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言