“Điều kiện là nàng phải giải trừ trạng thái ẩn thân hiện tại và cho ta biết tên nha!” Trong lúc nữ nhân thần bí đang ngày một đề cao cảnh giác, thì Trần An Vĩ lại đột nhiên mỉm cười nói.
Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao nghe vậy chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nam nhần này vẫn luôn không thay đổi, hắn vẫn luôn tận dụng mọi thời cơ để chiếm tiện nghi của các nàng.
Hạ Tuyết tuy còn chưa tiếp xúc nhiều với nam nhân này nhưng cũng không thể phủ nhận hắn quả thật biết giở trò. Tuy nhiên là, những trò đùa này của hắn ngược lại càng làm các nàng thích thú hơn nha.
“Chỉ như vậy?” Nữ nhân thần bí vốn đang đề phòng cực độ, nghe câu nói của hắn nhất thời cảm thấy hụt hẫng, không tin vào tai mình mà hỏi lại.
Trần An Vĩ cũng không do dự gật đầu, hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu sau này đã cùng nhau đi tìm những mảnh ghép của phong ấn, chẳng phải cũng nên có một màn tự giới thiệu nhỉ?
Nữ nhân thần bí sau một hồi khựng lại, cuối cùng cũng động lấy ý niệm, giải trừ lớp Ám Hệ Nguyên Lực bao quanh người, để lộ ra một trương dung nhan lãnh diễm tuyệt trần lại pha chút ma mị khiến người khác nhìn vào khó mà quên được.
Nàng sở hữu một khuôn mặt trái xoan với nước da trắng nõn mềm mịn như da em bé, tô điểm bằng chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn nằm trên đôi môi căng mọng được tô son màu đen tuyền gia tăng nét ma mị cho nàng.
Đôi mắt phượng với đường lông mi cong vút cùng ánh mắt hờ hững lạnh nhạt làm tôn lên vẻ cao quý của nàng.
Bộ y phục nửa hở nửa kín màu đen tuyền để lộ ra đường cong hình chữ S đầy quyến rũ càng tô điểm thêm cho khí chất của nàng.
Nữ nhân này như một kiệt tác của tạo hóa, là sự pha trộn hoàn mĩ giữa ma mị và quyến rũ, giữa lạnh lùng và nóng bỏng.
Đến cả những nữ nhân có mặt hiện tại như Hoàng Quân Dao, Nhạc Yên Ngọc và Hạ Tuyết cũng phải ngẩn người trước dung nhan tuyệt mĩ của nàng.
“Ta là một trong hai vị hộ vệ bên cạnh chủ nhân – Ám Hộ Vệ, Từ Vân Kính, mật hiệu Ám Nhi!” Trong lúc Trần An Vĩ và đám người còn mải ngắm nhìn dung nhan của mình, nữ nhân đã lên tiếng, lời nói vẫn trong trẻo và thanh lãnh như lúc đầu.
“Là nàng?” Trần An Vĩ không hiểu vì sao lúc này đột nhiên thốt ra một câu khiến chúng nữ không hiểu làm sao.
“Tiểu Vĩ, ngươi làm sao vậy?” Tam nữ đồng loạt đưa ánh mắt lo lắng nhìn hắn, không biết nam nhân này đột nhiên thất thố vì điều gì.
Ngược lại với phản ứng của chúng nữ, Từ Vân Kính không có vẻ gì là ngạc nhiên trước biểu hiện của hắn, còn nhàn nhạt lên tiếng “Cuối cùng cũng nhận ra ta? Thế công ngày đó của ngươi cũng không nhẹ nhàng đâu!”
Trần An Vĩ vuốt mũi, làm sao hắn biết được tên trộm đan dược ngày đó ở Đan Các Chi Nhánh lại chính là nàng của ngày hôm nay chứ?
“Bất quá ngày đó nàng vì sao lại trộm đan dược của Tiểu Hương?”
“Ai bảo ta lấy trộm đan dược?” Từ Vân Kính bất mãn lên tiếng, nàng mới không thèm lấy số đan dược kia có được không, thứ nàng lấy… à không là mượn chỉ là những chiếc bình mà thôi.
“Vì sao lại là những chiếc bình chứa?” Trần An Vĩ cảm thấy thú vị liền hỏi.
“Bởi vì phong ấn mà chủ nhân đặt ra rất có khả năng được giấu trong những chiếc bình chứa đó.” Từ Vân Kính cũng không giấu giếm mà trả lời.
Cảm thấy lời nói của mình chưa đủ dễ hiểu, nàng lại lên tiếng “Chủ nhân là người ưa thích những thứ giản dị và bình thường, phong ấn của nàng đặt ra cũng sẽ được giấu trong những thứ tưởng chừng như vô hại như vậy.”
Mảnh phong ấn mà nàng tìm được chính là nằm trong một chiếc trâm cài tóc của nữ nhân, nó không phải một loại pháp bảo gì đặc biệt, chỉ là một chiếc trâm bình thường mà thôi.
Đối với sở thích này của chủ nhân nhà mình, nàng và Quang Nhi đã sớm quen thuộc, vậy nên khi đi tìm những mảnh ghép của phong ấn, nàng đã chú trọng đi tìm những vật dụng bình thường nhất.
Ngoài ra, vì không để kẻ thù phát hiện, những mảnh ghép phong ấn được giấu trong những vật dụng bình thường sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Trần An Vĩ nghe vậy mới gật gù, hẳn đó cũng là lý do mà dù trải qua hàng nghìn năm, kẻ thù của Quang Ám Tiên Quốc vẫn không thể tìm ra tung tích của các nàng dù bất kì cách gì.
“Nếu là như vậy, làm sao nàng có thể biết được đâu mới là thứ cần tìm?” Sau một thoáng suy nghĩ, Trần An Vĩ lại lên tiếng.
Quang Ám Quốc Chủ cố tình che giấu những mảnh ghép của phong ấn vào những vật dụng bình thường của phàm nhân, chúng nó sẽ không thể phát ra khí tức mới phải, vậy thì làm sao để biết được chính xác mảnh ghép đó nằm ở đâu?
“Cái này…” Từ Vân Kính khựng lại một chút, khẽ lăc đầu nói “Ta cũng không biết, chủ nhân dường như đã dự tính trước ngày mà ngươi sẽ xuất hiện, nên đã đặt sẵn ấn ký vào cơ thể của ta và Quang Nhi, chỉ cần một trong hai người chúng ta tự giải được phong ấn, những mảnh ghép phong ấn này có thể giúp ngươi tìm về!”
Nàng chỉ biết rằng khi đó nàng đột nhiên cảm nhận được khí tức quen thuộc, nên không nghĩ nhiều liền đem số đan dược của nữ nhân tên Huyết Hương kia đi, nào ngờ giữa đường lại bị nam nhân này ngăn cản.
Chiếc bình ngọc mà nàng cảm ứng được không biết hiện tại đã văng tới nơi nào.
Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng có chút u oán nhìn hắn, cũng tại nam nhân này làm nàng bỏ lỡ một mảnh ghép của phong ấn, nếu không thì hiện tại chỉ cần tìm thêm hai mảnh ghép nữa là được rồi.
Trần An Vĩ dường như hiểu ánh mắt của nàng, chỉ biết cười cười làm lành nói “Ta hiện tại nói cho nàng biết vị trí của những mảnh ghép còn lại, nàng đừng giận nhé?”
“Coi như ngươi biết điều!” Từ Vân Kính nghe vậy mới thu hồi ánh mắt, lại lên tiếng nói tiếp “Khi nào thu thập đủ ba mảnh phong ấn còn lại, ngươi vẫn cần phải đi theo ta một chuyến!”
“Được!” Trần An Vĩ không do dự gật đầu, đồng thời đưa cho nàng một cái Truyền Âm Ngọc, nói “Nếu có gì khó khăn thì cứ tìm ta, đừng cố quá, tiền bối không muốn ai trong số các nàng phải quá sức!”
Từ Vân Kính thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, thu lấy Truyền Âm Ngọc của hắn, đưa mắt liếc nhìn lấy tam nữ phía sau lưng hắn, nàng để lại một câu rồi biến mất “Nếu muốn bảo hộ cho nữ nhân của mình, ngươi phải trưởng thành nhanh hơn!”
Trần An Vĩ gật đầu, tuy không hiểu lý do vì sao nàng lại nói câu này, nhưng hắn cũng tự biết thực lực hiện tại của mình không thể chống lại những kẻ địch ngoài vũ trụ.
“Biến mất rồi?” Hạ Tuyết và hai nữ lúc này mới kịp phát hiện nữ nhân tên Từ Vân Kính kia vậy mà đã vô thanh vô tức rời đi, nhất thời ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Trần An Vĩ, như muốn nói điều gì đó.
“Bảo bối, muốn hôn ta sao?” Trần An Vĩ đang mải suy nghĩ chợt nhìn thấy ba đôi mắt đẹp đang nhìn mình, hứng thú trêu chọc.
“Phi! Gặp quỷ đi!” Ba nữ không hẹn mà đồng loạt bày ra bộ mặt chán ghét, bĩu môi phản đối.
“Tiểu Vĩ, nữ nhân đó tin tưởng được sao?” Nhạc Yên Ngọc sau đó lên tiếng đề cập tới vấn đề chính.
Hoàng Quân Dao cũng gật đầu nhìn hắn, đây cũng là vấn đề mà nàng quan tâm từ lúc nữ nhân tên Từ Vân Kính kia xuất hiện.
Không biết vì sao nhưng khi nàng ấy xuất hiện, Hoàng Quân Dao liền cảm nhận được một cỗ uy áp hùng mạnh luôn áp chế thực lực của mình, khiến nàng vô pháp phát huy được thực lực toàn thịnh, vì vậy mới dễ dàng bị áp chế.
Cỗ uy áp đó không phải đến từ tu vi, mà là đến từ một loại lực lượng cao cấp hơn Dị Thuộc Tính.
Phải biết rằng nàng chính là hóa hình của Dị Kim – Hoàng Kim Sát Thiên Dực, Kim Hệ Nguyên Lực bình thường đứng trước mặt nàng chỉ có nước bị hấp thu, không tạo ra chút uy áp nào.
Nhưng loại lực lượng mà Từ Vân Kính sử dụng lại có thể khiến nàng bị áp chế, mất đi một phần thực lực mà không thể làm gì khác hơn.
Cỗ uy áp này nàng lần đầu được trải nghiệm khi nam nhân đáng ghét kia triển khai Hoàng Kim Nguyên Lực.
Khi đó Hoàng Kim Nguyên Lực của Trần An Vĩ khiến nàng cảm thấy nặng nề, bức bách gấp nhiều lần so với Từ Vân Kính bây giờ. Cũng nhờ đó mà khi đối mặt với Từ Vân Kính, nàng đã có thể bình tĩnh phần nào, thực lực cũng không giảm quá nhiều.
Bất quá điều này không làm thuyên giảm sự đề phòng của nàng dành cho Từ Vân Kính. Với khả năng đến vô ảnh, đi vô tung của nàng ấy, nếu trở thành kẻ thù thì thật sự quá mức đáng sợ.
Trần An Vĩ không muốn mấy nữ lo lắng liền lên tiếng nói “Ta tin Từ Vân Kính không phải người xấu!”
Bởi vì ánh mắt hưng phấn và biểu hiện quá khích của nàng ấy khi tìm được nhân tuyển phù hợp đều là thật. Giống như một người khi chờ đợi điều gì đó quá lâu, cảm xúc dồn nén quá mức, cho đến khi đạt được thì mọi cảm xúc sẽ không thể không chế mà thể hiện ra ngoài.
Sự vui vẻ, hưng phấn, cả chút nhung nhớ đều thể hiện hết lên trên gương mặt lãnh diễm lạnh lùng của nàng, từng ấy cảm xúc làm sao có thể làm giả được đây?
Nếu không phải người của Quang Ám Tiên Quốc, không phải luôn mong chờ ngày mà mình có thể giải trừ phong ấn cho các tỷ muội, chắc chắn nàng ấy sẽ không thể có được những cảm xúc này.
Mấy nữ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, vì thế cũng không tiếp tục đề cập tới vấn đề này.
“Thứ này là của ngươi!” Hạ Tuyết lúc này mới đem ra Quang Ám Độc Tôn Công đưa cho Trần An Vĩ.
Đây là công pháp chuyên dành cho những tu sĩ sở hữu Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực tu luyện, dù chỉ sở hữu một trong hai loại khi tu luyện thì cũng đạt hiệu quả không tồi.
Trần An Vĩ hiện tại cũng xem như truyền nhân của Quang Ám Quốc Chủ tiền bối, nàng vẫn nên đưa hắn thứ này thì hơn. Về phần Bách Khí Toàn Thư, tạm thời nàng không thể giao lại cho hắn được rồi.
Nhưng Trần An Vĩ lại lắc đầu, kéo tay nàng đặt Quang Ám Độc Tôn Công vào đó, nhẹ giọng nói “Nhật Nguyệt Bách Khí Thể của nàng một khi thức tỉnh cũng sẽ cần tu luyện công pháp này, hiện tại nàng cứ giữ nó đi!”
Hạ Tuyết trong lòng rung động, nhưng nhớ lại chuyện trước đó, cảm giác kì lạ không tên kia khiến nàng lập tức muốn rút tay ra khỏi tay hắn.
Trần An Vĩ làm sao có thể không nhìn thấy hành động của nàng, đôi tay lực lượng đã nhanh hơn một bước vòng ra sau eo nàng kéo giai nhân vào lòng.
Hạ Tuyết bị bất ngờ nhất thời ra sức giẫy giụa, hai tay nhỏ liên tục đấm thùm thụp vào ngực hắn, miệng nhỏ hờn dỗi “Đồ lưu manh nhà ngươi muốn làm gì, mau buông ta ra!”
Trần An Vĩ mặc cho nàng vừa đấm vừa mắng, hắn vẫn ôm lấy nàng, nhẹ hôn lên trán nàng rồi nói “Ta biết nàng giận vì ta có Phục Mệnh Thiên Mộc nhưng lại khiến cho nàng lo lắng, ta thực sự xin lỗi!”
Tâm linh một lần nữa chấn động, Hạ Tuyết ngẩn ngơ nhìn hắn, biểu hiện rất nhỏ của nàng nhưng lại có thể khiến nam nhân này để tâm tới như vậy? Rốt cuộc hắn phải quan tâm tới nữ nhân bên cạnh mình như thế nào mới có thể nhận ra được?
Nàng đúng là cảm thấy hụt hẫng cùng tức giận vì tên nam nhân đáng ghét này đã vốn có Dị Mộc có khả năng chữa lành vết thương, vậy mà còn dửng dưng nhìn nàng và hai nữ nhân của hắn lo lắng.
Nhưng lâu ngày trải qua sinh tử, nàng đã sớm học được cách che giấu cảm xúc, hơn nữa lúc đó hắn còn phải đối mặt với thế công của Từ Vân Kính, làm sao lại có thể phát hiện ra cảm giác của nàng?
Hạ Tuyết đâu biết rằng Trần An Vĩ dù có bận rộn như thế nào vẫn sẽ luôn chú ý đến những nữ nhân xung quanh mình, càng là nữ nhân bị hắn chiếm tiện nghi, hắn sẽ càng chú ý tới.
Đó đã là thói quen của hắn kể từ khi xuyên không đến thế giới này.
Kiếp trước vì quá vô tư và chú tâm vào những công việc khác mà hắn đã nhiều lần bỏ qua cảm xúc của những nữ nhân yêu thương mình, kiếp này hắn tuyệt đối không cho phép sai lầm như thế lại xảy ra.
Vì không để cho bất kì ai trong các nàng cảm thấy thiệt thòi khi ở gần một tên vừa tràn đầy tính chiếm hữu vừa cực kì tham lam như hắn, Trần An Vĩ luôn dành mọi thứ tốt nhất cho các nàng.
“Nàng đừng giận ta nhé? Ta hứa sau này sẽ không làm gì khiến các nàng lo lắng nữa đâu!” Nhìn thấy Hạ Tuyết nhìn mình mãi mà không trả lời, Trần An Vĩ tưởng rằng nàng còn tức giận, liền bày ra bộ mặt hối lỗi nói.
Hạ Tuyết bĩu môi, đưa tay đẩy trán hắn, trừng mắt nhìn hắn “Điều này còn phải xem xét, ta đã nghe tỷ muội trong Bát Diện Thạch kể rồi, ngươi lúc nào cũng liều mạng!”
Trần An Vĩ nghe vậy chỉ biết cười trừ, hắn cũng chỉ vì không muốn các nàng gặp nguy hiểm a…
Hạ Tuyết nhìn biểu hiện của hắn cũng có chút đau lòng, bàn tay ngọc vuốt ve gò má hắn, dịu giọng nói “Chờ sau này ta đủ đẳng cấp Luyện Khí Sư, nhất định sẽ luyện cho ngươi một món pháp bảo cường đại! Tới lúc đó cho ngươi thoải mái liều mạng!”
Trần An Vĩ bật cười haha “Vậy phải nhờ xú bà nương của ta rồi!”
Dứt lời còn muốn hôn nàng một cái, nhưng Hạ Tuyết đã nhanh tay đẩy hắn ra “Ngươi nên dành thời gian an ủi hai vị tỷ tỷ đi!”
Nàng nhìn thấy Nhạc Yên Ngọc và Hoàng Quân Dao dường như còn nhiều điều muốn nói với nam nhân này, nhưng lại nhường thời gian này cho nàng, vì vậy lúc này nàng cũng muốn hắn dành thời gian cho hai người các nàng.
Trần An Vĩ trong lòng cảm động, Hạ Tuyết dù chưa trở thành thê tử của hắn, nhưng nàng đã bắt đầu biết lo nghĩ cho hắn và các tỷ muội, không những không tranh sủng mà còn chủ động tạo điều kiện cho hắn và chúng nữ.
Yêu thương hôn lên môi nàng một cái, Trần An Vĩ lúc này mới tiến đến ôm lấy hai cỗ ngọc thể của hai vị tuyệt sắc giai nhân đang đứng gần hắn, ôn nhu thủ thỉ “Bảo bối, đã để các nàng lo lắng rồi!”
Hai nữ ban đầu cũng giận hắn vì lúc nào cũng liều mạng, nhưng sau một hồi được Trần An Vĩ âu yếm an ủi, rốt cuộc các nàng cũng nguôi giận mà rúc vào lồng ngực hắn như hai con mèo nhỏ.
Hàn thuyên với ba nữ thêm hồi lâu, vừa để kiểm kê lượng tài sản kiếm được trong Quang Ám Tiên Cung lần này, vừa để chuẩn bị cho những dự định sắp tới, rốt cuộc Trần An Vĩ mới nhớ tới tên nam hướng dẫn viên của mình.
Địa Anh Dũng tự biết mình là bóng đèn nên đã đứng cách xa một khoảng vừa đủ để có thể hỗ trợ khi cần mà lại không cản trợ đại tỷ nhà mình và tỷ phu thân mật.
Lúc này nhìn thấy Trần An Vĩ và ba nữ tiến lại gần, hắn cũng hiểu ý mà vươn tay kết ấn, lối ra Quang Ám Tiên Cung một lần nữa được mở ra…
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言