Chương 298: Hỏi nhầm

Trần An Vĩ gối đầu lên cặp đùi thon của Hạ Tuyết trị thương, trong đầu hiện lên vô vàn phương thức và kế hoạch để kiểm chứng những suy đoán hiện tại của hắn.

Sau một thoáng suy nghĩ, Trần An Vĩ dường như cảm thấy đã tìm ra phương thức hiệu quả nhất, hắn đột nhiên mỉm cười, động lấy ý niệm.

Lấy cơ thể hắn làm điểm xuất phát, một cỗ hơi thở lạnh lẽo lan tràn khắp không gian, kèm theo đó là vô tận Băng Hệ Nguyên Lực như ngưng tụ thành thực chất, chúng nó bắt đầu xuất hiện giữa không trung.

Rồi trong ánh mắt kinh nghi bất định của Hạ Tuyết, vùng không gian trước mặt nàng đột nhiên bị đóng băng, biến căn phòng tầng ba của Quang Ám Chủ Điện trở thành một vùng kết giới hoàn toàn độc lập làm từ băng khối.

“Sức mạnh này…”

“… là Hỗn Độn Thuộc Tính?”

Hai câu nói phát ra gần như cùng lúc lại vô tình hợp lại thành một câu hỏi đúng với tình cảnh hiện tại.

Câu đầu tiên là sự kinh ngạc của Hạ Tuyết, lần đầu tiên được chứng kiến sức mạnh có thể đóng băng cả không gian, nàng không thể không bất ngờ và khó tin.

Bởi lẽ theo như kiến giải của nàng, dù Băng Hệ Nguyên Lực của một người có mạnh mẽ tới đâu thì vẫn chỉ có thể triệu hoán ra băng khối trong một vùng không gian nhất định mà không thể đóng băng cả một vùng không gian rộng lớn như Quang Ám Chủ Điện tầng thứ ba này.

Câu thứ hai là lời lẩm bẩm của kẻ thần bí đang ẩn nấp trong không gian. Kiến thức của y dường như rất cao thâm, vậy mà lại có thể phát hiện ra được đây lầ sức mạnh của Hỗn Độn Thuộc Tính.

Đúng vậy, Trần An Vĩ lúc này đang điều động sức mạnh từ không chỉ một, mà là cả hai loại Hỗn Độn Thuộc Tính mà hắn đang sở hữu.

Vì sao Trần An Vĩ lại làm như vậy?

Vì muốn xác định chính xác vị trí của kẻ thần bí, lại muốn xác nhận xem rằng liệu lực lượng của kẻ này có phải là Hỗn Độn Thuộc Tính hay không, hắn cũng không ngại bại lộ bản thân sở hữu lực lượng tương tự.

Nếu như thật sự đây là một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, thì việc hắn có sử dụng Hỗn Độn Thuộc Tính hay không đã không còn quan trọng. Không sử dụng đến sức mạnh của chúng, kết quả còn tồi tệ hơn.

Việc Hắc Phượng Hoàng có thể một mình đối chiến với ba vị cường giả thành danh lâu năm như Địa Anh Dũng ba người đã khiến Trần An Vĩ đi tới quyết định này.

Phải biết rằng ba người bọn họ đều là những cường giả siêu việt Nguyên Thánh cảnh, dù tu vi hiện tại phải áp chế do quy tắc của tinh cầu, nhưng không có nghĩa lực lượng và kinh nghiệm thực chiến sẽ bị mai một.

Vậy mà Hắc Phượng Hoàng do kẻ thần bí kia điều khiển lại có thể một mình đánh ngang tay với cả ba người liên thủ, điều này nói lên gì?

Nói rõ là, thực lực của kẻ này thâm bất khả trắc, nếu nói là vượt xa cả ba người cũng không quá.

Thêm nữa là việc Vô Thượng trong người hắn vẫn luôn rung động kể từ lúc kẻ thần bí này xuất hiện.

Cái khó là Vô Thượng vẫn luôn thử thách hắn, nên chỉ giữ nguyên một mức độ cố định, vì thế khi nó rung động hắn liền không biết nó rung động vì Dị Thuộc Tính hay Hỗn Đỗn Thuộc Tính, thế nên chỉ có thể tự mình kiểm chứng.

Mà dĩ nhiên, việc làm này của hắn đã đem lại kết quả không tồi.

Khi một vùng không gian bị đóng băng, một thứ khác biệt rõ ràng như Ám Hệ Nguyên Lực sẽ lập tức bị bại lộ. Và chính điều này đã khiến cho Trần An Vĩ dễ dàng phát hiện ra vị trí của kẻ thần bí này.

Ngay lập tức, Trần An Vĩ ra lệnh cho hai loại Hỗn Độn Thuộc Tính lơ lửng bên cạnh mình sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực, thiết lập một cái lồng giam khóa chặt vào vùng không gian bị bao trùm trong Ám Hệ Nguyên Lực kia.

“Hừ, muốn giam cầm ta? Nằm mơ!” Kẻ thần bí dường như hiểu được ý định của hắn, tức giận quát lên một câu, Hắc Phượng Hoàng đang giao chiến với Địa Anh Dũng ba người đột nhiên biến mất, thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh y, dùng móng vuốt sắc nhọn của nó mà đánh vào lớp băng đang ngưng kết.

Keng! Xèo!

“Lại là Băng Hỏa?” Hắc Phượng Hoàng sau khi đánh vào lớp băng được ngưng tụ, móng vuốt của nó lập tức bị một cỗ hỏa diễm thiêu rụi, kẻ thần bí nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

Như đã nói, Băng Hệ và Hỏa Hệ vốn là hai loại lực lượng tương sinh tương khắc, tìm một tu sĩ sở hữu đồng thời hai loại lực lượng này đã khó khăn, càng đừng nói tới việc nhìn thấy một loại Hỗn Độn Thuộc Tính kết hợp từ chúng nó.

Bất quá, điều đó không có nghĩa kẻ thần bí sẽ phải run sợ, mà ngược lại y lại một lần nữa điều động Ám Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, huyễn hóa ra một tôn Hắc Long.

Ó! Grao!

Tiếng long ngâm và phượng gáy cùng lúc vang lên, Hắc Long và Hắc Phượng Hoàng đồng loạt ngưng tụ lực lượng, hình thành một khỏa cầu trên miệng, nhắm vào những lớp băng đang hình thành mà bắn tới, ý đồ muốn thay chủ nhân phá hủy cái lồng giam này.

Nhưng Trần An Vĩ đã có sự chuẩn bị trước, Phong Hệ Nguyên Lực trong không gian đột nhiên bị điều động, hòa nhập vào bên trong lớp tường băng, khởi động khả năng của Tuyết Vũ Băng Phong.

Xèo! Vù!

Băng Hỏa Luân Hồi Diễm và Tuyết Vũ Băng Phong đồng loạt được điều động, vô tận Phong Hệ Nguyên Lực cấp tốc huyễn hóa thành một cơn cuồng phong phô thiên cái địa, hòa cùng với lượng Hỏa Hệ Nguyên Lực hợp thành một cơn lốc hừng hực hỏa diễm thiêu đốt khắp không gian.

Đối mặt với hai khỏa địa pháo bắn ra từ Hắc Long và Hắc Phượng Hoàng, cơn lốc hỏa diễm này vẫn bình chân như vại, nó vẫn luôn xoay tròn, cuốn trôi tất cả mọi thứ trong phạm vi gần.

Khi hai khỏa đại pháo được bắt tới, trong ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, chúng vậy mà bị bẻ cong, bị hút vào trung tâm cơn bão, dường như không thể thoát ra.

Thế công vậy mà lâm vào thế giằng co, không gian liên tục bị hỏa diễm thiêu đốt, cuồng phong phá nát và hắc ám thôn phệ.

“Hừ!” Kẻ thần bí dường như nhận ra mình hiện tại chỉ có thể giằng co mà không thể đánh tiếp, liền muốn thi triển thêm thế công.

Nhưng hành động kế tiếp của Trần An Vĩ đã khiến động tác của y đột ngột dừng lại.

“Xích Viêm Vực, Lãnh Hàn Vực ra!” Tiếng quát trầm ổn của nam nhân vang vọng khắp không gian, kích hoạt hai cỗ lực lượng chí cao vô thượng.

Xích Viêm Vực vừa ra, hỏa diễm lập tức bùng cháy khắp nơi, đem đến sức mạnh khủng bố cho cơn lốc hỏa diễm, hiệu quả của các loại Hỏa Hệ Nguyên Thuật lập tức được gia tăng.

Lãnh Hàn Vực triển khai, hàn khí xung thiên, băng khối lan tràn, cường hóa sức mạnh cho lớp băng phong tỏa không gian, gia tăng hiệu quả của các loại Băng Hệ Nguyên Thuật.

Hai khỏa đại pháo của kẻ thần bí mới vừa nãy còn đang lập ra thế giằng co với thế công của Trần An Vĩ thì hiện tại đã lập tức bị cơn cuồng phong nuốt trọn không còn chút gì.

Hắc Long và Hắc Phượng Hoàng cũng không thoát khỏi số phận, cùng lúc bị hỏa diễm thiêu đốt, băng hàn giam cầm và cuồng phong xé nát, triệt để tan biến thành hư vô.

“Khốn kiếp, nếu như hiện tại Quang Nhi ở bên cạnh, ta làm sao sẽ thua!” Kẻ thần bí không cam lòng lẩm bẩm.

Đưa mắt nhìn lấy nam nhân đã giam cầm mình, y không phục hỏi “Ngươi rốt cục là kẻ nào? Vì sao mạnh mẽ như vậy còn tham lam tài nguyên của Quang Ám Tiên Cung chúng ta?”

Trần An Vĩ cười nhạt cũng không trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại “Ngươi thực sự là người của Quang Ám Tiên Cung?”

“Hỏi thừa!” Kẻ thần bí lúc này vẫn không giải trừ lớp Ám Hệ Nguyên Lực bên ngoài, chỉ để lộ ánh mắt sắc lạnh nhìn Trần An Vĩ, giọng điệu cực kì thanh lãnh trả lời.

Ta không phải người của Quang Ám Tiên Cung thì liệu sẽ xuất hiện ở đây ngăn cản các ngươi sao?

“Haha, xin lỗi, là ta hỏi nhầm!” Trần An Vĩ bật cười, lúc này mới hỏi lại “Ngươi hẳn phải là người của Quang Ám Tiên Quốc?”

Nghe câu hỏi của hắn, kẻ thần bí thoáng im lặng, lát sau mới lên tiếng lặp lại câu hỏi đầu tiên của mình “Ngươi là ai?”

Tuy không nhìn thấy mặt hay tướng mạo của kẻ thần bí này, nhưng Trần An Vĩ vẫn lờ mờ cảm nhận được sát khí ngút trời trong ánh mắt của y, cùng với giọng điệu tràn ngập đề phòng này càng là minh chứng cho thấy kẻ này chắc chắn là người của Quang Ám Tiên Quốc.

“Ta là truyền nhân của Quang Ám Quốc Chủ, người đã thành lập ra Quang Ám Tiên Quốc!” Vì vậy Trần An Vĩ cũng không giấu giếm mà kể sơ lược những chuyện đã xảy ra cho người thần bí này.

Và cũng dựa theo lời của Quang Ám Quốc Chủ cùng biểu hiện của người thần bí này, hắn đoán chắc hẳn y là người mà tiền bối từng đề cập tới, người đã giải được một phần tư phong ấn.

“Ta lấy gì để tin ngươi?” Người thần bí lúc này mới điều chỉnh giọng điệu khi nói chuyện, tuy vẫn thanh lãnh và lạnh lùng nhưng rõ ràng đã hòa hoãn hơn không ít.

“Ta cảm thấy những gì trước mắt đã là minh chứng rõ nhất!” Trần An Vĩ nhún vai trả lời.

Không phải tự nhiên mà hắn có thể bước vào Quang Ám Chủ Điện tầng thứ ba này đâu nha.

Đầu tiên phải nói tới chính là phản ứng của các vị Quang Ám Vệ, khỏa Trận Văn xuất hiện tiếp theo sau đó và những thông tin hắn nhận được là minh chứng thông qua bước đầu khảo nghiệm của hắn.

Thứ hai là sự xuất hiện của Quang Ám Chi Viêm và anh linh của Quang Ám Quốc Chủ, nếu không phải hắn được công nhận, chắc hẳn cũng sẽ không gặp được những điều này.

Thứ ba chính là tầng thứ ba này, ngay khi bước vào đã không có chuyện gì xảy ra, không bẫy rập cũng chẳng cơ quan giấu kín nào.

Thử hỏi, một nơi cất giữ bảo vật của cả một thế lực lớn như vậy mà không có lấy một biện pháp bảo vệ nào sao? Như vậy không cảm thấy quá vô lý ư?

Người thần bí kia cũng cảm thấy có lý lại liên tưởng tới sự việc kia, vì vậy lập tức vào vấn đề chính “Chủ nhân đã tin tưởng ngươi thì ngươi phải có trách nhiệm, mau chóng đi theo ta!”

Nói rồi, y còn muốn kéo tay hắn rời đi, bất chấp việc bản thân đang bị vây hãm trong một cái lồng bằng băng.

Nhưng Trần An Vĩ đã nhanh hơn một bước, dễ dàng tránh được tay của y, lên tiếng hỏi “Đi đâu? Đừng quên hiện tại nàng đang bị ta giam cầm!”

“Dĩ nhiên là đi giải phong ấn, khôi phục lại Quang Ám Tiên Quốc!” Người thần bí cũng không bất ngờ mà trả lời câu hỏi của hắn, trong giọng điệu không giấu nổi sự kích động.

Nếu chủ nhân của y đã lựa chọn nam nhân này, y cũng hoàn toàn tin tưởng hắn có thể phá giải được phong ấn, đem các tỷ muội khôi phục, và đồng thời cũng giải trừ phong ấn cho Quang Nhi.

Lại nói một chút về Quang Nhi, y và nàng là hai hộ vệ bên cạnh Quang Ám Quốc Chủ, phụ trách xử lý các loại sự vụ lớn nhỏ trong thế lực, cũng như chiến đấu bảo vệ chủ nhân.

Nhưng trong trận chiến cuối cùng kia, y và Quang Nhi cùng các tỷ muội đều bị chủ nhân thiết lập Trận Pháp phong ấn, đồng loạt bị phong ấn suốt một thời gian dài.

Không biết trải qua bao lâu thời gian, phong ấn có dấu hiệu nơi lỏng, nhờ đó mà y có thể tự mình thoát khỏi Trận Pháp, nhưng các tỷ muội khác thì không may mắn như vậy.

Cả Quang Nhi cũng đang còn bị giam cầm bên trong Trận Pháp kia, nếu không mau chóng tìm cách giải phong ấn, không biết y sẽ còn phải chờ đợi tới bao giờ.

Vì vậy hiện tại khi đã tìm được nhân tuyển thích hợp, y mới không nhịn được muốn đưa Trần An Vĩ đi ngay lập tức.

Cũng không trách y được.

Thử hỏi thế lực của ngươi bị phong ấn vô số năm, tận mắt chứng kiến chủ nhân của mình một mình đương đầu với kẻ thù, mà khi ngươi may mắn thoát khỏi phong ấn lại chỉ có thể bất lực tìm kiếm phương pháp phá giải phong ấn, cảm giác đó như thế nào?

Không rõ là như thế nào, nhưng thù hận pha trộn với bất lực cùng chơi vơi, lạc lõng, sẽ là một cảm giác không ai mong muốn phải trải qua.

Hiện tại, y tìm được Trần An Vĩ như tìm thấy tia sáng le lói trong thế giới tăm tối, như kẻ ăn mày gặp được chiếu manh, thử hỏi y liệu có bình tĩnh được sao?

Trần An Vĩ cũng coi như hiểu được phần nào cảm xúc của nữ nhân này, bất quá hiện tại hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể đi cùng với nàng.

“Chuyện ta đã hứa với Quang Ám Quốc Chủ đương nhiên sẽ thực hiện, bất quá hiện tại ta chưa thể đi cùng nàng, mọi thứ ở nơi này vẫn còn nhiều điều phải thực hiện!”

Vừa nói, Trần An Vĩ vừa điều động ý niệm thu hồi lại Băng Hỏa Luân Hồi Diễm và Tuyết Vũ Băng Phong, vùng không gian bị phong tỏa lập tức trở lại bình thường, lồng giam cũng biến mất.

Người thần bí lúc này mới nhận ra mình đã quá mức kích động, nhất thời ho khan một tiếng điều chỉnh tâm trạng.

Chợt nhận ra điều gì, người thần bí bất ngờ lùi về sau một bước, giọng điệu tràn ngập cảnh giác nói “Vì sao ngươi lại biết ta là nữ nhân?”

Tên này rõ ràng trước đó còn xưng hô “ta – ngươi” với y, vì sao hiện tại lại đổi thành “ta – nàng” rồi? Người thần bí cực kì tự tin với sức mạnh của mình, một khi đã ngụy trang dù là Quang Nhi cũng không dễ dàng phát hiện ra.

Trần An Vĩ bật cười “Quang Ám Tiên Quốc chỉ thu nhận nữ nhân sỡ hữu Quang Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực, mà nàng đã tự nhận mình là người của Quang Ám Tiên Quốc, chẳng lẽ nàng còn có thể là nam nhân được sao?”

Người thần bí lúc này mới ồ lên, thầm trách mình đã quá sơ hở. Bất quá cũng chẳng quan trọng, hiện tại cũng đã không còn lý do phải che giấu thân phận, dù sao nàng cũng còn cần hắn đi tìm ba mảnh ghép còn lại, giải trừ phong ấn cho Quang Ám Tiên Quốc.

Trần An Vĩ lúc này mới thắc mắc “Bất quá, nếu như nàng là người của Quang Ám Tiên Quốc, vì sao không tự mình đi tìm các mảnh ghép còn lại?”

Nhắc tới vấn đề này, ánh mắt của nữ nhân thần bí đột nhiên trở nên sắc bén nhìn hắn.

Nhưng Trần An Vĩ lại nhìn ra ẩn sâu trong đáy mắt nàng vậy mà còn tồn tại một tia ủy khuất cùng u oán, như thể hắn đã làm chuyện gì có lỗi với nàng vậy.

“Nếu không phải vì ngươi nắm giữ ba trong bốn mảnh tàn đồ mà chủ nhân để lại, ta còn cần phải đi tìm ngươi sao?” Không để hắn kịp phản ứng, nữ nhân thần bí đã lập tức lên tiếng.

Trần An Vĩ lúc này mới nhớ ra người nào nắm giữ nhiều mảnh tàn đồ hơn sẽ nhìn thấy bản đồ vị trí của các mảnh ghép.

Nữ nhân thần bí này có vẻ như là người đã tìm thấy mảnh tàn đồ còn lại, nên mới phải đi tìm hắn để có được vị trí ba mảnh ghép khác.

“Tuy hiện tại ta không thể đi cùng nàng, nhưng có thể cung cấp vị trí các mảnh ghép khác cho nàng.” Trần An Vĩ sau một thoáng suy nghĩ, chợt nhếch miệng cười nói.

Nữ nhân thần bí nghe vậy không khỏi cảm thấy mừng rỡ.

Nhưng ngay khi nàng định lên tiếng thì Trần An Vĩ lại nói tiếp “Đổi lại, nàng phải đồng ý ta một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” Nụ cười ẩn sau lớp Ám Hệ Nguyên Lực của nàng vì câu nói này mà biến mất hoàn toàn, nàng xin thề rằng nếu tên nam nhân này yêu cầu điều gì quá đáng, nàng sẽ lập tức giết hắn đoạt lấy ký ức.

Trần An Vĩ không vội lên tiếng mà chỉ mỉm cười thần bí khiến không chỉ nàng mà cả chúng nữ đều cảm thấy hắn sắp giở trò.

Sau một thoáng, quả nhiên Trần An Vĩ đã lên tiếng…

“Điều kiện chính là…”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言