“Tuân lệnh vợ yêu!” Trần An Vĩ vùi mặt vào bầu ngực căng mọng của giai nhân, vừa cắn vừa xoa nắn biến chúng nó thành muôn hình vạn trạng, đôi lúc lại trêu chọc hai hạt nhũ hoa hồng nhuận trên đỉnh đồi.
“Ưm… thiếp tê quá…” Bạch Phi Linh bị nam nhân trêu chọc, thân thể quằn quại uốn éo theo từng động tác của hắn, miệng nhỏ nỉ non.
Trần An Vĩ chơi chán chê đôi gò bông đào của giai nhân, hắn rốt cuộc trườn người xuống phía dưới, ngắm nhìn địa phương thần thánh mê hoặc nhất của cơ thể người con gái.
U cốc hồng hào mềm mại đang rỉ ra từng đợt thánh thủy ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp thảm cỏ được cắt tỉa gọt gàng thành hình tam giác, nó che đi hạt lê nhỏ xinh đỏ thắm nằm trên đỉnh vách động đầy khiêu gợi.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nam nhân, Bạch Phi Linh vô thức khép lấy cặp đùi thon của mình, khóe môi nhẹ cắn, ánh mắt ngượng ngùng nhìn lấy hắn.
Trần An Vĩ yêu thương vuốt ve đôi chân thon thả trắng muốt như tuyết của giai nhân, vừa nhẹ nhàng tách nó ra vừa thủ thỉ “Bảo bối ngoan, cho ta ngắm nhìn cô bé của nàng nào!”
Bạch Phi Linh như bị lời nói của hắn mê hoặc, đôi chân vô thức thả lỏng, nơi thầm kín nhất cuộc đời nàng một lần nữa hiển lộ trước mặt nam nhân.
Nhìn thấy vách thịt mềm mại liên tục co mở phun ra từng đợt thánh thủy như mời gọi, Trần An Vĩ không nhịn được nữa liền đưa miệng xuống húp lấy húp để, không để bất kì giọt thánh thủy nào bị lãng phí.
“Ưm… a… đừng… sướng…” Bạch Phi Linh trong lòng ngọt ngào như được nếm mật, miệng nhỏ liên tục rên rỉ nỉ non.
Tận hưởng hương vị trinh nguyên của giai nhân một lúc lâu, cảm nhận được thánh thủy đã ra đủ nhiều, Trần An Vĩ lại trườn lên trên, hôn nhẹ lên môi giai nhân, thủ thỉ điều gì đó vào tai nàng.
“Cái đó… miệng của thiếp cũng được sao?” Bạch Phi Linh vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc nhìn hắn hỏi, ánh mắt vô thức liếc nhìn đến thanh hung khí vẫn luôn muốn phá tan nội khố của nam nhân.
Nói đến cũng khiến nàng cảm thấy hờn dỗi, nam nhân đáng ghét này rõ ràng đã nhìn thấy toàn bộ của nàng, thế nhưng hắn vẫn đang mặc y phục, thật là không công bằng!
Không chút do dự, Bạch Phi Linh liền động lấy ý niệm, y phục trên người Trần An Vĩ lập tức bị phá hủy, để lộ ra cơ thể săn chắc cường tráng đầy sức sống với cơ bụng tám múi và một thanh hung khí ngạo nghễ vừa to vừa cứng.
Hít!
Lần đầu nhìn thấy thứ đó của nam nhân, lại càng là lần đầu nhìn thấy kích cỡ to lớn của nó, Bạch Phi Linh không nhịn được phải hít một hơi lạnh, trong đầu vô thức so sánh nó với miệng nhỏ và nơi đó của mình, không biết liệu nó có thể vừa không?
“Bảo bối…”
Chợt lúc này, bên tai nàng lại vang lên giọng nói của nam nhân, ánh mắt hắn nhìn nàng hệt như một tiểu hài tử làm nũng đòi quà vặt với mẫu thân.
“Phi!” Bạch Phi Linh gắt một tiếng hờn dỗi, nhưng cũng nhu thuận mà vươn ra tay nhỏ nắm lấy côn thịt to lớn của nam nhân nhẹ vuốt ve, hô hấp vô thức trở nên dồn dập.
Bạch Phi Linh lần đầu tiếp xúc với cảm giác ấm nóng phát ra từ tiểu huynh đệ của nam nhân như phát hiện được tân đại lục, tay nhỏ vuốt lên vuốt xuống đều đặn và nhịp nhàng.
“Liếm nó đi nàng!” Trần An Vĩ xoa đầu nàng khích lệ, tiểu huynh đệ đặt lại gần đôi môi tuyệt mĩ của giai nhân.
Bạch Phi Linh liếc xéo hắn một cái, chiếc lưỡi đinh hương mảnh mai của nàng vươn ra chạm vào đầu khấc của nam nhân, khẽ liếm một vòng.
“Mùi vị cũng không tệ!” Bạch Phi Linh thầm nghĩ, động tác dần trở nên mạnh bạo hơn, không chỉ dùng lưỡi mà nàng còn dùng cả miệng phun ra nuốt vào côn thịt của hắn.
Thiên phú trong chuyện phòng the của nàng cũng xem như là cao, chỉ mới qua vài lượt phun ra nuốt vào đã khiến côn thịt của hắn ướt đẫm, kích cỡ càng là to lớn thêm một vòng.
Bất quá, muốn làm hắn ngã ngựa thì còn xa lắm.
Trần An Vĩ nhẹ rút côn thịt ra khỏi khuôn miệng ấm áp mềm mại của giai nhân, đặt trước cửa mình của nàng mà cạ nhẹ.
“Ưm… đừng mà…” Bạch Phi Linh giật bắn người, hạ thân liên tục run rẩy, thánh thủy cuồng phún.
Trước đó nàng đã bị hàng loạt công phu miệng lưỡi của nam nhân này làm cho động tình, phía dưới hạ thân đã sớm trống rỗng, hiện tại còn bị hắn kích thích đột ngột như vậy liền không chịu nổi.
“Bảo bối, nàng mẫn cảm quá nha!” Trần An Vĩ cũng ướt đẫm một mảng khi bị thánh thủy của giai nhân bắn vào, không nhịn được mở miệng trêu chọc.
“Ưm… đáng ghét… chàng đừng trêu chọc thiếp nữa mà…” Bạch Phi Linh liếc xéo hắn, miệng nhỏ liên tục nỉ non, hạ thân liên tục uốn éo nhừ mời gọi.
Trần An Vĩ đã sớm không chịu nổi, được giai nhân cho phép liền bắt đầu dùng sức.
Hít!
Cảm nhận được độ chật ních và xúc cảm ấm áp mềm mại truyền tới từ u cốc của giai nhân, Trần An Vĩ vô thức hít sâu một hơi, hạ thân vẫn tiếp tục dùng sức cắm vào, tiểu huynh đệ phải cố gắng lắm mới nhích vào được từng chút một.
“Bảo bối, nàng khít quá! Ta thích lắm!” Trần An Vĩ phía dưới dùng sức, phía trên lại tìm đến đôi môi tuyệt mĩ của giai nhân mà hôn lấy, đồng thời truyền âm phân tán sự chú ý của nàng, giảm bớt đi cơn đau của lần đầu tiến vào.
Quả nhiên, Bạch Phi Linh vốn đang nhíu mày vì cảm giác trướng nơi hạ thân, nghe thấy lời nói của hắn liền nở nụ cười hạnh phúc, miệng nhỏ thủ thỉ “Vậy thì ăn nhiều lên!”
Trần An Vĩ mỉm cười, hắn vừa hôn nàng vừa trêu chọc đôi gò bông đào, phía dưới hạ thân được đà thúc mạnh.
Ót!
Lớp màng trinh nguyên quý giá của nữ nhân theo đó liền bị xé toạc, một dòng máu đào tuôn theo khe hở bé tí giữa hai địa phương tư mật của hai người mà chảy ra như một minh chứng cho thấy một bông hoa đã có chủ rồi.
Bạch Phi Linh khẽ nhíu mày vì đau đớn, nhưng miệng và ngực vẫn luôn được hắn trêu chọc phân tán phần nào đau đớn khiến nàng rất nhanh đã hòa nhập với hắn.
Nhưng dù vậy, Trần An Vĩ vẫn yêu thương xoa nắn từng bộ phận cơ thể giai nhân, tận lực giúp nàng tận hưởng cảm giác thư sướng của lần đầu làm chuyện ấy.
“Động đi chàng!” Bạch Phi Linh trong lòng dạt dào tình ý, chẳng mấy chốc hạ thân đã uốn éo mời gọi nam nhân của mình.
Hành động đó của nàng không thể nghi ngờ chính là chìa khóa kích hoạt con thú hoang trong người Trần An Vĩ. Bất quá, dù là thú hoang nhưng hắn vẫn rất yêu thương nữ nhân của mình mà không vội vàng thi triển “máy khâu chi thuật”.
Bạch… bạch… bạch…
Từng tiếng va chạm da thịt đầy ái muội đều đặn vang lên, nhịp độ vừa phải được tạo ra khiến cả hai người như lạc vào một vùng đất mới, nơi chỉ có khoái lạc và triền miên.
“Ưm… sướng… nhưng mà…” Sau vài chục lần như thế, Bạch Phi Linh bắt đầu cảm thấy hạ thân mình trống rỗng, miệng nhỏ nỉ non đòi hỏi.
“Chưa đủ sao nàng? Ta cũng cảm thấy vậy!” Trần An Vĩ biết nữ nhân của mình muốn gì, động tác hạ thân liền trở nên mạnh mẽ và dồn dập hơn.
“Ưm… a… chính… là như thế…” Bạch Phi Linh hạ thân uốn éo theo từng nhịp dập của nam nhân, nàng lúc này chỉ cảm thấy linh hồn như xuất khiếu, toàn thân lơ lửng như con thuyền lạc trôi giữa lòng đại dương.
“Bảo bối nàng có sướng không? Ta sướng lắm!” Trần An Vĩ vẫn duy trì tốc độ phía dưới hạ thân, phía trên lại lên tiếng trêu chọc.
Bạch Phi Linh dù có kiên cường tới mấy cũng vẫn là nữ nhân, lần đầu đối mặt với câu hỏi này liền ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng Trần An Vĩ đâu dễ buông tha, hắn quay mặt nàng đối diện với hắn, chuẩn xác mà hôn lấy đôi môi của nàng, truyền âm một lần nữa “Bảo bối ngoan, nàng có sướng không?”
Dứt lời còn chưa để Bạch Phi Linh kịp trả lời, hạ thân lại bắt đầu tăng tốc độ.
Phạch! Phạch! Phạch!
“Ưm… ưm… sướng… chàng làm thiếp sướng lắm…” Bạch Phi Linh rốt cuộc không chịu nổi, vừa rên rỉ vừa nỉ non nói ra lời nói khiến nàng phải ngượng ngùng tới đỏ mặt tía tai.
“Bảo bối, ta bắn đây!” Trần An Vĩ như được khích lệ, động tác ngày càng trở nên dồn dập hơn, sau hàng trăm lần liên tục ra vào bên trong u cốc của giai nhân, hắn cũng bắt đầu chạm đỉnh.
“Ưm… ra đi chàng… ra bên trong thiếp…” Bạch Phi Linh rên rỉ nỉ non, hai tay bên trên ôm chặt lấy cổ hắn, bên dưới lại dùng cặp đùi thon của mình quặp lấy vùng eo của nam nhân, như muốn cùng hắn mãi mãi hòa quyện.
Phạch! Phạch! Phạch!
Trần An Vĩ được cho phép liền chạy nước rút thêm hàng chục cái.
“Ưm… thiếp ra… thiếp raaaaa…”
Sau tiếng rên dài của nữ nhân và cú nhấp cuối cùng của nam nhân, một dòng sinh mệnh trắng đục được bắn vào tận cùng hoa tâm của nàng, kéo lấy một dòng thánh thủy từ bên trong được bắn ra ngoài, trộn lẫn với nhau tạo thành một hỗn hợp lầy lội mà hài hòa.
Trần An Vĩ ngả lưng xuống bên cạnh thê tử của mình, nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, giúp nàng tận hưởng dư vị của cuộc cao trào trong khi vẫn để tiểu huynh đệ nằm bên trong nàng.
“Phu quân… thiếp muốn…” Được một lúc, Bạch Phi Linh lại nỉ non lên tiếng.
Lần đầu trải qua cảm giác thư sướng bất tận này, bất kì nữ nhân nào cũng sẽ không nhịn được mà thèm muốn. Chẳng qua các nàng da mặt mỏng nên ngượng ngùng không dám nói.
Bất quá Bạch Phi Linh lại không như vậy. Với tính cách kiên cường không thua kém gì nam nhân của nàng, một khi đã toàn tâm toàn ý với ai, nàng sẽ bộc lộ hết tất cả tâm tình, kể cả là hiện tại.
Trần An Vĩ đương nhiên vui vẻ đáp ứng giai nhân, nhưng lần này lại tinh nghịch truyền âm cho nàng ngồi lên tiểu huynh đệ của mình, tạo thành tư thế “nữ cao bồi” thần thánh.
“Ưm… sướng…”
Theo tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân, trận điên đảo càn khôn đầy xuân sắc này sẽ còn tiếp diễn dài dài…
…
Tại một góc nào đó của Bát Diện Thạch…
Nơi này là một vùng không gian có cảnh sắc là một dãy núi bao phủ trong băng tuyết, nơi có cả một thác nước cực kì to lớn chảy xuống từ tận đỉnh núi.
Nhiệt độ của vùng không gian này được cho là thấp nhất trong toàn bộ Bát Diện Thạch, biến nó trở thành không gian tu luyện cực kì hữu dụng cho Băng Hệ tu sĩ.
Thực ra thì Trần An Vĩ cũng hoàn toàn không muốn có một vùng không gian như thế này bên trong Bát Diện Thạch, nhưng đây lại là không gian sinh sống quen thuộc của một chủng tộc Thần Thú ngoài tự nhiên.
Trùng hợp rằng bên cạnh hắn cũng đang có tận hai vị giai nhân sở hữu huyết mạch của loài Thần Thú đó. Chính là Bạch Băng Thanh và Long Nhược Thủy hai nữ.
Và loài Thần Thú đó không ai khác chính là Hàn Long Tộc.
Hiện tai trí nhớ của Bạch Băng Thanh cũng khôi phục phần nào, nàng đã nhớ ra quê hương của mình.
Vì ở lâu trong Bát Diện Thạch, không thể trở về gia tộc nên hai nữ đều có chút nhớ cố hương, Trần An Vĩ cũng đành chiều theo ý muốn của các nàng cải tạo một vùng không gian của Bát Diện Thạch trở thành hình ảnh giống như nơi này.
Về phần Bạch Phi Linh, huyết mạch Hàn Long Tộc trong người nàng vẫn chưa thức tỉnh nên không quá cần thiết phải tới đây. Bất quá trong thời gian không xa sắp tới, tin tưởng nàng sẽ thức tỉnh được huyết mạch di truyền từ mẫu thân của mình.
Mà hiện tại, đứng trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót là một thân ảnh nữ nhân tuyệt đại phong hoa, khí chất lãnh diễm lạnh lùng nhưng lại khiến bất kì nam nhân nào nhìn thấy đều phải say đắm.
Dù chỉ còn là một linh hồn nhưng từng cử chỉ, từng cái nhấc chân mày của nàng đều như được tạo hóa vẽ ra, đẹp đẽ không thể tưởng tượng.
Bất quá, lúc này đây, trên gương mặt tuyệt mĩ của nàng lại đang chất chứa một nỗi buồn man mác, lại pha thêm chút vui mừng nhàn nhạt. Có thể nhìn ra nội tâm của giai nhân lúc này đang rất rối loạn.
Nàng gặp qua một nam nhân, hắn tuy rằng chỉ mới gặp nàng lần đầu nhưng khi nàng gặp nguy hiểm đã không ngại ngần ra tay tương trợ. Sau đó còn giúp đỡ nàng đủ điều, không những giúp nàng có thể báo thù, mà còn dành được chức vị gia chủ của gia tộc.
Ngoài ra còn giúp nàng và nữ nhi có cơ hội tiếp xúc với một trong những phương pháp luyện chế khôi lỗi cao thâm nhất mang tên Bán Nhân Khôi.
Từng điều một tuy nhỏ nhặt nhưng lại để lại ấn tượng cực kì sâu sắc trong lòng nàng, để rồi không biết từ lúc nào nam nhân đó đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim nàng.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy nữ nhi của mình cũng có tình cảm với nam nhân đó, lòng nàng lại dâng lên sự phức tạp khó tả, nửa vui lại nửa buồn.
Mặc dù nàng không phản đối nữ nhi của mình yêu hắn, lại càng không có ý định tranh giành nam nhân với nữ nhi của mình, nhưng nói không buồn thì chính là nói dối.
“Bảo bối, đang nghĩ gì mà trầm tư thế?” Bất chợt lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc của nam nhân, vòng eo thon thả lại bị bàn tay săn chắc của hắn ôm lấy.
Bạch Băng Thanh trong lòng thoáng rung động, nhưng rất nhanh đã phục hồi cảm xúc, nhàn nhạt nói “Gọi mẫu thân của thê tử là bảo bối, ngươi không nghĩ mình hơi quá phận rồi sao?”
“Mặc dù ghét phải thừa nhận điều này, nhưng ta là người rất tham lam, ăn mía chỉ thích đánh cả cụm!” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
“Kể cả khi bị coi là đập chậu cướp hoa?” Bạch Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.
Trong mắt người đời, nàng là thê tử của Bạch gia chủ tiền nhiệm, mẫu thân của một nữ nhi, là nữ nhân đã có chồng, đâu còn là thiếu nữ mới lớn nữa. Nàng mới không tin tên này có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của nàng, Trần An Vĩ lại mỉm cười trêu chọc “Nàng nghĩ rằng có thể lừa được ta sao?”
Không hiểu vì sao, Bạch Băng Thanh khi nghe câu nói này của hắn lại cảm thấy chột dạ, cứ như thể ánh mắt kia của hắn đã nhìn thấu hết mọi bí mật ẩn sâu nhất của nàng vậy.
Bất quá nàng dù sao cũng là nữ nhân lý trí, thừa hiểu nếu hiện tại bản thân tỏ ra thất thố sẽ lập tức lộ ra sơ hở, vì vậy rất nhanh nàng đã kịp trấn tĩnh trở lại, giọng nói không chút rung động nói ra “Ngươi nói vậy có ý gì?”
Trần An Vĩ dường như cũng đoán trước được tình cảnh này, hắn chỉ mỉm cười một cách thần bí mà không vội trả lời nàng.
Hành động này của hắn không thể nghi ngờ là càng khiến cho Bạch Băng Thanh rối bời hơn, nàng không biết hắn đã phát hiện được điều gì, càng không biết lý do vì sao mình lại lo lắng đến như vậy.
Trần An Vĩ chỉ chờ phản ứng này của giai nhân, lúc này mới lên tiếng “Nàng thực chất chính là…”
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言