Thoáng thu hồi lại tâm tình của mình, Huyết Hương khẽ cúi người, như một cách bày tỏ sự biết ơn đối với vị tiền bối mới gặp lần đầu này.
Lát sau, nàng lại tiến tới bên cạnh Hạ Tuyết, biết được nàng ấy đã vì bảo vệ cho phu quân nhà mình mà trọng thương suýt mất mạng, nàng liền lấy đan dược có tác dụng trị thương bỏ vào miệng Hạ Tuyết, đồng thời điều động Huyết Lực trong cơ thể mà tiến hành trị thương cho nàng ấy.
Sau khi cảm nhận được khí tức của Hạ Tuyết đã dần ổn định, Huyết Hương nhẹ giọng mỉm cười “Tiểu muội, cũng may nhờ của muội mà phu quân nhà ta đã an toàn!”
Đám tế bào của Trần An Vĩ như cảm nhận được tình hình cũng vô cùng vui mừng mà nhảy múa trước mặt Huyết Hương.
Nhưng như thế lại khiến cho nàng cảm thấy ưu sầu, dù đã biết Dục Tình Dưỡng Huyết Công có thể giúp hắn trở lại bình thường, nhưng nhìn thấy tình trạng của hắn, Huyết Hương vẫn không khỏi đau lòng.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, bảo bối đừng lo lắng!” Đám tế bào của Trần An Vĩ lại một lần nữa rung động, chúng sắp xếp thành hàng chữ dài trước mặt nàng, một số còn bám lên đầu nàng như an ủi.
Huyết Hương gật gật đầu, hít sâu một hơi, thoáng chốc ánh mắt đã trở nên kiên định.
Bát Diện Thạch dường như cũng muốn giúp một tay, nó lập tức hút lấy Trần An Vĩ và hai nữ vào bên trong.
Vừa vào bên trong, Huyết Hương lập tức giao Hạ Tuyết cho Thiên Nhiên Tuệ Nghi chăm sóc, còn mình nhanh chóng kết ấn, đôi bàn tay ngọc bay múa trong không gian, nàng bắt đầu niệm khẩu quyết của Dục Tình Dưỡng Huyết Công.
Huyết Lực nhuộm màu đỏ thẫm khắp không gian, một mối liên kết như được hình thành giữa Huyết Hương và Trần An Vĩ, từng tế bào của hắn lại như được liên kết với nhau bằng một sợi dây đỏ thẫm màu máu.
Nhìn cơ thể hắn dần được kết nối mà trở lại bình thường, Huyết Hương không khỏi vui mừng trong lòng, càng ra sức tiếp thêm Huyết Lực cho hắn hồi phục.
Bất quá, Dụng Huyết Phân Đa Bào dù sao cũng mang đẳng cấp Tôn cấp Cực phẩm, muốn đảo ngược hiệu quả của nó còn mất một khoảng thời gian không ít.
Đấy là trong điều kiện có Gia Tốc Trận hỗ trợ đem quỹ tích thời gian trôi nhanh gấp 25 lần thời gian thực, nếu không quá trình này sẽ còn lâu hơn gấp nhiều lần.
Thoáng chốc hơn hai năm trong Gia Tốc Trận đã trôi qua, Huyết Hương sắc mặt trắng bệch thu hồi lại lực lượng, gương mặt tràn ngập vui vẻ cùng hạnh phúc nhìn lấy một nam nhân dung mạo tuấn mĩ đang ngồi xếp bằng trước mặt.
“Phu quân, chàng rốt cuộc bình phục rồi!” Huyết Hương không kiềm được sự xúc động mà ôm chầm lấy hắn, rúc đầu nhỏ vào lồng ngực săn chắc của nam nhân mà khóc.
Trần An Vĩ ôm lấy thê tử bảo bối, hít lấy mùi hương thơm ngát từ mái tóc đen tuyền của nàng, cưng chiều thủ thỉ “Bảo bối ngoan, đã để nàng lo lắng rồi!”
Hạ Tuyết đứng ở phía xa nhìn một màn này, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ nhõm.
Nàng từ sau khi được đưa vào Bát Diện Thạch, được Thiên Nhiên Tuệ Nghi chăm sóc cũng như được tu luyện trong điều kiện thuận lợi của Bát Diện Thạch, không những đã sớm tỉnh lại, tu vi cũng vì vậy mà đột phá lên Nguyên Sư Đỉnh Phong cảnh.
Tuy vẫn còn thấp, nhưng cảnh giới này đã là tầng thứ mà trước đó nàng không thể nào chạm tới, vậy mà ngày hôm nay nàng đã có thể tu luyện, tất cả là nhờ có nam nhân này. Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn Trần An Vĩ liền có chút nhu hòa.
Nếu không có hắn thay nàng giải quyết đám người kia, nàng sẽ không thể thuận lợi hấp thu Xích Diệp Ly, khai mở Hỏa Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, cũng sẽ không thể tu luyện, tạo tiền đề cho việc thức tỉnh Nhật Nguyệt Bách Khí Thể.
Nhìn thấy hắn hiện tại đã hoàn toàn bình phục, Hạ Tuyết rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu cũng được trút xuống rồi.
“Tiểu Tuyết, muội thích hắn sao?” Bất chợt lúc này, giọng nói trong trẻo pha chút non nớt của một nữ nhân lại vang lên bên tai khiến nàng lập tức hoàn hồn mà đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy bên cạnh nàng lúc này, một vị tuyệt sắc giai nhân mặc lục sắc y phục, gương mặt mang đậm nét á đông được tô điểm thêm một cặp tai tinh linh hơi cụp, mái tóc đen tuyền được búi gọn gàng khiến nàng càng thêm tỏa sáng.
Vẻ đẹp của nàng khiến Hạ Tuyết dù là nữ nhân cũng phải thất thần trong những lần gặp mặt đầu tiên.
Nàng chính là Thiên Nhiên Tộc Công Chúa – Thiên Nhiên Tuệ Nghi, người đã đi theo Trần An Vĩ từ Huệ Linh Cảng cho tới bây giờ, hiện tại nàng đã đột phá Nguyên Tôn cảnh, vì thế hình dáng có chút thay đổi.
Nghe thấy nàng lên tiếng, Hạ Tuyết mới hốt hoảng xua tay, gương mặt thoáng chốc đỏ ửng nói “Nào… nào có, muội chỉ là cảm thấy áy náy vì mình mà hắn ra nông nỗi vậy mà thôi!”
“Phải vậy không?” Thiên Nhiên Tuệ Nghi mỉm cười đầy ẩn ý nhìn nàng.
Cái nhìn của nàng ấy khiến Hạ Tuyết cảm thấy như bị lột trần, mọi bí mật đều không thể giấu giếm, gò má lúc này cũng vì vậy mà càng đỏ hơn.
“Hihi, được rồi, theo ta tới xem tình hình của hắn nào!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi bật cười khúc khích, nói rồi không đợi nàng phản ứng đã kéo tay Hạ Tuyết tới chỗ Trần An Vĩ và Huyết Hương.
Ở phía bên này, Trần An Vĩ đang an ủi Huyết Hương thì nhìn thấy hai nữ tiến lại gần, hắn vô cùng tự nhiên cùng vô liêm sỉ mà kéo tay hai nữ ôm vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc của các nàng rồi nói “Đạ tạ các nàng!”
Mấy lần trước đó bị hắn chiếm tiện nghi đều không cảm thấy gì, lần này Hạ Tuyết lại cảm thấy ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mắt hắn.
Ngược lại là Huyết Hương và Thiên Nhiên Tuệ Nghi đều vô cùng hưởng thụ sự cưng chiều của nam nhân này.
Ôm ấp giai nhân một lúc lâu, Trần An Vĩ rốt cuộc thỏa mãn mà buông tha các nàng. Lúc này hắn mới chú ý tới khí tức hiện tại của Hạ Tuyết, ánh mắt thoáng kinh ngạc hỏi “Nhất Nguyệt Bách Khí Thể của nàng đã thức tỉnh rồi sao?”
Hạ Tuyết lắc đầu “Vẫn chưa, tiền bối… tiền bối nói vẫn còn cần sự trợ giúp của ngươi!”
Khi nhắc tới hai chữ tiền bối này, Hạ Tuyết bất giác cảm thấy buồn, nàng đã nghe Huyết Hương kể lại rằng sau khi nàng lao đến đỡ cho hắn một đòn, Quang Ám Quốc Chủ vì bảo vệ cho nàng nên mới dùng chút lực lượng cuối cùng của mình, giúp nàng giảm bớt phần nào thương thế, nhờ đó mới còn sống tới ngày hôm nay.
Cảm nhận được tâm tình ưu sầu của giai nhân cũng hiểu được phần nào câu chuyện, Trần An Vĩ vươn tay ôm nàng, nhẹ hôn lên mái tóc đen tuyền của nàng thủ thỉ “Nàng đừng quá đau buồn, tiền bối dù ra đi nhưng di nguyện của người đã thực hiện được, hẳn ở nơi đó người đang mỉm cười mãn nguyện!”
Hạ Tuyết lúc này cũng không tâm trí để ý tới chuyện mình bị chiếm tiện nghi mà còn chủ động rúc vào lồng ngực săn chắc của hắn, bởi bản thân đối mặt với chuyện đau lòng như vậy, nàng hiện tại rất cần một điểm tựa.
Nghe lời an ủi của hắn, trong lòng nàng bất giác cảm thấy ấm áp, nam nhân này biết cảm xúc hiện tại của nàng, không những cho nàng một chỗ dựa, còn lên tiếng an ủi nàng.
Trần An Vĩ nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của nàng, vừa tranh thủ mở ra Nguyệt Ảnh Quầy.
Hiện tại Hạ Tuyết đã có thể tu luyện, hắn muốn tìm cho nàng một loại công pháp nào đó phù hợp với Nhật Nguyệt Bách Khí Thể, đồng thời cũng tìm thêm nguyên liệu luyện khí để nàng có thể chính thức bước vào con đường Luyện Khí Sư.
“Tinh! Mở ra Nguyệt Ảnh Quầy!”
Sau khi thanh âm vô cảm của Hệ Thống vang lên, trước mặt Trần An Vĩ lại hiện ra bốn ô sáng quen thuộc.
Không để Trần An Vĩ phải thất vọng, Nguyệt Ảnh Quầy hôm nay lại cho ra vật phẩm mà hắn đang cần.
“Ồ là Thượng phẩm Gói Quà luyện khí!” Trần An Vĩ ánh mắt sáng rực nhìn lấy một gói quà phát ra anh sáng màu xanh nhạt nằm ở ô thứ tư của Nguyệt Ảnh Quầy.
Đây là ô sáng chuyên bán các loại gói quà với năm đẳng cấp từ Hạ Phẩm tới Siêu Phẩm, tương ứng với năm màu sắc là bạch, lục, lam, tử và hoàng kim.
Tuy bản thân muốn mua Cực phẩm Gói Quà trở lên, nhưng đối với thời điểm hiện tại, khi Hạ Tuyết đang cần lượng lớn tài nguyên thì Thượng phẩm Gói Quà đã là không tồi.
Nghĩ vậy, Trần An Vĩ liền không quan tâm tới giá cả mà mua lấy, sau đó liền đổi mới Nguyệt Ảnh Quầy.
Sau hơn 20 lần đổi mới, sắc mặt Trần An Vĩ ngày càng trở nên đen như nhọ nồi, trong lòng thầm rủa vận khí của mình.
“Bảo bối, hôn ta một cái!” Hết cách, Trần An Vĩ đành nhờ quyền trợ giúp từ các bảo bối của mình, hướng ánh mắt “ngây thơ vô số tội” của mình về phía chúng nữ mà chỉ chỉ vào hai bên má.
Huyết Hương và Thiên Nhiên Tuệ Nghi đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười khúc khích, đồng loạt hướng về hai bên má của hắn thơm một cái.
Hạ Tuyết đang ngồi trong lòng hắn cũng như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi hắn một cái, sau đó nhận ra mình vậy mà lại quá phận với hắn mới đỏ mặt ngượng ngùng rúc vào ngực hắn.
Trần An Vĩ thoáng bất ngờ trước hành động của nàng, hắn mỉm cười hôn lên mái tóc của nàng, rồi lại tiếp tục đổi mới Nguyệt Ảnh Quầy. Đổi mới tới lần thứ 26, rốt cuộc một vật phẩm hiện ra trước mắt hắn.
“Tôn cấp Cực phẩm Pháp Bảo – Vạn Thảo Vương Miện, giá 40 vạn Nguyệt Ảnh Tệ.”
“Công dụng: Gia tăng tốc độ sinh trưởng và thụ phấn của các loại Linh Thảo, tự động hấp thu Mộc Hệ Nguyên Lực trong không gian xung quanh, bổ sung lực lượng cho chủ nhân. Đặc biệt thích hợp cho Thiên Nhiên Tộc sử dụng.”
Không chần chừ, Trần An Vĩ liền mua rồi lại tiếp tục đổi mới Nguyệt Ảnh Quầy.
Lại sau hơn 26 lần đổi mới, rốt cuộc thứ hắn cần tìm cũng đã xuất hiện, không chỉ một kiện, lần này tới tận hai kiện vật phẩm có cấp bậc không tầm thường.
Trần An Vĩ cảm thấy hôm nay vận khí của mình không tồi, chẳng những mua được một đống nguyên liệu luyện khí mà còn mua được những món hàng cần thiết cho các bảo bối của mình.
Hạ Tuyết ở bên ngoài, vẻ mặt mù tịt nhìn lấy biểu tình của hắn, đưa mắt nhìn hai vị tỷ tỷ như muốn hỏi “Nam nhân này đang làm gì vậy?”
Thiên Nhiên Tuệ Nghi cũng coi như bên cạnh hắn lâu nhất, hiểu rõ mỗi lần hắn có biểu tình như thằng ngốc thế này chính là được sư phụ Ảnh Nhi gửi cho đồ tốt, liền mỉm cười nói “Muội sướng nhất nhé, vừa gặp đã được hắn cho quà!”
“Quà? Muội có làm gì đâu mà được hắn tặng quà?” Hạ Tuyết còn mộng bức trước câu nói đầy ý vị của nàng thì đã nghe thấy giọng nói của nam nhân vang lên bên tai.
“Tiểu Tuyết bảo bối, ta có quà tặng nàng!”
Dứt lời, trước mặt chúng nữ lập tức xuất hiện một kiện vật phẩm hình khối hộp, được bao bọc bởi một lớp giấy gói sặc sỡ màu xanh nhạt, dù không biết bên trong là gì nhưng từ khí tức tỏa ra vẫn có thể thấy được sự bất phàm của nó.
Cùng với đó, một khỏa ngọc bội hình tròn được tô màu thành ba phần với màu đỏ rực của hỏa diễm nằm tại trung tâm, hai màu đen trắng hài hòa bao bọc lấy phần xung quanh, khí tức tỏa ra là một kiện Quân cấp Hạ phẩm.
“Đây…” Hạ Tuyết hai tay che miệng, ánh mắt gắt gao nhìn lấy hai kiện đồ vật phía trước, tận sâu trong cơ thể nàng Nhật Nguyệt Bách Khí Thể đang liên tục rung động.
“Đây là gói quà luyện khí và Càn Khôn Hóa Khí Thuật – một môn công pháp đạt Quân cấp Hạ phẩm, Càn Khôn Hóa Khí Thuật hiện tại chỉ là tầng một, lại chỉ yêu cầu người tu luyện là Luyện Khí Sư nên nàng cứ thoải mái tu luyện, khi nào cần mạnh hơn cứ nói ta!” Trần An Vĩ nhìn phản ứng của nàng mà bật cười, không nhanh không chậm nói.
Hạ Tuyết nhìn đám nguyên liệu luyện khí được lấy ra từ bên trong hộp quà, lại nhìn đến khối ngọc bội bên cạnh, cuối cùng là nhìn đến nam nhân vẫn luôn mỉm cười nhìn mình, khóe mắt bỗng dưng có chút cay cay.
Kể từ lúc sinh ra trên đời này, ngoài mẫu thân và Quang Ám Quốc Chủ tiền bối, nam nhân này là người duy nhất quan tâm lo lắng cho nàng, còn vì nàng mà tìm kiếm nguyên liệu giúp nàng trở thành Luyện Khí Sư.
Như cảm động trước những gì Trần An Vĩ đã làm, Hạ Tuyết chủ động hôn lên môi hắn.
Những tưởng lần này có thể thuận lời chạy trốn, nhưng Trần An Vĩ đã nhanh hơn một bước, hai tay thuần thục mà tay trái ôm lấy eo nàng, tay phải giữ ở sau gáy, kéo Hạ Tuyết vào nụ hôn sâu đến trời đất quay cuồng.
“Ưm…” Mãi cho tới khi giai nhân gần hết dưỡng khí, vươn tay đánh vào lồng ngực hắn, Trần An Vĩ mới buông tha.
“Nàng thích chứ?” Trần An Vĩ mỉm cười hỏi.
Hạ Tuyết không biết hắn hỏi về nụ hôn vừa rồi, hay là hỏi về món quà hắn tặng, nàng chỉ biết ngượng ngùng không trả lời, cũng không có ý định tiếp nhận quà tặng của hắn.
“Muội mau nhận lấy đi, tên này bướng lắm, không nhận còn lâu hắn mới buông tha!” Huyết Hương ở một bên thấy Hạ Tuyết cứ lưỡng lự không nhận, nàng có chút liên tưởng tới chuyện của mình, liền bật cười lên tiếng.
“Bướng mới có được các nàng không phải sao?” Trần An Vĩ ngược lại không tức giận, còn tự hào ôm lấy nàng hôn một cái, cười nói.
Huyết Hương mỉm cười ngọt ngào, môi thơm dâng hiến, tận tình chiều chuộng nam nhân của cuộc đời mình.
Thiên Nhiên Tuệ Nghi ở một bên nhìn thấy tình cảnh này, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo, nhìn thấy nam nhân này đùa giỡn với nữ nhân khác, tự do thể hiện tình cảm với các nàng, chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại có chút ghen tỵ.
Đang muốn tìm lý do để trở về Linh Thảo Điền thì lại nghe thấy nam nhân đáng ghét đó truyền âm “Cả nàng nữa nha, đã ở trong Bát Diện Thạch của ta thì đừng hòng chạy thoát!”
Thiên Nhiên Tuệ Nghi nghe vậy thoáng sững người, chút ghen tỵ ban nãy đều mất sạch, nụ cười gượng gạo lúc này được thay thế bởi hạnh phúc, nàng truyền âm đáp lại “Vậy đừng quá lâu đó!”
Hạ Tuyết lúc này nghe Huyết Hương nói vậy đã không còn lưỡng lự, nàng nhoẻn miệng cười rạng rõ nhìn hắn nói “Món quà này Hạ Tuyết ta xin nhận, ngày sau nếu ngươi cần gì, ta sẽ tận lực giúp đỡ!”
Hắn giúp nàng có thể tu luyện, còn giúp nàng tìm một đống nguyên liệu luyện khí, lại cho nàng thêm một công pháp đạt Quân cấp Hạ phẩm giúp tăng cường khả năng luyện khí, ngày sau có cơ hội nàng giúp hắn là điều đương nhiên.
Lúc nói ra câu này, Hạ Tuyết đã không nghĩ ngợi nhiều, nàng không hề biết rằng sau này, thứ nàng trả cho hắn lại chính là cả cuộc đời.
Trần An Vĩ đối với điều này không có ý kiến, dù sao hắn cũng cần nàng giúp đỡ, giống như hắn cần Âu Dương Kỳ Hân luyện đan vậy.
Sau khi Hạ Tuyết nhận quà, Trần An Vĩ cũng không để hai nữ còn lại đợi lâu, lúc này mỉm cười thần bí mà phất tay một cái…
----------------
Ách coi bộ muốn lên chap 300 hơi bị khó a....
Híc híc, anh em thông cảm nha, hai ngày tới tác đi thi nên bữa h tập trung ôn, không viết được, mong thông cảm nha.
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言