Chương 294: Dụng Huyết – Dục Tình

Đủ các loại Nguyên Lực được Trần An Vĩ và Kim La Sát điều động, thi triển đủ loại Nguyên Thuật từ mạnh tới yếu về phía nhau, chẳng mấy chốc hai người đã đánh nhau hơn một trăm hiệp.

Sau một hồi giao chiến, thân ảnh Trần An Vĩ và Kim La Sát dần xuất hiện trở lại, hai người đứng đối diện với nhau, Trần An Vĩ vẫn đứng chắn trước mặt Hạ Tuyết ánh mắt không chút khinh thường nhìn hắc y nhân trước mặt.

“Quả không hổ danh kẻ đã từng diệt sát Nguyên Quân Đỉnh Phong cảnh cường giả!” Kim La Sát nhìn thiếu niên trước mặt, nhếch miệng nói, giọng nói vẫn thản nhiên như không có gì.

Tuy vậy, ẩn sau lớp áo choàng có thể che giấu cả khí tức lẫn dung mạo kia lại chính là tiếng thở dốc cùng ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Mặc dù biết rằng trước mặt mình là tên yêu nghiệt một mình đại chiến hai vị Nguyên Quân cảnh tối đỉnh.

Mặc dù biết hai kẻ kia chỉ tính vào dạng trung bình trong cùng cấp, lại nhờ phục dụng đan dược mới đột phá nên chiến lực không có bao nhiêu.

Nhưng y vẫn phải công nhận một điều, thiếu niên trước mặt này thực sự quá mạnh, nếu không nhờ kinh nghiệm nhiều năm làm nhiệm vụ, y chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

“Xem ra chỉ có thể dùng cách kia!” Ánh mắt Kim La Sát nhìn về phía Trần An Vĩ đột nhiên trở nên âm trầm, hai tay ẩn sau lớp áo choàng mà kết ấn.

Cùng lúc đó, Trần An Vĩ ở phía đối diện cũng không nhanh không chậm đánh giá tên Kim La Sát trước mặt này, trong lòng khẽ cảm thán.

Không thể công nhận rằng những sát thủ thuộc La Sát Hội đều là tinh anh trong tinh anh, những kẻ có thể đạt được cấp bậc Kim La Sát lại càng không phải ngọn đèn đã cạn dầu.

Dù cùng là Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh, nhưng qua nhiều lượt giao đấu có thể thấy rõ, Kim La Sát này so với tên Ngân Tu La kia mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ riêng thanh trường liêm đạt tới Tôn cấp Cực phẩm trên tay y đã đủ thể hiện sự chênh lệch giữa hai bên rồi!

Đúng lúc này, Trần An Vĩ đột nhiên cảm nhận được máu huyết trong cơ thể mình đang liên tục sôi sục, dường như có ý định muốn phá tan cơ thể hắn mà thoát ra ngoài.

Hự!

Dường như không kịp phòng bị, Trần An Vĩ đột nhiên phun ra một búng máu, từng mảng da thịt cũng dần nứt ra, máu tươi bắt đầu tuôn ra như suối.

Chưa kịp định thần thì bên tai lại vang lên tiếng quát trong trẻo mềm mại nhưng vô tình phát ra từ phía Kim La Sát “Tôn cấp Cực phẩm Huyết Thuật – Dụng Huyết Phân Đa Bào!”

Tiếng quát khẽ vừa dứt lời, một khung cảnh kinh hoàng đã diễn ra trước mắt Hạ Tuyết.

Bùm! Bùm! Bùm!!!

Từng mảng da thịt trên người Trần An Vĩ dường như bị thứ gì đó điều khiển, chúng nó liên tục nổ tung, máu huyết như hóa thành dao nhon mà xẻ tan cơ thể Trần An Vĩ.

“Ảnh Nhi, chuyện gì đang xảy ra?” Trần An Vĩ tâm không loạn mặt không đổi sắc nhìn tình trạng cơ thể mình, bình tĩnh hỏi tiểu thiên thần.

Ảnh Nhi cũng không lo lắng nhìn cơ thể hắn, miệng nhỏ khẽ cảm thán “Thật không ngờ công tử lại xui xẻo tới mức gặp được người của Huyết Giới ở nơi này!”

“Dụng Huyết Phân Đa Bào là một môn Huyết Thuật đặc hữu mà chỉ duy nhất Huyết Giới mới sở hữu! Nó lại nằm trong một môn công pháp cao cấp hơn nhiều lần, cũng chỉ có Huyết Giới mới sở hữu!”

Ảnh Nhi dường như không để ý tới tình trạng cơ thể hắn, bất chấp hiện tại Trần An Vĩ vẫn đang liên tục nổ dần từng mảng da thịt, máu tươi liên tục tuôn ra như suối nguồn, nhìn qua thê thảm vô cùng.

Bởi lẽ nàng biết rằng, Dụng Huyết Phân Đa Bào là một môn Huyết Thuật sẽ khiến cho nạn nhân bị chính máu huyết của mình phân chia thành từng mảnh nhỏ, nhỏ như một tế bào.

Nghe qua thì có vẻ như rất nguy hiểm, nhưng Dụng Huyết Phân Đa Bào lại không hoàn toàn diệt sát nạn nhân của nó, ngược lại còn khiến người thi triển bị suy yếu trong một thời gian nhất định.

Nói vậy cũng không có nghĩa rằng, Dụng Huyết Phân Đa Bào vừa vô dụng vừa gây hại cho chủ nhân. Ưu điểm mạnh mẽ nhất của loại Huyết Thuật này chính là nó có thể thi triển lên bất kì ai, không phân chia đẳng cấp.

Một khi bị trúng chiêu, cơ thể lập tức bị phân chia thành từng mảnh nhỏ, khi đó nếu còn trúng phải một chiêu thức khác, dù là công kích đó có yếu ớt cỡ nào đi nữa, nạn nhân cũng sẽ chết.

Thử nghĩ rằng, nếu ngươi sử dụng Dụng Huyết Phân Đa Bào để diệt đi một vị cường giả cao cấp hơn mình, lúc đó sẽ là cảm giác có thành tựu như thế nào?

Trần An Vĩ nghe câu nói của nàng liền thắc mắc “Huyết Giới? Là địa phương như thế nào?”

Ảnh Nhi lắc đầu trả lời “Khi công tử đù thực lực tiến vào vũ trụ, công tử sẽ biết! Còn hiện tại, công tử nên lo cho tình trạng của mình thì hơn, Kim La Sát kia đã dám thi triển Dụng Huyết Phân Đa Bào, chứng tỏ y đã có chuẩn bị!”

Dụng Huyết Phân Đa Bào của y cũng đủ tàn ác, vậy mà khiến nửa thân dưới của Trần An Vĩ đã gần như hoàn toàn bị phân tách thành từng tế bào, chỉ còn tiểu huynh đệ là vẫn còn nguyên vẹn.

Quả nhiên như lời Ảnh Nhi nói, Kim La Sát kia sau khi thi triển Dụng Huyết Phân Đa Bào, khí tức đã suy yếu không ít, nhưng trên tay y lúc này lại là một quả cầu lực lượng màu đen kịch cực kì khủng bố, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút là nó sẽ lập tức phát nổ.

“Chết đi!” Kim La Sát không phải người thích nói nhiều, dứt lời đã ném mạnh quả cầu lực lượng trên tay về phía Trần An Vĩ.

Trần An Vĩ ánh mắt ngưng trọng, hắn đương nhiên cũng không muốn chết đi một cách đơn giản như vậy, nhân lúc Dụng Huyết Phân Đa Bào còn chưa hoàn toàn có tác dụng, hắn phải làm gì đó.

Nâng đôi tay rệu rã của mình, Trần An Vĩ bắt đầu kết ấn, cũng hội tụ ra một quả cầu lực lượng tương tự như Kim La Sát, chỉ khác là nó được hội tụ từ nhiều loại Nguyên Lực Thuộc Tính nên đương nhiên không có màu đen được.

Thêm vào đó, Trần An Vĩ tiếp tục nhẩm lấy khẩu quyết của Tụ Lực, dồn nén lực lượng tới cực hạn, ý định muốn ném quả cầu trên tay mình đối kháng với thế công của Kim La Sát.

Nhưng ngay khi hắn vừa định ném nó đi, một người khác đã nhanh hơn.

“Nàng…” Khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đó, Trần An Vĩ đã vô cùng kinh ngạc mà chỉ kịp thốt lên một từ trước khi quả cầu đen kịch của Kim Tu La phóng tới.

Người đó không trả lời hắn, nàng chỉ mỉm cười rồi dùng toàn thân ôm lấy hắn, dùng tấm lưng thon của mình che chắn cho hắn, không muốn để hắn phải chịu bất kì tổn thương nào.

Bùm! Phốc!

Kim La Sát sau khi nhìn thấy tình cảnh này liền mắng thầm một tiếng “Khốn khiếp!” rồi nhanh chóng đào tẩu, tình trạng hiện tại của y không cho phép y chậm trễ.

Ở phía bên này, Hạ Tuyết sau khi hấp thu Xích Diệp Ly, nhìn thấy nam nhân kia vì mình mà lâm vào thảm trạng như hiện tại, nàng đã không ngần ngại lao đến trước mặt hắn, dùng thân mình ôm lấy hắn, thay hắn chắn một đòn này.

Bất quá, nàng vừa hấp thu Xích Diệp Ly, dù đã có thể tu luyện nhưng tu vi vẫn còn thấp, hiện tại còn hứng chịu một đòn toàn lực của Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh, tình cảnh nguy hiểm không cần phải nói.

Nhưng mà dường như thiên địa không muốn tuyệt đường sống của nàng, quả cầu đen kịch kia vậy mà chỉ khiến nàng trọng thương, da thịt toàn thân vỡ nát, chỗ va chạm còn bị lủng một lỗ to, nhưng Hạ Tuyết vậy mà vẫn còn một tia sự sống.

Dù là vậy đi nữa, tình hình lúc này cực kì nguy hiểm, bởi vì Trần An Vĩ đã hoàn toàn bị Dụng Huyết Phân Đa Bào tác động, biến thành một đám tế bào trôi lơ lửng trong không gian.

Bất quá chúng như có được lý trí của hắn, không những không tản ra xung quanh, mà còn bám lấy người Hạ Tuyết, như thể muốn ôm lấy nàng như cái cách mà nàng đã bảo vệ hắn.

Hạ Tuyết lúc này cũng dần mất đi ý thức, thương thế quá nặng khiến nàng mơ hồ ngã xuống, đến tận lúc ngất đi nàng vẫn luôn ôm chặt lấy những tế bào của Trần An Vĩ.

Ở gần đó, linh hồn của Quang Ám Quốc Chủ mờ mờ ảo ảo xuất hiện, nhìn lấy tình cảnh này, khẽ thở dài một tiếng “Tiểu nha đầu này…”

Một tia lực lượng từ linh hồn nàng bỗng tuôn ra, bao trùm lấy Trần An Vĩ và Hạ Tuyết, giữ lại một tia sinh mệnh cho hai người.

“Bổn tọa chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi…” Làm xong tất cả, linh hồn của Quang Ám Quốc Chủ cũng đã mờ nhạt đi không ít, rồi như quá mệt mỏi mà chui vào người Hạ Tuyết biến mất.

Cùng lúc đó, tại Huyết Hải Lâu…

“Môn Chủ, Huyết Hải Môn chúng ta vốn tu luyện Huyết Lực, nếu không giết chóc làm sao có thể đột phá?” Một vị lão nhân râu tóc bạc trắng thoáng cau mày nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi trên ghế chủ vị, thái độ kiên quyết nói.

Đây là vị Tam Trưởng lão mới nhậm chức của Huyết Hải Môn sau mọi chuyện đã xảy ra, hiện tại đứng ở nơi này bày tỏ ý kiến.

“Đúng vậy, kể từ khi đạo luật của ngài được ban ra, thực lực của Huyết Hải Môn giảm đáng kể, cứ đà này…” Một vị lão nhân khác cũng có thái độ và quan điểm tương tự, chỉ là chưa kịp dứt lời đã bị ánh mắt sắc lạnh của thiếu nữ nhìn đến say sẩm mặt mày, không dám tiếp lời.

“Đại Trưởng lão, ông nghĩ sao?” Thiếu nữ được gọi là Môn Chủ của Huyết Hải Môn lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn đến vị trung niên nam tử đứng bên cạnh mình, nhàn nhạt hỏi.

Vị trung niên nam tử này chính là Tam Trưởng lão mà trước đây từng đi theo nàng tới Đan Các, rồi gặp được nam nhân của cuộc đời nàng, hiện tại cũng đã được thăng chức lên Đại Trưởng lão.

Nghe Môn Chủ hỏi đến mình, Đại Trưởng lão Huyết Trường đưa mắt nhìn những vị trưởng lão khác, đều nhìn thấy gương mặt sợ mà không dám nói của bọn hắn.

Huyết Trường thấy vậy cũng chỉ lắc đầu, hướng về phía thiếu nữ tức trả lời “Bẩm Môn Chủ, theo lão phu thấy, Huyết Hải Môn quả thực nên quay đầu, không nên tiếp tục giết người vô tội vạ để có máu huyết!”

“Làm như vậy không những thực lực không cao hơn, mà còn khiến cho bản thân nhiễm nhiều tạp chất, chỉ có hại mà không có lợi!”

“Hơn nữa, tài nguyên tu luyện Huyết Lực cũng không đến nỗi khó tìm, không những Huyết Thạch mà còn có cả Huyết Linh Thảo, tất cả chúng đều có thể giúp chúng ta đột phá!”

Huyết Trường nói một hơi dài, mặc dù nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng hắn đang âm thầm gào thét.

Hắn dám có ý kiến sao?

Không tính tới tên nam nhân kia, uy áp thần bí của Môn Chủ cũng đủ khiến tất cả những người ở đây phải quỳ gối mà nghe lệnh, làm sao mà có suy nghĩ dám chống đối.

Chúng trưởng lão thấy vậy cũng chỉ đành thở dài, ỉu xìu một hơi.

Huyết Hương đương nhiên nhìn thấy biểu hiện của bọn hắn, nhưng nàng không nói gì, bởi vì nàng biết không phải ai cũng có Hấp Huyết thiên phú của nàng, không cần máu huyết vẫn có thể tu luyện.

Bọn hắn đã chọn con đường Huyết Tu, giết chóc là con đường nhanh nhất để đột phá, nay không cho bọn hắn thực hiện, chắc chắn sẽ có kẻ bất mãn.

Tuy nhiên uy áp của Hấp Huyết vẫn luôn ở đó, bọn hắn dù có bất mãn cũng không dám làm gì.

“Được rồi, vấn đề này Môn Chủ như ta sẽ liên hệ với Đan Các và Vạn Bảo Hội, không để bất kì ai phải chịu thiệt thòi!” Huyết Hương hít sâu một hơi nói.

“Tuy nhiên, nếu tự ý giết chóc không có lý do chính đáng, kẻ đó sẽ là đối tượng bị truy sát của Huyết Hải Môn!” Lời này nàng nói ra còn kèm theo uy áp của Hấp Huyết, hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần.

Chúng trưởng lão biến sắc, tức tốc quỳ xuống một chân đồng loạt hô “Môn Chủ anh minh!”

Dứt lời cũng rất thức thời mà lui ra ngoài.

Thoáng chốc, căn phòng chỉ còn lại một mình Huyết Hương ngồi trên chủ vị.

“Làm sao ta lại có cảm giác bồn chồn như thế này?” Trong lòng dường như dâng lên một nỗi bất an nào đó, Huyết Hương tụ hỏi.

“A…” Bất chợt lúc này, tận sâu trong cơ thể nàng, Dục Tình Dưỡng Huyết Công đột nhiên phát sáng, thứ mà nàng cho là bất an và bồn chồn lại hóa thành đau đơn mà xuất hiện.

“Phu quân… hắn gặp chuyện rồi sao…” Huyết Hương tròng mắt co rút, kiềm nén nỗi lo lắng trong lòng, nhanh chóng lấy ra một tấm lệnh bài, truyền ý niệm vào đó rồi biến mất.

Trần An Vĩ và Hạ Tuyết ở bên này nhờ chút lực lượng còn sót lại từ Quang Ám Quốc Chủ mà tạm thời sống sót.

Từ đám tế bào của Trần An Vĩ, Bát Diện Thạch đột nhiên lóe sáng, dường như cũng biết chủ nhân mình đang gặp nguy hiểm mà phóng thích một vị nữ nhân tuyệt đại phong hoa ra ngoài.

“Phu quân…” Vừa xuất hiện, nhìn thấy tình trạng hiện tại của Trần An Vĩ, nàng đã không dám tin vào mắt mình, hai tay ôm miệng, vẻ mặt cực kì bàng hoàng.

“Đừng lo lắng, hắn vẫn còn sống chỉ là hiện tại không phải ở dạng người thôi!” Bất chợt lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng, khiến Huyết Hương lâm vào cảnh giác.

“Ai?” Phát hiện ra tiếng nói ở phía thân thể của một thiếu nữ đang trọng thương gần đó, nàng nhanh chóng lên tiếng.

Quang Ám Quốc Chủ nhàn nhạt xuất hiện trước mặt nàng, không kịp để nàng phản ứng đã nhanh chóng truyền một đoạn ký ức vào đầu nàng.

Càng xem, Huyết Hương càng kinh ngạc, rồi chuyển dần sang hoảng hốt, khóe mắt ửng đỏ chừ chờ rơi lệ. Nhưng nàng là nữ nhân lý trí, biết hiện tại nam nhân của mình đang lâm vào tình trạng nguy kịch, khóc không thể giải quyết được vấn đề.

Vì vậy liền hướng linh hồn Quang Ám Quốc Chủ hỏi “Tiền bối là người chứng kiến mọi chuyện, liệu có thể nói cho ta biết cách nào cứu chàng và muội ấy? Đổi lại, Huyết Hương nguyện làm trâu ngựa cho người!”

“Haha!” Quang Ám Quốc Chủ đột nhiên bật cười “Tiểu nha đầu rất khí phách, bất quá, một tàn hồn sắp tan biến như bổn tọa cũng không cần đâu!”

“Vậy…” Huyết Hương nghe vậy liền do dự, sự bất an trong mắt nàng ngày càng nồng đậm, trong đầu thầm nghĩ mình phải làm gì để đổi lấy sự trợ giúp của vị tiền bối này.

Quang Ám Quốc Chủ nhìn thấy biểu hiện của Huyết Hương, ánh mắt liền trở nên nghiền ngẫm, nàng lại ngước mắt nhìn đám tế bào vẫn bao bọc lấy Hạ Tuyết kia, lẩm bẩm “Tiểu tử này vậy mà lại khiến các nàng cam tâm tình nguyện như vậy?”

Nàng nhìn hắn một chút rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhàn nhã trả lời “Dục Tình Dưỡng Huyết Công mà ngươi đang có chính là cách cứu hắn tốt nhất! Còn tiểu nha đầu kia, ta đã giúp hắn cứu lại một mạng, việc còn lại phải nhờ hắn rồi!”

Huyết Hương mừng rỡ muốn lên tiếng cảm tạ, nhưng lại nhìn thấy linh hồn Quang Ám Quốc Chủ dần tan biến, khóe miệng mấp máy đầy kinh ngạc “Tiền bối…”

“Sau khi tiểu tử thúi đó tỉnh lại, nói hắn nhớ lấy những gì đã hứa!” Nhưng Quang Ám Quốc Chủ chỉ mỉm cười, buông xuống một câu rồi hoàn toàn tiêu thất.

------------

Xin lỗi anh em vì lễ mà không có chương!

Tác gửi lời chúc lễ muộn tới anh em nha!

----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言