Chương 278: Thần bí chi nhân

Chỉ thấy trong lúc hai người ân ái, Huyết Trì dưới thân cũng xuất hiện dị tượng, Huyết Lực nồng đậm tồn tại bên trong nó như được thứ gì triệu hoán, lũ lượt kéo về vây quanh Trần An Vĩ và Huyết Hương, như sủng nịnh chủ nhân của mình.

“Tiểu Vĩ, sao đột nhiên Huyết Trì này lại…” Huyết Hương nằm dưới thân Trần An Vĩ, vừa khó hiểu vừa lo lắng lên tiếng.

Nàng đã ở đây tiếp nhận truyền thừa cũng được một thời gian dài, ngoài việc tu vi có đột phá ra, thì Huyết Trì dường như không phản hồi với bất kì tác động nào của nàng.

Vậy mà hiện tại đột nhiên nó lại phản ứng, lại còn là khi nàng cùng nam nhân ân ái.

Như hiểu được thắc mắc của giai nhân bảo bối, Trần An Vĩ liền lên tiếng trấn an “Không sao đâu, nàng đừng lo lắng!”

Hôn lên trán nàng một cái, hắn khẽ thủ thỉ “Chúng ta tiếp tục nhé?”

Huyết Hương bẽn lẽn gật đầu, nỉ non nói “Chàng nhẹ một chút, thiếp bị chàng làm mệt chết rồi!”

Nào chỉ mệt, nàng sắp bị hắn làm sướng chết rồi có được không!

Trần An Vĩ bật cười gật đầu, tiểu huynh đệ trong u cốc của nàng lại chậm rãi chuyển động.

Mà theo từng động tác của nam nhân, Huyết Lực tinh khiến từ trong không gian và Huyết Trì đồng loạt bị hút vào, Trần An Vĩ và Huyết Hương đồng loạt nhận ra cơ thể mình chuyển biến không ngừng.

Theo đó, tu vi Huyết Tu của Huyết Hương dần tăng lên, nàng vừa đột phá Bát Tinh Nguyên Tông không lâu, hiện tại được hấp thu lượng Huyết Lực vô cùng tinh khiết và nồng đậm trong động phủ, hiện tại liền tăng lên nhanh chóng.

Trần An Vĩ cũng được hưởng lợi không nhỏ.

Trước đó khi nằm trong Huyết Trì, một lượng Huyết Lực không nhỏ và một loại truyền thừa cũng được hắn vô tình hấp thu và luyện hóa, cuối cùng mở ra một mắt xích bên trong Vô Thượng.

Một mắt xích màu đỏ thẫm như màu máu, đại biểu cho Huyết Lực.

Việc mở ra nó cũng đồng nghĩa với việc thời điểm hiện tại, Trần An Vĩ cũng được tính là Huyết Tu, thực lực của hắn cũng đồng dạng tăng lên một mảng lớn.

Theo thời gian, Huyết Lực nồng đậm trong động phủ cũng dần cạn kiệt, mà Huyết Trì cũng không khá hơn là bao, đồng dạng bị Trần An Vĩ và Huyết Hương hấp thu hết.

Ngay khi giọt Huyết Lực cuối cùng được hấp thu, trên trán Huyết Hương đột nhiên lóe lên một ấn kí có hình dạng một giọt tinh huyết màu đỏ tươi, khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm hấp dẫn.

Mà khi ấn kí đó xuất hiện, Huyết Hương liền cảm nhận được một mối liên kết bình đẳng giữa hai người, huyết mạch dường như được kích thích mà lưu chuyển nhanh hơn, Huyết Lực cũng đồng dạng liên tục được hấp thu.

“Tiểu Vĩ, mối liên kết này là gì, nhìn qua thật thần kì!” Huyết Hương mừng rỡ ôm lấy nam nhân nói.

Trần An Vĩ mỉm cười, không vội trả lời nàng mà nhẹ giọng lên tiếng “Nàng vừa tiếp nhận Dục Tình Dưỡng Huyết Công đúng chứ?”

Huyết Hương không hiểu hắn hỏi vấn đề này để làm gì, nhưng nàng cũng nhanh chóng gật đầu “Thiếp nhận được khi tiếp nhận truyền thừa ở kia!”

Nàng chỉ về phía một bảo tọa gần Huyết Trì, vẻ bề ngoài cổ lão cũ kĩ cũng những chữ viết cổ xưa được khắc lên trên nó khiến bảo tọa nhìn qua rất đơn giản nhưng lại không kém phần uy nghiêm.

Trần An Vĩ rất nhanh nhận ra đó chính là truyền thừa của Dục Tình Dưỡng Huyết Công – phần Hạ.

Đúng vậy, Dục Tình Dưỡng Huyết Công không phải chỉ có một bản duy nhất, mà ngược lại nó được người kia chia làm hai phần Thượng và Hạ.

Phần Hạ dành cho nữ nhân được khắc trên bảo tọa kia, và phần Thượng được giấu sâu dưới lòng Huyết Trì sẽ dành cho nam nhân tu luyện.

Huyết Hương vì ngồi lên bảo tọa nên tiếp nhận Dục Tình Dưỡng Huyết Công phần Hạ, còn Trần An Vĩ do được nàng đem đặt vào Huyết Trì nên vô tình đạt được Dục Tình Dưỡng Huyết Công phần Thượng.

Chính nhờ khi hai người đã tu luyện cả hai phần của Dục Tình Dưỡng Huyết Công, thiên phú của Hấp Huyết mới bị thay đổi, thay vì hút cạn sinh lực của Trần An Vĩ, bây giờ nó lại giúp tốc độ tu luyện Huyết Lực của hai người tăng nhanh không thể tả.

“Thực ra Dục Tình Dưỡng Huyết Công bao gồm hai phần, Hạ và Thượng. Trong đó, thứ nàng nhận được trên bảo tọa là phần Hạ, chuyên dùng cho nữ tử. Còn phần Thượng được đặt dưới lòng Huyết Trì!” Trần An Vĩ nhìn thấy ảnh mắt thắc mắc của giai nhân liền cắn nhẹ lên mũi quỳnh của nàng một cái rồi nói.

“Mà nàng trong lúc vô tình đã đặt ta xuống Huyết Trì, vì vậy ta cũng tiếp nhận Dục Tình Dưỡng Huyết Công – phần Thượng rồi! Khi cả hai phần của công pháp được tu luyện, Hấp Huyết sẽ rở nên cực kì mạnh mẽ, mà nàng cũng không sợ nam nhân của nàng bị hút cạn sinh lực!”

Huyết Hương nghe vậy liền nở nụ cười hạnh phúc, ôm cổ hắn nỉ non “Thiếp vui lắm, không ngờ một hành động vô tình của thiếp lại khiến mình được lợi như vậy!”

Trần An Vĩ cắn cắn vành tai nhỏ của nàng, giả vờ tức giận hỏi “Vô tình?”

“A…” Huyết Hương đảo mắt, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn, hai gò má ửng lên hai áng mấy hồng “Nhìn thấy chàng vì thiếp mà trọng thương, thân thể như muốn nứt đôi, thiếp mới đặt chàng xuống Huyết Trì, lợi dụng lượng Huyết Lực nồng đậm bên trong đó để giúp chàng hồi phục!”

Trần An Vĩ nhìn điệu bộ của nàng mà bật cười. Bảo bối của hắn đúng là dễ thương quá nha!

“Chàng cười gì chứ?” Huyết Hương ngượng chín mặt, liên tục đánh lên ngực hắn.

“Ai ui… đau đau… nam nhân của nàng vẫn đang bị thương có được không?” Trần An Vĩ mặt mày vô sỉ nhăn nhó kêu lên.

“Cho chàng đáng đời, ai bảo dám trêu chọc thiếp?” Huyết Hương yêu kiều hừ một tiếng nói.

Tiếng cười nói đùa giỡn giữa một nam và một nữ liên tục vang lên trong động phủ, rồi như tình cảm thăng hoa, nam nhân lại áp môi mình lên đôi môi kiều diễm của nữ nhân, hạ thân nhẹ nhàng chuyển động.

Một màn xuân sắc không ngừng diễn ra.

Không biết qua bao lâu sau, khi một tiếng rên dài của nữ nhân và một tiếng gầm nhẹ của nam nhân vang lên, cuộc ân ái mới “tạm thời” dừng lại.

Trần An Vĩ ngả người xuống ôm lấy giai nhân vào lòng, vuốt ve tấm lưng trần của nàng, cả vòng eo thanh mảnh cũng không bỏ qua, vừa giúp nàng tận hưởng dư âm của cao trào, vừa giúp nàng giảm đi đau đớn.

Huyết Hương theo bản năng cũng rúc vào người hắn, dụi dụi đầu như con mèo nhỏ tìm được nơi nương tựa.

“Nàng hận ta chứ?” Bất chợt lúc này, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân, hỏi một câu không đầu không đuôi.

Huyết Hương biết hắn nói tới chuyện gì, động tác liền khựng lại.

Trần An Vĩ cũng không hối thúc, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp cho giai nhân, nhưng không biết rằng vòng tay của mình đã vô thức siết chặt lại một chút.

“Nếu ngươi đồng ý để một người lúc nào cũng muốn giết mình bên cạnh, ta cũng không ngại!” Huyết Hương không ngẩng mặt lên mà thản nhiên trả lời, xưng hô cũng thay đổi, như thể muốn vạch rõ giới hạn với hắn.

Trần An Vĩ thở nhẹ ra một hơi, hắn coi như cũng đoán trước được kết quả này.

Dù hắn biết Huyết Cảnh Thường gây ra nhiều chuyện ác, kết thù khắp nơi, nhưng dù sao hắn vẫn là phụ thân của nàng. Trần An Vĩ giết hắn, khó tránh khỏi việc bị Huyết Hương cảm thấy căm hận.

Đúng, Huyết Hương đã trao thân cho Trần An Vĩ, cũng xác định bản thân yêu hắn, nhưng vậy thì đã sao?

Nàng không biết, hiện tại lòng nàng cũng đang rối như tơ vò, một nửa muốn quên tất cả mà thoải mái yêu hắn, cho nam nhân này những thứ tốt nhất của mình. Nhưng một nửa khác lại muốn trả thù cho phụ thân.

“Được rồi, ta sẽ cho nàng xem một thứ, sau đó nàng quyết định như thế nào ta cũng ủng hộ!” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn Huyết Hương nói, rồi không do dự đưa một tia linh hồn của mình truyền sang cho nàng.

Huyết Hương ánh mắt lóe lên dị sắc, cũng để mặc tia linh hồn của hắn tiến vào cơ thể mình.

Nhìn đoạn kí ức vừa được truyền vào đầu mình, biểu cảm của Huyết Hương lập tức thay đổi, ánh mắt biểu lộ sự phức tạp nhìn nam nhân vẫn dịu dàng ôm lấy mình.

Vươn tay xoa lấy gò má của hắn, nàng run giọng hỏi “Mọi chuyện là thật sao?”

Trong đoạn kí ức mà Trần An Vĩ vừa truyền qua cho nàng, Huyết Hương có thể nhìn thấy những việc mà phụ thân Huyết Cảnh Thường của nàng đã làm, từ việc cho người đánh cắp Ngũ Hành Nguyên Hải Tâm của Trần An Vĩ, cho tới việc…

Để mặc kẻ thần bí kia lăng nhục mẫu thân nàng!

Đúng, Trần An Vĩ đã cho nàng biết chân tướng năm xưa, lý do vì sao mẫu thân nàng đang yên đang lành đột nhiên lại xảy ra chuyện.

Hóa ra, tất cả chính vì kẻ mà nàng gọi là phụ thân một lòng tham hư vinh, nhẫn tâm đem thê tử của mình bán cho kẻ khác. Chính vì như thế, mẫu thân của nàng mới càng tuyệt vọng, quyết định tự vẫn.

Thảo nào khi nàng một mực muốn tìm kiếm manh mối của kẻ thần bí đó, Huyết Cảnh Thường đã liên tục ngăn cản nàng, thậm chí còn bắt nàng liên tục bế quan, không được ảnh hưởng bởi bất kì thứ gì.

Càng xem, sát ý trong mắt nàng càng trở nên nồng đậm.

Huyết Cảnh Thường!

Nếu không tận mắt nhìn thấy Trần An Vĩ đã ra tay giết chết hắn, nàng đã không nhịn được muốn tìm hắn trả thù. Nàng không có người phụ thân nào nhẫn tâm như hắn.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy giai nhân càng chặt hơn.

Động tác của hắn khiến Huyết Hương sức tỉnh, sát ý trong mắt cũng tản đi mất, tay nhỏ đang đặt trên mặt hắn đột nhiên ra sức bẹo má hắn, hừ lạnh nói “Ngươi hại ta mất đi người thân duy nhất trên thế gian này, ngươi phải chịu hình phạt ở bên ta cả đời, làm người thân của ta!”

Dứt lời, mặc dù đôi mắt phượng vẫn trừng trừng nhìn hắn, nhưng hai gò má đã không nhịn được mả ửng đỏ.

Trần An Vĩ bật cười nhìn phản ứng của nàng, không để giai nhân kịp phản ứng đã liền nhắm tới đôi môi nàng mà hôn xuống.

Huyết Hương cũng nhanh chóng hòa cùng với nam nhân, trước đó còn vướng bận hận thù trong lòng, hiện tại nàng cảm thấy Trần An Vĩ giết Huyết Cảnh Thường ngược lại đúng ý nàng.

Một kẻ nhẫn tâm đẩy thê tử của mình tới miệng cọp như vậy, nàng cũng không tiếc. Đừng trách nàng tàn nhẫn hay bất hiếu, có trách hãy trách Huyết Cảnh Thường bất nhân, bất nghĩa.

Bẵng qua nửa ngày, phu thê hai người mới thoải mái rời khỏi động phủ, à… thực ra thì Huyết Hương vì bị tên nào đó giày vò đến chết đi sống lại, lúc này được Trần An Vĩ bế ngang người theo kiểu công chúa ra ngoài, miệng nhỏ vẫn lẩm bẩm mắng.

Trần An Vĩ phì cười, suy cho cùng nàng có chút gì đó giống Tiểu Mỹ, vừa ngây thơ vừa hồn nhiên.

Vừa ra khỏi động phủ, Trần An Vĩ sững sờ bắt gặp một tình cảnh.

Một thân ảnh thần bí bao trùm trong Ám Hệ Nguyên Lực hờ hững trước mặt hắn, tuy không nhìn rõ diện mạo nhưng Trần An Vĩ lại có thể mơ hồ cảm nhận được kẻ này đang cười với mình.

Trần An Vĩ được Huyết Hương kể những sự kiện diễn ra sau đó, vì thế cũng không bất ngờ khi Bạch Duy Tân đột nhiên biến mất, mà ngược lại hắn còn chú ý tới thân ảnh thần bí này nhiều hơn.

Sự xuất hiện của thân ảnh thần bí này dường như còn ẩn chứa nhiều bất ngờ và nguy hiểm hơn so với việc Bạch Duy Tân đột nhiên biến mất.

Cũng dễ hiểu, Nhạc Yên Ngọc là người từng chinh chiến ở chiến trường bên trên, tu vi thực sự vẫn còn là một điều bí ẩn. Mà vì là người có công bảo vệ tinh cầu, giới linh của An Nam Tinh Cầu “coi như” làm ngơ khi nàng dùng lực lượng cao cấp diệt trừ một tên Nguyên Quân Đỉnh Phong như Bạch Duy Tân.

Dĩ nhiên là nếu như nàng hay bất kì ai khác ở phía trên lợi dụng đặc quyền này để làm loạn bên trong tinh cầu, giới linh của nó sẽ không tha thứ.

“Món quà ta tặng, ngươi thích chứ hả?” Ngồi lên cơ thể cứng ngắc vô hồn của một tôn Khôi Lỗi, thân ảnh thần bí kia nhếch miệng cười, nói một câu không đầu không đuôi.

Trần An Vĩ ánh mắt lập tức trầm xuống, nghe qua câu nói kia, không khó để đoán ra kẻ này chính là người đứng phía sau việc Huyết Hải Môn và Bạch gia đột nhiên tìm đến Nhật Nguyệt Đại Lục, thậm chí còn không tiếc hai kẻ đứng đầu chặn đường hắn.

Nếu không phải Hệ Thống đã thông báo nhiệm vụ hoàn thành, chỉ sợ hiện tại Trần An Vĩ đã không giữ được bình tĩnh mà xông lên trực tiếp tính sổ với tên này.

Mà vì đã hoàn thành nhiệm vụ, chứng tỏ Nhật Nguyệt Đại Lục hiện tại đã không còn lo lắng. Vậy nên dù trong mắt đã hiện rõ sát ý, Trần An Vĩ vẫn kiềm nén nó lại, bởi trực giác cho hắn biết kẻ trước mặt không hề tầm thường.

Có thể xuất hiện ở khoảng cách gần nhưng lại không khiến hắn phát hiện ra, trừ cường giả có tu vi cao cấp hơn, kẻ này có thể là một kẻ sở hữu những thủ đoạn không tầm thường.

Tạm không nghĩ tới vấn đề đó, Trần An Vĩ trực tiếp cười khẩy “Trên đời ta đã nhận rất nhiều món quà, nhưng hai vị Nguyên Quân Đỉnh Phong là món quà đặc biệt nhất đó, có muốn ta phải “đa tạ”?”

“Haha, xem ra miệng lưỡi của ngươi vẫn như trước kia nhỉ?” Thân ảnh thần bí chẳng có gì là nổi giận trước ý nói mỉa mai của Trần An Vĩ.

“Trước kia?” Trần An Vĩ trong lòng trầm xuống, hắn không nhớ trước kia mình đã gặp kẻ thần bí này ở đâu, càng không nghĩ rằng trong quá khứ mình đã từng kết thù với kẻ nào như vậy.

“Haha, không cần thắc mắc, chúng ta sẽ còn gặp lại mà thôi! Ngươi chỉ cần nhớ rằng, ta luôn dõi theo ngươi!” Thân ảnh thần bí kia bật cười, như vô tình lại như cố ý bỏ lại một câu đầy ý tứ rồi biến mất.

Trần An Vĩ hừ lạnh, cũng không quan tâm nhiều.

So với việc cứ phải lo nghĩ “có một con rắn độc ẩn nấp trong màn đêm, tùy thời sẽ cắn chết ngươi” thì Trần An Vĩ lựa chọn “tùy cơ ứng biến, nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn” hơn.

Lo lắng cũng chẳng được ích gì, chỉ có thực lực mới đập nát được tất cả!

“Ưm… Tiểu Vĩ… chàng vừa nói chuyện với ai vậy?” Bất chợt lúc này, Trần An Vĩ lại nghe được lời nói đầy vẻ mù mịt lại có sự nũng nịu của giai nhân trong lòng.

“Nàng không nhìn thấy?” Trần An Vĩ bất ngờ hỏi lại, lại nhận được cái lắc đầu của nàng.

Trần An Vĩ liền lên tiếng trấn an rồi để giai nhân tiếp tục ngủ trong vòng tay mình, bản thân lại lâm vào trầm tư.

Huyết Hương không nhìn thấy kẻ đó, điều này nói rõ rằng chuyện này có hai khả năng.

Một, kẻ đó có thủ đoạn ẩn nặc khiến hắn có thể cho bất kì ai nhìn thấy hắn, còn những người còn lại thì không thể.

Hai, chính là…

Dường như nghĩ tới điều gì, Trần An Vĩ hít lấy một hơi lạnh, nếu thực sự là khả năng đó, mọi thắc mắc dường như cũng được sáng tỏ.

Phá Giới Đan, loại lực lượng kì lạ, giọng nói vô cảm bất phân định nam nữ…

Không biết… phía trước sẽ là gì đây…

Kẻ đó… liệu rằng sẽ là ai…

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言