Ngay khi Huyết Hương vừa định tự mình kết liễu, một cánh tay lực lưỡng của nam nhân bất chợt nắm lấy cổ tay nhỏ của nàng, ngăn cản không cho phép Huyết Trảo được tiến thêm.
Huyết Hương còn chưa kịp định thần, bên tai đã vang lên giọng nói trầm ổn của nam nhân “Ta còn chưa chết, nàng nôn nóng muốn xuống dưới đó để làm gì?”
Lời nói khiến nàng trừng to mắt, ánh mắt dần có tiêu cự nhìn lại, trong lòng bất giác dâng lên một niềm vui không rõ tên.
Nhưng rồi nàng lại thất vọng, bởi vì nam nhân kia vẫn đang nằm trong Huyết Trì, mà cánh tay tưởng chừng như rất thật kia lại biến mất như thể nó vốn không tồn tại ở nơi này.
“Ha…” Huyết Hương nở nụ cười đau đớn, hôn lên môi nam nhân một cái rồi tự giễu cợt chính mình “Tiểu Vĩ a, ta nhớ chàng tới nỗi sinh ra ảo giác rồi, chàng nhất định phải chờ ta đó!”
Nói rồi còn mỉm cười nhìn hắn, Huyết Trảo một lần nữa bao trùm cánh tay, lại một lần nữa trấn xuống.
“Nữ nhân ngốc!” Cánh tay lực lượng của nam nhân kia lại xuất hiện, bắt lấy cổ tay nàng, khẽ gắt một tiếng.
Nhưng lần này không để Huyết Hương có thời gian phản ứng, chủ nhân của nó đã lập tức dùng sức, kéo nàng vào trong lòng. Trong ánh mắt kinh ngạc khó tin cực độ của giai nhân, nam nhân đã chiếm lấy đôi môi kiều diễm của nàng.
Huyết Hương chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đôi mắt trừng to không dám chớp, sợ rằng nếu nàng chớp mắt một cái, hình bóng nam nhân kia lại một lần nữa biến mất.
Hai tay run run vươn lên muốn ôm lấy thân thể hắn, lại như có do dự mà đình trụ tại không trung, một chút cũng không thể tiến thêm.
Trần An Vĩ trong lòng thầm thương xót, không chờ nàng kịp phản ứng liền đưa tay kéo tay nàng vòng qua eo mình, nụ hôn lại dùng lực thêm một chút.
Cảm nhận được xúc cảm chân thật và nụ hôn đầy chiếm hữu của nam nhân, Huyết Hương bật khóc, đây là thật, nam nhân mà nàng yêu vẫn còn sống, hắn không chết. Thật tốt quá rồi!
“Hức… hức… Tiểu Vĩ… chàng không sao…” Được hắn ôm trong lòng, Huyết Hương khóc không dừng lại được, một phần vì vui mừng, một phần vì… sau đó nàng sẽ rời đi, nàng không còn xứng đáng với tình yêu của hắn.
Nàng khóc cực kì thương tâm, như thể để trút hết nỗi lòng của mình, sau giây phút này, nàng sẽ rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt nam nhân này nữa.
Trần An Vĩ làm sao có thể không biết nàng nghĩ gì, nhưng vẫn để mặc nàng khóc ướt đẫm cơ thể hắn, vòng tay ôm nàng dần siết chặt.
Lát sau, khi cảm thấy tinh thần của tiểu giai nhân trong lòng đã đỡ hơn, hắn mới làm bộ hung hăng nói “Ta làm sao lại không có sao? Nàng chém ta một nhát, ta đỡ cho nàng hai nhát, hại ta trọng thương xém chút mất mạng, nàng còn không mau đền?”
Huyết Hương nghe vậy không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng mình quả thật nên đền bù cho hắn, cố nén nước mắt nhìn hắn mỉm cười “Chàng muốn ta làm gì, ta đều có thể đáp ứng chàng!”
“Xem như…” đây là món quà duy nhất mà thiếp có thể cho chàng.
Nói tới đây, nụ cười trên môi Huyết Hương có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Đúng vậy, nàng sẽ dành tất cả cho nam nhân này, cho dù đó là bất kì thứ gì.
Trần An Vĩ làm bộ có điều suy nghĩ, khẽ vuốt cằm “Thứ gì cũng được sao?”
Huyết Hương không chút do dự gật đầu.
Ngay sau đó nàng liền cảm thấy cơ thể bị siết chặt một chút, như thể nam nhân này muốn dính người nàng lên cơ thể hắn vậy, đôi môi lại còn bị hắn nhấm mút không thương tiếc.
Vươn tay ôm cổ hắn, Huyết Hương vô cùng hưởng thụ cái hôn của nam nhân, sự chiếm hữu đầy bá đạo nhưng lại vô cùng dịu dàng của hắn thật khiến nàng mê luyến.
Để cho nàng tận hưởng một chút nữa thôi, nàng sẽ rời đi mà không tiếp tục làm phiền nam nhân này.
Nào ngờ, bước đi tiếp theo của nam nhân khiến nàng không thể ngờ tới.
“Ta muốn, nàng cả đời ở bên cạnh ta, cùng ta tu luyện tới cảnh giới cao nhất của con đường này!” Lời nói dịu dàng của nam nhân vang lên bên tai, tuy nhẹ nhàng những lại khiến tâm tình thiếu nữ của Huyết Hương rung động liên tục.
Nàng vui mừng, muốn nói với hắn là nàng rất vui, nhưng nghĩ lại những thứ vừa xảy ra không lâu kia, Huyết Hương lại bắt đầu do dự.
Trần An Vĩ đương nhiên không bỏ qua tâm tình của nàng, dứt khoát cắn nhẹ vào môi nàng.
“A…” Đột nhiên cảm nhận được đau đớn truyền đến từ khóe môi, Huyết Hương mới bừng tỉnh, vì khẽ rên một tiếng nên môi nhỏ đã hé mở.
Trần An Vĩ nhân cơ hội đó liền đưa lưỡi mình tiến vào, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng của giai nhân, cuối cùng mới bắt lấy đầu lưỡi mềm mại nhỏ nhắn của nàng, bắt đầu nhấm mút.
Hai tay đương nhiên cũng không nhàn rồi, một bên tay luồn vào trong y phục của nàng, như trực tiếp lại như gián tiếp mà bắt lấy một bên gò bông đào của nàng, biến nó thành muôn hình vạn trạng.
Bên tay còn lại lướt trên sống lưng của giai nhân, tiến xuống phần đồi núi căng tròn ở phía dưới, không chút thiên vị mà xoa bóp nó.
“Ưm… Tiểu Vĩ…” Huyết Hương cũng không phải thiếu nữ mới lớn không biết gì, ngược lại loại chuyện nam nữ này nàng cũng biết không ít thì nhiều, vì vậy nhìn thấy động tác của nam nhân cũng chỉ rên nhẹ hưởng ứng.
Tiếng rên của nàng khiến cho hô hấp của Trần An Vĩ dần trở nên dồn dập, tiểu huynh đệ nóng hổi cũng dần thức giấc.
Tiểu huynh đệ vừa ngạo nghễ ngẩng đầu đã chọc phải hạ thân của Huyết Hương khiến nàng không nhịn được phải hít một hơi lạnh.
Nó thật to, lại còn rất cứng và nóng!
Dù nàng chưa trực tiếp chạm vào nó mà chỉ thông qua việc nó chạm vào bắp đùi non của nàng, Huyết Hương vẫn có thể cảm nhận được thứ đó của hắn vừa to lại vừa cứng nóng.
Cảm thấy y phục trên người quá vướng víu, Trần An Vĩ trực tiếp động lấy ý niệm thiêu rụi y phục trên người giai nhân, còn y phục của hắn thì đã rách nát từ trận chiến trước đó rồi.
Không biết cố tình hay vô ý, Trần An Vĩ vậy mà không thiêu rụi đi tiểu nội khố phía dưới hạ thân của nàng, ngược lại tự mình dùng tay gỡ lấy từng nút thắt, rồi lại thu nó vào Bát Diện Thạch, cất nó ở một nơi mà chỉ mình hắn biết.
Hành động của hắn khiến Huyết Hương sực tỉnh, vội vươn tay đẩy hắn ra, hốt hoảng nói “Dừng… mau dừng lại… chàng không được đút nó vào…”
Nhưng Trần An Vĩ lại như không hiểu tiếng người, hắn vẫn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lên cổ rồi xuống xương quai xanh trơn nhẵn của giai nhân, rồi tiến đến hội họp với bàn tay hư hỏng của mình, vừa liếm vừa xoa nắn hai bên nhũ hoa hồng hào của Huyết Hương khiến giai nhân run lẩy bẩy.
“Đừng… đừng mà… chàng không được đút nó vào…” Huyết Hương vừa chịu sự kích thích của nam nhân, vừa lên tiếng, giọng điệu dường như ẩn ẩn sự thương tâm nào đó.
Trần An Vĩ không nghe, hắn đem nàng đặt xuống, đè ép thân thể cường tráng nam tính của mình lên trên, liên tục để lại những dấu vết đỏ chói mắt trên cơ thể trắng muốt của nàng.
Một bên tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà trêu chọc địa phương thần thánh của người con gái, từ nhẹ nhàng tới dồn dập, khiến u cốc của nàng dần tiết ra thánh thủy.
“Tiểu Vĩ… ưm… xin chàng… đừng mà…” Huyết Hương dường như có điều gì đó khó nói, nàng khóc nấc lên, lời nói không biết vì rên rỉ hay nghẹn ngào mà bị đứt quãng.
Trần An Vĩ nghe tiếng khóc của nàng, liền ghé tai nàng thủ thỉ “Bảo bối ngoan, nàng chỉ cần tận hưởng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Huyết Hương nghe lời nói của hắn, chẳng hiểu vì sao lại thấy an tâm hơn, dần nín khóc mà lẳng lặng nhìn nam nhân, không hiểu sao lại vô thức tin tưởng hắn.
Nhận ra giai nhân không còn khóc nữa, Trần An Vĩ cũng tiếp tục công việc của mình, hắn đã sớm nhịn không nổi rồi.
Thân thể của Huyết Hương quá mức mê người, làn da trắng nõn hồng hào trái ngược hoàn toàn so với các Huyết Tu, xương quai xanh như ẩn như hiện phía dưới cần cổ nhỏ nhắn như thiên nga.
Phía dưới chút là điểm thu hút tầm mắt của hắn nhất, một đôi gò bông đào căng tràn nhựa sống, điểm trên đó là đôi nhũ hoa hồng hào nổi bật trên nền da trắng nõn, thật sự là kích thích thị giác.
Phía dưới chút nữa là vòng eo nhỏ gọn, không xương được tô điểm một lỗ rốn nhỏ xinh nằm tại trung tâm.
Lại nhìn xuống phía dưới nữa là một thảm cỏ đen tuyền pha chút sắc đỏ thẫm, che phủ đi tiểu nguyệt động mềm mại ướt át luôn mở ra khép lại mời gọi.
Dường như bị ảnh hưởng bởi loại thiên phú đó, cơ thể của Huyết Hương càng trở nên mê người, mùi hương thanh mát tỏa ra khiến Trần An Vĩ xém chút không nhịn được mà trực tiếp đâm vào.
Nhưng vì lo lắng giai nhân đau đớn nên Trần An Vĩ cũng không vội, ngược lại liên tục kích thích tiểu nguyệt động của giai nhân, làm cho nó vừa đủ ướt át, sẵn sàng tiếp nhận xâm nhập.
Hắn cũng không chần chừ mà đặt tiểu huynh đệ trước cửa nguyệt động, nhẹ nhàng ma sát.
“Đừng mà! Hức… hức…” Huyết Hương dù đã được nam nhân trấn an, nhưng nàng vẫn sợ hãi điều gì đó mà trực tiếp khóc lên, tiếng khóc của nàng mang chút uất ức, bất lực, lại mang nhiều sự thương tâm, như thể sắp có điềm xấu xảy ra.
“Ngoan, ta đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra!”
Khẽ hôn lên trán giai nhân một cái, Trần An Vĩ dùng sức thúc mạnh, tiểu huynh đệ theo đường cũ mà tiến vào, phá tan lớp màng mỏng của người con gái, máu đào chảy ra hòa tan cùng Huyết Trì.
Huyết Hương tuyệt vọng nhắm mắt, điều nàng lo sợ nhất sắp diễn ra.
Nhưng mà…
Nàng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy điều gì xảy ra, Huyết Hương lập tức mở to đôi mắt phượng, vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Trần An Vĩ mỉm cười hôn lên trán nàng, khẽ thủ thỉ “Không phải ta nói sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?”
Huyết Hương vô thức gật đầu, lát sau không nhịn được tò mò cùng vui vẻ lên tiếng “Làm sao chàng lại không bị Hấp Huyết ảnh hưởng?”
Hấp Huyết là thiên phú bẩm sinh của nàng, một loại thiên phú vô cùng phù hợp với Huyết Tu.
Hấp Huyết cho nàng khả năng hấp thụ thiên địa nguyên khí trong không gian rồi chuyển thành Huyết Lực, nhờ đó không cần chiếm đoạt máu huyết của người khác để tu luyện.
Cũng nhờ đó mà làn da của nàng không trắng bệch thiếu sức sống như Huyết Tu bình thường, mà ngược lại còn trắng nõn như tuyết trắng, rất ưa nhìn.
Không những thế, Hấp Huyết còn khiến cơ thể nàng trở nên quyến rũ hơn, hấp dẫn hơn trong mắt bạn tình. Vì thế mới khiến Trần An Vĩ gần như điên cuồng mà không nghe lời nàng cảnh báo.
Vì sao nàng phải liên tục lên tiếng cảnh báo như vậy? Thậm chí còn khóc nấc lên dù trong lòng đang rất hạnh phúc?
Bởi vì chữ “hấp” trong Hấp Huyết ngoài mang nghĩa hấp dẫn, còn mang nghĩa hút. Chỉ cần bất kì nam nhân nào không kiềm chế được mà làm bậy, Hấp Huyết sẽ trực tiếp hút hắn tới cạn khô, cuối cùng chỉ còn một bộ xương cốt mà chết.
Sau khi nhận ra bản thân đã yêu Trần An Vĩ, nàng vẫn luôn đi tìm cơ duyên với mong muốn có thể xóa đi Hấp Huyết. Rồi một lần tiến tới Lãnh Hàn Đại Lục, vô tình tìm được động phủ này.
Chủ nhân của nó cũng là người mang thiên phú Hấp Huyết, cũng từng cùng tình lữ của mình tới đây, cuối cùng vì một phút nông nỗi mà sinh ra nuối tiếc cả đời.
Hắn không muốn hậu nhân mang Hấp Huyết sau này đều gặp phải tình trạng tương tự, nên đã dùng hết tuổi thọ của mình, dày công nghiên cứu ra một loại Thánh cấp Công Pháp mang tên là Dục Tình Dưỡng Huyết Công.
Ngụ ý cái tên này là để chỉ việc người sở hữu Hấp Huyết không thể giao hoan với người khác, dĩ nhiên là trong trường hợp muốn giết người đó. Vì vậy Dục Tình Dưỡng Huyết Công sinh ra là để thay đổi nhược điểm của Hấp Huyết, khiến người tu luyện có thể cùng tình lữ làm việc ai cũng hiểu.
Nhưng mà, Hấp Huyết dù sao cũng là một trong vô số loại thiên phú mà thiên địa ban cho, muốn xóa bỏ hay thay đổi không hề dễ dàng như vậy.
Huyết Hương khi đó cũng biết điều này, chỉ là nàng nuôi hi vọng thay đổi Hấp Huyết, để có một ngày cùng nam nhân nàng yêu nên nghĩa phu thê.
Dĩ nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên của nàng, Trần An Vĩ cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, hắn cũng chính là nam nhân duy nhất nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ.
“Ưm… Tiểu Vĩ… nhẹ một chút… thiếp sắp bị chàng làm tới chết rồi…” Huyết Hương không kịp suy nghĩ nữa, cũng không thể quan tâm xem câu trả lời thực sự là gì, chỉ có thể hờn dỗi liếc xéo nam nhân, bởi vì động tác của hắn đã lại tiếp tục.
Nàng vốn sợ rằng hắn sẽ bị Hấp Huyết hút cạn máu huyết trong người mà chết, vì vậy mới phản ứng mạnh mẽ như vậy, ai ngờ nam nhân này hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn đang mạnh mẽ ra vào bên trong nàng.
Trần An Vĩ mỉm cười, phía dưới liên tục ra vào, phía trên cũng khóa luôn đôi môi kiều nộn của nàng, ôm trọn giai nhân dưới thân mà sủng hạnh.
“Bảo bối, nàng đừng tưởng ta không biết nàng đang suy nghĩ gì, vì thế mau dẹp cái suy nghĩ linh tinh đó cho ta!” Trần An Vĩ nhìn giai nhân dưới thân mình, giả vờ hung dữ nói.
Huyết Hương như bị nói trúng tim đen, ánh mắt có chút áy náy nhìn hắn, vừa rên rỉ nỉ non vừa nói “Ưm… thiếp… làm sao có thể… ưm… xứng với chàng được…”
Nàng biết hắn là đang nói tới suy nghĩ muốn rời đi của mình, dù sao thì hắn cũng vì nàng mà xém chút mất mạng.
“Ưm…” Dứt lời, nàng lập tức bị nam nhân thúc một cái thật mạnh khiến Huyết Hương rùng mình vì sung sướng, hạ thân liền co giật, âm tinh bắn ra ướt đẫm hạ thân của hai người, nàng tiết thân lần đầu tiên.
“Ngốc, không có gì gọi là xứng hay không xứng, chỉ cần nơi này của nàng có ta!” Trần An Vĩ nói rồi liền cắn nhẹ lên vùng ngực trái của giai nhân, nơi con tim đang liên tục đập.
Huyết Hương nghe vậy, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, nàng như được thức tỉnh, toàn thân dần thả lỏng mà hòa vào nhịp nhấp của nam nhân.
Trần An Vĩ liên tục thi triển đủ loại kĩ năng phòng the, đưa Huyết Hương từ cung bậc cảm xúc này đến cảm xúc khác, lâng lâng như chốn thiên đường.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình như một con thuyền nhỏ liên tục phải nghênh đón những đợt sóng dữ từ nam nhân, dập dềnh lên xuống không ngớt.
“Tiểu Vĩ… ưm… thiếp lại sắp ra rồi… chàng ra cùng thiếp…” Huyết Hương cảm thấy tận cùng hoa tâm của mình lại co giật, gấp gấp quay đầu nhìn hắn nói.
Nàng hiện tại đang bị hắn ra vào từ phía sau vì vậy muốn nói chuyện chỉ có thể ngoảnh mặt lại nhìn, tư thế giống như… động vật đang giao hoan vậy. Càng nghĩ càng thấy ngượng a…
“Ta cũng ra đây!” Trần An Vĩ gồng mình thúc từng cú chạy nước rút vào tận cùng hoa tâm của giai nhân, sau cùng mới phóng vô số sinh mệnh nóng hổi vào bên trong.
Mà Huyết Hương hạ thể cũng co giật, âm tinh cùng lúc bắn ra ngoài, hòa quyện với dương tinh của nam nhân tạo thành một hỗn hợp lỏng màu trắng vừa nhớp nháp vừa hài hòa.
Cứ ngỡ rằng mình sẽ được nghỉ ngơi sau “một vài” hiệp, Huyết Hương hoảng sợ nghe thấy giọng nói của nam nhân vang lên “Chúng ta tiếp tục, làm chính sự!”
“Chính sự gì?” Huyết Hương cười gượng, yếu ớt hỏi.
Không đợi nàng dứt lời, Trần An Vĩ đã một lần nữa đem nàng lật ngửa lại, tiểu huynh đệ một đường tiến thẳng vào, đôi môi lần nữa bị hôn lấy.
Cùng lúc đó, dị biến liền phát sinh…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言