Chương 276: Khổ sở

Cùng lúc đó…

Băng Thục Khuê bằng vào tốc độ vốn có của một vị Nguyên Thánh cảnh, đã nhanh chóng tiến đến Nhật Nguyệt Đại Lục, nhìn thấy Thiên Địa Chi Nhãn trên bầu trời, nàng không khỏi lo lắng.

Nhưng trong lòng đã tin tưởng nam nhân đó, nàng chỉ còn biết mong hắn vẫn an toàn. Còn bản thân mình thì lập tức đến Trần gia cứu viện.

Bát Diện Thạch như nhận được mệnh lệnh của chủ nhân từ trước, ngay khi Băng Thục Khuê đặt chân tới lãnh thổ Trần gia, nó đã lập lòe phát sáng, đem những nữ nhân của Trần An Vĩ thả ra ngoài.

Thật ra, Trần An Vĩ cũng không muốn các nàng phải lao vào nguy hiểm, nếu có thể hắn muốn các nàng cứ an yên trong Bát Diện Thạch, mọi chuyện để hắn xử lý là được.

Nhưng bản thân là kẻ mạnh lên vì chiến đấu, hắn thừa hiểu tầm quan trọng của những cuộc chiến. Không trải qua chông gai làm sao có thể thành cường giả?

Vì vậy dù không mấy mong muốn, nhưng hắn cũng đành nhờ Băng Thục Khuê đem chúng nữ ở trong Bát Diện Thạch trở về, chi viện cho Lục – Trần hai gia tộc.

Các nàng đã được Băng Thục Khuê thông báo trước tình hình, vì vậy lúc này đây trên gương mặt tuyệt mĩ của từng người là một cỗ sát khí vô hình, ánh mắt nhìn tràn ngập tức giận nhìn lấy khung cảnh tiêu điều trước mặt.

Đám người Huyết Hải Môn và Bạch Quân Vệ như những kẻ đi săn, thẳng tay tàn sát bừa bãi, dù là tộc nhân Lục – Trần hai nhà, hay là các gia tộc dưới trướng, thậm chí cả phàm nhân cũng không tha.

Gia chủ Lục Bảo Hành bị đánh tới thừa sống thiếu chết, bị thuộc hạ của Bạch Hằng xách lên như xách cổ gà, gần đó là thân thể đẫm máu của Lục Trần hai vị lão tổ, sinh cơ dần ảm đạm.

Từng tiếng kêu oán thán vang vọng không gian, không nói cũng đủ hiểu sự tang thương mà Nhật Nguyệt Đại Lục đang phải gánh chịu.

Trần Vĩnh Long siết chặt lấy thanh trường thương trong tay mình, ngửa mặt nhìn trời… Tiểu Vĩ Tử… có lẽ ta không thể bảo vệ mảnh đất này cho con được nữa rồi…

Nghĩ rồi, ánh mắt ông chợt trở nên kiên quyết, dường như muốn làm gì đó, nhưng một tình cảnh khó tin đã diễn ra khiến động tác của ông dừng lại.

“Aaaaa…” Chỉ thấy cánh tay của tên thuộc hạ đang xách cổ Lục Bảo Hành đột nhiên bị cắt đứt, máu tươi cuồng phun, Hỏa Băng Lôi Thổ Hệ Nguyên Lực như cơn sóng thần cứ thế mà tàn phá cơ thể hắn.

Tên thuộc hạ tê tâm liệt phế rống lên, muốn đưa tay cắt đi bả vai bị thương của hắn.

Keng!

Nhưng một tiếng kiếm ngâm lại vang lên, đầu hắn đã rời khỏi cổ từ bao giờ. Tới tận lúc chết, gương mặt hắn vẫn tràn ngập vẻ kinh hoàng như đã nhìn thấy điều gì đó cực kì kinh khủng.

Trần Vĩnh Long nhanh chóng đỡ lấy Lục Bảo Hành, rồi như nhận ra điều gì, hai người đồng loạt nở nụ cười yếu ớt nhưng lại tràn ngập tự hào cùng hi vọng.

“Phụ thân, chúng con về giúp người!” Lục Thanh Vân cũng mỉm cười nhìn hai vị phụ thân của mình, thay mặt chúng nữ nói.

Phía sau nàng, Hồn Tử Huyên, Hàn Mộng Nhu, Tuyết Kỳ, Tuyết An, Tuyết Yên, Tuyết Nhi, Tuyết Mi, Lục Thanh Huyền, Trần Yên Nhiên, Cổ Tự Ly, Cổ Tự Thư, Sở Thiên Nhã, Hàn Uyển Dư và Á Huyền Ngân sát ý nồng đậm, đồng loạt bộc phát tu vi.

Mấy nữ khác tuy không phải nữ nhân của hắn, nhưng bản thân cũng muốn giúp một tay.

Chúng nữ sau thời gian dài bế quan trong Bát Diện Thạch, được tiêu thụ tài nguyên cao cấp. hiện tại đều đã là Cửu Tinh Nguyên Tông cảnh trở lên. Đặc biệt, Tuyết Nhi và Tuyết Mi do sở hữu Song Thân Nhất Thể, tốc độ tu luyện nhanh không cần nói, hiện tại cả hai đều đã là cường giả Tứ Tinh Nguyên Tôn cảnh.

Tuyết An và Tuyết Yên tuy không sở hữu Thể Chất đặc biệt nhưng vẫn có thể bằng vào sức mạnh của Song Ngư Cung tự thân tu luyện, đồng dạng đạt tới Tứ Tinh Nguyên Tôn cảnh.

Lục Thanh Vân cũng không thua kém, tuy sở hữu bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính nên tốc độ tu luyện có phần chậm hơn chúng nữ, nhưng nàng cũng đã đặt một chân vào cảnh giới Tứ Tinh Nguyên Tôn, trở thành một trong những nữ nhân mạnh mẽ nhất của Trần An Vĩ.

Hồn Tử Huyên hiện tại cũng đã đạt tới cảnh giới Ly Hồn Sơ Kỳ, tương ứng với Nhị Tinh Nguyên Tôn cảnh, trở thành vị nữ Hồn Tu đáng gờm nhất bên cạnh Trần An Vĩ.

Á Huyền Ngân cũng có thu hoạch rất lớn, sau thời gian dài xử lý sự vụ ở Đan Các, bản thân nàng cũng từ Thất Tinh Nguyên Tôn cảnh đặt chân vào Cửu Tinh Nguyên Tôn cảnh, chỉ thiếu một chút là đột phá Đỉnh Phong.

Hai vị công chúa Cổ Tự Tộc sau thời gian nghiên cứu Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn cũng đã có thu hoạch nhất định, Cổ Tự Thư sắp đặt chân vào Tứ Tinh Nguyên Tôn cảnh, còn Cổ Tự Ly vừa mới đột phá lên Tam Tinh Nguyên Tôn cảnh, thực lực càng là khó lường.

Dù hai nữ là Khí Văn Sư nhưng về cơ bản những cảnh giới của các nàng không khác với Nguyên Tu, cho nên có thể coi các nàng là cường giả Nguyên Tôn cảnh.

Ở phía bên này, đám người Bạch Quân Vệ và Huyết Hải Môn cứ như bị vả mặt, bọn hắn một giây trước còn tỏ ra cao cao tại thượng tưởng chừng như sắp ăn trọn Trần gia rồi, nhưng một giây sau, một đám nữ nhân không biết từ đâu chui ra, tu vi người nào người đó đều là Cửu Tinh Nguyên Tông cảnh trở lên, áp đảo hoàn toàn phe phái bọn hắn.

Thậm chí cả tiện nhân Bạch Phi Linh kia cũng xuất hiện, Bạch Quân Vệ dù nhiều lần muốn bắt nàng trở về nhưng nàng vốn không phải quả hồng mềm, lại thêm sự hỗ trợ từ chúng nữ, Bạch Quân Vệ vốn không thể làm gì được nàng.

Đó là còn chưa kể nữ nhân đứng phía xa kia, không ai trong số bọn hắn có thể dò xét được nàng, ngược lại nếu cố gắng dò xét sẽ bị ra tay giết chết.

Không để đám người tiếp tục suy nghĩ, chúng nữ như sói nhập bầy cừu, rất nhanh đã khống chế cục diện, trực tiếp giết chết hai tên thủ lĩnh của Huyết Hải Môn và Bạch Quân Vệ, khống chế toàn bộ tù binh, chờ Trần An Vĩ về giải quyết.

Điều này không quá khó, bởi vì vẫn còn Băng Thục Khuê đang tọa trấn, chỉ cần có kẻ không biết điều chạy trốn, nàng hoàn toàn có thể dễ dàng khiến hắn tan thành tro bụi.

Có lẽ điều khó khăn hơn một chút chính là làm sao để hoàn toàn khống chế đám người này. Bởi lẽ không phải ai cũng có thủ đoạn khống chế Nguyên Hải đặc thù như Trần An Vĩ.

Vì thế nên chúng nữ đành phải thu lấy linh hồn bổn nguyên của bọn hắn, chỉ là việc này có chút mất thời gian.

Lại nói, thu giữ linh hồn bổn nguyên hay khống chế Nguyên Hải đều là thủ đoạn cưỡng chế người, không có cái nào cao thâm hơn hay thua kém hơn cái còn lại.

Mỗi phương pháp đều sở hữu ưu điểm và nhược điểm khác nhau, không nên đem ra để so sánh những điều không đâu.

Chúng nữ lại thu xếp hậu sự cho những tộc nhân và phàm nhân vô tình bị dư ba trận chiến ảnh hưởng, ra sức chữa trị cho những tộc nhân còn sống sót, dù chỉ còn một hơi thở cũng được chữa trị.

Nhìn khung cảnh tuy có phần tiêu điều nhưng đã được khống chế, hai thân ảnh trong không gian không hẹn mà cùng cười khổ, xem ra bọn hắn đã đến muộn một chút a…

Hai người bọn họ chính là Nhật Nguyệt Nhị Lão, sau khi được một học viên trong học viên sống chết đòi gặp mặt, hai người cũng biết mọi chuyện, vừa ra tay trợ giúp thì lại nhìn thấy một tình cảnh hay ho.

Tộc Trưởng Băng Phượng Tộc vốn ở tận Lãnh Hàn Đại Lục lúc này đột nhiên xé rách không gian, lấy ra một kiện pháp bảo hình bát diện rồi thả ra một đám nữ nhân như hoa như ngọc, người nào người nấy thiên tư ngút trời, không nhưng tuổi còn trẻ mà tu vi cũng cao không với tới, dễ dàng đánh cho hai đội quân Huyết Hải Môn và Bạch Vệ Quân gà bay chó chạy.

Nhưng điều khiến hai người chú ý chính là… kiện pháp bảo kia không phải là Bát Diện Thạch của tiểu tử kia sao?

Tuy không phải người tò mò thích soi mói người khác, nhưng hai người không khó nhìn ra tiểu tử Trần An Vĩ sở hữu một không gian pháp bảo không tầm thường ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, vì thế có biết qua một chút.

Nhìn thấy Băng Thục Khuê gương mặt tràn ngập lo lắng muốn xé rách không gian rời đi, Nhật Nguyệt Nhị Lão có chút hiếu kỳ. Không phải tình cảnh hiện tại đã được khống chế rồi sao?

“Băng tộc trưởng xin dừng chân!” Đột nhiên trong lòng có dự cảm xấu, hai người không chậm trễ lên tiếng, thân ảnh đã ở trước mặt Băng Thục Khuê.

Băng Thục Khuê khá bất ngờ vì mình lại có thể gặp được hai vị tiền bối đức cao vọng trọng của phía trên, nàng nhẹ khom người nói “Hóa ra là Nhật Nguyệt hai vị tiền bối, chẳng hay hai người tìm tiểu nữ có việc gì?”

Cùng chiến đấu bảo vệ tinh cầu trong quá khứ, nàng cũng có nghe qua danh tiếng của Nhật Nguyệt Nhị Lão, đương nhiên trong lòng cũng luôn kính trọng.

Đừng nhìn thấy hai người hiện tại là thủ thư của Nhật Nguyệt Học Viện mà xem thường.

Năm xưa Nhật Lão thực chất lại chính là quân sư đứng sau màn điều binh khiển tướng, liên tục đưa ra nhiều chiến thuật lợi hại đánh tan quân địch.

Nguyệt Lão cũng không thu kém phu quân mình, nàng lại chính là một vị Chiêm Tinh Sư vô cùng cường đại, tám chín phần tài nguyên phục vụ cho toàn quân đều do chính tay nàng chỉ điểm, nhờ đó An Nam Tinh Cầu mới có nguồn tài nguyên dồi dào chống trọi qua hàng triệu năm chiến tranh.

“Chẳng hay, Băng tộc trưởng có việc gì vội vàng, vừa đến đã muốn rời đi?” Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng không giấu giếm mà trực tiếp hỏi thẳng.

Băng Thục Khuê nghe hỏi vậy liền thoáng suy nghĩ một chút, dường như nam nhân kia có nói bản thân cũng có chút giao tình với hai vị tiền bối, liền không do dự trả lời “Tiểu nữ quả thực có chút chuyện gấp!”

“Nếu không ngại, có thể nói cho hai bộ xương già chúng ta nghe thử?”

“Không giấu gì hai vị tiền bối, chắc hai người cũng biết Trần An Vĩ chứ?” Băng Thục Khuê cảm thấy không có gì phải giấu giếm liền lên tiếng “Hắn hiện tại vì ngăn cản tên Nguyên Tôn của Huyết Hải Môn và gia chủ Bạch gia mà không thể tới đây.”

“Vì lo lắng cho an nguy của Nhật Nguyệt Đại Lục, hắn cũng nhờ ta đến nơi này chi viện, hiện tại không biết đã ra sao.”

Lời nàng nói ra tuy không lớn, nhưng người ở đây đều là tu sĩ, thính lực cực kì mẫn cảm, từng câu từng chữ nàng nói đều lọt vào tai bọn hắn.

Bất giác, vô số chuyện không có lời giải nay lại thông suốt.

Vố số người còn đang tự hỏi, vì sao thiếu chủ không xuất hiện khi Lục – Trần hai nhà gặp nạn? Vì sao lại chỉ có các vị thiếu phu nhân ra mặt? Thiếu chủ của bọn hắn đã đi đâu?

Nguyên do chính là, thiếu chủ của bọn hắn vì cầm chân tên Nguyên Tôn của Huyết Hải Môn và gia chủ Bạch gia mà không thể tới.

Tuy không biết gia chủ Bạch gia kia có thực lực như thế nào, nhưng dưới trướng lại có một vị Ngũ Tinh Nguyên Tôn làm thống lĩnh, tu vi thực sự của kẻ đó hẳn cũng không thấp hơn đi.

Nghĩ tới đây, đám người vô thức siết chặt nắm tay, một tên Ngũ Tinh Nguyên Tôn cảnh đã khiến Nhật Nguyệt Đại Lục như muốn lật tung lên, thử hỏi nếu có thêm sự xuất hiện của hai kẻ kia, bọn hắn có còn sống không?

Chỉ sợ đợi tới lúc các vị thiếu phu nhân xuất hiện cũng là lúc Nhật Nguyệt Đại Lục không còn.

Thiếu chủ một mình ngăn cản hai tên Nguyên Tôn, không phải sẽ nguy hiểm tới tính mạng sao?

Vốn người có thể cùng các vị thiếu phu nhân chiến đấu, như vậy còn có thể giảm bớt áp lực một chút, nhưng người lại vì lo lắng cho bọn hắn mà để nữ nhân của mình tới chi viện cho Nhật Nguyệt Đại Lục, còn bản thân thì lại lâm vào tình trạng nguy hiểm.

Nhất thời, trong lòng đám người vô cùng xúc động, từng người siết chặt nắm tay, thầm nhủ sau này sẽ không là gánh nặng khiến hắn phải lo lắng!

Theo đó, Nguyệt Ảnh Tệ của Trần An Vĩ cũng đang liên tục tăng lên một cách chóng mặt.

Nhật Nguyệt Nhị Lão nghe câu trả lời của nàng, trong lòng thầm hô quả nhiên, không ngờ tiểu tử đó lại có thể khiến nữ nhân lạnh nhạt như Băng Thục Khuê động lòng mà đi từ Lãnh Hàn Đại Lục xa xôi tới nơi này giúp hắn chi viện cho gia tộc, hiện tại lại còn vội vàng quay trở lại xem thử tình hình của hắn.

“Được, vậy ngươi mau đi xem thử đi!” Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng không tiếp tục ngăn cản, liền gật đầu rồi rời đi, nhân danh Nhật Nguyệt Học Viện hỗ trợ tình hình các gia tộc.

Chúng nữ cũng rất lo lắng cho nam nhân nhà mình, nhưng tình hình nơi này chưa hoàn toàn ổn định, vẫn cần các nàng tọa trấn xử lý sự vụ, vì vậy chỉ có thể ký thác hy vọng vào Băng Thục Khuê.

Băng Thục Khuê cũng không tiếp tục chậm trễ mà rời đi, dù là với tốc độ của một vị Nguyên Thánh cảnh, nàng cũng cần ít nhất nửa ngày mới có thể từ Nhật Nguyệt Đại Lục tới Lãnh Hàn Đại Lục.

Mà trong nửa ngày này…

Cách chiến trường nơi Trần An Vĩ giao chiến với Bạch Duy Tân và Huyết Cảnh Thường khoảng năm trăm dặm, là một hang động cổ kính nằm sâu phía dưới một rãnh vực của phía đông đại lục.

Trái ngược với khung cảnh tràn ngập sắc xanh lam và trắng xóa của Lãnh Hàn Đại Lục, hang động này lại tràn ngập một màu đỏ thẫm và đen kịch không rõ nguyên nhân.

Nhìn kĩ thì lại phát hiện ra rằng, trong không gian nơi này, không hề có thiên địa nguyên khí, mà thay vào đó là cả một bầu trời Huyết Lực vô cùng thanh khiết khắp nơi.

Thậm chí tại trung tâm hang động còn có một cái Huyết Trì được ngưng tụ từ Huyết Lực hóa lỏng đang lập lòe phát ra ánh sáng màu đỏ rực.

Không khó để phát hiện ra đây là một địa phương tu luyện cực kì phù hợp đối với Huyết Tu, bọn hắn chỉ cần hấp thu hết Huyết Lực trong không gian và trong Huyết Trì, tu vi lập tức tăng vù vù.

Thực ra đây là động phủ của một vị Huyết Tu cường giả lưu truyền từ hàng vạn năm về trước, lúc này vô tình được Huyết Hương phát hiện.

Nàng cũng chính là vừa tiếp nhận xong truyền thừa nơi này, bước ra đã nhìn thấy cảnh tượng Trần An Vĩ dùng kiếm chém chết phụ thân của mình.

Và hiện tại, nàng cũng đang ở động phủ này, ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn nam nhân nằm trong Huyết Trì.

Nhìn thấy hắn chém chết phụ thân, Huyết Hương lập tức muốn trả thù, nhưng tâm trí vốn đang bị bao phủ bởi hận thù lại bị hành động của hắn khiến nàng mất đi phương hướng, trong lòng liên tục dao động.

Nàng càng đau đớn hơn khi phát hiện ra, bản thân vậy mà đã yêu hắn, yêu sự chiều chuộng và quan tâm của hắn.

Yêu và hận, nàng phải lựa chọn cái nào cho phải?

Hận hắn, để rồi trơ mắt nhìn thấy hắn lao vào lưỡi kiếm của mình, trơ mắt nhìn hắn đỡ thay mình hai nhát chém của Đỉnh Phong Nguyên Quân cảnh, hiện tại không rõ sống chết.

Yêu hắn, để rồi lại cảm thấy bản thân không xứng đáng với hắn, lâm vào do dự cuối cùng vẫn là đẩy hắn đến cảnh sống dở chết dở như hiện tại.

“Tiểu Vĩ, tại sao ngươi lại ngốc như vậy? Ta muốn giết ngươi, ngươi vì sao lại tốt bụng đỡ thay ta những nhát chém đó?” Huyết Hương ánh mắt vẫn không có tiêu cự nhìn Trần An Vĩ lẩm bẩm.

“Tiểu Vĩ, ngươi tỉnh lại được không? Ta sai rồi, ta không nên xuất hiện trước mặt ngươi!”

“Tiểu Vĩ, ngươi đừng ngủ nữa có được không?”

Nở nụ cười tự giễu, Huyết Hương đưa tay lau đi hai dòng thanh lệ đã tràn ra từ bao giờ, cất bước đến gần nam nhân, trên tay bao trùm vô tận Huyết Lực hướng về phía lồng ngực mình, thê lương nói “Nếu chàng đã không tỉnh lại, chỉ bằng để Huyết Hương bồi chàng cùng xuống Hoàng Tuyền nhé!”

Dứt lời, liền muốn trấn xuống, tự kết liễu sinh mạng của mình.

------------

Xin chào, là ta Lãnh Tư Dạ đây, ta có đôi điều muốn nói với anh em...

Nói sao nhỉ, ta cũng không cầu mọi người có thể ủng hộ tiền bạc gì cho mình, chỉ mong là anh em tăng tương tác lên giúp ta được không? Bình luận nhiều lên chút cho tác có động lực được không? Khen chê gì cũng được!

Còn việc ta để thông tin tài khoản ngân hàng ở đây thì ta đã nói ở chương 3 của truyện.

Mục đích chính là để chống tình trạng có người lợi dụng kêu gọi donate này nọ làm mất tiền của anh em, và nhất mạnh là ta chỉ có một tài khoản ngân hàng này thôi nhé, ta nếu có kêu gọi thì cũng ko kêu anh em gửi tiền vào tài khoản người khác đâu!

Dĩ nhiên là sẽ có người đọc được sẽ nói tác lo xa các thứ, nhưng ông bà ta nói "Cẩn tắc vô áy náy" nên là tác cứ làm thôi!

P/s: Đa tạ anh em trong thời gian qua đã đọc truyện của tác!

P/ss: Đa tạ anh em trong thời gian qua đã ủng hộ tác theo mọi phương diện nha!

P/sss: À ta vừa viết xong chương đầu tiên của tác phẩm mới, nếu anh em muốn thì cứ bình luận ở dưới, ta sẽ post lên nha. Lưu ý là tác phẩm mới ta viết là ngôn tình kiểu trọng sinh, xuyên không này nọ, có H hay không thì chưa biết :D

P/ssss: N9 và nu9 là tên của hai người mà ta vẫn luôn để ở dưới phần thông tin ấy (cho anh em nào quan tâm hắc hắc!)

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言