Không suy nghĩ tới những vấn đề vừa xảy ra, Trần An Vĩ vừa định tiếp tục lên đường trở về Nhật Nguyệt Đại Lục thì lại nhìn thấy Băng Thục Khuê xuất hiện cách đó không xa.
Gương mặt nàng hờ hững và lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người xa lạ nhưng Trần An Vĩ vẫn kịp nhận ra một tia yên lòng trong đáy mắt trước khi nàng quay lưng rời đi.
“Hihi, có vẻ chàng khiến giai nhân hờn giận rồi kìa!” Trong lúc Trần An Vĩ mải nhìn theo bóng lưng yểu điểu của Băng Thục Khuê, Huyết Hương nằm trong vòng tay hắn đã thức giấc từ bao giờ, nàng cất tiếng trêu chọc.
“Hửm? Ý nàng là sao?” Trần An Vĩ có vẻ không hiểu hỏi ngược lại.
Huyết Hương vừa trêu chọc vừa giải thích cho nam nhân nhà mình “Tỷ ấy lo lắng cho chàng, thay chàng đem Bát Diện Thạch trở về Nhật Nguyệt Đại Lục chi viện cho gia tộc, rồi lại tức tốc trở về đây xem tình hình của chàng, nhìn thấy chàng trầm mê trong nữ sắc, làm sao có thể không giận?”
Huyết Hương dường như còn cố tình nhấn mạnh năm từ “trầm mê trong nữ sắc” khiến Trần An Vĩ chỉ biết cười trừ.
Trước đó hắn cũng đã kể cho nàng nghe qua toàn bộ những sự việc diễn ra từ lần gặp trước của hai người, biết được hắn ngay từ lúc đặt chân vào Lãnh Hàn Đại Lục đã đụng độ tiểu thư Băng Phượng Hoàng Tộc, còn kéo mẫu thân của người ta gạo nấu thành cơm.
Nàng cũng là nữ nhân, dựa theo ánh mắt của nữ nhân vừa xuất hiện là biết, cảm xúc hiện tại của nàng ấy không được tốt cho lắm. Nếu là nàng, trong tình cảnh này đương nhiên cũng cảm thấy tương tự.
Nam nhân này một giây trước vừa ăn sạch mình, một giây sau lại ôm ôm ấp ấp với nữ nhân khác, thử hỏi làm sao có thể thấy vui?
Dù rằng không tới mức ghen tuông, nhưng các nàng vẫn sẽ cảm thấy tủi thân vì vậy mới sinh ra hờn giận.
“Mau bám theo an ủi tỷ ấy đi!” Thấy Trần An Vĩ vẫn còn bế mình, Huyết Hương nhanh chóng rời người hắn, vô cùng hiểu chuyện mà lên tiếng.
Trần An Vĩ cũng không chần chừ, định nắm lấy tay Huyết Hương cùng đi.
Nào ngờ Huyết Hương lại lên tiếng “Thiếp còn phải về Huyết Hải Môn bình định cục diện nên không đi theo chàng được!”
Hiện tại Huyết Hải Môn như rắn mất đầu, lại tổn thương nguyên khí trầm trọng, nếu nàng không mau trở về, sợ rằng không giữ nổi thế lực này.
Dù sao trước đó Huyết Hải Môn đã gây thù khắp nơi, nhờ có Huyết Cảnh Thường tọa trấn nên mới tạm thời yên bình, hiện tại hắn đã chết, Huyết Hải Môn xem như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Huyết Hương hiện tại dù chỉ mới đột phá Nguyên Tôn cảnh nhờ vào lượng Huyết Lực bên trong động phủ, tuy còn kém rất nhiều so với những lão quái vật khác trên tinh cầu, nhưng vẫn có thể chống cự được một thời gian.
Hiển nhiên sau khi xác định quan hệ với nam nhân, Huyết Hương cũng muốn chăm lo cho đại nghiệp của hắn, vì vậy đã quyết định từ nay sẽ cải tổ Huyết Hải Môn đi theo hướng tích cực, trở thành một thế lực dưới trướng Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ cũng không ngăn cản nàng, lại lên tiếng nói “Nếu có gì khó khăn, nàng cứ nói với ta, nam nhân của nàng sẽ giải quyết tất cả!”
Trận chiến vừa rồi đã để lại ấn tượng không nhẹ đối với đám cường giả quan chiến, tin tưởng rằng bọn hắn sẽ không gây trở ngại gì cho Huyết Hương khi nàng muốn thực hiện ý định của mình.
Huyết Hương trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, nhẹ hôn lên môi hắn thủ thỉ “Thiếp biết rồi, chàng mau đuổi theo tỷ ấy đi!”
Trần An Vĩ liền gật đầu, hôn nàng một cái tới trời đất quay cuồng rồi nhanh chóng thi triển Thiên Địa Dạ Hành đuổi theo Băng Thục Khuê, còn Huyết Hương cũng nhanh chóng thi triển thân pháp của mình mà trở về Huyết Hải Môn, bắt đầu dự định của mình.
…
Trần An Vĩ sau khi từ biệt Huyết Hương, liền sử dụng cả Tốc Văn kết hợp với Thiên Địa Dạ Hành nhằm đuổi theo Băng Thục Khuê. Nếu không phải hiện tại thực lực của hắn tăng lên, chỉ sợ không thể đuổi kịp tốc độ của một Nguyên Thánh cảnh như nàng.
Dù vậy hắn cũng phải mất tới gần hai ngày mới có thể nhìn thấy bóng lưng của Băng Thục Khuê đang sắp bước vào địa phận của Băng Phượng Hoàng Tộc.
Về phần Băng Thục Khuê, nàng sau khi từ Nhật Nguyệt Đại Lục cấp tốc trở về, nhìn thấy nam nhân vẫn an toàn, trong lòng như trút được gánh nặng.
Chỉ là chưa kịp vui mừng, nàng lại nhìn thấy hắn bế trên tay một nữ nhân khác, nàng ấy dường như mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn, còn nam nhân này lại rất cưng chiều nàng.
Với một người từng trải qua chuyện đó như nàng, gương mặt mệt mỏi nhưng lại tràn ngập thỏa mãn kia đại biểu cho điều gì làm sao nàng có thể không biết?
Trong lòng Băng Thục Khuê đột nhiên cảm thấy tức giận không rõ lý do, bất kể nàng ra sức kiềm nén cơn giận này bao nhiều thì lại càng tức giận hơn bấy nhiêu.
Không rõ cảm xúc trong lòng là gì, Băng Thục Khuê quyết định trở về gia tộc, dù sao nam nhân đó cũng an toàn rồi, nàng chỉ cần giao lại Bát Diện Thạch cho hắn là được.
Đáng thương cho nữ nhân nào đó, bị mẫu thân của mình bỏ quên tại nhà người ta, thậm chí còn có ý định không tiếp xúc với nam nhân kia.
Nếu Băng Phù Dung biết được điều này, nàng sẽ có cảm xúc gì a…
Bất quá, đó chỉ là nếu, còn sự thật chính là nàng không thể biết mà Băng Thục Khuê cũng không có cơ hội làm được việc đó.
Bởi vì ngay trước khi bước vào lãnh địa Băng Phượng Hoàng Tộc, vòng eo mảnh mai của nàng đột nhiên bị ôm lấy, trong lúc bất ngờ nàng không kịp làm ra phản ứng nên liền bị nam nhân nào đó đưa đi.
Thân ảnh hai người lập tức biến mất, một chút rung động không gian cũng không có, mọi thứ như chưa hề diễn ra chuyện gì.
Tại một nơi nào đó cách lãnh địa Băng Phượng Hoàng Tộc không xa…
Không gian rung động kịch liệt, một tia sáng chợt lóe lên, hai thân ảnh một nam một nữ bước ra, à không phải nói là nam nhân kéo nữ nhân ra ngoài rồi ôm chặt.
“Ngươi… ưm…” Nhìn thấy rõ nam nhân trước mặt, Băng Thục Khuê vừa định lên tiếng liền bị nam nhân hôn lên môi.
Nàng ra sức giẫy giụa, có thể vì uất ức, lại có thể vì tủi hờn mà không muốn hắn chiếm được tiện nghi, thậm chí khi cái lưỡi hư hỏng của hắn tiến sang liền bị nàng cắn cho chảy cả máu tươi.
Trần An Vĩ chẳng những không buông tay, còn ôm lấy nàng thật chặt, mãi cho tới khi nàng bỏ cuộc mà chịu ở yên trong vòng tay mình mới thôi.
Dần dần, Băng Thục Khuê cũng bị nụ hôn của hắn làm cho lay động, thân thể nàng dần thả lỏng, hai tay vươn lấy ôm lên cổ nam nhân, tận hưởng từng chút hương vị ngọt ngào và dịu dàng mà nụ hôn của hắn mang lại.
Trần An Vĩ đương nhiên không vội vã, vừa nhấm mút đôi môi của giai nhân vừa truyền âm cho nàng, chân thành nói “Xin lỗi bảo bối, ta để nàng thiệt thòi rồi!”
Không biết bản thân có cảm nhận nhầm hay không, Trần An Vĩ chỉ cảm thấy sau khi mình dứt lời, động tác của Băng Thục Khuê liền khựng lại một nhịp rất nhỏ rồi sau đó lại tiếp tục thuận theo nụ hôn của hắn.
Mãi cho tới khi Băng Thục Khuê gần như hết dưỡng khí, Trần An Vĩ mới luyến tiếc buông tha cho nàng.
Rúc đầu trong lồng ngực ấm áp của nam nhân, Băng Thục Khuê lí nhí trả lời “Ngươi không sao là tốt rồi, trở về thôi!”
Dứt lời nàng liền giao lại Bát Diện Thạch cho Trần An Vĩ, muốn rời khỏi lòng hắn để trở về gia tộc, nơi đó đã không có nàng trong một khoảng thời gian, hiện tại không biết đã rối ren thành cái dạng gì.
Nào ngờ, nàng chưa kịp rời khỏi vòng tay hắn, thì đột nhiên đã bị hắn bế ngang thân người mà xoay vài vòng khiến Băng Thục Khuê không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ngươi… ngươi bỏ ta xuống đi!” Băng Thục Khuê bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng loạn, gấp gáp nói.
Dứt lời liền nhìn thấy gương mặt nam nhân chợt phóng đại trước mặt mình, đôi môi lại cảm nhận được xúc cảm ấm áp, nàng chỉ kịp rên nhẹ một tiếng trước khi bị nam nhân hoàn toàn hôn lấy.
“Haha bảo bối, nàng đúng thật là phúc tinh của ta!” Ngay khi Băng Thục Khuê định đẩy hắn ra thì lại nghe Trần An Vĩ vui mừng truyền âm.
“Cỏ chuyện gì sao?” Nghe giọng nói vui vẻ của hắn, Băng Thục Khuê cũng nổi lên chút hứng thú, truyền âm hỏi.
Nhưng tên nam nhân nào đó lúc này chỉ đang chăm chú vào việc hôn hít, mà không hề trả lời câu hỏi của nàng nữa rồi.
Mãi cho tới khi Băng Thục Khuê thở hổn hển đẩy tên này ra, hắn mới luyến tiếc nhìn nàng, vẻ mặt cực kì đáng thương hệt như một tiểu hài tử bị lấy mất món đồ ưa thích vậy.
“Thôi đi, hôn hai lần còn chưa đủ sao hả?” Băng Thục Khuê nhìn vẻ mặt của hắn mà buồn cười đánh yêu lên ngực hắn một cái, vừa giận vừa thương mắng.
“Chưa! Ta còn muốn nhiều hơn thế!” Nào ngờ Trần An Vĩ lại dứt khoát trả lời, vẻ mặt cực kì đường hoàng nghiêm túc như thể hắn đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng.
“Lưu manh!” Câu trả lời đường hoàng là thế nhưng vào tai Băng Thục Khuê lại khiến nàng bất giác đỏ mặt, khẽ gắt một tiếng.
Trần An Vĩ bật cười, gẩy gẩy mũi quỳnh của nàng hỏi “Nói cho ta nghe ở Nhật Nguyệt Đại Lục đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hả? À…” Băng Thục Khuê thoáng bất ngờ khi hắn đột nhiên hỏi tới vấn đề này, nhưng nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng tên này đang lo lắng cho tình hình ở Nhật Nguyệt Đại Lục, vì thế cũng không giấu giếm mà kể lại sơ lược toàn bộ trận chiến cho hắn.
Dứt lời còn cảm thán một câu “Ngươi đúng là tốt số!”
“Các nữ nhân của ngươi đều là những thiên tài tuyệt đỉnh, thiên tư ngút trời, nhan sắc ngay đến cả ta cũng phải ghen tỵ, vậy mà các nàng lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ngươi!”
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn nàng nói “Các nàng luôn là niềm tự hào của ta!”
Băng Thục Khuê gật đầu tán thành, có những nữ nhân như vậy bên cạnh, nếu là nàng cũng sẽ rất tự hào.
“Và nàng cũng vậy!” Trần An Vĩ lại nói tiếp, ánh mắt chân thành đầy thâm tình nhìn nàng.
Băng Thục Khuê thoáng ngẩn người, mãi hồi lâu sau mới hiểu được ý nghĩa câu nói này của hắn, ngượng ngùng quay mặt đi nhưng vẫn không giấu được nụ cười trên khóe môi.
Hai người cùng trò chuyện thêm một lúc rồi lại lên đường trở về Nhật Nguyệt Đại Lục, dù sao thì cuối cùng nữ nhân nào đó cũng nhớ ra nữ nhi của mình còn ở nhà hắn nên đành phải quay về.
Lại trôi qua nửa ngày…
Tình hình Nhật Nguyệt Đại Lục cũng cơ bản được ổn định, hậu quả sau chiến đấu cũng được các vị thiếu phu nhân Trần gia xử lý xong xuôi.
Cuộc sống của phàm nhân và tu sĩ Nhật Nguyệt Đại Lục tuy vẫn chưa thể hoàn toàn bình thường trở lại nhưng cũng đã đi vào quỹ đạo, ai ai cũng hết lòng giúp đỡ nhau cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhật Nguyệt Học Viện cũng ra sức hỗ trợ cho các gia tộc có công trong trận chiến trước đó, giúp bọn hắn nhanh chóng phục hồi nguyên khí, tiếp tục phát triển. Trên dưới Nhật Nguyệt Đại Lục từ phàm nhân tới tu sĩ đều rất vui mừng.
Nhưng để đạt được điều này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, khung cảnh hiện tại mà bọn hắn đạt được là nhờ ai.
Vì điều này mà hiện tại Trần gia và Lục gia đang liên tục tiếp nhận đề nghị đầu nhập của vô số các thế lực lớn nhỏ khác trong đại lục, kể cả những gia tộc trước đó vốn là thế lực dưới trướng của Hàn gia hay là các thế lực trung lập cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, với quan điểm vạn vật bình đẳng của Trần An Vĩ, chúng nữ đương nhiên thay mặt Trần gia đặt ra một khế ước bình đẳng giữa các gia tộc, ngay cả các gia tộc dưới trướng Trần – Lục hai gia tộc trước đó nay cũng được đặt ngang hàng, thậm chí còn mời được quy tắc thiên địa đứng ra chứng giám.
Đối với điều này, người đứng đầu các thế lực khác vô cùng vui sướng, thế lực của bọn hắn có cái còn nhỏ bé hơn các thế lực dưới trướng Trần gia, vậy mà giờ đây lại được ký khế ước bình đẳng, được đặt ngang hàng với các cường giả, bọn hắn dĩ nhiên vui lòng.
Trong lúc nhất thời, đối với vị thiếu niên thiên tài của Trần gia kia, đám người vô thức sinh ra cảm giác nể phục không thôi.
Mà ở chiều ngược lại, hành động kể trên của bọn hắn vô tình khiến cho không chỉ một mà tận hai nhiệm vụ của Trần An Vĩ hoàn thành trong nháy mắt, Nguyệt Ảnh Tệ càng là tăng lên nhanh chóng.
…
Trong lúc này, chúng nữ đang trợn trừng mắt đẹp nhìn lấy tên nam nhân đang cười như điên dại của mình, trong lòng thầm nghĩ hôm nay hắn có chuyện gì vui mà cười suốt như vậy.
Ngay lúc chúng nữ đang thắc mắc, Trần An Vĩ đã lên tiếng nói “Các bảo bối, mau lại đây ngồi với phu quân!”
Chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, khẽ nhún vai rồi cùng mỉm cười tiến đến quây quần bên cạnh hắn, ngay cả mấy nữ Hoàng Chiêu Quân, mẫu nữ Băng Thục Khuê các nàng cũng hứng thú tiến lại gần.
Nhìn thấy chúng nữ dần tiến ngồi xuống xung quanh mình, Trần An Vĩ lúc này mới gật đầu hài lòng, hướng Hệ Thống ra lệnh “Tiến hành nhận phần thưởng nhiệm vụ đi!”
Ngay lập tức, thanh âm máy móc bất phân định nam nữ của Hệ Thống vang lên đáp lời.
“Tinh! Chúc mừng nhận thưởng thành công nhiệm vụ chính tuyến Thống Nhất Nhật Nguyệt.”
“Tinh! Chúc mừng nhận thưởng thành công nhiệm vụ Mục Tiêu cấp bậc Thượng phẩm – Hộ gia!”
“Tinh! Bắt đầu triệu hoán, tổng thời gian chờ 2000 giây! Bắt đầu đếm ngược… 2000… 1999… 1998…”
Bởi vì Hệ Thống chưa công bố phần thưởng của nhiệm vụ chính tuyến nên Trần An Vĩ lúc này đang hồi hộp chờ đợi phần thưởng của nhiệm vụ này sẽ là gì, mà trong lúc vô thức hai tay hắn đã ôm lấy vòng eo mảnh mai của Băng Phù Dung và Băng Thục Khuê.
Không biết ma xui quỷ khiến hay chúng nữ cố ý mà để mẫu nữ hai nàng ngồi bên trái và bên phải hắn, bên cạnh các nàng lại còn là đôi mẫu nữ Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh, dường như cố ý tạo điều kiện cho hắn và các nàng thân thiết vậy.
Mẫu nữ Băng Thục Khuê bị nam nhân ôm lấy trước mặt đông người liền đỏ mặt ngượng ngùng, nhất là Băng Thục Khuê, bị nữ nhi nhìn thấy khung cảnh này, nàng không biết phải ngượng tới mức nào.
Bất quá sau một lúc giằng co không thành, hai nữ cũng đành bỏ cuộc mặc cho hắn tùy ý.
Ngược lại, các nàng lúc này đang hứng thú nghĩ xem thử tên này đang gặp phải chuyện gì mà biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng đặc sắc như vậy.
Trong lúc chúng nữ đoán già đoán non, Trần An Vĩ cũng hồi hộp không kém chờ đợi phần thưởng của mình.
Thời gian dần trôi, đồng hồ đếm ngược cũng đã trở về con số 0, một thông báo cuối cùng cũng hiện lên trước mặt Trần An Vĩ.
“Tinh! Chúc mừng ký chủ nhận được…”
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言