Chương 258: Trùng hợp?

Nhìn thấy trong ánh mắt của Nhạc Yên Ngọc khi nhìn mình dường như có sự vùi mừng xen lẫn nhẹ nhõm, Trần An Vĩ liền cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn đã làm gì sao?

Bất quá, không nỡ nhìn thấy giai nhân rơi lệ, hắn liền tiến lại gần, nhẹ nhàng vươn tay lau đi hai dòng lệ đang lăn dài trên má của nàng.

Động tác của hắn khiến Nhạc Yên Ngọc lập tức lấy lại bình tĩnh mà lùi lại một bước, dù vậy ánh mắt nàng vẫn có chút lẩn tránh khi nhìn hắn.

Cảm nhận được tay mình chạm vào không trung, Trần An Vĩ cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn nàng, chân thành hỏi “Nàng đã gặp chuyện gì không hay sao?”

Nhạc Yên Ngọc hít sâu một hơi, lắc đầu nói “Ta không sao, lần so tài này ngươi thắng rồi!”

“Thật sự không sao?” Trần An Vĩ không quan tâm tới chuyện đó, mà lại lên tiếng, giọng điệu ân cần dịu dàng hệt như nam nhân đang lo lắng cho thê tử của mình.

Nhạc Yên Ngọc tâm tình thoáng rung động, hành động này của hắn… vì sao lại giống với ảo cảnh đến như vậy?

Bên trong ảo cảnh, nàng cũng từng nhìn thấy không ít lần nam nhân kia ân cần với nữ nhân của mình, một hành động tuy bình thường nhưng không phải nam nhân nào cũng làm được.

Chợt Nhạc Yên Ngọc hoảng hốt khi nhận ra bản thân vậy mà bị hành động của một nam nhân đáng tuổi hậu bối của mình làm cho rung động.

Thoáng điều chỉnh lại cảm xúc, nàng nhẹ gật đầu lại lên tiếng nói “Nói đi, ngươi đã thắng, ngươi muốn bổn Viện Trưởng giúp chuyện gì?”

Trần An Vĩ nhìn thấy nàng không muốn nói, hắn cũng không gượng ép, lại nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn lập tức lên tiếng “Ta nghe Dược Chương tiền bối nói nàng có cách giúp ta đến được Lãnh Hàn Đại Lục, nàng có thể đưa ta tới đó chứ?”

Nhạc Yên Ngọc thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nàng gật đầu “Được, bất quá ngươi muốn tới đó làm gì?”

Trần An Vĩ nghĩ cũng không có hại gì nên liền trả lời “Lãnh Hàn Đại Lục chính là bước đệm đầu tiên giúp ta tiến đến bầu trời rộng lớn hơn!”

Nhạc Yên Ngọc tròng mắt khẽ co rút, câu nói này… tại sao cũng giống đến như vậy?

Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi!

Tự trấn an mình một câu, nàng nhẹ giọng nói “Đi theo ta!”

Nói rồi liền quay lưng đi thẳng, không để nam nhân biết được tâm trạng hiện tại của mình đang rối bời như thế nào.

Nói tới cũng thật lạ, Nhạc Yên Ngọc không hiểu vì sao ảo cảnh kia lại có thể thật tới như vậy, nó đưa nàng từ vị trí một người ngoài quan sát chuyển thành người trong cuộc từ khi nào không hay.

Mọi cảm xúc, biểu cảm, suy nghĩ và nội tâm của nữ nhân trong đoạn ảo cảnh kia ban đầu chỉ như những biểu cảm ngẫu nhiên, nhưng càng về sau, nàng lại càng nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đoạn ảo cảnh.

Giống tới nỗi nàng hoảng hốt khi nhận ra chính bản thân đã trở thành một phần của đoạn ảo cảnh, mọi cảm xúc của nàng đều bị ảo cảnh chi phối.

Mãi cho tới khi nhìn thấy nam nhân kia tan xương nát thịt khi giải cứu nữ nhân, nàng liền không kiềm nén được cảm xúc mà hét lên, nước mắt tuôn rơi lã chã, trong lòng lại như có hàng nghìn hàng vạn con dao liên tiếp đâm vào, như thế nàng mới chính là người mất đi nam nhân trong lòng.

Thật khó tin một cường giả từng chinh chiến nơi sa trường ngoài vũ trụ như Nhạc Yên Ngọc lại có một ngày bị một ảo cảnh làm cho thất thố tới nhường này.

Đó cũng chính là suy nghĩ của nàng khi vừa thoát khỏi ảo cảnh, cho tới khi nhìn thấy những hành động và cử chỉ của Trần An Vĩ thậm chí cả lời nói và suy nghĩ cũng giống bên trong ảo cảnh.

Nàng đang tự hỏi bản thân có phải đã quá yếu đuối rồi không, một cái ảo cảnh đã khiến tâm cảnh rung động liên tục, lại còn để nó ảnh hưởng ngay cả khi đã thoát ra ngoài.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Yên Ngọc quyết định không suy nghĩ tới những chuyện này nữa, nàng nhanh chóng tiến tới một nơi. Mà ở phía sau, Trần An Vĩ luôn theo sát nàng, không hề hay biết giai nhân đang nghĩ gì.

Hành Thiên Bảo Khố…

Cái tên nói lên tất cả, nơi này chính là kho tàng dự trữ tài nguyên của Hành Thiên Học Viện, đồng thời cũng là nơi lưu trữ các thiên tài địa bảo, pháp bảo làm phần thưởng cho học viên và lão sư trong học viện.

Lúc này đây, ẩn sâu bên trong không gian của Hành Thiên Bảo Khố, một thân ảnh già nua an tường xếp bằng, đôi mắt nhắm hờ như đang lĩnh ngộ một điều gì đó.

Cảm nhận được không gian bên trong Hành Thiên Bảo Khố thoáng rung động, lão nhân liền mở mắt, thân ảnh cũng rời khỏi vùng không gia đang ngồi, ngay lập tức đã xuất hiện tại vị trí của người mới đến.

“Ra là Viện Trưởng, không biết hôm nay ngươi tới có chuyện gì?” Nhìn thấy Nhạc Yên Ngọc xuất hiện, lão nhân liền lên tiếng, giọng nói bình thường như không thể bình thường hơn, càng không có điệu bộ cung kính như những thành viên khác khi gặp nàng.

Đó là bởi vì lão nhân này là Hành Thiên Đại Lão, một trong những cường giả cùng thời với Nhật Nguyệt Nhị Lão của Nhật Nguyệt Đại Lục. Luận về vai vế, Nhạc Yên Ngọc và lão cũng ngang nhau, vì thế chẳng có lý do gì để lão phải cung kính trước nàng.

“Ta muốn sử dụng Truyền Tống Trận!” Nhạc Yên Ngọc trực tiếp nói ra yêu cầu.

Hành Thiên Đại Lão ánh mắt lấp lóe nhìn nàng, từ sau khi tinh cầu có được thái bình, lão được giao nhiệm vụ hỗ trợ Nhạc Yên Ngọc chấp chưởng Hành Thiên Đại Lục bằng cách cai quản Hành Thiên Bảo Khố và Truyền Tống Trận tại nơi này.

Hành Thiên Bảo Khố thì không đáng nói, Nhạc Yên Ngọc là Viện Trưởng, nàng có quyền điều động bất cứ thứ gì trong bảo khố, miễn là có mục đích rõ ràng, lão sẽ không để tâm.

Nhưng Truyền Tống Trận thì lại khác, nếu không có lý do chính đáng thực sự cần phải sử dụng, lão sẽ không kích hoạt nó.

Truyền Tống Trận này cực kì đặc biệt, do một vị Chiến Trận Sư tinh thông Không Gian Hệ bố trí. Vị này gọi nó là Dịch Không Trận!

Do có thêm Không Gian Chi Lực, nên Dịch Không Trận truyền tống gần như ngay lập tức. Mà muốn sử dụng nó cũng rất đơn giản, chỉ cần ghi nhớ thật chính xác địa điểm ngươi muốn tới, rồi bước vào bên trong, nó ngay lập tức sẽ truyền tống ngươi tới đúng nơi mà ngươi muốn tới.

Tuy nhiên, Dịch Không Trận này có một nhược điểm không biết nên nói là nhỏ hay lớn a, chính là nó chỉ có một chiều. Cũng có nghĩa là một khi ngươi sử dụng nó rồi, chuyện quay về được hay không đều là do tự bản thân ngươi.

Bất quá như vậy đã là rất thần kì. Bởi vì thử nghĩ mà xem, ngươi có khả năng bố trí Truyền Tống Trận thông thường, mà có thêm được một cái Dịch Không Trận sẽ là tình cảnh như thế nào?

Chính là ngươi chỉ cần bố trí một đầu của Truyền Tống Trận tại nơi có Dịch Không Trận, rồi dùng Dịch Không Trận truyền tống tới nơi muốn bố trí đầu còn lại, và thế là ngươi ngay lập tức có một đường liên thông giữa hai vị trí.

Lặp lại như vậy nhiều lần, ngươi sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian từ việc đi lại giữa hai nơi để bố trí hai đầu, tạo ra một mảng lưới di chuyển chỉ trong thời gian ngắn.

Không nói tới lợi ích mà Dịch Không Trận mang lại, hiện tại Hành Thiên Đại Lão đang chú ý tới lý do mà Nhạc Yên Ngọc muốn sử dụng nó.

Như nhận ra câu hỏi này trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác của lão, Nhạc Yên Ngọc lên tiếng nói “Ta có việc cần tới Lãnh Hàn Đại Lục một chuyến, vẫn mong ngươi khởi động nó!

“Phía trên có chỉ thị sao?” Hành Thiên Đại Lão lại lên tiếng, giọng điệu vẫn luôn tràn ngập sự cảnh giác.

“Không, chỉ đưa một người đi lịch luyện mà thôi!” Nàng lắc đầu, không chút giấu giếm nói ra sự thật, chỉ trừ việc nàng luận bàn âm nhạc thua hắn mà thôi.

Hành Thiên Đại Lão ánh mắt lấp lóe, nữ nhân này từ bao giờ lại phá lệ tự mình dẫn người khác đi lịch luyện như vậy?

“Là tiểu tử kia?” Dường như nhận ra còn có một người khác trong Hành Thiên Bảo Khố, lão liền hỏi.

Nhạc Yên Ngọc gật đầu, không nói gì thêm.

Hành Thiên Đại Lão lúc này mới nhìn về phía Trần An Vĩ, bắt đầu dò xét tình hình cơ thể của hắn.

Phốc!

Nhưng chưa kịp dò xét, toàn thân đã lập tức lảo đảo, Hành Thiên Đại Lão trực tiếp thổ huyết một ngụm, ánh mắt không thể tin nổi.

Tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại có thể khiến một cường giả như lão nhìn không thấu? Thậm chí còn bị phản phệ khi cố gắng dò xét?

Nhạc Yên Ngọc ở bên cạnh ánh mắt lấp lóe, vô thức nhìn về phía thiếu niên vẫn thong dong đứng ngắm nhìn các loại thiên tài địa bảo bên trong bảo khố, không hề biết vừa có người bị thương vì dò xét mình.

“Được rồi, đi theo ta!” Hành Thiên Đại Lão sau khi nuốt một viên Đan Dược trị thương, liền bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi.

Nhạc Yên Ngọc và Trần An Vĩ lập tức đuổi theo sau.

Ba người đi không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng lập lòe nơi dẫđã tới được nơi cần đến.

Chỉ thấy trước mặt Trần An Vĩ và hai người lúc này là một tòa trận pháp với chi chít nhưng khỏa Trận Văn lập lòe phát sáng như những vì sao, toàn bộ trận pháp lại được bao trùm trong Không Gian Chi Lực, khiến nó vừa hoa mĩ vừa huyền ảo.

Chỉ có điều hiện tại dường như nó đã bị khuyết thiếu thứ gì đó, mà hoàn toàn không có chút dao động Nguyên Lực nào, ánh sáng cũng chỉ lập lòe như ngọn nến trước gió.

“Đây chính là Dịch Không Trận, cách sử dụng chắc không cần ta phải nói nhiều nữa đi?” Hành Thiên Đại Lão vừa nói, hai tay vừa kết ấn, một khỏa Trận Văn từ trong cơ thể lão bay ra hòa nhập cùng tòa đại trận.

Ngay khi khỏa Trận Văn kia vừa tiến vào, Dịch Không Trận lập tức bừng sáng, từng khỏa Trận Văn liên kết với nhau trước mắt đám người, rồi huyễn hóa thành một cánh cổng mờ ảo bao bọc lấy một thông đạo đen kịch ở giữa.

Trần An Vĩ lúc này cũng vừa tiến tới, ánh mắt sáng rực đánh giá Dịch Không Trận trước mặt, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với loại trận pháp mới lạ này.

“Được rồi! Đi thôi!” Nhạc Yên Ngọc gật đầu, ra hiệu cho Trần An Vĩ dùng Nguyên Lực hộ thân, rồi nhanh chóng câu thông ý niệm với Dịch Không Trận.

Ầm! Ầm! Ầm!!!

Rất nhanh sau đó, khung cảnh bên trong thông đạo cấp tốc thay đổi, chỉ thấy nó từ một vùng tinh không đen kịch mờ ảo, nay đã chuyện biến khác biệt hoàn toàn.

Khung cảnh dần dần hiện ra trước mắt Trần An Vĩ, cho hắn biết nơi mà bản thân sắp đặt chân tới là như thế nào.

Vù!

Bất chợt lúc này, một ngọn gió từ trong thông đạo thổi ra ngoài, đem theo vô tận Băng Hệ Nguyên Lực phả vào trong không gian nơi Hành Thiên Bảo Khố, đồng thời cũng đem đến cái lạnh thấu xương mà ngay cả Nhạc Yên Ngọc và Hành Thiên Đại Lão cũng không dám xem thường.

Ngọn gió vô tình quét trúng Trần An khiến toàn thân hắn nhanh chóng đóng băng toàn bộ.

Mà bản thân hắn lại hoàn toàn không có cơ hội phản kháng hay thậm chí nhìn ra thứ gì đã tác động lên cơ thể mình.

Nhưng ngay sau đó, hắn chợt vui mừng xém chút hét lên khi cảm nhận được Lam Băng Nguyên Lực trong cơ thể mình vậy mà thèm thuồng từng khối băng trên cơ thể.

Không ngăn cản nó, Trần An Vĩ động lấy ý niệm đem Lam Băng Nguyên Lực bao trùm toàn thân, từ từ hấp thụ hết lượng băng khối đóng trên cơ thể.

Nhạc Yên Ngọc và Hành Thiên Đại Lão nhìn thấy tình cảnh này mà âm thầm cảm thấy kinh dị.

Bởi vì ngọn gió vừa thổi qua không phải gió bình thường, mà là một loại gió đặc biệt chỉ tồn tại ở Lãnh Hàn Đại Lục tên là Lãnh Hàn Phong.

Nghe qua tên gọi đủ biết nó lạnh tới như thế nào, Nguyên Hoàng bình thường chỉ cần bị thổi trúng đã lập tức bị đóng băng và chết, Nguyên Tông cảnh thì khá hơn một chút, Nguyên Tôn cảnh trở lên chỉ cần Nguyên Lực hộ thân là đã có thể di chuyển bên trong Lãnh Hàn Phong bình thường.

Nhưng tuyệt nhiên không có ai dám hấp thu Lãnh Hàn Phong vào cơ thể, vì một khi Lãnh Hàn Phong tiến vào bên trong cơ thể, các kinh mạch cùng huyết mạch sẽ lập tức bị nó đóng băng, kết quả cuối cùng vẫn là chết.

Hiện tại nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà ngang nhiên hấp thu nó vào cơ thể, biểu hiện còn vui sướng như vậy, hai người không nhịn được mà hoài nghi nhân sinh, liệu rằng Lãnh Hàn Phong lần này là hàng dỏm sao?

Không quá lâu sau đó, Lam Băng Nguyên Lực mới hài lòng trở về cơ thể, lớp băng trên người Trần An Vĩ cũng tan biến không một dấu vết.

Ngược lại, Trần An Vĩ lại có chút tiếc nuối khi Lam Băng Vực của hắn vậy mà chỉ thêm được một thành, nâng lên Thất Thành Vực, còn thiếu tận ba thành để được gọi là Vực hoàn chỉnh.

“Xì! Công tử được lợi còn đòi hòi!” Ảnh Nhi ở một bên lên tiếng phỉ nhổ.

Lãnh Hàn Phong này nhìn thì là gió độc, nhưng thực chất lại là vật đại bổ cho những Băng Hệ tu sĩ, thậm chí kể cả Thể Tu cũng có lợi ích nhất định khi bị nó thổi trúng.

Băng Hệ tu sĩ thông thường có thể thông qua hấp thu Lãnh Hàn Phong để thanh lọc Băng Hệ Nguyên Lực của mình, từ đó sở hữu loại lực lượng mạnh mẽ hơn.

Thậm chí khi tu luyện trong Lãnh Hàn Phong, tu vi của bọn hắn cũng đột phá dễ dàng hơn.

Và đương nhiên, bị thế nhân coi là độc phong, Lãnh Hàn Phong không phải vô hại. Nếu sử dụng không cẩn thận, chết vì bị đóng băng là điều dễ dàng nhất mà ngươi phải gánh chịu.

Nặng nhất là bị đóng băng cả linh hồn, chịu đựng dày vò và thống khổ không thể tả.

Bất quá đó là đối với người bình thường, còn một kẻ sở hữu Vô Thượng và Hệ Thống như Trần An Vĩ, những thứ đó đều là lợi ích cho hắn.

Trần An Vĩ nghe nàng giải thích chỉ có thể cười trừ.

Tạm gác lại chuyện đó sang một bên, Trần An Vĩ nhanh chóng tiến đến bên cạnh Nhạc Yên Ngọc, nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của nàng, khẽ bật cười nói “Ta đẹp trai lắm sao?”

“Hừ, mau đi thôi!” Nhạc Yên Ngọc gắt một tiếng, ra hiệu cho hắn mau tiến vào Dịch Không Trận.

Nào ngờ lúc này, nhân lúc nàng không để ý, Trần An Vĩ đã vươn tay kéo nàng vào lòng, giọng điệu ôn nhu dịu dàng “Ta không biết trước đó nàng đã gặp chuyện gì, nhưng đừng lo lắng, mọi chuyện đều có hướng giải quyết!”

Nhạc Yên Ngọc trong lòng run lên, cũng không đẩy hắn ra.

Trần An Vĩ vuốt nhẹ mái tóc hoàng kim của nàng, rồi cũng không tiếp tục chiếm tiện nghi của giai nhân mà tiến vào Dịch Không Trận, bắt đầu truyền tống tới Lãnh Hàn Đại Lục.

Nhạc Yên Ngọc nhìn theo bóng lưng của nam nhân bước vào Dịch Không Trận, thân ảnh của hắn đã biến mất nhưng lời nói tràn ngập quan tâm của hắn vẫn vang vọng bên tai nàng “Hãy cười lên nhé, rồi sẽ ổn thôi!”

Tâm tình một lần nữa xao động, ánh mắt liền trở nên phức tạp nhìn theo Trần An Vĩ, nàng khẽ lẩm bẩm lời nói mà chỉ có bản thân nghe được…

“Thực sự… chỉ là trùng hợp sao?”

------------

Hôm qua tác có việc về trễ, mệt quá nên ngủ quên mất, nay mới làm xong tranh thủ post cho anh em.

Xin lỗi cả nhà!

-----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言