“Vị tiền bối này phải là người như thế nào mới có thể dựng nên ảo cảnh giàu xúc cảm như vậy?” Mang theo thắc mắc trong lòng, Nhạc Yên Ngọc cất bước đi theo trực giác.
Càng đi, ảo cảnh xung quanh nàng càng biến đổi, từng khung cảnh tràn ngập tư vị của tình yêu liên tục hiện ra, có vui có buồn, có bi kịch nhưng cũng có hạnh phúc.
Nhạc Yên Ngọc cứ đi mãi, trong lòng càng lúc càng tò mò vị nhạc sư đã đưa nàng vào ảo cảnh này. Không biết đã trải qua bao lâu, nhìn qua bao nhiêu mẩu sự tình, nàng mới dừng lại ở một vùng không gian trống rỗng.
“Ảo cảnh lại thay đổi ư?” Tự hỏi trong lòng, nàng vẫn tiếp tục tiến tới.
“Hỏi thế gian…”
Bất chợt lúc này, một giọng nói đầy nam tính vang vọng trong không gian, âm thanh trong veo nhưng hờ hững vô tình cất lên như thể trước mặt người này, thế gian vạn vật đều như bụi phấn.
Nhạc Yên Ngọc nghe vậy lập tức mừng rỡ, nàng cảm nhận được mình sắp gặp vị nhạc sư thần bí kia, trong lòng thoáng suy nghĩ cách khiến tiền bối chỉ điểm cho mình.
Bình sinh nàng rất thích âm nhạc, vốn tự học tiêu và Nhạc Thuật từ bé nên hiện tại nàng cũng miễn cưỡng có thể coi như thuần thục.
Nhưng để tạo ra ảo cảnh huyền ảo thâm sâu như vậy, bản thân nàng không biết phải luyện tới ngày tháng năm nào. Vì thế mà hiện tại có cơ hội gặp tiền bối, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy phấn khích, cũng quăng luôn lý do vì sao vị tiền bối này lại xuất hiện trong phòng của mình.
Vừa đi, nàng vừa nghe được tiếng gảy đàn đan xen cùng một câu nói, nó dù lặp đi lặp lại nhưng lại không hề gây cho người nghe cảm giác nhàm chán. Ngược lại, còn khơi gợi cho nàng một cảm giác tò mò.
“Hỏi thế gian, tình là gì? Lại có thể khiến người người cam nguyện chịu đau đớn? Hỏi thế gian, yêu là chi? Lại có thể khiến ai ai bất chấp nguy hiểm mà tự tổn thương mình cũng muốn khiến người ấy vui vẻ. Hỏi thế gian, tình yêu đích thực liệu có tồn tại? Mà khiến ai cũng phải ra sức kiếm tìm?”
Tiến lại gần, nàng mới nghe rõ được câu nói kia. Từng câu từng chữ của nó khiến nàng ngẩn ngơ, có cảm giác lời nói tuy hờ hững kia lại rất sâu sắc, đánh thẳng vào nội tâm của nàng.
Đúng lúc này, dường như chủ nhân của tiếng đàn nhận ra được điều gì, ảo cảnh lập tức biến mất, căn phòng của Nhạc Yên Ngọc lại trở về khung cảnh ban đầu, như thể chẳng có gì xảy ra cả.
Đồng thời cũng để lộ ra một thân ảnh nam nhân tiêu soái ưu nhã đang ngồi xếp bằng, trước mặt hắn lơ lửng một cây đàn tranh, hai tay liên tục uyển chuyển mà nhẹ nhàng gảy đàn.
Nhạc Yên Ngọc nhìn thấy nam nhân này mà trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng cứ tưởng rằng vị nhạc sư đã dựng nên ảo cảnh cùng tiếng đàn du dương kia phải là một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, tu vi nhìn không thấu.
Nào ngờ xuất hiện trước mặt nàng lại là tiểu tử mà trước đó nàng đã gặp không lâu.
Bất quá, cũng chính vì vậy mà nàng càng thêm kinh ngạc, vì tuổi của hắn còn rất trẻ nhưng đã có thể luyện đàn tới mức độ này, cộng thêm khả năng ẩn giấu khí tức tới mức nàng cũng không thể phát hiện kia, thiên tài trong học viên cũng khó có ai làm được.
Nhạc Yên Ngọc tạm gác lại cảm giác kinh ngạc trong lòng, nàng nhìn tiểu tử vẫn an nhàn ngồi trước mặt mình, hừ lạnh nói “Tự ý xông vào phòng của bổn Viện Trưởng, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu!”
Trần An Vĩ nghe động lúc này mới mở mắt, phất tay thu lại cây đàn, nhìn về phía vị Kim Hồn Tiêu Vương mỉm cười làm lành “Thật xin lỗi, ta chỉ vô tình đi ngang, nhìn thấy phong cảnh hữu tình liền không nhịn được mà gảy một khúc đàn!”
Nhạc Yên Ngọc thoáng câm lặng, phòng của nàng mà tên này nói đi ngang qua như chốn không người? Chẳng hiểu sao trong lòng lại muốn đá tên tiểu tử này một cái ghê!
“Ngươi nói ngươi vừa gảy khúc nhạc kia?” Nhạc Yên Ngọc sau thoáng cạn lời kia, lúc này mới lên tiếng hỏi.
Trần An Vĩ gật đầu, không giấu giếm nói “Đây là khúc Thiên Địa Hữu Tình Nhân mà ta vừa mới học cách đây không lâu!”
“Thật?” Nhạc Yên Ngọc xém chút ngã ngửa vì câu trả lời của hắn, cái gì gọi là vừa mới học?
“Đương nhiên là thật!” Trần An Vĩ cổ quái nhìn nàng, bất quá cũng không do dự gật đầu.
Hắn quả thực chỉ vừa mới nhận được Thiên Địa Hữu Tình Nhân từ tay Dược Chương trưởng lão, vừa mua lấy một kiện pháp bảo dạng đàn tranh tên Tiêu Dao Cầm này để luyện tập.
“Ngươi đánh đàn bao lâu rồi?” Nhạc Yên Ngọc trấn định tinh thần, liền hỏi.
“Vài tháng thời gian bên trong Gia Tốc Trận!” Trần An Vĩ không giấu giếm liền nói.
Phốc!
Nhạc Yên Ngọc không nhịn được phun một ngụm, tên này là đang đùa nàng sao, hắn chỉ dùng vài tháng thời gian đã luyện ra được ảo cảnh rồi?
Trong khi đó tại thời điểm nàng bằng tuổi tên này, Tiêu Ý vẫn còn chưa luyện ra, càng đừng nói tạo ra một ảo cảnh cao thâm huyền ảo như vậy.
“Vậy ảo cảnh vừa nãy là do ngươi tạo ra?” Không từ bỏ, nàng quyết định hỏi cho ra nhẽ.
Khi nghe khúc Thiên Địa Hữu Tình Nhân này, nàng cảm tưởng như mình là một phần của những ảo cảnh vừa được xem, cảm xúc cực kì chân thật, nếu không phải tâm cảnh nàng vững vàng, nàng đã bị cuốn vào bên trong.
“Ảo cảnh nào?” Trần An Vĩ khó hiểu hỏi, hắn chỉ gảy đàn thôi a.
“Không phải ngươi làm?” Nhạc Yên Ngọc nhìn biểu hiện của hắn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu thực sự tên này biết thông qua tiếng đàn dẫn dắt người khác vào ảo cảnh, nàng lập tức sẽ hoài nghi nhân sinh.
Trần An Vĩ lắc đầu.
“Được rồi! Bất quá khúc Thiên Địa Hữu Tình Nhân này của ngươi có ý nghĩa gì?” Nhạc Yên Ngọc gật đầu, bất quá vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
Nàng muốn biết vì sao khi tiểu tử này gảy đàn, nàng lại nhìn thấy những cảnh tượng đầy cảm xúc như vậy. Phải biết rằng trước đây nàng vốn không để những chuyện tình cảm nam nữ thế này vào mắt.
Vậy mà hiện tại lại bị một tiểu tử đáng tuổi hậu bối của mình dẫn dắt vào ảo cảnh, nhìn thấy những hình ảnh mà nàng trước đây không hề quan tâm.
“Nàng cảm thấy thế nào?” Trần An Vĩ không vội trả lời mà liền hỏi lại.
Âm nhạc hay hay dở quan trọng là do người thưởng thức, không phải do khúc nhạc hay người sáng tác hoặc nghệ nhân. Tùy vào sở thích mỗi người mà một khúc nhạc có thể là tuyệt vời đối với người này, nhưng đồng thời lại có thể dở tệ với người khác.
Cảm nhận cũng tương tự, có người khi nghe một khúc nhạc, có thể tưởng tượng ra khung cảnh yên bình với cây cỏ hoa lá chim muông các loại, nhưng cũng có người chẳng thể nghĩ ra được bất kì thứ gì.
Bởi vì khúc nhạc không đến được với nội tâm của bọn hắn, nên đương nhiên bọn hắn sẽ chẳng nghe ra được thứ gì.
Mà ở tại thế giới lấy thực lực vi tôn này, số lượng người quan tâm tới âm nhạc lại cực kì ít. Vì thế hiếm khi gặp được người quan tâm tới âm nhạc, Trần An Vĩ cũng không nhịn được muốn nghe cảm nhận của nàng.
“Ta… Gọi tiền bối!” Nhạc Yên Ngọc vừa định trả lời câu hỏi của hắn, đột nhiên phát hiện ra điều gì, nghiến răng quát.
Trần An Vĩ nhún nhún vai hỏi lại “Tại sao ta phải gọi nàng là tiền bối? Nữ nhân các nàng không phải đều không thích người khác nói mình già sao? Tiền bối nghe quá già!”
“Ngươi…” Nhạc Yên Ngọc muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại nhận ra mình không có gì để nói.
Bởi vì tên này nói cũng có lý, hai chữ “tiền bối” nghe qua thì có tôn trọng nhưng nhìn ở khía cạnh khác lại khiến người được gọi vô hình chung trở thành một lão quái vật, già đi không biết bao nhiêu lần.
“Hừ, Thiên Địa Hữu Tình Nhân của ngươi tuy có hay, nhưng với trình độ mới luyện tập của ngươi không thể phát huy độ huyền diệu của nó!” Vừa giận vừa thẹn, Nhạc Yên Ngọc lên tiếng nhận xét.
“Nàng chắc chắn?” Trần An Vĩ ung dung cười cười nhìn nàng nói.
Bắt gặp ánh mắt của nam nhân, Nhạc Yên Ngọc không hiểu vì sao lại cảm thấy mất tự nhiên, bất quá rất nhanh đã lấy lại tinh thần, bình thản nói “Đương nhiên, bổn Viện Trưởng không có lý do lừa ngươi!”
“Vậy nàng có muốn cùng ta thi đấu?” Trần An Vĩ lập tức đáp lời.
“Thi đấu? Thi đấu như thế nào?” Nhạc Yên Ngọc không ngờ nam nhân này lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng cảm thấy thú vị nàng cũng không e sợ mà chấp nhận.
“Đương nhiên là thi đấu Nhạc Thuật, chỉ cần khiến cho đối phương cuốn theo cảm xúc của mình xem như thắng cuộc.” Trần An Vĩ không chần chừ lên tiếng.
“Thú vị!” Nhạc Yên Ngọc cười đầy ý vị, lên tiếng “Bổn tọa chấp nhận, bất quá đã thi thì nên có gì đo đặt cược. Để ngươi không cảm thấy thiệt thòi, bổn Viện Trưởng sẽ giúp ngươi một việc nếu ngươi thắng!”
“Đổi lại nếu ngươi thua, chỉ cần biến khỏi nơi này và vĩnh viễn không quay lại là được!”
“Được!” Trần An Vĩ gật đầu chấp thuận.
Như đạt thành ăn ý, hắn và Nhạc Yên Ngọc đồng loạt lấy ra pháp bảo của mình.
Trên tay Nhạc Yên Ngọc một lần nữa xuất hiện một thanh tiêu màu vàng kim, được điêu khắc từng họa tiết tinh xảo gồm những chú hạc cách điệu, những lỗ sáo được gia công kĩ càng.
Hồn Lực từ nó liên tục lan tỏa trong không gian, khiến không gian xung quanh căn phòng liên tục rung động.
Trần An Vĩ thoáng kinh ngạc nhìn lấy tình cảnh này, dường như nhận ra sự bất thường của thanh tiêu mà Nhạc Yên Ngọc cầm trên tay.
“Đây là Viễn Hồn Tiêu, một trong những loại Pháp Bảo đi cùng ta từ những ngày đầu tiên đặt chân vào tu luyện, đẳng cấp của nó cũng không cao, chỉ là Thánh cấp Trung phẩm.” Như để trả lời cho thắc mắc của hắn, Nhạc Yên Ngọc liền lên tiếng.
“Thánh cấp Trung phẩm?” Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, tại sao hắn có cảm giác khi nghe lời nói của nàng, Thánh cấp Trung phẩm lại giống như hàng bán ngoài chợ vậy?
Nhìn biểu hiện thất thố của nam nhân, Nhạc Yến Ngọc khóe miệng vô thức cong lên một chút, trong lòng mừng thầm, cho ngươi chừa cái tội muốn trêu chọc bổn Viện Trưởng.
Sau phút kinh ngạc vừa rồi, Trần An Vĩ cũng đồng dạng xuất ra Tiêu Dao Cầm, Hồn Lực cuồn cuộn tiến ra như thác, bao trùm lấy thân đàn, hai tay nhẹ nhàng đặt lên những chiếc dây, bắt đầu gảy.
Tính tịch tình tang…
Thanh âm quen thuộc của Thiên Địa Hữu Tình Nhân lại vang lên, Nhạc Yên Ngọc dường như bị ảnh hưởng, hai mắt dần mơ hồ.
“Hừ!” Hừ một tiếng lấy lại bình tĩnh, nàng dùng Hồn Lực phong bế thính giác, đôi bàn tay ngọc khẽ nâng lên Viễn Hồn Tiêu, cũng bắt đầu thổi lên khúc nhạc mà mình tự tin nhất.
Tình tính tinh tinh tang…
Khúc nhạc này tên chỉ vỏn vẹn có hai chữ – Khải Hoàn, nhưng nó lại là khúc nhạc chứa đựng sự hân hoan của ngày đại thắng khi nàng và bốn tiểu tử kia chinh chiến cùng các bậc tiền bối.
Khải Hoàn không chỉ khiến cho sĩ khí địch nhân suy giảm trầm trọng, còn có khả năng đề thăng sĩ khí bên ta, trợ uy cho các dũng tướng nơi sa trường.
Kết hợp với Viễn Hồn Tiêu trong tay nàng, Khải Hoàn trở thành một khúc ca đem lại động lực cho mọi trận chiến, giúp An Nam Tinh Cầu dễ dàng chiến thắng kẻ thù hùng mạnh nhất.
Ngay khi Khải Hoàn vừa vang lên, khung cảnh bên trong Viện Trưởng Phòng lập tức thay đổi.
Không còn là khung cảnh thái bình như nước trước đó, hiện tại là một khung cảnh đầy rẫy máu tanh, hàng vạn người xếp thành hàng ngũ chỉnh tề đứng bao quanh một hành tinh, trên tay cầm chắc vũ khí, gương mặt tràn đầy quyết tâm lao về phía ngoại giặc.
Dù cho có đổ bao nhiêu máu tươi, hi sinh bao nhiêu nhân mạng, bọn hắn vẫn kiên cường chiến đấu, giẫm đạp lên từng sinh mạng của kẻ thù mà giành chiến thắng, khải hoàn trở về trong niềm hân hoan của người thân và gia tộc.
Sự tự hào và vinh dự lan tỏa khắp toàn thân khiến Nhạc Yên Ngọc không nhịn được run rẩy, run rẩy vì mình được là một phần của những chiến công vang dội.
Nàng như được nhìn thấy chính mình bên trong đó, những ngày tháng ấy mới thật huy hoàng làm sao.
Tính tịch tình tang…
Đúng lúc này, một giai điệu kì lạ mà thân quen lại vang lên, khung cảnh trước mắt Nhạc Yên Ngọc đột nhiên thay đổi.
Một thân ảnh nam nhân không nhìn rõ dung mạo lại xuất hiện trước mặt nàng, hắn toàn thân mặc y phục bình phàm, nhưng khí chất tỏa ra lại khiến người xung quanh vô thức nảy sinh kính trọng.
Nhạc Yên Ngọc nhìn thấy hắn dần tiến lại gần một nữ nhân, dường như là có tình ý với nàng ấy.
Nữ nhân kia tuy cũng không nhìn rõ dung mạo nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể biết được nàng là một vị tuyết sắc giai nhân.
Ban đầu, có vẻ ấn tượng của nàng về nam nhân không tốt mà chỉ hờ hững đáp lại từng lời nói cử chỉ của nam nhân.
Rồi đến một ngày, nhìn thấy nam nhân ngồi gảy đàn, một khúc nhạc nào đó, nữ nhân nổi lên hứng thú mới tiến lại gần hỏi chuyện. Có thể đoán được rằng nàng là một người thích âm nhạc.
Hai người nói chuyện dường như rất vui vẻ, nhờ đó mà khoảng cách được rút ngắn không ít.
Cũng từ đó, hai người thường tìm tới nhau để học hỏi nhạc thuật của người kia, đôi lúc lại so tài. Từng kỉ niệm đẹp diễn ra trước mắt Nhạc Yên Ngọc, nàng mải mê ngắm nhìn mà không hề biết rằng khóe miệng vô thức mỉm cười.
“Ta nhất định sẽ cưới nàng!” Cảm nhận được tình ý dành cho nhau, nam nhân cũng không giữ nổi cảm xúc của mình, hắn ôm lấy nữ nhân vào lòng, thủ thỉ một câu vừa đủ hai người nghe, nhưng kì lạ rằng Nhạc Yên Ngọc nàng vẫn có thể nghe thấy.
Nữ nhân hạnh phúc mỉm cười gật đầu, khóe mắt trào ra hai dòng thanh lệ.
Nhưng ông trời như trêu ngươi, vài ngày sau đó, gia tộc nữ nhân bị hãm hại, dù phụ thân nàng cố gắng chống cự cũng không thể đánh lại cường địch, nam nhân biết chuyện liền kéo gia tộc mình đến tiếp viện.
May mắn cứu thoát được những người quan trọng, nhưng lại thiếu bóng dáng của nữ nhân.
Nam nhân thấy vậy liền chạy khắp nơi tìm nàng, cuối cùng nhìn thấy nàng đang đối chiến với cường địch, nàng đã suy yếu tới cùng cực, mà đòn tấn công của kẻ thù sắp vồ trúng nàng.
Hắn không kịp nghĩ nhiều liền lao tới đẩy nàng ra khỏi quỹ đạo của thế công, cuối cùng tan xương nát thịt trước đòn tấn công của kẻ thù.
“KHÔNG!!!” Một tiếng hét vang lên, nhưng không phải của nữ nhân mà lại chính là của Nhạc Yên Ngọc.
Gương mặt nàng tràn ngập bàng hoàng, nước mắt không kiềm được tuôn rơi, như thế chính nàng là người trong cuộc.
Tiếng hét của nàng cũng làm Trần An Vĩ sực tỉnh, tiếng đàn chợt dừng lại, mà ảo cảnh Nhạc Yên Ngọc nhìn thấy cũng biến mất.
“Nàng sao vậy?” Trần An Vĩ lên tiếng hỏi thăm, hắn vốn đang chìm vào cảm xúc của chính mình, nên không biết Nhạc Yên Ngọc đã xảy ra chuyện gì, mãi tới khi nghe được tiếng hét thất thanh của nàng mới rời khỏi dòng cảm xúc.
Nhạc Yên Ngọc nghe tiếng nói liền bừng tỉnh, ngước nhìn thấy nam nhân bên cạnh, trong lòng nàng vậy mà vô thức cảm thấy nhẹ nhõm.
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言