Tuyết Vực Chủ Điện…
“Ưm… đừng mà… thiếp còn mệt lắm…” Giọng điệu rên rỉ yếu ớt của nữ nhân vang vọng trong căn phòng khiến bất kì nam nhân nào nghe được cũng đều phải điên đảo.
Trên giường nệm, một nam nhân diện mục bình phàm, toàn thân không một mảnh vải, trái ôm phải ấp lấy hai vị tuyệt sắc giai nhân giống nhau như đúc, bàn tay không yên phận mà liên tục vuốt ve tấm lưng trần của các nàng.
Hai nữ vậy mà để mặc hắn tác oai tác quái, đôi lúc chỉ rên nhẹ một tiếng phản đối, hai mắt lại đang nhắm hờ thiu thiu ngủ.
“Ngoan, để phu quân xoa bóp cho các nàng!” Nam nhân dịu dàng lên tiếng, tay liền bao trùm trong một loại Dị Mộc, nhẹ nhàng áp lên vùng eo thon của hai nữ.
“Ưm…” Dị Mộc tiến vào cơ thể, mọi mệt mỏi liền tan biến, hai nữ cũng vì vậy mà rên nhẹ một tiếng.
“Ngủ đi các bé cưng của ta!” Nam nhân ôm lấy thân thể trần trụi của hai nữ, nhẹ giọng thủ thỉ.
“Bọn thiếp muốn chàng bồi ngủ cơ!” Hai nữ đồng loạt nũng nịu, đầu nhỏ nép vào ngực hắn dụi dụi.
Nam nhân liền mỉm cười, hôn nhẹ lên trán hai nữ một cái, rồi cùng các nàng chìm vào giấc ngủ.
Cùng hai nữ ngủ một giấc, Trần An Vĩ lại cùng các nàng thảo luận về phương hướng di chuyển tới Lãnh Hàn Đại Lục, tuy nhiên chúng nữ đa phần đều ít có cơ hội tiếp xúc với thông tin về đại lục bí ẩn này nên cũng không giúp ích được gì.
“Hay chàng thử tìm đến Ngũ Đại Anh Kiệt xem sao, các tiền bối sống đã lâu hẳn là có thông tin về Lãnh Hàn Đại Lục!” Tuyết Yên biết hắn có quan hệ không tồi với các vị tiền bối Ngũ Đại Anh Kiệt vì vậy lên tiếng đề nghị.
Trần An Vĩ thoáng suy nghĩ, cảm thấy lời nói của nàng cũng có lý, vì vậy liền gật đầu rồi tạm biệt chúng nữ lên đường đến Đan Các Chi Nhánh.
…
Tại căn phòng cao nhất của Đan Các Chi Nhánh…
Nơi này là một vùng không gian không quá lớn nhưng lại ẩn chứa mùi hương thanh mát diệu kì của đủ mọi loại Đan Dược, cùng với đó là thân ảnh thon thả của một vị tuyệt sắc giai nhân đang ngồi xử lý đống sổ sách.
Dáng vẻ nàng nghiêm túc đến nỗi dù cho nàng đẹp như tiên thiên cũng chẳng ai dám có ánh mắt khác lạ nhìn nàng.
Bởi vì không chỉ tu vi của nàng cao thâm, mà nàng còn có một thân phận khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ – Á Huyền Ngân, Phó Các Chủ của thế lực luyện đan cao cấp nhất vũ trụ.
Bất quá lúc này, cảm nhận được điều gì, gương mặt nghiêm túc của Á Huyền Ngân lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ cùng gương mặt hớn hở của thiếu nữ biết yêu.
Cùng lúc đó, không gian bên cạnh nàng đột nhiên nứt ra, một cánh tay cứng rắn ôm lấy vòng eo mảnh mai không xương của nàng, kéo nàng về phía một nam nhân vừa xuất hiện.
“Bảo bối, nhớ ta không?” Giọng nói dịu dàng trầm ấm lại có phần vô sỉ của Trần An Vĩ vang lên khiến Á Huyền Ngân toàn thân run lên từng đợt, mềm nhũn tựa vào lòng hắn.
“Hứ, có quỷ mới nhớ chàng!” Yêu kiều hứ một tiếng, nàng đánh yêu hắn một cái.
“Vậy, nàng chính là cô quỷ nhỏ mà ta luôn muốn sủng hạnh rồi!” Trần An Vĩ bật cười, cắn cắn vành tai mềm mại của nàng thủ thỉ.
“Hứ, đứng đắn một chút!” Á Huyền Ngân đẩy nhẹ hắn ra, lập tức lên tiếng nói “Gia gia biết chàng tới nên đã đợi chàng từ sớm đó!”
“Được rồi, vậy ta đến gặp người trước, sau đó liền về với nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười lên tiếng, trêu chọc mũi quỳnh của Á Huyền Ngân một chút rồi mới hài lòng rời đi.
“Hứ!” Á Huyền Ngân gương mặt ửng đỏ nhìn theo bóng lưng của nam nhân, khóe miệng khẽ cong lên vui vẻ.
Trần An Vĩ lúc này đã đi tới Dược Phương Lâu, nơi địa phương buôn bán chính của Đan Các, cũng là nơi mà Dược Chương trưởng lão đang luyện đan.
“Tỷ phu tới rồi sao?” Dược Chương lúc này vừa mới luyện đan xong, nhìn thấy thân ảnh thiếu niên tiến tới, liền lên tiếng.
“Ách… Tiền bối nói đùa, ta là tỷ phu gì chứ?” Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, không ngờ lão nhân gia này vẫn còn muốn đẩy thuyền cho hắn và Kim Hồn Tiêu Vương.
“Haha, không chỉ có hắn, mà kể cả ta cũng rất mong muốn tiểu tử ngươi có thể chăm sóc Đại tỷ a!” Một giọng nói khác lại vang lên, không gian bên cạnh Dược Chương thoáng rung động, Thương Kiêu Hùng đã đứng bên cạnh, bật cười nói.
“Ách…” Trần An Vĩ câm nín, chỉ còn biết cười trừ.
“Được rồi, không đùa nữa!” Dược Chương cảm thấy không khí có phần gượng gạo, lên tiếng nói “Nghe nha đầu Huyền Ngân nói, ngươi muốn đến Lãnh Hàn Đại Lục?”
Trần An Vĩ gật đầu “Tiểu tử có nhiệm vụ phải đến nơi đó, không biết hai vị tiền bối có cách nào tới nơi đó không?”
Dược Chương và Thương Kiêu Hùng nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt bật cười.
“Tiểu tử, hai bộ xương già chúng ta không muốn ép ngươi, bất quá đây là do số phận sắp đặt!” Dược Chương cười một lúc rồi mới lên tiếng.
Trần An Vĩ trong lòng mộng bức “Dược Chương trưởng lão nói gì ta không hiểu?”
Thương Kiêu Hùng liền lên tiếng giải thích “Chúng ta quả thực đã từng tới Lãnh Hàn Đại Lục, bất quá lần đó là Đại tỷ đã đưa chúng ta đi. Vì vậy ngươi muốn tới đó chỉ còn cách đi tìm tỷ ấy mà thôi!”
Trần An Vĩ khóe miệng giật giật, nhìn thấy nụ cười đầy ý vị của hai người, hắn cảm tưởng như mình vừa bị lừa vào tròng vậy.
“Cầm lấy cái này!” Dược Chương lại ném cho Trần An Vĩ một chiếc ngọc bội, trên đó điêu khắc lấy một hình người đang ngồi gảy đàn, tuy không rõ diện mạo nhưng cũng có thể nhìn thấy được sự thanh thoát của vị Nhạc Sư này.
“Tỷ tỷ thích nhất là Nhạc Thuật, chỉ tiếc rằng bốn lão già chúng ta không ai am hiểu thứ đó nên chẳng thể giúp ngươi. Bất quá lão phu hiện tại có một khúc Thiên Hạ Hữu Tình Nhân, nếu ngươi có thể gây ấn tượng với tỷ ấy, chưa biết chừng nàng sẽ giúp ngươi đến Lãnh Hàn Đại Lục.”
Trần An Vĩ nhận lấy chiếc ngọc bội có chứa Thiên Địa Hữu Tình Nhân, kính cẩn cúi đầu, rồi lên tiếng
“Vậy tiểu tử sẽ đến Hành Thiên Học Viện bái phỏng Kim Hồn Tiêu Vương tiền bối một chuyến!”
Dứt lời liền nhanh chóng lên đường.
…
Hành Thiên Học Viện – học viện của tu sĩ Hành Thiên Đại Lục, nơi này chính là một tòa thành nằm tại trung tâm Hành Thiên Đại Lục, nơi hội tụ lượng Hỏa Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực vô cùng nồng đậm của toàn đại lục.
Khi mới tiến vào nơi này, ngươi sẽ bị choáng ngợp bởi sự hào hoa của nó. Không giống như Lương gia của Vạn Bảo Hội gồm toàn màu kim ngân, Hành Thiên Học Viên được xây dựng bằng từng khối Nguyên Thạch trắng muốt như tuyết, nổi bật lên vẻ đẹp trang trọng đặc trưng của màu trắng.
Học viện là nơi tập trung hầu hết các thiên chi kiều nữ của các gia tộc trên khắp Hành Thiên Đại Lục.
Cũng giống như Nhật Nguyệt Học Viện, Hành Thiên Học Viện hằng năm cũng tổ chức các loại kì khảo hạch, chỉ cần vượt qua và đạt được những vị trí đầu trong danh sách, ngươi sẽ được nhập học.
Vậy nên học viên trong học viện bao gồm đa dạng các thành phần từ tán tu cho tới thiên tài các thế lực, thậm chí có cả người của đại lục khác tìm đến vì hoàn cảnh đặc biệt.
Dù cho là ai, thì một khi đã nhập học đều phải tuân thủ quy tắc không nội đấu, không phân sang hèn của học viện, làm trái sẽ lập tức bị khai trừ, kể cả những thiên tài của các thế lực lớn cũng không ngoại lệ.
Tất cả đều là nhờ vị Viện Trưởng tài ba và tuyệt sắc của học viện, tên của nàng… là Nhạc Yên Ngọc.
Ít ai biết được rằng vị Viện Trưởng tài ba của bọn hắn lại là một trong Ngũ Đại Anh Kiệt chinh chiến sa trường vài nghìn năm về trước, bọn hắn chỉ biết đến một Nhạc Yên Ngọc tuyệt sắc, một thân nữ nhi dựng nên Hành Thiên Học Viện, chấp chưởng nó đi vào quỹ đạo, đào tạo ra không ít nhân tài cho tinh cầu.
Tại Hành Thiên Học Viện, tồn tại một căn mà bất kì ai đi ngang cũng phải kính ngưỡng – Viện Trưởng Phòng, bởi vì nó chính là căn phòng mà Viện Trưởng của bọn hắn thường xuyên tu luyện.
Nói là căn phòng nhưng thực chất nếu có cơ hội bước vào bên trong, ngươi sẽ nhận ra một điều rằng nơi này giống trang viên hơn.
Khung cảnh thanh bình với cánh đồng lúa bạt ngàn rộng không thấy biên, từng dòng suối róc rách với những đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, phía xa là thác nước chảy xuống từ đỉnh núi cao vời vợi.
Gần lại một chút là một cây đại thụ cành lá xum xuê, bên cạnh là một chiếc nhà tranh nhỏ nhưng rất đủ tiện nghi.
Lúc này đây, ngồi dưới gốc cây là một thân ảnh nữ nhân kiều diễm toàn thân mặc kim sắc y phục, Hồn Lực từ người nàng nhàn nhạt lan tỏa ra khắp không gian.
Nàng dựa người vào gốc cây, trên tay cầm lấy thanh tiêu cũng đồng dạng mang màu kim ngân được điêu khắc tinh xảo từng chú chim hạc cách điệu, kề lên môi đỏ, nhẹ nhàng cất tiếng thổi.
Vi vu… vi vu…
Tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên, nhìn nhẹ nhàng thư thái nhưng lại có thể ảnh hưởng tới không gian, khiến chúng nó liên tục rung động, tùy thời có thể nứt vỡ.
Nếu có người nghe được tiếng sáo của nàng, linh hồn của bọn hắn sẽ liên tục bị tác động, nhẹ thì bị ảo giác, nặng thì lập tức trọng thương linh hồn mà chết. Chỉ cần thêm một chút sát ý, nàng thậm chí có thể giết chết cường giả đồng cấp.
Cũng vì thế mà nàng luôn có một áp lực vô hình khiến ai ai cũng phải kính sợ. Nếu không làm sao nàng chấp chưởng Hành Thiên Học Viện?
Xoẹt…
Đột nhiên lúc này, dường như cảm nhận được điều gì đó không đúng trong căn phòng của mình, Nhạc Yên Ngọc dừng thổi sáo, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn về phía xa.
Cất bước đi theo phương hướng đã phát hiện, nàng càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra có một khúc nhạc đang được cất lên, nghe âm điệu dường như là phát ra từ một chiếc đàn tranh.
“Kì quái, từ bao giờ căn phòng của ta lại có ngoại nhân?” Nhạc Yên Ngọc trong lòng nghĩ thầm, đôi chân vẫn cất bước đi theo tiếng đàn.
Tính tịch tình tang…
Càng đến gần, nàng càng kính nể vị Nhạc Sư đã gảy nên khúc nhạc này, đôi chân bất giác bước thêm một bước.
“Hả?” Nhạc Yên Ngọc cảm nhận được mình dường như bước vào một không gian khác, nhưng nàng lại vô pháp thoát khỏi nó hay nói đúng hơn rằng, chính bản thân nàng không muốn thoát khỏi nó.
Trong lòng lập tức đề cao cảnh giác, nhưng một giây sau lại ngẩn người vì khung cảnh kế tiếp.
“Đi với ta, ta sẽ biến nàng trở thành hoàng hậu đẹp nhất thế gian này!”
Trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nam nhân ưu tú, diện mục bất phàm, toàn thân mặc đế vương chi bào, hắn mỉm cười nhìn về phía nàng đưa tay nói.
“Ngươi là ai?” Nhạc Yên Ngọc dĩ nhiên đề phòng lên tiếng.
Nhưng một giây sau nàng lại nhận ra mình đã lầm, bởi vì người mà nam nhân này đang nói chuyện, vốn không phải là nàng, mà lại là một nữ nhân khác.
“Thật sao? Chàng sẽ cưới ta?”
Sau lưng nàng, một vị tuyệt sắc giai nhân từ đâu xuất hiện, nàng đẹp như tiên thiên, khí chất hoàng tộc toát ra từ trên thân nàng khiến mọi nam nhân đều phải cúi đầu.
Giai nhân nghe nam nhân kia nói, nở nụ cười thật tươi hớn hở chạy lại gần. Nàng cứ thế chạy xuyên qua Nhạc Yên Ngọc, mà chẳng hề nhận ra có một nữ nhân khác đang ở đây.
“Đây là… ảo cảnh?” Nhạc Yên Ngọc nhờ đó mà biến được mình đã bước vào một ảo cảnh, trong lòng không khỏi ngưng trọng.
Bởi vì nàng nhận ra mình chỉ vừa nghe tiếng đàn tranh bí ẩn kia mà đã bị đưa vào ảo cảnh. Vậy có nghĩa rằng thực lực của vị Nhạc Sư kia cực kì cao thâm, có thể thông qua tiếng đàn đưa người khác vào ảo cảnh.
Mà người bị đưa vào ảo cảnh thậm chí không sinh ra nổi ý niệm phản kháng muốn rời khỏi ảo cảnh.
Nhạc Yên Ngọc còn đang mải suy nghĩ, ảo cảnh xung quanh nàng lại thay đổi.
Trước mặt nàng, vẫn là đôi nam nữ lúc nãy, nhưng khung cảnh đã hoàn toàn khác.
“Chàng… sao lại giết ta…” Nữ nhân toàn thân mặc y phục tân nương, máu tươi thấm đẫm toàn bộ thân thể khiến bộ y phục càng đỏ hơn, ánh mắt nàng tràn ngập khó tin nhìn nam nhân trước mặt.
Trên tay hắn lúc này, là một viên Yêu Đan đỏ thẫm, tu vi của nó tỏa ra là Nguyên Thánh Đỉnh Phong, khí tức lại giống hệt như khí tức của nữ nhân.
Chỉ cần là người thông minh, đều sẽ biết rằng nữ nhân này chính là Yêu Tộc, mà nam nhân kia, dù có phải Nhân Tộc hay không thì chắc chắn cũng đã có ý định chiếm đoạt Yêu Đan của nữ nhân từ lâu.
“Haha, nữ nhân ngu ngốc, ngươi tưởng rằng bổn quân là thương ngươi thật lòng?” Nam nhân bật cười, gương mặt tràn đầy lãnh khốc vô tình nhìn nữ nhân nói “Yêu Tộc các ngươi, sớm nên chết từ lâu rồi!”
“Ngươi… vậy mà…” Nữ nhân lúc này mới bàng hoàng nhận ra thứ tình cảm mình cho là tình yêu kia hóa ra lại chính là trò đùa của số phận.
“Haha… Ta thật ngu muội… ngươi là hoàng đế Nhân Tộc, ta lại là công chúa Yêu Tộc… làm sao có thể đến với nhau…” Bật cười chua xót, nữ nhân lòng đau đớn tới cực điểm nhưng sinh mệnh dần cạn kiệt, nàng chỉ biết nhắm mắt buông tay, tự trách bản thân mình vì tin tưởng vào tình yêu ngang trái giữa Nhân và Yêu.
Nhạc Yên Ngọc đứng bên ngoài, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy đồng cảm với nữ nhân kia, hai hàng thanh lệ bất giác chảy dài.
Là người từng chinh chiến trên chiến trường vũ trụ, tầm mắt của nàng vốn đã không còn để tâm cái gọi là thù hận giữa Nhân và Yêu. Vậy nên khi nhìn thấy nữ nhân kia bị nam nhân trong lòng phản bội, nàng cũng cảm thấy đau xót.
Ảo cảnh một lần nữa thay đổi, trước mắt nàng dần hiện ra khung cảnh một đôi nam nữ khác, nam nhân vì một lý do gì đó mà đi biển mãi không trở về, nữ nhân vì thương nhớ phu quân, mà bế con đứng ngoài bờ biển chờ người quay về suốt ngày đêm.
Một thời gian sau đó, mọi người nhìn thấy trên bờ biển đột nhiên lại xuất hiện một pho tượng nữ nhân bế con, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm ra biển rộng, như chờ ai đó trở về.
Ảo cảnh lại thay đổi, lần này là cảnh tượng một nam nhân vì truy cầu hạnh phúc của bản thân, sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ để có được trái tim nữ nhân trong lòng, để rồi cuối cùng nhận lại chỉ toàn đau thương, gia đình cũng tiêu tán.
Một ảo cảnh khác, một nữ nhân khác vì yêu một nam nhân mà dành cả thanh xuân để chờ người, cuối cùng bị phản bội, từ yêu chuyển hận mà trả thù nam nhân kia lâm vào cảnh khốn cùng.
Liên tục nhiều ảo cảnh xuất hiện trước mắt Nhạc Yên Ngọc, nhiều khung bậc cảm xúc dâng lên trong lòng nàng, vui có, hận có, buồn có, đồng cảm có, tủi nhục có, hạnh phúc cũng có.
Nàng bắt đầu tò mò, tự hỏi “Vị tiền bối này phải là người như thế nào mới có thể dựng nên ảo cảnh giàu xúc cảm như vậy?”
-----------
Tác cảm ơn hai vị đạo hữu Pham11 và Kenji đã ủng hộ ta, chúc hai đạo hữu luôn mạnh khỏe để đọc truyện nha!
----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言