Lãnh Hàn Đại Lục…
Một trong hai đại lục bí ẩn nhất trên An Nam Tinh Cầu, không chỉ vì khoảng cách địa lý xa xôi, mà còn vì xung quanh Lãnh Hàn Đại Lục còn bao phủ bởi một tầng bão tuyết, che giấu mọi thứ xảy ra bên trong.
Có tin đồn rằng ngoài bão tuyết bao phủ đó, Lãnh Hàn Đại Lục còn có thể tự do thay đổi vị trí.
Nhưng không mấy ai tin tưởng lời đồn này cho lắm, bởi vì một đại lục không thể tự di chuyển, cho dù có thể di chuyển thì cũng cần một đại năng nào đó ra tay mới di chuyển được cả một đại lục.
Đại năng cụ thể là cường giả cấp bậc nào thì không ai biết, bởi vì cho dù là Nguyên Thánh cảnh tinh thông Không Gian Hệ cũng không thể di dời toàn bộ đại lục đến nơi khác một cách liên tục như vậy.
“Nơi này là Lãnh Hàn Đại Lục sao?” Bỗng không gian tại một góc nào đó của đại lục chợt sáng lên, ánh sáng mờ ảo màu tử sắc lóe lên rồi chợt tắt, để lộ ra một thiếu niên gương mặt ưu tú, ngũ quan tinh xảo cùng nụ cười luôn nở trên môi.
Hắn đưa mắt đánh giá xung quanh, chỉ thấy không gian nơi này tràn ngập trong một màu trắng xóa, gió tuyết liên tục càn quét trong không gian.
Nếu người khác vô tình lạc vào nơi này, không sử dụng Nguyên Lực hộ thân chỉ có một kết cục là bị đóng băng mà chết.
Nhưng đối với thiếu niên này thì khác, hắn dửng dưng như không, mặc cho Lãnh Hàn Phong của đại lục liên tục quét qua cơ thể.
Để ý kĩ sẽ thấy Lãnh Hàn Phong là độc phong đối với kẻ khác thì khi quét trúng người thiếu niên này lại như vật đại bổ cho hắn, từng bước đều bị hấp thu toàn bộ.
Trước mặt thiếu niên lúc này chợt xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn của một nữ nhân, nàng toàn thân mặc một bộ bạch sắc y phục, được thêu lấy vô vàn đám mây cùng với một vầng trăng khuyết và các vì tinh tú đan xen, vừa hư ảo lại có chút gì đó yên bình.
Đây không ai khác chính là tiểu mĩ nhân của chúng ta, người cai quản Hệ Thống – Ảnh Nhi. Mà thiếu niên kia không ai khác là Trần An Vĩ.
Nghe câu hỏi của hắn, nàng nhanh chóng gật đầu xác nhận “Đây đúng là Lãnh Hàn Đại Lục, một trong những cứ điểm đóng quân của quân đội thường trực bảo vệ tinh cầu!”
“Quân đội thường trực?” Trần An Vĩ dường như nghe thấy một danh từ rất quen thuộc với bản thân, không nhịn được thắc mắc hỏi.
Ảnh Nhi mỉm cười “Nếu Ảnh Nhi nghĩ không nhầm, công tử sẽ nghĩ Chiến gia là gia tộc duy nhất bảo vệ An Nam Tinh Cầu chứ?”
Trần An Vĩ gật đầu.
“Thực ra có đến tận bốn đại quân của Nhân Tộc và một đạo quân của Yêu Tộc cùng chung tay bảo vệ tinh cầu, Chiến gia chỉ là một trong bốn đại quân của Nhân Tộc mà thôi!” Ảnh Nhi lắc đầu lên tiếng.
Không để hắn thắc mắc, nàng tiếp tục nói “Tuy Yêu Tộc và Nhân Tộc vẫn có thù hận, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc và cùng chiến đấu bảo vệ tinh cầu, những hiềm khích của quá khứ đã được gỡ bỏ phần nào.”
“Hiện tại coi như miễn cường giữ được thế cân bằng!”
“Nơi này như đã nói, chính là nơi được bọn hắn dùng để huấn luyện tân binh, tạo ra nguồn máu mới duy trì quân đội phía trên.” Ảnh Nhi lại lên tiếng.
Trần An Vĩ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn cũng từng phải trải qua nhiều trận chiến ở cả hai kiếp nên hiểu rõ sự quan trọng của quân đội. Ai biết được sự yên bình hạnh phúc này kéo dài trong bao lâu, giả như một ngày nào đó chiến sự xảy ra, nếu ngươi không có quân đội, làm sao bảo vệ đất nước?
Ngoài ra, vì để bảo mật, nên Lãnh Hàn Đại Lục với địa thế xa xôi nhất lại chính là nơi lý tưởng để huấn luyện quân đội.
“Bất quá, tại sao không nhìn thấy ai trên đại lục?” Trần An Vĩ nhìn quanh, không phát hiện được bất kì khí tức nào trên một phạm vi lớn, hắn liền thắc mắc hỏi.
Nếu đã là nơi huấn luyện quân đội, ít nhiều cũng phải có vài cỗ khí tức quanh nơi này chứ? Làm sao hiện tại lại không thấy ai?
Ó!
Như để trả lời hắn, một tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần vang vọng thương khung, khí tức Nguyên Tôn Nhất Tinh cảnh ầm ầm tỏa ra khóa chặt cơ thể Trần An Vĩ, muốn đem hắn trấn áp.
“Ngoại nhân phương nào đột nhập vào nơi này? Mau khai rõ lai lịch!”
Một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên, một tôn phượng hoàng khổng lồ đáp xuống trước mặt hắn, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn về phía hắn như thể chỉ cần Trần An Vĩ làm ra hành động gì là nó lập tức tấn công.
“Ảnh Nhi, tôn phượng hoàng này là gì? Sao nhìn có vẻ là lạ?” Trần An Vĩ lại không quan tâm tới câu hỏi của phượng hoàng, thứ hắn quan tâm là chủng tộc của nó.
Tôn phượng hoàng trước mặt Trần An Vĩ có hình dáng không khác phượng hoàng bình thường là bao, chỉ có điều, toàn thân của nó lại bao trùm trong một lớp bạch sắc lông vũ.
Bộ cánh trải dài rộng hơn năm thước được tô điểm bằng những chiếc lông vũ trắng muốt, phần ngoài rìa của những chiếc lông vũ lại được tô điểm bằng những đường viền màu xanh của hải dương.
Phần đuôi xòe ra như đuôi công, cũng đồng dạng có những đường nét tương tự.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy khi những chiếc lông vũ trên cơ thể Bạch Tuyết Hải Phượng rung động, không gian lại cấp tốc đóng băng rồi nhanh chóng hóa thành tuyết.
Với những đặc điểm đó, tôn phượng hoàng trước mặt Trần An Vĩ trở nên hoàn toàn khác biệt so với Phượng Hoàng Tộc bình thường vốn sở hữu hỏa diễm là lực lượng chính.
Ảnh Nhi đưa mắt đánh giá một chút, liền nhanh chóng nói “Trước mặt công tử là một tôn phượng hoàng biến dị của Băng Phượng Hoàng Tộc – Bạch Tuyết Hải Phượng.”
“Không giống như Băng Phượng Hoàng Tộc chỉ có thể sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực, và một số ít cá thể có thể điều động Thủy Hệ Nguyên Lực, Bạch Tuyết Hải Phương sở hữu cả hai loại Nguyên Lực này, đem chúng kết hợp thành một trạng thái đặc biệt của nước – chính là tuyết!”
“Dường như không quá mạnh thì phải?” Trần An Vĩ nghe vậy thoáng suy nghĩ một chút, liền nói.
Như đã nói, tuyết là trạng thái đặc biệt của nước, nó ở giữa thể lỏng là nước và thể rắn là băng. Tuy đặc biệt nhưng lại chưa từng có tiền lệ sử dụng tuyết để chiến đấu bao giờ.
Nghĩ đơn giản, ngươi đã bao giờ ném tuyết chết người chưa? Trừ khi bên trong viên tuyết được ném đi có chứa đá hoặc vật nhọn, bằng không chỉ đau một chút.
Ảnh Nhi không phản bác, lại nói “Bởi vì Bạch Tuyết Hải Phượng không phải dạng biến dị chiến đấu của Băng Phượng Hoàng Tộc.”
“Bạch Tuyết Hải Phượng ngược lại được thiên địa phú cho khả năng hồi phục cực kì khủng bố, có thể dễ dàng chuyển đổi giữa Thủy Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực nhờ vào khả năng cực kì đặc biệt của Bạch Tuyết Nguyên Lực.”
“Bạch Tuyết Nguyên Lực của bọn hắn còn là vật đại bổ giúp cho Băng Phượng Hoàng Tộc và Băng Hệ tu sĩ trị thương nhanh chóng. Vì vậy có thể coi bọn hắn như một bình máu di động.”
“Tuy nhiên, nói bọn hắn không biết chiến đấu là sai lầm! Ngược lại, nhờ vào khả năng hồi phục khủng bố của mình, Bạch Tuyết Hải Phượng khi chiến đấu sẽ luôn dùng chiến thuật lấy thịt đè người, thi triển thế công liên miên bất tuyệt khiến kẻ thù khổ không thể tả!”
“Ách…” Trần An Vĩ khóe môi giật giật, con hàng Bạch Tuyết Hải Phượng này cũng thật khiến người ta phải đau đầu a, hồi phục khủng bố thì cũng thôi, phụ trợ đồng đội càng không nói, ngươi còn lấy thịt đè người, ai mà chịu nổi a.
Mà khoan đã, chẳng phải hắn đang phải đối đầu với một tôn Bạch Tuyết Hải Phượng sao?
“Không trả lời?” Như xác nhận suy nghĩ của Trần An Vĩ, tôn Bạch Tuyết Hải Phượng tức giận lên tiếng, Bạch Tuyết Nguyên Lực lập tức được hội tụ hai bên đôi cánh.
“Khoan đã, tại hạ chỉ vô tình đến nơi này hoàn toàn không có ý đồ xấu!” Trần An Vĩ mắt thấy thế công của tôn Bạch Tuyết Hải Phượng sắp đánh tới, vội vàng nói.
Nhưng đã quá trễ, giọng nói thánh thót của Bạch Tuyết Hải Phượng đã vang vọng thương khung
“Tuyết Vũ Hoành Thiên Dực!”
Theo tiếng quát vừa dứt, Trần An Vĩ chỉ nhìn thấy đôi cánh của tôn Bạch Tuyết Hải Phượng này cấp tốc lóe lên ánh sáng chói lóa, chói tới mức hắn cũng phải vô cùng cẩn thận khi nhìn về phía trước.
E rằng nếu là Nguyên Hoàng cảnh bình thường chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để mù lòa.
Bất quá đó không phải điểm chính, điểm chính là bằng vào đôi cánh sáng rực đó của mình, Bạch Tuyết Hải Phượng dường như được gia tăng tốc độ khủng bộ, nó vẫy nhẹ đôi cánh đã bay vút lên trời cao.
“Không ổn!” Trực giác của hai kiếp sống bất chợt lóe lên hồi chuông cảnh báo, Trần An Vĩ nhanh chóng dùng Thiên Địa Dạ Hành tránh né.
“Muốn tránh?” Bạch Tuyết Hải Phượng hừ lạnh một tiếng, tốc độ lại càng gia tăng.
Nhưng Trần An Vĩ cũng không phải quả hồng mềm, Thiên Địa Dạ Hành liên tục kích hoạt, nếu không phải vì tu vi thua kém, hắn có thể dễ dàng vượt qua tốc độ của tôn Yêu Thú trước mặt.
“Ta vô tình đến đây, không hề có ác ý!” Vừa tránh né đòn tấn công của đối phương, Trần An Vĩ vừa lên tiếng nói.
Bạch Tuyết Hải Phượng không quan tâm tới lời nói của hắn, một lần nữa sử dụng tốc độ của mình muốn tấn công hắn.
Trần An Vĩ hừ một tiếng, hai tay cấp tốc kết ấn, điều động lấy Băng Hỏa Luân Hồi Diễm ở trạng thái Xích Viêm Nguyên Lực, bao phủ toàn thân.
Dĩ nhiên ở nơi được gọi là cứ điểm huấn luyện quân đội cho chiến trường phía trên này, hắn mới không dại điều động Băng Hỏa Luân Hồi Diễm với đủ hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính.
Bát Thành Xích Viêm Vực ầm ầm lan tỏa, nhiệt độ khủng bố làm tan chảy cả một vùng tuyết trắng xung quanh Trần An Vĩ.
Tử Lôi Nguyên Lực với Nhị Sắc Đan Lôi cũng được hắn điều động, gia tăng sự sát phạt cho đòn tấn công tiếp theo của mình. Như đã nói, cẩn thận vẫn hơn!
Không chậm trễ, Trần An Vĩ một lần nữa kết ấn, Thiết Thổ Nguyên Lực và lực lượng của một Tứ Chuyển Hậu Kỳ Thể Tu cũng được điều động. Bách Khí Toàn Thân Thuật với 26 đòn thế lập tức được triển khai, liên miên bất tuyệt các loại binh khí liên tục xuất hiện rồi lại biến mất.
Hắn ra đòn với tốc độ cực nhanh khiến từng đòn quyền, đòn cước khi thi triển ra như hòa vào làm một, khí thế khủng bố khó thể hình dung.
Ở phía bên này, Bạch Tuyết Hải Phượng tròng mắt co rút khi cảm nhận được những cỗ lực lượng cao thâm xuất ra từ người thiếu niên nhân loại này, bất quá thế công của nó một khi đã thi triển liền không thể thu hồi.
Ánh mắt lóe lên sự quyết tâm, Bạch Tuyết Hải Phượng giang rộng đôi cánh trắng xóa tràn đầy cực hàn của mình, hóa tuyết những vùng không gian trên đường bay, khiến không gian bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ầm! Xèo! Oành!!!
Xích Viêm Nguyên Lực và chạm Bạch Tuyết Nguyên Lực, lửa đối diện băng, liên tục vang lên là những âm thanh nứt vỡ của không gian, đốt cháy của băng tuyết.
Ó!
Lại một tiếng gáy thánh thót vang lên, nhưng lần này có thể nghe ra sự đau đớn và yếu ớt trong chất giọng, minh chứng cho việc tôn Bạch Tuyết Hải Phượng đã bị thương.
Không bao lâu sau, khói bụi cũng tản đi hết, để lộ ra một thân ảnh thiếu niên không quá chật vật đứng đó, ánh mắt nhìn về tôn Bạch Tuyết Hải Phượng đang yếu ớt nằm gần đó.
Hiển nhiên trong lần giao thủ vừa rồi, Trần An Vĩ đã nhỉnh hơn, khiến cho Bạch Tuyết Hải Phượng phải ăn quả đắng.
Cũng đúng thôi, hắn một lần sử dụng cùng lúc Xích Viêm, Tử Lôi và Thiết Thổ Nguyên Lực cộng với lực lượng Thể Tu và lực lượng từ Băng Hỏa Luân Hồi Diễm và Nhị Sắc Đan Lôi, và 26 đòn thế của Bách Khí Toàn Thân Thuật, đừng nói là một Nhất Tinh Nguyên Tôn cảnh, ngay cả Á Huyền Ngân cũng không dám xem thường.
Trần An Vĩ thở nhẹ ra một hơi, hắn cũng không muốn đi gây thù oán với người khác, lần này chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Nghĩ vậy, hắn liền bước lại gần, đang muốn đút một viên Phục Băng Nguyên Đan vào miệng Bạch Tuyết Hải Phượng, thì đúng lúc này dị biến phát sinh…
“Tặc tử Nhân Tộc, dám động vào Tiểu Thư của chúng ta? Muốn chết!” Một âm thanh tràn đầy tức giận vang vọng thương khung, đi kèm với đó là một cỗ uy áp hùng mạnh phủ xuống Trần An Vĩ, muốn đem hắn trấn xuống.
Rắc!
Cũng trong lúc đó, không gian xung quanh tôn Bạch Tuyết Hải Phượng đột nhiên nứt vỡ.
Bên trong đó bước ra một lão nhân râu tóc trắng xóa, diện mục hiền từ, chỉ bất quá lúc này đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý và tức giận xem lấy Trần An Vĩ.
Từ khí tức tỏa ra trên thân có thể dễ dàng thấy được tu vi của lão nhân này là một vị Cửu Tinh Nguyên Tôn cảnh. Cũng chính lão là người đã dùng uy áp trấn xuống Trần An Vĩ.
Bên cạnh lão là một đám người khác mặc cùng một bộ y phục màu trắng khá giống với bộ lông vũ của tôn Bạch Tuyết Hải Phương kia, và đương nhiên lão nhân kia cũng đồng dạng mặc một bộ y phục tương tự, có vẻ bọn hắn là người cùng một tộc.
Bọn hắn cũng đồng dạng nhìn chằm chằm Trần An Vĩ, trong ánh mắt không giấu sự tức giận và hận ý, thậm chí có một số người còn không kiềm chế được sát ý mà để lộ nó ra ngoài.
Đám người không biết vô tình hay cố ý vậy mà lại ngăn giữa Trần An Vĩ và tôn Bạch Tuyết Hải Phượng, dường như muốn bảo vệ nó khỏi hắn.
Trần An Vĩ ở phía bên này nhìn thấy đám người vừa xuất hiện, cũng chẳng quan tâm biểu hiện của bọn hắn, dù sao thì cũng là do tôn Bạch Tuyết Hải Phượng kia ra tay trước, hắn chỉ tự vệ mà thôi.
Hiện tại đã có tộc nhân của nó tới, hắn cũng không cần lo lắng tới vấn đề an nguy của Bạch Tuyết Hải Phương làm gì. Nghĩ rồi hắn liền quay lưng muốn rời đi.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn, còn hiện tại đám người kia đang hận không thể trực tiếp lột da uống máu tên nhân loại này.
“Đại Trưởng lão, hãy giao tiểu tử này cho ta! Ta sẽ khiến hắn trả giá xứng đáng” Đứng bên cạnh lão nhân Cửu Tinh Nguyên Tôn cảnh kia, một nam tử chắp tay lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần An Vĩ vậy mà có chút bất thường.
“Vậy mà lại là Băng Biên, nhi tử của Nhị Trưởng lão!” Nhìn thấy nam tử lên tiếng kia, đám người ai ai cũng nhỏ giọng xì xào.
“Haha, tiểu tử nhân loại kia rơi vào tay hắn coi như chết rồi, cũng coi như trả thù cho Tiểu Thư của chúng ta!” Có người hưng phấn nói.
Lão nhân được gọi là Đại Trưởng lão kia nghe vậy tuy ngoài mặt không phản ứng gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an khi nhìn thấy cảnh Trần An Vĩ dễ dàng thoát khỏi uy áp của mình.
Bất quá sau đó cũng không ngăn cản nam tử vừa lên tiếng này.
Nhìn thấy Trần An Vĩ định rời đi, nam tử phất tay một cái, một thanh băng tiễn nhỏ nhắn được phóng ra, mục tiêu là sau gáy của hắn.
“Tiểu tử này chết chắc rồi, Băng Biên vậy mà trực tiếp sử dụng Tôn cấp Thượng phẩm Pháp Bảo – Ảo Ảnh Băng Tiễn!” Đám người rợn tóc gáy xì xào.
Ảo Ảnh Băng Tiễn này là công cụ ám sát rất hữu dụng, nó có dạng như một que tăm nhưng còn nhỏ hơn nhiều lần, trên mũi tăm ẩn chứa một loại băng cực độc được luyện chế từ Băng Độc Chi Chu.
Loại băng này một khi trúng phải, nhẹ thì bị đóng băng tới chết, nặng thì bị độc tố dày vò tới chết.
Như chắc chắn Ảo Ảnh Băng Tiễn của mình vừa ném ra có thể lấy mạng mục tiêu, Băng Biên cười thầm trong lòng “Nhân loại a nhân loại, lão tử phải cảm ơn ngươi một phen rồi!
Nhưng tình cảnh tiếp theo sau đó lại khiến cho hắn và đám người hoàn toàn không tin vào mắt mình…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言