Chương 252: Hổ thẹn hay không?

“Làm ác nhiều rồi, trả giá đi thôi!”

Đông Phương Quảng Trung rợn da gà, cấp tốc hội tụ Nguyên Lực, muốn thoát khỏi vùng lĩnh vực kì bí mà Trần An Vĩ đã tỏa ra, nhưng lại vô pháp cử động.

Nhìn thấy gia chủ gặp khó khăn, hai vị trưởng lão đi cùng hắn thuở ban đầu lập tức ra tay muốn hỗ trợ.

Bọn hắn là Nhị Trưởng lão và Tam Trưởng lão của Đông Phương gia, do Đại Trưởng lão đã ở gia tộc tọa trấn, cuối cùng bị Trần An Vĩ một kích giết chết.

“Các ngươi cũng không thoát!” Giọng nói hờ hững rợn người kia lại một lần nữa vang lên, Trần An Vĩ khẽ liếc mắt đến hai người bọn chúng, Xích Viêm Vực một lần nữa tỏa ra khóa chặt thân thể bọn hắn.

Rồi trong ánh mắt còn chưa thể tin nổi của đám người Sở gia và hai tên Đông Phương trưởng lão, chỉ thấy Đông Phương Quảng Trung toàn thân một nửa bị thiêu đốt, một nửa bị đóng băng, gương mặt gầm thét như lệ quỷ, thê thảm vô cùng.

Thoáng chốc, Đông Phương Quảng Trung đã hoàn toàn hóa thành bột mịn, chết như chưa từng tồn tại.

Hít!

Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít trưởng lão Sở gia tâm cảnh kém một chút đều phải hít sâu một hơi mới có thể đứng vững.

“Gia chủ!” Hai tên Đông Phương trưởng lão đồng loạt hét lên, gương mặt vặn vẹo đầy tức giận, nhưng lại vô pháp thoát khỏi sự khống chế từ Xích Viêm Vực, sau cùng cũng không thoát khỏi số phận bị thiêu rụi.

Trần An Vĩ nhanh tay lấy ra loại Pháp Bảo chuyên dụng của Hồn Tộc, thứ mà trước đây hắn dùng để nhốt linh hồn của Trường Thiên Lãm, hiện tại lấy ra để thu lại tất cả linh hồn của Đông Phương gia.

Nó có hình dạng như một loại ngọc thạch tên gọi là Thu Hồn Ngọc, đẳng cấp tuy không quá cao là Tông cấp Hạ phẩm, nhưng nếu để thu lấy những linh hồn bình thường không phải Hồn Tu thì vẫn là dư sức.

Mà Hồn Tộc cũng đâu chỉ có mỗi loại Thu Hồn Ngọc này, nó chẳng qua chỉ là loại đẳng cấp thấp nhất mà thôi. Trần An Vĩ cũng chẳng cần loại cao cấp hơn nên cũng chỉ “xin” của nhà vợ một viên Thu Hồn Ngọc này thôi.

Kể từ khi biết được Hồn Tộc sở hữu loại Pháp Bảo độc đáo như Thu Hồn Ngọc này, Trần An Vĩ đã lập tức nảy ra ý định bắt giữ toàn bộ linh hồn của kẻ thù, chờ khi nào có biện pháp thanh lọc linh hồn sẽ luyện hóa bọn chúng trở thành Hồn Lực, đề thăng tu vi Hồn Tu của mình.

Nói thì nghe cực đoan, nhưng thực chất đó chỉ là phương thức tu luyện cơ bản nhất của Hồn Tu mà thôi. Hơn nữa đám người này làm nhiều chuyện ác, chết là đáng, không có gì gọi là tàn nhẫn hay ma đầu ở đây cả.

Sở Thiên Nhã nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn lấy nam nhân luôn ôm eo mình, thầm nghĩ “Hắn rốt cuộc mạnh như thế nào?”

Nhìn thấy Trần An Vĩ dễ dàng diệt đi một cái gia tộc có Nguyên Tông cảnh tọa trấn, lại dễ dàng diệt đi Ngũ Tinh Nguyên Tông cảnh, nàng thực sự bắt đầu hoài nghi liệu tu vi của nàng hiện tại có đủ dùng không?

Đột nhiên cảm nhận được tay ngọc của mình được nam nhân cầm lấy, nàng bất giác tiến bước theo hắn, muốn xem thử hắn sẽ làm gì tiếp theo.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Sở Thanh Huy nhìn thấy Trần An Vĩ tiến lại gần, vì vẫn còn bất ngờ và kinh sợ nên giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

“Lòng dạ hiểm ác, phản bội huynh trưởng, cấu kết ngoại tặc, mưu đồ bất chính! Người như ngươi không nên tồn tại!” Trần An Vĩ nhàn nhã lên tiếng, từng câu từng chữ vang vọng không gian, như muốn toàn bộ Sở gia đều có thể nghe thấy.

Dứt lời, Trần An Vĩ nhẹ nâng tay, Hồn Lực cấp tốc hội tụ, hóa thành một thanh hồn tiễn đen kịch, ý đồ muốn trực tiếp lấy mạng của Sở Thanh Huy.

Đúng lúc này, không gian sau lưng hắn cấp tốc rung động, một thân ảnh thiếu niên lập tức bước ra.

Nhìn thấy thiếu niên vừa xuất hiện, Sở Thanh Huy và chúng trưởng lão nở nụ cười chết chóc “Nhi tử ngoan, cùng ta tiêu diệt tiểu tử này, bắt lấy nghiệt chủng kia!”

“Cẩn thận!” Sở Thiên Nhã là người đầu tiên phát hiện ra thiếu niên, ánh mắt tràn ngập đề phòng, lên tiếng nhắc nhở nam nhân nhà mình.

Thiếu niên ngược lại không quan tâm nàng, ngược lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn lấy Trần An Vĩ, ẩn sâu trong đáy mắt là chút sùng bái, bất chợt quỳ xuống một chân, lên tiếng nói “Chủ nhân, mong người tha cho cha ta một mạng, Sở Thiên Nham ta nguyện thay cha ta chịu tội!”

“Thiên Nham, ngươi… ngươi đang nói gì…” Sở Thanh Huy nghe được câu nói của nhi tử, hắn không thể tin vào tai mình, thân thể run rẩy nhìn Sở Thiên Nhãm lắp bắp lên tiếng.

Hắn dù thế nào cũng vô pháp tưởng tượng nhi tử đáng tự hào của hắn vậy mà lúc này lại đang quỳ gối trước mặt nam nhân khác, xưng chủ nhân một cách vô cùng cung kính.

“Phụ thân!” Sở Thiên Nham lập tức ngắt lời “Mọi chuyện người làm ta đã biết hết rồi, đừng làm mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn nữa!”

Quay mặt lại nhìn người phụ thân mà mình từng yêu thương, Sở Thiên Nham nở nụ cười chua xót nói “Ta thật ngu muội khi tin rằng đại bá và đại thẩm chết trong hiểm địa mà không nghĩ rằng chính người là người ra tay!”

“Ngay cả biểu tỷ, người đáng lẽ ra phải chấp chưởng gia tộc này, lại bị người cướp đoạt ngôi vị gia chủ, ngược lại còn truy sát nàng! Phụ thân, ngươi còn là người không?”

Dứt lời, Sở Thiên Nham không tiếp tục nhìn phụ thân mình, ngược lại vẫn cung kính cúi đầu trước Trần An Vĩ.

Nhớ lại thời điểm trước đó, hắn vốn đã điều tra ra được một vài thông tin khi Sở Thiên Nhã đột nhiên biến mất, nhiều lần gặp lại còn tỏ ra vô cùng có địch ý với biểu đệ như hắn.

Hiện tại hắn đã biết được tất cả, đó là nhờ nam nhân trước mặt này. Từ việc phụ thân hắn có tham vọng cướp ngôi gia chủ, cấu kết Đông Phương gia, hại Sở Thiên Nhã các loại chuyện.

Càng nhớ lại, ánh mắt Sở Thiên Nham nhìn Trần An Vĩ càng trở nên sùng bái. Lần trước gặp mặt, hắn bị nam nhân này dọa sợ, còn bị khống chế Nguyên Hải Tâm, từ đó hiểu ra đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.

Tâm tính nhờ thế mà bắt đầu biết thu liễm, làm việc cũng biết điều hơn rất nhiều so với trước đó.

Sở Thiên Nhã ở một bên nghe vậy, ánh mắt lóe lên dị sắc, thoáng liếc nhìn nam nhân bên cạnh, phát hiện bản thân mình bắt đầu không thể nhìn thấu hắn.

Hắn làm sao có thể khiến một tiểu tử tâm cao khí ngạo như Sở Thiên Nham có thể cam nguyện phục tùng như vậy? Hơn thế nữa, dựa theo biểu hiện của tiểu tử kia, nam nhân này tám phần mười là biết chuyện gì đó mà nàng không biết.

Trần An Vĩ nhận thấy ánh mắt của giai nhân, hắn chỉ mỉm cười ra hiệu nàng cứ thoải mái xem kịch hay, mọi chuyện đã có hắn.

“Hahaha!” Bất chợt lúc này, Sở Thanh Huy lại bật cười, gương mặt vặn vẹo như lệ quỷ “Thật không ngờ, ngay cả nhi tử ta nhất mực yêu quý, ngày hôm nay lại chất vấn ta? Tất cả các người, ai cũng chất vấn ta!”

Năm xưa khi còn là một thiếu niên, nhìn thấy cao tầng Sở gia quá coi trọng Ngọc Băng Nguyên Lực mà quên mất rằng đa số tộc nhân không đủ điều kiện tu luyện Ngọc Băng Thiên Huyền Kiếm.

Vì vậy đã không ngại ngùng đưa ra ý kiến của mình về việc thay đổi phương hướng phát triển của Sở gia.

Nhưng đám già thế hệ trước của Sở gia chỉ chăm chăm vào nguyên tắc, mà đâu thể nào hiểu được chính vì cái nguyên tắc cổ hủ lạc hậu đó mà khiến cho một người như hắn sinh ra hận thù với chính gia tộc của mình.

Cao tầng Sở gia liên tục chất vấn hắn, đưa ra những câu hỏi vô lý mà hắn vô pháp lý giải.

Không có Ngọc Băng Nguyên Lực thì đã sao? Chẳng phải Sở gia vẫn còn rất nhiều Nguyên Thuật khác mạnh mẽ sao? Tuy không thể so sánh được với Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm nhưng nếu có thể tu luyện đại trà chẳng phải sẽ mạnh mẽ hơn một Sở gia chỉ có vài người tu luyện được Ngọc Băng Nguyên Lực sao?

Nếu thời điểm đó bọn hắn đã không chịu thay đổi, vậy thì bây giờ hãy để hắn làm việc đó!

“Ta cũng chỉ muốn gia tộc này mạnh mẽ hơn, như thế là sai sao?” Sở Thanh Huy gầm thét, trên tay muốn hội tụ lực lượng.

Thân ảnh đã lập tức lao về phía Sở Thiên Nham đang quỳ gối, giọng điệu cất lên như lệ quỷ “Nếu ngươi đã không đồng tình cùng ta, nhi tử như ngươi cũng không cần tồn tại!”

Sở Thiên Nham thấy tình cảnh này, trong đầu vô thức nhớ lại hình ảnh trước đó.

Cũng một vài tuần hương trước đó, cách Sở gia không xa, sau khi tên nào đó đột nhiên bỏ đi, để lại Sở Thiên Nhã một mình…

Sở Thiên Nham lúc này đang cúi thấp đầu trước tên nào đó, khẩn cầu lên tiếng “Chủ nhân đã quyết định, ta không có quyền ngăn cản, nhưng vẫn mong người thành toàn cho mong muốn của ta! Sở Thiên Nham nguyện trung thành với người cả đời này!”

“Ngươi vẫn muốn thuyết phục cha ngươi quay đầu?” Là câu hỏi mà nam nhân trước mặt này đã hỏi hắn trước đó, khi hắn vừa đột phá và cảm nhận được Trần An Vĩ tới.

Biết được Trần An Vĩ muốn giúp Sở Thiên Nhã giành lại Sở gia, Sở Thiên Nham liền ngỏ ý muốn thuyết phục phụ thân mình tự nguyện đồng ý giao trả lại Sở gia cho nàng.

Hắn cũng đã thông qua thám tử của mình biết được đại khái những chuyện phụ thân làm trong quá khứ, vì vậy cũng muốn biểu tỷ của mình nhận lại những gì đã mất, bù đắp lại phần nào mất mát cho nàng.

“Mong chủ nhân thành toàn!” Hắn cúi thấp đầu, chấp tay cầu khẩn.

Trần An Vĩ thở nhẹ một hơi, xua tay nói “Tùy ngươi, nhưng kết quả như thế nào, ngươi không được hối hận!”

“Thuộc hạ đã hiểu!” Sở Thiên Nham khẽ cúi đầu, sau đó cầm lấy khối Lưu Ảnh Ngọc mà Trần An Vĩ đưa cho rồi rời đi. Bên trong khối Lưu Ảnh Ngọc này là tất cả mọi thứ mà hắn muốn biết.

Trở lại với thời điểm hiện tại, Sở Thiên Nhã thấy tiểu tử này vẫn quỳ trong khi thế công của Sở Thanh Huy lại sắp tới, nàng nhanh chóng bước ra chắn trước mặt hắn.

“Nghiệt đồ, hôm nay bổn gia chủ cũng muốn tiễn ngươi!” Sở Thanh Huy cười gằn, tốc độ xuất chiêu càng tăng cao.

Sở Thiên Nhã muốn ra tay, nhưng lại một lần nữa bị nam nhân ôm lấy, nàng đâng định lên tiếng trách cứ thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm ấm của hắn “Ta đã nói nàng chỉ cần đứng ngoài xem kịch, mọi việc đã có ta!”

Nàng bất giác cảm thấy yên tâm, động tác cũng dừng lại.

“Trước mặt ta còn giở trò ân ái, đúng là muốn chết!” Sở Thanh Huy nhìn thấy cảnh tưởng này, nhất thời càng thêm tức giận, gầm lên một tiếng.\

“Phiền!” Trần An Vĩ lúc này thực sự cảm thấy phiền, hắn tình tứ với nữ nhân của mình thì liên quan gì tới tên này.

Không chút dư thừa, càng không nhiều lời, Trần An Vĩ nhẹ nâng tay, Xích Viêm Vực một lần nữa khởi động, bao trùm toàn bộ Sở gia, khiến nhiệt độ không gian không ngừng tăng cao, càng khiến thế công của Sở Thanh Huy cấp tốc suy giảm mà thân thể hắn cũng bị đình trị giữa không trung.

Thân ảnh Trần An Vĩ lúc này đã xuất hiện trước mặt hắn, nhẹ nâng tay điểm lên bụng của hắn, phong ấn toàn bộ tu vi của tên này, đồng thời khắc lên Nguyên Hải Tâm một khỏa Khống Văn.

“Tiểu tử… ngươi làm gì…” Cảm giác bị Xích Viêm Vực bao trùm và bị khống chế Nguyên Hải Tâm không hề dễ chịu, Sở Thanh Huy kiềm nén đau đớn thều thào nhìn Trần An Vĩ, lên tiếng.

Dù đau đớn là vậy, nhưng trong ánh mắt hắn ta lại tràn ngập tức giận cùng sát khí. Nếu không phải xuất hiện tiểu tử trước mặt này, kế hoạch của hắn làm sao có thể bị phá sản như vậy?

“Người muốn giết ngươi không phải ta, mà là nàng ấy!” Trần An Vĩ nhún vai nói, đồng thời chỉ về phía Sở Thiên Nhã.

Sở Thiên Nhã trong lòng rung động, tới bây giờ nàng làm sao có thể không hiểu hắn muốn nàng đứng ngoài xem kịch là thế nào? Chính là một mình hắn ra tay, tới phút cuối lại để nàng lựa chọn xem giải quyết tên Sở Thanh Huy này thế nào.

“Đây là cảm giác được nam nhân quan tâm sao?” Sở Thiên Nhã trong lòng ngọt ngào, khóe môi vô thức nở nụ cười tươi như trăm hoa đua nở.

Nàng nhẹ nhàng tiến tới đỡ lấy Sở Thiên Nham đứng dậy, tiểu tử này quỳ lâu như vậy không thấy mỏi sao?

“Trước đó đã hiểu lầm đệ, tỷ xin lỗi!” Nhẹ giọng nói một câu, Sở Thiên Nhã trong lòng thoáng áy náy, nàng lúc đó không có tâm tư tìm hiểu mọi chuyển mà liền đổ lên đầu tiểu tử này, cho rằng hắn cũng giống phụ thân hắn, hẳn là rất vui sướng khi có được địa vị mới.

Nhưng hiện tại mới biết mọi chuyện đều do Sở Thanh Huy tự chủ trưởng, hắn lại hoàn toàn không hay biết.

Sở Thiên Nham lắc đầu, trong lòng vui mừng, biểu tỷ đã trở lại bình thường với hắn rồi!

Trong gia tộc, từ nhỏ hắn đã luôn tu luyện chậm hơn so với đồng lứa, vì thế luôn bị bọn hắn ỷ vào tu vi cao hơn bắt nạt, chỉ có biểu tỷ luôn đối xử tốt với hắn, vậy nên khi nhìn thấy thái độ của nàng thay đổi, Sở Thiên Nham hoàn toàn không dễ chịu gì.

Hiện tại nhìn cảnh này, hắn làm sao có thể không biết Sở Thiên Nhã đang suy nghĩ gì, vì vậy liền lên tiếng “Phụ thân ta có lỗi với tỷ, tỷ nên làm gì hãy cứ làm, ta không sao đâu!”

Sở Thiên Nhã nghe vậy không phản ứng gì nhiều, cất tiếng “Sở Thanh Huy có dã tâm không tốt, nhưng lại luôn hướng về mục đích chung, tuy đã sai trái nhưng cũng không phải không thể tha thứ!”

“Vì vậy, với tư cách Tiểu Thư Sở gia, chiếu theo tộc quy, điều Sở Thanh Huy và những kẻ có liên quan ra tộc biên, trở thành một phần lực lượng trấn giữ nơi đó, vĩnh viễn không thể quay về!”

Sở Thiên Nham nghe vậy thoáng thở nhẹ một hơi, hắn tuy không muốn biểu tỷ khó xử, nhưng ngược lại cũng không muốn phụ thân chết. Nói gì thì nói, tuy Sở Thanh Huy muốn giết hắn, nhưng dù sao cũng là phụ thân của hắn, hắn không thể bỏ mặc.

Lúc này nghe tuyên bố của biểu tỷ, hắn mới thực sự nhẹ nhõm.

Sở Thiên Nhã ở bên này sau khi tuyên bố như vậy, liền hít một hơi giữ bình tĩnh. Để mà nói, nàng cố gắng kiềm chế tới bây giờ đã là cực hạn.

Kiềm chế để bản thân không ra tay giết chết kẻ đã hại chết phụ mẫu nàng.

Kiềm chế để bản thân không phải tức giận bởi lý do ấu trĩ của Sở Thanh Huy.

Và kiềm chế để bản thân không cảm thấy hổ thẹn với phụ mẫu vì hành động tha thứ cho kẻ thù.

Đúng, nàng lựa chọn tha cho những kẻ rắp tâm hại chết phụ mẫu của mình một con đường sống, vì phục vụ mục đích chung – duy trì Sở gia, bảo tồn di sản của hai người.

Nếu bây giờ nàng giết chết bọn chúng, nàng trả được thù, nhưng rồi Sở gia sẽ tổn thương nguyên khí trầm trọng, thậm chí không biết khi nào mới có thể phục hồi.

Mải suy nghĩ, nàng đã được nam nhân ôm vào lòng từ lúc nào không hay, bên tai còn vang lên giọng nói dịu dàng đầy ôn nhu “Khó chịu không? Nếu muốn khóc thì khóc đi!”

Lời nói của hắn như giọt nước tràn bờ đê, Sở Thiên Nhã gục đầu bật khóc như đứa trẻ trong lòng hắn.

Không thể trả thù cho phụ mẫu, thực sự là một cảm giác không mấy ai muốn chịu đựng.

“Ngoan, có ta đây rồi!” Vuốt ve mái tóc dài mượt của giai nhân, Trần An Vĩ nhẹ giọng an ủi…

-----------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言