Một vài tuần hương trước đó…
Cách địa phận Sở gia một đoạn không quá xa, một vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện, từ trong đó, một đôi nam nữ chậm rãi bước ra. Nam nhân vẫn luôn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nữ nhân, dù cho nàng có ngượng ngùng hắn vẫn không buông.
Mà nữ nhân dường như cũng không ngăn cản hắn, để mặc hắn ôm lấy mình.
“Chưa đột phá Nguyên Tông cảnh mà có thể xé rách không gian, chỉ sợ xưa nay ngươi là người duy nhất làm được!” Nữ nhân tới lúc bước ra khỏi vết nứt không gian vẫn còn chưa thể tin tưởng nhìn nam nhân nói.
“Haha, vậy mới nói nam nhân của nàng rất đặc biệt!” Nam nhân bật cười lớn nói, lời nói của hắn khiến giai nhân chỉ còn biết bĩu môi đánh yêu một cái.
Hai người đương nhiên không ai khác chính là Trần An Vĩ và Sở Thiên Nhã, sau khi rời khỏi Bát Diện Thạch đã lập tức lên đường tới đây.
Bằng vào Thiên Địa Dạ Hành và sự kiến giải về không gian, Trần An Vĩ dường như chỉ tốn một nửa thời gian để tới được Hành Thiên Đại Lục, tiến về vị trí Sở gia.
“Được rồi, đứng đắn một chút!” Sở Thiên Nhã khẽ hắng giọng, hướng nam nhân hỏi “Cách mà ngươi nói là gì, bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?”
Trần An Vĩ gảy gảy mũi quỳnh của nàng, lắc đầu nói “Nàng chỉ cần đứng ngoài xem cuộc vui là được!”
Sở Thiên Nhã còn chưa hiểu chuyện gì, Trần An Vĩ đã lại lên tiếng “Nàng chờ ở đây một lát, ta đi rồi nhanh chóng trở về!”
“Này…” Tới khi nàng phát hiện ra thì đã thấy hắn xé rách không gian đi mất.
“Hứ, nam nhân đáng ghét!” Phụng phịu một tiếng, Sở Thiên Nhã quyết định tiến về Sở gia.
…
Trở lại với thời điểm hiện tại…
Việc Sở Thiên Nhã xuất hiện trước của nội viện của Sở gia khiến Sở Thanh Huy và chúng trưởng lão Sở gia không khỏi kinh ngạc, thầm tự hỏi “Nữ nhân này bị điên rồi sao? Thiên đường có cửa không đi, địa ngục không cửa cứ thích vào?”
Bất quá, người đã tới rồi, bọn hắn cũng không ngại ra tay bắt nàng.
Sở Thanh Huy dường như muốn ra uy với Đông Phương Quảng Trung, hắn trực tiếp ra lệnh “Đại Trưởng lão, cùng ta bắt giữ nghiệt chủng này!”
Đại Trưởng lão lập tức gật đầu, động ý niệm xuất ra bảo kiếm của mình, đôi tay già nua cấp tốc kết ấn, vô tận Băng Hệ Nguyên Lực tiến ra hòa vào lưỡi kiếm.
“Nguyên Thuật – Song Băng Trảm!” Gầm lên một tiếng trầm thấm, Đại Trưởng lão với tu vĩ Tam Tinh Nguyên Tông của mình lập tức cầm lấy thanh kiếm, hướng về phía Sở Thiên Nhã chém hai đường.
Hai đường kiếm khí nồng đậm Băng Hệ Nguyên Lực tạo thành hình chữ X lấy tốc độ không thể hình dung cấp tốc bay tới.
Không gian những nơi chúng nó đi qua đều bị chém thành hai nửa, sau đó lập tức bị đóng băng, không thể phục hồi trong thoáng chốc.
Sở Thanh Huy cũng không thua kém, trực tiếp xuất ra thanh bảo kiếm của mình, mà nhìn thấy thanh bảo kiếm đó, Sở Thiên Nhã ánh mắt lóe lên sát khí.
“Làm sao? Nhìn thấy ta sử dụng kiếm của cha ngươi, ngươi chắc hẳn khó chịu lắm nhỉ?” Biểu cảm của Sở Thiên Nhã đương nhiên không lọt khỏi mắt hắn, Sở Thanh Huy cũng không từ bỏ cơ hội lên tiếng khích tướng.
Nhưng phản ứng sau đó của Sở Thiên Nhã lại khiến hắn bất ngờ.
Chỉ thấy nàng ngoài việc lộ sát khí trong mắt ra, thì không có hành động nào khác. Nàng vẫn đứng đó, dửng dưng và hờ hững như thể trước mắt nàng chỉ là những con rối.
Kể cả Song Băng Trảm của Đại Trưởng lão đang lao tới cũng như không khí đối với nàng.
Sở Thanh Huy hừ lạnh một tiếng, lên tiếng nói “Tiện nhân, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, bổn gia chủ sẽ thành toàn cho ngươi!”
Hai tay cấp tốc vũ động, thanh kiếm trên tay hắn liên tục hút lấy Băng Hệ Nguyên Lực trong không gian, biến nó trở thành một loại băng trong suốt và lạnh lẽo, chính là Ngọc Băng Nguyên Lực.
Đây là công dụng cực kì mạnh mẽ của thanh bảo kiếm mà Sở Thanh Huy đang sử dụng.
Bản thân hắn tuy không hề có Ngọc Băng Nguyên Lực, nhưng khi sử dụng thanh bảo kiếm này, hắn đã có thể điều động Ngọc Băng Nguyên Lực.
Sức mạnh của Ngọc Băng Nguyên Lực thì không cần phải nói, chỉ cần là người Sở gia đều sẽ biết tới loại Băng Hệ Nguyên Lực độc đáo này. Chẳng thế mà Sở gia còn sở hữu một bộ Nguyên Thuật Trấn Tộc tên là Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm với sức mạnh cực lớn.
Dĩ nhiên là điều kiện tiên quyết để tu luyện Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm là phải có Băng Hệ Nguyên Lực tinh thuần đạt hơn chín phần.
Nhưng đâu phải ai cũng đạt được điều này như Sở Thiên Nhã và phụ mẫu của nàng. Vì thế Sở gia còn rất nhiều Nguyên Thuật khác dành cho những người không đủ điều kiện tu luyện Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm.
Bất quá không nói tới chuyện này, hiện tại thế công của Sở Thanh Huy đã chém tới.
“Nguyên Thuật Trấn Tộc – Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm!” Gầm thét một tiếng, Ngọc Băng Nguyên Lực cấp tốc hội tụ trên lưỡi kiếm, Sở Thanh Huy nhanh chóng vận lực chém xuống.
Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm được cường giả Tứ Tinh Nguyên Tông cảnh thi triển, sức mạnh khủng bố không thể hình dung, nó chém nát không gian phía trước, biến chúng thành hai nửa riêng biệt.
“Haha nghiệt chủng, nhờ có ngươi mà ngày hôm nay bổn tộc trưởng có thể điều động Ngọc Băng Nguyên Lực, thật sự cảm tạ ngươi!” Sở Thanh Huy cười như lệ quỷ, oán độc nói.
Năm xưa hắn chỉ thiếu một chút nữa là đạt đủ điều kiện tu luyện Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm, đủ tư cách cạnh tranh ngôi vị gia chủ.
Hắn tự tin thực lực của mình không thua kém huynh trưởng của hắn là Sở Thanh Hoàng, phụ thân của Sở Thiên Nhã, nhưng đâu ngờ ông trời lại quá trêu ngươi hắn.
Khi nhận được kết quả kiểm tra từ gia tộc, Sở Thanh Huy mất nhiều ngày vẫn không thể tin được vào mắt mình. Bởi vì kết quả của hắn thực sự quá con mẹ nó khó tin.
8.99! 8.99 là con số gì? Chính là hắn chỉ thiếu 0.01 độ thuần khiết nữa thôi, mọi mơ ước của hắn sẽ hoàn thành. Nhưng không, ông trời muốn hắn mãi mãi là kẻ đứng sau, là cái bóng cho huynh trưởng của mình.
Nhìn huynh trưởng của mình lên ngôi gia chủ, Sở Thanh Huy cực độ không cam lòng. Cũng từ đó, hắn luôn nung nấu ý định soán ngôi.
Và lần này, ông trời cũng giúp hắn, với sự giúp đỡ của Đông Phương gia cộng thêm Sở Thanh Hoàng và thê tử ra phải tiến vào nơi hung hiểm, Sở Thanh Huy đã lợi dụng tạo ra một cái bẫy chết người. Cuối cùng thuận lên ngôi gia chủ.
Đáp lại thái độ của hắn, Sở Thiên Nhã vẫn dửng dưng như không, chỉ có ánh mắt lúc này là thay đổi.
Sở Thanh Huy đương nhiên nhận ra phản ứng không đúng của nàng, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác bất an, bất quá rất nhanh đã cho rằng bản thân nghĩ nhiều.
Đối mặt với thế công của hai vị cường giả Nguyên Tông cảnh như hắn và Đại Trưởng lão, lại có thêm Đông Phương Quảng Trung ở đây, Sở Thiên Nhã dù mọc cách cũng khó thoát.
Đông Phương Quảng Trung nhìn lấy cảnh tượng này, mỉm cười liếm liếm khóe môi, âm thầm tưởng tượng ra cảnh tượng mình đè lấy nữ nhân này dưới thân, thoải mái ra vào.
“Chết đi!” Gầm lên một tiếng oán độc, Sở Thanh Huy càng ra thêm lực lượng. Chỉ cần có thể bắt được Sở Thiên Nhã giao cho Đông Phương Quảng Trung, Sở gia sẽ nhận được vô số lợi ích.
Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm cùng với Song Băng Trảm tạo ra thế công kinh khủng mà một Nguyên Tông cảnh bình thường đối mặt với nó cũng phải tê dại da đầu.
Bất quá, ngay thời khác chúng nó sắp chạm được vào người Sở Thiên Nhã, một giọng nói hờ hững lạnh lùng vang vọng không gian.
“Chỉ hai Nguyên Tông cảnh mà dám động vào thê tử của ta? Muốn chết!”
Cùng lúc đó, Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm cùng Song Băng Trảm như bị một lực lượng hùng mạnh nào đó tác động, chúng bị đình trệ giữa không trung, cách Sở Thiên Nhã một khoảng nhỏ nhưng lại vô pháp tiến thêm.
Rồi trong ánh mắt sững sờ của đám người, một ngọn xích sắc hỏa diễm đột nhiên bùng cháy bên cạnh Sở Thiên Nhã, Băng Hệ Nguyên Lực trước mặt nó như gặp phải khắc tinh, cấp tốc tan biến.
Ngọc Băng Thiên Huyền Trảm cùng Song Băng Trảm mất đi lực lượng duy trì, chúng nhanh chóng tiêu thất như chưa hề tồn tại.
“Là kẻ nào?” Sở Thanh Huy tức giận gầm rống, miếng mồi ngon dâng tới miệng còn bị kẻ khác ngáng đường, hắn làm sao không tức giận.
Đông Phương Quảng Trung sắc mặt tối sầm, ánh mắt híp lại tràn ngập sát khí.
Sở Thiên Nhã không quan tâm tới biểu hiện của hai người này, nàng đang nhìn lấy một cánh tay rắn chắc của tên nào đó lúc này đang cực kì vô sỉ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của mình.
Nàng đưa tay muốn gỡ tay hắn, nhưng lại nhận ra nam nhân này cực kì vô sỉ mà ôm nàng rất chặt.
Đáng ghét, hắn bỏ lại nàng một mình rồi chạy đi đâu mất, đợi tới lúc này mới xuất hiện, còn chiếm tiện nghi của nàng giữa nơi đông người.
“Hứ!” Hờn dỗi hứ một tiếng, Sở Thiên Nhã đưa tay nhéo tay hắn liên tục cho bõ ghét.
Trần An Vĩ làm sao có thể không nhận ra phản ứng giận dỗi của giai nhân, vòng tay ôm nàng chặt hơn, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp bụng thon khiến Sở Thiên Nhã vừa ngượng vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy kẻ đến vậy mà phớt lờ lời nói của mình, còn ngang nhiên ở trước mặt mình thể hiện tình cảm, Sở Thanh Huy gương mặt âm trầm, ánh mắt hằn rõ sát khí nhìn về phía Trần An Vĩ.
Đông Phương Quảng Trung cũng không mấy dễ chịu khi đột nhiên xuất hiện một tên nam nhân lạ mặt tới ngáng đường hắn.
“Tiểu tử ngươi là ai? Vì sao xen vào chuyện của Sở gia chúng ta?” Đại Trưởng lão tức giận lên tiếng.
Phốc!
Vừa dứt lời, toàn thân lão đột nhiên run rẩy, da thịt chỗ nóng đỏ lên như bị nướng cháy, chỗ lại tái đi trắng nhợt như bị đông cứng, máu tươi cuồng phún, văng ra xa đập vào vách tường nội điện, bất tỉnh.
Tình cảnh này rơi vào mắt hai tên gia chủ liền khiến bọn hắn kinh ngạc. Phải biết Đại Trưởng lão của Sở gia ít nhiều cũng là Tam Tinh Nguyên Tông cảnh, vậy mà đột nhiên lại bị thương không rõ nguyên do.
Nhất thời, ánh mắt hai người nhìn về phía Trần An Vĩ càng thêm kiêng kị, dường như bọn hắn cảm nhận được thiếu niên trước mặt này không đơn giản như tưởng tượng.
“Động vào thê tử của bổn Thiếu Chủ, chết không hết tội!” Trần An Vĩ nhàn nhạt liếc mắt, lời nói bình thản nhưng hống hách tới cực điểm.
Sở Thiên Nhã nghe lời nói của hắn, thấy hắn gọi mình là thê tử, trong lòng bất giác chảy xuôi một dòng nước ấm.
Sở Thanh Huy nghiến rằng gầm thét “Tiểu tử, đừng khinh người quá đáng, nếu không ngươi không gánh nổi đâu!”
“Vậy sao?” Trần An Vĩ nhàn nhạt lên tiếng, tiện tay ném về phía bọn hắn một viên Lưu Ảnh Ngọc.
“Ngươi đây là có ý gì?” Sở Thanh Huy lập tức bắt lấy, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên cảm giác bất an.
Trần An Vĩ thản nhiên ngó lơ, đem Nguyên Lực phong bế thính giác của Sở Thiên Nhã, thậm chí còn đưa hai tay lên che lấy đôi tai nhỏ xinh của nàng, khiến giai nhân nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
“Mau mở lên xem bên trong là gì?” Đông Phương Quảng Trung ở bên cạnh cũng đồng dạng cảm thấy bất an, lên tiếng hối thúc.
Sở Thanh Huy gật đầu, truyền Nguyên Lực vào bên trong.
Khối Lưu Ảnh Ngọc được cung cấp năng lượng, cấp tốc lóe sáng, một hình ảnh đập vào mắt hai người. Một khung cảnh mà có thề với trời đất, hai người bọn hắn cũng không thể nào quên.
“Cứu mạng… Đừng mà… Ai đó làm ơn cứu mạng…” Bên trong Lưu Ảnh Ngọc truyền ra âm thanh la hét, hoảng loạn cùng khung cảnh đẫm máu của nhiều người.
Trong khung cảnh truyền ra, bọn hắn nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên hờ hững vô tình, hắn đi đến từng cái thanh lâu trên khắp đại lục, thẳng tay tàn sát mọi người từ chủ tới tớ tại chi nhánh đó, còn khách thì đuổi đi hết.
Chưa dừng lại ở đó, thiếu niên này lại tiếp tục tiến về phương hướng một gia tộc. Là Đông Phương gia!
Sở Thanh Huy nhìn tới đây, e dè nhìn sang bên cạnh, phát hiện Đông Phương Quảng Trung sắc mặt đã âm trầm tới cực điểm, sát khí dần hội tụ.
Nhưng tình cảnh tiếp theo mới chính là thứ khiến hắn phải tê dại.
“Ngươi là ai?” Từ Lưu Ảnh Ngọc truyền ra âm thanh trầm thấp của một lão giả, hắn chính là Đại Trưởng lão của Đông Phương gia, lúc này trước mặt hắn là thiếu niên kia.
Thiếu niên không trả lời, ngược lại hội tụ lực lượng, một khung cảnh khủng bố như ngày tận thế diễn ra.
Vô tận mũi kích và mũi tiễn được hội tụ từ năm loại Nguyên Lực Thuộc Tính bỗng chốc từ trên trời lao xuống, không một lời báo trước, không một dấu hiệu, thản nhiên mà vô tình.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngoài Đại Trưởng lão phản ứng đủ nhanh điều động Nguyên Lực hộ thân, còn lại toàn bộ Đông Phương gia đều bị chôn vùi.
“Ngươi…” Bất quá, Đại Trưởng lão cũng không thể tránh khỏi bị trọng thương, kết cục là bị thiếu niên giết chết.
Khung cảnh tới đây thì ảm đảm dần, mà Lưu Ảnh Ngọc cũng bị phá vỡ. Sở Thanh Huy trong lòng không nhịn được nảy sinh cảm giác e sợ. Mà Đông Phương Quảng Trung ở bên cạnh cũng không mấy dễ chịu, gương mặt vặn vẹo như lệ quỷ, ánh mắt như muốn giết người xem lấy Trần An Vĩ.
Hiển nhiên bọn hắn đã biết thiếu niên bên trong Lưu Ảnh Ngọc chính là tiểu tử trước mặt này.
Sở Thiên Nhã nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, thắc mắc hướng Trần An Vĩ hỏi “Ngươi cho bọn hắn xem cái gì mà biểu hiện bọn hắn đặc sắc vậy?”
Trần An Vĩ lúc này mới giải trừ phong bế thính giác cho nàng, mỉm cười nói “Một vài thứ không đáng lưu tâm, nàng đừng để ý!”
Sở Thiên Nhã bĩu môi, bất quá cũng không nói gì thêm.
“Tiểu tử ngươi muốn chết!” Ở phía bên này, Đông Phương Quảng Trung rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, bùng phát toàn lực lao về phía Trần An Vĩ.
Tiểu tử này như có thù oán gì với Đông Phương gia của hắn, diệt đi từng cái chi nhánh thanh lâu của gia tộc thì cũng thôi, lại thẳng tay tàn sát tộc nhân của hắn, gia chủ như hắn làm sao có thể nhịn?
Sở Thanh Huy nhìn thấy Đông Phương Quảng Trung ra tay, bắt đầu do dự xem có nên hỗ trợ hay không?
Dù sao thứ hắn sợ không phải tên này, mà là nội tình của Đông Phương gia. Bất quá hiện tại Đông Phương gia toàn diệt, chỉ còn một mình gia chủ như Đông Phương Quảng Trung cũng không làm nên được trò trống gì.
Đông Phương Quảng Trung đương nhiên nhìn thấy, nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng để ý tới Sở Thanh Huy, hắn phải giết tiểu tử này trả thù cho gia tộc.
Trần An Vĩ ngáp dài một tiếng, không dài dòng trực tiếp búng tay một cái.
“Không ổn!” Đông Phương Quảng Trung cảm nhận được mình vừa bước vào một vùng lĩnh vực nào đó cực kì mạnh mẽ, nhiệt độ toàn thân bắt đầu tăng cao.
Cấp tốc kết ấn, hắn muốn dùng thân pháp ra khỏi nơi đó, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói hờ hững như tử thần đòi mạng.
“Làm ác nhiều rồi, trả giá đi thôi!”
-------------
Tác mong anh em thông cảm, tác đã cố gắng ra chương mỗi ngày, nhưng mà công việc mang tính chất đặc thù nên phải hơn 8h tối tác mới có thời gian rảnh, vì thế ra truyện cũng lâu.
Tác cũng cảm ơn anh em đã ủng hộ a!
P/s: Tác cũng đã chỉnh sửa lại một số chi tiết ở chưởng 250 bị sai, anh em có thể đọc lại nha. Trần An Vĩ thực ra còn ba loại Nguyên Lực Thuộc Tính phải luyện chứ không phải hai nha!
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言