Ôm lấy tiểu giai nhân trong lòng, Trần An Vĩ ra hiệu Sở Thiên Nham áp giải Sở Thanh Huy và những kẻ có liên quan tới sự việc năm đó ra tộc biên, đồng thời cũng không quên khống chế Nguyên Hải Tâm của bọn hắn.
Chỉ cần bọn hắn một biểu hiện khác thường, Trần An Vĩ không ngại kích nổ Nguyên Hải, biến bọn hắn thành thi thể mãi mãi.
Lúc này, hắn mới nhìn đến Sở Thiên Nhã như con mèo nhỏ vừa khóc vừa dụi dụi đầu vào lồng ngực của mình.
Khẽ vuốt mái tóc dài của giai nhân, hắn kiên nhẫn ngồi chờ đợi.
“Tiểu Vĩ… hức… liệu rằng… hức… phụ mẫu của ta có trách ta không?” Ngồi được một lúc, khi tiếng nấc nghẹn của giai nhân giảm đi cũng là lúc nàng lên tiếng.
“Đành rằng ta cứ mãi hận bọn chúng, trực tiếp giết chết bọn chúng thì bây giờ đâu phải khó chịu như thế này?
Trần An Vĩ mỉm cười, hôn nhẹ lên mái tóc dài mượt của nàng, khẽ thủ thỉ “Ngốc, phụ mẫu của nàng dưới Hoàng Tuyền cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi của họ chìm đắm trong thù hận, nàng làm như vậy hai người họ đương nhiên vui mừng!”
Sở Thiên Nhã ngước nhìn hắn, bất giác hỏi “Thật không?”
“Đương nhiên là thật!” Trần An Vĩ gật đầu, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm trên má của nàng, ánh mắt tràn ngập cưng chiều cùng thương xót.
Sở Thiên Nhã tâm tình rung động khi nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong đầu vô thức nhớ lại từng chuyện xảy ra giữa hai người.
Hắn tuy bá đạo chiếm hữu cơ thể nàng, nhưng lại từng bước dùng sự ôn nhu dịu dàng của mình mà xâm nhập vào trái tim nàng, lo lắng cho nàng từng chút một, thậm chí giải quyết luôn cả chuyện giữa nàng và Sở gia.
Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, nàng vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, khẽ nâng môi hôn lấy đôi môi thô ráp của hắn.
Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn một màn này, không nghĩ một nữ tử lạnh lùng như Sở Thiên Nhã lại có thể làm ra hành động này.
Bất quá, được giai nhân dâng hiến, hắn đương nhiên không từ chối, cái lưỡi như tiểu xà một lần nữa vươn ra trực tiếp xông phá khoang miệng nhỏ của giai nhân, chiếm đoạt từng chút hương tân ngọc dịch của nàng.
“Ưm…” Sở Thiên Nhã toàn thân mềm nhũn, ôm lấy nam nhân mặc cho hắn bày bố.
Trần An Vĩ ngựa quen đường cũ, hai tay cũng không chịu để yên mà bắt đầu luồn vào bên trong y phục của nàng, bắt lấy hai bên bầu ngực sữa mà xoa nắn, biến nó thành muôn hình vạn trạng.
“Ưm… chúng ta vào bên trong được không?” Sở Thiên Nhã đứt quãng truyền âm.
Nàng và hắn hiện tại vẫn còn ở nội viện Sở gia, nơi người người ra vào tấp nập, nàng không muốn ai nhìn thấy cảnh thân mật của nàng với nam nhân của mình.
Trần An Vĩ mỉm cười, nhẹ động lấy ý niệm, thoáng cái đã đưa nàng vào Bát Diện Thạch, tiến vào bên trong Nhã Vĩ Điện.
Bế giai nhân theo kiểu công chúa, Trần An Vĩ một lần nữa đè ép thân người lên người nàng, nhắm ngay đôi môi kiều diễm mà hôn xuống, hai tay thuần thục mà gỡ lấy từng mảnh y phục trên người nàng.
Rất nhanh sau đó, cỗ ngọc thể trắng muốt mê người của giai nhân đã lộ ra trước mắt hắn.
Trần An Vĩ nhìn đến mê mẩn, đặc biệt là hai địa phương thần bí có thể khiến bất kì nam nhân nào cũng phải điên đảo kia.
“Tất cả chúng nó đều là của ngươi!” Sở Thiên Nhã khóe miệng cong lên, kéo tay hắn đặt lên một bên gò bông đào của mình, động tình nỉ non nói.
“Bảo bối, nàng làm ta nghiện chết!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, lại một lần nữa khóa chặt đôi môi đỏ mọng của Sở Thiên Nhã, một tay xoa nắn đôi gò bông đào thành muôn hình vạn trạng, một tay tiến xuống phía dưới thảm cỏ xinh xắn mà trêu chọc.
Trêu chọc một hồi, Trần An Vĩ mới buông tha cho nàng, mỉm cười trêu chọc “Vừa mới gặp nhau hai lần mà đã cho ta nhìn thấy hết thế này, nàng không ngượng sao?”
Sở Thiên Nhã lườm hắn một cái, yêu kiều hứ một tiếng “Hứ, chẳng phải do ngươi sao? Bá đạo chiếm lấy cơ thể ta, bây giờ còn nói?”
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ bật cười, cắn cắn một bên tai của nàng thủ thỉ “Thiên Nhã, nàng gả cho ta nhé?”
Sở Thiên Nhã nhẹ run, yêu kiều nói “Cả cơ thể lẫn trái tim đều bị chàng chiếm hết, thiếp còn có thể từ chối được sao?”
Dứt lời, nàng dùng sức lật người hắn, đảo khách thành chủ, đặt hắn nằm ngửa cho côn thịt dựng thẳng, hai chân tách ra để lộ tiểu nguyệt đã rỉ nước từ bao giờ, khẽ điều chỉnh vị trí rồi ngồi xuống.
“Ưm… nó vào rồi…” Tiểu huynh đệ của hắn một đường thẳng tiến, đâm vào u cốc mềm mại nóng ấm của nàng khiến Sở Thiên Nhã không nhịn được rên lên một tiếng nỉ non.
Trần An Vĩ bị hành động của nàng làm cho kích thích, côn thịt lại lớn hơn một vòng.
Sở Thiên Nhã mỉm cười nhìn hắn, hạ thân bắt đầu chuyển động lên xuống.
Bạch! Bạch! Bạch!!!
Từng nhịp nhấp hông chầm chập của giai nhân đều khiến tiểu huynh đệ của hắn được bao trùm trong vô vàn vách thịt mềm mại của nhục động.
Nằm im tận hưởng xúc cảm sung sướng mà giai nhân đem lại, Trần An Vĩ nhếch miệng cười tà, hai tay bất chợt vươn ra.
“Á… đừng mà…” Sở Thiên Nhã cũng đang tận hưởng sự ấm nóng và cứng chắc của thanh hung khí kia, chợt một cảm giác nhột nhột truyền về khiến nàng không nhịn được rên lớn một tiếng.
Cắn lên ngực nam nhân một cái cho bõ ghét, nàng tiếp tục nhấp hông lên xuống.
Hóa ra Trần An Vĩ lúc này đang đưa tay vuốt ve hai bên xương cánh bướm của nàng, thỉnh thoảng lại cù vào sống lưng khiến Sở Thiên Nhã không ngừng run rẩy, hạ thân bị kích thích bất chợt cũng liên tục siết chặt.
“Hứ, đáng ghét! Thiếp cho chàng biết tay!” Sở Thiên Nhã bị hắn liên tục trêu chọc bộ vị mẫn cảm nhất của cơ thể, yêu kiều hứ một tiếng, tốc độ nhấp hông lập tức tăng nhanh.
Phạch! Phạch! Phạch!!!
Từng tiếng va chạm da thịt đầy ái muội vang vọng khắp Nhã Vĩ Điện, xen lẫn với đó là tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân tạo ra một khung cảnh dâm mĩ tới cực hạn.
“A… thiếp ra…” Sở Thiên Nhã rùng mình, hạ thân liên tục bắn ra thánh thủy.
Ngả người vào lồng ngực nam nhân, tay vân vê đầu núm của hắn, u oán nói “Làm sao chàng có thể khỏe như vậy chứ?”
Nàng nghĩ rằng với tư thế cưỡi hắn như cưỡi ngựa này, nàng hoàn toàn nắm thế chủ động, có thể khiến nam nhân này thất thủ mà buông cờ đầu hàng. Nào ngờ nàng đã lầm, hắn còn chưa bắn lần nào mà nàng đã bị chính mình làm cho lên đỉnh ba lần.
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười tà, vỗ mông nàng một cái khiến chúng nảy lên từng đợt “Cho chừa cái tội dám thánh thức phu quân!”
Ôm lấy vòng eo của thê tử bảo bối, hắn giữ nguyên tư thế của nàng, hạ thân đẩy mạnh tốc độ, như một chiếc máy khâu liên tục ra vào bên trong tiểu nguyệt của nàng.
“Á… ưm… phu quân tha cho thiếp…” Sở Thiên Nhã bên dưới vừa hứng chịu cảm giác xâm chiếm đầy dũng mãnh của phu quân, sau lưng lại bị hắn liên tục trêu chọc sống lưng, nàng liên tục rên rỉ.
Trần An Vĩ còn chơi ác, khóa chặt môi không cho nàng rên thành tiếng, hạ thân tiếp tục thúc nhanh.
“Ưm… phu quân đáng ghét…” Sở Thiên Nhã bị hắn khóa môi, chỉ còn biết truyền âm.
“Bảo bối, ta sắp ra đây!” Trần An Vĩ nhấm mút đôi môi của giai nhân, hạ thân dồn sức chạy nước rút.
“Ra đi phu quân, bên trong thiếp là của chàng!” Sở Thiên Nhã động tình rên rỉ nói.
Trần An Vĩ dồn sức cho từng đợt nhấp cuối cùng, côn thịt liên tục ra vào bên trong hạ thể nàng, cuối cùng gồng người thúc mạnh, bắn từng dòng sinh mệnh nóng hổi vào tận cùng hoa tâm của thê tử bảo bối.
“Ưm… ấm quá… nhiều quá…” Sở Thiên Nhã thở hổn hển nằm trên người hắn, tay khẽ day nhẹ núm vú của nam nhân, nỉ non nói.
Trần An Vĩ đặt nàng nằm bên cạnh, khẽ vuốt ve tấm lưng trần giúp nàng tận hưởng cảm giác của đoạn cao trào. Hơn ai hết, Sở Thiên Nhã khi được hắn vuốt ve tấm lưng trần, toàn thân liền rùng mình một cái, sung sướng thật khó tả!
Sở Thiên Nhã nép vào người hắn như con mèo nhỏ, nũng nịu “Phu quân, thiếp muốn chàng ngủ cùng thiếp!”
Trần An Vĩ mỉm cười hôn lên mái tóc đen tuyền được tô điểm chút xanh nhạt phía đuôi của nàng, nhẹ giọng thủ thỉ “Đương nhiên là được!”
Dứt lời liền chu đáo kéo chăn phủ kín lên cơ thể trần trụi của Sở Thiên Nhã, biến nàng thành con sâu nhỏ mà ôm chặt.
Sở Thiên Nhã hưởng thụ sự chăm sóc của nam nhân nhà mình, hai mắt lim dim dần chìm vào giấc ngủ.
…
Trần An Vĩ ngủ cùng với thê tử bảo bối của mình một giấc, tỉnh dậy liền đưa nàng ra ngoài, vì nàng nói có chuyện cần làm.
Hắn vừa nghe liền biết là loại chuyện gì, bất quá cũng không lên tiếng ngăn cản, vì dù sao hắn cũng muốn thê tử của mình được thoải mái hơn.
Lúc này đây, tại nội điện của Sở gia…
“Chủ… ai ui…” Sở Thiên Nham được Trần An Vĩ gọi tới, vừa định lên tiếng gọi hắn thì lại bị Sở Thiên Nhã đá cho một cái, nằm chỏng gọng.
“Còn gọi chủ nhân? Hiện tại hắn là tỷ phu của ngươi!” Sở Thiên Nhã trừng mắt nhìn Thiếu Chủ của gia tộc mình, lên tiếng nói, ánh mắt tràn ngập tự hào.
“Ách…” Sở Thiên Nham và Trần An Vĩ cùng lúc giật giật khóe môi, ai mà biết được nàng đột nhiên lại làm ra hành động như vậy?
Bất quá, Sở Thiên Nham cũng không quá bất ngờ, liền hướng về Trần An Vĩ cúi đầu “Tỷ phu!”
“Được rồi!” Trần An Vĩ xua tay không để ý.
“Chẳng hay tỷ phu và tỷ tỷ gọi đệ tới đây có việc gì a?” Sở Thiên Nham lúc này mới thắc mắc hỏi.
Hắn vốn đang còn phải xử lý chuyện vừa rồi, những người liên quan tới chuyện phụ mẫu của biểu tỷ tuy không nhiều những lại chiếm hai phần ba số Trưởng lão hiện tại, vì thế không những hắn phải bố trí người áp giải những người này đến tộc biên, mà còn phải bố trí người đảm nhiệm vị trí Trưởng lão tiếp theo.
Về phần phụ thân của mình, dù bản thân không nỡ để ông ấy chịu khổ, nhưng hắn cũng hiểu đạo lý đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm, vì thế sau một hồi đả thông tư tưởng, phụ thân cuối cùng cũng đã lên đường.
Hiện tại, không biết biểu tỷ cùng tỷ phu gọi hắn đến đây là có chuyện gì?
“Chuyện của cha đệ, đệ không trách ta chứ?” Sở Thiên Nhã không vội trả lời mà lên tiếng hỏi một câu có vẻ không mấy liên quan.
Sở Thiên Nham khá bất ngờ vì câu hỏi này, bất quá rất nhanh lắc đầu “Phụ thân cấu kết người ngoài hại chết hai vị bá bá, tỷ không hận người thì thôi, đệ làm sao có thể trách tỷ?”
Sở Thiên Nhã gật đầu, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng luôn sợ rằng quyết định của mình sẽ ảnh hưởng tới tình cảm thân thiết của hai tỷ đệ, vậy nên mới hỏi câu này.
“Sở gia có quy định, chỉ cần trấn giữ tộc biên có thể lập công chuộc tội, bọn hắn đều có thể trở về. Đệ cũng không cần quá lo lắng!” Sở Thiên Nhã lại lên tiếng.
Sở Thiên Nham gật đầu, mỉm cười nói “Tỷ không cần lo cho đệ, đệ hiểu mà! Bất quá, tỷ vẫn chưa trả lời cho đệ biết chuyện tỷ cần đệ làm là gì?”
“Lần này gọi đệ tới, là muốn giao lại Sở gia cho đệ!” Gần như ngay lập tức, Sở Thiên Nhã đã lên tiếng.
Không đợi Sở Thiên Nham phản ứng trở lại, nàng đã đi đến khoác tay Trần An Vĩ, mỉm cười nói tiếp “Đệ đừng hòng từ chối, ta hiện tại đã là thê tử của tỷ phu ngươi, hiện tại chỉ muốn ngày đêm bên cạnh chàng!”
Trần An Vĩ mỉm cười vuốt ve mái tóc của nàng, ánh mắt cực kì cưng chiều.
Nhìn thấy biểu tỷ có biểu hiện hạnh phúc như vậy, Sở Thiên Nham cũng vui mừng, vì vậy cũng không từ chối “Vậy, đệ sẽ thay tỷ quản lý Sở gia, tuyệt không làm tỷ thất vọng!”
Sở Thiên Nhã lúc này mới hài lòng gật đầu.
Biết nam nhân còn nhiệm vụ do sư phụ giao cho, mà mình cũng cần phải ở lại Sở gia giúp Sở Thiên Nham bàn giao sự vụ, nàng dù rất luyến tiếc nhưng cũng đành lên tiếng nói hắn cứ lên đường.
Trần An Vĩ cũng không vội, ở lại cùng giai nhân quấn quýt thêm vài ngày rồi mới hài lòng rời khỏi Sở gian.
…
Bên trong Bát Diện Thạch…
Đúng hơn nên nói là bên trong thần trí của một tiểu giai nhân nào đó…
“Hừ, tên vô trách nhiệm…” Từng tiếng mắng chửi không ngừng vang vọng trong không gian, bất quá lại chẳng có ai nghe thấy.
Vùng không gian này gồm vô tận mảnh vỡ nằm lơ lửng giữa không trung, bên trong chúng nó có chứa ký ức của Tiểu Mỹ.
Có những ký ức đã được phục hồi hoàn toàn, hình ảnh bên trong có thể thấy được rõ nét. Lại có những mảnh vỡ chưa hoàn toàn phục hồi, hình ảnh bên trong lúc mờ lúc tỏ, hoặc thậm chí là không thể nhìn thấy.
Tại trung tâm vùng không gian đầy huyền ảo này, Tiểu Mỹ hay còn có tên thật là Lệ Sương Mỹ, đang ngồi xếp bằng, xung quanh nàng là từng mảnh ký ức về loại chuyện đầy ngượng ngùng nào đó.
“Nói giúp ta phục hồi thần trí mà tới được một lần!” Bực dọc hừ lạnh một câu, Lệ Sương Mỹ nhìn đến những mảnh ký ức này, càng nhìn gương mặt càng trở nên ửng đỏ.
Từng lần từng lần hắn ra vào bên trong nàng, từng lần phóng vô số sinh mệnh vào bên trong nàng, mà nàng lại thể hiện ra một mặt sung sướng như vậy.
Càng nhìn đến nó, nàng càng tức giận, muốn vung tay phá hủy chúng, để bản thân không nhớ tới loại chuyện ngượng ngùng này, nhưng bất kể dùng cách gì, nàng cũng vô pháp phá hủy được những mảnh vỡ ký ức này.
Như thể chúng hằn sâu trong tâm trí nàng, khiến Lệ Sương Mỹ dù thần trí chưa phục hồi cũng vô pháp quên đi những ký ức này. Hết cách nàng chỉ đành đem chúng đi cho khuất mắt.
“Đang xem lại ký ức về chuyện đó sao?”
Bất chợt lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc, giọng nói của tên nam nhân nào đó bị nàng chửi rủa từ nãy tới giờ.
“Hừ!” Lệ Sương Mỹ không nhìn tới hắn, cũng hông thèm trả lời, nhưng hai gò má lại ửng đỏ cho thấy nội tâm đang không bình tĩnh của nàng.
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười tà, hiện tại hắn ở ngoài lại đang cùng Tiểu Mỹ làm chuyện đó, dù ở bên trong này nàng có muốn không nhìn tới nó cũng vô dụng.
“Ngươi còn cười, đồ nam nhân tồi!” Lệ Sương Mỹ tức giận tới bộ ngực sữa run rẩy, biết không thể làm gì được tên này, nàng chỉ còn cách lên tiếng mắng chửi.
“Thật xin lỗi! Bấy lâu nay ta bận xử lý một vài chuyện nên không giúp nàng hồi phục được!” Trần An Vĩ nghe nàng mắng chửi, liền mặt dày kéo tay nàng lên tiếng.
Lệ Sương Mỹ nghe hắn nói vậy, tâm trạng tức giận cũng dần nguôi ngoai, bất quá vẫn không muốn để ý tới hắn.
Trần An Vĩ mỉm cười, dùng Hồn Lực của chính mình truyền sang cho nàng, giúp nàng phục hồi thêm một phần ký ức đã mất, thần trí vì vậy mà dần trở lại.
Cùng lúc đó, một mảnh ký ức đột nhiên trôi ngang qua khiến Lệ Sương Mỹ nhất thời đỏ bừng mặt, ánh mắt đầy ngượng ngùng liếc nhìn hắn…
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言