Chương 245: Khí Văn Sư có tiến triển

Thời gian này, bên trong Bát Diện Thạch…

Một nhóm nhất nam tam nữ đang ngồi chăm chú nhìn về hai khỏa cổ tự huyền bí lơ lửng trên không trung.

Dưới sự ảnh hưởng của chúng, không gian bên trong Bát Diện Thạch vậy mà rung động nhè nhẹ, thời gian cũng bị thay đổi liên tục. Nếu không phải tầm ảnh hưởng của chúng nó không rộng lắm, thì toàn bộ Bát Diện Thạch đã sớm bị phá hủy.

Chúng chính là Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn, hai loại Khí Văn mà Trần An Vĩ đã đạt được và nghiên cứu từ rất lâu, đến nay vẫn chỉ có thể nắm được ba phần.

Hai loại Khí Văn này vốn là do Đại Công Chúa Cổ Tự Tộc – Cổ Tự Huyền Trân dựa theo Thời Không Thánh Văn mà sáng tạo ra.

Trong đó Huyền Giới Văn tạo ra một vùng không gian mà người thi triển nắm toàn quyền thống ngự, kẻ địch rơi vào chỉ có một con đường chết.

Quỹ Tích Văn thì đem lại khả năng chưởng khống thời gian không kém gì một tu sĩ Thời Gian Hệ thực thụ.

Tuy nhiên, chúng nó cũng giống các loại Khí Văn khác, sức mạnh sẽ phụ thuộc vào thực lực của vị Khí Văn Sư thi triển nó, vì vậy nếu như ngươi không có thực lực, dù sở hữu bao nhiêu loại Khí Văn cũng vô dụng.

Mà nhất nam tam nữ kia không ai khác chính là Trần An Vĩ và tam vị công chúa Cổ Tự Tộc.

Vì Khí Văn cũng giống như Khôi Lỗi, Phù Chú hay Trận Pháp, đều có thể nghiên cứu những thứ sẵn có để tự mình học lấy nguyên lý bên trong.

Ngoài ra Khí Văn còn có thể trực tiếp hấp thu, đem nó khắc vào linh hồn của mình, từ đó cũng biết được cách thức hoạt động của loại Khí Văn đó.

Bất quá, nếu tiếp thu Khí Văn theo cách này, chỉ cần ngươi chết, những loại Khí Văn bị ngươi hấp thu sẽ được toàn bộ phóng thích ra ngoài, tạo cơ hội cho những kẻ khác tiếp thu.

Nhưng nếu nghiên cứu nó giống như cách đầu tiên, kể cả khi ngươi chết đi, chúng nó sẽ không rời ngươi nửa bước.

Trần An Vĩ và chúng nữ hiện tại dĩ nhiên là đang thực hiện theo cách đầu tiên, tuy thời gian có lâu một chút, nhưng hắn cùng các nàng sẽ đồng loạt sử dụng được hai loại Khí Văn hùng mạnh này.

May mắn cho Trần An Vĩ là hắn còn có Cổ Tự Đế Văn, đem lại khả năng trực tiếp sử dụng các loại Khí Văn tùy theo tu vi hiện tại của hắn, những loại Khí Văn cao cấp hơn cũng có tác dụng hỗ trợ nhất định.

Vì vậy nên chỉ trong ba năm trong Gia Tốc Trận, Trần An Vĩ ngày càng nắm rõ ràng quy luật vận hành của Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn hơn. Từ đó, dị tượng bắt đầu xuất hiện quanh người hắn.

Răng! Rắc!

Không gian xung quanh Trần An Vĩ bắt đầu rạn nứt, từng vùng hấp lực bắt đầu xuất hiện, điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khi trong Bát Diện Thạch về. Cùng với đó, vô số dòng thời gian liên tục xuất hiện, chúng nó tác động lên Trần An Vĩ khiến hắn liên tục già đi rồi trẻ lại.

“Phu quân!!!” Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư hốt hoảng nhìn tình cảnh này, ánh mắt tràn ngập lo lắng, muốn điều động lực lượng giúp hắn.

Cổ Tự Nguyên nhanh chóng ra tay ngăn cản “Đừng làm phiền hắn, đây là dị tượng xảy ra khi thuần thục Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn. Trước đây ta từng nhìn thấy Đại tỷ như vậy!”

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng vô thức cảm thấy lo lắng cho nam nhân này. Bởi tại thời điểm Đại tỷ sáng tạo ra Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn, dị tượng xảy ra cũng không phô trương như thế này.

Hai nữ nghe Nhị tỷ của mình không tiếp tục điều động lực lượng, nhưng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý tới việc khác, ánh mắt tràn ngập lo lắng vẫn một mực nhìn về phía nam nhân nhà mình.

Trần An Vĩ không hề biết xung quanh mình đã xảy ra những dị tưởng kì lạ, lúc này hắn đang nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi chảy khắp trán, đôi lúc khẽ cau mày dường như gặp phải điều gì đau đớn.

Từng dòng văn tự cổ lão từ hai loại Khí Văn cao cấp liên quan tới Thời Gian và Không Gian liên tục chảy về đại não, khảm nạm vào linh hồn khiến linh hồn hắn luôn đau nhức.

Nếu không phải bản thân có linh hồn cường đại, lại trải qua khảo nghiệm của Vô Thượng, Trần An Vĩ đã sớm ngất đi vì đau đớn.

Thời gian dần trôi, Trần An Vĩ sau một phen nghiên cứu cật lực cuối cùng cũng đã thuần thục được Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn, điều này vô tình khiến hắn có được những kiến giải rõ ràng hơn về không gian và thời gian.

Từ đó trở thành tu sĩ đầu tiên trong lịch sử giới tu luyện khi có thể xé rách không gian khi chưa đạt Nguyên Tông cảnh.

Trần An Vĩ vẫn trong trạng thái lĩnh ngộ, nhưng cơ thể đã làm theo bản năng, bàn tay liên tục điều động Khí Văn Chi Lực, vẽ ra từng nét từng nét một của Huyễn Giới Văn.

Mãi tới khi Huyễn Giới Văn hoàn chỉnh, nó lấp lóe bên cạnh hắn, một vùng không gian lấy hắn làm trung tâm cấp tốc mở rộng, bao trùm cả chúng nữ vào bên trong.

“Đây là…” Nhìn lấy vùng không gian trắng xóa trống rỗng bao phủ lấy mình, Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc hỏi.

“Đây là Huyễn Giới do Huyễn Giới Văn tạo ra!” Cổ Tự Nguyên ánh mắt ngưng trọng nhìn nam nhân nói.

Nam nhân này trưởng thành quá nhanh, mặc dù tu luyện cùng lúc Nguyên Lực, Hồn Lực, Thể Lực và cả Khí Văn Chi Lực, nhưng ở bất kì con đường nào hắn cũng đạt được thành tựu rất cao.

Nếu như ngày đầu tiên nàng gặp hắn, Trần An Vĩ chỉ mới là một Nguyên Vương cảnh, tu vi Khí Văn Sư chỉ đạt Bát Tinh Nguyên Sư, Thể Tu còn chưa đạt Tứ Chuyển, Hồn Tu lại càng thảm hại hơn.

Thì hiện tại, thời gian chưa qua bao lâu, hắn vừa đột phá Nguyên Hoàng Đỉnh Phong, vừa đột phá Tứ Chuyển Hậu Kỳ Thể Tu, Hồn Tu cũng đã đột phá Hư Huyễn Hậu Kỳ.

Và mới hiện tại, nàng rõ ràng cảm nhận được tu vi Khí Văn Sư của nam nhân này lại tăng lên khi hắn hoàn toàn thuần thục Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn. Hiện tại đã đạt Nguyên Hoàng Đỉnh Phong, bằng với tu vi Nguyên Tu rồi.

“Nói vậy nghĩa là phu quân hoàn toàn thuần thục Huyễn Giới Văn rồi?” Cổ Tự Ly ánh mắt tràn ngập tự hào nói, xém chút không nhịn được mà lao đến ôm lấy nam nhân nhà mình.

Cổ Tự Thư cũng mỉm cười tự hào.

Bất chợt lúc này, vùng không gian xung quanh các nàng cấp tốc biến đổi, đầu tiên là các loại động vật nhỏ xuất hiện, từng tiếng chim ríu rít reo vang khiến không khí thanh bình hơn.

Sau đó là một dãy núi dài đằng đẵng, một dòng nước chảy từ trên đỉnh núi xuống tạo thành một con thác hùng vĩ, phía dưới là một con sông nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy.

Dòng sông lại chảy về một cái hồ lớn, liên tục cung cấp nước sạch cho nó. Các loài cá cũng bắt đầu xuất hiện, tung tăng bơi lội trong dòng nước mát.

Tiếp theo đó là các loại cây cối rừng rậm bắt đầu xuất hiện, có những loài cây hoàn toàn xa lạ với nhận thức của chúng nữ, nhưng lại chỉ là cây bình thường không chứa chút Nguyên Lực nào.

Cạnh chiếc hồ lớn, một căn nhà gỗ nhỏ dần được tạo thành, nhìn đơn sơ nhưng lại vô cùng ấm cúng.

Khung cảnh hiện tại có thể nói không khác quá nhiều so với khung cảnh hiện tại của Bát Diện Thạch, chỉ khác là hoàn toàn không tồn tại chút Nguyên Lực nào, dường như hoàn toàn là khung cảnh của phàm nhân sinh sống.

Ngay sau đó, cánh cửa của căn nhà gỗ nhỏ đột nhiên bật mở, bước ra từ bên trong là từng vị tuyệt sắc giai nhân trên môi luôn nở nụ cười trăm hoa đua nở.

Tất cả các nàng đồng loạt nhìn về phía nam nhân vẫn nhắm nghiền mắt ngồi xếp bằng gần đó.

Cổ Tự Ly tam nữ chợt nhận ra, những nữ nhân đó không ai khác chính là các nàng và những tỷ muội khác.

Chợt lúc này, khung cảnh lại thay đổi, hay nói chính xác hơn là được thu nhỏ lại vô số lần, đủ cho các nàng có thể nhìn rõ khung cảnh ban này thực chất là một phần của một phiến lục địa rộng lớn mang tên Vạn Phúc Giới.

Bên ngoài còn có những thân ảnh đen kịch liên tục bay xung quanh nó, như thể đang làm nhiệm vụ bảo vệ cho Vạn Phúc Giới này.

“Kia là…” Nhìn thấy những thân ảnh đen kịch kia, ba nữ vô thức che lấy miệng nhỏ, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Trần An Vĩ.

Bởi vì thứ các nàng nhìn thấy chính là Trần An Vĩ, nhưng lại chìm trong một cỗ lực lượng nào đó kì lạ khiến ngoại hình của hắn cũng thay đổi, không còn là hình dạng nhân loại như bình thường.

Chỉ cần có bất kì thứ gì khả nghi tới gần phiến lục địa, muốn gây hại cho nó, tất cả “hắn” sẽ lập tức liên thủ tiêu diệt.

Tới đây, ba nữ lờ mờ hiểu ra được điều gì, Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư nước mắt chảy dài mà Cổ Tự Nguyên trong lòng tràn ngập phức tạp.

Nam nhân này…

Hắn thực sự yêu các nữ nhân của mình nhiều tới mức nào? Mà ngay cả một thế giới ảo cảnh do Huyễn Giới Văn tạo ra cũng có thể biến thành khung cảnh này?

Lý tưởng của hắn to lớn tới mức nào, lại có thể bất chấp tất cả dù có phải trở thành ác ma cũng muốn tiêu diệt đi tất cả chướng ngại vật chỉ để tạo ra một thế giới mang tên Vạn Phúc cho các nàng?

“Nam nhân này…” Không chỉ tam nữ, mà Hoàng Quân Dao ở phía xa nhìn thấy toàn bộ khung cảnh mà Trần An Vĩ dùng Huyễn Giới Văn tạo ra, tâm linh thoáng rung động.

“Tiểu Vĩ…” Mấy nữ khác đương nhiên cũng nhìn thấy, Thiên Nhiên Tuệ Nghi và Long Nhược Thủy càng là không kiềm được cảm động mà rơi lệ.

Mẫu nữ Bạch Băng Thanh mải nhìn đến ngơ ngẩn, không biết phải phản ứng ra sao. Chỉ có hai nữ Tiểu Mỹ và Thiên Nhi vẫn mải mê nô đùa không chú ý tới tình cảnh đang diễn ra.

Mà nhân vật chính của chúng ta, Trần An Vĩ vẫn không hề biết trong lúc mình lĩnh ngộ Huyễn Giới Văn đã vô tình tạo ra khung cảnh như thế này, càng lấy đi nước mắt cảm động của những bảo bối của hắn.

Mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra bất chấp sự cảm động của chúng nữ, khung cảnh do Huyễn Giới Văn tạo ra dần mờ nhạt, thay vào đó là từng luồng quỹ tích thời gian liên tục phát ra từ cơ thể Trần An Vĩ.

Quỹ Tích Văn lấp lóe trên tay, một luồng quỹ tích gia tốc thời gian dung nhập vào Gia Tốc Cung, đem khả năng gia tốc của nó nâng cao lên một chút, hiện tại đã có thể gia tốc gấp 25 lần thời gian thực.

“Không tệ!” Lúc này, Trần An Vĩ mới dần thoát khỏi trạng thái lĩnh ngộ, cảm nhận được thời gian trong Bát Diện Thạch đã được gia tốc nhanh hơn, hắn hài lòng mỉm cười.

Đây chỉ là do hắn vừa lĩnh ngộ được Quỹ Tích Văn nên chỉ có thể nâng cấp Gia Tốc Cung lên một khoảng nhỏ, sau này thực lực tăng lên, Quỹ Tích Văn thậm chí có thể giúp hắn gia tốc thời gian gấp 100 lần và có thể cao hơn nữa.

Bất chợt lúc này, hai bên cánh tay đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại khiến Trần An Vĩ đưa mắt nhìn.

Nhìn thấy Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư hai nữ đồng loạt ôm hắn, đầu nhỏ vùi vào lòng hắn như con mèo nhỏ, Trần An Vĩ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bên tai lại vang lên tiếng khóc.

“Hức… hức…”

Vội vàng ôm lấy hai nữ vào lòng, nhẹ hôn lên trán các nàng một cái, ôn nhu nói “Sao vậy bảo bối của ta, sao các nàng lại khóc?”

“Hức… bọn thiếp vừa nhìn thấy Huyễn Giới mà chàng vừa tạo ra…” Hai nữ mếu máo nói.

Trần An Vĩ lúc này bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra trong lúc lĩnh ngộ Huyễn Giới Văn, tâm trí hắn vô tình nghĩ tới điều hắn luôn mong muốn dành cho chúng nữ, nên Huyễn Giới do hắn tạo ra cũng vô tình bị ảnh hưởng.

“Ngoan, đừng khóc nè, các nàng có một phu quân biết thương yêu mình như vậy, nên vui mới phải chứ?” Trần An Vĩ mỉm cười nói, đưa tay lau nước mắt cho hai vị công chúa của hắn.

“Hưm vì quá vui nên mới khóc chứ bộ!” Hai nữ đồng loạt hờn dỗi làu bàu.

“Haha, được được là ta sai!” Trần An Vĩ bật cười trước biểu hiện dễ thương của các nàng, dịu dàng thủ thỉ “Các nàng đều là tâm can bảo bối của ta, được nhìn thấy nụ cười của các nàng mới chính là điều khiến ta mãn nguyện nhất!”

Lời nói của hắn tuy không lớn, nhưng lại có thể khiến cho chúng nữ đang có mặt trong Bát Diện Thạch nghe rất rõ ràng.

Hai nữ Cổ Tự Ly cảm động không thôi, nhẹ nhàng dâng hiến môi thơm cho nam nhân mình yêu nhất cuộc đời này. Trần An Vĩ đương nhiên không chối từ, tận tình hưởng thụ nụ hôn của hai nữ.

Thiên Nhiên Tuệ Nghi cùng Long Nhược Thủy ở phía xa nghe lời nói của hắn mà tâm linh rung động mãnh liệt, trong lòng vô thức chảy xuôi một dòng nước ấm.

Mấy nữ khác cũng ngơ ngẩn vì câu nói chất chứa nhiều tình cảm của nam nhân, trong lòng đồng loạt cảm khái “Có một nam nhân như vậy, chẳng trách các nàng đều có thể hòa thuận mà hầu chung một chồng!”

“Bọn thiếp biết chàng có lý tưởng của riêng mình, nhưng bọn thiếp cũng muốn là người đồng hành cùng chàng!” Cổ Tự Ly sau khi hưởng thụ cái hôn của nam nhân, liền nghiêm túc nói.

“Vậy nên, chàng đừng tự gánh vác một mình, bọn thiếp sẽ luôn bên cạnh chàng!” Cổ Tự Thư cũng lên tiếng hưởng ứng.

Trần An Vĩ cảm động ôm lấy hai nữ, định hôn lên môi Cổ Tự Ly, nào ngờ bị nàng chặn lại trừng mắt nói “Chàng phải hứa đi!”

Nhìn qua Cổ Tự Thư cũng có biểu hiện tương tự, Trần An Vĩ chỉ còn biết gật đầu “Ta hứa với các nàng!”

Hai nữ nghe vậy mới hài lòng mỉm cười, để mặc nam nhân ngấu nghiến đôi môi kiều nộn của mình.

Sau đó, hai nữ đương nhiên không bỏ qua cơ hội làm nũng đòi hắn bày cho mình cách lĩnh ngộ Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn, đơn giản bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được rồi, chỉ điểm cho các nàng thì các nàng sẽ dễ dàng tu luyện hơn.

Trước đủ mọi sắc thái vô cùng dễ thương đến từ hai bảo bối, Trần An Vĩ rốt cuộc chỉ có thể đầu hàng mà chiều lòng hai nữ. Mãi cho tới khi cả hai tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, bắt đầu viết ra những nét đầu tiên của hai loại Khí Văn, Trần An Vĩ mới miễn cưỡng xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Đưa mắt nhìn đến Cổ Tự Nguyên bên cạnh mình, nhận thấy nàng dù nhắm mắt đã tọa, nhưng hai hàng lông mi vẫn mấp máy, tay khắc họa Khí Văn thì không vững, Trần An Vĩ liền biết nàng đang bị phân tâm.

Trong lúc lĩnh ngộ các loại Khí Văn, phân tâm là điều tối kỵ. Khắc họa Khí Văn để sử dụng cũng giống như viết chữ vậy. Chỉ cần sai một nét, ý nghĩa của nó đã hoàn toàn khác.

Khí Văn cũng như vậy, chỉ cần phân tâm một chút, nét chữ không chính xác sẽ khiến Khí Văn được viết ra có tác dụng khác biệt hoàn toàn so với loại Khí Văn gốc.

“Bình tĩnh nào, thả lỏng tinh thần, tập trung nào!” Theo đó, Trần An Vĩ cũng chẳng nghĩ nhiều mà liền tiến tới, vừa nhẹ giọng thủ thỉ vừa cầm lấy tay nàng, cùng nàng viết tiếp những nét cuối cùng của hai loại Khí Văn.

Cổ Tự Nguyên quả nhiên không hổ là Nhị tỷ của hai nữ, rất nhanh nàng đã trấn định trở lại, Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn cũng dần được hoàn thiện.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trần An Vĩ mới mỉm cười hài lòng rời khỏi Bát Diện Thạch.

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言