“Chào mừng đến với Nghinh Ông Đại Hội!”
Chúng nữ nghe qua lời nói của hắn, lại nhìn thấy khung cảnh phía dưới, trong lòng lập tức trở nên hứng thú.
Chỉ thấy nơi đây là một không gian vô cùng nhộn nhịp với từng đoàn người từ khắp nơi đổ về, trên tay họ cầm những chiếc lồng đèn hình cá voi làm từ nhiều loại giấy màu được thắp những ngọn nến lung linh.
Chính giữa quảng trường là một chiếc trống có đường kính khoảng hai thước, thân trống được làm từ một loại gỗ rất đẹp và cực kì cứng chắc. Mặt trống được thêu lấy hình ảnh một con cá voi to lớn.
Từng đoàn người cầm lấy chiếc đèn cá voi của mình, từng bước dạo quanh chiếc trống, ánh mắt tràn ngập thành kính như thể bọn hắn cực kì tôn trọng nó.
Chúng nữ nhìn thấy người tham dự lễ hội không chỉ có phàm nhân, mà còn có cả tu sĩ cũng đến góp vui, cũng đồng dạng là một bộ cực độ thành kính.
“Phu quân, Nghinh Ông Đại Hội này là gì vậy?” Lần đầu nghe qua cái tên này, chúng nữ không ít người có cùng thắc mắc hỏi.
Trần An Vĩ cũng không giấu giếm, liền nói “Lịch sử ghi nhận, phàm nhân nơi này mỗi lần ra khơi đánh cá kiếm sống, đều được sự bảo hộ của một loài cá cực kì to lớn.”
“Nhờ sự bảo hộ của nó, bọn hắn mới có thể an toàn trở về, còn thu lại rất nhiều cá để làm thức ăn. Vì vậy để nhớ ơn sự giúp đỡ của nó, bọn hắn đã lập ra Nghinh Ông Đại Hội.”
Nói tới cũng thật trùng hợp, trong một lần đi lịch luyện vài năm trước, Trần An Vĩ vô tình tìm ra nơi này, một làng chài ven biển có diện tích cũng khá lớn. Vì thế mà vô tình biết được Nghinh Ông Đại Hội này.
Nghinh Ông Đại Hội này vậy mà có cùng tên với lễ hội Nghinh Ông hay tổ chức ở đất nước của hắn, không những thế chúng còn có không ít điểm chung.
“Nghinh Ông Đại Hội được tổ chức mỗi hai năm một lần, gồm hai lễ nghi chính là Thượng Kỳ Lễ và Cầu An Lễ.” Trần An Vĩ lại lên tiếng giải thích cho chúng nữ.
Khi Thượng Kỳ Lễ diễn ra, tất cả những người tham dự sẽ dùng đèn lồng cá voi của mình quây quần bên chiếc trống kia, chờ đợi người chủ trì đánh lên ba hồi trống, rồi tất cả sẽ cùng nghe Cầu An Sớ.
Cầu An Lễ sẽ diễn ra ngay sau đó, Cầu An Sớ vang lên với mục đích là cầu bình an cho những chuyến đánh cá sắp tới, cầu phúc cho những con dân miền biển, đồng thời tưởng nhớ những người không may bị nạn.
Ngay sau đó, Cầu An Sớ sẽ được người chủ trì đốt lên, đồng thời đem những chiếc đèn lồng thả xuống biển.
Theo quan niệm của người dân nơi này, tiếng trống Thượng Kỳ sau khi được vang lên sẽ cùng với Cầu An Sớ theo những chiếc đèn lồng xua tan đi những xui xẻo và vận hạn trên biển, đem phước lành tới cho mọi nhà.
“Sắp tới lúc Thượng Kỳ Lễ diễn ra rồi, chúng ta cùng xuống tham gia đi!” Dẫn chúng nữ hạ xuống gần quảng trường, Trần An Vĩ lên tiếng đề nghị.
“Nhưng chúng ta không có đèn, làm sao có thể tham dự?” Chúng nữ xôn xao hỏi.
“Đừng lo, vi phu đã chuẩn bị sẵn cho mỗi người các nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười phất tay nhẹ một cái, hàng loạt chiếc đèn lồng liền xuất hiện trong tay từng người.
Mỗi chiếc đèn mang một màu sắc riêng biệt tương ứng với đặc trưng của chúng nữ, còn được Trần An Vĩ tỉ mỉ trang trí theo sở thích của các nàng, ngọn nến bên trong cũng được hắn thắp lên sẵn.
Chúng nữ nhìn chiếc đèn lồng trên tay, cảm nhận tình yêu của phu quân nhà mình, trên môi liền nở nụ cười như trăm hoa đua nở, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn hắn, tất cả cảm động dồn nén lại bằng một câu “Cảm ơn chàng!”
Trần An Vĩ mỉm cười, dẫn chúng nữ hòa cùng dòng người tiến vào quảng trường, quây quần bên chiếc trống.
Không để hắn cùng chúng nữ chờ lâu, rất nhanh một vị lão nhân râu tóc bạc trắng, toàn thân mặc một bộ y phục truyền thống màu xám tro liền bước lên bục, khẽ hắng giọng:
“Lão phu tự Ngư Diễn được mọi người trong thôn gọi là Ngư Lão, thay mặt Nghinh Ông Thôn đa tạ quan khách khắp nơi đã tề tựu cùng thôn chúng ta tổ chức Nghinh Ông Đại Hội năm nay!”
“Không để mọi người chờ đợi, Thượng Kỳ Lễ năm nay sẽ chính thức bắt đầu!” Ngư Lão hô lớn một tiếng, tay cầm chắc chiếc dùi trống, dùng toàn lực đánh mạnh vào mặt trống.
Đùng! Đùng! Đùng!!!
Cùng với đó, mọi người đồng loạt ngồi bên chiếc trống, một bộ nghiêm túc như chờ đợi điều gì đó.
Ngư Lão một lần nữa hắng giọng, trên tay cầm lấy một cuộn giấy được ghi chú chỉn chu ba chữ “Sớ Cầu An”.
Trần An Vĩ và chúng nữ hòa cùng dòng người, vừa nghe Cầu An Sớ, vừa cầu nguyện cho những dự định sắp tới của mình được hoàn thành, mọi điều may mắn sẽ tới với mọi nhà.
Phừng!
Ngư Lão đọc xong, Cầu An Sớ cũng được đốt lên, và trong tiếng hò reo của trẻ nhỏ và người dự lễ, từng chiếc lồng đèn được thả xuống biển, mang theo hi vọng và niềm tin của cả phàm nhân và tu sĩ về một tương lai thuận lợi hơn.
Tiếp theo là một phần không thể thiếu trong các lễ hội, chính là đồ ăn ngon.
Nghinh Ông Đại Hội cũng không ngoại lệ, từng món ăn ngon liên tục được bày biện trên một chiếc bàn lớn, đủ cho mọi người cùng ăn. Nào là tôm, cua, mực, cá các loại.
Vì là thức ăn của phàm nhân, nên tu sĩ không có quá nhiều lợi ích khi hấp thu chúng, bất quá chúng nữ vẫn rất hưởng thụ cảm giác này.
“Phu quân, hay sao này chàng thu lấy tỷ muội nào đó biết trù nghệ đi?” Như đạt thành ăn ý, chúng nữ nháy mắt với Trần An Vĩ, ý vị thâm trường nói.
Phốc!
Trần An Vĩ đang ăn cũng xém chút chết sặc, ánh mắt cổ quái nhìn lấy chúng nữ.
“Có một người biết nấu ăn ngon cũng tốt mà, khi rảnh rỗi chúng ta đều có thể tận hưởng mĩ vị không phải sao?” Chúng nữ đồng loạt tỏ ra vô tội nói.
“…” Trần An Vĩ chỉ biết câm nín, chúng nữ nói không sai nhưng mà tại sao nghe có vẻ cứ kì lạ thế nào.
“Các nàng nói cũng có lý, trên thế gian tồn tại một chức nghiệp tên là Trù Sư, nói cho trắng nghĩa là đầu bếp chính hiệu, món ăn của bọn hắn làm ra không những rất ngon mà còn hỗ trợ tu luyện. Công tử cũng nên suy xét nha!” Ảnh Nhi vậy mà lên tiếng tán đồng suy nghĩ của chúng nữ.
“Ách… mọi chuyện nên tùy duyên đi haha!” Trần An Vĩ cười khan nói.
Hắn dù có muốn cũng không thể nha, hiện tại còn chưa gặp được một vị Trù Sư nào, đừng nói tới việc thu vào hậu cung.
Tạm thời gác lại những chuyện này, Trần An Vĩ lại cùng chúng nữ tận hưởng không khí lễ hội trong vài ngày trước khi trở về Nhật Nguyệt Học Viện.
Lục Thanh Vân, Lục Thanh Huyền và Trần Yên Nhiên sau một thời gian bế quan trong Bát Diện Thạch, hiện tại phải quay về gia tộc giúp hai vị phụ thân xử lý sự vụ.
Á Huyền Ngân, Hồn Tử Huyên cũng không ngoại lệ. Mấy nữ khác dù muốn bầu bạn với hắn thêm cũng đành phải nuối tiếc trở về thế lực của mình giải quyết sự vụ.
“Lần này lễ hội vui quá, sau này chàng nhất định phải dẫn bọn thiếp đi nữa đó!” Chúng nữ trước khi rời đi xử lý công việc của mình, đều không quên làm nũng hắn một câu.
Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, đó cũng là mong ước của hắn. Đợi sau khi có thực lực cường đại rồi, những loại lễ hội này hắn sẽ bảo tồn hết.
Hắn cũng không quên giao lại số Kim Cốt Đan cho các nàng, chúng nữ cũng rất nhanh đã phân chia hết.
Trong đó, Bạch Phi Linh dù chưa phải nữ nhân của hắn nhưng lại có thương thế chưa hồi phục, được chúng nữ chia cho một viên.
Hồn Tử Huyên vì có bí pháp đặc hữu của Hồn Tộc có thể tồn tại ở dạng linh hồn ngay cả khi mất đi cơ thể, cảm thấy không cần thiết phải có Kim Cốt Đan nên đã chủ động nhường cho các tỷ muội khác.
Trước suy nghĩ của nàng, Trần An Vĩ cũng cảm thấy có lý, bất quá trong lòng lại âm thầm dự định sau này khi Kim Cốt Đan có dư một chút sẽ để nàng luyện hóa nó.
Hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi dường như rất được chúng nữ ưu ái, vì sở hữu Song Thân Nhất Thể, loại thể chất tuy hai mà một nên cũng được chúng nữ giao cho một viên Kim Cốt Đan.
Chỉ cần khi luyện hóa nó, hai nữ ở trạng thái dung hợp thì khi tách ra các nàng vẫn có Kim Cốt chẳng khác gì hai người cùng luyện hóa.
Còn lại 7 viên Kim Cốt Đan, chúng nữ cũng không tranh giành, ngược lại đều đồng ý để cho chúng nữ có thực lực yếu hơn một chút luyện hóa trước. Cứ như vậy, các nàng một lần nữa làm cho Trần An Vĩ cảm thấy mình là nam nhân may mắn nhất trên đời.
Trở về Nhật Nguyệt Học Viện, việc đầu tiền Trần An Vĩ làm đương nhiên là đưa Hàn Uyển Dư đến gặp Nhật Nguyệt Nhị Lão, dù sao hai người cũng đã rất lo lắng cho nàng.
Nhìn thấy nàng hoàn hảo vô khuyết xuất hiện trước mặt, thực lực lại còn có xu hướng tăng lên, Nhật Nguyệt Nhị Lão đương nhiên rất vui mừng.
“Tiểu tử ngươi làm không tệ!” Nhật Lão bật cười nói, hiển nhiên là rất hài lòng khi nhìn thấy Hàn Uyển Dư có tiến bộ.
Hai người luôn coi nàng như người thân, nghe thấy tin nàng gặp nguy hiểm đã rất lo lắng, nếu không phải tiểu tử này cố tình giấu không cho hai người biết, hai người đã sớm giải cứu nàng.
Bất quá cũng nhờ vậy mà nàng có thể trong họa đắc phúc, thực lực đột phá không nhỏ.
Trần An Vĩ cười cười nói “Tiểu tử cũng không làm gì nhiều, đều là nhờ tự bản thân nàng cố gắng!”
“Nhật Lão người đừng nghe chàng, nếu không nhờ có chàng, Uyển Dư cũng sẽ không có ngày hôm nay!” Hàn Uyển Dư khoác tay hắn, miệng luôn nở nụ cười, tự hào nói.
Nguyệt Lão giả vờ tức giận cốc đầu nàng nói “Nha đầu thối, lúc trước khi lão thân ta gán ghép ngươi với tiểu tử này thì luôn chối, bây giờ lại còn thay hắn tự hào?”
Hàn Uyển Dư lè lưỡi ôm lấy Nguyệt Lão nói “Nào có chứ, ta làm sao không biết Nguyệt Lão luôn đúng chứ!”
“Hừ, dẻo miệng!” Nguyệt Lão nghe nàng nói vậy, hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn đầy ý cười đã chứng tỏ tâm trạng đang cực độ vui vẻ.
“Được rồi, vậy còn nha đầu Lệ Sương Mỹ kia thế nào rồi?” Nhật Lão khôi phục lại vẻ nghiêm túc, hỏi thẳng vào trọng tâm.
Nghe câu hỏi của Nhật Lão, Nguyệt Lão cũng đồng dạng khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
Theo lý mà nói, ai làm Viện Trưởng cũng không phải việc mà hai người quan tâm, chỉ cần Nhật Nguyệt Học Viện vẫn luôn trường tồn và phát triển là được.
Bất quá, sự việc lần này thực sự nghiêm trọng tới mức hai người không thể bỏ qua, vì vậy trước đó mới đồng ý giúp Trần An Vĩ trấn an dư luận trong học viện.
Trần An Vĩ và Hàn Uyển Dư đưa mắt nhìn nhau, sau cùng cũng lên tiếng “Viện Trưởng đã khôi phục phần nào, tuy thần trí vẫn còn như một đứa trẻ, nhưng đã không còn nghiêm trọng như trước đó!”
“Tuy nhiên, để giúp Viện Trưởng khôi phục hoàn toàn, tiểu tử chỉ còn cách song tu giao hoan với nàng!”
Trần An Vĩ không chút do dự nói, hắn là nam nhân đã làm thì sẽ dám chịu, vì vậy tuyệt không giấu giếm.
“Cái gì?” Nhật Nguyệt Nhị Lão tròn xoe mắt nhìn nhau, hai người ngạc nhiên không phải bởi vì tiểu tử này và nha đầu Lệ Sương Mỹ đã song tu, mà điều khiến hai người ngạc nhiên chính là… tên này có đủ thực lực sao?
Phải biết rằng tu sĩ cảnh giới càng cao, nhục thân càng trở nên cứng cáp. Cho dù không phải Thể Tu thì nhục thân của Nguyên Tôn cảnh cường giả cũng cứng cáp hơn vô số lần so với nhục thân của một Nguyên Hoàng cảnh.
Thậm chí đối với nữ nhân, lớp màng tưởng chừng như mong manh kia cũng trở nên cứng cáp gấp vô số lần so với thanh hung khí kia.
Thế nhưng tiểu tử này vậy mà lại nói rằng hắn đã song tu với Lệ Sương Mỹ, nếu không phải Hàn Uyển Dư gật đầu xác nhận, hai người chắc chắn sẽ cười vào mặt Trần An Vĩ một trận.
“Được rồi, cứ làm những gì ngươi cảm thấy cần thiết, chuyện này cũng không phải hai bộ xương già chúng ta có thể xử lý. Mọi chuyện cứ để nha đầu kia khôi phục hoàn toàn rồi xử lý.” Nhật Lão sau chút bất ngờ liền lên tiếng nói.
“Đã làm thì phải chịu trách nhiệm!” Nguyệt Lão ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm nói.
Nàng cũng là nữ nhân, đương nhiên không hề thích loại chuyện quất mã truy phong, nếu không phải tin tưởng Trần An Vĩ không phải loại người đó, nàng cũng không đơn giản chỉ nói suông một câu như thế này.
Trần An Vĩ gật đầu chắc nịch “Chỉ cần một ngày là nữ nhân của ta, cả đời ta đều sẽ chăm sóc cho các nàng ấy!”
“Được rồi, trở về đi thôi!” Nhật Nguyệt Nhị Lão gật đầu, phất tay bảo hai người rời đi.
Trở về phòng, Hàn Uyển Dư liền cũng nam nhân tiến vào Bát Diện Thạch, cả hai quấn quýt thêm một chút thời gian trước khi nàng bắt đầu bế quan.
Trần An Vĩ cũng không nhàn rồi, hắn vừa nghiên cứu Đan Đế Chân Giải nâng cao trình độ Luyện Đan Sư vừa nghiên cứu Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn nâng cao trình độ Khí Văn Sư của mình.
…
Thời gian này, mọi việc trong tinh cầu vẫn luôn bình yên như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài vũ trụ lại không hề yên bình như vậy.
Bùm! Bùm! Bùm!!!
Hàng loạt vụ nổ phô thiên cái địa chấn động một vùng vũ trụ liên tục vang lên, vô số tiểu hành tinh bị vụ nổ bao trùm, hàng vạn sinh linh lâm vào cảnh diệt vong, ai oán lầm than không sao kể hết.
Trong tình cảnh đó, các thế lực từ những tinh cầu đồng loạt cử ra thám tử của mình nhằm điều tra rõ chân tướng của những vụ nổ bí ẩn xảy ra trong thời gian gần đây.
Chiến gia cũng không ngoại lệ, thám tử của bọn hắn nhanh chóng xuất hiện gần vị trí xảy ra vụ việc, cũng thu thập được nhiều tin tức quan trọng.
Theo lời một số nạn nhân may mắn còn sống sót, trong đám khói bụi có thể loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh được bao trùm trong một loại lực lượng bí ẩn màu đỏ máu.
Ngay sau đó tất cả những gì bọn hắn biết chính là hàng loạt vụ nổ xảy ra, nhấn chìm tinh cầu và vô số sinh linh vô tội.
Ngoài ra dựa theo lời bọn hắn, kẻ thủ ác phía sau có lẽ còn chưa lộ diện, bởi những vụ hủy diệt tinh cầu xảy ra liên tục và cùng lúc, điều này nói rõ là có một lượng lớn nhân thủ cùng tham gia vào việc này. Cũng nói lên rằng phía sau bọn hắn chắc chắn có kẻ chỉ huy.
Dựa vào thông tin khai thác được, không ít người đã liên tưởng tới một loại Đan Dược xuất hiện cách đây không lâu mang tên Phá Giới Đan.
Người phục dụng Phá Giới Đan cũng sở hữu lực lượng màu đỏ máu kì lạ, mà cảnh giới của bọn hắn cũng đột nhiên gia tăng một cách chóng mặt.
Không biết giữa hai vụ việc này có liên quan gì với nhau không, nhưng mọi việc vẫn đang được thám tử đến từ các thế lực dốc sức điều tra.
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言