Nhật Nguyệt Đại Lục một ngày này...
Mọi thứ vẫn diễn ra theo trật tự vốn có của nó, phàm nhân vẫn buôn bán giao thương, ai có thiên phú tu luyện thì tu luyện, tu sĩ cũng không trễ nải việc bế quan.
Trên một con phố nhỏ nằm tại địa phận Trần gia, một nhóm nhất nam đa nữ oanh oanh yến yến đi cùng nhau. Nam nhân anh tuấn ưu nhã đi cùng những vị mũ nhân cao quý có, diễm lệ có, nhí nhảnh có tạo thành một tổ hợp mãn nhãn hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Trên gương mặt từng người đều treo lấy nụ cười thật tươi chứng tỏ bọn hắn đang vô cùng vui vẻ. Mà nhìn thấy nam nhân đi đầu, ai ai cũng vui vẻ chào hỏi, những đứa tiểu hài đồng bạo dạn chạy tới trao lấy những chiếc bánh ngọt, chiếc kẹo vào tay chúng nữ.
“Oa! Đây là nơi ngươi sống sao? Thật đẹp!” Khung cảnh tuyệt đẹp đầy sinh động nơi đây khiến cho Tiểu Mỹ cùng Thiên Nhi phải bật thốt lên kinh ngạc.
Tiểu Mỹ vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên không thể nhớ ra bản thân mình cũng là người của Nhật Nguyệt Đại Lục. Bất quá kể cả khi nàng nhớ, sự kinh ngạc này vẫn sẽ tồn tại.
Bởi vì nàng sẽ vô pháp tưởng tượng ra một khung cảnh mà tu sĩ lại có thể chung sống hoà bình với phàm nhân.
Thiên Nhi thì khỏi nói, nàng đã rất lâu chưa ra ngoài, hiện tại cũng không tránh khỏi kinh ngạc. Mấy nữ khác lần đầu đặt chân đến Nhật Nguyệt Đại Lục như mẫu nữ Bạch Băng Thanh, Hoàng Quân Dao các nàng cũng đều rất kinh ngạc, miệng nhỏ đều há to trông rất khả ái.
Trở lại thời điểm một vài hơi thở trước…
“Chúng ta dường như không thân thiết tới nỗi có thể dạo phố cùng nhau?” Hoàng Quân Dao nghe hắn nói muốn đưa các nàng ra ngoài, lập tức trừng mắt lên tiếng.
Đó cũng là tiếng lòng của mẫu nữ Bạch Băng Thanh và Cổ Tự Nguyên các nàng. Các nàng mặc dù ở trong Bát Diện Thạch, cùng tu luyện, hay được hắn giúp đỡ, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi.
Hiện tại nghe hắn nói muốn dẫn các nàng đi chơi, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên. Dẫu sao hắn cũng là đi cùng với thê tử của mình, các nàng đi theo chẳng phải là làm bóng đèn sao?
Nào ngờ nam nhân này quá mức bá đạo, không thèm trả lời nàng mà lập tức dùng ý niệm đưa các nàng ra ngoài. Thậm chí còn dùng Tụ Nguyên Văn, Ngụy Lực Văn và Chuyển Nguyên Văn nhằm che đi khi tức của mấy người các nàng.
Cả Thiên Nhi cũng được hắn che giấu khí tức. Tiểu Mỹ thì được hắn dùng Di Hình Hoán Ảnh biến thành người khác, tránh bị học viên và lão sư của Nhật Nguyệt Học Viện phát hiện.
Nhớ rằng, trước đó Trần An Vĩ đã dùng thân phận của nàng để bế quan đó nha, hiện tại nếu để bọn hắn nhìn thấy nàng rong chơi thì không hay chút nào.
Về phần Bạch Băng Thanh và Long Nhược Thủy chỉ còn là linh hồn, Hồn Tử Huyên liền sử dụng một loại Pháp Bảo chuyên dụng của Hồn Tộc nhằm lưu giữ linh hồn của tộc nhân khi mất đi cơ thể.
Vì vậy hai nữ cũng không cần lo lắng có người hữu tâm phát hiện.
Bạch Phi Linh cũng tương tự được Trần An Vĩ sử dụng Di Hình Hoán Ảnh biến thành người khác, để nàng thoải mái dạo chơi.
Sau khi ra ngoài, Trần An Vĩ lập tức dẫn theo mấy nữ tới nơi này, không để cho các nàng có cơ hội từ chối nào.
Lại thêm chúng nữ dùng mọi biện pháp giữ chân, cuối cùng các nàng cùng đành đồng ý mà đi theo hắn.
Trở lại với tình cảnh hiện tại…
Trần An Vĩ mỉm cười xoa đầu hai tiểu giai nhân, khẽ nói “Các nàng thích không? Chỉ cần có ta ở đây, nơi này sẽ luôn như vậy!”
“Ừm! Ừm! Sau này ta cũng sẽ giúp Tiểu Vĩ bảo vệ nơi này!” Tiểu Mỹ gật gật đầu nhỏ, ngây ngô nói.
Trần An Vĩ và chúng nữ liền bật cười, tiếp tục dạo quanh khu phố nhỏ.
“Phu quân, chúng ta vào đây nhé?” Đến một tiệm nữ trang, chúng nữ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Trần An Vĩ, dĩ nhiên là muốn hắn cho phép các nàng tiến vào.
Trần An Vĩ đương nhiên không keo kiệt, dẫn chúng nữ vào để các nàng thoải mái lựa chọn.
Có câu nữ nhân luôn ưa thích làm đẹp, trang sức cũng là một phần không thể thiếu trong việc này, vì thế hắn cũng không ngăn cản các nàng làm gì. Dù sao các nàng càng đẹp thì hắn ngắm càng thích không phải sao?
“Là Trần Thiếu Chủ sao?” Bất chợt lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên bên tai khiến Trần An Vĩ phải chú ý tới.
Chỉ thấy ở gần đó, một vị nữ nhân đang đứng tại quầy giao dịch, nàng toàn thân diện một bộ y phục màu hoàng kim, trên ngực trái thêu một chiếc gia huy có khắc chữ Lương.
Cùng với đó là một vài họa tiết như rồng bay phượng múa vô cùng tinh xảo được thêu trải dài khắp bộ y phục, càng khiến cho nó thêm lộng lẫy.
Bất quá, bộ y phục kia lại chỉ như làm nền cho nhan sắc chim sa cá lặn của nữ nhân. Gương mặt trái xoan với ngũ quan tinh xảo vô cùng cân đối, mắt phượng mày ngài cong vút cùng đôi môi đỏ như son, mũi quỳnh tinh xảo nằm tại trung tâm tạo ra một dung nhan thực mĩ lệ.
Mái tóc đen nhánh pha chút trắng bạc được nàng búi cao bằng một chiếc trâm ngọc để lộ cần cổ trắng ngần như thiên nga càng tôn lên vẻ cao quý của nàng.
Mặc dù trên mặt vẫn còn tổn thương, nhưng khí chất cao quý của nàng lại không hề bị phai nhạt, mà ngược lại nó càng trở nên rực rỡ.
Nếu để so sánh, vẻ đẹp của nàng và những nữ nhân của hắn có thể xem như người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng đẹp vạn dặm có một, rất khó để so sánh.
Mà nói đến thân phận của nàng cũng không thấp, có thể mặc y phục hoàng kim của Lương gia, lại còn là nữ, không phải Tiểu Thư của Lương gia – Lương Gia Quỳnh thì có thể là ai?
“Là nàng! Gia Quỳnh Tiểu Thư cũng tới đây mua trang sức sao?” Trần An Vĩ lễ độ chào hỏi.
“Hihi, không phải, đây là chi nhánh trang sức của Lương gia chúng ta, Gia Quỳnh hôm nay nhân tiện có sự vụ tại nơi này!” Lương Gia Quỳnh cười duyên đáp lời.
“Ra là vậy!” Trần An Vĩ gật đầu.
“Phu quân, đây là ai nha?” Chúng nữ dạo quanh nhìn thấy hắn nói chuyện với Lương Gia Quỳnh, liền tò mò tiến lại gần hỏi.
“Đây là vị thiên kim đại tiểu thư của Lương gia, một người có đóng góp không nhỏ vào sự phát triển của hai gia tộc Lương – Di, Lương Gia Quỳnh!” Trần An Vĩ mỉm cười lên tiếng.
“Trần Thiếu Chủ quá lời rồi, Gia Quỳnh chỉ là làm hết sức mình!” Lương Gia Quỳnh mỉm cười, khiếm tốn nói.
“Đây là thê tử và hồng nhan tri kỷ của ta!” Trần An Vĩ mỉm cười, lại lên tiếng làm cầu nối giới thiệu cho các nàng.
Lương Gia Quỳnh càng nghe, trong lòng càng trở nên cuồng loạn, nàng vừa nghe qua những cái tên tưởng chừng như mất tích từ rất lâu, vậy mà hiện tại đều có mặt tại nơi này, và hơn cả là đều có quan hệ với nam nhân này?
Là Tiểu Thư của một gia tộc thuộc Vạn Bảo Hội, nàng đương nhiên tiếp xúc với những loại thông tin liên quan tới Hồn Tộc, Thiên Nhiên Tộc, Long Tộc các loại.
Vì vậy cũng biết sơ lược về các gia tộc này, chính vì thế mà khi nghe tới Trần An Vĩ vậy mà có quan hệ với Thiên Nhiên Tuệ Nghi – Tiểu Thư Thiên Nhiên Tộc, Hồn Tử Huyên – Hồn Tộc Công Chúa, nàng đã vô cùng bất ngờ.
Nhưng tất cả chưa hết khi ngay cả vị Hàn Long Tộc Trưởng đạt Nguyên Thánh cảnh mất tích đã lâu cũng có quan hệ với hắn.
“Trần Thiếu Chủ thực là có phúc a!” Lương Gia Quỳnh thoáng khôi phục lại tinh thần, ý vị thâm trường nói.
“Haha, đúng thực là ta rất có phúc khi có được các nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười thừa nhận, ánh mắt dịu dàng đầy ôn nhu nhìn các bảo bối bên cạnh mình.
Chúng nữ mỉm cười như trăm hoa đua nở, hiển nhiên rất hưởng thụ lời nói của hắn. Kể cả Long Nhược Thủy và Thiên Nhiên Tuệ Nghi cũng cảm thấy trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm.
“À đúng rồi, thứ công tử muốn tìm, Lương gia chúng ta đã tìm được gần hết, chỉ còn lại hai bộ xương của nữ Nguyên Thánh cảnh là vẫn chưa tìm được!” Lương Gia Quỳnh không tiếp tục vấn đề kia, mà lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ cảm kích nhận lấy, đồng thời giao cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật bên trong có chứa các loại Đan Dược mà hắn luyện chế, cùng với một bình Dưỡng Nhan Đan đặt vào tay nàng.
Lương Gia Quỳnh hiểu ý, liền thu lấy bình Dưỡng Nhan Đan vào nhẫn trữ vật, nhẹ giọng nói “Chờ sau khi có thông tin của vật phẩm Trần Thiếu Chủ cần tìm, Gia Quỳnh sẽ liên lạc với ngươi!”
“Được, sẵn tiện nếu không phiền nàng có thể giúp ta tìm thêm Hóa Cốt Thạch được chứ? Thù lao không thành vấn đề!” Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, không chần chừ nói ra yêu cầu của mình.
“Không thành vấn đề, Lương gia chúng ta sẽ sớm gửi đến Trần Thiếu Chủ!” Lương Gia Quỳnh gật đầu. Dứt lời, nàng cũng không quấy rầy thời gian hắn ở bên cạnh thê tử mà liền rời đi.
Trần An Vĩ sau đó cũng cùng chúng nữ mua thêm một vài món đồ trang sức phù hợp với từng người các nàng, sau đó tiếp tục lên đường dạo chơi.
Đến một tiệm vẽ tranh, Trần An Vĩ và chúng nữ rất nhanh đạt thành ăn ý mà nhờ vị họa sĩ vẽ cho một bức họa gia đình. Kể cả mấy nữ chưa có quan hệ với hắn như Hoàng Quân Dao, mẫu nữ Bạch Băng Thanh đều bị chúng nữ kéo vào đứng chung.
Sau khi tiếp nhận bức vẽ, Trần An Vĩ và chúng nữ hài lòng lên đường tìm đến những quán ăn dân dã, tận hưởng những bữa ăn của phàm nhân.
Vì là tu sĩ nên đã rất lâu rồi các nàng không ăn uống, hiện tại có thể trải nghiệm lại cảm giác này, âu cũng là một điều thú vị.
“Phu quân, mau nói a đi!” Chúng nữ ngồi quanh Trần An Vĩ, luân phiên gắp cho hắn nào là thịt kho trứng, gà tiềm, hươu nướng, bánh nếp, các loại thức ăn, khiến cho đám người xung quanh vô thức no bụng vì ăn phải cẩu lương.
Tiếp đó, Trần An Vĩ lại cùng chúng nữ dừng lại trên một ngọn đồi đầy trong lành và mát mẻ, ngồi quây quần bên nhau, tận hưởng sự yên bình sau những chuỗi ngày bế quan mệt nhọc.
“Tiểu Vĩ, chàng kể cho bọn thiếp nghe chuyện tình cảm của chàng đi!” Chúng nữ như đạt thành ăn ý, đồng loạt nhìn về phía hắn hỏi.
“Chuyện tình cảm của ta không phải cũng là của các nàng sao?” Trần An Vĩ không hiểu lắm, nhìn chúng nữ bằng ánh mắt cổ quái hỏi.
“Làm sao có thể giống nhau, bọn thiếp còn muốn biết chàng làm sao gặp các tỷ muội khác!” Tỷ muội Lục Thanh Vân và Lục Thanh Huyền không hẹn cùng lên tiếng, đồng loạt bắn ánh mắt long lanh dễ thương về phía hắn.
“Đúng đó, hiếm khi bọn thiếp mới quây quần bên chàng như vậy, chi bằng chàng kể bọn thiếp nghe đi!” Mấy nữ khác cũng lên tiếng phụ họa.
Hàn Mộng Nhu và mấy nữ tính cách lãnh đạm cũng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa vô hạn chờ mong.
Các nàng không chỉ đơn thuần là muốn biết hắn làm sao có thể chiếm được tình yêu của các tỷ muội, mà còn muốn hiểu rõ hơn từng người để sau này dễ dàng trở nên hòa thuận hơn.
Các nàng biết Trần An Vĩ còn nhiều việc phải lo lắng, vì thế hậu cung của hắn các nàng sẽ thay hắn chăm sóc.
“Được rồi, thật là! Chịu thua các nàng!” Trần An Vĩ làm sao có thể kháng cự lại biểu cảm dễ thương của chúng nữ, cuối cùng chỉ đành kể lại hết từng sự kiện một.
Bắt đầu từ lúc hắn trên đường tìm Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, tình cờ nhìn thấy Lục Thanh Vân bị Hàn Bạch bám theo, trong lúc nguy cấp giải cứu nàng và rồi được giai nhân trao thân.
Tiếp đến là gặp Hàn Mộng Nhu trên đường trở về gia tộc, giải cứu nàng khỏi tay Tứ Trường Lão Hàn gia, từ đó thiết lập mối quan hệ với nàng.
Rồi đến chuyện xảy ra giữa hắn và Trần Yên Nhiên, Lục Thanh Huyền, Á Huyền Ngân, Hồn Tử Huyên, Tuyết Kỳ, song sinh tỷ muội Tuyết An và Tuyết Yên, song sinh tỷ muội Tuyết Nhi và Tuyết Mi, hai nữ Cổ Tự Ly, Tiểu Kim và còn có cả Hàn Uyển Dư.
Chúng nữ càng nghe càng chăm chú, bất quá cứ mỗi lần Trần An Vĩ kể tới chuyện của ai, các nàng đều không nhịn được đỏ bừng mặt.
Chỉ tiếc hai nữ Tuyết Yên và Tuyết An không thể nghe những chuyện này vì phải ở lại Tuyết Vực Cung tọa trấn, nếu không cũng sẽ dùng lệnh bài truyền tống đến thăm hắn.
Bất quá cũng không sao, Trần An Vĩ ngược lại cũng có thể dùng lệnh bài của mình truyền tống tới bên cạnh các nàng, như vậy không lo bị xa cách.
“Phu quân, tình trạng của sư phụ thiếp…” Hàn Uyển Dư sau khi khôi phục lại tinh thần, cũng không quên hỏi thăm về Tiểu Mỹ.
Dù sư phụ nàng nhìn bề ngoài thì hoàn hảo vô khuyết, nhưng thần trí vẫn chưa hồi phục khiến người không thể tu luyện, thực lực không thể tiến thêm được, nàng đang rất lo lắng.
“Ách…” Trần An Vĩ chột dạ, ánh mắt áy náy nhìn nàng “Thực ra ta đã giấu nàng chuyện này…”
“Cái gì? Chàng…” Sau khi nghe Trần An Vĩ “thú tội” không chỉ Hàn Uyển Dư mà chúng nữ cũng đồng loạt kinh ngạc tới khó tin. Tên này là cầm thú sao? Tiểu cô nương cũng không tha?
“Thực sự xin lỗi, nhưng hiện tại đó là cách duy nhất ta có thể làm để giúp nàng ấy!” Trần An Vĩ bày ra vẻ mặt biết lỗi, nhìn chúng nữ nói.
Tiểu Mỹ nghe vậy vội vàng chắn trước mặt hắn, ngây ngô lên tiếng “Các tỷ tỷ đừng trách Tiểu Vĩ, là ta tự nguyện!”
Nàng có thể vẫn còn ngây ngô không biết gì, thần trí vẫn còn là đứa trẻ, nhưng nam nhân này nói trị thương cho nàng, nàng tin lời hắn là thật mà không phải có ý đồ gì khác. Hơn nữa… nàng cũng rất hoài niệm cảm giác đó.
“Sư phụ…” Hàn Uyển Dư nghe vậy, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể đem tất cả dồn vào những cú nhéo đau điếng lên người nam nhân của mình “Nam nhân xấu, sau này chàng mà phụ lòng sư phụ thì đừng trách thiếp độc ác!”
Nếu không phải cảm nhận được tình huống của sư phụ mình đã trở nên tốt hơn, Hàn Uyển Dư cũng sẽ không đơn giản nói một câu như vậy.
Chúng nữ ngược lại không ngăn cản nàng, còn hùa theo đè hắn ra “hành quyết”, cho chừa cái tật thừa nước đục thả câu.
“Ai ui, ta biết sai ta biết sai, ta tuyệt đối không phụ bất kì ai trong số các nàng!” Những cú nhéo đơn giản của các nàng làm sao có thể khiến một tên Tứ Chuyển Hậu Kỳ Thể Tu như hắn cảm thấy đau đớn, nhưng Trần An Vĩ vẫn hùa theo các bảo bối của hắn, miễn là các nàng thấy vui là được.
Chúng nữ nghe vậy cũng hài lòng, nhưng vẫn phải cho hắn biết tay để sau này không còn dám giấu các nàng bất kì chuyện gì.
“Á, còn dám táy máy lung tung, cho chàng biết tay!” Đột nhiên có ai đó phát hiện ra, nam nhân đáng ghét này lại nhân lúc các nàng không chú ý mà đụng chạm những vị trí mẫn cảm của các nàng, liền kiên quyết ra tay nặng hơn.
Trần An Vĩ chỉ còn biết chịu trận, mãi cho tới lúc chúng nữ nhéo chán chê mới tha cho hắn.
“Các lão bà, lão công dẫn các nàng đến một nơi!” Trần An Vĩ liền lên tiếng.
“Đi đâu vậy chàng?” Chúng nữ thắc mắc, cả mấy nữ Hoàng Quân Dao cũng bắt đầu hứng thú.
Trần An Vĩ cười tủm tỉm, ra hiệu chúng nữ thả lỏng tinh thần, ngay lập tức đã đưa chúng nữ đến nơi một lễ hội đang diễn ra.
Nhìn khung cảnh phía bên dưới, Trần An Vĩ hứng thú hô lên “Chào mừng đến với…”
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花