“Phù!”
Nhận ra nam nhân đã rời khỏi Bát Diện Thạch, Cổ Tự Nguyên mới âm thầm thở nhẹ một hơi. Nàng thực ra không phải vì mất tập trung mà ảnh hưởng tới quá trình khắc họa Khí Văn.
Mà thực chất, tâm tình của nàng vẫn còn bị rung động vì lời nói và hành động của hắn, nên nãy giờ chỉ là đang giả vờ, hoàn toàn không phải đang tu luyện mà bị phân tâm.
“Ta vậy mà rung động trước hắn?” Cổ Tự Nguyên trong lòng tự hỏi, ánh mắt tràn ngập sự phức tạp nhìn về phía hai tiểu muội của mình.
Các nàng thật sự rất may mắn, có một nam nhân luôn lo nghĩ cho an nguy của các nàng, luôn chăm sóc từng chút một như vậy, thậm chí còn có đó là lý tưởng sống của mình. Hai nữ… hẳn là rất hạnh phúc.
Nghĩ lại thì, chẳng biết từ bao giờ, Cổ Tự Nguyên nàng vậy mà lại ganh tỵ với các muội ấy.
“Ta bị làm sao vậy chứ, làm sao lại có thể có suy nghĩ đó?” Cổ Tự Nguyên giật mình, khẽ đánh vào hai bên mặt nhằm xua tan suy nghĩ lung tung, sốc lại tinh thần tiếp tục khắc họa Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn.
Ngay khi nàng nhắm mắt đã tọa, tiến nhập trạng thái lĩnh ngộ, hai vị tiểu muội của nàng dần mở mắt, mà ở trước mặt hai nữ, Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn đã hoàn thiện từ bao giờ.
Vì thế mà ánh mắt phức tạp cùng thổn thức của Nhị tỷ vô tình rơi vào mắt hai nữ. Cổ Tự Ly đưa mắt nhìn Cổ Tự Thư, nhìn thấy Ngũ tỷ của mình cũng có cùng suy nghĩ, cả hai đồng loạt mỉm cười đầy ý vị, không biết là đang suy nghĩ về điều gì.
…
Trần An Vĩ vừa ra khỏi Bát Diện Thạch, đột nhiên cảm nhận được một khỏa Truyền Âm Ngọc rung động, hắn nhanh chóng truyền Nguyên Lực vào bên tỏng, lập tức bên tai truyền đến âm thanh gấp gáp của Đệ Tứ, người đã được hắn giao nhiệm vụ đi theo bảo vệ Sở Thiên Nhã từ rất lâu trước đó.
“Thiếu Chủ, Sở Tiểu Thư gặp chuyện rồi!”
Trần An Vĩ nghe vậy lập tức hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức trả lời “Nói địa điểm, ta đến ngay!”
Ở đầu bên kia, Đệ Tứ nhanh chóng nói địa điểm. Ngay sau đó, trong ánh mắt bất ngờ của hắn, không gian sau lưng hắn đột nhiên nứt ra, Trần An Vĩ đã xuất hiện trước mắt hắn.
“Thiếu Chủ!” Đệ Tứ khẽ cúi đầu hành lễ, trong lòng đang tự hỏi Thiếu Chủ nhà mình đột phá Nguyên Tông cảnh rồi sao?
Trần An Vĩ gật đầu, trực tiếp lấy ra một viên Phá Tông Đan đưa cho Đệ Tứ, thời gian qua Đệ Tứ phụng mệnh hắn đi theo bảo vệ Sở Thiên Nhã, không có nhiều thời gian tu luyện nên tu vi vẫn giậm chân tại chỗ, hiện tại còn bị hắn đuổi kịp.
“Thiếu Chủ cái này…” Đệ Tứ do dự nhìn lấy Trần An Vĩ, hiển nhiên là chưa hiểu tại sao đột nhiên hắn lại đưa cho mình viên Phá Tông Đan này.
Nào ngờ lại bị Trần An Vĩ trừng mắt, đá cho một cái “Do dự cái gì, nhận lấy mà đột phá đi!”
Đệ Tứ lúc này mới vui mừng nhận lấy, ngay sau đó liền nói “Theo lời Thiếu Chủ, ta bí mật đi theo Sở Tiểu Thư qua nhiều nơi, đa số đều ẩn chứa cơ duyên hoặc động phủ nào đó.”
“Thực lực của Sở Tiểu Thư cũng không tầm thường, vậy mà có thể vượt qua hết khó khăn, hiện tại cũng đã có thực lực ngang bằng ta.”
“Bất quá, lần này lại không may mắn như vậy!” Đệ Tứ vừa nói, vừa chỉ đến một tòa động phủ nằm trơ trọi giữa biển khơi gần Nhật Nguyệt Đại Lục.
Theo khoảng cách địa lý, muốn đi từ Huệ Linh Cảng tới nơi này ít nhất cũng phải mất năm ngày đi biển, ngự không bay tới cũng mất từng ấy thời gian, vì vậy Đệ Tứ không nghĩ mình chỉ vừa báo tin, Thiếu Chủ đã lập tức xuất hiện.
Trần An Vĩ nhìn động phủ đề mấy chữ cổ lão tang thương “Dạ Hàn Nữ Tôn – An Nghỉ Chi Mộ” hoàn toàn bình thường kia, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác bất an.
“Dạ Hàn Nữ Tôn là một vị cường giả Nguyên Tôn cảnh từng nổi danh cách đây vạn năm về trước. Nghe nói Dị Băng của nàng mang tên là Dạ Hàn Băng Liên, càng về đêm sẽ càng trở nên mạnh mẽ.”
Như hiểu thắc mắc của Thiếu Chủ nhà mình, Đệ Tứ nhanh chóng lên tiếng giải thích.
“Trong động phủ này vừa hay lại lưu lại truyền thừa của nàng, trong đó có cả Dạ Hàn Băng Liên.” Đệ Tứ giọng điệu bắt đầu ngưng trọng dần.
Trước khi thông báo cho Trần An Vĩ, hắn đã ở nơi này chờ Sở Thiên Nhã trở ra, nhưng càng lúc chỉ cảm nhận được khí tức của nàng suy yếu dần.
Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy bất an, vì vậy không chần chừ liền tiến vào bên trong, và thứ hắn nhìn thấy chính là Sở Thiên Nhã đang dần bị cái lạnh của Dạ Hàn Băng Liên xâm chiếm, cơ thể đã đóng băng được hơn một nửa, sinh cơ đang dần bị rút đi.
Hắn đã từng thử dùng Hỏa Hệ Nguyên Lực của mình đối kháng với Dạ Hàn Băng Liên nhưng điều đó chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.
Cũng may hiện tại chưa phải ban đêm, nếu không tình hình của Sở Thiên Nhã sẽ càng thêm nghiêm trọng. Chính vì điều đó, Đệ Tứ kiên quyết thông báo cho Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ nắm được tình hình, căn dặn Đệ Tứ trở về gia tộc lĩnh thưởng, còn bản thân sẽ xử lý việc này. Hắn cũng không quên ban cho Đệ Tứ thêm tài nguyên, hỗ trợ tên này đột phá trong thời gian ngắn nhất.
Đệ Tứ lĩnh mệnh liền về gia tộc, hiển nhiên là không hề nghi ngờ gì về thực lực của Thiếu Chủ nhà mình.
Trần An Vĩ cũng không chậm trễ tiến vào động phủ, lập tức nhìn thấy khung cảnh đúng như Đệ Tứ đã miêu tả, chỉ khác là tình hình hiện tại của Sở Thiên Nhã đã nghiêm trọng hơn.
Dạ Hàn Băng Liên nhận ra có người xâm nhập, hoa sen cấp tốc xoay tròn, vô số cánh hoa ngưng tụ từ Băng Hệ Nguyên Lực hóa thành kiếm nhắm về phía Trần An Vĩ.
Không để hắn có cơ hội phản ứng, Dạ Hàn Băng Liên đã phóng hàng loạt mũi kiếm về phía hắn.
Tách!
Trần An Vĩ nhẹ búng tay một cái, Xích Viêm Vực phá thể mà ra, hiện tại đã là bảy thành lực lượng, sức mạnh khủng bố không thể hình dung, dễ dàng bốc hơi tất cả mũi kiếm cho Dạ Hàn Băng Liên tạo ra.
Ngay cả lớp băng đang giam cầm Sở Thiên Nhã cũng bị Xích Viêm Vực vô tình làm cho tan chảy một mảng lớn.
Dạ Hàn Băng Liên thoáng run rẩy trước cỗ sức mạnh kì lạ này, nó cảm tưởng như mình đang phải đối mặt với vô số loại Dị Hỏa hùng mạnh, nhiệt độ cao khủng khiếp khiến nó không dễ dàng hành động.
Bất quá bản thân nó cũng là Dị Băng hùng mạnh, không dễ dàng e sợ một cái uy thế, Băng Hệ Nguyên Lực trong không gian lại một lần nữa được nó điều động, vô số mảnh băng khủng bố hội tụ giữa không gian.
Động phủ rung lắc dữ dội, công kích tưởng chừng như ngày tận thế đang dần giáng xuống.
Đối mặt với tình cảnh đó, Trần An Vĩ một mặt hờ hững nhìn về phía Dạ Hàn Băng Liên, khẽ động lấy ý niệm, một loại thuộc tính kì lạ lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Chỉ thấy nó vốn là một ngọn lửa màu xanh nhạt, sức nóng của nó khiến không gian xung quanh phải run rẩy, nhưng bên trong vậy mà lại có một mẩu băng rất nhỏ tồn tại được dưới sức nóng của ngọn lửa kia.
Sau đó, theo thời gian, mẩu băng lớn lớn dần, cái lạnh của nó khiến không gian một lần nữa bị ảnh hưởng, đồng thời cũng bao phủ toàn bộ ngọn hỏa diễm vào bên trong, ấy thế mà ngọn hỏa diễm này ngược lại vẫn có thể cháy được dưới cái lạnh của mẩu băng này.
Vòng lặp như vậy cứ tiếp tục xảy ra, luân hồi liên tục không có điểm dừng, cuối cùng tạo ra một Hỗn Độn Thuộc Tính mang tên Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.
Trước sự xuất hiện của nó, Hỏa Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực trong không gian không ngừng run rẩy, chúng nó đồng loạt ùa về quây quanh như quân thần nịnh nọt đế vương của mình.
Mà Dạ Hàn Băng Liên làm sao có thể ngoại lệ, nó không ngừng run rẩy trước Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, không thể không thuần phục.
Nếu như trước đó, bị Xích Viêm Vực ảnh hưởng, Dạ Hàn Băng Liên còn có ý niệm phản kháng, thì hiện tại, trước sức mạnh tuyệt đối đến từ Hỗn Độn Thuộc Tính là Băng Hỏa Luân Hồi Diễm, nó chẳng thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn.
“Có thể đối kháng được với Dạ Hàn Băng Liên của bổn tọa, tiểu tử ngươi cũng có bản lĩnh!” Ngay khi Dạ Hàn Băng Liên bị khắc chế, một giọng nói nữ nhân tràn đầy hào hứng lên tiếng, cùng với đó là một thân ảnh mờ ảo xuất hiện.
“Gặp qua Dạ Hàn Nữ Tôn!” Trần An Vĩ ngay lập tức hiểu ra nữ nhân vừa mới xuất hiện chính là chủ nhân của tòa lăng mộ này.
Dạ Hàn Nữ Tôn nhẹ gật đầu, có chút nuối tiếc nói “Phải chi ngươi là nữ nhân, bổn tọa có thể giao lại truyền thừa cho ngươi!”
“Ách… tiểu tử lần này đến đây cũng không phải vì truyền thừa, nữ tôn đừng nuối tiếc a!” Trần An Vĩ khóe miệng co quắp lên tiếng nói.
“Thẳng thắn lắm!” Dạ Hàn Nữ Tôn nhàn nhạt gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Trần An Vĩ thấy nàng không định làm gì tiếp theo, liền lên tiếng nói “Nếu nữ tôn muốn tìm truyền nhân, tiểu tử không ngại tiến cử bằng hữu của ta!”
Nói rồi hắn chỉ tay về phía Sở Thiên Nhã ở gần đó.
Dạ Hàn Nữ Tôn nhìn Sở Thiên Nhã, tròng mắt lộ ra vẻ tán thưởng, bất quá lại lắc đầu “Nha đầu này tuy rất được, có thể cầm cự trong khảo nghiệm mà bổn tọa lưu lại, nhưng nếu không vượt qua khảo nghiệm này, truyền thừa sẽ không thuộc về nàng!”
“Không thể thay đổi sao?” Trần An Vĩ bạo dạn hỏi.
Dạ Hàn Nữ Tôn ánh mắt lóe lên dị sắc, lắc đầu nói “Bổn tọa chỉ còn là một ý niệm, muốn thay đổi quy tắc nơi này cũng không thể!”
“Nếu vậy…” Trần An Vĩ ánh mắt bất chợt hiện lên sự kiên quyết, Đế Vương Chi Binh hội tụ trên tay, Xích Viêm Vực bùng phát tới cực hạn, một chưởng hướng về mảnh băng đang đóng trên người Sở Thiên Nhã mà trấn xuống.
“Ngu xuẩn, khảo nghiệm đang diễn ra, nếu có người ngoài ra tay can thiệp sẽ bị kéo vào tham gia khảo nghiệm cùng!” Dạ Hàn Nữ Tôn không lường trước được Trần An Vĩ sẽ đột nhiên phá hỏng lớp băng trên người Sở Thiên Nhã, vội vàng lên tiếng.
Nhưng đã quá muộn, Trần An Vĩ sau khi phá được lớp băng trên người Sở Thiên Nhã, một lớp băng khác nhanh chóng xuất hiện, bao trùm cả hắn và nàng vào bên trong, không ai rõ diễn biến tiếp theo.
…
Tại một vùng không gian nào đó…
“Lạnh quá…” Một tiếng rên rỉ đau đớn phát ra giữa muôn trùng không gian.
Sở Thiên Nhã cố gắng lê bước tấm thân rét lạnh giữa bầu trời tràn ngập tuyết trắng.
Nàng đã cạn kiệt Nguyên Lực do phải liên tục bảo vệ bản thân trước cái rét lạnh của không gian nơi này. Mặc cho nàng cũng là Băng Hệ tu sĩ, thì thời tiết nơi đây cũng là cực hình đối với nàng.
Bất quá nàng không thể bỏ cuộc, nàng còn thù chưa báo, Sở gia nàng phải giành lại.
Nhớ lại một đoạn thời gian trước, trong lúc nàng đi tìm kiếm cơ duyên đề thăng thực lực, vô tình tìm tài liệu nói về lăng mộ của Dạ Hàn Nữ Tôn, nơi có Dị Băng – Dạ Hàn Băng Liên.
Tin tưởng nó sẽ khiến thực lực mình tăng mạnh, Sở Thiên Nhã không ngần ngại tìm đến động phủ này, không ngần ngại bước vào.
Không phụ lòng tìm kiếm của nàng, Dạ Hàn Băng Liên đã xuất hiện trước mặt ngay khi nàng bước vào động phủ không lâu.
Vì quá đỗi vui sướng, nàng đã bỏ qua mất một điều tối kỵ mà đưa tay muốn thu lấy Dạ Hàn Băng Liên. Đó chính là cơ duyên thường đi kèm với thử thách.
Và đương nhiên, Dạ Hàn Nữ Tôn – An Nghỉ Chi Mộ này cũng không ngoại lệ, ngay khi nàng tưởng chừng như sắp chạm được vào Dạ Hàn Băng Liên, một cỗ lực lượng hùng mạnh nhưng lạnh giá bao trùm lấy nàng, đem ý thức của nàng truyền tống tới nơi này.
Khí lạnh nơi này khiến nàng vô thức rùng mình, đồng thời tuyết nơi này cũng không phải tuyết bình thường, chỉ cần để nó chạm vào cơ thể sẽ lập tức bị đóng băng, vì vậy nàng buộc lòng phải điều động Băng Hệ Nguyên Lực bảo vệ bản thân.
Nhìn khung cảnh xung quanh, Sở Thiên Nhã liền biết mình đã bước vào khảo nghiệm mà chủ nhân lăng mộ đã để lại, vì thế luôn cẩn trọng từng chút một.
Theo thời gian, nàng cảm nhận được thực lực của mình tăng lên thêm mỗi khi tuyết bắt đầu dày hơn và không khí bắt đầu lạnh hơn.
Nàng đương nhiên cực kì vui sướng, linh tính mách bảo nàng chỉ cần cầm cự tới khi hoàn toàn thích nghi được với lạnh giá nơi này, nàng sẽ hoàn thành khảo nghiệm.
Nhưng hiện tại, khi cơ thể đã cạn kiệt Băng Hệ Nguyên Lực mà khảo nghiệm vẫn chưa kết thúc, Sở Thiên Nhã bắt đầu bị thương, nếu không nhờ ý chí và nghị lực phi thường, nàng đã sớm bỏ mạng rồi.
Bất quá nàng chung quy vẫn là một sinh mạng, không thể không mệt mỏi, cộng thêm điều kiện khắc nghiệt của nơi này, Sở Thiên Nhã thân thể không chịu nổi mà lảo đảo
Trong lúc tưởng chừng như nàng sắp gục ngã tới nơi, thì đúng lúc này, một bàn tay cứng rắn ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, cùng với đó là giọng nói khiến Sở Thiên Nhã có cảm tưởng như mình đang nằm mơ.
“Nữ nhân ngốc, nếu ta không đến kịp chẳng phải nàng sẽ thành cỗ thi thể sao?”
Sở Thiên Nhã muốn lên tiếng phản bác, nhưng vì quá mệt mỏi và lạnh nên đã nhanh chóng ngất đi trong vòng tay của Trần An Vĩ.
Trước khi ngất đi, nàng loáng thoáng thấy được hình bóng của một nam nhân đã từng tương trợ nàng trong quá khứ, nghe nói hắn là phu quân của nữ nhân Lục Thanh Vân kia.
Nàng muốn mở to mắt xác nhận, nhưng lại cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, rất nhanh đã triệt để ngất đi.
Ôm lấy cơ thể lạnh buốt của giai nhân trong lòng, Trần An Vĩ lập tức điều động Xích Viêm Vực sưởi ấm cho nàng, nhẹ giọng thủ thỉ “Nàng đã làm rất tốt, tiếp theo để ta giúp nàng!”
Nói thì nói vậy, nhưng hắn không biết khảo nghiệm của Dạ Hàn Nữ Tôn là muốn làm gì, chỉ kiên cường chống đỡ cái lạnh này cũng không phải là cách.
“Khảo nghiệm thay đổi, vốn chỉ là muốn nha đầu này có thể thích nghi được với cái lạnh của Dạ Hàn Băng Liên sau đó bổn tọa sẽ hỗ trợ nàng luyện hóa nó. Thì hiện tại do ngươi tự ý xâm nhập, khảo nghiệm được chuyển thành ngươi giúp nàng luyện hóa Dạ Hàn Băng Liên.”
Trong lúc hắn đang thắc mắc, giọng nói của Dạ Hàn Nữ Tôn một lần nữa vang lên, cho hắn biết rằng mình phải giúp Sở Thiên Nhã luyện hóa Dạ Hàn Băng Liên, cũng đồng thời đem nó xuất hiện bên trong khảo nghiệm.
Bất quá…
Nghe xong chỉ khiến Trần An Vĩ càng thêm mộng bức, Sở Thiên Nhã đã ngất rồi, hắn giúp nàng luyện hóa nó kiểu gì, bằng niềm tin à?
“Nên nhớ rằng khảo nghiệm ban đầu vẫn được diễn ra, nên nếu ngươi không nhanh lên, nha đầu đó có thể bị đóng băng tới chết!” Dạ Hàn Nữ Tôn một lần nữa lên tiếng.
Trần An Vĩ ánh mắt ngưng tụ, cảm nhận được cơ thể của Sở Thiên Nhã đang dần trở nên lạnh hơn mặc cho có Xích Viêm Vực bao phủ, hắn nhanh chóng làm ra quyết định, trong lòng không quên chửi rủa tên nào đó…
-------------
Cùng lúc đó, tại một căn phòng làm việc nào đó...
"Hắt xì..." Một tên nam nhân ăn mặc bình thường ngồi trước màn hình vi tính bỗng nhiễn hắt xì một cái.
"Kì quái, là ai đang nhắc mình nhỉ?" Hắn khẽ lẩm bẩm, rồi cũng chẳng để ý nhiều mà hoàn thành nốt công việc của mình, sau đó liền post lên truyenyy.vip chương thứ 246 của VVĐV.
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言