Chương 240: Giai nhân ngây ngô

“Đây là…” Tiểu Mỹ sau khi hấp thụ xong lượng Hồn Lực mà Trần An Vĩ vừa mới truyền qua, xung quanh nàng dần dần thay đổi, kể cả những vết thương trên người hay những mảnh ký ức trong không gian.

“Không ngờ Hồn Lực của hắn lại có thể trực tiếp đem thần trí của ta hồi phục thêm một phần!” Khó tin lẩm bẩm, Tiểu Mỹ ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn về phía Trần An Vĩ.

Kể từ lúc chịu ảnh hưởng của Diệt Thần Lạc Trí Thảo, nàng vẫn luôn dùng lực lượng của bản thân để ổn định thần trí.

Nhưng nàng bị vây hãm quá lâu trong Trận Pháp cùng Diệt Thần Lạc Trí Thảo, cộng thêm việc bản thân không phải là Hồn Tu khiến cho việc giữ tỉnh táo trong hoàn cảnh đó thực sự rất khó khăn.

Thời gian trôi qua, nàng càng lúc càng bị thương nặng hơn, thần trí của Tiểu Mỹ cũng ngày càng bị hư hại nhiều hơn.

Nếu không phải nam nhân này đến kịp thời, dùng Hồn Lực của bản thân cung cấp cho nàng, giúp nàng khôi phục lại một phần thần trí đã bị ăn mòn, chỉ sợ nàng thực sự sẽ biến mất.

Sau khi hấp thu Hồn Lực của hắn, những mảnh ký ức xung quanh nàng không còn là một mảng trắng xóa, hình ảnh bên trong nó dần hiện ra rõ ràng hơn. Mà những vết thương trên cơ thể nàng cũng dần khép miệng.

Tuy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng lượng Hồn Lực mà nam nhân này truyền sang cho nàng giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp nàng hồi phục không ít.

Điều này sẽ giúp thần trí của Tiểu Mỹ dần hồi phục trở lại. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải vì tên này, Tiểu Mỹ nàng nào có thể bị chiếm tiện nghi như vậy?

Tiểu Mỹ tuy trong lòng tức giận hắn đã làm ra chuyện đồi bại với mình, nhưng cũng không thể phủ nhận được việc hắn đã giúp nàng.

Đương lúc trong lòng vô cùng phức tạp thì bên tai lại vang lên giọng nói của Trần An Vĩ “Tổn thương thần trí không dễ chữa trị, cho dù bản thân nàng là thần trí của Tiểu Mỹ thì cũng không dễ dàng tự phục hồi. Ngược lại, nếu như nàng cứ liều mạng như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn biến mất.”

“Hừ!” Tiểu Mỹ hừ lạnh một tiếng, không thèm chú ý tới hắn.

Trần An Vĩ cũng không vội, hắn biết hiện tại nàng vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện hắn nhân lúc nàng thần trí không ổn định mà dụ dỗ chiếm tiện nghi. Đổi lại là hắn cũng sẽ không thể chấp nhận.

Bất quá mặc dù là vậy, hắn cũng không có ý định sẽ rời đi, một mặt là đề phòng nàng lại nhân lúc hắn không có mặt tại nơi này mà lại liều lĩnh, mặt khác lại điều động Hồn Lực phục hồi những mảnh ký ức cho nàng.

Thấy tên nam nhân này vẫn không chịu rời đi, Tiểu Mỹ khó chịu hỏi “Ngươi muốn ở trong cơ thể ta tới bao giờ? Còn không mau rời đi!”

Trần An Vĩ không chú ý tới nàng mà tiếp tục điều động Hồn Lực trong cơ thể mình, tiếp tục giúp Tiểu Mỹ khôi phục lại thần trí.

“Tiểu tử này…” Tiểu Mỹ bất ngờ vì hành động của hắn, định lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị sự nghiêm túc hiện rõ trong đôi mắt của nam nhân làm cho sững sờ, lời nói lên tới miệng cũng nghẹn lại không thốt nên lời.

“Ta làm sao vậy? Làm sao có thể thất thần vì tiểu tử này?” Tiểu Mỹ nhanh chóng nhận ra mình vậy mà thất thố khi nhìn thấy hắn chú tâm khôi phục từng mảnh ký ức của nàng, trái tim vậy mà vô thức chậm lại một nhịp.

Người ta thường nói, nam nhân đẹp nhất khi hắn nghiêm túc. Thật không ngờ có ngày Tiểu Mỹ nàng lại vì một hành động của một nam nhân đáng tuổi hậu bối mình làm cho rung động.

Trần An Vĩ không hề biết một hành động tưởng chừng như bình thường của mình vậy mà có thể khiến cho Tiểu Mỹ ngơ ngẩn.

Hắn lúc này vẫn chăm chú đi đến từng mảnh ký ức của nàng, dùng Hồn Lực trong cơ thể khôi phục chúng. Theo đó, thần trí của Tiểu Mỹ cũng dần được hồi phục.

“Phù!” Không biết qua bao lâu, Trần An Vĩ thở nhẹ một hơi, nỗi lo lắng trong lòng cũng xem như được giải tỏa phần nào.

Ban đầu khi nhìn thấy tình trạng bên trong của Tiểu Mỹ, cộng thêm biểu hiện cứng đầu của nàng đã khiến Trần An Vĩ lo lắng việc thần trí của nàng sẽ biến mất. Nhưng hiện tại sau khi hắn dùng Hồn Lực của bản thân chữa trị cho nàng, tình hình đã khá lên nhiều lắm.

Có điều, muốn chữa trị hoàn toàn thần trí cho Tiểu Mỹ chỉ với cảnh giới Hồn Tu hiện tại của hắn thì không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào. Nếu như có thể đạt tới Hóa Thực cảnh Sơ Kỳ, tin tưởng thời gian có thể rút ngắn đi nhiều hơn.

“Cường độ linh hồn của công tử vốn vượt xa người thường cho nên mới có thể dùng tu vi Hư Huyễn cảnh Hậu Kỳ chữa trị cho những loại thương tổn thần trí cấp bậc này.” Ảnh Nhi ngồi đung đưa chân trên vai hắn nhàn nhã nói.

Thần trí của một cường giả Nguyên Tôn Đỉnh Phong cảnh như Tiểu Mỹ vững vàng biết bao nhiêu? Vậy mà vẫn có thể bị Diệt Thần Lạc Trí Thảo làm cho hư tổn, đủ thấy thương thế kiểu này muốn chữa trị khó khăn tới bậc nào.

Nếu không phải do linh hồn của Trần An Vĩ vốn mạnh mẽ vượt xa người thường, Hồn Lực vô cùng dồi dào thì dù có là Hóa Thực cảnh Đỉnh Phong cũng vô pháp chữa trị cho Tiểu Mỹ.

Trần An Vĩ cười trừ, từ lúc có Hệ Thống và Ảnh Nhi tới nay, mọi việc xảy ra đối với hắn dễ dàng hơn rất nhiều nên bản thân vô thức quên đi sự nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn lại tiến về phía Tiểu Mỹ, hiện tại sau khi được hắn chữa trị, những vết thương trên người nàng đã không còn nghiêm trọng như ban đầu, thực lực của nàng hiện tại cũng được khôi phục phần nào.

Tuy biết sau khi giúp nàng hồi phục, hắn có thể sẽ bị Tiểu Mỹ tức giận mà đánh chết, nhưng trách sao được, Trần An Vĩ hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn một nữ nhân phải sống trong cảnh thần trí không ổn định như vậy? Hơn nữa Tiểu Mỹ còn là sư phụ của Uyển Dư, hắn lại càng không thể bỏ mặc.

“Còn không mau rời đi?” Tiểu Mỹ vẫn còn thẫn thờ vì hành động của tiểu tử này, bỗng nhìn thấy hắn tiến lại gần, nàng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, hờ hững nói.

“Ta giúp nàng như vậy, nàng không định cảm ơn ta sao?” Trần An Vĩ mặt dày nhìn nàng nói.

“Chuyện hoang đường kia còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn gì?” Tiểu Mỹ nghe vậy liền tức giận, mắt trừng trừng nhìn tiểu tử trước mặt.

Trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải ngươi vừa giúp bổn Viện Trưởng, chỉ riêng việc thừa nước đục thả câu đó, tiểu tử ngươi đã sớm bị ta đánh chết nghìn lần!

“Ta muốn biết tên của nàng!” Trần An Vĩ không chút sợ hãi, mặt dày mặt dạn hỏi.

“Ngươi…” Tiểu Mỹ tức đến nghẹn họng, làm sao lại có một tên nam nhân vô sỉ tới mức độ này?

Khi tỉnh lại, nàng chẳng phải đã nói với hắn tên của nàng là Tiểu Mỹ rồi sao? Dù khi đó thần trí vẫn chưa ổn định, nhưng đó cũng là tên của nàng, vì sao tiểu tử này lại còn muốn biết tên nàng?

Vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, nàng đường đường là một cường giả Bán Bộ Nguyên Quân cảnh, vậy mà lại để một tiểu tử chỉ mới Ngũ Tinh Nguyên Hoàng cảnh gọi mình là “Tiểu Mỹ”, nghe như thế nào cũng thấy không hợp lý!

Vì vậy, nàng vẫn quyết định lên tiếng “Muốn biết tên của bổn Viện Trưởng cũng được, nhưng ngay sau đó ngươi phải rời đi!

“Đồng ý!” Trần An Vĩ gật đầu, trong lòng lại âm thầm vui mừng.

Tiểu Mỹ đồng ý cho hắn biết tên, chứng minh hắn có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hắn cũng không có ý định rũ bỏ trách nhiệm, chỉ cần đã là nữ nhân của hắn, hắn sẽ chăm sóc các nàng thật tốt.

Tiểu Mỹ không biết suy nghĩ của tiểu tử thúi này, nếu như biết được cũng sẽ không dễ dàng để hắn có cơ hội như vậy.

“Nghe cho kỹ đây, bổn Viện Trưởng tên Lệ Sương Mỹ!” Tiểu Mỹ à nhầm Lệ Sương Mỹ hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói.

“Lệ Sương Mỹ…” Trần An Vĩ dường như nhận ra điều gì, cười ẩn ý “Sương Mỹ – chỉ một người con gái dịu dàng, nữ tính. Bất quá…”

“Ý… ý ngươi là gì?” Lệ Sương Mỹ nghe câu nói của hắn chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chột dạ, bởi lẽ đúng thật là tên của nàng mang ý nghĩa như vậy, bất quá nàng quả là cường giả, cảm xúc không dễ dàng hiện lên trên mặt.

“Hắc hắc, cũng không có gì, chỉ là cảm thấy nàng cũng rất là dịu dàng nha!” Trần An Vĩ cười cười nói.

“Hứ, cút!” Lệ Sương Mỹ bị hắn cười trêu chọc, vừa tức vừa thẹn tới mức bầu ngực sữa run rẩy theo từng nhịp thở, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn.

Trần An Vĩ bật cười, đột nhiên tiến tới xoa đầu nàng một cái rồi nhanh chóng biến mất.

Trong không gian còn vang vọng lại giọng điệu ngả ngớn nhưng đầy quan tâm “Tuyệt đối không được liều mạng, nếu không lần sau tới ta sẽ đánh cái mông nàng đó, Tiểu Mỹ của ta!”

“Hừ, ai là Tiểu Mỹ của ngươi?” Lệ Sương Mỹ hừ lạnh một tiếng, nhưng rồi lại giật mình phát hiện ra bản thân vậy mà cảm thấy vui vẻ trước câu nói bông đùa ngả ngớn của tiểu tử này.

“Ta bị làm sao vậy chứ? Hắn đáng tuổi hậu bối của ta!” Tự an ủi mình một câu, Lệ Sương Mỹ tiếp tục điều động lực lượng, từng chút một hồi phục những ký ức đã mất.

Bất chợt lúc này, nàng lại nhìn thấy một thứ khiến một vị nữ cường giả Bán Bộ Nguyên Quân cảnh như nàng cũng phải đỏ mặt.

“Tiểu tử khốn kiếp, bổn Viện Trưởng nhất định không tha cho ngươi!” Lệ Sương Mỹ vừa thẹn vừa giận quát một tiếng, bất quá tên nào đó đã không còn ở đây nghe thấy lời nói của nàng.

Cùng lúc đó…

Linh hồn Trần An Vĩ vừa trở về cơ thể, chưa kịp định thần thì một cảm giác thư sướng khoan khái đã lan tỏa khắp tận linh hồn, một hình ảnh kinh ngạc đến khó tin đập vào mắt hắn.

Không biết bằng cách nào, vị trí của hắn và Lệ Sương Mỹ đã thay đổi, nếu như trước khi tiến vào cơ thể nàng, Trần An Vĩ là người chủ động, thì hiện tại hắn lại đang ở kèo dưới.

“Tiểu Mỹ, nàng…” Nhìn lấy nữ nhân đang nhún nhảy theo bản năng trên côn thịt của mình, Trần An Vĩ kinh ngạc hỏi.

“Tiểu Vĩ… ưm… ngươi tỉnh rồi…” Lệ Sương Mỹ đang tận hưởng xúc cảm cứng nóng truyền đến từ tiểu huynh đệ của nam nhân, nghe hắn gọi liền nỉ non trả lời, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự u oán hờn dỗi.

Nam nhân đáng ghét này nói muốn trị thương cho nàng, nhưng trị thương đâu không thấy, còn làm nàng đau đớn như vậy rồi đột nhiên lại im bặt. Chưa hết, đau đớn qua đi khiến cơ thể nàng cảm thấy rất kì lạ.

Thứ mà hắn gọi là bảo bối của nàng thì vẫn nằm dưới hạ thể, sự ấm nóng và cứng chắc của nó khiến nàng tò mò mà cử động thử, để rồi kết quả như hiện tại, nàng đảo khách thành chủ.

Thời gian dài ở trong Bát Diện Thạch, nhìn thấy nam nhân này thường hay cùng nữ nhân của hắn dùng tư thế này, Lệ Sương Mỹ cũng vì vậy mà đã bắt chước.

Chụt… chụt… chụt…

Học theo những gì mình đã nhìn thấy, Lệ Sương Mỹ lại tiếp tục khiến Trần An Vĩ bất ngờ khi vừa ngồi trên tiểu huynh đệ của hắn vừa hôn lên đôi môi thô ráp của hắn.

Hành động đó không thể nghi ngờ là khiến một nam nhân tràn trề tinh lực như Trần An Vĩ phải điên đuồng.

Nhanh chóng đảo khách thành chủ, đặt Lệ Sương Mỹ nằm dưới thân, tiểu huynh đệ ngựa quen đường cũ đâm thẳng vào nhục động mềm mại của giai nhân, bắt đầu xâm lược.

“A… đừng mà… mạnh quá…” Khoái cảm liên tục tràn về khiến một người mù tịt về chuyện nam nữ như Lệ Sương Mỹ chỉ cảm thấy linh hồn như được lên mây, thần trí vừa khôi phục được một chút lại bị khoái cảm này xâm chiếm.

Trần An Vĩ vừa ra vào bên dưới, vừa hôn lấy từng bộ vị mẫn cảm của giai nhân từ đôi bầu ngực sữa, tới cần cổ xinh xắn, mọi nơi đều có dấu tích đỏ chói của hắn, tận lực giúp kích thích Lệ Sương Mỹ lên cao trào.

“A… có thứ gì sắp phun ra… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Lệ Sương Mỹ liên tục bị hắn kích thích khắp cơ thể, hạ thân bắt đầu co giật, tận cùng hoa tâm có dòng nước ấm trực chờ bắn ra.

“Ra đi nàng, ta cũng ra!” Trần An Vĩ nhẹ giọng thủ thỉ, bắt đầu tăng tốc độ chạy nước rút.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

“Á… Ta bắn rồi… aaaaa…” Lệ Sương Mỹ toàn thân co giật, từng đợt từng đợt âm tinh từ trong cơ thể bắt ra bên ngoài.

“Ta cũng ra!” Trần An Vĩ thúc một cú cuối cùng, đem toàn bộ dương tinh bắn vào tận cùng hoa tâm của nàng, hoàn hảo hòa lẫn với âm tinh của giai nhân.

Ngả người xuống nằm bên cạnh tiểu giai nhân, Trần An Vĩ vuốt ve tấm lưng trần của nàng, giúp nàng tận hưởng hết dư vị của cuộc cao trào.

“Ưm… cảm giác vừa rồi là gì?” Lệ Sương Mỹ vừa tận hưởng xúc cảm nam nhân mang lại, vừa nhớ lại cảm giác khi thứ đồ nóng hổi của hắn ra vào bên trong nàng, không nhịn được thắc mắc hỏi.

Bị hỏi bất ngờ, Trần An Vĩ xém chút phun ra một ngụm.

“Trả lời ta đi!” Lệ Sương Mỹ không buông tha, vừa nói vừa lắc lắc cơ thể hắn hắn.

“Được rồi, được rồi, ta nói, ta nói mà!” Trần An Vĩ phải chịu thua, cuối cùng đành trả lời hết tất cả thắc mắc mà nàng đặt ra.

“Vậy ra, cảm giác đó gọi là sướng sao?” Lệ Sương Mỹ sau khi được giải đáp, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt ngây ngô nhìn hắn hỏi “Vậy bên trong ta có sướng không?”

Phốc!

Trần An Vĩ triệt để phun ra một ngụm, tiểu huynh đệ xém chút vì lời nói này của nàng mà tiếp tục xách thương lên ngựa “Khụ… là ai dạy nàng hỏi những thứ này?”

“Ta nhìn thấy Tiểu Vĩ thường cùng các tỷ tỷ làm, nhìn thấy ngươi rất thoải mái, nên mới hỏi như vậy!” Lệ Sương Mỹ vẫn không biết mình vừa làm nam nhân thất thố, ngây ngô trả lời.

“Ách…” Trần An Vĩ hết cách, đành phải trả lời nàng rồi nhanh chóng dỗ tiểu giai nhân đi ngủ, nếu không chỉ sợ hắn không kiềm chế nổi mà đè nàng ra làm thịt thêm mấy hiệp.

Mà trong cùng thời gian đó, không chỉ có hắn cảm thấy ngượng ngùng vì câu hỏi của Lệ Sương Mỹ, một nữ nhân nào đó cũng đang phải ửng đỏ hết cả gương mặt vì câu nói ngây ngô của chính mình.

“Trần An Vĩ, tên đồi bại nhà ngươi!!!” Hừ lạnh một tiếng, nàng phất tay đem mảnh ký ức đáng xấu hổ đó ném về một phía.

“Cũng đã lâu rồi không tới thăm các nàng, không biết tình hình hiện tại của các nàng đã ra sao?” Trần An Vĩ sau khi dỗ dành Lệ Sương Mỹ ngủ, hắn lại tiếp tục tiến về phía Long Nhược Thủy và hai nữ Bạch Băng Thanh.

Vừa tiến lại gần, hắn đã nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến của ba vị tuyệt thế giai nhân vô cũng xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên nụ cười yên tâm.

Không chần chừ, hắn động lấy ý niệm, thân ảnh lập tức biến mất.

Ở phía bên này, Long Nhược Thủy đang cùng hai nữ Bạch Băng Thanh oanh yến trò chuyện, đột nhiên một cánh tay cứng chắc xuất hiện ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của nàng.

Kèm theo đó là một tiếng gọi dịu dàng ôn nhu khiến tâm tình Long Nhược Thủy rung động không nhỏ “Bảo bối!”

--------------

Hế lu, hai ngày Tết của các đạo hữu ra sao rồi a? Lì xì được nhiều không?

Nhớ đừng thức khuya quá nha!

Tác dạo này hơi bận chuyện gia đình nên chỉ tranh thủ được bấy nhiều thôi, thật xin lỗi nha!

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花