Vù… vù… vù…
Nhìn thấy Lôi Hệ Nguyên Lực theo từng luồng thiên địa nguyên khí ùa vào cơ thể Lục Thanh Vân và Lục Thanh Huyền, Trần An Vĩ mỉm cười hài lòng.
Hắn đã song tu với các nàng, nhờ có Vô Thượng mà đã truyền cho hai nữ Kinh Lôi Chiến Giáp và Cốt Giáp Thiên Lôi, hiện tại các nàng đang củng cố tu vi mới đột phá của mình.
Cạch…
Bỗng nhiên lúc này, một viên Truyền Âm Ngọc có hình dạng và màu sắc giống với một viên thạch anh tím bất chợt rơi xuống bên cạnh Trần An Vĩ, điều này lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Đây là…” Trần An Vĩ ánh mắt chợt co rút khi nhìn thấy nó, đồng thời trên tay cũng xuất hiện sợi dây chuyền mà hắn tìm được khi còn ở Địa Hoàng Mật Tịch.
Sợi dây chuyền này là của một vị nữ bằng hữu mà hắn rất thân thiết khi còn sống tại tiền kiếp, vẫn luôn được nàng ưa thích mà đeo trên cổ.
Dựa theo trí nhớ của hắn, sợi dây chuyền của nàng được lưu truyền từ đời tổ tiên trong gia tộc, không ai biết nó được chế tác như thế nào, viên thạch anh tím kia được mài giũa ra sao.
Chỉ biết rằng dù cho những người thợ lành nghề nhất, chuyên nghiệp nhất của tiền kiếp có cố gắng cách mấy cũng không thể chế tác được một cái tương tự.
“Giống như đúc!” Trần An Vĩ vừa vui mừng vừa kinh ngạc khi nhìn thấy viên thạch anh tím trên tay mình vậy mà lại giống hệt viên thạch anh tím được đính trên mặt dây chuyền kia.
Điều này chứng tỏ chủ nhân của chúng chỉ có thể là cùng một người. Cũng có thể nói rằng, chủ nhân của viên thạch anh tím này rất có thể là vị nữ bằng hữu của hắn tại tiền kiếp.
Để cho chắc chắn, hắn lại tiến hành đủ mọi biện pháp để phân định bảo thạch mà kiếp trước đã học được, xác nhận chắc chắn hai viên thạch anh tím này hoàn toàn đồng nhất từ phương pháp chế tác tới nguồn gốc, Trần An Vĩ lại càng thêm vui mừng.
“A, đó là…” Bất chợt lúc này, giọng nói của Lục Thanh Vân lại vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn.
Cùng với đó, Lục Thanh Vân vừa tu luyện xong đã tiến lại ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nàng có chút kinh ngạc nhìn lấy sợi dây chuyền trên tay phu quân nhà mình.
Lục Thanh Huyền cùng vừa tu luyện xong, nhìn thấy phản ứng của tỷ tỷ cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, bất quá cũng tiến lại ngồi bên cạnh hắn, chờ đợi phản ứng của nàng.
Trần An Vĩ nghe vậy liền thắc mắc hỏi “Có chuyện gì sao bảo bối?”
“Truyền Âm Ngọc này chàng từ đâu mà có?” Lục Thanh Vân chỉ vào viên thạch anh tím trên tay Trần An Vĩ, giọng điệu nghi hoặc hỏi.
“Nó sao? Ta nhìn thấy nó rơi ra bên cạnh khi các nàng còn bận tu luyện! Là của nàng sao?” Trần An Vĩ dù cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không chút giấu giếm mà trả lời, đồng thời cũng giao trả lại nó cho nàng.
“Là vậy sao?” Lục Thanh Vân nhận lại Truyền Âm Ngọc, hai mắt đột nhiên sáng rực, long lanh nhìn hắn nói “À đúng rồi, thiếp có người bằng hữu này muốn chàng gặp mặt, liệu có được không?”
“Đương nhiên là được!” Trần An Vĩ mỉm cười gật đầu, nhẹ xoa mái tóc nàng nói “Bất quá hiện tại đợi phu quân giải quyết xong một số việc, sẽ tìm cơ hội gặp người đó!”
Lục Thanh Vân mỉm cười gật đầu, nàng đương nhiên muốn giới thiệu cho hắn biết vị nữ bằng hữu lâu năm của mình.
Trần An Vĩ hài lòng gật đầu, sau đó cũng từ biệt hai nữ ra ngoài, không tiếp tục làm phiền các nàng bế quan.
Ra khỏi Đình Viện Thụ, Trần An Vĩ tiến về phía có Tiểu Mỹ và Thiên Nhi đang chơi đùa, trong lòng đã có quyết định.
Thiên Nhi nhìn thấy hắn tiến lại gần, vui cười nhảy nhót tới trước mặt hắn, chỉ chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, ý muốn Trần An Vĩ cho nàng một viên Khí Văn Chi Lực.
Trần An Vĩ đương nhiên đồng ý, cưng chiều ngưng tụ một viên Khí Văn Chi Lực bỏ vào miệng nàng, cũng không quên hôn lên khóe môi thiếu nữ một cái khiến Thiên Nhi cười tít mắt.
“Bổn Thương đi chơi, không tiếp tục phiền ngươi với Tiểu Mỹ hành sự!” Thiên Nhi hưởng thụ sự cưng chiều của nam nhân, bất chợt lè lưỡi buông lại một câu trêu chọc hắn rồi hóa thành Ngạo Thiên Thương mà bay đi mất.
Trần An Vĩ trong lòng thầm cảm động, Thiên Nhi biết hắn có việc cần làm với Tiểu Mỹ vì vậy đã chủ động rời đi.
“Tiểu Vĩ, hiện tại chúng ta thực hiện sao?” Tiểu Mỹ thấy Thiên Nhi rời đi, cũng tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Trần An Vĩ trong lòng chột dạ, hắn đang dụ dỗ Tiểu Mỹ làm loại chuyện kia, nàng không những không từ chối mà còn một mực chờ mong làm cùng hắn.
“Tiểu Mỹ, sau này dù nàng có hận ta, ta cũng bằng lòng!” Trần An Vĩ nhẹ giọng nói, sau đó lập tức động lấy ý niệm, Xích Viêm Nguyên Lực bùng lên thiêu rụi y phục của hai người.
“Á!” Tiểu Mỹ bị hành động bất ngờ của hắn làm cho giật mình, nhìn thấy y phục của bản thân bị nam nhân đốt rụi, ngượng ngùng che đi hai bộ vị mẫn cảm trên thân, ánh mắt u oán hờn dỗi nhìn hắn “Tiểu Vĩ đáng ghét, bỗng nhiên lại đốt y phục của người ta!”
Hít!
Nhìn thấy ngọc thể trắng nõn trước mặt, Trần An Vĩ không nhịn được hít sâu một hơi. Không thể không nói cơ thể của Tiểu Mỹ thực sự cân đối đến hoàn hảo.
Bên trên là bầu nhũ hoa đầy đặn căng tròn tràn đầy sức sống, không quá to nhưng lại vô cùng vừa tay, bên dưới có thể thấy loáng thoáng một vùng thảm cỏ cắt tỉa gọn gàng được che đậy bởi bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân.
Trần An Vĩ nhìn đến mê mẩn, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tiểu Mỹ, thủ thỉ “Tiểu Mỹ ngoan, ta là đang giúp nàng trị thương! Nếu nàng không muốn, chúng ta lập tức dừng lại.”
Tiểu Mỹ cắn cắn đôi môi mọng, nàng tuy có tâm trí vô tư như tiểu hài nữ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng không mặc quần áo trước mặt nam nhân, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng.
“Nếu… nếu như là trị thương, thì… thì ta sẽ phối hợp!” Mặc dù vẫn còn ngại ngùng nhưng bản thân tin tưởng nam nhân này, nghe thấy hắn nói trị thương cho nàng, Tiểu Mỹ ngập ngừng nói.
Trần An Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy ngọc thể trắng nõn của giai nhân vào lòng, từng chút một lướt trên cơ thể nàng, bắt trọn một bên bầu sữa mà xoa nắn.
“Ưm… a… kì lạ quá…” Tiểu Mỹ bị kích thích bất ngờ, không nhịn được mà rên lên thành tiếng, cơ thể rạo rực theo từng động tác của nam nhân, hạ thân dần có chất mật chảy ra.
Chút ngượng ngùng ban đầu bị sự trống rỗng dưới hạ thân thay thế, Tiểu Mỹ dần hòa nhập với nam nhân, tay nhỏ theo bản năng vươn xuống dưới hạ thân của Trần An Vĩ, bắt lấy tiểu huynh đệ đang ngẩng cao đầu của hắn mà vuốt nhẹ.
Hít!
Hai tiếng hít thở dốc cùng lúc vang lên, Trần An Vĩ cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân, mà Tiểu Mỹ cũng cảm nhận được sự ấm nóng, cứng rắn của cây côn thịt kia.
“Đây… đây là thứ gì…” Tiểu Mỹ một mặt chịu sự kích thích của nam nhân, một mặt lại ngây ngô nhìn Trần An Vĩ, tay vừa bóp bóp côn thịt nóng hổi của hắn vừa hỏi.
“Ách… đây là bảo bối của nàng…” Trần An Vĩ bị hỏi bất ngờ, chỉ có thể nói dối nàng, loại chuyện như thế này tốt nhất nên để sau khi thần trí nàng hồi phục sẽ tự thông thì hơn.
“Bảo bối của ta?” Tiểu Mỹ không hiểu lắm, ánh mắt long lanh nhìn hắn hỏi.
Nhưng đáp lại nàng, Trần An Vĩ không trả lời mà bắt đầu tăng cường độ của những đợt tấn công, khiến Tiểu Mỹ không thể tiếp tục suy nghĩ được gì thêm.
“Ưm… Tiểu Vĩ… ta nóng quá…” Tiểu Mỹ chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, cảm giác trống rỗng dưới hạ thân ngày một mãnh liệt hơn.
Không bỏ qua cơ hội, Trần An Vĩ đặt nàng nằm lên thảm cỏ bằng phẳng, miệng ngậm lấy một bên bầu sữa, tay trái bắt lấy bên còn lại mà xoa nắn, tay phải lướt dọc ngọc thể trần trụi tiến về nhục động mềm mại của giai nhân.
“Ưm… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Tiểu Mỹ cùng lúc bị tấn công ba bộ vị mẫn cảm, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ còn biết kêu tên Trần An Vĩ một cách vô nghĩa.
Trần An Vĩ không chút dừng lại, sau khi chơi đùa chán chê hai bên nhũ hoa của Tiểu Mỹ, hắn lại nhắm xuống nơi u cốc mềm mại của gian nhân, đầu lưỡi đánh nhẹ một cái.
“Á… Tiểu Vĩ… ngươi đang làm gì…” Tiểu Mỹ hét lên một tiếng bất ngờ, hai chân vô thức khép lại, khóa chặt đầu của Trần An Vĩ vào hạ thân của mình.
Trần An Vĩ có được cơ hội, đương nhiên không bỏ lỡ, tận lực kích thích nhục động của nàng.
“A… Tiểu Mỹ thấy lạ quá…” Dưới sự kích thích điêu luyện của Trần An Vĩ, Tiểu Mỹ đương nhiên không chịu nổi, hạ thân co rút kịch liệt, rất nhanh một dòng thánh thủy đã bắn ra, ướt đẫm hết khuôn mặt hắn.
Cảm nhận được hạ thân của Tiểu Mỹ đã sẵn sàng, Trần An Vĩ cũng không chậm trễ vươn ngồi đứng dậy, đặt tiểu huynh đệ vào đúng cửa mình của giai nhân, nhẹ nhàng cọ xát.
“A… cái đó…” Tiểu Mỹ nhìn thấy hành động của hắn, không biết đã nghĩ tới điều gì mà liền ngồi dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần An Vĩ, nàng vậy mà hé mở môi thơm, ngậm lấy tiểu huynh đệ của hắn vào bên trong.
“Nàng học ở đâu vậy?” Trần An Vĩ hít sâu một hơi, cảm nhận xúc cảm ấm áp mềm mại từ miệng Tiểu Mỹ mang lại, không nhịn được tò mò hỏi.
“Ưm… lúc ngươi cùng các tỷ tỷ làm…” Tiểu Mỹ vừa ngậm lấy côn thịt của hắn, vừa nói. Vì thần trí vẫn còn là đứa trẻ, nên nàng không biết mình có thể truyền âm cho hắn.
Xoa đầu nhỏ của giai nhân, Trần An Vĩ đặt nàng nằm xuống trở lại, tiểu huynh đệ lại đặt trước cửa nhục động, nhẹ giọng thủ thỉ “Nàng cố chịu đựng, sẽ đau một chút!”
Tiểu Mỹ gật nhẹ đầu, nàng vẫn không biết nam nhân đang định làm gì, nhưng nàng tin tưởng hắn nên không hề ngăn cản.
Ót…
“Tiểu Mỹ, nàng khít quá!” Trần An Vĩ hít sâu một hơi, dù hắn đã dùng sức, nhưng u cốc của nàng quá nhỏ, tiểu huynh đệ của hắn chỉ vừa mới tiến vào được một chút đã không thể tiến thêm.
Nhưng như vậy đã khiến Tiểu Mỹ cảm nhận được sự đau đớn dưới hạ thân, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Trần An Vĩ thương xót hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, tận lực giúp Tiểu Mỹ bớt đi những đau đớn, hạ thân nhẹ nhàng dùng sức tiến sâu hơn vào bên trong nàng.
Ót!
“Á… huhu…” Một tiếng hét đau đớn vang lên, một dòng máu đào chảy ra, Tiểu Mỹ cảm giác như hạ thân bị xé toạc, đau đớn truyền về khiến nàng không chịu nổi mà khóc toáng lên.
“Tiểu Mỹ ngoan, có ta ở đây sẽ không đau nữa!” Trần An Vĩ thương xót trấn an, một mặt liên tục kích thích đôi nhũ hoa, một mặt điều động Phục Mệnh Thiên Mộc bao trùm lấy cơ thể hai người, hỗ trợ xoa dịu nỗi đau phá thân cho nàng.
“Hức… ta không đau nữa…” Sau một lúc được xoa dịu, Tiểu Mỹ mếu máo nói.
Trần An Vĩ mỉm cười, nhẹ xoa đầu nàng, dịu dàng thủ thỉ “Tiểu Mỹ ngoan, thả lỏng linh hồn, ta bắt đầu trị liệu cho nàng đây!”
Tiểu Mỹ gật đầu, không chút kháng cự mà buông bỏ phòng ngự linh hồn.
Phải biết rằng việc làm này rất nguy hiểm, chỉ cần có kẻ hữu tâm, linh hồn của ngươi sẽ lập tức bị hắn công kích, dẫn tới thương thế linh hồn nghiêm trọng, thậm chí có thể mất mạng.
Trần An Vĩ không chần chừ, cuồn cuộn Hồn Lực được hắn điều động thông qua nơi tư mật giữa hai người mà tiến vào cơ thể Tiểu Mỹ. Theo đó, linh hồn của hắn cũng tiến vào bên trong.
“Đây là…” Tiến vào bên trong cơ thể Tiểu Mỹ, Trần An Vĩ lập tức nhìn thấy một vùng không gian trắng xóa chứa đầy những mảnh vỡ nằm rải rác khắp nơi.
Dễ thấy bên trong những mảnh vỡ này ẩn chứa những ký ức của Tiểu Mỹ, từ lúc nhỏ cho tới khi có thể tu luyện và trở thành Viện Trưởng của Nhật Nguyệt Học Viện.
Có điều, những mảnh ký ức này đã không còn rõ ràng do thương thế gây ra bởi Diệt Thần Lạc Trí Thảo.
“Là ngươi!” Bất chợt lúc này, một giọng nói khá giống với giọng của Tiểu Mỹ vang lên trong không gian, lập tức thu hút sự chú ý của Trần An Vĩ.
Cất bước tiến tới gần nơi phát ra giọng nói, Trần An Vĩ lập tức nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân ngồi xếp bằng, xung quanh nàng là từng mảnh ký ức vỡ nát tới nỗi không còn có thể quan sát được hình ảnh bên trong.
Mà bản thân nàng cũng không khá hơn bao nhiêu khi trên cơ thể đầy rẫy những vết thương, dù chẳng có máu chảy nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Trần An Vĩ nhận ra nữ nhân này không ai khác chính là Tiểu Mỹ trước khi bị Diệt Thần Lạc Trí Thảo ăn mòn thần trí. Và đương nhiên, nàng chính là thần trí của Tiểu Mỹ chân chính.
“Lừa gạt bổn Viện Trưởng để làm ra chuyện đồi bại này, tội ngươi đáng chết!” Tiểu Mỹ nhìn nam nhân vừa mới đến, ánh mắt ngập tràn tức giận cùng thù hận.
Nàng là Viện Trưởng của Nhật Nguyệt Học Viện, một nữ cường giả với tu vi Bán Bộ Nguyên Quân cảnh, trong tinh cầu cũng coi như là mạnh mẽ. Vậy mà hiện tại lại bị tên tiểu tử này nhân lúc thần trí không ổn định mà làm ra chuyện xằng bậy, nàng làm sao có thể không tức giận.
“Tiểu Mỹ…” Trần An Vĩ vừa định lên tiếng.
“Câm miệng!” Tiểu Mỹ đã nhanh chóng ngắt lời, trên tay còn hội tụ thế công đánh về phía hắn.
Trần An Vĩ không né tránh, mặc cho thế công của nàng đánh vào người, bản thân vẫn tiếp tục tiến lại gần.
“Khốn nạn! Nếu không phải thần trí của bổn Viện Trưởng bị ăn mòn, tiểu tử ngươi làm sao chiếm tiện nghi!” Tiểu Mỹ thở hổn hển nói, thần trí bị ăn mòn khiến nàng càng thêm tức giận vì không thể trừng trị tên tiểu tử này.
“Ta biết hiện tại nàng rất hận ta, dù ta có nói gì cũng vô dụng. Bất quá, nếu như nàng muốn giết ta, ít nhất cũng phải hồi phục, nếu không nàng sẽ biến mất mãi mãi!” Trần An Vĩ bỏ mặc đau đớn linh hồn do trúng thế công của Tiểu Mỹ, chần thành mà dịu dàng nói.
Tiểu Mỹ lại không quan tâm lời nói của tiểu tử trước mặt, nàng lúc này vẫn liên tục dùng lực lượng của bản thân khôi phục lại những mảnh ký ức đã vỡ nát.
Mỗi lần như vậy, những ký ức xung quanh nàng lại trở nên rõ ràng hơn một chút, nhưng ngược lại bản thân nàng lại phải gánh chịu thêm một vết thương, cơ thể dần trở nên mờ nhạt.
“Dừng lại! Nếu còn tiếp tục, nàng sẽ thực sự biến mất!” Trần An Vĩ giữ lấy tay nàng, không cho Tiểu Mỹ tiếp tục hành động điên cuồng kia.
Thần trí vốn đã tổn thương do thời gian dài tiếp xúc với Diệt Thần Lạc Trí Thảo, nếu như Tiểu Mỹ còn tiếp tục dùng lực lượng của bản thân khôi phục ký ức, kết quả chính là nàng vĩnh viễn biến mất, mà Tiểu Mỹ ở bên ngoài cũng không thể khôi phục được nữa.
“Cút! Không phải chuyện của ngươi!” Tiểu Mỹ tức giận hất tay hắn ra, cũng không nghe lời hắn mà tiếp tục.
Trần An Vĩ không bỏ cuộc, mỗi lần nàng định đưa tay điều động lực lượng, hắn lại đem tay nàng bỏ xuống.
Tiểu Mỹ cũng không vừa, nàng lại tiếp tục nàng lên, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn như hận không thể đánh bay tên này ra khỏi cơ thể nàng.
Thấy giai nhân không chịu nghe lời, Trần An Vĩ hừ lạnh một tiếng, dùng Hồn Lực triệt để khóa chặt hai tay nàng, mặc cho ánh mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống mà Tiểu Mỹ nhìn hắn.
Không nhiều lời, Trần An Vĩ phất tay một cái, đem Hồn Lực truyền sang cho thần trí của Tiểu Mỹ.
“Ưm…” Bị bất ngờ, Tiểu Mỹ chỉ có thể rên lên một tiếng thoải mái khi hấp thụ Hồn Lực của hắn.
Cùng lúc đó, dị biến đã phát sinh…