“Bảo bối!”
Một tiếng gọi dịu dàng mà ôn nhu truyền tới bất chợt khiến tâm tình của vị Cựu Tộc Trưởng của Hàn Long Tộc xao động liên hồi, mà hai nữ nhân đang trò chuyện với nàng cũng phải kinh ngạc.
“Tiểu Vĩ!” Nhận ra chủ nhân của cánh tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của mình, Long Nhược Thủy vui mừng gọi.
Không gian xung quanh nàng liền chấn động, một nam nhân diện mục ưu tú dịu dàng ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, mà nàng cũng vô cùng hưởng thụ cái ôm của hắn.
Không phải Trần An Vĩ thì còn là ai?
Dĩ nhiên là để ôm Long Nhược Thủy, hắn phải dùng Hồn Lực bao phủ toàn thân, nếu không hắn cũng không thể chạm vào nàng, càng đừng nói là làm ra hành động thân mật như vậy.
“Mẫu thân, đây là người đã cứu chúng ta sao?” Nhìn thấy nam nhân vừa xuất hiện, một trong hai nữ nhân ngồi cùng Long Nhược Thủy lên tiếng hỏi.
Nữ nhân được gọi “mẫu thân” kia liền gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cánh tay đang ôm lấy vòng eo Long Nhược Thủy của Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ sau khi trò chuyện với Long Nhược Thủy một lúc, lúc này mới chú ý tới hai nữ nhân trước mặt, đặc biệt là thiếu nữ vừa lên tiếng.
Chỉ thấy nàng là một thiếu nữ chừng tuổi mười bảy mười tám, mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa để lộ cần cổ trắng ngần nhỏ nhắn như thiên nga, ngũ quan tinh xảo cân đối làm nổi bật lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Bên cạnh nàng, một nữ nhân khác mang gương mặt giống nàng đến bảy tám phần điềm nhiên ngồi đó, toàn thân mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ.
Có thể dễ dàng nhận ra, nữ nhân này cũng chỉ còn lại một luồng tàn hồn, tùy thời có thể tan biến.
Hai người các nàng không ai khác chính là mẫu nữ Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh, từng được Trần An Vĩ ra tay cứu giúp khi còn ở trong Địa Hoàng Mật Tịch.
Sau khi biết được Bạch Băng Thanh thực chất lại chính là Nhị Công Chúa của Hàn Long Tộc – muội muội của Long Nhược Thủy, Trần An Vĩ đã tạo cơ hội cho hai người gặp nhau.
“Gặp qua ân nhân, đa tạ công tử đã giúp đỡ ta và mẫu thân khi hoạn nạn! Nếu công tử có chuyện cần Phi Linh giúp đỡ, Phi Linh tuyệt không từ chối!” Bạch Phi Linh không quan tâm tới ánh mắt của Trần An Vĩ, liền đứng dậy nói.
“Không cần phải như vậy, cứu người là nên làm!” Trần An Vĩ xua tay mỉm cười nói.
“Nhưng mà…” Bạch Phi Linh nhìn biểu hiện của hắn, khó xử nói.
“Không nhưng gì cả, chuyện ta muốn hai người các nàng giúp, các nàng phải hoàn toàn bình phục mới làm được!” Trần An Vĩ ngắt lời nàng, chân thành nói. Một thoáng đánh giá tình trạng cơ thể của Bạch Phi Linh, Trần An Vĩ liền biết nàng vừa tỉnh lại, cơ thể còn chưa bình phục hẳn.
Vì vậy liền mở lấy Nguyệt Ảnh Quầy, dự định mua lấy Sinh Cốt Đan – một loại Đan Dược đạt Tông cấp Hạ phẩm có công dụng sản sinh và phục hồi xương cốt.
Bất quá, khi mở ra Nguyệt Ảnh Quầy, một thứ khác hiển lộ trước mặt hắn khiến Trần An Vĩ không nhịn được cười toáng lên, vô thức hôn lên gò má nhỏ nhắn của Long Nhược Thủy một cái.
“Sao vậy?” Long Nhược Thủy thấy nam nhân đột nhiên hành động kì lạ, lại còn hôn lên má của nàng, gương mặt bất giác ửng hồng, khẽ đánh vào ngực hắn một cái, nhẹ giọng hỏi.
Mà nhìn thấy hành động của hắn và phản ứng e thẹn như thiếu nữ mới biết yêu của Long Nhược Thủy, mẫu nữ Bạch Băng Thanh bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc không nhỏ.
“Sư phụ Ảnh Nhi của ta vừa gửi quà tới, các nàng xem thử nó là thứ gì!” Trần An Vĩ không giấu giếm liền phất tay đem lấy một vật phẩm hắn vừa mua được trong Nguyệt Ảnh Quầy.
Chỉ thấy nó là một loại khoáng thạch kì lạ màu xanh lam của nước biển, bên trong lại ẩn chứa một lượng lớn chất lỏng màu vàng kim, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy loáng thoáng những mẩu xương cốt đang dần hình thành.
“Đây là… thứ gì?” Tam nữ đưa mắt nhìn, trước giờ chưa từng nhìn thấy thứ gì kì lạ như loại khoáng thạch trước mặt nên chỉ còn cách hướng mắt về phía Trần An Vĩ, muốn hỏi hắn đây là thứ đồ gì.
“Hóa Cốt Thạch – một loại khoáng thạch chỉ xuất hiện trong cơ thể một loài Yêu Thú tên gọi Thụ Cốt Hải Triết, chuyên hấp thu xương cốt của các loài Yêu Thú khác khi chết đi mà tạo thành.”
Trần An Vĩ đem thông tin mà hắn nhận được từ Nguyệt Ảnh Quầy nói ra cho chúng nữ.
“Khi phục dụng Hóa Cốt Thạch, toàn bộ xương cốt trong cơ thể sẽ bị hóa thành chất lỏng màu vàng kim gọi là Kim Cốt Dịch Thủy này. Kim Cốt Dịch Thủy sau đó liền sẽ tái tạo một bộ xương hoàn toàn mới gọi là Kim Cốt, có độ cứng chắc gấp nhiều lần so với xương cốt bình thường!”
“Còn có loại khoáng thạch thần kì như vậy?” Tam nữ nghe qua công dụng của Hóa Cốt Thạch, không nhìn được phải hít sâu một hơi.
Dù là cường giả Nguyên Thánh cảnh sống lâu năm như Long Nhược Thủy cũng phải công nhận rằng bản thân không hề hay biết loài Thụ Cốt Hải Triết kia lại có thể tạo ra Hóa Cốt Thạch trân quý như vậy.
“Đúng vậy!” Trần An Vĩ gật đầu, tuy nhiên cũng lên tiếng “Bất quá, cái gì cũng có hai mặt.”
Hóa Cốt Thạch tuy có thể khôi phục hoàn toàn thương thế về xương cốt, đòng thời chuyển hóa xương cốt bình thường thành Kim Cốt cứng rắn hơn, nhưng quá trình đó cũng đem lại không ít đau đớn mà người thường không thể chịu đựng được.
Nhưng lợi ích của Hóa Cốt Thạch không chỉ dừng lại ở đó, Kim Cốt Dịch Thủy bên trong nó có thể sử dụng như phụ gia trong quá trình đúc nặn cơ thể mới nhằm đem xương cốt mới hình thạch tạo thành Kim Cốt.
Dĩ nhiên là Hóa Cốt Thạch vẫn chưa thần kì tới mức có thể thay thế một bộ xương hoàn chỉnh, cho nên Trần An Vĩ vẫn phải tìm kiếm chúng nó nếu muốn luyện chế cơ thể mới cho Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh.
Tuy vậy, khiến Trần An Vĩ vui mừng chính là Hóa Cốt Thạch này có thể dùng để luyện chế ra một loại Đan Dược mang tên là Kim Cốt Đan, công dụng gấp hai lần Hóa Cốt Thạch bình thường.
Mà Kim Cốt Đan này vừa hay lại chỉ là Tôn cấp Trung Phẩm Đan Dược, Trần An Vĩ hiện tại cũng có thể luyện chế được nó.
Cũng có nghĩa là Trần An Vĩ có thể dùng một viên Hóa Cốt Thạch này luyện chế ra vài viên Kim Cốt Đan từ đó giúp các thê tử bảo bối của hắn có thêm một con bài bảo mệnh.
“Đau đớn do Kim Cốt Đan mang lại tuy đã giảm đi một vài phần so với Hóa Cốt Thạch thông thường, nhưng vẫn không dễ dàng vượt qua!” Trần An Vĩ lại lên tiếng.
Bạch Phi Linh nghe qua hắn nói từ đầu tới cuối, ánh mắt dần hiện rõ sự quyết tâm, nhìn lấy mẫu thân chỉ còn là tàn hồn bên cạnh, lại nghĩ tới mối thù mà mẫu nữ hai nàng phải trả, cuối cùng đã ra quyết định.
“Nếu như công tử có cách giúp ta hồi phục, Phi Linh nguyện làm một thị nữ bên cạnh ngươi!”
Long Nhược Thủy nghe vậy liền liếc xéo Trần An Vĩ một cái, dám thu nhận nữ nhi của muội muội làm thị nữ, xem nàng xử hắn thế nào.
“Ách… Ta đã nói không cần phải làm như vậy! Huống hồ, ta cũng có chuyện cần mẫu nữ hai nàng giúp đỡ mà!” Trần An Vĩ như cảm nhận được ánh mắt của giai nhân bên cạnh, xua xua tay nói.
“Như vậy…” Bạch Phi Linh vẫn còn muốn lên tiếng.
Theo nhận thức của nàng, nếu nam nhân này đã cứu sống nàng, giúp nàng có được thực lực trả thù, nàng dù có trở thành trâu ngựa cho hắn cũng không sao.
“Chờ nàng hồi phục rồi tính!” Trần An Vĩ kiên quyết lắc đầu.
“Được rồi!” Bạch Phi Linh nghe vậy cũng không tiếp tục lên tiếng.
“Không biết quan hệ giữa công tử và tỷ tỷ của ta là?” Bạch Băng Thanh lúc này không nhịn nổi tò mò mà lên tiếng hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh tay đang ôm eo Long Nhược Thủy của Trần An Vĩ.
Nghe vậy, Long Nhược Thủy không nhịn được đỏ mặt, ánh mắt liếc xéo nam nhân bên cạnh.
Trần An Vĩ ngược lại chú ý tới một điều khác, Bạch Băng Thanh vừa gọi Long Nhược Thủy là tỷ tỷ sao? Bất quá, đối với câu hỏi của nàng, hắn cũng nên có câu trả lời.
“Ta với Nhược Thủy chính là phu thê!” Dứt lời, Trần An Vĩ nhanh tay ôm lấy Long Nhược Thủy, đặt môi lên đôi môi kiều nộn của nàng mà chiếm đoạt.
“Ưm… ai là phu thê với ngươi…” Long Nhược Thủy bị hôn bất ngờ, chỉ có thể truyền âm nói, trong lòng lại vô thức cảm thấy vui vẻ, để mặc hắn chiếm tiện nghi của mình.
Trần An Vĩ sau một hơi hưởng thụ nụ hôn của giai nhân, cuối cùng cũng buông tha nàng, gẩy gẩy mũi quỳnh trêu chọc nói “Không phải sao? Nàng ôm ta, còn khóc trên vai ta, hiện tại còn hôn ta, không tính là phu thê thì là gì?”
“Hứ!” Bị nam nhân nói trúng tim đen, Long Nhược Thủy yêu kiều hứ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu mà Trần An Vĩ cũng phải chú ý lắm mới có thể lắng nghe.
“Chừng nào ngươi đạt tới Nguyên Thánh cảnh, ta sẽ gả cho ngươi!”
Nghe giai nhân bày tỏ, Trần An Vĩ trong lòng vui sướng xém chút nhảy cẫng lên, nhưng cũng may là biết kiềm chế mà hôn lên đôi môi nàng một cái.
“Bất quá, nàng đã nhớ lại rồi sao?” Trần An Vĩ sau đó liền hướng về Bạch Băng Thanh hỏi, dù sao trước đó nàng ấy cũng không có ký ức gì về quãng thời gian khi còn ở Hàn Long Tộc.
“Nhờ được ở trong Ôn Hồn Tuyền, muội ấy đã nhớ lại đôi chút chuyện quá khứ!” Long Nhược Thủy mỉm cười thay muội muội mình trả lời.
“Đa tạ công tử đã giúp ta biết thân phận của mình, cũng để cho ta có cơ hội hội ngộ với tỷ tỷ!” Bạch Băng Thanh lên tiếng phụ họa, ánh mắt cũng nhu hòa hơn khi nhìn hắn.
“Đúng vậy, đa tạ ngươi!” Long Nhược Thủy ánh mắt nhu tình như nước, nhẹ hôn lên môi hắn thủ thỉ.
“Giúp đỡ thê tử của mình là chuyện nên làm!” Trần An Vĩ cười cười nhìn nàng đáp lời khiến giai nhân vô thức đỏ mặt.
Sau đó hắn để Long Nhược Thủy và mẫu nữ Bạch Băng Thanh tiếp tục trò chuyện, còn bản thân lại mở ra Nguyệt Ảnh Quầy, thử vận may xem có thể tìm được những nguyên liệu cần thiết để luyện chế cơ thể mới hay không.
“Tinh! Nguyệt Ảnh Quầy mở!” Thanh âm Hệ Thống ngay lập tức đáp lại mệnh lệnh của hắn.
Một bảng thông tin nhanh chóng hiện ra trước mặt, vẫn là bốn ô vuông quen thuộc, nhưng có một ô vuông đã tối màu biểu thị đã được mua mất. Đó chính là ô vuông có Hóa Cốt Thạch trước đó đã được Trần An Vĩ mua lấy.
Ngoài ô đặc biệt có bán gói quà ngẫu nhiên thì hai ô sáng còn lại cũng không có gì đáng chú ý nên Trần An Vĩ lập tức đổi mới. Dĩ nhiên là ô đặc biệt không thể đổi mới, gói quà mà nó bán sẽ luôn tồn tại trong một tuần, và sẽ tự đổi mới khi qua tuần tiếp theo.
Bất quá vì hiện tại nó cũng không quý giá nên Trần An Vĩ cũng chẳng để ý tới nó làm gì, mà ngược lại hắn chú ý tới ba vật phẩm vừa mới được tạo mới nhiều lần kia.
“Sinh Hồn Thạch!” Trần An Vĩ nhìn thấy hai trong ba ô sáng hiện ra là thứ mình đang cần, không chút nghĩ ngợi cũng chẳng thèm nhìn giá cả mà bấm mua cả hai.
Nguyệt Ảnh Tệ cũng vì thế mà rơi xuống chỉ còn hơn 150 vạn.
Tiếp theo sau đó, hắn cũng đổi mới thêm vài lần với hy vọng tìm thêm Sinh Hồn Thạch, bất quá vận may lần này lại không mỉm cười với hắn. Ngoài những Công Pháp, Nguyên Thuật không quá hữu dụng với hắn và chúng nữ, Trần An Vĩ không tìm được thứ gì khác.
Nhìn thấy Nguyệt Ảnh Tệ chỉ còn hơn 100 vạn, Trần An Vĩ quyết định không tiếp tục tiêu xài, dành dụm cho tương lại khi thực lực mạnh mẽ hơn mới tiếp tục sử dụng.
Đồng thời hắn cũng đưa hai khối Sinh Hồn Thạch cho mấy nữ Bạch Băng Thanh, căn dặn các nàng truyền một ý niệm vào bên trong, theo thời gian nó sẽ sản sinh ra linh hồn.
Bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, sau khi trò chuyện với tam nữ thêm một chút, hắn liền tiến tới Linh Thảo Điền.
Nhìn thấy hắn tiến tới, Thiên Nhiên Tuệ Nghi mỉm cười, cảm kích nói “Nhờ có lượng Linh Thảo và nguyên liệu ngươi kiếm được, ta đã thiết lập thành công một loại Thiên Nhiên Trận Pháp giúp đẩy mảnh tốc độ sinh trưởng của Linh Thảo Điền lên tới mười lần.”
“Nàng giỏi quá!” Trần An Vĩ vui mừng giơ ngón tay cái.
Thiên Nhiên Tuệ Nghi được nam nhân khen, khóe môi cong lên biểu lộ sự vui vẻ, ánh mắt nhu tình nói “Cũng nhờ có ngươi!”
Thông qua việc thiết lập Thiên Nhiên Trận Pháp, Thiên Nhiên Tuệ Nghi cũng được hưởng lợi, thực lực cũng nhờ vậy mà tăng tiến. Mới mấy tháng không gặp, nàng vậy mà sắp đột phá Cửu Tinh Nguyên Tông cảnh rồi.
Có thể nhanh chóng đột phá trong thời gian ngắn như vậy, nàng đương nhiên rất cảm kích nam nhân này.
Trần An Vĩ xoa đầu nàng, thủ thỉ “Là ta nên cảm tạ nàng!”
Thiên Nhiên Tộc quả là một trong những chủng tộc có khả năng bồi dưỡng Linh Thảo thuộc hàng đầu, Trần An Vĩ hắn có vinh hạnh được Tiểu Thư của bọn hắn chăm sóc Linh Thảo Điền, người được lợi nhiều nhất đương nhiên là bản thân hắn.
Nếu không có nàng, chỉ sợ hiện tại Linh Thảo Điền của hắn đã sớm xơ xác vì cái trình độ “phá gia chi tử” của hắn.
Thiên Nhiên Tuệ Nghi bất giác đỏ mặt vì hành động của nam nhân, vội vàng đánh trống lảng “Hình… hình như ta thấy ngươi có Hóa Cốt Thạch?”
“Đúng vậy, nàng biết nó sao?” Trần An Vĩ quả nhiên bị nàng chuyển dời sự chú ý.
“Trước đó đã từng mua trong Đấu Giá Đại Hội!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi thầm thở nhẹ một hơi, khôi phục lại bình tĩnh nói ra suy đoán trong đầu. “Nếu ta không nhầm, ngươi tính luyện chế ra Kim Cốt Đan?”
Trần An Vĩ cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, dù sao Hóa Cốt Thạch cũng thuộc loại hàng trân quý, hơn nữa ai lại không muốn bản thân mạnh mẽ hơn?
Thiên Nhiên Tuệ Nghi dựa theo những hiểu biết của mình về Kim Cốt Đan, động lấy ý niệm lấy ra ba loại Linh Thảo riêng biệt.
“Đây là Kim Nguyên Thảo, Phục Cốt Hoa và Khoan Cân Đằng đồng dạng đều là Tôn cấp Trung phẩm, đủ cho ngươi luyện chế Kim Cốt Đan!”
“Và còn đây! Cái này cho ngươi!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi nghĩ nghĩ một chút, rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một viên Hóa Cốt Thạch nữa đặt vào tay hắn.
Trần An Vĩ nhìn lấy viên Hóa Cốt Thạch trong tay, ánh mắt nhìn Thiên Nhiên Tuệ Nghi như muốn hỏi gì đó.
“Cầm… cầm lấy đi, dù sao ngươi cũng cần nó hơn ta!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi bị ánh mắt của hắn làm cho mất tự nhiên, ấp úng nói.
“Đa tạ nàng!” Trần An Vĩ trong lòng cảm động, bất chợt ôm lấy nàng vào lòng trong ánh mắt kinh ngạc của vị Tiểu Thư Thiên Nhiên Tộc.
“Không… khôn có gì, ngươi… mau… mau đi luyện đan đi!” Thiên Nhiên Tuệ Nghi cứng đờ người đẩy hắn ra, ngập ngừng bỏ lại một câu rồi rời đi, khóe môi khẽ cong lên biệu thị trong lòng nàng đang rất vui vẻ.
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn bóng lưng của nàng, không chần chừ liền tiến lấy ra Băng Hỏa Đỉnh bắt đầu luyện đan.
Mùi thơm của hương liệu dần lan tỏa trong không gian…
-----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花