Chương 213: Phu thê ân ái

Tuyết Kỳ thở hổn hển nhìn lấy nam nhân vẫn cắm mặt vào nơi tư mật của mình, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác vui vẻ, một tay ấn đầu hắn xuống nơi đó, một tay lại mạnh bạo hơn mà trực tiếp cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn mà xoa nắn.

Trần An Vĩ vì động tác của nàng mà hô hấp trở nên dồn dập, khẽ gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp đè lên thân thể mềm mại của giai nhân, một tay bắt lấy một bên gò bông đào của nàng, miệng ngậm lấy bên còn lại, tay kia tìm tới u cốc của nàng mà trêu chọc.

“Ưm… chết thiếp…” Tuyết Kỳ vừa tiết thân, lại bị nam nhân tấn công cùng lúc ba nơi mẫn cảm, khoái cảm tới bất chợt khiến nàng không nhịn được rên rỉ, vòng eo không ngừng uốn éo theo từng động tác của nam nhân.

Tiếng rên cùng động tác của nàng không thể nghi ngờ là liều thuốc tác động cực mạnh đối với nam nhân, Trần An Vĩ không thể nhịn nổi nữa, tiểu huynh đệ bành trướng tới cực hạn, lập tức kề vào cô bé của nàng.

“Ưm… khoan đã…” Tuyết Kỳ lúc này đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Có chuyện gì sao, bảo bối?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.

“Chàng… có thể biến trở lại thành nam nhân được không?” Tuyết Kỳ nhìn lấy bộ dạng nữ nhân của tên này, nghĩ tới việc mình sắp kết hợp với một nữ nhân khiến nàng cứ thấy ngượng ngượng.

Dù biết rõ đây là nam nhân, nam nhân nàng yêu, nhưng tình cảnh hai nữ nhân âu yếm nhau dường như… rất khó tả a… ngượng chết mất…

Trần An Vĩ lúc này mới nhớ ra mình vẫn đang dùng Di Hình Hoán Ảnh biến thành nữ nhân, vì vậy cũng chiều lòng giai nhân mà biến trở lại thành bộ dạng nam nhân của mình.

Thực ra hắn cũng không kỵ việc hai nữ nhân âu yếm nhau nha. Là người của thế giới hiện đại kia, suy nghĩ của hắn vốn đã vượt xa thứ gọi là nam nữ hỉ nộ. Tại sao chỉ có nam nữ được yêu nhau? Tình cảm đồng giới cũng nên được ủng hộ chứ?

Bất quá, nói vậy không có nghĩa hắn thích chơi đồng giới, Trần An Vĩ là trai thẳng đàng hoàng a…

Một luồng ánh sáng lóe lên, thân phận nữ nhân của Trần An Vĩ dần biến mất, thay vào đó là gương mặt ánh tuấn cùng cơ thể săn chắc rắn rỏi và côn thịt dựng thẳng của nam nhân hiện lên trước mắt Tuyết Kỳ, khiến nàng bất giác ngơ ngẩn.

“Đẹp trai không?” Trần An Vĩ nhân cơ hội cười tà trêu chọc.

“Phi! Tự luyến!” Tuyết Kỳ gắt một tiếng, rồi trong ánh mắt nóng rực của Trần An Vĩ, nàng ngồi dậy vươn tay vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn, sau lại kề mũi quỳnh ngửi nhẹ một cái, cuối cùng hé mở đôi môi tuyệt mĩ của mình mà ngậm lấy nó.

“Thật to!” Tuyết Kỳ thầm nghĩ, côn thịt của hắn to đến nỗi dù nàng cố hết sức cũng chỉ mới nuốt được hơn một nửa đã chạm tới cuống họng.

Dù vậy, vì muốn nam nhân được tận hứng, nàng vẫn cố gắng phun ra nuốt vào nó một cách liên tục. Bất quá, vì là lần đầu tiên thực hiện chuyện này, đương nhiên sẽ có trúc trắc nhất định.

Côn thịt của hắn cứ liên tục đụng phải hàm răng trắng nõn của nàng, lúc còn bị nàng vô tình cắn trúng khiến Trần An Vĩ vừa đau vừa buồn cười.

“Chậm thôi bảo bối… nàng làm như thế này… thế này…” Biết nàng đang rất mỏi miệng nhưng vẫn cố gắng làm mình tận hứng, Trần An Vĩ nhẹ giọng lên tiếng hướng dẫn cho giai nhân.

Tuyết Kỳ thiên phú vẫn rất cao, rất nhanh nàng đã học được hết những kĩ thuật hắn dạy cho, hơn nữa còn thuần thục rất nhanh, khiến Trần An Vĩ xém chút nhịn không được mà ngã ngựa.

Không chịu nổi, Trần An Vĩ trực tiếp đè giai nhân xuống giường nệm, kề côn thịt nóng như sắt nung của mình sát cạnh cô bé của nàng, đầu nấm hồng hào cọ nhẹ bên ngoài.

“Ưm… vào đi chàng, thiếp sẵn sàng rồi…” Tuyết Kỳ nhẹ rên một tiếng nói, hạ thân uốn éo mời gọi.

“Ta vào đây, bảo bối!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, hạ thân dùng sức, tiểu huynh đệ một đường đâm thẳng.

Ót!

Tiếng va chạm da thịt đầy ái muội vang lên, dòng máu đào cùng dòng lệ hạnh phúc của giai nhân cũng lúc tuôn rơi, Trần An Vĩ và Tuyết Kỳ chính thức hòa nhập làm một.

“Bảo bối, nàng tuyệt vời quá!” Trần An Vĩ hô hấp trở nên dồn dập khó khăn nói, một bên lại nhắm lấy đôi môi kiều diễm của nàng mà hôn lấy, tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi gò bông đào như muốn xua bớt nỗi đau lần đầu phá thân của giai nhân.

U cốc của nàng vừa chật ních vừa mềm mại lại liên tục co bóp khiến côn thịt của hắn luôn đắm chìm trong khoái cảm mặc dù hắn chưa động, cảm giác mát lạnh tỏa ra từ u cốc của nàng càng làm hắn thấy mới lạ.

U cốc của chúng nữ thường rất ấm áp, trái ngược hoàn toàn với Tuyết Kỳ, nhưng chính vì vậy lại khiến hắn mê đắm theo một kiểu khác.

“Động đi chàng!” Tuyết Kỳ biết nam nhân sợ mình đau đớn nên vẫn luôn kiềm nén, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, hạ thân nhẹ nhàng chuyển động, nhẹ giọng mời gọi.

Phạch… phạch… phạch…

Trần An Vĩ được sự cho phép của giai nhân, hạ thân cũng dần chuyển động, vài chục cú nhấp nhẹ nhàng tình cảm giúp giai nhân bước đầu làm quen với chuyện phòng the.

“Ưm… sướng quá… Tiểu Vĩ… thiếp yêu chàng…” Tuyết Kỳ tận hưởng xúc cảm mới lạ đến từ động tác của nam nhân, hai tay ôm cổ hắn nhẹ giọng thủ thỉ bên tai hắn lời yêu thương.

Phạch! Phạch! Phạch!

Câu nói của nàng như thuốc kích thích đối với Trần An Vĩ, động tác của hắn cũng trở nên mãnh liệt hơn, miệng khóa chặt lấy đôi môi hồng nhuận kiều diễm của nàng, hai tay xoa nắn đôi gò bông đào mà lấy thế điên cuồng nhấp.

“Ưm… a… thiếp sướng… thiếp sướng… thiếp sướng quá phu quân của thiếp…” Tuyết Kỳ cảm thấy linh hồn như được lên mây, đầu óc trống rỗng chỉ còn biết rên rỉ theo từng nhịp nhấp của nam nhân.

Trần An Vĩ càng nhấp càng hăng, cộng thêm kĩ năng nhanh chậm đều đặn của bản thân, chỉ sau hàng nghìn cú nhấp dũng mãnh, hạ thân Tuyết Kỳ đã co giật, một đợt âm tinh liên tục bắn ra từ âm hộ của nàng.

Nhưng hắn không dừng lại, vẫn liên tục nhấp điên cuồng vào nơi thần thánh tư mật của thê tử, khiến nàng chỉ còn biết rên rỉ không ngừng.

“A… ưm… thiếp lại sắp ra… phu quân mau ra cùng thiếp… á…” Mãi không biết bao lâu sau, khi một tiếng rên dài của nữ nhân vang lên, Trần An Vĩ mới ra sức chạy nước rút, bắn thẳng từng đợt sinh mệnh nóng hổi vào tận cùng hoa tâm của giai nhân.

Cùng lúc đó, âm tinh từ trong người nàng cũng được bắn ra, hòa cùng dương tinh của nam nhân, như tình yêu của hai người hòa quyện làm một thể.

Ngả người xuống ôm lấy thân thể trắng nõn đầy dấu vết ái muội của Tuyết Kỳ, Trần An Vĩ hôn nhẹ lên vầng trán đầy mồ hôi của nàng, tay vuốt ve tấm lưng trần giúp nàng tận hương nốt hương vị cao trào kia.

“Chàng sắp phải trở về sao?” Sau một lúc nằm tận hưởng sự săn sóc của nam nhân, Tuyết Kỳ ngước mắt nhìn lấy gương mặt anh tuấn của hắn, lưu luyến hỏi.

Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, hôn lên trán nàng một cái nhẹ giọng nói “Ta đưa nàng đến một nơi.”

Tuyết Kỳ thoáng kinh ngạc một chút, bất giác nói “Vậy để thiếp mặc lại y phục!”

“Không cần! Nàng như thế này đẹp hơn!” Trần An Vĩ ra vẻ vô cùng nghiêm túc nói.

“Lưu manh!” Tuyết Kỳ liếc xéo hắn gắt một tiếng, hai bên gò má đỏ ửng cộng thêm khí chất thiếu phụ pha trộn cùng khí chất thanh lãnh vốn có càng khiến dung nhan nàng thêm tỏa nắng.

Trần An Vĩ nhìn đến ngơ ngẩn, xém chút đè nàng ra làm thịt thêm một lần. Bất quá nghĩ tới việc mình sắp đưa nàng vào Bát Diện Thạch chọn một tòa đình viện, Trần An Vĩ cũng không vội.

Không để hắn tiếp tục nhìn, Tuyết Kỳ đã lấy ra một bộ y phục, nhanh chóng mặc lên trên người.

Trần An Vĩ bật cười, rồi cũng lấy ra một bộ y phục mặc vào người, sau đó liền động lấy ý niệm đem Tuyết Kỳ vào Bát Diện Thạch.

Giai nhân sau khi tiến vào Bát Diện Thạch liền phản ứng y hệt chúng nữ trước đó, nàng thậm chí còn chạy khắp nơi, phản ứng phấn khích hệt như mèo con nhìn lần đầu thấy sữa.

Sau đó Trần An Vĩ liền dắt nàng tới Đình Viện Thụ, chọn lấy một tòa đình viện gần vị trí tòa đình viện của tứ nữ Tuyết Yên, đặt tên là Kỳ Vĩ Điện, hắn đương nhiên cũng không quên giao cho nàng một tấm lệnh bài tương ứng.

“Được rồi, cho thiếp ra đi!” Tuyết Kỳ sau khi nhận lấy tấm lệnh bài, ánh mắt có chút không dám nhìn thẳng hắn, gò má lại bất giác đỏ ửng nhỏ giọng nói.

Nhưng Trần An Vĩ làm sao dễ dàng buông tha cho nàng? Trong tiếng rên hờn dỗi của giai nhân, hắn rất nhanh đã bế Tuyết Kỳ vào Kỳ Vĩ Điện, một màn xuân sắc lại diễn ra…

Trần An Vĩ không hề biết rằng, khi hắn cùng Tuyết Kỳ làm chuyện gì đó, thì ở bên ngoài Đình Viện Thụ, có ba ánh mắt vừa được thu hồi, cùng với đó là gương mặt đỏ ửng của chủ nhân chúng nó.

Tại một vùng tinh không hoàn toàn xa lạ so với vũ trụ nơi Trần An Vĩ đang ở, chẳng ai biết nơi này là đâu, nhưng lúc này lại có một vết rách hư không được mở ra.

Một thân ảnh toàn thân bao phủ trong mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính bước ra từ nơi đó, gương mặt có chút khó coi nhìn khung cảnh xung quanh, xém chút không nhịn được mà văng tục một câu.

Nếu Trần An Vĩ hay Lạc Nam có mặt tại nơi này, chắc chắn sẽ nhận ra thân ảnh này là ai, bất quá hiện tại điều đó đương nhiên sẽ không xảy ra.

“Chủ công?” Bất chợt lúc này, một giọng nói quen thuộc với thân ảnh kia vang lên sau lưng, không khó để nghe ra sự kinh ngạc khó tin của người vừa lên tiếng khi nhìn thấy thân ảnh này.

Mà nghe thấy tiếng nói, thân ảnh kia liền quay lại nhìn về phía người kia, chỉ thấy đây là một vị nam tử trung niên dáng người cao thẳng thân mặc chiến giáp đứng đó, khí tức toàn thân thu liễm nhưng vẫn khiến không gian xung quanh liên tục rung động.

“Người… người trở về rồi sao?” Nam tử trung niên lại lên tiếng, giọng điệu run run không dám tin.

Bởi vì trong ký ức của hắn, vị chủ công mà hắn luôn một mực trung thành đã tiến vào nơi hung hiểm kia trong sự chứng kiến của toàn bộ thuộc hạ dưới trướng và các vị cường giả khác.

Chính mắt hắn còn nhìn thấy ngài sau khi tiến vào, nơi đó lập tức bị các vị Chiến Trận Sư hùng mạnh dùng đủ loại Trận Pháp phong ấn.

Vậy mà hiện tại trước mặt hắn lại xuất hiện một người giống hệt chủ công của mình. Hắn không muốn tin, nhưng lực lượng lưu chuyển trên thân thể người kia thực sự quá giống.

Thân ảnh kia mỉm cười “Phó Tướng, thời gian qua để ngươi vất vả rồi!”

Nghe giọng nói ấm áp quen thuộc kia, lại nghe thấy hai chữ “Phó Tướng” phát ra từ miệng người kia, nam tử trung niên không kiềm được thân thể run lên bần bật, nếu không phải tâm cảnh hắn tốt, có lẽ hắn đã rơi lệ.

“Được rồi, không sướt mướt! Ngươi vẫn không thay đổi kể từ lúc ta rời đi!” Thân ảnh kia cười lên tiếng.

Nam tử trung niên nghe vậy liền bật cười, nhưng sau đó liền thu lại nét cười trên mặt, gương mặt chợt trở nên nghiêm túc hỏi “Chủ công người đã ra ngoài, vậy thứ đó đã bị tiêu diệt rồi sao?”

Thân ảnh kia cũng thu lại nét cười trên mặt, lắc đầu nói “Không dễ dàng như vậy, nó hiện tại đã thoát ra ngoài, vậy nên chúng ta cần nhanh chóng truy tìm nó!”

“Tập hợp lực lượng, bằng mọi cách phải tìm ra vị trí của nó càng sớm càng tốt!” Thân ảnh kia lại lên tiếng ra lệnh.

Nam tử trung niên gọi Phó Tướng kia lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó liền lấy ra một tấm ngọc bội mà bóp nát.

Không có bất kì hiện tượng nào kì lạ diễn ra, nhưng ngay sau đó, hàng loạt vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện quanh hai người, từ bên trong bước ra những thân ảnh khoác lấy bộ y phục giống nhau như đúc.

Nhìn thấy thân ảnh được bao phủ trong mười loại Nguyên Lực Thuộc Tính kia, đám người không nhịn được cuồng nhiệt hô lên “Chủ công!!!”

“Được rồi, được rồi, ta nghe rồi!” Nếu có thể nhìn thấy gương mặt thân ảnh kia, chắc chắn sẽ nhìn thấy gương mặt bất đắc dĩ cùng khóe môi giật giật của hắn.

Hắn cũng chỉ đi đến nơi kia một chuyến, có phải đi chết đâu mà đám người này từ Phó Tướng tới thuộc hạ đều cuồng nhiệt như vậy?

Có điều hắn không biết, cái nơi mà hắn cho là bình thường kia, trong mắt vị Phó Tướng và thuộc hạ của hắn lại chính là nơi có đi không có về, hiểm địa của hiểm địa, hung hiểm vô cùng.

Không tiếp tục để ý tới phản ứng của đám người, thân ảnh kia lại lên tiếng “Như ta đã nói, nó đã thoát ra ngoài, nhiệm vụ của các ngươi trong thời gian sớm nhất phải tìm được tung tích của nó!”

“Nhớ kỹ lời ta, tuyệt đối không được đến quá gần, ngay khi phát hiện ra tung tích của nó phải lập tức truyền tin cho những người khác, không được phép manh động!”

“Tuân mệnh!” Đám người biểu lộ nghiêm túc nhất loạt hô lớn, sau đó đồng loạt biến mất, hiển nhiên là đã lên đường thực hiện nhiệm vụ.

“Hội ngộ để sau, chúng ta cũng lên đường!” Nhìn thấy vị Phó Tướng của mình vẫn do dự chưa muốn đi, thân ảnh kia bất đắc dĩ lên tiếng.

Phó Tướng nhìn lấy vị chủ công đã lâu không gặp của mình, hô lớn hai tiếng “Tuân mệnh!” rồi cũng rời đi. Mà bản thân thân ảnh kia cũng đã biến mất từ bao giờ.

Trở lại với Trần An Vĩ…

Sau đại chiến ba trăm hiệp với thê tử, Trần An Vĩ hào thanh khí sảng bước ra khỏi Bát Diện Thạch, tranh thủ ghé qua Đan Các Chi Nhánh từ biệt Á Huyền Ngân, Âu Dương Kỳ Hân và Dược Chương trưởng lão một chuyến rồi trực chỉ phương hướng Nhật Nguyệt Đại Lục mà trở về.

Á Huyền Ngân dù lưu luyến hắn nhưng cũng biết bản thân còn có Ngân Vĩ Điện, muốn đến bên cạnh hắn khi nào cũng được, nên cũng không quá buồn. Âu Dương Kỳ Hân cũng không phản ứng quá nhiều, dù sao hắn và nàng cũng chưa có nhiều thời gian bồi đắp tình cảm.

Dược Chương trưởng lão cứ tủm tỉm nhìn hắn cười, dường như đang hùa với Thủy Khôi Thương Vương muốn làm mai cho hắn với vị Kim Hồn Tiêu Vương kia.

Trần An Vĩ cười trừ bảo hai chữ tùy duyên rồi nhanh chóng chuồn thẳng. Sau khi làm xong tất cả, Trần An Vĩ quyết định đi tới chi nhánh của Vạn Bảo Hội trên Hành Thiên Đại Lục này.

Một ngày này…

Tại chi nhánh Vạn Bảo Hội, mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng bình thường, mọi người vẫn tấp nập mang hàng hóa ra giao thương, cho đến khi một tòa Truyền Tống Trận bất chợt lóe sáng.

Từ bên trong Truyền Tống Trận, một nhóm thân ảnh lập tức xuất hiện, vừa nhìn qua đã biết người đứng trước là chủ nhân của đám người đứng phía sau. Nhì thấy hai người này, Lương gia tộc nhân ánh mắt lóe lên sự chán ghét nhưng rất nhanh đã giấu đi. Đối với hai người này, nói quen thuộc thì cũng không đúng, mà nói không quen thì lại càng không đúng.

Bởi lẽ Lương gia tộc nhân ai nấy đều biết thân phận của đám người, nhưng chính vì thế mà bọn hắn càng mong muốn mình không phải gặp mặt đám người này còn hơn.

Một tên đứng phía sau dường như phát hiện ánh mắt của Lương gia tộc nhân, muốn lấy điểm trong mắt người đứng trước vì thế liền cao giọng hô “Thiếu chủ Tô Gia tới!!!”

Tiếng hô vang vọng cả một vùng không gian, chỉ cần không phải kẻ điếc đều có thể nghe thấy, chỉ là…

------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花