Sau khi thuyết phục được Hoàng Kim Sát Thiên Dực gia nhập, Trần An Vĩ ở lại bồi tiếp Tuyết Yên hai nữ thêm một khoảng thời gian, tình cảm giữa hắn và hai nữ cũng càng ngày càng nồng thắm, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không ngại kể cho chúng nữ nghe một số chuyện quá khứ của bản thân, dự định trong thời gian tới.
Tuyết Yên hai nữ nghe dự định của hắn, thì lập tức lên tiếng muốn hỗ trợ hắn đánh vào Huyết Hải Môn. Dù sao thì Huyết Hải Môn vẫn là một Tông cấp thế lực hàng thật giá thật, để một mình hắn tiến đánh, hai nữ thật sự không yên tâm.
Hơn nữa vì nghe nói Huyết Hải Môn có dính liếu tới tầng thứ cao cấp như Nguyên Tôn cảnh, hai nữ càng mong muốn được hỗ trợ hắn. Hàn Mộng Nhu và Tiểu Kim đương nhiên không ngồi im, nhìn hai nữ Tuyết Yên lên tiếng, các nàng cũng muốn trợ giúp một tay.
Trần An Vĩ cũng không từ chối, bất quá sau đó hắn lại căn dặn hai nữ Tuyết Yên nên dành thời gian củng cố căn cơ, tránh lạm dụng sức mạnh của Song Ngư Cung.
“Ta hiện tại cũng chưa có ý định lập tức tiến đánh Huyết Hải Môn, các nàng đừng lo lắng!” Trần An Vĩ cũng không quên lên tiếng trấn an hai nữ.
Lại hướng về phía Hàn Mộng Nhu, hắn hỏi “Nàng đã tu luyện Tuyết Vực Chưởng của Tuyết Vực Cung, Tuyết Yên hai nữ cũng từng ngỏ ý muốn nàng gia nhập Tuyết Vực Cung, ý nàng thế nào?”
Hàn Mộng Nhu nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó lại lâm vào trầm tư. Nàng đương nhiên biết gia nhập Tuyết Vực Cung sẽ mang lại lợi ích như thế nào cho bản thân, nhưng gia nhập Tuyết Vực Cung lại vì quy tắc mà không thể công khai đi theo hắn.
“Đừng lo, ta nghe hai nữ Tuyết Nhi nói nam nhân này có một kiện Không Gian Pháp Bảo có thể giúp nữ nhân của hắn lập tức truyền tống về bên cạnh, muội vẫn có thể theo hắn bất cứ lúc nào!” Như hiểu suy nghĩ của Hàn Mộng Nhu, Tuyết An mỉm cười lên tiếng.
“Về quy tắc của Tuyết Vực Cung, muội không cần phải lo lắng!” Tuyết Yên cũng lên tiếng phụ họa, ánh mắt như có như không liếc về phía Trần An Vĩ “Cho dù có áp dụng quy tắc, thì đối với nam nhân này cũng bằng không!”
“Ách…” Trần An Vĩ đột nhiên nằm không cũng trúng đạn, nhất thời khóe miệng giật giật, yếu ớt nói. “Ta đã làm gì a?”
“Làm gì? Đầu tiên Thất Tinh Tuyết Liên bị chàng làm cho điên đảo xuân tâm, chúng nữ Tuyết Vực Cung cũng dần chấp nhận sự xuất hiện của chàng, cuối cùng hai người bọn thiếp cũng đều thu, chàng dám nói không làm gì sao?” Tuyết An trừng mắt nhìn nam nhân này.
Nghe câu nói của nàng, Trần An Vĩ cười trừ, nhanh chóng lên tiếng đánh trống lảng “Nhu Nhi, ý nàng như thế nào?”
Tuyết Yên hai nữ nghe vậy cũng đưa mắt nhìn Hàn Mộng Nhu, mong chờ câu trả lời của nàng.
Hàn Mộng Nhu lúc này cũng không còn điều gì băn khoăn, nàng rất nhanh đã chấp nhận đề nghị của phu quân và hai tỷ muội Tuyết Vực Cung. Ngay sau đó, tin tức này nhanh chóng được thông báo cho toàn thể Tuyết Vực Cung đều biết.
Nàng cũng được Tuyết Yên giao cho một bản sao của Tuyết Vực Chung Tình Công, bất quá chưa vội đi bế quan vì muốn tiễn nam nhân này.
Trần An Vĩ lúc này lại nhớ ra điều gì, ra hiệu chúng nữ thả lỏng tinh thần. Tuyết Yên hai nữ và Hàn Mộng Nhu không chút do dự liền làm theo, còn Hoàng Kim Sát Thiên Dực vốn còn do dự nhưng sau đó lại nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Kim, vì vậy cũng liền làm theo lời hắn.
Trần An Vĩ phất hẹ tay, một thoáng đã đem tất cả dịch chuyển vào Bát Diện Thạch.
“Nơi này…” Hoàng Kim Sát Thiên Dực vừa bước vào nhìn thấy khung cảnh bên trong Bát Diện Thạch mà không khỏi ngỡ ngàng. Nơi này… cũng quá đẹp rồi đi!
“Tỷ thích chứ?” Tiểu Kim cười khúc khích nhìn nàng hỏi. Khi lần đầu được nam nhân đưa đến nơi này, nàng cũng đã rất kinh ngạc với khủng cảnh bên trong.
Mà cũng không chỉ riêng nàng, hầu như bất cứ nữ nhân nào được hắn đem vào Bát Diện Thạch đều có phản ứng tương tự. Điển hình như Tuyết Yên hai nữ lúc này.
“Tiểu Vĩ, đây là nơi mà chàng và các nàng hay tiến vào để nghỉ ngơi sao?” Tuyết Yên hiếu kì hỏi.
“Nào chỉ nghỉ ngơi, ta cùng các nàng còn làm một vài việc khác nha!” Trần An Vĩ bất chợt mỉm cười đầy ý vị nói.
“Phi!” Chúng nữ đều là người thông minh, nghe hắn nói như vậy lập tức hiểu ý hắn muốn nói gì, gương mặt tuyệt mĩ của các nàng cũng vì vậy mà đỏ ửng lên, miệng gắt một tiếng, đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.
“Hắc hắc!” Trần An Vĩ bật cười, sau đó liền dẫn chúng nữ đi tham quan cảnh sắc bên trong Bát Diện Thạch, sau đó lại trở về Đình Viện Thụ, để Tuyết Yên hai nữ tùy ý chọn tòa đình viện của riêng mình.
“Bọn thiếp chọn cái này!” Không biết vô tình hay cố ý, hai nữ lại chọn cho mình một tòa đình viện cũng thuộc dạng song sinh như của Tuyết Nhi hai nữ. Nhưng lần này nó lại được trang trí bởi từng đường nét gợn sóng và sắc sảo như Thủy Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực, thậm chí còn có thể nhìn thấy hư ảnh một loài Yêu Thú dạng cá như ẩn như hiện xung quanh tòa đình viện kia.
Trần An Vĩ đương nhiên không từ chối, hắn nhanh chóng đưa cho hai nữ hai tấm lệnh bài, ngỏ ý muốn hai nữ đặt tên cho nó, hai nữ rất nhanh đã đưa ra một cái tên vừa hợp với tên của hai nữ vừa hợp với lý tưởng của nam nhân này “An Yên Điện!”
Sau khi thu xếp cho chúng nữ, hắn lại cùng các nàng ra khỏi Bát Diện Thạch, từ biệt chúng nữ một lần rồi nhanh chóng khởi hành trực chỉ gia tộc. Hắn đã rời gia tộc khá lâu, cũng nên trở về rồi!
Nhưng trước đó, hắn vẫn còn có việc phải làm.
Nhanh chóng động lấy ý niệm, hắn một lần nữa háo thành nữ nhân tiến về một tòa cung điện lơ lửng xung quanh Tuyết Vực Cung.
Tuyết Yên hai nữ tuy không hiểu vì sao tên này lại biến thành nữ nhân, nhưng đã lờ mờ đoán ra được dự định của hắn, vì vậy cũng mặc kệ nam nhân nhà mình mà tiếp tục củng cố căn cơ bản thân.
Tuyết Liên Cung…
Là một loại cung điện nhỏ lơ lửng xung quanh Tuyết Vực Cung, chúng bao gồm bảy tòa khác biệt đôi chút, là nơi bế quan của Thất Tinh Tuyết Liên.
Lúc này đây, tại một tòa Tuyết Liên Cung tọa lạc cao nhất so với sáu tòa cung điện còn lại, một thân ảnh nữ nhân toàn thân mặc hoàng kim sắc y phục, mái tóc dài búi cao để lộ cần cổ trắng ngần của nàng, gương mặt tuyệt mĩ với mắt phượng mày ngài cùng bờ môi đỏ thắm kiều diễm.
Nhan sắc của nàng nếu so sánh với chúng nữ Tuyết Vực Cung, chỉ sợ kém hơn hai vị Cung Chủ một chút mà thôi.
Để ngồi trong tòa Tuyết Liên Cung cao nhất kia, không khó để đoán ra thân phận của nữ nhân này, nàng không ai khác chính là Đại Tỷ của Thất Tinh Tuyết Liên – Tuyết Kỳ.
Bất quá, lúc này ánh mắt của nàng lại có chút thất thần nhìn về một phía, trong lòng cảm thấy mất mát cùng đau đớn. Nàng không hiểu vì sao mình lại đau lòng, nhưng nghĩ tới việc nam nhân kia rời đi mà không lời từ biệt, nàng không kiềm nén được cảm giác này.
“Tiểu Kỳ Nhi! Ngươi đang tương tư nam nhân kia sao?” Bất chợt lúc này, một giọng nói thân quen vang lên bên tai khiến nàng vô thức ngẩng đầu.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nữ nhân trước mặt, nàng vô thức gật đầu, giọng điệu có chút thê lương “Hắn sắp lên đường trở về gia tộc, mà ta chỉ có thể ngắm nhìn hắn từ sau lưng!”
Nữ nhân nhìn thấy biểu hiện của nàng trong lòng hiện lên sự áy náy, liền tiến tới ôm Tuyết Kỳ vào lòng, nhẹ giọng nói “Ngốc, làm sao ta nỡ để bảo bối của ta buồn rầu mà rời đi như vậy?”
Tuyết Kỳ không mấy chú tới động tác của nữ nhân, nghe tới câu nói của nàng, tâm trạng trong lòng như bị chạm phải mà vô thức làu bàu “Nam nhân đáng ghét, nhiều lần vô sỉ chiếm tiện nghi của người ta, bây giờ lại bỏ rơi người ta như vậy!”
Nữ nhân kia nhìn thấy biểu hiện dễ thương của Tuyết Kỳ, không nhịn được bắt lấy cái cằm nhỏ của nàng, rồi trong ánh mắt trợn trừng của nàng mà hôn xuống.
“Ưm… ngươi…” Tuyết Kỳ không kịp phản ứng liền bị nữ nhân kia hôn lấy, lúc này mới phát hiện ra nữ nhân trước mặt mình thực chất lại chính là Trần An Vĩ hóa thành.
Vậy mà từ nãy giờ nàng lại vô thức bỏ qua thân phận của nữ nhân kia, thậm chí còn nghĩ rằng vì cùng là nữ nhân với nhau nên không nhịn được mà thể hiện ra tất cả cảm xúc của mình.
Ngượng ngùng hóa giận dỗi, Tuyết Kỳ bắt đầu vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của “nữ nhân” kia, nhưng đáng tiếc, Trần An Vĩ làm sao có thể để nàng toại nguyện.
Tuy Tuyết Kỳ chưa thực sự thừa nhận tình cảm của nàng dành cho hắn, nhưng biểu hiện của nàng đã nói lên tất cả, chính vì vậy mà Trần An Vĩ càng không thể để vuột mất cơ hội.
“Kỳ Nhi bảo bối, ta yêu nàng!” Tuyết Kỳ vẫn còn vùng vẫy trong vòng tay của nam nhân, nhưng động tác đã dần chậm lại vì bị cái lưỡi ma quái của hắn khuấy đảo trong khoang miệng, đúng lúc này lại nghe giọng nói trầm ấm, ôn nhu của hắn vang lên bên tai, tâm linh nàng thật sâu rung động, động tác cũng khựng lại một nhịp.
Trần An Vĩ chỉ chờ có thế mà ôm chặt lấy nàng, không để Tuyết Kỳ có thể tiếp tục vùng vẫy, tuy nhiên lại không tiếp tục chiếm đoạt hương tân ngọc dịch của giai nhân mà nhìn thẳng vào mắt nàng, như thể đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
Tuyết Kỳ cắn môi, trong lòng rất muốn đáp lại tình cảm của hắn nhưng nghĩ tới việc hắn có quan hệ với hai vị Cung Chủ, Tuyết Mi và Tuyết Nhi cũng có tình cảm với hắn, nàng lại không thể lên tiếng.
Hai vị Cung Chủ có ân với nàng, quan hệ giữa nàng và hai nữ lại càng là tốt đẹp không cần nói. Tuyết Mi và Tuyết Nhi được nàng xem như muội muội ruột thịt, quan hệ cực kì tốt. Nhưng chính vì tốt đẹp nên Tuyết Kỳ lúc này lại lâm vào khó xử.
Một bên là nam nhân trong lòng, một bên lại là mối quan hệ tỷ muội giữa nàng và tứ nữ.
Suy đi tính lại, Tuyết Kỳ dù trong lòng rất đau đớn, nhưng nàng cảm thấy, mình chỉ cần đứng từ xa quan sát nam nhân này, thế là đủ rồi!
“Thật xin…” Đã làm ra quyết định, nàng lên tiếng muốn nói.
Nhưng Trần An Vĩ dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn đã lên tiếng trước “Nàng sợ rằng mình sẽ biến thành rào cản giữa ta và chúng nữ trong Cung phải không?”
Tuyết Kỳ khựng lại một chút, rồi bất giác gật đầu nhìn hắn.
Trần An Vĩ mỉm cười, cốc nhẹ lên vầng trán trơn nhắn của nàng một cái, giở giọng lưu manh nói “Nói nàng ngốc quả không sai mà! Tuyết Mi và Tuyết Nhi đều bị ta thu rồi, Yên Nhi hai nữ cũng rơi vào tay! Trên dưới đều bị thu, nàng nghĩ nàng còn cơ hội thoát khỏi tay ta sao?”
“Hứ!” Tuyết Kỳ yêu kiều hứ một tiếng, trừng mắt nói “Nếu vậy, ta cũng phải gia nhập cùng chúng nữ, chỉ cần sau này ngươi khiến các nàng đau buồn, ta sẽ khiến ngươi trả giá!”
Rồi trong ánh mắt bất ngờ của Trần An Vĩ, Tuyết Kỳ hai tay kéo lấy cổ hắn, chuẩn xác nhắm vào bờ môi của nam nhân mà hôn lấy.
Trần An Vĩ tận hưởng xúc cảm mềm mại của bờ môi hồng nhuận mà Tuyết Kỳ dâng hiến, hai tay lại tìm đến địa phương quen thuộc của người nữ nhân mà xoa nắn nhẹ nhàng từng đợt.
“Ưm… Tiểu Vĩ…” Tuyết Kỳ bất chợt bị hắn xoa nắn hai bên gò bông đào, không nhịn được cảm giác sướng khoái mà rên rỉ một tiếng, thân thể cấp tốc đỏ ửng, u cốc phía dưới hạ thân rỉ ra chất mật.
Nghe tiếng rên nhè nhẹ của giai nhân, động tác của Trần An Vĩ lại càng mạnh bạo hơn, một tay thậm chí còn bắt đầu tấn công xuống phía dưới, bên trên cái lưỡi hư hỏng đã một lần nữa tiến vào khuấy đảo bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Ưm…” Là nữ nhân trong trẻo lạnh lùng, lại là lần đầu tiếp xúc với chuyện nam nữ, Tuyết Kỳ chỉ biết rên tỉ theo từng động tác của nam nhân mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Á… đừng mà…” Bất chợt, cảm nhận được ngón tay của nam nhân chạm vào nơi thầm kín nhất của mình, Tuyết Kỳ một tay khẽ chặn tay hắn, một nửa chống cự, một nửa lại như mời gọi nam nhân.
Trần An Vĩ không bỏ qua cơ hội, ngón tay hư hỏng của hắn đã chạm vào cô bé của nàng thì đương nhiên không có chuyện buông ra mà ngược lại càng là gẩy nhẹ cánh môi dọc của giai nhân.
“Ưm… a…” Bên trên vừa bị hắn xoa nắn đôi gò bông đào, phía dưới lại bị hắn trêu chọc u cốc thần thánh, cảm giác rạo rực kì lạ luân chuyển khắp thân người, Tuyết Kỳ toàn thân run lên từng đợt, cô bé nhẹ co giật, thánh thủy từng dòng được phun ra.
“Bảo bối, nàng thật mẫn cảm!” Trần An Vĩ cười tà truyền âm một tiếng, sau đó trong ánh mắt ngượng ngùng của vị Thất Tinh Tuyết Liên Đệ Nhất, hắn đưa tay liếm hết toàn bộ thánh thủy của nàng.
“Hôn thiếp!” Tuyết Kỳ sau một thoáng ngượng ngùng cũng dâng hiến môi thơm. Nàng đã xác định yêu mến nam nhân này, vì vậy không ngần ngại trao cho hắn tất cả.
Trần An Vĩ không từ chối tình cảm của giai nhân, hắn nhắm lấy bờ môi kiều diễm của nàng mà ngấu nghiến, một bên lại động ý niệm thiêu rụi y phục trên cơ thể hai người.
Một cỗ ngọc thể hiển lộ trước mặt hắn, chỉ thấy Tuyết Kỳ sở hữu một làn da trắng như tuyết, lại mềm mịn và đầy xúc cảm như da em bé, đôi gò bông đào tuy không quá to lớn nhưng lại vô cùng vừa tay và tròn trịa.
Vòng eo thon gọn dụ nhân được tô điểm bởi cái rốn xinh xắn tại trung tâm, phía dưới một chút là thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng che đi một hạt lê hồng hào xinh xắn nằm le lói bên trong.
Phía dưới một chút nữa là u cốc thần thánh màu hồng nhuận liên tục mở ra đóng vào, mỗi lần như vậy lại có một chút thánh thủy rỉ ra ngoài khiến bất kì nam nhân nào cũng phải điên cuồng mà nhấm mút.
Trần An Vĩ cũng không ngoại lệ, hắn bế nàng theo kiểu công chúa đặt lên giường nệm có sẵn, cúi đầu xuống nhìn u cốc thần thánh kia.
“Ưm… đừng… bẩn lắm chàng ơi…” Rồi trong tiếng rên rỉ ngạc nhiên của Tuyết Kỳ, hắn đưa lưỡi liếm một đường dọc theo cô bé của nàng, hút hết chất mặt ngọt ngào của giai nhân.
“Nơi đó của các nàng luôn làm ta mê luyến, làm sao có thể nói là bẩn!” Trần An Vĩ nhẹ giọng thủ thỉ, sau đó liền dùng cái lưỡi hư hỏng của mình mà tiến sâu hơn.
“Ưm… á… chàng làm như vậy… thiếp sắp không chịu nổi nữa…” Tuyết Kỳ lần đầu được hưởng thụ cảm giác mới lạ, rất nhanh cơ thể đã có phản ứng.
Hạ thân run lên từng đợt, vòng eo uốn éo theo từng nhịp đánh lưỡi của nam nhân, u cốc nhẹ co giật, từng dòng âm tinh được phun ra ngoài, bắn ướt đẫm gương mặt của Trần An Vĩ.
Tuyết Kỳ tiết thân lần thứ hai, xuân quang tràn ngập Tuyết Liên Cung…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花