“Tô gia Thiếu Chủ tới!!!”
Tiếng hô vang vọng khắp không gian, nhưng lại không hề có động tĩnh đáp lại của Lương gia tộc nhân, hiển nhiên là bị cho ăn bơ.
Tên vừa lên tiếng nhất thời sắc mặt đen như đít nồi, vừa định nổi giận thì liền bị ngăn cản, ánh mặt có chút sợ hãi nhìn thiếu niên trước mặt “Thiếu Chủ, ta…”
Thiếu niên được gọi là Thiếu Chủ không hề để ý tới hắn, mà liền tiến tới một cái quầy gần đó, mỉm cười lên tiếng “Tiểu thị nữ này, không biết có thể cho ta gặp Gia Quỳnh?”
Thị nữ tiếp quản quầy hàng kia ánh mắt lấp lóe nhìn thiếu niên trước mặt, không nhanh không chậm lên tiếng “Tiểu Thư của bọn ta hiện đang bế quan, xin mời Tô Thiếu Chủ về cho!”
Tô Thiếu Chủ này tên Tô Giang, cũng chính là người mà trên dưới Lương gia của nàng đều chán ghét, không chỉ là một kẻ ngụy quân tử, còn làm một tên sắc lang chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt, dụ dỗ nữ nhi nhà lành.
Dù cho Tiểu Thư nàng lúc này có đang rảnh rỗi, tiểu thị nữ vẫn sẽ làm đủ mọi cách để ngăn tên này gặp được nàng.
Không chỉ tiểu thị nữ này, mà tất cả tộc nhân Lương gia đều sẽ làm như vậy, bọn hắn không thể để một người vừa xinh đẹp vừa nhân hậu lại tài giỏi như Tiểu Thư rơi vào tay của tên tra nam này.
Tô Giang nghe vậy không tin mà hỏi lại “Đây là ý của Gia Quỳnh sao?”
Tiểu thị nữ không ngần ngại gật đầu, mặt không đổi sắc nhìn thiếu niên này, nàng chẳng sợ hắn, cùng lắm thì chết thôi, Tiểu Thư an toàn mới là quan trọng.
Có thể thấy được Lương gia tộc nhân cực độ yêu quý Tiểu Thư Lương Gia Quỳnh của bọn hắn, dù cho có thể bị đám người này trút giận, nhưng bọn hắn cũng kiên quyết bảo vệ nàng.
Tô Giang nghe vậy gương mặt thoáng cứng đờ, không ngờ lần này hắn cố ý lựa chọn thời điểm Lương gia đang rảnh rỗi nhất mà đến, cuối cùng vẫn không thể gặp được nàng.
Cùng là con cháu của một gia tộc thương nhân, hắn đương nhiên biết thời điểm nào công việc chất đống, thời điểm nào rảnh rỗi. Vì thế đã nhân lúc Lương gia không tổ chức đại hội gì mà đến. Cuối cùng đành nhận lại kết quả giai nhân trong mộng đang bế quan.
Tô Giang cũng không bỏ cuộc, hắn quay lưng rời đi, nhưng lại âm thầm suy nghĩ điều gì đó.
Đúng lúc này, một bóng người từ cửa ra vào lững thững đi tới, nhìn lấy tiểu thị nữ lên tiếng hỏi “Vị thị nữ này, không biết Thiếu Chủ của các vị đã bế quan xong chưa? Tại hạ Trần An Vĩ, mong được gặp mặt!”
Tiểu thị nữ nghe vậy, liền vui mừng nói “Thiếu Chủ hiện tại vẫn bế quan, bất quá nếu công tử không phiền, ta có thể dẫn ngươi tới gặp Tiểu Thư!”
“Được như vậy thì tốt quá, mời dẫn đường!” Trần An Vĩ mỉm cười nói.
Thị nữ nhanh chóng đi phía trước dẫn đường, không mấy quan tâm tới phản ứng của Tô Giang kia, bởi vì toàn thể Lương gia đã được thông báo về mối quan hệ giao thương giữa Lương gia với vị công tử tên Trần An Vĩ này.
Vì thế ngay khi hắn báo tên, thị nữ không chút do dự dẫn hắn đến gặp Lương Gia Quỳnh, người có thân phận tương đương với vị Trần Thiếu Chủ này.
Thị nữ dẫn Trần An Vĩ rời đi mà không hề hay biết rằng, Tô Giang ở phía sau, đang siết chặt nắm tay, gương mặt hằn lên nụ cười dữ tợn.
Trong lòng liên tục mắng hai tiếng tiện nhân. Tới lúc này mà hắn còn không hiểu nữ nhân Lương Gia Quỳnh kia đang tránh mặt hắn, thì cái đầu hắn nên bỏ xuống là vừa.
Nàng lấy lý do bế quan để từ chối gặp hắn, nhưng ngay khi tên nam nhân kia đến thì lại rất niềm nở mà gặp gỡ.
“Đi thôi!” Tô Giang ra lệnh cho đám người, không tiếp tục rời đi mà ngược lại thay đổi phương hướng.
“Nhưng mà… chúng ta đi đâu?” Một tên thuộc hạ khó hiểu dè dặt hỏi.
Lập tức liền bị Tô Giang giáng cho một cái bạt tai, răng môi lẫn lộn “Ngu xuẩn, tiện nhân kia tự tiện cho một nam nhân lạ vào phòng, ngươi nghĩ chúng ta đi đâu?”
Tên thuộc hạ vừa bị đánh kia và đám thuộc hạ đằng sau đồng loạt hiểu ý nở nụ cười nham hiểm, âm thầm che giấu khi tức mà đi về phương hướng của thị nữ.
Thị nữ hoàn toàn không hay biết có người đi theo mình, đám người này lại càng là đám người mình vừa đuổi đi khi nãy, nàng chỉ làm theo nhiệm vụ mà dẫn theo Trần An Vĩ tới căn phòng nơi Tiểu Thư đang làm việc.
“Tiểu Thư, có Trần Thiếu Chủ tới bái phỏng!” Thị nữ đứng trước cửa, kính cẩn truyền âm một tiếng.
Bên trong im ắng một chút, rồi ngay sau đó liền có tiếng nói trong trẻo êm tai vọng ra “Vào đi!”
Thị nữ được lệnh nhẹ đẩy cửa, đồng thời cúi người làm động tác mời.
Trần An Vĩ chưa vội bước vào ngay, mà liền lấy ra một tấm ngọc bội đưa cho thị nữ, cùng không ít Nguyên Thạch đặt vào tay nàng, nhẹ giọng nói “Cầm lấy số Nguyên Thạch này gia tăng thực lực, hành động của nàng khi nãy đã khiến đám người kia ghi hận.
“Tấm ngọc bội này có phong ấn lực lượng của ta, nếu gặp nguy hiểm hãy bóp nát nó, nó sẽ thay nàng đỡ một đòn chí tử, ta cũng sẽ cảm ứng được!”
Trần An Vĩ đương nhiên không bỏ qua phản ứng của đám người vừa nãy, vì vậy để cho cẩn thận, hắn không ngại đưa cho tiểu thị nữ này một chút đồ phòng thân.
Đáng lẽ hắn có thể không quan tâm, nhưng nể phục tình cảm mà Lương gia tộc nhân dành cho Lương Gia Quỳnh, hắn không ngại ra tay giúp bọn hắn một phen.
“Cái này…” Tiểu thị nữ kinh ngạc vì hành động của hắn, nhất thời lâm vào do dự không biết nên làm thế nào.
Nàng thực sự cảm kích vì lời nói nhắc nhở của nam nhân này, nhưng nàng lại không hề nghĩ rằng lại được hắn giao cho nhiều thứ quý giá như vậy. Thậm chí nghe trong câu nói của hắn còn có ý rằng hắn sẽ tới nếu nàng gặp nguy hiểm.
Điều này đối với một thị nữ như nàng là một vinh dự cực kì to lớn. Thử nghĩ một tộc nhân nhỏ bé như nàng làm sao có cơ hội được người có thân phận Thiếu Chủ như Trần An Vĩ bảo vệ?
Thậm chí sống chết của đám người làm công như nàng còn chẳng được quan tâm nữa là.
“Trần Thiếu Chủ đã cho thì muội không cần ngại!” Đúng lúc này, giọng nói êm tai của Lương Gia Quỳnh một lần nữa vang lên khiến tiểu thị nữ hoàn hồn.
Được sự cho phép, thị nữ rối rít cảm ơn Trần An Vĩ một tiếng, rồi chạy đi ngay, hiển nhiên là không nhịn được muốn bế quan gia tăng thực lực.
Trần An Vĩ mỉm cười nhìn một màn này, chợt ánh mắt như có như không liếc về một phía, sau đó mới tiến vào căn phòng.
Tô Giang và đám thuộc hạ vốn đang ẩn nấp đột nhiên lại phát hiện ánh nhìn của nam nhân kia mà không khỏi đổ mồ hôi hột. Ánh nhìn của kẻ kia như thể lột trần mọi thứ, kể cả lớp ngụy trang của bọn hắn cũng không ngoại lệ.
Bất quá, thân là Thiếu Chủ một Tông cấp gia tộc, Tô Giang rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, trên tay cầm lấy Lưu Ảnh Ngọc, cười lạnh một tiếng “Hừ, đôi cẩu nam nữ các người cứ chờ mà xem, Tô Giang này nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá!”
Trần An Vĩ vừa bước vào phòng, nhìn thấy nữ nhân ngồi trên bàn làm việc, nàng dường như vẫn bận rộn xử lý sự vụ của gia tộc. Mãi cho tới khi Trần An Vĩ tiến lại gần, nàng mới nhẹ nhàng gấp lại sổ sách, ánh mắt như có như không mỉm cười nhìn hắn.
“Mặt ta có dính gì sao?” Trần An Vĩ khó hiểu với ánh nhìn của nàng liền hỏi.
“Không có, Gia Quỳnh chỉ đang nghĩ, Trần Thiếu Chủ thật biết mua nhân tâm nha!” Lương Gia Quỳnh nhẹ lắc đầu, nhàn nhạt nói.
“Ách… nàng để cao ta rồi, chỉ là cảm thán trước tình cảm mà thị nữ kia dành cho nàng, nên mới ra tay giúp đỡ một phen thôi!” Trần An Vĩ xua tay một cái, nhẹ nhàng nói.
“Nếu vậy, Gia Quỳnh thân là Tiểu Thư của bọn hắn, chắc chắn cũng không thể thua kém, phải không?” Lương Gia Quỳnh mỉm cười nói.
Trần An Vĩ cũng mỉm cười.
Sau chút vui đùa vừa qua, Lương Gia Quỳnh liền lên tiếng hỏi “Chẳng hay Trần Thiếu Chủ hôm nay tới có việc gì cần Gia Quỳnh giúp sao?”
“Quả thật có chút chuyện, bất quá…” Trần An Vĩ nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra trước khi hắn tiến vào căn phòng của nàng, không quên dặn “Nàng và Lương gia nên cẩn thận đám người này thì hơn!”
Lương Gia Quỳnh ánh mắt lóe lên dị sắc, trong lòng lại vô thức cảm thấy vui vẻ, nhẹ giọng đáp lời “Gia Quỳnh sẽ lưu ý!”
Trần An Vĩ gật đầu, sau đó lại lấy ra một danh sách có ghi những loại Linh Thảo và Nguyên Liệu cần thiết cho Thiên Nhiên Tuệ Nghi bố trí trận pháp.
Lương Gia Quỳnh gật đầu thu lại danh sách, không nhanh không chậm đáp “Mọi chi phí sau khi thu thập đủ những thứ có trong danh sách, Gia Quỳnh sẽ thông báo cho Trần Thiếu Chủ sau!”
“Không biết ngươi còn cần gì nữa không?” Nàng lại lên tiếng hỏi.
Trần An Vĩ không đáp mà phất tay một cái lấy ra một đống bình Đan Dược trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Gia Quỳnh. Nhân lúc đó, hắn đem một bình Dưỡng Nhan Đan đặt vào tay nàng.
Tiếp xúc bất chợt khiến Lương Gia Quỳnh lập tức hoàn hồn, nhìn lấy bình đan dược trong tay mình, ngập ngừng nói “Trần Thiếu Chủ đây là…”
“Nhờ Gia Quỳnh cô nương giúp tại hạ đem giao dịch những loại Đan Dược này!” Trần An Vĩ mỉm cười nói “Còn bình Dưỡng Nhan Đan này là dành cho nàng!”
Số Đan Dược này hắn đã luyện trong thời gian qua, với mục đích nâng cao tay nghề của mình, còn hầu như bản thân không sử dụng, chúng nữ cũng đã lấy những loại Đan Dược phù hợp, số còn lại không có mục đích sử dụng thì đều nằm chỗ này, hiện tại hắn đem cho Vạn Bảo Hội giao dịch.
Lương Gia Quỳnh cũng không khách khí, thu lấy bình Dưỡng Nhan Đan của nam nhân, đồng thời lên tiếng hỏi “Không biết Trần Thiếu Chủ muốn quy đổi ra Nguyên Thạch hay vật phẩm nào khác?”
Trần An Vĩ không chút suy nghĩ liền lên tiếng nói “Ta muốn đổi lấy những nguyên liệu cần thiết để đúc cơ thể của cường giả Nguyên Thánh cảnh!”
Lương Gia Quỳnh thoáng ngơ ngác trước câu nói của hắn, nàng vừa định lên tiếng xác nhân thì lại nghe Trần An Vĩ nói thêm “Thực ra là ta cần 2 bộ!”
Oành!
Lúc này, Lương Gia Quỳnh thực sự kinh ngạc tới nỗi bước chân không vững mà vấp té.
Rất may mắn, Trần An Vĩ đã phản ứng kịp thời ôm lấy cơ thể nàng kéo về phía mình. Lực phản chấn quá mạnh cộng thêm mất đà bất ngờ khiến ngay cả hắn cũng ngã nhào về phía sau.
Trần An Vĩ ôm lấy Lương Gia Quỳnh nằm trên sàn nhà, nàng nằm trên người hắn, bầu ngực to tròn o ép đè lên lồng ngực săn chắc của nam nhân.
Ở khoảng cách gần, Trần An Vĩ có thể nhìn thấy rõ từng vết sẹo trên gương mặt nàng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương cảm, muốn đưa tay vuốt lấy gương mặt nàng.
Lương Gia Quỳnh ở phía đối diện cũng thoáng ngẩn người, gương mặt của nam nhân này nhìn từ xa đã rất anh tuấn, không ngờ ngay cả ở khoảng cách gần cũng đẹp không thể tả.
Nhìn thấy ánh mắt thương cảm của nam nhân, Lương Gia Quỳnh bất giác thả lỏng người, đôi mắt nhắm chặt để mặc hắn vuốt ve gương mặt mình.
Nhưng chờ mãi… chờ mãi… nàng vẫn không cảm nhận được bàn tay của nam nhân chạm vào mình, nhất thời mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng nhất thời run lên.
“Có chuyện gì sao?” Lương Gia Quỳnh vô thức hỏi, một cảm giác bất an nhen nhóm trong cõi lòng.
Trần An Vĩ nhẹ đặt một ngón tay lên môi nàng ra hiệu nàng nhỏ tiếng, sau đó hắn liền đỡ nàng đứng dậy, ân cần đặt nàng lên ghế nệm, sau đó còn kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không.
Lương Gia Quỳnh nhìn động tác của nam nhân, trong đầu vô thức hiện lên câu hỏi “Hắn luôn đối xử với nữ nhân của mình như thế này sao?”
Tuy biết hiện tại không phải lúc, nhưng nàng lại vô cùng tận hưởng cảm giác này.
Lát sau, lại nhìn thấy Trần An Vĩ điều động Nguyên Lực, thân ảnh đã lập tức xuất hiện ở trước cửa phòng.
Ầm!
Một quyền không chút do dự được tung ra, bất quá hắn vẫn chậm mất một nhịp, bởi vì tại nơi mà quyền kình của hắn tiếp đất lại chẳng có lấy một bóng người.
Gương mặt Trần An Vĩ lập tức trở nên tối sầm, trong đầu suy nghĩ cách tìm ra kẻ đã đứng tại nơi này.
Lương Gia Quỳnh nghe động tĩnh liền bước đến bên cạnh hắn hỏi “Trần Thiếu Chủ phát hiện được điều gì sao?”
Trần An Vĩ gật đầu, cũng không giấu giếm liền kể cho giai nhân nghe tất cả những gì mình cảm ứng được.
Trước khi bước vào phòng Lương Gia Quỳnh, hắn đã cảm nhận được ánh mắt của đám người kia hướng về phía này, vì thế mới giao cho tiểu thị nữ kia một ít đồ phòng thân.
Nhưng lại không ngờ rằng đám người này mục đích không phải tiểu thị nữ, mà lại chính là Lương Gia Quỳnh.
Trong khoảng thời gian hắn đỡ lấy Lương Gia Quỳnh, trực giác của hắn cho biết có ánh mắt vẫn luôn quan sát động tĩnh của hai người.
Trực giác này thuộc vào bản năng sinh tồn mà hắn có được tại kiếp trước, gần giống như thần thức ở thế giới này, tuy nhiên lại không hề tiêu tốn lực lượng bản thân, vì thế nên đương nhiên không thể hữu dụng bằng.
Bất quá hiện tại nhờ nó mà hắn mới có thể phát hiện ra có người theo dõi mình, trong tình huống thần thức bị ngăn cấm sử dụng tại chi nhánh Vạn Bảo Hội.
Cùng lúc đó…
Tại Tô gia, Tô Giang siết chặt nắm tay, gương mặt trắng bệch ngồi trên giường nệm, xung quanh hắn là đám thuộc hạ cũng tái mét.
“Khốn nạn, tại sao tên đó lại có thể phát hiện ra chúng ta?” Tô Giang gầm rống trong sợ hãi, nếu không phải thời khắc mấu chốt hắn kịp thời sử dụng lệnh bài truyền tống, không chừng lúc này đã chỉ còn là một cỗ thi thể.
Đám thuộc hạ nghe Thiếu Chủ nhà mình gầm rống cũng chỉ biết cúi đầu, bản thân bọn hắn cũng đang cực độ sợ hãi vì tốc độ và thực lực của thiếu niên kia.
Sau một thoáng bình ổn tâm trạng, Tô Giang nhìn lấy viên Lưu Ảnh Ngọc trên tay mình, nở nụ cười nham hiểm.
Không biết đang suy nghĩ gì…
Ở phía bên này, sau khi nghe xong, Lương Gia Quỳnh gương mặt ngưng trọng lập tức trở nên ngưng trọng, trong lòng lại ẩn ẩn có được đáp án.
Lát sau nàng mỉm cười nhìn nam nhân nói “Chuyện này Gia Quỳnh sẽ bàn bạc lại với trưởng bối trong gia tộc, nhất định sẽ không để danh dự của Trần Thiếu Chủ bị liên lụy!”
Trần An Vĩ lắc đầu nói “Chỉ cần nàng không sao là được rồi!”
Lương Gia Quỳnh thoáng ngẩn ngơ trước câu nói của hắn, tâm tình thiếu nữ thật sâu rung động, nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến nàng chỉ muốn đá bay hắn ra khỏi Vạn Bảo Hội.
“Có thể có tin đồn tình cảm với một tuyệt sắc giai nhân như nàng, bản thân ta cũng rất vinh dự a!” Trần An Vĩ cười tà lên tiếng.
“Phi! Trần Thiếu Chủ nghĩ hay lắm!” Lương Gia Quỳnh gắt một tiếng, nỗi lo trong lòng cũng như trút được phân nửa. “Không nói chuyện này, chúng ta tiếp tục giao dịch chứ?”
Trần An Vĩ gật đầu, tạm bỏ qua chuyện vừa nãy sang một bên, đám người kia có vẻ cũng là người của Vạn Bảo Hội, hắn cũng không tiện xen vào quá nhiều khi chưa có chứng cứ, mọi chuyện nên chờ Lương Gia Quỳnh tìm hiểu đã.
Sau đó hắn cùng Lương Gia Quỳnh giao dịch thêm một số thứ cần thiết, sau đó liền rời khỏi Vạn Bảo Hội.
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花