Chương 206: "Lão tổ” hiển uy pt.2

“Chỉ là hai con kiến hôi mà dám thách thức bổn tọa?”

Dứt lời, Trần An Vĩ hai tay kết ấn, ba cỗ lực lượng hùng mạnh cấp tốc phá thể mà ra, không gian chịu ảnh hưởng của chúng mà nơi bị đóng băng, nơi lại bị thiêu đốt, có nơi lại hội tụ Thổ Hệ Nguyên Lực.

Chúng đương nhiên chính là Thiết Thổ Vực, Xích Viêm Vực và Lam Băng Vực.

Trong quá trình quan sát đám người này gây rối ở Tuyết Vực Cung, Trần An Vĩ cũng không nhàn rỗi, hắn biết sẽ có một trận chiến, vì vậy đã tranh thủ luyện ra Lam Băng Vực.

Lam Băng Vực sẽ giúp hắn có thể khống chế Băng Hệ Nguyên Lực trong không gian khiến mọi loại Nguyên Thuật có sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực của kẻ địch bị vô hiệu hóa.

Hắn cũng có thể sử dụng Xích Viêm Vực mà không cần thiết phải nhọc công luyện ra Lam Băng Vực làm gì… à thực ra cũng không nhọc công lắm, nhưng công dụng của Xích Viêm Vực là khắc chế Băng Hệ, khống chế Hỏa Hệ Nguyên Lực.

Chính vì có khả năng khắc chế Băng Hệ Nguyên Lực, nên đương nhiên Băng Hệ Nguyên Lực của chúng nữ khi xuất ra cũng sẽ bị nó khắc chế, khiến thế công của chúng nữ giảm đáng kể.

Vì vậy nên Trần An Vĩ muốn luyện thêm Lam Băng Vực, phòng trừ trường hợp chúng nữ tham chiến sẽ không bị Xích Viêm Vực của hắn làm ảnh hưởng.

Nhưng tạm thời không nói tới chuyện này, Trần An Vĩ vốn định chờ cơ hội khác xử lý hai tên này vì cái tội dám sỉ nhục Tuyết Vực Cung, nhưng mà có lẽ hắn không cần phải chờ nữa rồi.

Ba loại lực lượng hùng mạnh khủng bố quét ngang, đòn tấn công của Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt như gặp phải khắc tinh, chỉ có thể đứng yên giữa không trung mà không thể tiến thêm.

Chưa dừng lại ở đó, Trần An Vĩ hai tay cấp tốc kết ấn, Sát Ý cùng Chiến Ý hóa thành Đế Vương Kiếm trên tay, Tốc Văn nhanh chóng kích hoạt, hướng về phía Hàn Băng Diệt mà chém tới.

“Không ổn!” Hàn Băng Diệt nhìn thấy đòn tấn công của mình chỉ có thể lơ lửng giữa không trung mà không thể làm gì khác, nhất thời biết có điều chẳng lành, hai tay cấp tốc kết ấn muốn điều động Băng Hệ Nguyên Lực.

Mà Hắc Bằng cũng không phản ứng gì khác hơn, hai tay đồng dạng kết ấn muốn hỗ trợ đồng bọn.

Nhưng đáng tiếc thay, bọn hắn không hề hay biết rằng bản thân đang ở trong Lam Băng Vực.

Băng Hệ Nguyên Lưc trong thế công của bọn chúng đang dần bị rút cạn, kể cả trong cơ thể bọn hắn cũng đang dần thoát khỏi khống chế của bọn hắn.

“Cỗ lực lượng này là gì?” Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt lúc này vì cảm nhận được Băng Hệ nguyên Lực trong cơ thể không còn nghe sự điều khiển của mình nên mới phát hiện ra không chỉ có một mà tận ba cỗ lực lượng hùng mạnh đang bao trùm cơ thể.

Trong đó có một cỗ lực lượng cực kì lạ đang liên tục thôn phệ Băng Hệ Nguyên Lực của bọn hắn mà truyền về cho nữ nhân lạ mặt kia.

Bọn hắn nhận ra sử dụng Băng Hệ Nguyên Lực là bất lợi cho chính bản thân mình, vì vậy sau đó cũng không tiếp tục điều động Băng Hệ Nguyên Lực, mà ngược lại điều động những loại lực lượng khác trong cơ thể mình.

Chỉ thấy Hắc Bằng hai tay kết ấn, điều động Ám Hệ Nguyên Lực bao trùm lấy Hắc Hàn Đao, Đao Ý được kích hoạt muốn phá vỡ cỗ lực lượng đang bao bọc cơ thể mình.

Hàn Băng Diệt cũng đồng dạng thi triển Phong Hệ Nguyên Lực, Kiếm Ý tỏa ra từ Băng Vũ Kiếm như muốn phá bỏ áp lực đang đè nặng lên thân thể mình.

Đúng lúc này, Trần An Vĩ xuất hiện trước mặt Hàn Băng Diệt, trong ánh mắt bất ngờ của hắn, Trần An Vĩ vung tay chém ngang, bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính từ lưỡi kiếm gào thét mà ra, ma diệt không gian xung quanh nó.

Hàn Băng Diệt tuy bất ngờ, nhưng thân là người đứng đầu một thế lực, hắn nhanh chóng điều động Phong Hệ Nguyên Lực gia trì quanh thân, đem tốc độ tăng lên đáng kể mà ngạnh kháng.

“Chết đi!” Hắc Bằng nhân cơ hội Trần An Vĩ bận rộn liền dùng Ám Hệ Nguyên Lực trên Hắc Hàn Đao bổ xuống.

Trần An Vĩ nhếch miệng cười, thân ảnh đã lập tức biến mất, một giây sau đã xuất hiện sau lưng Hàn Băng Diệt, hai tay đẩy nhẹ một cái.

“Ngươi…” Nhìn thấy nữ nhân trước mặt không đối kháng với đòn tấn công của mình mà lại bỏ chạy, Hắc Bằng nghiến răng gầm lên.

Phốc!

“Aaa…”

Chợt lúc này, một tiếng phun máu và một tiếng hét đồng loạt vang lên khiến Hắc Bằng hoàn hồn nhìn lại.

Chỉ thấy đòn tấn công của hắn vậy mà lại chém trúng bả vai của Hàn Băng Diệt, Ám Hệ Nguyên Lực vẫn đang thâm nhập vào bên trong cơ thể hắn, khiến các vùng da thịt bị chém trúng trở nên đen kịch, nhìn ghê tởm vô cùng.

Hàn Băng Diệt lúc này vẫn còn chưa biết lý do vì sao mình lại bị Hắc Bằng chém trúng, rõ ràng hắn vẫn đang đối kháng với lưỡi kiếm của nữ nhân kia, đột nhiên một giây sau đã thấy mình bị gọt mất một bên vai.

“Chính là lúc đó!” Hắc Bằng như hiểu ra điều gì, chợt thốt lên.

Chính lúc Hắc Bằng tưởng rằng mình có thể giết được nữ nhân này, thì ngay lập tức, nàng đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng Hàn Băng Diệt mà đẩy hắn vào quỹ đạo thế công của Hắc Bằng.

Trong lúc Hắc Bằng còn mải bất ngờ vì hành động của nữ nhân thì thế công của hắn đã không thể dừng lại được nữa, và kết quả là một bên vai của Hàn Băng Diệt bị gọt mất.

“Chậc, thật đáng tiếc a!” Trần An Vĩ khẽ lắc đầu nhìn thấy tình cảnh trước mặt, phải mà hắn đẩy mạnh hơn một chút thì có khi đã giết được Hàn Băng Diệt rồi. Nhưng mà không sao, tên đó sớm muộn cũng chết mà thôi.

“Nữ nhân thật ác độc!” Hàn Băng Diệt nhìn vết thương mãi chẳng thể cầm máu được, mà Ám Hệ Nguyên Lực vẫn đang thâm nhập sâu vào cơ thể hắn, nhất thời tức giận mắng một tiếng.

Trần An Vĩ không nói nhảm với đám người này, cũng không muốn dây dưa thêm nữa vì sắp tới thời gian của sự kiện kia, vì thế lập tức động lấy ý niệm.

Xích Viêm Vực, Làm Băng Vực và Thiết Thổ Vực toàn diện kích hoạt. Tuy chúng nó chưa hoàn toàn trở thành Vực, nhưng sức mạnh của nó vẫn không thể xem thường.

Không gian vì ảnh hưởng của ba loại Vực mà liên tục bị thiêu rụi sau đó lại đóng băng, rồi lại bị Thổ Hệ Nguyên Lực hóa lầy, sau đó lại bị thiêu rụi.

Grao! Grao!

Ngay sau đó, Tứ Long được Trần An Vĩ toàn diện điều động, bốn tôn hư ảnh Chân Long quần lượn xung quanh hắn, từng đôi mắt trong suốt hờ hững nhìn lấy Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt như nhìn hai con kiến vậy.

Chưa dừng lại ở đó, Trần An Vĩ điều động Thiết Thổ Nguyên Lực và Kim Cương Cốt Thổ, khuỵu chân thủ thế, miệng nhẩm khẩu quyết kì lạ, sau đó gầm lên một tiếng rồi lập tức lao đến Hàn Băng Diệt.

“Bách Khí Toàn Thân Thuật – Nhị Thập Thức!”

Bách Khí Toàn Thân Thuật hai mươi đòn thế được hắn thi triển ra, Thiết Thổ Nguyên Lực đen tuyền hòa cùng Kim Cương Cốt Thổ trắng trong liên tục tạo ra các loại binh khí theo động tác của hắn.

Tứ Long cũng không chần chừ mà lao về phía Hắc Bằng, mang theo uy áp của các loại Vực chấn thẳng lên đầu hắn.

“Ta xxx nhà ngươi! Tại sao lại là ta?” Hàn Băng Diệt nhìn thấy nữ nhân lại tiếp tục lao về phía mình, hắn không nhịn được mắng một tiếng.

Tại sao luôn là hắn, hắn và nữ nhân này có thù oán gì mà hết đẩy hắn vào quỹ đạo thế công của Hắc Bằng khiến hắn mất một bên bả vai, bây giờ lại còn nhắm vào hắn?

Bên phía Hắc Bằng cũng đang khổ không thể tả, một mình hắn đối chọi với bốn hư ảnh Chân Long sống động như thật, chúng liên tục tấn công khiến hắn hoàn toàn không có thời gian để thở.

Đáng thương cho hai tên thế lực chi chủ, nếu bọn hắn biết nếu không phải vì Bách Khí Toàn Thân Thuật thi triển được hai mươi đòn thế đã là cực hạn hiện tại của Trần An Vĩ, thì tin chắc đón chờ bọn hắn sẽ là những thứ kinh khủng hơn.

Ở phía bên này, Tuyết An, Tuyết Yên, Thất Tinh Tuyết Liên và cả chúng nữ còn lại của Tuyết Vực Cung nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt lóe lên dị sắc, tâm tình thiếu nữ không khỏi xao động.

Các nàng đang nhìn thấy một nam nhân đang thay các nàng giải quyết rắc rối, thứ mà đáng lẽ hắn có thể không cần quan tâm tới.

Bởi lẽ trong đoạn hình ảnh mà Lưu Ảnh Ngọc quay lại được hoàn toàn không ghi lại gương mặt của hắn, vậy thì hắn không cần quan tâm cũng được chẳng phải sao?

Nhưng chúng nữ không hề hay biết rằng, Trần An Vĩ hiện tại đang tự trách bản thân vì một chút bất cẩn mà đã để các nàng phải gặp rắc rối.

Hơn nữa tính cách của hắn không cho phép bỏ mặc những nữ nhân quan tâm tới hắn, vì thế cho dù là phải bại lộ thân phận nam nhân, Trần An Vĩ cũng sẽ không bỏ mặc chúng nữ Tuyết Vực Cung đối mặt với rắc rối này.

Dĩ nhiên đó là trường hợp xấu nhất, hắn cũng không muốn điều này xảy ra, nếu không cũng chẳng phải mất công tự mình quay lại cảnh thay nam trang làm gì.

Thậm chí để tăng thêm tính thuyết phục, Trần An Vĩ đã nhờ Long Nhược Thủy tỏa ra uy áp của Nguyên Tôn cảnh, tạo ra đòn đánh phủ đầu vào tâm cảnh của hai người Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt.

Với suy nghĩ, cường giả thường cổ quái, bọn hắn chắc chắn sẽ không dám dị nghị điều gì. Và quả thực hắn đã đoán đúng, không những không dị nghị mà bọn hắn còn tin sái cổ.

Tuyết An và Tuyết Kì cùng cặp song sinh tỷ muội Tuyết Nhi và Tuyết Mi trong lòng như được nếm mật, khóe môi bất giác cong lên chứng tỏ tâm tình thiếu nữ đang rất vui vẻ.

Trở lại với tình hình trận chiến, Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt khổ không thể tả, trong đầu liền nảy ra một ý định điên cuồng, ánh mắt quyết tuyệt nhìn đám vô danh tiểu tốt mà mình mang theo.

“Hắc Băng Môn nghe lệnh!”

“Hàn Băng Đế Quốc nghe lệnh!”

Đám người Hắc Băng Môn và Hàn Băng Đế Quốc nghe gọi tên, trong lòng giật thót, bởi lẽ bọn hắn biết tiếp theo sẽ là gì.

“Tự bạo đi, cùng bổn tọa giết chết nữ nhân này! Anh Linh của các ngươi sẽ luôn được chúng ta ghi nhớ!” Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt đồng loạt nói.

Đám người sắc mặt cấp tốc trầm xuống, thậm chí nhiều người còn không nhịn được mà rơi nước mắt, nhớ lại tháng ngày bình yên nơi quê nhà, bên thê nhi của mình.

Tự bạo khi đối đầu với một Nguyên Tôn cảnh, điều đó là vô ích. Đùa sao, Nguyên Tôn cảnh cường giả đáng sợ tới mức nào, nếu không cũng không lấy một địch hai dễ dàng như nữ nhân trước mặt này.

Bọn hắn chỉ là những chiến sĩ tu vi chỉ dao động từ Ngũ Tinh Nguyên Hoàng tới Nguyên Hoàng Đỉnh Phong cảnh, ngay cả Nguyên Tông cảnh cường giả còn đánh không lại, làm sao có thể tự bạo gây tổn thương cho Nguyên Tôn cường giả?

Nhưng Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt đã ra lệnh, bọn hắn không thể làm trái. Cuối cùng bọn hắn chỉ đành cắn răng mà lao lên từng người một.

Bùm! Bùm! Bùm!!!

Liên tục là những tiếng nổ vang lên trên khắp bầu trời Tuyết Vực Cung, không gian nơi này liên tục bị chấn động, thậm chí có những nơi không gian bị nứt vỡ thành từng mảnh.

Trần An Vĩ ánh mắt co rút nhìn lấy tình cảnh này, Tốc Văn nhanh chóng kích hoạt, lấy tốc độ nhanh nhất mà thoát khỏi vụ nổ.

Nhưng gần nửa vạn người tự bạo không phải là vấn đề đơn giản, dù tốc độ của hắn có nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi bị dư ba quét trúng.

Phốc!

Trần An Vĩ thổ huyết bay ngược, máu huyết nhuộm đỏ cả thân thể thon thả trắng nõn mà hắn đang hóa trang.

Tuyết An cùng chúng nữ nhìn thấy tình cảnh này muốn lao đến đỡ lấy hắn nhưng lại bị dư ba của những vụ tự bạo ngăn cản mà không thể tiến thêm. Từng đôi mắt đẹp gắt gao nhìn lấy vị “lão tổ” đang bị vụ nổ bao trùm kia, trong lòng thầm cầu nguyện cho hắn không sao.

“Quốc Chủ, đáng sao?” Du Cương nhìn thấy tình cảnh này, cắn răng hỏi.

“Sao?” Hàn Băng Diệt tạm thời được thong thả vì Trần An Vĩ không còn quấn lấy hắn, nghe câu hỏi của Du Cương liền nhìn hắn bằng ánh mắt dữ tợn.

“Hi sinh 3000 quân lính tự bạo một vị Nguyên Tôn cường giả, Quốc Chủ ngươi thấy đáng sao?” Du Cương cắn răng đến bật máu, ánh mắt trợn trừng nhìn lấy vị Quốc Chủ trước mặt hỏi.

Những quân lính kia, có người là tân binh, có người tại ngũ đã lâu, cũng có người hắn không quen biết, nhưng lại có người là cấp dưới của hắn, tất cả dù ít dù nhiều đều có quan hệ với hắn.

Nhìn thấy những người có quan hệ với mình phải tự bạo vì lợi ích cá nhân của một kẻ khác, hắn làm sao có thể cam lòng.

“Ngươi chất vấn bổn Quốc Chủ?” Hàn Băng Diệt tức giận nhìn lấy vị tướng quân trước mặt mình.

Cả đời hắn chưa từng có ai dám chất vấn hành động của hắn, vậy mà ngày hôm này không những cầu hôn thất bại, mà còn bị tên đại tướng nhất mực trung thành của mình chất vấn chỉ vì hi sinh 3000 quân để giết nữ nhân kia.

Thực sự là một sự sỉ nhục!

Hàn Băng Diệt càng nghĩ càng tức giận, hắn gào lên như lệ quỷ “Tự bạo! Tự bạo hết cho ta!”

“Cả ngươi! Du Cương, ngươi cũng tự bạo đi!” Hàn Băng Diệt chỉ về phía Du Cương, giọng nói tràn ngập tức giận gầm rống.

Du Cương hoàn toàn thất vọng nhìn về phía Quốc Chủ của mình, người mà hắn từng trung thành tuyệt đối.

Một kẻ chỉ vì lợi ích cá nhân của mình mà hi sinh thuộc hạ dưới trướng, liệu có đáng để hắn tiếp tục phò tá hay không?

“Muốn giết hắn chứ?” Bất chợt lúc này, một giọng nói chỉ mình Du Cương có thể nghe được vang lên bên tai hắn.

“Ai?” Du Cương đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy ngoài hàng loạt vụ nổ vẫn liên tục diễn ra, Hắc Bằng và tên Quốc Chủ đứng phía xa chỉ đạo ra thì không còn bất kì ai khác.

“Đừng quan tâm tới ta! Ngươi muốn giết hắn trả thù cho đồng đội chứ?” Giọng nói kia một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

Du Cương nghe vậy, nghĩ về những quân lính đã tử trận vì tên Quốc Chủ độc ác này, sát ý trong mắt lập tức trở nên nồng đạm, vô thức gật đầu.

“Tốt! Ta sẽ cho ngươi cơ hội giết hắn, đồng thời cũng giúp ngươi trở thành Tân Quốc Chủ, sau đó Hàn Băng Đế Quốc phải quy phục dưới trướng ta!” Giọng nói kia lại vang lên, có thể nghe ra sự hài lòng bên trong cách nói của hắn.

Du Cương thoáng do dự, bởi lẽ hắn còn không biết chủ nhân của giọng nói kia là ai, làm sao có thể tự tiện quyết định.

“Không sao, trước diệt tên Hàn Băng Diệt đã!” Giọng nói kia dường như hiểu suy nghĩ của Du Cương, tùy ý buông một câu, sau đó một cỗ lực lượng hùng mạnh bất chợt phủ xuống người hắn.

Cảm nhận được lực lượng hùng hậu trong người mình đem tu vi cấp tốc đề thăng, Du Cương hưng phấn cười lớn, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn về phía Hàn Băng Diệt, nhàn nhạt mở miệng “Hàn Băng Diệt, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花