Hắc Bằng – Môn Chủ Hắc Băng Môn, tu vi đạt Bát Tinh Nguyên Tông, hiện tại đến đây với mục đích cầu thân với Tuyết Vực Cung, đem theo khoảng hơn 2000 người.
Hàn Băng Diệt – Quốc Chủ Hàn Băng Đế Quốc, tu vi đồng dạng ở mức Bát Tinh Nguyên Tông, cũng có cùng mục đích với Hắc Bằng, thậm chí còn rầm rộ hơn với hơn 3000 người.
Được hai Tông cấp Thế Lực đem theo nhiều người tới cầu hôn, tin tưởng nữ nhân nào cũng sẽ cảm động tới tan chảy.
Bất quá, Tuyết Vực Cung lại là ngoại lệ, các nàng trước nay vốn rất bài xích nam nhân, nếu không phải tên nào đó đột nhiên xuất hiện vừa giúp đỡ Thất Tinh Tuyết Liên vừa giúp các nàng chữa trị cho nhị vị Cung Chủ, thì các nàng sẽ không bao giờ gặp mặt bất kì nam nhân nào, càng đừng nói sẽ cảm động trước một màn này.
Lúc này đây, nhìn hai tên nam tử trung niên vừa xuất hiện, trong lòng Tuyết An và Tuyết Yên lập tức trở nên ngưng trọng.
Một phần bởi vì trong lúc các nàng chữa trị thương thế và bế quan, thì bọn hắn cũng đã có thu hoạch nhất định trong quá trình bế quan của bản thân, khiến thực lực đôi bên vẫn ở thế cân bằng.
Không phải các nàng không tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng Tuyết Vực Cung chỉ có vỏn vẹn hơn 100 người, rất khó để đối chọi với một cỗ lực lượng hơn 5000 người như vậy.
Vì thế nếu có thể, hai nàng không muốn đôi bên xảy ra chiến đấu, nhưng lại càng chướng mắt đám người tự cho mình là đúng mà tới nơi này.
Phần còn lại là các nàng đang không biết phải xử lý cái Lưu Ảnh Ngọc kia như thế nào, chuyện này truyền ra ngoài đều không có lợi cho mấy nữ.
Hắc Bằng và Hàn Băng Diệt nhìn thấy hai nữ trầm ngâm, tưởng rằng hai nữ đã bị lời cầu hôn cảm động của mình làm cho lay động, nhất thời trong mắt tràn ngập dục vọng, hận không thể lập tức lao về các nàng.
Trong lúc chúng nữ Tuyết Vực Cung còn đang khó xử thì dị biến lại xảy ra…
Sau lưng hai nữ Tuyết Yên và Tuyết An, một vết nứt không gian đột nhiên xuất hiện, cùng với đó là đôi tay trắng nõn thon thả của nữ nhân bất chợt thò ra.
“Hai vị Cung Chủ cẩn thận!” Tuyết Kỳ là người phản ứng đầu tiên, muốn lập tức tiến đến nhưng đáng tiếc vẫn chậm hơn một nhịp.
Đợi đến khi hai nữ phản ứng kịp, thì một tình cảnh xảy ra khiến đám người trợn tròn mắt.
Chỉ thấy đôi tay thon thả kia bất chợt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của hai vị Cung Chủ Tuyết Vực Cung, cùng với đó là giọng nói êm tai có phần lả lới vang lên “Tiểu An Nhi! Tiểu Yên Nhi! Bổn tọa chỉ mới đi có một chút mà các ngươi đã gặp rắc rối rồi sao?”
Nghe giọng nói quen thuộc kia vang lên, không chỉ hai nữ Tuyết An và Tuyết Yên mà cả Thất Tinh Tuyết Liên ánh mắt lóe lên dị sắc, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy yên tâm vô cùng.
“Người đến là ai?” Hắc Bằng nhìn thấy một màn này, không nhịn được tức giận nói. Hắc đang đến cầu thân đột nhiên lại bị một kẻ lạ mặt phá đám làm sao có thể không tức giận.
Hàn Băng Diệt cũng có cảm xúc tương tự, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng gương mặt thâm trầm của hắn đã biểu thị tất cả.
Trong lúc đó, trước mặt chúng nữ đã xuất hiện một thân ảnh cực kì quen thuộc mà nếu không có “nàng ấy” thì Tuyết Vực Cung đã không thể khôi phục như hiện tại.
“Ngươi tới đây làm gì, còn sợ không đủ loạn sao?” Tuyết An mặc dù trong lòng rất vui vẻ khi gặp lại “nàng ấy”, nhưng cũng biết tình hình không hợp, liền truyền âm nhắc nhở.
Tuyết Yên biết “nàng ấy” không phải là nữ nhân, vậy mà hiện tại lại bị “nàng ấy” ôm lấy, gương mặt bất giác đỏ ửng, tâm tình có chút xao động vì pha xuất hiện của “nàng ấy”.
“Nàng ấy” không ai khác chính là Trần An Vĩ, nghe thấy Tuyết An truyền âm nói vậy liền mỉm cười nói “Tiểu An Nhi a, bổn tọa lâu ngày mới trở về, ngươi nỡ lòng nào đuổi bổn tọa đi sao?”
“Phi!” Chúng nữ nghe câu nói của hắn liền phỉ nhổ một tiếng, không nghĩ tới tên này ngoài hay trêu chọc các nàng còn rất giỏi khoản diễn kịch.
Nếu không phải vì biết trước hắn là nam nhân giả nữ trang, các nàng chắc chắn sẽ tin đây là một nữ nhân hàng thật giá thật, chỉ là tính tình hơi cổ quái.
Hắc Bằng thấy nữ nhân vừa xuất hiện không hề để ý tới mình, thẹn quá hóa giận, hai tay cấp tốc kết ấn, một kiện trường đao xuất hiện trong tay, Ám Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực cấp tốc hội tụ.
“Chết đi, tiện nhân!” Hắc Bằng cười dữ tợn, hai tay cầm lấy trường đao vung mạnh về phía trước.
Ám Hệ và Băng Hệ Nguyên Lực theo đường chém của hắn mà hóa thành một đường đao khí mạnh mẽ quét ngang, nó đi tới đâu không gian bị chém thành từng mảnh tới đó, vô cùng nguy hiểm.
“Nữ nhân” Trần An Vĩ đang cười đùa với chúng nữ, nhìn thấy tình cảnh này bất chợt thu lại nụ cười, ánh mắt hằn rõ sát khí, nhẹ phất tay một cái.
Một cỗ lực lượng hùng mạnh từ cơ thể hắn quét ngang tứ phía, quét tới đâu nhiệt độ không gian cấp tốc lạnh xuống tới đó, vạn vật ở bên trong dường như bị cái lạnh bất chợt mà cử động chậm đi một nhịp, kể cả đường đao khí kia cũng không ngoại lệ.
Chưa hết, một cỗ lực lượng hùng mạnh khác từ cơ thể hắn tiếp tục gào thét mà ra, lần này không gian cấp tốc nóng lên, đốt cháy luôn cả đường đao khí khủng bố kia.
“Làm sao có thể?” Hắc Bằng ánh mắt co rút nhìn thấy đường đao khí chứa tám phần lực lượng của mình lại dễ dàng bị tiêu diệt.
Phốc!
Hai cỗ lực lượng hùng mạnh của Trần An Vĩ lúc này cũng vừa lúc quét trúng đám người Hắc Băng Môn và Hàn Băng Đế Quốc, những tên vô danh tiểu tốt có thực lực yếu một chút đều bị chấn thành phấn vụn, một số khác mạnh hơn thì liên tục thổ huyết.
Đến cuối cùng chỉ có Du Cương và Đại Trưởng lão Hắc Băng Môn là còn đứng vững.
Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng không tin nổi nhìn vào tình cảnh hiện tại, khóe môi lắp bắp không nói nên lời, cả hai bốn mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương một sự kinh hãi khó tả.
Bất quá, thân là người đứng đầu một thế lực, mục đích của bọn hắn khi đến đây là hạ thấp danh dự của đám nữ nhân Tuyết Vực Cung này vì thế cưỡng ép sợ hãi trong lòng, đồng loạt hỏi “Chẳng hay tiền bối là ai, hà cớ gì lại xen vào chuyện của chúng ta?”
“Ồ, các ngươi là đang chất vấn bổn tọa?” Nữ nhân Trần An Vĩ nghe hỏi nhàn nhạt nói, nụ cười vẫn luôn treo trên môi như thể không có chuyện gì xảy ra, khí tức cơ thể nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
“Nguyên… Nguyên Tôn cảnh?” Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng kinh hãi nhìn nhau, không nghĩ tới sau lưng Tuyết Vực Cung lại có một cường giả Nguyên Tôn cảnh chống lưng.
“Chẳng hay tiền bối có quan hệ gì với Tuyết Vực Cung, liệu có biết chuyện Tuyết Vực Cung lén lút đưa nam nhân vào cung không?” Hàn Băng Diệt nén kinh hãi hỏi, lời nói lại hòa thêm Nguyên Lực mà phóng đại lên, như hận không thể để cả thế giới biết chuyện Tuyết Vực Cung đem nam nhân lạ mặt về cung.
“Có sao?” Trần An Vĩ ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn hai tiểu giai nhân nãy giờ vẫn ngoan ngoãn để mình ôm lấy.
Tuyết Yên trừng mắt nhìn hắn, Tuyết An ngược lại còn nhéo hắn mấy cái làu bàu “Là ngươi chứ còn ai nữa mà hỏi?”
Nhìn thấy biểu hiện của hai nữ, Trần An Vĩ xém chút nữa không nhịn được bật cười, ánh mắt lại lóe lên sát khí nhìn Hàn Băng Diệt. Tên này cố tình nói lớn nhằm sỉ nhục chúng nữ đây mà.
Không nghĩ nhiều, tên Hàn Băng Diệt này chính thực được liệt vào sổ tử, chỉ cần có cơ hội Trần An Vĩ nhất định sẽ lấy cái đầu hắn.
Hàn Băng Diệt không hiểu sao lại có cảm giác rùng mình, bất quá cũng không nghĩ nhiều mà nói “Tuyết Vực Cung ngoài mặt thì nói không tiếp nam nhân, nhưng sau lưng lại âm thầm có quan hệ với nam nhân lạ mặt, không biết tiền bối xử lý chuyện này như thế nào?”
Trần An Vĩ sau khi suy nghĩ một chút, liền gật đầu “Tiểu Kỳ Nhi nhà ta quả thực có tiếp xúc với nam nhân nha!”
Chúng nữ nghe câu nói của hắn ánh mắt lập tức cổ quái, không hiểu vì sao tên này lại thừa nhận chuyện này, nhưng sau đó lại nhìn thấy ánh mắt tự tin của hắn, các nàng vẫn quyết định im lặng và tin tưởng hắn.
“Bất quá, nam nhân đó cũng chính là nữ nhân nha!” Trần An Vĩ lại cười cười nói.
“Ý tiền bối là sao?” Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng ánh mắt trợn trừng nhìn nữ nhân trước mặt nói, cái gì mà nam nhân đó cũng là nữ nhân, ngươi muốn tìm lý do chối bỏ cũng phải có lý một chút chứ.
Trần An Vĩ lười nói nhảm với hai tên này, vì thế trực tiếp ném ra một cái Lưu Ảnh Ngọc, bên trong ghi lại toàn bộ hình ảnh mà hắn trong thân phận nữ nhân, mặc lấy y phục nam nhân, kiểu tóc cũng nam nhân, nhìn qua chẳng khác gì một nam nhân thực thụ.
Dĩ nhiên là hắn không ngu ngốc cho đám người này nhìn hết cảnh xuân của mình, chỉ là nhìn thấy bóng mờ mà thôi.
“Cái này…” Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng nhìn vào hình ảnh trong Lưu Ảnh Ngọc kia, lại so sánh với tên nam nhân trong Lưu Ảnh Ngọc của mình, nhất thời cứng họng lắp bắp.
“Bổn tọa có sở thích giả nam nhân trêu chọc chúng nữ, Tiểu Kỳ Nhi cũng vì lần đầu nhìn thấy thân phận nam nhân của bổn tọa nên ngượng ngùng là bình thường.” Trần An Vĩ tùy ý nhún vai nói, lời nói cũng được Nguyên Lực khuếch đại lên, như một lời cảnh cáo cho đám chó săn đang ẩn nấp trong không gian.
Hàn Băng Diệt không biết phải nói thêm gì, dù hận nhưng cũng không thể làm gì đám nữ nhân này nữa, chỉ đành hướng về thân phận nữ nhân này hỏi “Nếu vậy, bổn Quốc Chủ mạo muội hỏi, tiền bối có quan hệ gì với Tuyết Vực Cung?”
Đáp lại hắn chính là một thanh Băng Kiếm kề cổ cùng lời nói như tử thần vang bên tai “Dám xưng bổn Quốc Chủ với bổn tọa, ngươi xứng sao?”
“Tiền… tiền bối tha tội, là ta vô lễ!” Hàn Băng Diệt mồ hôi lạnh chảy dài, lắp bắp nói.
“Hừ!” Trần An Vĩ hừ lạnh một tiếng, cũng không thu lại Băng Kiếm mà nói “Bổn tọa là trưởng bối của Tiểu An Nhi và Tiểu Yên Nhi, cũng có thể xem là lão tổ của Tuyết Vực Cung, không biết đã hài lòng các ngươi?”
“Tiểu bối không dám, tiểu bối không dám!” Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng hốt hoảng nói. Đối mặt với uy áp của một cường giả Nguyên Tôn cảnh, bọn hắn muốn không hoảng sợ cũng không được a.
“Hừ!” Trần An Vĩ hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho mấy nữ trở về cung, bản thân mình cũng đồng dạng quay lưng muốn rời đi.
“Tiền bối chậm đã, tiểu bối hôm nay đến đây là muốn cầu hôn Tuyết Yên, mong được tiền bối thành toàn!” Hàn Băng Diệt nhìn thấy nữ nhân rời đi, nhanh chóng lên tiếng.
“Đúng vậy, ta cũng đến câu hôn Tuyết An, mong được tiền bối thành toàn!” Hắc Băng cũng lên tiếng nói.
Câu nói khiến mấy nữ khựng lại một chút, đồng loạt hướng mắt nhìn lấy “nữ nhân” này, như thể chờ đợi hắn sẽ giải quyết tình cảnh này như thế nào.
“Ồ, phải ha, chuyện cầu hôn…” Trần An Vĩ lúc này như sực tỉnh, hướng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn lấy hai tên nam tử trung niên trước mặt. “Lễ vật các ngươi đưa tới đâu?”
Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng nhìn thấy biểu hiện của nữ nhân kia, lầm tưởng rằng nàng đồng ý, trong lòng liền vui mừng khôn xiết, nhanh chóng tiến lên dâng hai cái nhẫn trữ vật.
Trần An Vĩ nhanh chóng kiểm tra vật phẩm bên trong, khẽ cảm thán một câu “Quả nhiên là Đế Quốc a, giàu có thực sự!”
Nhẫn trữ vật của Hàn Băng Diệt bên trong ẩn chứa một trăm vạn Nguyên Thạch, mười kiện Pháp Bảo đạt Linh cấp Cực phẩm, một kiện Pháp Bảo đạt Tông cấp Hạ phẩm và một quyển Công Pháp đạt Tông cấp Trung Phẩm.
Hắc Băng Môn càng là hào phóng hơn, một trăm năm mươi vạn Nguyên Thạch và mười lăm kiện Pháp Bảo đạt Linh cấp Cực phẩm, hai kiện Pháp Bảo đạt Tông cấp Hạ phẩm.
Phải nói rằng với tài lực như này, bọn hắn muốn cầu hôn ai cũng được, chỉ đáng tiếc, bọn hắn lại cầu hôn nhầm người, thái độ lại không tốt, vì thế…
“Tốt! Các ngươi có thể cút!” Trần An Vĩ thu lại hai cái nhẫn trữ vật, sau đó bỏ lại một câu mà quay lưng rời đi.
“Sao?” Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng không tin vào tai mình, ánh mắt nhìn chằm chằm về bóng lưng nữ nhân kia.
Bọn hắn còn đang ảo mộng sẽ rước được giai nhân về, nào ngờ nữ nhân này không những không tác thành mà còn lấy luôn cả nhẫn trữ vật của bọn hắn.
“Nữ nhân này chắc chắn không phải Nguyên Tôn cảnh!” Hàn Băng Diệt sau khi bình tĩnh lại liền nói.
Hắc Bằng gật đầu “Dù có uy áp của Nguyên Tôn cảnh, nhưng ta lại vô pháp nhìn thấu tu vi của nàng, có khả năng uy áp kia chỉ là giả còn thực lực thì chưa tới.”
“Có khi chỉ là một Nguyên Tông cảnh nào đó trong cung mà thôi!” Hàn Băng Diệt lên tiếng kết luận.
“Được rồi, ta với ngươi trước diệt nữ nhân giả mạo này, sau lại đánh vào Tuyết Vực Cung, đám nữ nhân này chắc chắn sẽ không chống nổi!” Hắc Bằng cười lạnh một tiếng nói, hắn hận không thể lập tức đem đám nữ nhân thanh cao này đè xuống dưới thân.
Hàn Băng Diệt cũng gật đầu, suy nghĩ tương tự.
Đạt được thỏa thuận, hai người cấp tốc kết ấn, đồng loạt lấy ra vũ khí tiện tay của mình.
Trên tay Hắc Bằng chính là thanh trường đao lúc nãy, đẳng cấp của nó đạt tới Tông cấp Trung phẩm, gọi là Hắc Hàn Đao, có thể dung nhập cả Ám Hệ Nguyên Lực và Băng Hệ Nguyên Lực khiến đòn tấn công của nó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hàn Băng Diệt lấy ra một thanh trường kiếm đồng dạng đạt Tông cấp Trung phẩm, tên gọi là Hàn Vũ Kiếm, khi chém ra sẽ tạo ra Băng Vũ hỗ trợ tấn công kẻ định.
Hai người không chần chừ, lập tức kết ấn điều động lực lượng của bản thân quyết tâm thi triển Nguyên Lực mạnh mẽ nhất, muốn một kích diệt sát nữ nhân trước mặt.
“Tông cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Hắc Băng Thôn Thiên Địa!”
“Tông cấp Trung phẩm Nguyên Thuật – Bạo Loạn Băng Vũ!”
Hai tiếng hét trầm thấm lạnh lùng vang lên, bầu trời cấp tốc bị cái lạnh từ hai cường giả Băng Hệ Nguyên Lực làm cho biến đổi.
Từng khỏa Băng Vũ bất chợt hiện ra sau lưng Hàn Băng Diệt, khiến hắn như có thêm một đôi cánh vậy.
Bên phía Hắc Bằng cũng tương tự có dị tượng, bầu trời cấp tốc trở nên tối tăm, từng mẩu băng khối không biết từ đâu mọc ra, nó đen ngòm như lệ quỷ, màu đen của nó thậm chí còn khiến nó trở nên nổi bật trong bầu trời tối tăm.
Tụ lực đã đủ, Hàn Băng Diệt và Hắc Bằng đồng loạt chém mạnh về phía nữ nhân Trần An Vĩ.
“Cẩn thận!” Tuyết An vô thức kêu lên một tiếng, muốn tiến đến đỡ thay cho hắn nhưng sau đó lại khựng lại vì hành động tiếp theo của Trần An Vĩ.
Giọng cười quỷ dị của Trần An Vĩ vang lên, kèm theo lời nói hờ hững của hắn “Chỉ là hai con kiến hôi mà dám thách thức bổn tọa?”
----------------
Nay ráng tranh thủ viết sớm cho các đạo hữu, chúc các đạo hữu một ngày mới vui vẻ!
Anh em nhớ dành lời chúc cho các thầy cô vào ngày 20/11 nha, chúc anh em giáo viên (chị em, nếu có) của Dạ Tộc một ngày 20/11 vui vẻ nha!
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花