Chương 204: Tuyết Vực Cung gặp nạn

Trong lúc Trần An Vĩ suy nghĩ phương hướng giải quyết tình cảnh khó xử trước mặt, thì Chu Thanh Di đã lập tức làm ra phản ứng.

Nàng chỉ nghĩ đơn giản, uy áp của nữ nhân Long Tộc này khiến nàng cảm thấy khó chịu, vì thế nàng muốn giải tỏa bớt áp lực mà thôi.

Chỉ thấy Chu Thanh Di một tay bao trùm trong Hỏa Hệ Nguyên Lực, một tay bao trùm trong Băng Hệ Nguyên Lực, hai tay cấp tốc hòa vào nhau tạo thành một cái Băng Hỏa Ấn.

Không chút chần chừ, Chu Thanh Di nhanh chóng hướng về phía Long Nhược Thủy mà trấn xuống.

“Hừ, tiểu nha đầu muốn đả thương ta? Còn non lắm!” Long Nhược Thủy dường như bị hành động của nàng làm cho tức giận, hai tay cấp tốc kết ấn, đem Nguyên Lực trong cơ thể hóa thành Long Trảo muốn đánh tan thế công của nàng.

Tình cảnh xảy ra quá nhanh khiến Hàn Mộng Nhu và Tiểu Kim không kịp làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nữ lao vào nhau.

Đúng lúc này, ngay khi thế công của hai nữ sắp va chạm, Trần An Vĩ lại xuất hiện giữa hai nữ.

“Phu quân!” Nhìn thấy tình cảnh chuyển biến bất chợt, Tiểu Kim và Hàn Mộng Nhu đồng loạt kêu lên, ánh mắt lo lắng nhìn lấy hắn đang đứng chắn giữa hai nữ nhân Yêu Tộc kia.

Mà Long Nhược Thủy và Chu Thanh Di lúc này cũng bất ngờ, thế công đã lỡ xuất ra không thể thu tay kịp nữa rồi.

Ầm!

Long Trảo và Băng Hỏa Ấn va chạm vào da thịt của Trần An Vĩ khiến hắn bị dư ba phản chấn bay ngược, miệng điên cuồng thổ huyết.

Long Nhược Thủy nhìn thấy nam nhân trúng phải thế công của mình, hốt hoảng tiến lại gần, muốn chạm vào hắn nhưng lại nhớ ra bản thân chỉ còn là linh hồn, nhất thời cắn môi rưng rưng nhìn hắn nói “Sao… liều lĩnh như vậy?”

Cũng may khi thi triển Long Trảo, nàng đã chủ quan cho rằng Chu Thanh Di chỉ mới đột phá Nguyên Tông cảnh nên đã không dùng toàn lực, chỉ ở mức Nguyên Tôn cảnh mà thôi.

Nếu nàng sử dụng toàn lực, chỉ sợ lúc này đây nàng đã tự tay giết chết nam nhân trong lòng.

Chu Thanh Di lúc này cũng đã tiến tới bên cạnh, vì mới “nở” nên tính cách còn có phần ngây ngô, nhìn thấy nam nhân này trúng phải đòn tấn công của mình mà bị thương, nàng không nhịn được bật khóc, miệng nhỏ liên tục lên tiếng tự trách “Thanh Di xin lỗi, ngươi đừng chết mà, Thanh Di biết sai rồi!”

Chắc là do bản năng của Yêu Thú mới nở mà nàng vô thức cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nam nhân mà bản thân cho rằng là người thân của mình bị thương.

Tiểu Kim và Hàn Mộng Nhu lúc này cũng tiến đến, nhìn thấy nam nhân nhà mình toàn thân rướm máu, cơ thể có chỗ bị đóng băng, có chỗ lại bị hỏa diễm thiêu đốt mà không khỏi lo lắng.

Nhưng đáng thương thay, chúng nữ không hề biết rằng tên nam nhân mà các nàng lo lắng hết mực kia lại đang âm thầm cười trộm. Hắn vốn chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Vết thương thì đúng là thật, nhưng không nghiêm trọng như vẻ bề ngoài các nàng đang nhìn thấy.

Trần An Vĩ biết hai nữ chắc chắn sẽ lao vào giao đấu bất chấp một người chỉ còn là linh hồn, một người khác thua kém tận bốn đại cảnh giới. Vì vậy liền nghĩ ra kế trọng thương này, vừa khiến hai nữ bình tĩnh lại vừa khiến hai nữ biết cái sai của mình.

Mà quả nhiên hắn đoán đúng, hai nữ sau khi nhìn thấy hắn bị thương liền đình chiến ngay lập tức mà tiến lại gần, ánh mắt bất an cùng khóe mắt rưng rưng khiến hắn xém chút không nhịn được mà đè hai nữ ra làm thịt.

Dù vậy, Trần An Vĩ cũng không có ý định buông tha hai nữ, nếu các nàng đã làm sai, thì phải chấp hành “gia pháp”.

Bốp! Bốp!

Hai tiếng động thanh thúy vang lên khiến chúng nữ giật mình, nhìn đến lại thấy Chu Thanh Di và Long Nhược Thủy đang u oán nhìn hắn, đôi bờ mông của các nàng lại rung rung cho thấy nó vừa bị động chạm.

“Xem như hình phạt của các nàng. Sau này mà còn dám để chuyện này xảy ra một lần nữa, xem ta trừng trị các nàng như thế nào!” Giọng nói có chút suy nhược của Trần An Vĩ vang lên bên tai khiến hai nữ bất giác cúi đầu, hiển nhiên là đã biết lỗi rồi.

Các nàng chỉ là nhất thời bị bản năng chi phối, đâu ngờ lại khiến nam nhân này bị thương, sau này dù có được hắn cho phép hai nữ cũng không dám tái phạm.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của hai nữ, gắng ngồi dậy ôm hai nữ vào lòng, hôn mỗi người một cái như an ủi. Dĩ nhiên là hắn phải dùng Hồn Lực nếu muốn ôm hôn Long Nhược Thủy.

Long Nhược Thủy cũng không phản đối hắn hôn mình, ngược lại hành động của hắn khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ, khóe môi cũng vì vậy cong lên một chút.

Chu Thanh Di lần đầu được nam nhân hôn, nhưng vì là hắn nên cũng không phản đối. Mà ngược lại, nàng còn làm ra một hành động khiến Trần An Vĩ và cả chúng nữ đều bất ngờ.

Nàng cầm lấy tay hắn, rồi không để Trần An Vĩ kịp phản ứng mà cắn nhẹ, máu từ ngón tay hắn chảy ra rơi lên trán nàng, một luồng ánh sáng lóe lên rồi biến mất, để lại một ấn ký ẩn hiện trên cái trán trắng tinh khiến dung nhan của nàng càng thêm kiều diễm.

Ngay sau đó, Trần An Vĩ có thể cảm nhận được mối liên kết giữa hắn và Chu Thanh Nhi vừa được hình thành.

“Nàng…” Nhìn thấy hành động của Chu Thanh Di, Trần An Vĩ không khỏi kinh ngạc.

“Chủ nhân! Thanh Di muốn ở bên cạnh chăm sóc ngươi, Thanh Di không muốn ngươi bị thương!” Chu Thanh Di mỉm cười nhìn Trần An Vĩ nhu thuận thủ thỉ.

“Ngốc! Nàng không cần phải làm vậy!” Trần An Vĩ lắc đầu nói, đưa tay xoa đầu tiểu giai nhân mới “nở” này.

“Không, Thanh Di làm ngươi bị thương, Thanh Di sẽ chăm sóc ngươi!” Chu Thanh Di lại là lắc đầu, nàng khiến hắn bị thương nên nàng phải chăm sóc hắn là đúng không phải sao?

“Ta cũng vậy! Ta cũng sẽ ở bên chăm sóc ngươi!” Long Nhược Thủy cũng lên tiếng phụ họa. Nàng cũng có lỗi nên cũng muốn chăm sóc hắn.

“Cả nàng nữa?” Trần An Vĩ hết nói nổi với hai nữ nhân này, bất qua sau đó nhìn thấy hai nữ không còn ánh mắt ác cảm kia khi nhìn nhau, hắn cũng âm thầm hài lòng.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hai nữ, Trần An Vĩ bất đắc dĩ cũng phải gật đầu.

Hai nữ lúc này mới mỉm cười, cùng nhau đỡ lấy hắn đứng dậy, thầm nhủ trong lòng sẽ không để hắn phải lo lắng về mâu thuẫn chủng tộc giữa hai người.

Sau khi được hai nữ đỡ đứng dậy, Trần An Vĩ cũng không tiếp tục giả nai, Phục Mệnh Thiên Mộc nhanh chóng bao trùm cơ thể, chữa trị vết thương của bản thân.

Nếu không phải hắn dùng Xích Viêm Vực bảo vệ quanh thân, chỉ sợ đã chịu không thấu rồi. Băng Hệ Nguyên Lực của hai nữ thực sự rất mạnh, không hổ là tộc nhân của hai tộc Thần Thú từng tranh chấp nhau ngôi vị Đệ Nhất Băng Hệ Thần Thú.

Đối với ngọn lửa của Chu Thanh Di thì không quá khó khăn với Trần An Vĩ, dù có mạnh tới mấy, chỉ cần là Hỏa Hệ Nguyên Lực đều sẽ bị Xích Viêm Nguyên Lực của hắn khắc chế, vì thế nên nó hoàn toàn không ảnh hưởng nhiều.

Thấy nam nhân không bị thương quá nặng, Long Nhược Thủy và Chu Thanh Di thầm thở nhẹ một hơi, nếu hắn thực sự có mệnh hệ nào, các nàng không biết đối mặt với hắn ra sao.

Trần An Vĩ sau khi phục hồi vết thương nhẹ kia, lại tiếp tục cùng chúng nữ lên xe ngựa mà mình đã thuê trước đó, ra hiệu cho người xa phu tiến đến một nơi rất quen thuộc.

“Tiểu Vĩ ca ca, nơi đây là…” Chu Thanh Di trên đường đi đã biết tên của chủ nhân nhà mình, vốn muốn gọi hắn là chủ nhân nhưng Trần An Vĩ lại muốn nàng xưng hô như mấy nữ khác.

Nhìn thấy nơi mà hắn đưa các nàng tới, Chu Thanh Di không nhịn được thắc mắc mà lên tiếng.

Long Nhược Thủy cùng mấy nữ còn lại cũng có cùng thắc mắc với nàng, không hiểu nam nhân này đưa các nàng Tuyết Vực Cung để làm gì?

Trần An Vĩ mỉm cười thần bí nhìn lấy chúng nữ, rồi nhẹ giọng nói “Các nàng chờ ta một chút!”

Nói rồi hắn nhanh chóng dùng Di Hình Hoán Ảnh một lần nữa hóa thành nữ nhân, rồi hướng về Tuyết Vực Cung cách đó không xa mà ngự không bay tới.

“Hửm?” Trần An Vĩ bay giữa đường thì chợt nhìn thấy một đám người gồm toàn nam nhân thân mặc kim sắc sáo trang diện mục nghiêm nghị đứng chung với một đám người toàn thân mặc hắc sắc áo choàng diện mục bất thiện đứng trước cửa Tuyết Vực Cung.

Hắn không vội tiến lại gần mà tìm một nơi yên tĩnh ẩn nấp xem thử đám người này muốn làm ra chuyện gì.

Chỉ thấy sau đó, một nam nhân diện mục nghiêm nghị thân mặc bạch sắc sáo trang nổi bật hơn toàn bộ đám người bước lên, hướng về Tuyết Vực Cung chào theo kiểu nhà binh rồi lớn giọng nói “Tại hạ Du Cương, Đại thống lĩnh của Hàn Băng Đế Quốc mong muốn được gặp Nhị vị Cung Chủ Tuyết Vực Cung, Quốc Chủ của chúng ta muốn cầu thân với các nàng!”

“Hừ, khôn như các ngươi quê ta đầy! Vừa ra đã muốn cầu thân cả hai vị Cung Chủ!” Một người trong số đám người mặc hắc sắc áo choàng nghe vậy liền bất bình lên tiếng.

Du Cương không để ý tới đám người mặc áo choàng đen kia, hắn một lần nữa định cất tiếng, thì đúng lúc này từ bên trong Tuyết Vực Cung vọng ra tiếng nói thanh lãnh của Thất Tinh Tuyết Liên.

“Tuyết Vực Cung không tiếp nam nhân, càng không muốn cầu thân với bất kì ai, xin mời các vị về cho!”

Dứt lời, thân ảnh của các nàng liền xuất hiện trên nền trời của Tuyết Vực Cung, ánh mắt chằm chằm nhìn lấy đám người trước mặt, Băng Hệ Nguyên Lực như ẩn hiện trên từng bàn tay trắng nõn nà.

“Hừ, giỏi cho một câu không tiếp nam nhân! Ta thấy Tuyết Vực Cung các ngươi chẳng qua chỉ là tỏ vẻ thanh cao mà thôi!” Tên hắc y nhân lên tiếng vừa nãy lại nói.

Hắn là Đại Trưởng lão của một thế lực đạt đến Tông cấp, tên gọi là Hắc Băng Môn, nghe nói là một thế lực chủ tu Băng Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực, vì thế mà loại Băng của bọn hắn sử dụng mang một màu sắc u tối, chỉ cần nhìn vào đã thấy khó chịu.

Môn Chủ của hắn cảm mến hai vị Nhị Cung Chủ đã lâu nhưng không được chấp nhận nên sinh ra thù hận, hôm nay biết được Hàn Băng Đế Quốc cũng tới nơi này liền phái hắn đi theo “góp vui”.

“Ngươi có ý gì?” Tuyết Kỳ nghe thấy câu nói của tên Đại Trưởng lão kia, không hiểu sao lại có chút bất an.

Đại Trưởng lão Hắc Băng Môn nghe vậy liền cười lạnh, lấy trong ống tay áo của mình ra một cái Lưu Ảnh Thạch ném lên trời, ngay sau đó hình ảnh được nó ghi lại bên trong lập tức được phát ra bên ngoài.

Nhìn thấy hình ảnh được phát lại kia, tròng mắt của mấy nữ Thất Tinh Tuyết Liên bất chợt co rút.

Du Cương và đám người nhìn thấy hình ảnh bên trong này, ánh mắt lóe lên dị sắc, mà nhiều hơn là bất ngờ.

“Sao nào? Tuyết Kỳ ngươi giải thích đi chứ?” Tên Đại Trưởng lão Hắc Băng Môn cười lạnh nhìn bảy nữ nhân trước mặt mình.

Thứ hắn vừa cho đám người xem là một đoạn hình ảnh ghi lại một thân ảnh nam nhân bất chợt xuất hiện gần Tuyết Vực Cung, sau đó Đại Tỷ của Thất Tinh Tuyết Liên – Tuyết Kỳ đột nhiên xuất hiện, cuối cùng còn để nam nhân này ôm lấy, động tác dường như rất thân mật.

Chưa hết, Tuyết Kỳ sau đó còn dẫn nam nhân này về Tuyết Vực Cung, điều này không thể nghi ngờ rằng chính là đi ngược lại với tôn chỉ của thế lực toàn nữ nhân này.

“Một đám nữ nhân vỗ ngực tự cho mình thanh cao mà lại lén lút dẫn nam nhân lạ mặt vào cung, ta thấy các ngươi cũng chỉ là một đám tiện nhân mà thôi!” Đại Trưởng Lão Hắc Băng Môn cười lạnh mỉa mai.

“Ngươi…” Chúng nữ Tuyết Vực Cung tức giận nhìn chằm chằm vào lão già mặc hắc sắc áo choàng kia, hận không thể lập tức lao đến diệt sát hắn.

Tuyết Kỳ siết chặt nắm tay, nàng không hối hận vì lúc đó đã để tình cảm chi phối, nàng chỉ hối hận vì chuyện của nàng mà ảnh hưởng tới các tỷ muội. Nếu như đoạn hình ảnh kia bị truyền ra ngoài, hậu quả khó mà nói trước.

“Hừ uổng công Quốc Chủ chúng ta luôn xem các ngươi như ngọc nữ, hóa ra cũng chỉ là dâm nữ mà thôi!” Đám người nhìn thấy biểu hiện của các nàng, nhất thời tức giận hừ lạnh.

“Đủ rồi!” Ngay khi đám người vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng kèm theo hai cỗ uy áp hùng mạnh từ bên trong Tuyết Vực Cung quét ra, khóa chặt lấy từng tên vô danh tiểu tốt của hai bên, chỉ có Du Cương và Đại Trưởng Lão Hắc Băng Môn là miễn cưỡng chống lại được.

Cùng với đó, là hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại giống nhau như đúc đồng loạt bước ra từ vết rách không gian, hai nữ mặc trên thân một bộ tử sắc cung trang tôn lên đường nét gợi cảm và đường cong quyến rũ của nữ nhân.

Hai nữ đương nhiên chính là Tuyết An và Tuyết Yên mà tu vĩ hiện tại của hai nữ phải gọi là bất ngờ…

“Hai vị Bát Tinh Nguyên Tông?” Cảm nhận được luồng khí tức hùng mạnh kia, hai người kinh ngạc nhìn nhau.

“Tuyết Vực Cung từ bao giờ có cường giả mạnh mẽ như vậy tọa trấn?” là câu hỏi cùng lúc hiện lên trong đầu hai người.

Bất quá dù sao cũng là nhân vật chỉ đứng sau thế lực chi chủ của mình, hai người rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn lấy thân ảnh hai nữ trước mặt mình, Đại Trưởng Lão Hắc Băng Môn lập tức lên tiếng chất vấn “Thân là người đứng đầu thế lực, cớ sao ngươi biết hành vi của đệ tử là sai trái mà không những không ngăn cảm còn để nàng dẫn tên nam nhân kia vào cung?”

“Một con chó như ngươi cũng xứng lên tiếng chất vấn bổn Cung Chủ?” Tuyết An diện mục không biểu tình, hờ hững nhìn xuống Đại Trưởng Lão Hắc Băng Môn nhàn nhạt nói, trên tay đã hình thành một khỏa Băng Tiễn hướng về phía hắn mà ném xuống.

“Chết tiệt!” Nhìn thấy hành động bất ngờ của nàng, tên Đại Trưởng Lão Hắc Băng Môn thầm rủa một tiếng rồi lách người né tránh, nhưng vì tốc độ của Tuyết An vẫn cao hơn một bậc nên hắn không thể tránh được Băng Tiễn kia.

Bất quá ngay Băng Tiễn sắp chạm vào người hắn, thì không gian xung quanh cấp tốc đóng băng, một màu xanh lam huyền ảo pha lẫn hắc sắc lan tỏa khắp không gian, cùng với đó là một thân ảnh nam tử trung niên chậm rãi bước ra.

Khí tức của hắn khiến mẩu Băng Tiễn của Tuyết An khựng lại một chút, nhưng tốc độ của nó thì không thuyên giảm.

“Hừ!” Nam tử trung niên vừa xuất hiện nhìn thấy mình vậy mà không thể phá vỡ thế công của Tuyết An, vì vậy liền hừ lạnh một tiếng, Băng Hệ và Ám Hệ Nguyên Lực cấp tốc ùa ra dễ dàng phá vỡ thế công của nàng.

“Tuyết An, nể tình ngươi từng là người ta thầm mến, hiện tại chỉ cần ngươi đồng ý theo ta về trở thành Phu Nhân Môn Chủ của Hắc Băng Môn, ta không những không đánh vào Tuyết Vực Cung, mà còn đem đoạn hình ảnh kia xóa bỏ!” Nam tử trung niên nhìn về phía Tuyết An lên tiếng.

“Hắc Bằng ngươi quả là có dã tâm, bất quá bổn tọa cũng có cùng suy nghĩ!” Phía trước đám người Hàn Băng Đế Quốc đột nhiên lại xuất hiện một vết nứt không gian.

Từ bên trong đó bước ra một thân ảnh nam tử trung niên thân mắc hoàng kim sáo trang, diện mục nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại ẩn chứa dục vọng không dễ che giấu.

“Quốc Chủ!” Hàn Băng Đế Quốc nhìn thấy Quốc Chủ của mình vậy mà đến tận đây, cả đám đồng loạt hướng ánh mắt sùng bái nhìn thân ảnh trước mặt.

“Tuyết Yên, nàng luôn là người bổn Quốc Chủ thầm thương trộm nhớ. Chỉ cần nàng theo ta, Hàn Băng Đế Quốc sẽ luôn hỗ trợ Tuyết Vực Cung phát triển!” Nam tử mặc hoàng kim sáo trăng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tuyết Yên nói.

Chúng nữ nghe hai tên này vừa tới lại không coi Tuyết Vực Cung các nàng ra gì, tất cả đều nghĩ chỉ cần hai vị Cung Chủ ra lệnh, dù cho có phải bỏ mạng các nàng cũng phải ra tay diệt sát hắn.

Đúng lúc chúng nữ đang mắt to trừng mắt nhỏ, dị biến lại phát sinh…

--------------------

Dạ tộc của tác có ai nay đi chúc mừng thầy cô nhân 20/11 không ta? Tác nay đi chúc các thầy trên khoa tới h mới về, người vẫn còn hơi choáng, vẫn ráng viết cho anh em nên là chương này có thể không được hay cho lắm nha.

Chúc anh em nào học sư phạm một ngày 20/11 vui vẻ nha, cảm ơn anh em đã luôn ủng hộ một thằng lười như tác :D

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花