“Tiểu Vĩ, chúng ta qua bên kia đi!” Dạo quanh một nơi được gọi là Hàn Diễm Động, Long Nhược Thủy ngồi trong Dưỡng Hồn Châu lên tiếng nói.
Nàng sau khi nói chuyện với Hàn Mộng Nhu cuối cùng cũng đã xác định rõ cảm xúc của mình dành cho nam nhân này, vì thế nên hiện tại cũng không còn ngượng ngùng khi cư xử thân mât với hắn.
Lần này theo hắn ra khỏi Bát Diện Thạch dạo chơi, nàng được hắn tặng cho một kiện pháp bảo có khả năng lưu giữ linh hồn, chính là Dưỡng Hồn Châu, mà đồng dạng Bạch Băng Thanh cũng có một cái, phòng trường hợp nàng muốn ra ngoài.
Lại nói về địa phương mà Trần An Vĩ và chúng nữ đang dạo chơi…
Nơi này được gọi là Hàn Diễm Động, một hang động được sinh ra do sự trái ngược về khí hậu xảy ra tại trung tâm Hành Thiên Đại Lục.
Nghe nói có một truyền thuyết rằng Hàn Diễm Động ban đầu chỉ là một hang động bình thường như mọi hang động khác, mãi cho tới khi Băng Hàn Xà ở phía Tây Hành Thiên Đại Lục và Hỏa Diễm Giao tại phía Đông gặp nhau.
Chúng liên tục sinh ra phản ứng, Băng Hàn Giao muốn đóng băng Hỏa Diễm Xà và ngược lại Hỏa Diễm Xà muốn thiêu rụi Băng Hàn Giao.
Trận chiến diễn ra liên tục không biết bao nhiêu lâu, kết quả là cả Băng Hàn Giao và Hỏa Diễm Xà đều trọng thương rồi chết, lực lượng của chúng tỏa ra gây biến đổi hoàn toàn hang động này.
Hàn Diễm Động trở thành một nơi hội tụ đủ cả Hỏa Hệ Nguyên Lực và Băng Hệ Nguyên Lực, vừa hài hòa vừa xung đột, nhưng lại là nơi cực kì tốt cho những tu sĩ đồng tu cả Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực.
Bất quá đó là truyền thuyết, hiện tại chưa có ai từng nhìn thấy bất kì dấu hiệu gì của hai tôn Yêu Thú kia.
Lúc này, Trần An Vĩ nghe nàng nói cũng nhìn về phía Long Nhược Thủy vừa chỉ, phát hiện ra trước mặt mình chính là bộ xương khổng lồ của hai tôn Yêu Thú trong truyền thuyết kia.
Nhưng kì lạ là, dựa theo tình trạng của hai bộ xương, chúng nó dường như không có dấu hiệu gì gọi là đã giao chiến, mà ngược lại dường như chúng nó đang… làm chuyện kia.
Ảnh Nhi lúc này như hướng dẫn viên cho hắn, nàng nhanh chóng hiện ra nãi thanh nãi khí nói “Hai tôn Yêu Thú trước mặt công tử là tộc nhân của hai chủng tộc thuộc Xà loại có cùng tổ tiên. Phân biệt là Liệt Diễm Xà và Cực Hàn Xà.”
“Chúng là hậu duệ thân cận nhất của một loài Thần Thú đã tuyệt tích từ xa xưa tên gọi là Hàn Diễm Phá Địa Xà, chúng là một trong những tộc Yêu Thú có khả năng sở hữu đồng thời hai loại lực lượng nghe chừng trái ngược là Băng và Hỏa này!”
“Và đúng như công tử suy đoán, hai tôn Yêu Thú kia trước khi chết đúng là đang làm chuyện kia!” Ảnh Nhi vừa nói, gương mặt nhỏ nhắn vừa đỏ bừng lên. Nàng dù sao cũng là nữ nhân nha nói tới chuyện đó làm sao có thể không cảm thấy ngượng.
“Làm chuyện đó cũng có thể chết?” Trần An Vĩ lúc này ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn nàng hỏi.
Ảnh Nhi bình ổn lại cảm xúc, nhẹ giọng nói “Bọn hắn quả thực đã làm chuyện ấy, nhưng mục đích không phải duy trì nòi giống hay tìm khoái lạc, mà chính là muốn tạo ra hậu duệ có huyết mạch gần với tổ tiên nhất.”
“Hàn Diễm Phá Địa Xà vốn là loài Thần Thú sử dụng được cả Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực, nhưng trong một lần chiến đấu với kẻ thù đã bị hãm hại khiến huyết mạch tổn hại nghiêm trọng.”
“Những hậu duệ sau này của bọn hắn liên tục gặp phải biến dị, đến cuối cùng dù không cam tâm nhưng lại chỉ có thể trở thành hai tộc Yêu Thú như công tử đang nhìn thấy.”
“Tộc nhân của hai tộc này vì hiểu được di nguyện của tổ tiên nên luôn tìm mọi cách để dung hợp hai loại huyết mạch, tìm về huyết mạch của tổ tiên. Nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.”
“Trước mặt công tử chính là cái giá phải trả!” Ảnh Nhi lên tiếng nói.
Trần An Vĩ gật gật đầu, hiểu thêm một ít kiến thức cũng là điều hắn ưa thích. Sau khi nghe Ảnh Nhi nói, hắn cũng không để chúng nữ chờ đợi mà liền nói hết toàn bộ cho các nàng.
Chúng nữ sau khi nghe hắn nói, không nhịn được mà đỏ bừng gương mặt gắt một tiếng.
Sau khi biết mọi chuyện không như truyền thuyết kể lại, Trần An Vĩ và chúng nữ cũng không tiếp tục nán lại nơi này.
Chỉ là, ngay khi hắn và chúng nữ định rời đi, thì một luồng ánh sáng huyền ảo nửa đỏ nửa xanh bất chợt lóe lên từ sâu bên trong bộ xương của hai tôn Yêu Thú.
“Đó là gì?” Trần An Vĩ nhìn về phía ánh sáng bất chợt phát ra kia, nhẹ giọng trấn an chúng nữ rồi tiến bước lại gần, muốn xem thử thứ gì vừa phát ra luồng ánh sáng nửa đỏ nửa xanh kia.
Ảnh Nhi cảm nhận được khí tức quen thuộc từ luồng ánh sáng kia, liền hưng phấn reo lên “Công tử mau nhanh lên không nó nở mất!”
Trần An Vĩ nghe giọng nói hưng phấn của nàng, dù khó hiểu những cũng nhanh chóng tăng tốc, tiến sâu hơn vào bên trong bộ xương cốt.
Không bao lâu sau, Trần An Vĩ rốt cuộc cũng đặt chân được đến ngọn nguồn luồng ánh sáng kia, nhìn thấy thứ trước mặt mà không khỏi có chút bất ngờ.
Chỉ thấy trước mặt hắn là một quả trứng được bao trùm trong hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính là Băng Hệ và Hỏa Hệ, lúc này dường như đã tới thời điểm thứ bên trong chào đời, vỏ trứng đã dần xuất hiện vết nứt.
“Sau nhiều lần thất bại và hi sinh, bọn hắn cuối cùng cũng đã thành công, tuy còn kém Hàn Diễm Phá Địa Xà chân chính rất xa, nhưng tia huyết mạch nhỏ nhoi trong người tôn Yêu Thú này cũng giúp nó trở nên mạnh mẽ hơn phụ mẫu gấp nhiều lần!” Ảnh Nhi nhìn thấy tình hình trước mặt nãi thanh nãi khí nói.
“Nếu công tử có thể bồi dưỡng nó, sau này nhất định có cơ hội trở thành Thần Thú!”
Trần An Vĩ hưng phấn quá đỗi nhanh chóng tiến lại gần quả trứng kia, chỉ nghĩ tới việc sau này bản thân có một chiến sủng là Thần Thú thôi cũng đã khiến hắn không ngừng được vui vẻ.
Đúng lúc này, quả trức kia bất chợt xuất hiện dị tượng, vỏ trứng xuất hiện vết nứt tràn lan, Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực liên tục được nó hấp thụ mà về, rồi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà trở nên to lớn hơn.
Chưa dừng lại ở đó, mãi tới khi Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực không bị hút về, vỏ trứng cũng vỡ thành bụi phấn để lộ ra thứ đang ở bên trong.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, thứ bên trong quả trứng lại không phải là một tôn Yêu Thú Xà loại, mà lại chính là một nhân loại, hay nói rõ hơn là một nữ tử.
“Thật không ngờ tôn Yêu Thú này dù ở trong trứng vẫn có thể hấp thu Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực mà thăng cấp!” Ảnh Nhi càng vui mừng hơn khi nhìn thấy nữ tử trước mặt.
Nàng chính là hóa hình nhân loại của tôn Yêu Thú trong quả trứng kia, dị tượng vừa nãy chính là nàng đột phá Lục giai và hóa hình, tương ứng với Nguyên Tông cảnh nhân loại.
Không để Trần An Vĩ phản ứng, nữ tử lúc này khẽ cau mày, sau đó liền mở ra đôi mắt tuyệt mĩ của mình, nhìn thấy hắn liền lẩm bẩm “Ngươi là phụ mẫu của ta sao?”
Trần An Vĩ lúc này mới có cơ hội ngắm nhìn thật kĩ nữ nhân mới “nở” này, vì mới vừa được sinh ra, nên thân thể trần trụi của nàng hiện rõ trước mặt hắn, để lộ đôi gò bông đào căng tròn nảy nở, vòng eo thon gọn dụ nhân cùng với đôi bờ mông kiêu ngạo vừa tay.
Phía trên là cần cổ trắng ngần như tuyết cùng gương mặt tinh xảo với mũi quỳnh nhỏ nhắn, đôi môi kiều diễm và đôi mắt đặc trưng của Xà loại, tuy vậy lại không làm nàng trở nên xấu đi mà còn khiến vẻ đẹp của nàng mang một nét dụ hoặc riêng.
Phía dưới là u cốc thần thánh huyền bí khiến mọi nam nhân đều phải điên cuồng, thảm cỏ vừa sinh ra đã được cắt tỉa gọn gàng gồm hai màu sắc đỏ và xanh hài hòa đan xen.
Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể trần trụi mới “nở” của nàng khiến Trần An Vĩ không nhịn được mà tiến lại gần thêm chút, tiểu huynh đệ phía dưới như bị kích thích mà đã ngẩng cao đầu từ bao giờ.
Nữ nhân lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, do vừa được sinh ra nên nàng vô thức tuân theo bản năng mà tưởng nam nhân trước mặt này là người thân của mình.
Chợt phát hiện, bên dưới hạ thân của hắn đột nhiên lại phồng lên như hình túp lều, bản năng con cái trong nàng khiến nàng tò mò mà vươn tay muốn chạm vào thứ kia.
May sao, ngay khi nữ nhân vừa định chạm vào, thì Trần An Vĩ đã kịp bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, hít sâu một hơi nói “Đừng chạm vào nó, nếu không nàng sẽ hối hận!”
“Hối hận? Là như thế nào nha?” Nữ nhân dường như không nhận ra sự biến đổi trong mắt Trần An Vĩ, nàng ngây thơ hỏi.
Trần An Vĩ nhìn thấy biểu cảm ngây thơ vô số tội của nàng, nhất thời trong lòng điên cuồng mắng chửi tên nào đó cứ mãi không cho nàng mặc y phục, để hắn phải kiềm hãm dục hỏa trong người khổ sở như thế này.
Hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, hắn lấy ra từ bên trong nhẫn trữ vật một bộ y phục của nữ nhân đưa cho nàng nói “Trước tiên nàng mặc y phục vào đã!”
Không phải Trần An Vĩ biến thái nên có bộ y phục của nữ nhân, bộ y phục này là của hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi đưa cho hắn khi hắn giả nữ trang, các nàng đưa cho hắn cũng không phải chỉ một bộ nên lúc này liền có thứ cho nữ nhân Yêu Thú này mặc tạm.
Nữ nhân Yêu Thú nhìn thấy bộ y phục trên tay nam nhân, lắc đầu nói “Ngươi không nói cho ta biết, ta không mặc y phục đâu!”
“Nàng…” Trần An Vĩ trợn trừng mắt, trong lòng càng rủa tên nào đó nhiều hơn, nếu tiếng rủa có thể giết được người, thì hắn đã giết tên đó hàng trăm lần!
Nữ nhân nhìn thấy nam nhân trước mặt mình không trả lời liền phụng phịu nói “Ngươi không nói ta tự tìm hiểu!”
Dứt lời, không để Trần An Vĩ kịp phản ứng, nàng đã vươn tay bắt lấy thứ bên trong quần hắn, cảm nhận xúc cảm ấm nóng mà nó đem lại, nàng không nhịn được mà vuốt ve nó.
Hít!
Trần An Vĩ bị hành động bất ngờ của nàng làm cho xém chút không nhịn được mà đè nàng ra làm thịt. Bất quá hắn vẫn giữ được lý trí mà ngăn cản bàn tay trắng nõn của nàng, khó khăn nói “Nàng còn chạm vào nó, đừng trách ta dùng nó đâm nàng!”
“Đâm ta?” Bằng cách nào?” Nữ nhân vẫn ngây thơ không hiểu chuyện gì.
“Nàng…” Trần An Vĩ lúc này cũng bó tay với suy nghĩ của nàng, ai đời nữ nhân vừa gặp mặt một nam nhân đã muốn động vào tiểu huynh đệ của hắn, không sợ bị hắn ăn đến xương cũng không còn sao?
“Ngoan nghe ta, nàng vẫn còn là một trang giấy trắng, chưa phải lúc để tìm hiểu mấy chuyện này!” Trần An Vĩ thấy dọa nàng không được đành dịu giọng khuyên nhủ.
Nàng vừa mới được sinh ra, vẫn còn quá ngây thơ khiến Trần An Vĩ dù đang có dục hỏa trong người nhưng cũng không nỡ ăn sạch nàng nên đành phải khuyên nhủ.
Nữ nhân nghe vậy lại giương đôi mắt ngây thơ nhìn hắn, rồi bất giác gật đầu. Nàng chỉ cảm thấy lời nam nhân này nói rất đáng để tin tưởng, vì vậy mới làm theo. Ngay sau đó liền mặc lấy bộ y phục mà nam nhân này đã đưa cho mình.
Trần An Vĩ thấy nàng chịu nghe lời liền thở phào, dục hỏa trong người cũng giảm đi bớt, sau đó liền hỏi “Nàng tên là gì?”
Nữ nhân nghe hỏi liền lắc đầu “Ta không có tên, hay ngươi đặt cho ta đi!”
Trần An Vĩ nghe vậy cũng không quá bất ngờ, nàng vừa mới “nở” nên không biết tên mình là điều dễ hiểu, nghĩ vậy hắn liền suy nghĩ một lúc, cuối cùng đi đến một danh tự.
“Nàng là hậu duệ của Hàn Diễm Phá Địa Xà, trong người sở hữu Băng Hệ và Hỏa Hệ Nguyên Lực, tên của nàng sẽ là Chu Thanh Di!”
“Chu Thanh Di? Tên rất hay!” Nữ nhân nghe vậy liền mừng rỡ mà nhảy lên ôm chầm lấy hắn, một bộ cực kì vui vẻ.
“Chúng ta đi!” Trần An Vĩ thấy nàng vui cười cũng không ngăn cản mà ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng mà nói.
“Đi đâu?” Chu Thanh Di mặc dù lên tiếng hỏi, nhưng cái đầu nhỏ đã liên tục gật đầu, chỉ cần là nam nhần này hắn muốn làm gì nàng cũng sẽ làm theo.
Trần An Vĩ nhìn biểu cảm của nàng mà bật cười, sau lại kích hoạt Tốc Văn mà cấp tốc rời khỏi nơi này,
…
Ở bên ngoài bộ xương cốt, nhìn thấy Trần An Vĩ tiến vào đã lâu rồi nhưng lại chưa thấy trở ra, Hàn Mộng Nhu, Long Nhược Thủy và Tiểu Kim đang vô cùng lo lắng cho hắn.
Bất chợt lúc này, nhìn thấy Trần An Vĩ bước ra, đi cùng… à nói đúng hơn là hắn đang bế lấy một thân ảnh nữ nhân khác, chúng nữ ánh mắt không khỏi lóe lên dị sắc.
“A các tỷ tỷ thật đẹp!” Chu Thanh Di vừa nhìn thấy Hàn Mộng Nhu và Tiểu Kim đứng đó thì hai mắt liền sáng trưng nhu tìm được vật quý, nàng nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Trần An Vĩ mà tiến lại gần, như một chú mèo nhỏ tìm được tân đại lục.
“Hửm?” Long Nhược Thủy như phát hiện ra điều gì, linh hồn của nàng liên tục bay xung quanh Chu Thanh Di rồi bất chợt hiện ra trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.
“Ngươi… là Hàn Diễm Phá Địa Xà?” Long Nhược Thủy sau một thoáng quan sát đã lập tức cho ra kết luận.
“Không đúng, dù sở hữu một tia huyết mạch của Hàn Diễm Phá Địa Xà nhưng ngươi vẫn chưa hoàn toàn trở thành Thần Thú, chắc hẳn ngươi là hậu duệ của hai tộc kia đi?” Nàng lại lắc đầu phủ nhận rồi đưa ra một kết luận mới đầy đủ hơn.
Trần An Vĩ nghe cũng thoáng kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên là bất ngờ vì nhìn thấy Long Nhược Thủy có thể nhận biết rõ lai lịch của Chu Thanh Di. Phải biết rằng hắn tuy có Hệ Thống nhưng cũng phải nhờ tới Ảnh Nhi nói mới có thể biết đấy.
Chu Thanh Di nhìn thấy linh hồn của nữ nhân trước mặt này cứ liên tục bay quanh mình, uy áp nhàn nhạt từ người nàng ấy tỏa ra khiến nàng cảm thấy khó chịu, miệng nhỏ làu bàu “Nữ nhân Long Tộc, ngươi làm Thanh Di khó chịu!”
Trần An Vĩ lại một lần nữa nhạn được một phen kinh ngạc, Long Nhược Thủy là cường giả Nguyên Thánh cảnh nên biết nhiều thì cũng thôi, nhưng tại sao Chu Thanh Di cũng biết thân phận của nàng?
“Công tử sau này sẽ phải đau đầu lắm a…” Đúng lúc này, giọng nói trêu chọc của Ảnh Nhi lại vang lên bên tai khiến Trần An Vĩ phải thắc mắc.
Không tiếp tục giấu giếm hắn, nàng nãi thanh nãi khí nói “Hàn Diễm Phá Địa Xà và Hàn Long Tộc năm xưa liên tục tranh đấu vị trí Đệ Nhất Băng Hệ Thần Thú, cùng với Băng Phượng Tộc và nhiều tộc Băng Hệ Thần Thú khác, thậm chí hai bên gia tộc đã giao chiến không ít lần, vì vậy nhận biết khí tức của nhau là điều bình thường.”
“Bất quá cũng vì vậy mà đôi bên cũng có chút ghét nhau a…” Ảnh Nhi lại bồi thêm một câu, khóe môi treo lấy nụ cười đầy ý vị.
Trần An Vĩ giật khóe môi, sau đó liền lắc đầu nhìn hai nữ nhân vẫn đang trừng mắt nhìn nhau này, đại não cấp tốc suy nghĩ phương hướng giải quyết.
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花