“Chỉ còn là luồng tàn hồn mà muốn sử dụng Hồn Lực, nàng đây là muốn tiêu thất sớm hơn sao?”
Nghe câu nói hờ hững của nam nhân bất chợt xuất hiện sau lưng, Bạch Băng Thanh trong lòng ngưng trọng, nàng biết tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại không hề nghĩ tới ngoài tốc độ hắn còn có khả năng ẩn nấp.
Phải biết rằng nàng vẫn luôn quan sát hắn từ lúc nam nhân này đi vào Bắc Thủ Vệ Tháp, nhưng khi hắn phát hiện ra ánh nhìn của nàng, nàng lại không thể phát hiện vị trí của hắn được nữa.
Chính vì vậy mà lúc này đây khi nhìn thấy Trần An Vĩ đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, Bạch Băng Thanh cũng không khỏi bất ngờ.
Ở phía ngược lại, Trần An Vĩ cũng bất ngờ không kém. Trước khi tới nơi này, hắn đã tiến vào Bát Diện Thạch rồi sử dụng Chiêm Tinh Thuật hòng tìm ra chủ nhân của dao động linh hồn mà hắn đã cảm nhận được.
Bởi lẽ bị một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm suốt một thời gian dài, không ai cảm thấy dễ chịu cả, thậm chí còn muốn truy cùng diệt tận chỉ đề phòng trừ hậu họa.
Trần An Vĩ cũng không ngoại lệ, hắn cũng muốn biết ai là chủ nhân của ánh mắt vẫn luôn chú ý tới hắn suốt từ khi hắn đặt chân tới Bắc Thủ Vệ Tháp.
Thông qua Chiêm Tinh Thuật, hắn không chỉ biết được chủ nhân của dao động kia, mà còn biết được không ít thứ hay ho khác.
Cũng dựa theo Chiên Tinh Thuật, phát hiện dao động linh hồn phát ra tại một vùng kiến trúc cổ kính hoang tàn, hắn nhanh chóng tiến vào. Vừa bước vào một căn phòng có vẻ đã tồn tại từ rất lâu, cảnh tượng trước mặt thật khiến người ta bất ngờ.
Chỉ thấy nơi này đang có một thiếu nữ toàn thân đẫm máu, độc khí nồng đậm tỏa ra từ người nàng cho thấy thiếu nữ không chỉ đang thương rất nặng mà còn bị nhiễm phải kịch độc.
Bên cạnh nàng chính là chủ nhân của luồng dao động linh hồn mà Trần An Vĩ đã cảm nhận được, nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, nàng ấy lúc này lại chỉ còn là một luồng tàn hồn.
Đến lúc này, Trần An Vĩ cũng hiểu ra nguyên do vì sao khi đó tàn hồn nữ nhân này lại quan sát hắn. Hẳn là vì nàng muốn bảo hộ cho thiếu nữ kia đi?
Thử nghĩ, ngươi chỉ còn là một luồng tàn hồn, người thân của ngươi lại đang trọng thương không rõ sống chết, ngươi sẽ yên tâm khi đột nhiên xuất hiện một kẻ lạ mặt lai vãng gần khu vực ngươi đang ấn nấp sao?
Đáp án là không, Bạch Băng Thanh cũng như vậy, nàng vì muốn bảo hộ cho thiếu nữ nên mới âm thầm quan sát Trần An Vĩ, chỉ tiếc rằng nàng đã quan sát nhầm một Chiêm Tinh Sư.
Dù tu vi khi còn sống của nàng cũng là Nguyên Tôn cảnh chứ không ít, nhưng lại không thể hoàn toàn qua mắt được tên này.
Có trách cũng chỉ có thể trách tên này vừa là một Hồn Tu, vừa có trực giác nhạy bén của một Khí Văn Sư lại còn là một vị Chiêm Tinh Sư.
Bạch Băng Thanh còn chưa kịp phản ứng gì, đã nhìn thấy hắn tiến lại gần, trong lòng ngưng trọng lên tiếng cảnh cáo “Đứng lại, nếu ngươi còn dám tiến lại gần, bổn tọa không ngại kéo ngươi chôn cùng!”
Trần An Vĩ nghe lời nói của nàng, chỉ nhếch miệng cười lắc đầu, vẫn không dừng lại động tác mà tiếp tục tiến lại gần.
“Ngươi…” Bạch Băng Thanh không lường được phản ứng của nam nhân, nàng lại lên tiếng “Bổn tọa khi còn sống cũng là cường giả Nguyên Tôn cảnh, dù hiện tại chỉ còn một luồng tàn hồn, nhưng muốn giết ngươi là điều dễ dàng!”
Trần An Vĩ vẫn không dừng lại, mà tiếp tục tiến lại gần thiếu nữ đang hôn mê nằm tại nơi này, vừa đi hắn vừa nói “Không cần đe dọa, nếu nàng muốn thì nàng đã làm rồi!”
“Tiểu tử ngươi thách thức ta?” Bạch Băng Thanh trong lòng run lên một cái, nhưng ngoài mặt vẫn gằn từng chữ nói.
Trần An Vĩ liếc mắt nhìn nàng, cười mỉm nói “Nàng cứ thử xem, được chết cùng hai vị tuyệt sắc giai nhân như các nàng, bổn Thiếu Chủ cũng không lỗ!”
“Ngươi…” Bạch Băng Thanh nghiến răng nhìn lấy phản ứng vô sỉ của tên này, bất quá trong lòng lại chỉ có thể thầm thừa nhận hắn nói đúng.
Nàng có thể tự bạo linh hồn, hay thậm chí giao chiến với tên này, nhưng khi đó các luồng dư ba sẽ tác động trực tiếp tới nữ nhi của nàng, đến lúc đó kết cục như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Nói đơn giản, nàng mà chết, nữ nhi của nàng cũng chết.
Trần An Vĩ thấy mình nói đúng, hắn cũng không tiếp tục chú ý tới nàng, mà lại động lấy ý niệm, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một loại Đan Dược màu xanh lục. Viên Đan Dược vừa xuất hiện, mùi hương thanh mát của nó lan tỏa khắp căn phòng, khiến gương mặt tái nhợt của thiếu nữ bất chợt trở nên hồng hào thêm chút.
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Băng Thanh nhanh chóng chắn trước mặt nam nhân, ánh mắt ngập tràn đề phòng nhìn lấy hắn, hai tay ẩn ẩn hội tụ lực lượng.
“Đương nhiên là chữa bệnh, nàng muốn để nàng ấy nhiễm độc tới chết sao?” Trần An Vĩ nhàn nhạt nói, hai tay nhanh chóng điều động Hồng Hỏa Nguyên Thuật, bao trùm lấy viên Đan Dược rồi dùng ý niệm muốn đưa nó vào cơ thể thiếu nữ.
Đúng lúc này, không gian sau lưng ba người cấp tốc mở ra, hàng loạt cỗ khí tức hùng mạnh quét ngang khiến Bạch Băng Thanh sắc mặt đại biến, ánh mắt ngưng trọng nhìn tình cảnh trước mặt.
Đại não lại cấp tốc vận chuyển muốn tìm cách thoát khỏi nơi này, nàng có thể chết, nhưng bằng mọi giá nàng phải cứu sống Linh Nhi. Nàng không muốn một thiên tài như nữ nhi của mình phải chết yểu như thế này.
“Bạch Băng Thanh! Bạch Phi Linh! Biết điều thì mau giao ra thứ các ngươi lấy được trong tòa tháp kia!” Hàng loạt thân ảnh đồng loạt bước ra khỏi vết nứt không gian, một giọng nói trầm thấp đầy tính đe dọa cùng lúc vang lên.
Từng cỗ khí tức dao động từ Ngũ Tinh Nguyên Tông đến Bát Tinh Nguyên Tông ầm ầm tỏa ra, khiến không gian xung quanh cũng phải rung động.
“Tiểu tử, bổn tọa muốn ngươi giúp một việc!” Bạch Băng Thanh ánh mắt chợt hiện lên vẻ quyết tuyệt, nhận ra nam nhân trước mặt là người có thể giúp nàng cứu nữ nhi, nàng lập tức lên tiếng nói.
“Nàng cứ nói!” Trần An Vĩ tùy ý gật đầu, khóe miệng vẫn treo nụ cười tự tin như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bạch Băng Thanh thoáng bất ngờ nhìn lấy nụ cười của nam nhân, hiển nhiên lại bị hắn làm cho kinh ngạc vì đối mặt với hàng loạt cường giả cấp cao mà nam nhân này lại không hề có một chút sợ hãi nào.
Bất quá nàng cũng không để ý quá nhiều, liền nói “Bổn tọa sẽ tận lực cầm chân bọn hắn, ngươi mau đem Linh Nhi trốn đi, chỉ cần Linh Nhi còn sống, bổn tọa nhất định sẽ hồi đáp ngươi!”
Đồng thời cũng ném về phía hắn một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong có chứa không ít tài nguyên tu luyện có thể giúp một Nguyên Hoàng cảnh bình thường tấn thăng Nguyên Hoàng Đỉnh Phong trong vài năm.
Bạch Băng Thanh đây là đang đánh cược, nàng đánh cược vào một tên nam nhân chỉ mới gặp lần đầu. Nếu hắn đồng ý nhận lượng tài nguyên kia và giúp nàng cứu lấy Linh Nhi thì thật tốt!
Trần An Vĩ nhìn thấy phản ứng của nàng, bất chợt lắc đầu nói “Nàng nói rất dễ nghe, nhưng nàng có nghĩ rằng Linh Nhi khi tỉnh dậy, sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện người thân của mình hi sinh để cứu mình không?”
“Chuyện này…” Bạch Băng Thanh ngập ngừng nhìn nam nhân, nàng cũng không muốn chết sớm như vậy. Nàng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đặc biệt là mối thù chưa trả.
“Nhưng đã không còn cách nào khác!” Bạch Băng Thanh sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng ánh mắt lập tức trở nên kiên định, nhìn nam nhân lắc đầu nói.
“Cách thì vẫn có!” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn nàng nói.
Bạch Băng Thanh bất ngờ nhìn hắn, còn muốn nói điều gì đó, thì đúng lúc này nhìn thấy một cái chưởng ấn nồng đậm Thủy Hệ Nguyên Lực bất chợt phá không bay đến, nhắm vào vị trí của Trần An Vĩ.
“Cẩn thận!” Nàng hốt hoảng kêu lên, lực lượng trong tàn hồn muốn điều động cứu lấy nam nhân. Nhưng tình cảnh xảy ra tiếp theo lại khiến động tác của nàng khựng lại một lúc lâu.
Chỉ thấy từ trong người Trần An Vĩ, một cỗ khí tức hùng mạnh cổ lão bất chợt gào thét mà ra. Nó đi tới đâu, nhiệt độ trong không gian cấp tốc nóng lên tới đó, mà khi nó quét trúng cái chưởng ấn kia, Thủy Hệ Nguyên Lực bất chợt bốc hơi như chưa hề tồn tại.
“Không thể nào!” Bạch Băng Thanh trong đầu thầm nghĩ, thật khó thể tưởng tượng một tiểu tử chỉ đạt Nguyên Hoàng cảnh mà lại có thể chống đỡ trực diện với công kích của cường giả Nguyên Tông cảnh như vậy.
Đó cũng là suy nghĩ của một kẻ trong số đám người vừa xuất hiện, hắn vốn tự tin với thực lực Ngũ Tinh Nguyên Tông cảnh của mình có thể một kích diệt sát tiểu tử Nguyên Hoàng cảnh kia, chấm dứt hi vọng của nữ nhân trước mặt, nên đã không chút ngần ngại mà ra tay.
Nhưng đáng thương cho kẻ kia, hắn không ngờ rằng chính điều đó đã khiến hắn trở thành mục tiêu đầu tiên mà Trần An Vĩ nhắm tới.
Hồng Hỏa Vực và Thiết Thổ Vực khóa chặt cơ thể kẻ vừa ra tay, Trần An Vĩ khẽ động đôi chân, lát sau đã xuât hiện trước mặt tên đó, Băng Hỏa Luân Hồi Quyền và Đại Địa Quyền cấp tốc hội tụ hai tay, không chút do dự mà đấm và đầu tên này.
Bùm!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tên kia không kịp phản ứng, mà những kẻ bên cạnh cũng không kịp làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia bị đánh vỡ đầu.
“Ngông cuồng!” Một kẻ Bát Tinh Nguyên Tông cảnh lập tức ra tay, sự tức giận và sát ý trong mắt không thể nào che giấu. Hắn đường đường là một cường giả Bát Tinh Nguyên Tông cảnh vậy mà lại chỉ có thể bất lực nhìn tiểu tử này giết động bọn, hắn làm sao có thể không tức giận?
Có người cầm đầu, tất cả những tên khác cũng lập tức hội tụ lực lượng, cùng lúc lao lên muốn bao vây Trần An Vĩ.
Duy chỉ có một tên nam nhân không làm gì, mà ngược lại dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn lấy Bạch Băng Thanh và Bạch Phi Linh, điệu bộ lại không khác gì một kẻ bề trên. Không quá khó để nhận ra hắn là tên cầm đầu, hay nói đúng hơn hắn chính là Bạch Xiên – Thiếu Chủ Bạch gia.
Bạch Băng Thanh nhìn thấy nam nhân bị bao vây, nàng muốn hỗ trợ hắn, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của tên Bạch Xiên, nhất thời lâm vào đề phòng mà án binh bất động.
Không phải nàng không muốn giúp Trần An Vĩ, mà là nàng vẫn cần bảo vệ Linh Nhi.
“Bạch Băng Thanh, ngay từ đầu ngươi làm theo lời cha ta, trở thành thị thiếp của hắn, thì có lẽ bây giờ bổn Thiếu Chủ đã phải gọi ngươi bằng một tiếng Nhị Phu nhân!” Bạch Xiên nhìn lấy tàn hồn trước mặt, lắc đầu tiếc hận nói.
“Đừng giả bộ nhân nghĩa, phụ tử các ngươi có mưu đồ gì, tưởng rằng có thể qua mắt được bổn tọa sao?” Bạch Băng Thang hừ lạnh một tiếng nói, làm sao nàng có thể không nghe ra thanh âm mỉa mai trong câu nói kia. Trở thành thị thiếp của tên kia chi bằng để nàng tự vẫn còn hơn!
“Hừ, không biết điều!” Bạch Xiên bị nữ nhân nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận mà ầm ầm hội tụ lực lượng, hướng về linh hồn nàng mà đánh xuống.
Đúng lúc này một thân ảnh như diều đứt dây đột ngột bay tới khiến động tác của Bạch Xiên buộc phải dừng lại.
“Kẻ nào?” Bạch Xiên phản ứng cực nhanh, dễ dàng né tránh được đòn “tấn công” bất chợt kia, trầm giọng quát.
Sau đó lại nhận ra tên vừa bay về phía mình lại chính là đồng bọn của mình, cảm nhận được sinh cơ của kẻ đó đã ảm đạm, Bạch Xiên không nhịn được hít một hơi lạnh.
Kẻ vừa chết là một trong những trưởng lão của Bạch gia, đạt tu vi Bát Tinh Nguyên Tông cảnh, vậy mà lúc này lại bị đánh chết.
“Rốt cuộc là kẻ nào?” Bạch Xiên cố kiềm nén cơn sợ hãi trong lòng, thanh lãnh quát lên một lần nữa.
“Aaaaaa… Tha mạng…” Đáp lại hắn, chỉ là những tiếng la hét chói tai của những tên thuộc hạ, kèm theo đó là tiếng nứt gãy của xương cốt, tiếng thổ huyết, song song với đó là tiếng lèo xèo của hỏa diễm bốc cháy và tiếng ngưng kết của hàn băng.
Sau một thoáng, một thân ảnh thiếu niên lững thững bước ra, vừa đi hắn vừa xoa lấy cổ tay của mình, dường như vừa làm một việc gì đó rất mệt nhọc. Sau lưng hắn lại là từng cỗ thi thể một nửa bị đốt cháy, một nửa lại bị đóng băng, có kẻ còn bị những dấu tích như thể bị một đống đất đập vào người.
Thiếu niên nở nụ cười hứng thú nhìn về phía Bạch Xiên lên tiếng “Thử động vào các nàng, và ta sẽ khiến ngươi một đi không trở lại!”
Nụ cười của thiếu niên chỉ đơn giản như những nụ cười bình thường, nhưng rơi vào mắt Bạch Xiên lại chính là nụ cười của tử thần.
“Ngươi… ngươi rốt cục là ai?” Nhận ra thiếu niên trước mặt không phải dễ chọc, hắn lắp bắp hỏi.
“Ta? Ta chỉ là một người bình thường thích lo chuyện bao đồng mà thôi!” Trần An Vĩ nhếch miệng cười nhìn lấy tên nam nhân trước mặt này, bước chân vẫn không ngừng tiến lại gần.
“Ngươi… ngươi đừng qua đây! Ta là Thiếu Chủ Bạch gia, ngươi mà dám động vào ta, phụ thân ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi!” Bạch Xiên thấy hắn tiếp tục tiến lại gần, liền lắp bắp nói.
Hắn lúc này mới thực sự hãi hùng, uy áp tỏa ra từ người thiếu niên này thậm còn vượt xa những trưởng bối trong tộc, ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ miễn cưỡng có uy áp ngang bằng với tên này.
Trần An Vĩ lười nói nhảm với tên này, nụ cười trên môi chợt tắt, ánh mắt lười nhác bất chợt thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng, hai tay cấp tốc hội tụ lực lượng, đôi chân khẽ động không chút do dự mà lao đến.
“Khốn nạn!” Bạch Xiên gầm lên một tiếng, cưỡng ép hoảng sợ trong lòng, hắn cấp tốc hội tụ Thủy Hệ Nguyên Lực trong cơ thể, đồng dạng lao đến.
Bạch Băng Thanh lúc này vẫn còn ngẩn người vì câu nói kia của Trần An Vĩ, nàng không biết tại sao nam nhân này lại bảo vệ nàng và Linh Nhi, nhưng trong lòng lại khó tránh cảm giác hưởng thụ.
Ở phía bên này, Trần An Vĩ và Bạch Xiên đã lao vào nhau. Nhưng vì thực lực Trần An Vĩ đã tăng lên một tầm cao mới, với hai loại Vực, thêm cả bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính hoàn chỉnh từ Vô Thượng, Bạch Xiên rất nhanh đã lâm vào thế hạ phong. Hắn liên tục bị Trần An Vĩ đánh cho bầm dập, khổ không thể tả.
Biết mình không thể nào địch lại Trần An Vĩ, Bạch Xiên bất chợt cười dữ tợn, thi triển thân pháp tiếp cận vị trí hai nữ Bạch Băng Thanh, một tay bao phủ Thủy Hệ Nguyên Lực muốn trấn xuống thân thể yếu nhược vì trúng độc của Bạch Phi Linh.
“Không thể!” Bạch Băng Thanh vì bất ngờ nên chỉ kịp hét lên một tiếng, muốn ra tay ngăn cản nhưng vẫn chậm hơn một nhịp.
“Haha, chết cho bổn Thiếu Chủ!” Bạch Xiên cười gằn một tiếng, động tác càng là nhanh chóng hơn.
Nhưng ngay khi hắn tưởng mình sắp giết được Bạch Phi Linh, thì bất chợt không gian xung quanh nàng lóe sáng, vô số văn tự cổ lão huyền bí như ẩn như hiện bao trùm cơ thể nàng, bảo vệ nàng khỏi bị thương tổn bởi bất kì lực lượng nào.
Ngay cả đòn tấn công của Bạch Xiên chạm vào các văn tự này cũng bị đánh bật trở lại, mà chúng lại không hề xê dịch một chút nào.
Bạch Xiên còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, thì bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lẽo như tử thần đòi mạng.
“Bổn Thiếu Chủ đã nói, động vào các nàng, ngươi phải trả giá!”
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花