Chương 155: Ân ái và triệu hoán

“Ưm… a… từ từ… ngươi làm từ từ thôi… ưm… ưm…” Long Nhược Thủy thân thể ôm chặt lấy nam nhân, miệng đứt quãng kêu lên, hai tay vô thức cào cấu khắp người hắn.

Hạ thân liên tục bị nam nhân ra vào, nàng đã sớm không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục, nàng sẽ điên vì sướng mất.

Trần An Vĩ không muốn nữ nhân của mình quá sức, vì thế cũng thả chậm tốc độ, ôm lấy thân thể của Hàn Mộng Nhu vốn đang được Long Nhược Thủy điều khiển vào lòng, hạ thân nhẹ nhàng ra vào.

“Ưm… như thế…” Long Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng đầy thỏa mãn, cái đầu nhỏ vùi vào lồng ngực nam nhân như mắc cỡ.

“Bảo bối…” Chợt bên tai vang lên giọng nói trầm ấm dịu dàng của nam nhân khiến nàng vô thức ngước mắt nhìn.

“Đợi khi nào có cơ hội, ta sẽ đúc lại thân thể cho nàng!” Trần An Vĩ ở dưới vừa ra vào bên trong giai nhân, ở trên nhìn nàng một cách chân thành nói.

Long Nhược Thủy toàn thân chấn động run lên từng đợt, ánh mắt long lanh ngập nước nhìn hắn, nội tâm vốn tĩnh lặng nay vì lời nói của nam nhân này mà trở nên dậy sóng.

Hắn… vậy mà còn muốn đúc lại thân thể cho nàng? Phải biết đó là điều nàng mong muốn bấy lâu nay, những tưởng điều đó sẽ không thể thực hiện được, thì bây giờ lại có người nói muốn đúc thân thể mới cho nàng?

Long Nhược Thủy đương nhiên biết tình trạng của bản thân, dù có thể trú ngụ trong cơ thể Hàn Mộng Nhu, nhưng nàng không phải Hồn Tộc có thể sống ở dạng linh hồn, linh hồn của nàng sẽ dần tan biến nếu không có thân thể phù hợp.

Vì vậy nên khi Trần An Vĩ ngỏ ý muốn đúc lại thân thể cho nàng, nàng thực sự muốn điều đó trở thành hiện thực. Có cơ hội được sống tiếp, có ai lại không muốn? Nàng còn mối thù chưa trả, sao có thể chết sớm như vậy?

Không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, Long Nhược Thủy nhìn hắn lắp bắp hỏi “Ngươi… có biết ngươi vừa nói gì không?”

Trần An Vĩ dịu dàng nhìn nàng, chân thành gật đầu “Ta đương nhiên biết, nhưng dù có khó khăn tới mức nào, ta vẫn sẽ giúp nàng có thân thể mới. Để thế gian một lần nữa nghe đến cái tên Long Nhược Thủy!”

Long Nhược Thủy một lần nữa chấn động, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó tin nhìn hắn, trong lòng bất giác nảy sinh chút ỷ lại cùng tin tưởng.

Thật khó tin một cường giả Nguyên Thánh cảnh như nàng lại có một ngày nảy sinh loại cảm giác kia đối với một tên nam nhân đáng tuổi hậu bối của mình. Bất quá, không hiểu sao nàng lại không thấy ghê tởm lời nói của hắn, mà ngược lại còn có chút chờ mong.

Còn về phía Trần An Vĩ, suy nghĩ rất đơn giản, thật ra từ ngày đầu gặp được Long Nhược Thủy, hắn đã coi nàng như nữ nhân của mình. Có lẽ là do ảnh hưởng từ Hỗn Thế Nguyên Long Tâm, khiến tính chiếm hữu của hắn cao lên một bậc, đối với nữ nhân Long Tộc càng là tăng cao bội phần.

Mà đã là nữ nhân của hắn, Trần An Vĩ sẽ luôn đối xử tốt với các nàng, dành mọi thứ tốt nhất cho các nàng. Kể cả ý định muốn đúc lại thân thể mới cho Long Nhược Thủy cũng là ý định đã nhen nhóm từ lâu trong tâm trí hắn.

Long Nhược Thủy ngắm nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt chợt trở nên kiên định, nói “Chỉ cần ngươi giúp ta trả thù Hàn Long Tộc, đời này Long Nhược Thủy sống là người của ngươi, chết là ma của ngươi! Vô ối vô oán!”

Trần An Vĩ thoáng bất ngờ nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười hôn lên đôi môi kiều diễm của giai nhân, nhẹ giọng nói “Không nói chuyện đó, hiện tại chúng ta cần hoàn thành chuyện dang dở a…”

Long Nhược Thủy còn đang ngơ ngác vì câu nói của hắn, thì lập tức cảm nhận được tiểu huynh đệ của nam nhân lại tiếp tục ra vào bên trong u cốc mềm mại mê người của mình.

“Ưm… a… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Theo nhịp độ dồn dập của nam nhân, Long Nhược Thủy cắn môi rên rỉ yêu kiều.

“Bảo bối, nàng khít quá!” Trần An Vĩ cười cười trêu chọc, hạ thân vẫn luôn không ngừng chuyển động, dịch thủy từ nơi tư mật liên tục tuôn ra như muốn bôi trơn cho hành động ái muội kia.

“Ưm… là tại vì… a… thân thể của nha đầu kia… ưm… không phải… của lão nương…” Đè nén cảm giác sướng khoái tới tận cùng hoa tâm, Long Nhược Thủy vẫn ương ngạnh nói.

Nhưng ngay sau đó, tia lý trí cuối cùng của nàng cũng bị xúc cảm sướng khoái kia nhấn chìm, chỉ biết rên rỉ đứt quãng theo từng động tác của nam nhân.

“Ưm… Tiểu Vĩ…ta sướng…” Những tiếng rên khe khẽ từ miệng Long Nhược Thủy cất lên, lại như nghẹn ngào vì đôi môi nàng còn bị hắn chiếm giữ.

“Sướng không bảo bối? Ta cũng sướng!” Tiếng rên của Long Nhược Thủy làm cho hắn như uống phải thuốc kích thích, hạ thân cũng dần chuyển động nhanh hơn.

“Ưm… a… sướnggggggggg…” Không biết qua bao lâu sau, tiếng rên cao vút của nữ nhân cũng tiếng gầm thỏa mãn của nam nhân vang vọng khắp Bát Diện Thạch, khiến không gian xung quanh trở nên dâm mị tới cực hạn.

Nhẹ nhàng đặt Long Nhược Thủy xuống giường nệm trong ánh mắt hờn dỗi của nàng, Trần An Vĩ lúc này mới nhìn sang vị công chúa Hồn Tộc đang tự mình thỏa mãn bên cạnh.

“Bảo bối, để nàng chờ lâu rồi!” Trần An Vĩ tiến lại gần, ôm lấy thân thể trắng nõn nà đã không mảnh vải từ bao giờ của nàng bế lên giường đặt bên cạnh hai nữ Hàn Mộng Nhu.

Rồi hắn cúi xuống ngắm nhìn u cốc của thê tử, một u cốc hồng hào thần thánh bao phủ bởi thảm cỏ trắng bạc được cắt tỉa gọn gàng, phía trên u cốc là nơi một cái hạt nhỏ nhắn xinh xắn tọa lạc, nó như có sức hút khiến hắn không thể nào rời mắt.

Hồn Tử Huyên thấy hắn cứ nhìn mãi địa phương kín đáo của mình, nhất thời như bị thứ gì kích thích, hạ thân rủn tẩy dữ dội, một dòng thánh thủy từ tận sâu bên tỏng cơ thể nàng bất chợt bắn ra, văng đầy lên mặt Trần An Vĩ.

Trần An Vĩ cười tà nhìn nàng rồi cúi xuống húp lấy húp để dòng nước thánh ấm áp của thê tử, hắn chỉ vừa mới nhìn lấy nơi đó của Hồn Tử Huyên đã lập tức khiến nàng không nhịn nổi mà lên đỉnh rồi.

“Ưm… đừng mà…” Hồn Tử Huyên rên rỉ yêu kiều, tay vô thức xoa nắn một bên gò bông đào của mình, tay còn lại ấn đầu hắn vào hạ thân như muốn hắn liếm mạnh hơn nữa.

Trần An Vĩ được giai nhân cho phép, đương nhiên sẽ không từ chối, cái lưỡi hư hỏng rất nhanh đã tìm đường tiến vào bên trong hang động bằng thịt mềm mại kia mà khuấy đảo.

“Ưm… a… phu quân… a… chàng… đừng trêu chọc thiếp nữa mà…” Hồn Tử Huyên cắn lấy cánh môi đỏ mọng, yêu kiều hờn dỗi nói, giọng nói vì động tác của nam nhân mà trở nên liên tục đứt quãng.

Nhìn thấy hắn cùng Hàn Mộng Nhu và Long Nhược Thủy ân ái, nàng đã sớm động tình, biết bản thân tự sướng không đủ thỏa mãn, nàng mới để mặc hắn làm gì thì làm, nào ngờ tên nam nhân đáng ghét này chỉ biết trêu chọc nàng thôi.

Trần An Vĩ như muốn trầm mê vào u cốc thần thánh của thê tử, hắn điên cuồng hút lấy chất mật chảy ra từ địa phương mê người kia, không hoang phí giọt nào, nay lại được giai nhân nài nỉ, tiểu huynh đệ đã đặt trước cửa mình mà đẩy mạnh.

“Ưm… thiếp cảm nhận được rồi…” Hồn Tử Huyên được tiểu huynh đệ của nam nhân lấp đầy, nhất thời thỏa mãn rên lên một tiếng.

Trần An Vĩ vừa xâm nhập đã lập tức ra vào bên trong u cốc đó, sau vài chục cú nhấp đầu tiên còn nhẹ nhàng, những cú nhấp sau đó càng mạnh mẽ và dồn dập.

“Ưm… Tiểu Vĩ… phu quân…” Hồn Tử Huyên rên rỉ theo từng nhịp nhấp của hắn, cứ sau mỗi cú nhấp nàng lại cảm tưởng linh hồn mình như được lên mây, sung sướng không tả nổi.

“Tử Huyên… nàng khít quá, ta sướng lắm…” Trần An Vĩ vừa ra vào bên trong u cố của thê tử, vừa ngậm mút đôi gò bông đào của nàng mà thủ thỉ.

Hồn Tử Huyên hai mắt khép hờ vì sung sướng, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc, miệng nhỏ vô thức rên rỉ nỉ non “Thiếp và các tỷ muội, làm ai sướng hơn?”

Mà Hàn Mộng Nhu lúc này đã hồi chút sức cũng liếc mắt sang nhìn hắn như chờ đợi câu trả lời. Long Nhược Thủy vì quá mệt và xấu hổ vì hành động của bản thân khi nãy nên đã trốn thật sâu vào cơ thể nàng, trong đầu lúc này liên tục vang lên từng câu nói mà Trần An Vĩ thủ thỉ lúc ân ái.

Nếu để nàng biết Hồn Tử Huyên vừa hỏi câu này, nhất định cũng muốn nghe câu trả lời lắm nha.

Phốc!

Trần An Vĩ xém chút bật ngửa khi nghe câu hỏi vô thức của nàng, nhất thời động tác càng thêm dồn dập, nghiêm túc nói “Các nàng mỗi người đều mang vẻ đặc biệt riêng, và ta yêu tất cả điều đó!”

Hồn Tử Huyên và Hàn Mộng Nhu nhận được câu trả lời như ý, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, miệng nhỏ liên tục mỉm cười.

“Ưm… a… chậm thôi… chết người ta…” Cảm nhận được động tác của nam nhân lại trở nên dồn dập, Hồn Tử Huyên rên rỉ hờn dỗi, nhưng hông lại vô thức uốn éo theo từng nhịp của nam nhân như mời gọi.

Trần An Vĩ như được kích thích, động tác lại càng thêm dồn dập, chợt nhìn thấy ánh mắt dâm mị của Hàn Mộng Nhu nhìn mình, hắn cười tà một tiếng, một bên vừa ra vào bên trong Hồn Tử Huyên, một bên lại liên tục trêu chọc địa phương mẫn cảm của vị thê tử Hàn gia này.

“Ưm… a…” Hàn Mộng Nhu bất chợt bị nam nhân tấn công địa phương mẫn cảm, nàng rùng mình từng đợt, miệng nhỏ rên rỉ nỉ non.

Bất quá, sau nhiều lần ân ái với nam nhân này, nàng cũng không phải dạng vừa. Một tay bắt lấy hai hòn long can của hắn mà nhẹ nhàng xoa nắn, muốn hắn càng thêm sung sướng, một tay còn lại trêu chọc hạt le nhỏ nhắn của Hồn Tử Huyên.

“A…” Hồn Tử Huyên một bên tận hưởng khoái cảm do nam nhân đem lại, một bên lại bị Hàn Mộng Nhu trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của âm hộ, nhất thời rùng mình, hạ thân co giật dữ dội.

Một dòng âm tinh bắn ra ướt đẫm hạ thân nàng và Trần An Vĩ. Hồn Tử Huyên lên đỉnh lần thứ hai.

Trần An Vĩ rút tiểu huynh đệ vẫn còn nóng hổi ra khỏi người Hồn Tử Huyên, nhắm ngay u cốc mềm mại của Hàn Mộng Nhu mà cắm vào.

“Ưm… ấm… ấm quá…” Hàn Mộng Nhu rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy cổ hắn kéo lại gần đôi gò bông đào của mình cho nam nhân dễ nhấm mút, đôi chân thon thả lại kẹp chặt hạ thân hắn, như muốn mãi mãi hòa nhập với hắn vậy.

“Bảo bối, nàng tuyệt quá!” Trần An Vĩ ra vào bên trong u cốc của thê tử, tay kết hợp miệng nhào nặn đôi gò bông đào của nàng thành muôn hình vạn trạng, nhũ hoa hồng hào cương cứng ướt đẫm nước miếng khiến chúng càng thêm dâm mị.

“Tuyệt thì ăn nhiều vào… ưm… của chàng hết đó!” Hàn Mộng Nhu cắn lấy cánh môi kiều diễm, miệng nhỏ rên rỉ nỉ non.

Trần An Vĩ được khích lệ, hắn liên tục ra vào trong cơ thể nữ nhân, động tác vẫn dồn dập và dũng mãnh như thể hắn không biết mệt vậy.

Bạch! Bạch! Bạch!

“Ưm… a… sướng…” Tiếng rên rỉ dâm mị của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân vang vọng trong không gian Bát Diện Thạch, khiến dù chúng nữ đang bế quan cũng phải gắt lên một tiếng.

“Hừ hoang dâm vô độ!” Cổ Tự Nguyên nhìn thấy tình cảnh trước mặt, không nhịn được gắt một tiếng, ánh mắt có chút cổ quái nhìn lấy hai vị muội muội trước mặt.

“Hai muội vì sao có thể yêu được tên đó?” Thắc mắc nhìn hai nữ hỏi, Cổ Tự Nguyên thực sự khó thể tưởng tượng, một tên nam nhân có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng hai nha đầu này vẫn yêu hắn được.

Hai nữ bất chợt được hỏi, hai gò má liền đỏ ửng, nhưng miệng nhỏ lại vô thức mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cổ Tự Nguyên nói “Tỷ cứ tiếp xúc với hắn rồi sẽ hiểu, không phải sao?”

“Đúng đó, lúc nãy ánh mắt nhìn hắn của tỷ khác lạ lắm nha!” Cổ Tự Ly tinh nghịch trêu chọc.

Vừa dứt lời, một tia lôi đình “nhẹ nhàng” giáng xuống bên cạnh vị trí nàng đang ngồi, cùng lời nói thanh lãnh của Cổ Tự Nguyên “Xú nha đầu, còn dám trêu chọc ta?”

Bất quá, Cổ Tự Ly lại không sợ hãi, nàng lại lè lưỡi cười cười nhìn Nhị tỷ của mình, miệng nhỏ nói “Tỷ dám đánh cược với muội không?”

“Cược cái gì?” Cổ Tự Nguyên cười hứng thú nhìn nàng nói, không ngờ nha đầu này bây giờ lại có gan đánh cược với nàng a. Nhớ năm xưa, vì sự ngây thơ của nha đầu này mà nàng có được một khoản tài nguyên lớn nha, bây giờ còn dám đánh cược?

“Muội cược tỷ sẽ rơi vào ma trảo của hắn! Dám không?” Cổ Tự Ly cười như có như không nhìn nàng.

“Có gì không dám? Bổn công chúa không tin hắn có bản lĩnh thu cả ta!” Cổ Tự Nguyên không nghĩ nhiều lập tức đáp ứng. Nếu so về tu vi, nữ nhân Á Huyền Ngân kia cũng chỉ miễn cưỡng bằng với nàng mà thôi.

Luận về thực lực, chỉ sợ không có ai kể cả tên nam nhân kia có thể đánh bại nàng, vậy nha đầu này lấy đâu ra tự tin hắn có bản lĩnh thu nàng cơ chứ?

Đáng thương cho vị Nhị Công Chúa Cổ Tự Tộc, không hề biết rằng suy nghĩ này của nàng chính là tiền đề quan trọng khiến nàng tự mình rơi vào vòng tay yêu thương của tên nam nhân duy nhất tại Bát Diện Thạch này.

“Bất quá hiện tại không phải lúc nói chuyện này, các muội phải nhanh chóng đề thăng thực lực, chờ tên kia tìm được tung tích của Đại tỷ, lúc đó chắc chắn sẽ có đại chiến!” Cổ Tự Nguyên lúc này thu liễm lại chút đùa cợt vừa rồi, nghiêm túc nói.

Linh cảm cho nàng biết, Đại tỷ có thể vẫn còn sống, rất có thể đang gặp nạn, hoặc tệ hơn là đã rơi vào tay kẻ thù năm xưa. Dù là lý do gì, thì đều không tránh khỏi nguy hiểm và chiến trận, vì vậy thực lực cao hơn cũng đảm bảo hơn.

Trở lại với Trần An Vĩ, sau đại chiến ba trăm hiệp với hai nữ Hàn Mộng Nhu và Hồn Tử Huyên, hắn thỏa mãn nằm bên cạnh các nàng, tay trái ôm lấy thân thể trần trụi của Hàn Mộng Nhu, tay phải ôm lấy Hồn Tử Huyên, nhẹ nhàng vuốt ve giúp giai nhân tận hưởng hết dư vị cuộc cao trào.

Lúc này, nhân có giai nhân bên cạnh, hắn hướng Hệ Thống ra lệnh “Mở ra thông tin sơ bộ về Hỗn Độn Thuộc Tính!”

“Tinh! Bắt đầu mở ra thông tin sơ bộ về Hỗn Độn Thuộc Tính! Xin chờ 450 giây… 449… 448…” Âm thanh máy móc vô cảm của Hệ Thống vang lên xém chút khiến Trần An Vĩ nhảy dựng.

“450 giây? Gần bằng thời gian triệu hồi Vô Thượng?” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn Ảnh Nhi thốt lên.

Ảnh Nhi gật đầu, ánh mắt hiếm thấy có chút hào hứng, miệng nhỏ hé mở nãi thanh nãi khí nói “Xác thật bất phàm, chỉ sợ loại Hỗn Độn Thuộc Tính mà công tử sắp biết có thứ hạng không tồi tron hàng ngũ Hỗn Động Thuộc Tính!”

Trần An Vĩ thoáng bình ổn tâm trạng, trong lòng hồi hộp chờ đợi từng tiếng tích tắc đều đặn vang lên, thầm hận thời gian trôi qua quá chậm.

Sau 450 giây, cuối cùng thời khắc hắn chờ đợi cũng đã tới, âm thanh máy móc của Hệ Thống đúng giờ vang lên “Tinh! Chúc mừng ký chủ nhận được thông tin sơ bộ về…”

---------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花