Chương 154: Long Nhược Thủy cảm động

Hàn Mộng Nhu được nam nhân ôm bất ngờ, lại nghe giọng điệu trầm ấm đầy dịu dàng và trân trọng của hắn, nàng bất giác mỉm cười, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn như muốn hỏi “Đó là gì vậy?”

Nhưng nàng đâu biết rằng, hành động vừa nãy của nàng lại chính là hành động câu dẫn trong mắt Trần An Vĩ, bởi vậy, hắn lập tức nhắm lấy đôi môi kiều diễm đang mỉm cười kia mà hôn xuống.

Hàn Mộng Nhu thoáng kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn lấy nam nhân vừa ôm vừa hôn mình, rất nhanh đã hòa nhập cũng nam nhân mà nhấm mút.

Trần An Vĩ đương nhiên không thỏa mãn khi chỉ hôn mãi, cái lưỡi hư hỏng của hắn đã nhanh chóng tiến đến cậy lấy hàm răng trắng tinh của thê tử mà khám phá lấy khoang miệng bên trong.

Đầu lưỡi đinh hương và cam lộ ngọt ngào của giai nhân cũng không thoái khỏi sự tham lam của Trần An Vĩ, chúng nhanh chóng bị cái lưỡi của hắn nhấm mút sạch sẽ.

Không biết bao lâu sau, khi bờ môi kiều diễm của thê tử đã sưng đỏ, Trần An Vĩ mới chịu buông tha cho nàng, hơn nữa còn là miễn cưỡng buông tha, khiến giai nhân liếc xéo hắn mấy lần.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ bật cười nhìn biểu hiện của nàng, rồi rất nhanh chóng, hắn liền đưa tay lên mái tóc xuôn mượt của nàng làm một việc gì đó.

“Xong! Ta hy vọng nàng sẽ thích nó!” Sau một lúc, Trần An Vĩ bất chợt nói, vẻ mặt tươi cười tự tin cùng ánh mắt trìu mến vẫn luôn nhìn nàng.

Lúc này đây, Hàn Mộng Nhu mới phát hiện, hắn vậy mà chỉnh trang lại mái tóc của nàng, chỉ thấy nó lúc này đã được hắn tết thành những bím tóc xinh xắn, một phần lại được hắn buộc gọn gàng rồi búi cao, bên trên lại cài thêm một thanh trâm tinh xảo với từng đường điêu khắc tuyệt mĩ.

Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, cây trâm mà hắn cài lên tóc nàng không phải một cây trâm bình thường. Trên thân nó được điêu khắc từng đường lông vũ sắc bén và lạnh lẽo đến cực điểm của một loại Băng hệ phi cầm nào đó.

Nàng không biết đó là loài Yêu Thú hay Thần Thú gì, chỉ biết toàn thân trâm tỏa ra một cỗ Hàn Băng cực kì lạnh lẽo, đến mức bản thân nàng là Băng hệ tu sĩ cũng phải rùng mình.

Bất quá, dường như có sự xuất hiện của Trần An Vĩ, mà cây trâm kia không làm hại gì tới Hàn Mộng Nhu, ngược lại còn liên tục thu hút Băng Hệ Nguyên Lực về phía nàng, khiến tu vi cũng có chút đột phá.

“Đây là Linh cấp Cực phẩm Pháp Bảo – Hàn Vũ Trâm, được luyện chế từ một sợi lông vũ của một loài Băng Hệ Thần Thú đã tuyệt tích từ lâu, mang tên Bách Hàn Thiên Vũ Điểu!”

Trong lúc nàng suy nghĩ, Trần An Vĩ đã nhanh chóng nói ra tên gọi và công dụng sơ bộ của Hàn Vũ Trâm.

Thì ra Hàn Vũ Trâm là một loại Pháp Bảo có công dụng chủ yếu là phụ trợ cho Băng hệ tu sĩ. Nói là chủ yếu là bởi vì ngoài công dụng hấp thu Băng Hệ Nguyên Lực cho chủ nhân, nó còn có thể dùng lượng Băng Hệ Nguyên Lực đã hấp thu kia để thi triển công kích đối với kẻ thù.

Một kích của Hàn Vũ Trâm sẽ khiến kẻ thù cảm nhận được cái lạnh đến tận xương tủy, không lâu sau đó, cơ thể hắn sẽ đóng băng từ trong ra ngoài, cuối cùng là chết trong đau đớn tột cùng.

Tùy theo tu vi của chủ nhân mà công kích của Hàn Vũ Trâm sẽ mạnh mẽ theo. Tuy nhiên dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể một kích miểu sát tu sĩ cao hơn chủ nhân 1 đại cảnh giới.

Đó cũng là mặt hạn chế của Hàn Vũ Trâm, dù sao thì nó cũng chỉ là một kiện Linh cấp Cực phẩm. Bất quá, có thêm một thủ đoạn gây bất ngờ cũng là điều tốt.

Hàn Mộng Nhu nhìn cây trâm cùng mái tóc được hắn tỉ mỉ chăm sóc, trong lòng cảm động tới cực điểm, hai tay nhỏ nhắn ôm lấy nam nhân, môi thơm nhẹ dân hiến “Thiếp thích lắm!”

Trần An Vĩ mỉm cười, cũng không từ chối giai nhân dâng hiến, liền nhắm lấy bờ môi kiều diễm đó mà nhấm mút, hai tay hư hỏng không chịu để yên mà muốn động chạm lung tung.

Chỉ là, Trần An Vĩ chưa kịp làm gì, một tiếng hừ gắt vang lên cho thấy chủ nhân của nó đang có chút ngượng ngùng. “Hừ, mau buông lão nương ra!”

Trần An Vĩ giật mình nhìn lấy Hàn Mộng Nhu trước mặt, nàng vẫn là Hàn Mộng Nhu, nhưng khí chất lúc này đã hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có thể nhìn thấy Long Uy nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.

“Không buông, Nhu Nhi là thê tử của ta, ta muốn hôn thì hôn, nàng không có quyền ngăn cản!” Trần An Vĩ ánh mắt trêu tức nhìn lấy nữ nhân trước mặt, nàng là linh hồn của vị tộc trường Hàn Long Tộc, Long Nhược Thủy.

Trong quá khứ, nàng từng bị đồng tộc tính kế mà rơi vào thảm trạng chỉ còn một tia linh hồn này.

Cũng may trong lần Cửu Long Hội đó, nàng vô tình gặp Hàn Mộng Nhu, phát hiện tiền đồ vô hạn lượng của nàng ấy, liền chủ động nương nhờ và đã được sự đồng ý của Hàn Mộng Nhu nên mới miễn cưỡng tồn tại tới ngày hôm nay.

“Ngươi…” Long Nhược Thủy trừng mắt nhìn tên này, muốn phản bác điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì.

Bởi vì hắn nói đúng, Hàn Mộng Nhu là thê tử của hắn, nha đầu đó cho phép hắn làm những việc đó. Cho dù nàng có không muốn cũng không thể ngăn cản hắn, cũng không có quyền ngăn cản.

Thẹn quá hóa giận, Long Nhược Thủy cuối cùng nghiến răng nói “Xét theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng tiền bối!”

Trần An Vĩ cười tà, hai tay vô thanh vô tức nhắm vào hai bộ vị mẫn cảm của nữ nhân mà xoa nắn, bày ra bộ mặt vô sỉ nói “Tiền bối nhưng chẳng phải vẫn muốn ta làm sao?”

Long Nhược Thủy bị nam nhân tấn công bất ngờ, gò má dần ửng đỏ, hô hấp dần trở nên dồn dập, ánh mắt long lanh ngập nước trừng trừng nhìn hắn nói “Dâm tặc! Đây rõ ràng là cơ thể của Hàn Mộng Nhu, cũng không phải ta muốn!”

Long Nhược Thủy tức muốn chết, nếu ở trạng thái toàn thịnh, nàng làm sao bị tên này khi dễ như vậy, thậm chí một kích đánh chết hắn cũng có thể, nhưng hiện tại nàng chỉ còn một tia linh hồn, còn phải nương nhờ thân thể Hàn Mộng Nhu.

Mà vì ở cùng một cơ thể, nên chỉ cần tên này làm gì với tiểu nha đầu kia, nàng cũng cảm nhận được. Những lần hắn cùng Hàn Mộng Nhu ân ái cũng vậy, nàng cũng vô thức bị hắn làm cho mệt chết.

Bây giờ còn trực tiếp bị hắn tấn công, nàng không phản ứng mới lạ.

“Phải vậy không?” Trần An Vĩ cười tà, động tác cũng mãnh liệt hơn, thậm chí ở phía dưới tiểu huynh đệ cũng góp sức, nếu không phải vì lớp y phục, nó đã sớm đâm vào u cốc thần thánh của nàng.

“Ưm… hừ… không cùng ngươi chơi…” Bỏ lại một tiếng rên kiều diễm, Long Nhược Thủy lập tức trốn mất dạng, để lại quyền điều khiển cho Hàn Mộng Nhu.

“Ưm…” Nàng vừa xuất hiện đã lập tức đón nhận cái hôn mãnh liệt nhưng ôn nhủ dịu dàng của nam nhân, hai bộ vị mẫn cảm vẫn luôn được hắn nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.

“Bảo bối…” Tiếng gọi thân mật của nam nhân vang lên bên tai khiến Hàn Mộng Nhu như muốn chìm đắm vào bên trong đó.

Nàng nhẹ ưm một cái như ngầm cho phép, bàn tay trắng nõn lại theo đường cũ mà bắt lấy côn thịt nóng hổi như thép nung của nam nhân, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Trần An Vĩ nhận được cái gật đầu của nàng, ý niệm vừa động, y phục hai người đã tan thành hư vô, hắn ở trên ngắm nhìn thân thể tuyệt mĩ của thê tử, ở dưới vẫn được nàng nhẹ nhàng chăm sóc tiểu huynh đệ.

Trải qua thời gian ba tháng trong Gia Tốc Trận, tương ứng với năm nay thời gian thật, Hàn Mộng Nhu cũng không còn là thiếu nữ mới lớn nữa mà đã trở thành một vị tuyệt sắc giai nhân.

Đôi gò bông đào cũng đã lớn thêm một chút, đôi bờ mông vẫn tròn lẳng săn chắc khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm kiều diễm, u cốc thần thánh phía dưới được thoắt ẩn thoắt hiện sau thảm cỏ xanh nhạt được cắt tỉa gọn gàng nhìn dụ nhân tới cực điểm.

“Nàng đẹp quá!” Trần An Vĩ nhìn đến mê mẩn, bất giác nói.

Hàn Mộng Nhu bật cười nhìn thấy biểu hiển của hắn, nhất thời nghĩ ra điều gì đó, hai tay khoanh trước ngực, đè ép bộ ngực căng tràn sức sống của nàng, khiến nó càng thêm dụ nhân.

“Muốn sao?” Hàn Mộng Nhu yêu mị liếc mắt hỏi.

Trần An Vĩ vô thức gật đầu, không chờ giai nhân phản ứng đã lập tức đè nàng xuống chiếc giường nệm đã được chuẩn bị sẵn từ bao giờ, cái miệng há lớn ngậm lấy một bên gò bông đào của nàng, bên kia đã bị bàn tay hư hỏng bắt lấy mà nhào nặn, u cốc phía dưới cũng không thoát khỏi số phận.

“Ưm…” Hàn Mộng Nhu bị nam nhân tấn công cùng lúc ba bộ vị mẫn cảm, không kiềm được sướng khoái mà rên lên một tiếng yêu kiều.

Long Nhược Thủy dù đã trốn sâu bên trong cơ thể nàng nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác rạo rực khi đôi nam nữ kia đang ân ái. Từng cái chạm tay của hắn, từng cái cắn yêu của hắn khiến nàng như muốn phát điên.

Nếu biết trước điều này, năm xưa có chết nàng cũng không trú nhờ người tiểu nha đầu này, cùng lắm là tìm kiện Pháp Bảo nào đó trên người nàng mà trú vào.

“Ưm… a… sướng…” Hàn Mộng Nhu được nam nhân âu yếm sau thời gian dài không gặp mặt, cảm xúc dâng trào khiến cơ thể nàng dễ tiếp nhận nam nhân hơn, rất nhanh đã lên đỉnh.

“Vào đi chàng thiếp muốn rồi!” Lên đỉnh chưa bao lâu, cảm giác trống rỗng lại bao trùm lấy hạ thân nàng, Hàn Mộng Nhu yêu kiều nói.

“Tuân lệnh bảo bối!” Trần An Vĩ đương nhiên luôn đáp ứng, tiểu huynh đệ chuẩn xác nhắm thẳng tới u cốc thần thánh của giai nhân mà đâm vào.

“Ưm… sướng…” Hai tiếng rên rỉ cùng lúc vang lên, một tiếng đương nhiên của Hàn Mộng Nhu, một tiếng còn lại phát ra từ miệng Long Nhược Thủy.

Xúc cảm bất chợt và ấm nóng đó khiến nàng rên lên một tiếng, dù không muốn nhưng Long Nhược Thủy cũng phải thừa nhận, không biết từ khi nào mình đã chấp nhận cái thứ đáng ghét kia của tên nam nhân cũng đáng ghét không kém.

Trần An Vĩ như không để ý thấy có một nữ nhân vừa rên cùng lúc với thê tử nhà mình, hắn vẫn tiếp tục động tác của mình, đâm lút cán vào bên trong u cốc mềm mại của giai nhân, lại rút ra gần hết rồi lại đâm vào.

Hàn Mộng Nhu thì khác, nàng đương nhiên biết tiếng rên rỉ kia của ai, rồi như nảy ra ý định gì đó, nàng muốn làm một việc cho vị tiền bối đang trú ngụ trong cơ thể mình.

Trong năm năm qua, tuy có chút thua chị kém em vì có rất ít thứ phù hợp với bản thân xuất hiện, nhưng Hàn Mộng Nhu vẫn có thể đạt được tu vi Nguyên Vương đỉnh phong, một phần cũng phải kể tới công lao chỉ dạy của Long Nhược Thủy.

Với kinh nghiệm của một vị Nguyên Thánh cảnh, nàng đương nhiên có cách giúp Hàn Mộng Nhu tăng tiến thực lực. Bất quá nàng chỉ còn lại một tia linh hồn, nên không giúp được gì nhiều.

Nhưng dù vậy thì Hàn Mộng Nhu vẫn thật sự biết ơn nàng. Vì vậy mà đã lập tức làm ra một việc. Một việc mà mãi tận sau này khi nhắc lại, Long Nhược Thủy vẫn luôn ngượng ngùng liếc xéo nàng mấy cái liền.

“Tiểu… tiểu nha đầu ngươi làm gì vậy… ưm… sướng…” Long Nhược Thủy bất chợt bị Hàn Mộng Nhu đẩy lên trên chịu trận. Nàng vừa thẹn vừa giận nhìn lấy Hàn Mộng Nhu đang cười phía sau.

“Người cứ tận hưởng đi nha, tiểu nữ đi đây!” Hàn Mộng Nhu hiếm thấy có chút tinh nghịch bỏ lại một câu, rồi linh hồn của nàng nhanh chóng biến mất dạng, để lại quyền điều khiên cho Long Nhược Thủy.

Long Nhược Thủy đương nhiên không lường trước được nước đi này, nàng chỉ biết mình đang nằm dưới người nam nhân, phía dưới u cốc đang liên tục bị hắn ra vào.

“Ưm… tên khốn… dừng lại cho lão nương… ưm…” Trần An Vĩ đang mải ngấu nghiên đôi gò bông đào của giai nhân, phía dưới vẫn mãnh liệt ra vào, chợt nghe thấy giọng nói thẹn thùng có chút tức giận quen thuộc của Long Nhược Thủy, liền ngước mặt lên.

“Ưm… nhìn cái gì… còn… ưm… không mau dừng lại… a…” Long Nhược Thủy thấy hắn nhìn mình với ánh mặt kinh ngạc, hai gò mát bất giác đỏ ửng, lời nói cũng vì động tác của hắn mà dứt quãng.

Trần An Vĩ cùng không nói gì, liền dừng lại theo ý muốn của nàng, tiểu huynh đệ cũng dần rút ra khỏi u cốc của giai nhân.

Long Nhược Thủy thấy hành động của hắn, chẳng hiểu sao lại có chút mất mát, bất quá tâm cảnh của Nguyên Thánh cảnh vốn rất vững vàng, rất nhanh đã che giấu đi cảm xúc của mình.

Nhưng Trần An Vĩ sao có thể không nhìn thấy, nàng muốn hắn dừng lại, nhưng cơ thể vẫn kẹp chặt hắn, ánh mắt lại có chút mất mát khi hắn muốn ngừng. Tất cả những điều đó làm sao hắn nỡ để nàng chịu thiệt thòi.

“Ưm… ngươi…” Long Nhược Thủy còn mải suy nghĩ thì chợt cảm nhận được xúc cảm ấm nóng kia lại ra vào bên trong cơ thể mình, nàng kinh ngạc nhìn lấy nam nhân trước mặt.

“Được rồi, bảo bối, nàng muốn ta ngừng mà cơ thể vẫn kẹp chặt lấy ta, làm sao ta ngừng được đây!” Trần An Vĩ nhìn nàng cười nói, động tác vẫn không dừng lại, chỉ là ôn nhu và dịu dàng hơn mà thôi.

“Bảo bối…” Tiếng gọi thân mật của hắn vang lên khiến Long Nhược Thủy bất giác run lên từng đợt, đã bao lâu rồi không có ai gọi nàng bằng hai tiếng thân mật đó?

Dù biết hắn có thể đang nhầm lẫn mình với Hàn Mộng Nhu nhưng thâm tâm nàng không khỏi có chút rung động, hai tiếng “bảo bối” từng là hai từ thiêng liêng nhất mà nàng từng được nghe. Nhưng tiếc là bây giờ không còn nữa!

“Ưm…” Mải suy nghĩ, Long Nhược Thủy không biết Trần An Vĩ vẫn chú ý tới biểu hiện của nàng, lúc này đã trường lên hôn lấy đôi môi kiều nộn kia.

“Đừng suy nghĩ nhiều, đối với ta, nàng hay Nhu Nhi và các nàng đề là bảo bối của ta! Tuy không biết quá khứ nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại, nàng chỉ cần biết, ta là nam nhân của nàng! Hiểu chưa?” Trần An Vĩ nhẹ giọng thủ thỉ.

Long Nhược Thủy ánh mắt mở to nhìn hắn, điều hắn nói… là thật ư? Hắn không nhầm lẫn, mà hai tiếng “bảo bối” kia là hắn gọi nàng?

Cảm động dâng trào, nàng bất giác ôm lấy hắn, hai chân vẫn quặp lấy vòng eo hắn như mời gọi. Bất quá hành động cơ thể là vậy, nhưng với bản tính nữ nhân, Long Nhược Thủy vẫn ương ngạnh nói “Hừ, đừng tưởng ăn được ta là có thể trở thành nam nhân của ta!”

“Phải vậy không?” Trần An Vĩ cười tà, động tác lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, hai tay bắt lấy đôi gò bông đào của nàng mà nhào nặn, miệng liên tục tấn công lên đôi tai nhỏ nhắn của giai nhân, khiến nàng rùng mình liên tục.

“Ưm… ngươi… ưm… ngươi là tên dâm tặc đáng ghét…” Long Nhược Thủy cắn chặt răng không cho mình phát ra tiếng rên, nhưng lại không thể kiềm được khoái cảm mà nam nhân đem lại, nhất thời chỉ đành bất lực mắng chửi.

Trần An Vĩ cười lớn, có thể nhìn thấy một mặt dễ thương như thế này của một vị nữ Nguyên Thánh cảnh cũng là một loại thành tựu a…

---------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花