Chương 153: Tài nguyên và bất ngờ

Theo lời Ảnh Nhi, Trần An Vĩ nhanh chóng biết được công dụng của mười hai loại Khí Văn đang lơ lửng trước mặt mình.

Mười loại Khí Văn được bao trùm trong từng tầng Nguyên Lực Thuộc Tính khiến chúng chẳng khác nào Nguyên Lực thuần túy. Mà do được bao trùm trong Nguyên Lực Thuộc Tính, chúng đương nhiên có khả năng điều động được các loại thuộc tính kia.

Mà tên của chúng, không có gì quá bất ngờ khi lần lượt chính là Hỏa Diễm Văn, Lôi Đình Văn, Cuồng Phong Văn, các loại tương ứng với thuộc tính xung quanh nó. Khi sử dụng, chúng sẽ điều động một loại Nguyên Lực Thuộc Tính tương ứng, khiến đòn tấn công của chủ nhân mạnh mẽ hơn.

Nàng lại chỉ tay tới vị trí một cổ tự đang tọa lạc, chỉ thấy nó thần bí đến cực điểm, toàn thân bao quanh bởi một luồng lực lượng kì lạ khiến ngay cả Trần An Vĩ hay Á Huyền Ngân cũng không dám khinh thường.

Hơn nữa sau một hồi quan sát, Trần An Vĩ còn nhận ra dường như loại Khí Văn kia vẫn đang tác động vào môi trường bên trong Bát Diện Thạch, đặc biệt là những sinh linh vô hại mà hắn đã thả vào nơi đây.

“Thuần Thú Văn, một loại Khí Văn chuyên dùng thuần phục Yêu Thú, biến chúng thành sủng vật thiện chiến cho bản thân, hệt như năng lực của các Ngự Thú Sư!” Ảnh Nhi đương nhiên hiểu thắc mắc của Trần An Vĩ, miệng nhỏ hé mở nãi thanh nãi khí nói.

“Thú vị! Theo như lời nàng nói, Ngự Thú Sư chuyên dùng Yêu Thú để chiến đấu thay cho sức mạnh bản thân phải không?” Trần An Vĩ gật gù đánh giá, nghe hai chữ Ngự Thú, hắn cũng đoán ra phần nào năng lực của chức nghiệp này.

Ảnh Nhi liền gật đầu, rồi lại nhanh chóng bay tới bên cạnh loại Khí Văn cuối cùng.

Nhìn thấy loại Khí Văn này, Trần An Vĩ thực sự kinh ngạc, bởi vì nó được bao phủ bởi một luồng Không Gian Chi Lực, khiến không gian xung quanh nó liên tục vặn vẹo. Dù hắn có cố gắng cách mấy, thì vẫn vô pháp nhìn được hình dạng thực sự của nó.

“Huyễn Giới Văn, Khí Văn sở hữu một tia Không Gian Chi Lực, có khả năng tạo ra một vùng huyễn cảnh, người thi triển có khả năng thao túng mọi thứ bên trong.” Ảnh Nhi đương nhiên không để hắn chờ lâu, nàng lại nói.

“Vì sở hữu Không Gian Chi Lực, nên không gian huyễn cảnh mà Huyễn Giới Văn tạo ra không khác không gian bên ngoài là bao nhiêu, khiến cho dù là cường giả cao hơn công tử hai đại cảnh giới cũng rất khó phát hiện nếu như không có biện pháp đặc thù!”

“Huyễn cảnh còn giúp che giấu toàn bộ khí tức bên trong, tuy nhiên huyễn cảnh sẽ không thể duy trì quá lâu.”

Trần An Vĩ gật gù, chẳng trách khi chiến đấu với hắn tên Hồn Xuyên kia lại có thể thoải mái sử dụng Khí Văn Chi Lực mà không lo sợ bị các lão quái vật trên tinh cầu phát hiện.

Sau khi Ảnh Nhi giải thích sơ lược công dụng của từng loại Khí Văn kia, thì bất chợt Cổ Tự Thư như nhận ra điều gì, nàng gắt gao nhìn về phía Huyễn Giới Văn, khó tin lắp bắp nói “Đó… đó chính là…”

Trần An Vĩ nhìn nàng, dịu dàng hỏi “Có chuyện gì sao bảo bối?”

Hắn vừa dứt lời, không chỉ Cổ Tự Thư, mà cả Cổ Tự Ly cũng kinh ngạc nhìn lấy Huyễn Giới Văn, bàn tay trắng nõn vô thức che lấy miệng nhỏ, trong mắt thấp thoáng từng dòng lệ nóng hổi.

Trần An Vĩ không biết vì sao hai nữ đột nhiên phản ứng như vậy, hắn vội vàng ôm lấy thân thể thon thả của hai vị công chúa Cổ Tự Tộc, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve như an ủi.

“Hức… hức…” Hai nữ vì chưa thoát khỏi kinh ngạc và xúc động, vì thế ngay khi được Trần An Vĩ ôm lấy đã vùi đầu vào lồng ngực hắn mà khóc.

Trần An Vĩ và chúng nữ nhìn thấy tình cảnh này, đang không biết phải làm sao thì bất chợt một giọng nói tuy lạnh lùng nhưng không khó nghe ra chủ nhân của nó cũng đang xúc động không kém.

“Ngươi… ngươi từ đâu tìm được nó?”

Nhìn về phương hướng giọng nói phát ra, Trần An Vĩ khẽ bất ngờ nhìn lấy Hỗn Nguyên Thánh Văn đang ở trong không gian Bát Diện Thạch, giọng nói vừa rồi chính là từ Hỗn Nguyên Thánh Văn phát ra, hay nói đúng hơn chính là Cổ Tự Nguyên vừa hỏi.

Không biết bằng cách nào, Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư đã thuyết phục được Nhị tỷ của mình tiến vào Bát Diện Thạch. Bất quá như vậy cũng sẽ hỗ trợ cho quá trình khôi phục của nàng cùng Hỗn Nguyên Thánh Văn.

Ngọc Hồn Tiểu Giới tuy tốt thật, nhưng nó chỉ cung cấp Hồn Lực của nàng mà không thể có được điều kiện tốt như Bát Diện Thạch này.

Ngay khi tiến vào nơi này, Cổ Tự Nguyên cũng phải rất kinh ngạc với không gian hiện tại, bởi vì nó với Cổ Tự Tộc năm xưa thực quá giống.

Nàng vốn đang ở gần Đình Viện Thụ và Ôn Hồn Tuyền, nơi dồi giàu Nguyên Lực và Hồn Lực nhất trong Bát Diện Thạch, nhìn thấy hắn tiến vào, nàng cũng chẳng mảy may để ý, cho tới khi tên này lấy ra loại Khí Văn này.

Hỗn Nguyên Thánh Văn lóe sáng, linh hồn Cổ Tự Nguyên lập tức hiện ra, ánh mắt gắt gao nhìn lấy Thuần Thú Văn, tay run run như muốn chạm lấy nó.

Nhìn thấy biểu hiện của ba nữ, Trần An Vĩ mộng bức cực độ, nhưng cũng biết không tiện quấy rầy các nàng, vì vậy chỉ nhẹ giọng trả lời “Ta nhận được khi tiêu diệt một tên tội đồ của Hồn Tộc.”

Cổ Tự Nguyên gật đầu, cầm lấy Huyễn Giới Văn, bao nhiêu ký ức từ tận trong tâm khảm ùa về khiến khóe mắt tuyệt mĩ của nàng bất giác rơi xuống hai dòng lệ.

Huyễn Giới Văn, loại Khí Văn được sáng tạo ra nhờ vào thiên phú của Cổ Tự Huyền Trân, Đại tỷ của các nàng và sự hỗ trợ đến từ Thời Không Thánh Văn, Thánh Văn mà tỷ ấy nắm giữ.

Độ huyền diệu của Huyễn Giới Văn thì khỏi phải bàn cãi, một khi đã thi triển, kể cả người nắm giữ Hỗn Nguyên Thánh Văn như nàng cũng không dám xem thường.

Thậm chí có một đoạn thời gian, cả chín tỷ muội các nàng liên thủ cũng không làm gì được Đại tỷ.

Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Huyễn Giới Văn nằm trong tay Trần An Vĩ, nàng không thể không nghĩ tới tình huống xấu nhất. Dù sao chỉ cần là Khí Văn Sư, ai cũng biết điều kia.

Bất giác, Cổ Tự Nguyên đưa mắt nhìn lấy nam nhân đang ôm hai vị muội muội của mình, ánh mắt có chút ỷ lại cùng cầu xin. Nàng không biết mình đang bị gì, nàng chỉ biết đặt hi vọng vào nam nhân này, mong rằng hắn có cách tìm ra tung tích của Đại tỷ.

“Ngươi… ngươi có thể giúp chúng ta một việc được không?” Cổ Tự Nguyên hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, nàng nhìn hắn nói.

Mà Cổ Tự Thư và Cổ Tự Ly khi nghe nàng hỏi cũng đồng loạt đưa mắt nhìn hắn, hai đôi mắt đẹp nay đã sưng đỏ vì khóc vẫn luôn một mực nhìn hắn, khiến Trần An Vĩ thương xót mà đưa tay lau qua nước mắt cho hai nàng.

Làm xong tất cả, Trần An Vĩ mới nhìn lấy Cổ Tự Nguyên chân thành nói “Chỉ cần là chuyện của Cổ Tự Tộc, ta luôn sẵn sàng giúp các nàng!”

Hiển nhiên sau khi nhìn thấy biểu hiện của ba nữ, hắn đã đoán ra được phần nào nội dung phía sau.

Điều gì có thể khiến ba vị công chúa Cổ Tự Tộc phản ứng như thế này? Nếu không phải hội tụ bất ngờ, thì chỉ có thể là các nàng nhận ra một kiện đồ vật đã từng thuộc về tỷ muội của mình.

Mà khi ba nữ nhìn thấy Huyễn Giới Văn đã liền phản ứng như vậy, điều này khiến hắn không thể không nghĩ tới Huyễn Giới Văn đã từng thuộc về một trong số các nàng.

Nghe Cổ Tự Nguyên vậy mà chủ động hướng mình nhờ vả, hắn đương nhiên luôn sẵn lòng.

Cổ Tự Nguyên và hai nữ nghe vậy bất giác nở nụ cười, rất nhanh sau đó đã nói ra mong muốn của mình, nhưng vì không muốn lỡ giây phút đoàn tụ của hắn cùng chúng nữ, nên các nàng vẫn cố kiềm nén xúc động mà nhẹ giọng nói “Bọn thiếp cũng không vội, chàng vẫn nên cùng các tỷ muội ôn chuyện trước đã.”

Mà Trần An Vĩ sau khi nghe xong cũng gật đầu một cái, giao lại mười hai loại Khí Văn cho ba nữ tu luyện, sau đó liền lấy ra một loại Khí Văn khác mà hắn đã ra lệnh Hệ Thống triệu hoán trước đó.

Và trùng hợp thế nào, loại Khí Văn mới này sau khi xuất hiện đã lập tức bay tới gần Huyễn Giới Văn trong ánh mắt gắt gao của ba vị công chúa Cổ Tự Tộc.

“Chuyện này…” Trần An Vĩ mộng bức đưa mắt hỏi Ảnh Nhi đang ngồi đung đưa chân nhỏ trên vai mình.

Ảnh Nhi không để hắn chờ lâu, miệng nhỏ hé mở nãi thanh nãi khí cảm thán “Không biết vận khí công tử nên gọi đen đủi hay là may mắn nữa, vừa có Huyễn Giới Văn mô phỏng không gian, vừa triệu hoán ra được Quỹ Tích Văn có thể mô phỏng thời gian.”

“Mà vừa hay, cả hai loại trên đều từng thuộc quyền sở hữu của vị Đại Công Chúa Cổ Tự Tộc – Cổ Tự Huyền Trân!”

Trần An Vĩ ánh mắt co rút, hiển nhiên lời nói của nàng có sức ảnh hưởng rất lớn, với tâm cảnh của người trải qua vô vàn hiểm cảnh như hắn vậy mà cũng có chút rung động.

Cổ Tự Huyền Trân, theo lời ba nữ chính là vị Đại Công Chúa Cổ Tự Tộc, người nắm giữ trong tay loại Thánh Văn thần bí và nguy hiểm nhất, Thời Không Thánh Văn.

Bằng vào thiên phú kinh khủng của mình và sự giúp đỡ từ Thời Không Thánh Văn, nàng đã tạo ra hai loại Khí Văn cho phép người sở hữu mô phỏng lại khả năng của tu sĩ Không Gian và Thời Gian Hệ.

Trong đó, Huyễn Giới Văn với công dụng tạo ra một vùng không gian huyễn cảnh cho phép chủ nhân tùy ý chưởng khống, khiến kẻ địch không khác nào cá nằm trên thớt.

Ngược lại, Quỹ Tích Văn lại đem lại khả năng chưởng không thời gian không thua kém tu sĩ tinh thông Thời Gian Hệ, khiến kẻ địch phải đau đầu hơn gấp bội.

Kết hợp hai loại Khí Văn kia, ngươi sẽ có được sức mạnh không kém tu sĩ tinh thông Thời Gian và Không Gian Hệ là bao.

Bất quá, nghĩ tới đây Trần An Vĩ cũng không khỏi ngưng trọng, Cổ Tự Huyền Trân mạnh mẽ là vậy, lại có thêm sự giúp đỡ của Thời Không Thánh Văn, thế nhưng hai loại Khí Văn từng là của nàng vẫn ở đây, còn bị hắn thu thập được, như vậy chẳng phải nói nàng đã gặp chuyện sao?

Cưỡng ép tò mò và ngưng trọng trong lòng, hắn đủ tỉnh táo để biết với thực lực của bản thân dù có biết thông tin cụ thể của Cổ Tự Huyền Trân, hắn cũng không thể làm gì.

Vì thế, Trần An Vĩ liền trấn an ba nữ, rồi nhanh chóng lấy ra ba kiện vật phẩm có dạng hình cầu nhỏ, lại trong suốt như thủy tinh, nhưng ngay khi nó xuất hiện, Bát Diện Thạch lập tức xảy ra dị tượng.

Chỉ thấy vô tận Nguyên Lực trong không gian Bát Diện Thạch lấy một tốc độ khủng bố ùa về vây quanh ba kiện hình cầu kia, từng loại Nguyên Lực Thuộc Tính như ẩn như hiện cấp tốc tiến vào bên trong.

“Nguyên Tông Truyền Thừa!” Nhìn lấy ba kiện hình cầu trước mặt, Á Huyền Ngân lập tức kinh ngạc thốt lên, khiến mấy nữ không nhịn được phải đưa mắt nhìn nàng.

Nhận được ánh mắt thúc giục của chúng nữ, Á Huyền Ngân cũng không thừa nước đục thả câu, nàng lập tức lên tiếng giải thích “Như các tỷ muội đã biết, để đột phá Nguyên Tông cảnh, bản thân cần có một ít kiến thức cơ bản về không gian, nhằm tạo cơ sở có thể hành tẩu trong hư không!”

Nghe lời nói của nàng, chúng nữ vô thức gật đầu, bởi vì đó là điều ai cũng biết và đồng ý nha. Á Huyền Ngân lại tiếp tục “Để làm được điều đó, cần vô số điều kiện khắc nghiệt, hay có thể gọi là cơ duyên xảo hợp mới có thể đột phá!”

“Có người mất hàng trăm năm, thậm chí có người còn tiêu hao sạch sẽ tuổi thọ nhưng vẫn không thể bước vào cảnh giới này. Nhưng Nguyên Tông Truyền Thừa thì khác, có được nó, các tỷ muội sẽ lập tức tiến vào Nguyên Tông cảnh, không cần phải mất thời gian đột phá nữa!”

Chúng nữ ánh mắt lóe sáng nhìn về phía ba kiện hình cầu mang tên Nguyên Tông Truyền Thừa kia. Hầu hết chúng nữ ở đây đều chỉ đạt Nguyên Vương cảnh, đỉnh điểm có Lục Thanh Huyền do sở hữu công pháp phù hợp với thể chất nàng sở hữu, nên tu vi đã đạt tới Nguyên Hoàng Tam Tinh.

Theo sát sau đó là tỷ tỷ của nàng, Lục Thanh Vân với tu vi Nguyên Hoàng Nhị Tinh. Với thiên phú và sự nỗ lực không ngừng nghỉ, Lục Thanh Vân cũng tăng tiến không ít về mặt chiến lực, khi được Trần An Vĩ trang bị cho công pháp và vũ khí phù hợp với Tứ Sắc Nguyên Hải mà nàng sở hữu.

Xếp ngay sau đó là Trần Yên Nhiên với tu vi Nguyên Hoàng Nhất Tinh. Đạt được Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp và Hồng Yên Kiếm hoàn chỉnh, thực lực nàng tăng lên nhanh chóng, lại thêm hoàn cảnh tu luyện cực kì thích hợp của Bát Diện Thạch, tu vi không muốn lên nhanh cũng khó.

Cùng vị trí với Trần Yên Nhiên là cặp song sinh Tuyết Nhi và Tuyết Mi, thời gian qua hai nữ ở Tuyết Vực Cung cũng cố gắng không ít.

Hàn Mộng Nhu cũng không hề thua kém, dù rằng vẫn đang còn ở Đỉnh Phong Nguyên Vương cảnh, nhưng cũng không cách ngày đột phá Nguyên Hoàng cảnh bao xa.

Lúc này nhìn lấy ba kiện Nguyên Tông Truyền Thừa, bản thân chúng nữ đã không nhịn được mà muốn trở nên mạnh hơn nhanh chóng. Các nàng muốn mạnh hơn để giúp sức cho hắn, các nàng nhìn thấy hắn phải chiến đấu một mình, trong lòng xót xa muốn điên rồi.

“Được rồi! Ba kiện Nguyên Tông Truyền Thừa này dành cho các nàng tùy phân phó!” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn chúng nữ nói.

Vừa dứt lời, Lục Thanh Vân liền lấy hai cái đem về phía chúng nữ, còn một cái lại trả lại cho Trần An Vĩ. Không để hắn thắc mắc, nàng dịu dàng nói “Bọn thiếp sẽ lấy hai cái, còn một cái chàng giữ lấy mà sử dụng!”

“Dù sao thực lực chàng càng mạnh, hành tẩu trong giang hồ cũng an toàn hơn, mà bọn thiếp cũng yên tâm hơn!”

Trần An Vĩ cảm động ôm lấy thân thể thon thả dụ nhân của nàng, nếu không phải còn chính sự, hắn thật sự hận không thể đè nàng xuống mà làm thịt. Vị thê tử này lúc nào cũng lo lắng cho hắn.

Bất quá hắn lại lắc đầu, chân thành nói “Cách thức tu luyện của ta có chút khác biệt, nên không thể sử dụng Nguyên Tông Truyền Thừa, các nàng cứ sử dụng. Bảo bối của ta càng mạnh, ta mới yên tâm được nha!”

Lục Thanh Vân và chúng nữ bật cười vì lời nói có phần trẻ con của hắn, nhưng hiển nhiên, trong lòng lại như được uống mật.

“Vậy bọn thiếp không khách sáo!” Buông lại một câu, Lục Thanh Vân nhanh chóng rời khỏi lòng hắn, bắt đầu phân phó cho chúng nữ.

Sau một thoáng hội ý, chúng nữ đã quyết định, ba kiện Nguyên Tông Truyền Thừa lần lượt sẽ do Lục Thanh Vân, Tuyết Nhi và Hàn Mộng Nhu ba nữ phục dụng.

Lục Thanh Vân ban đầu còn từ chối nhưng khi nghe các tỷ muội phân tích kĩ lưỡng cũng rất vui vẻ mà nhận lấy. Bởi lẽ nàng sở hữu Tứ Sắc Nguyên Hải, một lần có thể điều động bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính khác biệt, thủ đoạn chiến đấu cũng không phải dạng vừa.

Tuyết Nhi thì đương nhiên là bởi vì Song Thân Nhất Thể nên chỉ cần tu vi của một trong hai nữ tăng tiến, tu vi người còn lại cũng sẽ tăng theo.

Người cuối cùng, chúng nữ quyết định chọn Hàn Mộng Nhu, bởi lẽ trong số những nữ nhân của Trần An Vĩ, Hàn Mộng Nhu là người chịu thiệt thòi nhiều nhất.

Trần An Vĩ cũng từng nhiều lần lục tung Nguyệt Ảnh Quầy, nhưng tiếc rằng vận số quá đen đủi, khiến thời điểm hiện tại Hàn Mộng Nhu có rất ít tài nguyên tu luyện.

Hắn vẫn luôn mang lòng áy náy với nàng, nhưng vị thê tử hiểu chuyện này của hắn lại chưa từng mở miệng than trách lấy nửa lời, mà lúc nào cũng cố gắng tự mình tu luyện tới Nguyên Vương Đỉnh Phong.

Trần An Vĩ sau khi nghe chúng nữ phân phó, đương nhiên cũng rất đồng ý với quyết định này, vì thế liền để mấy nữ về bế quan chuẩn bị tiếp nhận Nguyên Tông Truyền Thừa.

Bất quá, ngay khi Hàn Mộng Nhu vừa định rời đi, thì Trần An Vĩ đã nhanh chóng ôm lấy nàng thủ thỉ “Bảo bối, ta còn có thứ muốn tặng nàng…”

---------------

Xin lỗi anh em, dạo này tác hơi bị stress trong người, khiến tốc độ ra chương trở nên quá chậm so với tiến độ, mong anh em thông cảm!

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花