“Tinh! Chúc mừng ký chủ đã nhận được thông tin sơ bộ về Sinh Tử Khống Thọ Mệnh!” Âm thanh máy móc vô cảm của Hệ Thống vang lên khiến Trần An Vĩ mừng rỡ muốn phát điên.
Hai tay bất chợt ôm chặt hai giai nhân bên cạnh mà hôn lấy từng người các nàng một cái trong ánh mắt bất ngờ của hai nữ.
“Chàng… lại muốn sao?” Hồn Tử Huyên nhìn hắn hỏi, bộ dạng có chút hoảng hốt, tên nam nhân này từ nãy tới giờ cứ cười cười như một tên điên, bây giờ lại bất chợt ôm hôn nàng, liệu không phải lại muốn xách thương lên ngựa đó chứ?
Hàn Mộng Nhu ở một bên còn chưa hết mệt nhìn hắn, ánh mắt cực kì khó tin. Nếu hắn muốn, nàng vẫn có thể chiều hắn, nhưng mà sau đó nàng sẽ không thể xuống giường trong một khoảng thời gian a…
Trần An Vĩ nhìn biểu hiện của hai nữ, nhất thời nhịn không nổi mà bật cười, hắn quả thật còn chưa tận hứng, nhưng sẽ không làm tới mức các nàng kiệt sức.
Nhẹ giọng trấn an hai nữ, hắn để các nàng nằm nghỉ ngơi trên giường, bản thân mình lại tìm một góc trong Bát Diện Thạch, mở ra thông tin về Sinh Tử Khống Thọ Mệnh.
“Tinh! Sinh Tử Khống Thọ Mệnh, một loại Hỗn Độn Thuộc Tính dung hợp hoàn mĩ giữa Sinh Mệnh Lực và Tử Vong Lực.” Âm thanh máy móc của Hệ Thống lập tức vang lên.
“Vị trí sơ bộ: Nằm tại nơi Sinh Mệnh Lực và Tử Vong Lực nồng đậm nhất trong Thái Dương Vũ.”
“Nơi nồng đậm Sinh Mệnh và Tử Vong nhất trong Thái Dương Vũ?” Trần An Vĩ kinh ngạc lẩm bẩm. Điều này có nghĩa rằng Sinh Tử Không Thọ Mệnh không có mặt tại An Nam Tinh Cầu.
Cũng có nghĩa rằng hắn buộc phải rời khỏi tinh cầu quê nhà nếu như muốn đi tìm Sinh Tử Khống Thọ Mệnh.
Nghĩ tới đây, Trần An Vĩ bỗng nhiên thấy hào hứng, chiến ý hừng hực, trong lòng không ngừng mong chờ tới ngày đủ thực lực đi thám hiểm tinh không bao la ngoài kia.
“Chủ nhân Sinh Tử Khống Thọ Mệnh có khả năng chưởng khống Sinh Mệnh và Tử Vong một cách hoàn mĩ. Một tia Sinh Mệnh Lực của Sinh Tử Khống Thọ Mệnh đủ sức hồi sinh một Nguyên Tông cảnh miễn là hắn còn linh hồn. Ngược lại, chỉ cần trúng phải một tia Tử Vong Lực cũng đủ diệt sát Nguyên Tông cảnh!”
“Chính vì vậy mà dù chỉ được dung hợp từ hai loại lực lượng là Sinh Mệnh Lực và Tử Vong Lực, nhưng Sinh Tử Khống Thọ Mệnh vẫn được xếp vào hàng ngũ Thượng phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính trên Hỗn Độn Bảng!”
Ảnh Nhi không chú ý tới bộ dạng của hắn, miệng nhỏ hé mở nãi thanh nãi khí nói, chính nàng cũng phải bất ngờ khi Hệ Thống cho ra thông tin sơ bộ của loại Hỗn Độn Thuộc Tính này.
“Hỗn Độn Bảng?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.
Ảnh Nhi gật đầu, lại tiếp tục giải thích cho hắn.
Hỗn Độn Bảng, là một loại danh sách ghi chú tất cả các Dị Thuộc Tính hay Hỗn Độn Thuộc Tính trên vũ trụ. Không ai biết ai là người đã ghi chép nó, cũng có rất ít người biết đến sự tồn tại của Hỗn Độn Bảng.
Thứ mà thế nhân biết tới, là Thuộc Tính Bảng, một phần nhỏ của Hỗn Độn Bảng, chuyên ghi chú tất cả những Dị Thuộc Tính đã từng xuất hiện trong Thái Dương Vũ.
Nói Thuộc Tính Bảng là một phần nhỏ của Hỗn Độn Bảng, vì thực chất Dị Thuộc Tính được xếp vào loại Sơ cấp Hỗn Độn Thuộc Tính, bởi chỉ sở hữu duy nhất một loại thuộc tính bên trong.
Lại nói, Hỗn Độn Thuộc Tính mà Ảnh Nhi cho biết, thực chất được phân chia thành 4 phẩm chất, tùy theo số lượng thuộc tính hoặc lực lượng mà nó ẩn chứa, sẽ được phần chia thành:
Hạ phẩm với 1 loại Thuộc Tính, hay còn được biết tới với cái tên Dị Thuộc Tính. Các loại Dị Thuộc Tính có khả năng của thuộc tính khác nhưng chưa thực sự hoàn chỉnh, vẫn được xếp vào loại Sơ cấp.
Chỉ khi chúng sở hữu hai loại lực lượng trở lên mới đạt Trung phẩm, Thượng phẩm là 3 và Cực phẩm là bốn loại Thuộc Tính.
Cũng có trường hợp ngoại lệ, như Sinh Tử Khống Thọ Mệnh này. Tuy chỉ sở hữu hai loại lực lượng, nhưng sức mạnh của nó lại được đánh giá cao hơn một bậc so với Trung phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính thông thường.
Băng Hỏa Luân Hồi Diễm của Trần An Vĩ đang sở hữu thực chất là một loại Thượng phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính, bất quá hắn chưa sở hữu năng lực chưởng khống Thời Gian Chi Lực, vì thế không thể kích hoạt được loại thuộc tính thứ 3 của Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.
Nếu không khởi đầu của hắn sẽ rất thuận lợi nha!
Trần An Vĩ sau khi nghe Ảnh Nhi nói, chiến ý không những không dập tắt mà còn bốc cháy dữ dội, hận bản thân quá yếu, không thể lập tức ra ngoài tinh không thám hiểm những điều mới lạ.
Bất quá hắn cũng biết bản thân sở hữu Vô Thượng, thực lực bản thân phải đủ mạnh để bảo vệ những thứ hắn yêu quý, vì thế bản thân không hề vội. Thực lực không đủ, chỉ có lãnh đủ thôi nha!
Thực lực hiện tại hắn chưa thể tăng tiến, vì cảm giác được dạo gần đây những trận chiến xảy ra không thể giúp hắn tu luyện Thiết Thổ Nguyên Lực, vì thế không thể tăng tiến tu vi. Từ đó dẫn tới việc Nguyệt Ảnh Quầy chưa thể xuất hiện các loại Tông cấp vật phẩm, khiến thực lực trì trệ không ít.
Hiểu đạo lý đó, Trần An Vĩ tạm gác lại thông tin về Sinh Tử Khống Thọ Mệnh, cũng không nghĩ nhiều về vấn đề tu vi, hắn tiến về Linh Thảo Điền, lại lấy ra Vạn Thú Đỉnh, chuẩn bị quá trình đột phá Tôn Sư.
Như tất cả đã biết, đẳng cấp luyện đan hiện tại của Trần An Vĩ là Đại Tông Sư, tức là có thể luyện chế các loại Đan Dược có đẳng cấp từ Tông cấp Cực phẩm trở xuống.
Trường hợp cưỡng ép luyện chế Đan Dược cao hơn, nguy cơ thất bại sẽ tăng cao. Dù có thành công thì thành phẩm luyện chế ra cũng bị giảm đẳng cấp so với vốn có.
Ví như loại Bổ Mệnh Phục Hồn Đan, một loại Đan Dược vốn có đẳng cấp Tôn cấp Trung phẩm, lại bị tên này luyện chế thành Tông cấp Cực phẩm.
Chính vì vậy, ngồi trong Gia Tốc Trận, Trần An Vĩ tập trung tinh thần vào Vạn Thú Đỉnh, một đường luyện đan tới khi nào đột phá Tôn Sư mới thôi.
Chỉ là chưa kịp đặt mông ngồi xuống, dị biến lại đột nhiên phát sinh…
…
Tuyết Vực Cung…
Một cung điện nguy nga tráng lệ sừng sững tọa lạc tại một vùng không gian tràn ngập băng tuyết và vực thẳm hệt như cái tên của nó.
Lúc này đây, tại tầng cao nhân của Tuyết Vực Cung, nơi được đặt cho cái tên Tuyết Vực Chủ Điện, có một cảnh tượng mà tin tưởng bất kì nam nhân nào cũng muốn nhìn thấy.
Nhưng một khi nhìn thấy rồi, ngươi sẽ không nhịn được mà lo lắng. Bởi vì lúc này đây, hàng chục thân ảnh nữ nhân đang quây quần bên trong Tuyết Vực Chủ Điện, trên gương mặt tuyệt mĩ tinh xảo của các nàng hiện đầy vẻ lo lắng và xót xa.
Các nàng đứng vây quanh một thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên giường ngọc, nàng ấy có vẻ đẹp mà dù là Thất Tinh Tuyết Liên cũng có chút kém hơn.
Gương mặt tinh xảo với ngũ quan xinh xắn, thân hình thon thả với đôi gò bông đào và đôi bờ mông tròn lẳng kiêu ngạo. Khí chất thanh thoát lạnh lùng khiến người đối diện vô thức hình thành cảm giác kính ngưỡng.
Nàng không ai khác chính là một trong ai vị Cung Chủ Tuyết Vực Cung, Nhị Cung Chủ – Tuyết An.
Chỉ là lúc này, trên gương mặt tuyệt mĩ kia, từng giọt mồ hôi liên tục chảy ra cùng hơi thở nặng nề và làn da trắng nhợt cho thấy nàng đã gặp một vấn đề cực kì nghiêm trọng.
Kể từ lần trước nam nhân kia đến chữa trị cho nàng, Tuyết An đã lâu rồi không gặp hắn, phản phệ từ Tuyết Vực Chung Tình Công cũng vì vậy mà trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuyết Ca nhìn lấy tình hình Nhị Cung Chủ, bất an nói “Với tình hình này, Nhị Cung Chủ sợ rằng sẽ mất sạch tu vi, vĩnh viễn không thể tu luyện được nữa!”
Chúng nữ hốt hoảng nhìn nhau, ánh mắt lo lắng không thể che giấu. Nhị tỷ Tuyết Ca của các nàng vốn là người chuyên chữa trị thương thế cho các tỷ muội trong Tuyết Vực Cung, song song với đó là Tam tỷ Tuyết Nhược là một Luyện Đan Sư.
Bởi vậy nên khi nghe nàng nói tình hình của Tuyết An, chúng nữ không nhịn được lo lắng, mấy nữ có tính tình ít lạnh nhạt hơi đã không kiềm được xúc động mà rơi lệ.
Tuyết Kỳ đưa mắt nhìn chúng nữ, nàng cũng đang rất lo lắng, nhưng vì thân là Đại tỷ, nàng không thể cũng sướt mướt như chúng nữ, nếu không Tuyết Vực Cung sẽ loạn lên mất.
Mắt thấy tình hình không mấy khả quan, mà hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi đã được nàng cho phép đi tìm nam nhân kia, Tuyết Kỳ không kịp nghĩ nhiều liền rời khỏi Tuyết Vực Cung.
Mấy nữ vì quá xúc động mà không hề hay biết Đại tỷ của mình đã vô thanh vô tức rời đi.
Tuyết Kỳ sau khi rời khỏi Tuyết Vực Cung lập tức lấy ra một tấm Lệnh Bài, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh của tên nam nhân kia, cùng lời nói đầy vẻ quan tâm “Khi nào Kỳ Nhi cần ta giúp, cứ bóp nát nó!”
Khi đó nàng còn không nghĩ mình sẽ có ngày cần tới tấm Lệnh Bài này, vậy mà đến hôm nay thực sự phải sử dụng rồi.
Không chút chần chừ truyền Nguyên Lực vào bên trong tấm Lệnh Bài, nó lập tức vỡ tan, một dòng Hồn Lực vô thanh vô tức bay về nơi có Bát Diện Thạch.
Trở lại với Trần An Vĩ, hắn chưa kịp ngồi xuống, thì đột nhiên nghe Ảnh Nhi hiện ra nói với vẻ mặt ý vị thâm trường “Có tuyệt sắc giai nhân đang kêu gọi công tử nha! Không những thế còn là hai vị a…”
Trần An Vĩ mộng bức nhìn tiểu nha đầu “Cái quỷ gì nha?”
Chưa kịp để hắn hoàn hồn, tia Hồn Lực mà hắn để lại trong Lệnh Bài kia đã lâu bỗng dưng từ đâu bay vào Bát Diện Thạch, lúc này đang lơ lửng trước mặt hắn.
Vì là Hồn Lực của bản thân hắn, nên việc nó xâm nhập vào được Bát Diện Thạch cũng là điều bình thường, mà Bát Diện Thạch cũng đủ linh trí để biết đó là lực lượng của chủ nhân, nên không hề ngăn cản nó tiến vào.
Phất tay thu hồi tia Hồn Lực kia, Trần An Vĩ lập tức nhận ra tuyệt sắc giai nhân mà Ảnh Nhi nói chính là Tuyết Kỳ, Đại tỷ của hai nữ Tuyết Nhi và Tuyết Mi. Bất quá không phải chỉ có một mình nàng sao, tại sao lại là hai…
“Chết rồi!” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Trần An Vĩ khẽ biến sắc, thầm trách bản thân tắc trách.
Chẳng là hắn đã hứa với Tuyết Kỳ và mấy nữ ở Tuyết Vực Cung sẽ chữa trị cho Nhị cung chủ của các nàng, nhưng thời gian qua hắn trọng thương vừa tỉnh dậy, nên chưa có thời gian đến Tuyết Vực Cung.
“Không biết thời gian qua các nàng sao rồi?” Trần An Vĩ trong lòng tự hỏi, nhưng thực ra đoán phần nào nguyên nhân Tuyết Kỳ cầu cứu sự giúp đỡ từ mình.
Không chút chần chừ, Trần An Vĩ động lấy ý niệm, rời khỏi Bát Diện Thạch, đến cáo biệt nhạc phụ nhạc mẫu và các trưởng bối trong Hồn Tộc, đồng thời cũng xin phép hai người cho hắn đem theo Hồn Tử Huyên.
Dĩ nhiên Hồn Khắc Hòa và Hồn Mỹ Yên không hề ngăn cản, ngược lại còn muốn nữ nhi nhà mình được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.
Nhìn lấy hình bóng thiếu niên chưa tới bao lâu đã giúp Hồn Tốc phát triển không ít kia rời đi, hai vị Ly Hồn cảnh của Hồn Tộc cười mãi không khép được mồm.
Nhưng tuyệt nhiên không ai biết rằng, có một ánh mắt khác cũng đang dõi theo hắn, khóe môi tuyệt mĩ lẩm bẩm “Trần An Vĩ, ngươi sẽ làm gì để thu được trái tim của ta đây?”
…
Tuyết Kỳ sau khi bóp nát tấm Lệnh Bài, không quá lâu sau, chợt một vòng tay bất chợt ôm lấy vòng eo thon thả của mình từ phía sau khiến nàng sắc mặt đại biến. Kẻ nào lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện, lại còn dám chiếm tiện nghi của nàng?
“Kỳ Nhi, nhớ ta không?” Ngay lúc nàng chuẩn bị điều động Bạch Tuyết Chiến Thương và Kim Băng Chiến Giáp, định chiến đấu với kẻ vừa xuất hiện, thì một giọng nói ôn nhu trầm ấm vang lên khiến động tác nàng khựng lại một nhịp.
Tâm tình bỗng chốc run mạnh, ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khó tin nhìn lấy nam nhân đang ôm vòng eo nhỏ nhắn của mình, không biết vì sao Tuyết Kỳ lại không thực sự ghét cảm giác được hắn ôm.
Trần An Vĩ nhìn biểu hiện của giai nhân thì phì cười, cũng không buông tha mà hỏi “Nhớ ta nhiều lắm sao?”
Tuyết Kỳ dường như bị thứ gì đó điều khiển, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, vô thức gật đầu.
Tới khi nàng phát hiện ra thì đã quá trễ, gương mặt thẹn thùng ửng đỏ vội vã đẩy hắn ra, lắp bắp nói “Ngươi… ngươi tới rồi thì mau theo ta!”
Bỏ lại một câu rồi nhanh chóng trở về Tuyết Vực Cung, không ai biết lúc đó Tuyết Kỳ đã cảm thấy ngượng ngùng tới nhường nào.
Trần An Vĩ cười nhìn lấy bộ dạng lúng túng vội vã của giai nhân, bất quá cũng nhanh chóng thu liễm lại nụ cười mà đuổi theo Tuyết Kỳ về Tuyết Vực Cung.
Tuyết Vực Chủ Điện…
Đập vào mắt Trần An Vĩ lúc này, là một khung cảnh tuyệt mĩ nhưng không mấy vui vẻ. Từng ánh mắt lo lắng bất an đồng loạt nhìn về phía nữ nhân đã tọa tại trung tâm căn phòng.
Gương mặt vốn tinh xảo nay lại trắng bệch vì đau đớn, khóe môi tuyệt mĩ cùng vì vậy mà trở nên nhợt nhạt hẳn đi, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chứng tỏ tình hình của Tuyết An không hề khả quan.
Không hề có chút chần chừ, Trần An Vĩ đã lập tức tiến đến kiểm tra tình hình của Tuyết An trong ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của chúng nữ.
Các nàng đương nhiên bất ngờ, vì đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân lạ mặt tiến vào Tuyết Vực Cung mà không một ai phát hiện. Bất quá sau khi nhìn kĩ gương mặt kia, mới phát hiện thì ra đó lại chính là nam nhân của hai nha đầu Tuyết Nhi và Tuyết Mi hóa trang mà thành.
Các nàng sẽ không quên tình cảnh nguy kịch mà Nhị Cung Chủ phải chịu trước đó, tên nam nhân này chỉ dùng một tia Hỏa Hệ Nguyên Lực là đã khắc chế được. Vì lẽ đó nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện tại nơi này, không ít người trong số chúng nữ lóe lên hy vọng.
Các nàng thực sự muốn giúp Nhị Cung Chủ, không chỉ đơn giản vì nàng là… Nhị Cung Chủ, mà còn bởi vì nàng là người thân duy nhất của các nàng.
Chúng nữ đều từng gặp hiểm cảnh, hoặc là trẻ mồ côi được hai tỷ muội Tuyết Yên – Tuyết An cứu giúp, nên trong lòng đã coi hai người các nàng là người quan trọng nhất.
Thế nhưng, đại nạn xảy ra, các nàng tận mắt chứng kiến Đại Cung Chủ liều mình cứu thoát Tuyết Vực Cung mà chỉ có thể bất lực rời đi. Các nàng đã để mất Đại Cung Chủ, các nàng không muốn Nhị Cung Chủ cũng gặp nạn.
Chúng nữ đang mải suy nghĩ, không hề để ý rằng Trần An Vĩ lúc này vừa kịp thời truyền cho Tuyết An một tia Hồng Hỏa Nguyên Lực của mình, khiến tình trạng của nàng được bình ổn đôi chút.
Nhìn biểu hiện của chúng nữ, hắn không khỏi cảm thán tình cảm của Tuyết Vực Cung quả thực đáng quý, nhẹ giọng cất tiếng trấn an “Đừng lo lắng, đã có ta ở đây rồi!”
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花