“Kẻ lạ mặt, ai cho phép ngươi tiến vào nơi này?”
Gọi kẻ lạ mặt là bởi vì ba tháng trước, khi Trần An Vĩ bất tỉnh nhân sự tiến vào Hồn Tộc, đám thiên tài trước mặt này lại đang ở ngoài thực hiện nhiệm vụ, vì lẽ đó không hề hay biết sự xuất hiện của vị phò mã này.
Đang mải âu yếm với thê tử, chợt có tiếng hét lớn vang lên khiến Trần An Vĩ có chút bực mình, nhưng vì không muốn hoang phí giây phút yêu thương này, hắn đành nín nhịn cho qua.
Nhìn thấy hắn không trả lời, đám người vô thức nghĩ tới nhiệm vụ hoàng kim sắc kia, nét mặt không ngừng hiện ra sự khinh bỉ.
“Không hiểu tại sao công chúa có thể vừa mắt tên đó chứ, mới bị nói một chút đã co ro không dám đáp lời!” Một nữ nhân bên trong đám người cất tiếng, có thể nghe ra sự khinh miệt bên trong lời nói của nàng.
“Đúng đó! Thiếu Hoàng công tử đã theo đuổi nàng ấy bao lâu, vậy mà nàng ấy không để ý một chút nào, nếu là ta được Thiếu Hoàng công tử theo đuổi nhất định sẽ cảm động tới không ngủ được mất!” Một nữ nhân khác lại lên tiếng.
“Thiếu Hoàng công tử là người tuyệt vời nhất ta từng biết đó nha, không như ai kia, đến bản lĩnh đáp trả một câu nói cũng không có! Hừ!” Đám người bên cạnh cũng hùa vào với hai nữ nhân kia nói.
Hồn Tử Huyên dù đang được nam nhân âu yếm, nhưng khi nghe thấy những lời nói đó, nàng liền tức giận muốn lao đến nữ nhân vừa lên tiếng. Dám lên tiếng sỉ nhục nam nhân của nàng ư?
Trần An Vĩ không muốn giai nhân vì những lời nói đó mà thấy buồn, vì vậy nhẹ vuốt tấm lưng thon thả của nàng như muốn an ủi tâm trạng của giai nhân.
“Sao hả? Sợ tới nỗi không dám trả lời bổn công tử? Ta khuyên ngươi mau cút đi, nếu không để đại ca ta biết, ngươi sẽ chết không yên lành!” Chủ nhân của giọng nói trầm thấp kia lại lên tiếng.
“Haizz… Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng a…” Khẽ thở dài trong lòng một tiếng, Trần An Vĩ lúc này mới chú ý tới kẻ vừa lên tiếng kia.
Chỉ thấy hắn là một thiếu niên dung mạo cũng khôi ngô tuấn tú, toàn thân ăn mặc cũng rất bảnh bao với bộ bảo y trắng lam được thêu những họa tiết như rồng bay phượng múa rất tinh xảo.
Có thể thấy tên này có vẻ là một công tử nào đó trong Hồn Tộc, bất quá ánh mắt tràn ngập dâm tà của hắn đã khiến tên này hoàn toàn đánh mất vẻ đẹp vốn có của bản thân.
Cũng may tên thiếu niên trước mặt này cũng biết điều mà không dám dùng ánh mắt đó nhìn Hồn Tử Huyên, nếu không Trần An Vĩ nhất định sẽ biến tên này thành cỗ thi thể ngay lập tức.
Lại nói, tên này chính là tiểu đệ của kẻ được gọi là Thiếu Hoàng công tử kia, danh xưng Hồn Thiếu Vương.
“Đại ca ngươi? Đáng sợ lắm sao?” Bất chợt cất tiếng nói, Trần An Vĩ liếc mắt nhìn đám người trước mặt, đều là những thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nhận thức lại quá thiển cận.
Hồn Thiếu Vương chợt ngẩn người, sau đó lại cười phá lên như thể vừa nghe một câu chuyện hài vậy. “Haha đại ca ta có đáng sợ không? Ngươi không xứng được biết!”
“Hừ, hắn nghĩ hắn là ai mà lại dám nói Thiếu Hoàng công tử bằng cái giọng đó chứ? Cứ chờ xem, Thiếu Hoàng công tử sẽ đem hắn hành hạ một trận!” Đám người nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy Trần An Vĩ, từng đôi mắt hiện rõ sự tức giận.
Không để ý tới ánh mắt của đám người, Trần An Vĩ liền đưa mắt hỏi ý kiến thê tử, sẵn có hội nhạc phụ đại nhân đã tạo ra, hắn muốn dùng nó để giáo huấn đám thiên tài này một trận.
Nhưng dù sao bọn hắn cũng là tộc nhân của nàng, hỏi ý kiến nàng trước là điều nên làm.
Bất quá chưa để Hồn Tử Huyên trả lời, Hồn Khắc Hòa đã lại truyền âm cho hắn “Nhạc phụ ta giao đám nhỏ đó cho ngươi, cứ giáo huấn theo kiểu ngươi thích, nhưng đó là nếu như ngươi đủ bản lĩnh nha!”
Vẫn cái giọng điệu tùy ý kia, Trần An Vĩ khóe môi lại không tự chủ mà giật giật, tại sao hắn lại không phát hiện vị nhạc phụ đại nhân này của hắn lại tùy ý như vậy nhỉ?
Được nhạc phụ đại nhân cho phép, Trần An Vĩ không tiếp tục dây dưa, Hồn Lực bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
Hồn Thiếu Vương nhìn thấy hắn bắt đầu điều động lực lượng, cười lạnh nói “Sao? Muốn đánh rồi sao? Đánh đi, mặt ta đây nè?”
Như ý nguyện của hắn, Hồn Lực từ cơ thể Trần An Vĩ cấp tốc hội tụ thành một cái chưởng ấn lấy tốc độ khủng bố lao tới Hồn Thiếu Vương.
“Đế Hồn Kinh: Đế Hồn Ấn!”
Dường như cảm giác chưa đủ mạnh tay, Trần An Vĩ lại tiếp tục kết ấn, kích hoạt thêm Khống Hồn lên người Hồn Thiếu Vương.
Hồn Tử Huyên nhìn thấy nam nhân này vậy mà lại biết “Đế Hồn Ấn”, nhất thời ngây người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần vì bây giờ không phải lúc thắc mắc chuyện đó.
Đương nhiên là nàng không thể để nam nhân của mình đơn đả độc đấu, nàng cũng cực kì tức giận đám thiên tài này, vì vậy ngay khi Trần An Vĩ kết ấn, Hồn Tử Huyên cũng nhanh chóng nhẩm lấy khẩu quyết của Hậu Hồn Kinh.
“Hậu Hồn Kinh – Phụ Hồn!”
Hồn Lực từ cơ thể nàng nhanh chóng hòa cùng Đế Hồn Ấn và Khống Hồn, khiến sức mạnh của nó lại tăng thêm một bậc khiến không gian dường như cũng có chút chịu không nổi, mặc dù Hồn Thuật không tác động lên không gian.
Lại thêm liên kết của Thiên Sinh Dưỡng Hồn Thể, sự phụ trợ mà nàng đem lại cho Trần An Vĩ là không thể bàn cãi.
Hồn Thiếu Vương không kịp đề phòng, lập tức cơ thể bị mất khống chế, hắn muốn di chuyển tránh né khỏi cái Đế Hồn Ấn phô thiên cái địa kia, nhưng lại phát hiện cơ thể không thể điều khiển theo ý niệm của mình.
Oành!
Một tiếng oành hết sức nhỏ nhẹ vang lên, không khói bụi hay vụ nổ, chỉ thấy sau khi nó vang lên, thân ảnh Hồn Thiếu Vương như diều đứt dây mà văng xa tới tận gốc của Hồn Mộc Huyễn Thụ, miệng điên cuồng thổ huyết.
Đám người kinh ngạc nhìn lấy nam nhân một kích đánh bay Hư Huyễn Hậu Kỳ cảnh kia, nhất thời câm nín. Bọn hắn chế giễu nam nhân này vì cảm thấy hắn quá đỗi bình thường, bình thường tới nỗi khiến ai cũng nghĩ hắn chỉ là một nam nhân tầm thường.
Nhưng giờ đây nhìn thấy hắn đại triển thần uy, đám người vô thức khiếp sợ, thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải kẻ bị nam nhân này nhắm tới.
Đáng thương cho đám thiên tài, bọn hắn không hề hay biết rằng, vị phò mã mới này của mình đã lên hẳn một danh sách những việc cần làm để giáo huấn nhân cách cho bọn hắn.
Bởi vì kiếp trước từng là đội trưởng của một đội trinh sát, nên đối với Trần An Vĩ, những việc như giáo huấn tân binh là quá đỗi bình thường. Bất kể kẻ đó có bướng bỉnh bất cần như thế nào, chỉ cần qua tay Trần An Vĩ, mọi thứ sẽ đâu vào đấy ngay.
“Khốn kiếp, tên bỉ ổi ngươi đã làm gì ta?” Hồn Thiếu Vương chật vật đứng dậy, miệng gầm thét những thanh âm oán hận như thể ai lấy mất cái gì của hắn.
Bốp!
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, gương mặt của Hồn Thiếu Vương lệch hẳn sang một bên, khóe môi rỉ máu cùng đôi mắt oán hận nhìn trừng trừng nhìn về phía Trần An Vĩ.
“Nói chuyện cho đàng hoàng, nếu không lần sau sẽ cắt lưỡi ngươi!” Trần An Vĩ vừa xoa tay vừa nói, vẻ mặt hờ hững không cảm xúc, nhưng sự nghiêm nghị trong mắt khiến đám người vô thức sợ hãi.
Nếu những đồng đội cũ của hắn có mặt tại nơi này, hẳn sẽ nhận ra trạng thái hiện tại của Trần An Vĩ, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thán “Đám tân binh này coi như xong!”
Đúng vậy, trạng thái của Trần An Vĩ bây giờ là lúc hắn huấn luyện đám tân binh được cấp trên đưa xuống khi còn sống ở kiếp trước. Đó là nỗi kinh hoàng với không chỉ những lính mới, mà cả đồng đội của hắn cũng phải rùng mình.
Bất quá, tân binh chung quy vẫn là tân binh, chỉ mới một đòn không thể đủ lực chấn nhiếp tới đám thiên tài Hồn Tộc trước mặt hắn.
Hồn Thiếu Vương sau câu mắng chửi đầy oán độc kia, cũng nhanh chóng đứng dậy, tu vi toàn diện bộc phát, Hồn Lực nhanh chóng bao trùm hai tay, gầm lên một tiếng hai tiếng
“Đế Hồn Kinh – Đế Hồn Ấn!”
“Thôn Hồn Tiễn!”
Hồn Thiếu Vương nhìn Trần An Vĩ nhếch miệng cười khinh bỉ “Lần trước là bổn công tử không đề phòng mới bị ngươi đánh lén, lần này thì đừng hòng!”
Đế Hồn Kinh kích hoạt, một cái Đế Hồn Ấn nhanh chóng xuất hiện bên tay trái, tay phải lại hội tụ một cái Thôn Hồn Tiễn hướng tới Trần An Vĩ. Hiển nhiên tên này cũng là một thiên tài khi có thể cùng lúc thi triển hai loại Hồn Thuật mạnh mẽ như vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hồn Tử Huyên sắc mặt khẽ đổi, lo lắng nhìn lấy nam nhân bên cạnh, thấy hắn vẫn bình thản thì trong lòng bất giác cảm thấy yên tâm.
Trần An Vĩ nhẹ lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán “Tuổi trẻ a!”
Nhớ lại năm xưa khi huấn luyện tân binh, hắn cũng gặp không ít thiếu niên ngông cuồng như vậy. Kết quả đều không ngoài dự liệu, đều phải ngoan ngoãn mà vào khuôn khổ.
Ảnh Nhi ở phía sau nghe câu hỏi của hắn, nhất thời ánh mắt cố quái nhìn lấy Trần An Vĩ, không phải công tử cũng đang còn trẻ sao?
Không tiếp tục chần chừ, Trần An Vĩ toan đưa tay kết ấn. Nhưng đúng lúc này, trong mắt Hồn Thiếu Vương lại xuất hiện một tia gian xảo, cười lớn hô lên “Siêu Hồn – Định Hồn!”
Dứt lời, hai luồng Hồn Lực vô hình từ cơ thể hắn cấp tốc ùa ra, hướng về vị trí Trần An Vĩ mà đánh tới. Hiển nhiên là muốn định trụ cơ thể Trần An Vĩ, không cho hắn tiếp tục hành động.
Có thể thấy tên này đúng là có thiên phú trong chiến đấu, vận dụng triệt để ưu thế của Đế Hồn Kinh trong trận chiến này. Siêu Hồn kết hợp với Định Hồn, khiến Trần An Vĩ không kịp phản ứng mà bị định trụ tại nơi đó.
Mà đám người phía này nhìn thấy tình cảnh chuyển biến nhanh như vậy, sự khinh miệt trong đáy mắt lại dâng lên, tưởng thế nào, hóa ra tên này cũng chỉ được có vậy!
Mắt thấy Thôn Hồn Tiễn và Đế Hồn Ấn vẫn lấy tốc độ khủng bố không thể hình dung lao về phía nam nhân, Hồn Tử Huyên sắc mặt đại biến, định lao tới thay hắn đỡ lấy chúng.
Chỉ là trong thoáng chốc, nàng lại nhìn thấy cái nhếch môi cười tự tin của nam nhân, khiến nàng khựng lại một nhịp.
“Chết đi!” Hồn Thiếu Vương đương nhiên không từ bỏ cơ hội cười đắc ý.
Nhưng tình cảnh tiếp theo khiến nụ cười trên gương mặt hắn lập tức cứng ngắc, mà đám người cũng phải trố mắt ra nhìn.
“Viễn Siêu Thánh Văn – Kích Hoạt!”
Tiếng gầm uy nghiêm thần thánh vang lên, đám người bất chợt cảm thấy Hồn Lực trong người mình không ngừng run rẩy, không tự chủ mà sinh ra cảm giác thuần phục nam nhân vẫn đang bị định trụ kia.
Grao!!!
Bất chợt, một tiếng Long Ngâm vang vọng không gian khiến đám người một lần nữa giật mình.
“Đó… đó là cái gì?” Có người run run đưa tay chỉ lấy một hư ảnh Long Tộc quần lượn trên nền trời.
Chỉ thấy nó toàn thân bao phủ trong thập sắc vảy lân pha lẫn tia hoàng kim sắc của một loại cổ tự thần thánh mà uy nghiêm. Đó là Hỗn Thế Nguyên Long được Viễn Siêu Thánh Văn gia trì và cường hóa.
Long Nhãn hờ hững nhìn lấy Thôn Hồn Tiễn và Đế Hồn Ấn đang lao về phía chủ nhân mình. Long Thủ khẽ nâng, dễ dàng bắt được Thôn Hồn Tiễn lại nhẹ nhàng phóng trả lại nó về phía Đế Hồn Ấn đang lao tới.
Grao!!!
Chưa hết, Hỗn Thế Nguyên Long lại một lần nữa há miệng gầm lên một tiếng, Long Ngâm được gia trì Hồn Lực khóa chặt thân ảnh Hồn Thiếu Vương mà lao tới.
Như để chắc chắn thiếu niên trước mặt học được bài học, Trần An Vĩ bình thản kết ấn trước ánh mắt kinh ngạc của Hồn Tử Huyên và đám người, trong lòng khẽ quát “Khống Hồn!”
Nói thì lâu nhưng mọi chuyện diễn biến rất nhanh, Trần An Vĩ làm ra hàng loạt thế công như vậy nhưng chỉ mất chưa đến một hơi thở, hơn nữa trong thời gian đó hắn còn ung dung thoát khỏi trạng thái Định Hồn của Hồn Thiếu Vương, đủ thấy sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên.
Đám người lúc này thì kinh ngạc đến trố mắt, trong đầu liên tục tự hỏi vì sao tên này lại có thể dễ dàng thoát khỏi định trụ sau khi trúng phải Định Hồn được Siêu Hồn cường hóa.
Phải biết rằng, Hồn Thiếu Vương tuy thực lực không mạnh mẽ bằng đại ca mình là Hồn Thiếu Hoàng, nhưng bản thân hắn cũng là một trong những thiên tài hàng đầu của Hồn Tộc.
Trúng phải Định Hồn của hắn trong khi chiến đấu, có nghĩa là kết cục của ngươi đã định.
Vậy mà giờ đây, bọn hắn lại nhìn thấy gì? Một tên nam nhân hoàn toàn lạ mặt, không những sử dụng được Đế Hồn Ấn, lại có thể dễ dàng thoát khỏi Định Hồn. Chẳng lẽ tên này là con rơi của vị cao tầng nào đó sao?
Nếu Trần An Vĩ biết được suy nghĩ của đám người này không biết sẽ suy nghĩ gì.
Phốc!
Bất chợt có tiếng thổ huyết vang lên khiến đám người giật mình, lúc này mới phát hiện Thôn Hồn Tiễn đã va chạm với Đế Hồn Ấn, dư ba của chúng quét ngang tứ phía.
Tiếng thổ huyết ban này là do bị nó quét trúng, không kịp đề phòng nên linh hồn liền bị thương.
Không muốn bản thân mình cũng lâm vào tình trạng tương tự, đám người nhao nhao lên, người thi triển thân pháp né tránh, kẻ khác tự tin về thực lực của mình thì liền thi triển thủ đoạn phòng ngự.
Phốc! Phốc! Phốc!!!
Đáng tiếc, bất kể đám người sử dụng cách gì, bọn hắn đều phải thổ huyết. Lý do là bởi, dù bọn hắn có tránh né được dư ba của vụ nổ, thì Long Ngâm vẫn luôn chực chờ mà đánh tới.
Đúng vậy, ý định ban đầu của Trần An Vĩ khi sử dụng Long Ngâm vốn không phải nhắm vào Hồn Thiếu Vương. Bởi vì hắn biết rõ Hỗn Thế Nguyên Long sau khi được Viễn Siêu Thánh Văn cường hóa thì trở nên mạnh mẽ như thế nào.
Nếu như tập trung lực lượng vào một người, hắn tin tưởng dù là Đỉnh Phong Hóa Thực cảnh nếu không cẩn thận vẫn bị Long Ngâm miểu sát như thường.
Vì thế hắn mới điều động Hỗn Thế Nguyên Long không tiếp tục nhắm vào Hồn Thiếu Vương, bởi vì chung quy là hắn chỉ muốn giáo huấn đám thiên tài này thôi a, không muốn giết người đâu.
Bất quá chuyện nào ra chuyện đó, Hồn Thiếu Vương vẫn là đối tượng được “chăm sóc” đặc biệt, vì lẽ đó Khống Hồn đã đợi sẵn mà thâm nhập vào cơ thể hắn, không cho tên này cử động.
Hồn Thiếu Vương sắc mặt đại biến nhìn lấy luồng âm ba được gia trì Hồn Lực kia đang lấy tốc độ khủng bố quét ngang không gian, đại não cấp tốc vận chuyển, định thi triển thủ đoạn phòng ngự thì lại biến sắc phát hiện ra mình lại bị Hồn Lực tên kia điều khiển.
Hoảng sợ nhìn lấy thân thể mình đang tự di chuyển về quỹ đạo của luồng Long Ngâm, Hồn Thiếu Vương điên cuồng điều động lực lượng trong cơ thể, muốn tiêu diệt lượng Hồn Lực kia.
Nhưng hắn không hề biết rằng, bên trong Khống Hồn, một cổ tự thần thánh đang liên tục vận chuyển, Hồn Lực hắn đưa vào bao nhiêu, đều bị nó thôn phệ bấy nhiêu.
“Đừng mà!!!” Hồn Thiếu Vương hoảng sợ tột độ, dưới đáy quần loáng thoáng có dòng nước vàng vàng chảy ra.
Những tưởng Hồn Thiếu Vương sẽ bị lột xuống một lớp da, thì bất chợt lúc này dị biến lại nảy sinh…
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花