Chương 145: Tới kịp lúc

“Dừng tay!”

Những tưởng Hồn Thiếu Vương sẽ bị lột mất một lớp da, thì ở trước mặt hắn lại bất chợt xuất hiện một thân ảnh, mà khi hắn nhìn thấy thân ảnh đó, chút hoảng sợ vì thế công của Trần An Vĩ lập tức biến mất.

“Đại ca!” Hồn Thiếu Vương vui mừng lên tiếng nói, đồng thời cũng không quên liếc ánh mắt oán độc về phía Trần An Vĩ.

Hồn Thiếu Hoàng dường như không nghe thấy tiếng gọi của tiểu đệ, hắn nhanh chóng kết ấn, đem bản thân cũng tiểu đệ phía sau bao bọc trong Hồn Lực, tiến vào Hồn Địa.

Đám người nhìn thấy thân ảnh vừa xuất hiện, trong ánh mắt hiện lên sự sùng bái không hề che giấu, hiển nhiên là vì sự xuất hiện kịp thời của kẻ được gọi là Thiếu Hoàng công tử này.

“Thiếu Hoàng công tử đã xuất hiện, tên kia chết chắc rồi!” Một nữ nhân vẻ mặt sùng bái nói, cũng chính nàng là người buông lời chế giễu Trần An Vĩ vừa nãy.

Nàng ta sau khi bị dính Long Ngâm của Trần An Vĩ, toàn thân chật vật, linh hồn đau nhức không chịu nổi. Trong lúc nhất thời ánh mắt nàng ta hướng tới Trần An Vĩ tràn ngập hận ý, trong lòng thầm rủa tên này chết hàng trăm lần.

“Ta thấy chưa chắc, dù sao tên kia cũng là nam nhân của công chúa, giết hắn không chừng còn rước hoạ vào thân.” Một kẻ khác lại có chút lo lắng nói.

“Ta thấy tên kia chẳng qua cũng chỉ được cái mác phò mã thôi, xét về thực lực làm sao hắn có thể so với Thiếu Hoàng công tử của chúng ta?” Một kẻ khác nữa lập tức bác bỏ lời nói của kẻ kia.

Nhất thời đám đông trở nên xôn xao vì sự xuất hiện của Hồn Thiếu Hoàng, trong lòng đang tự hỏi không biết ai trong hai người sẽ mạnh hơn, dù rằng số người cho rằng Thiếu Hoàng công tử sẽ chiến thắng vẫn chiếm đa số.

Bởi nếu xét về tu vi, Hồn Thiếu Hoàng hiện tại đang ở Trung Kỳ Hoá Thực cảnh Hồn Tu, tức là hơn Trần An Vĩ tận ba cảnh giới. Vì thế khỏi cần nói nhiều cũng biết bọn hắn ủng hộ ai.

“Không ổn!” Nhưng trái ngược với suy nghĩ của đám người, Hồn Thiếu Hoàng dù đã ở trong Hồn Địa, nhưng sắc mặt lại đang hoàn toàn trắng bệch, bởi vì hắn cảm nhận được Long Ngâm vậy mà lại có thể xuyên qua Hồn Địa của một Hoá Thực Trung Kỳ như hắn.

Bất quá Hồn Thiếu Hoàng dù sao cũng một thân Hóa Thực cảnh, phản ứng không hề chậm chạp, nhanh như chớp đã kết ấn, Hồn Lực từ cơ thể nhanh chóng trào ra cấp tốc hội tụ thành một tấm khiên linh hồn ngăn cản trước mặt.

Oành!!!

Hồn Thiếu Hoàng một lần nữa biến sắc khi nhìn thấy Hồn Thuẫn kết hợp với Hồn Địa của mình vậy mà chỉ miễn cưỡng chống lại một tiếng Long Ngâm của tiểu tử thua mình hai tiểu cảnh giới kia.

“Ngươi là ai?” Trần An Vĩ gằn giọng hỏi, ánh mắt vẫn luôn quan sát thân ảnh vừa mới xuất hiện kia, trong lòng không chút tức giận, ngược lại còn có chút tán thưởng.

Chỉ thấy đây là một nam nhân diện mục nghiêm nghị, gương mặt góc cạnh cùng ngũ quan trong sắc khiến dung mạo của hắn thêm phần cuốn hút, toàn thân mặc chiến giáp oai phong lẫm lẫm, nhìn qua đã biết đây là một vị tướng quân.

Nam nhân nghe hỏi, liền đưa tay chào theo kiểu nhà binh, từ tốn nói, giọng điệu không có vẻ gì là tức giận chuyện tiểu đệ bị đánh “Mạt tướng gọi Hồn Thiếu Hoàng, tướng quân của Hồn Vệ Quân.”

“Hiền đệ còn nhỏ tuổi nên nông nỗi, vẫn mong phò mã suy xét mà tha cho hắn một mạng!” Hồn Thiếu Hoàng nhẹ cúi người nhìn hắn nói, giọng điệu ẩn ẩn có chút van xin.

Hồn Thiếu Vương từ nhỏ đã luôn được mọi người trong gia đình nuông chiều, vì thế bản tính mới dần trở nên kiêu ngạo không coi ai ra gì, ỷ vào chính bản thân là thiên tài, nên luôn coi thường người khác.

Lần này tuy hắn đã đắc tội với nam nhân của công chúa, nhưng dù sao hắn vẫn là tiểu đệ của Hồn Thiếu Hoàng, về tình về lý hắn vẫn phải lên tiếng cầu xin cho tiểu đệ.

“Đại ca! Người nói gì vậy?” Hồn Thiếu Vương như không tin vào tai mình, đại ca hắn tới không phải để báo thù cho hắn, mà lại đến để cầu xin tên nam nhân kia tha mạng cho hắn?

“Câm miệng! Đại ca nói ngươi bao nhiều lần rồi?” Hồn Thiếu Hoàng mất kiên nhẫn quát lên một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lấy tiểu đệ khiến tên này nhất thời hoảng sợ mà co rúm người lại.

“Ai bảo ta muốn giết hắn?” Trần An Vĩ dùng ánh mắt cổ quái nhìn một màn trước mặt, ta chỉ muốn giáo huấn tên này một trận thôi có được không? Nếu ta thực sự có ý muốn giết tên này, ngươi nghĩ hắn sẽ sống được tới bây giờ sao.

“Nếu thật sự như vậy, mạt tướng xin đa tạ phò mã đã rộng lượng!” Hồn Thiếu Hoàng trong lòng thầm vui mừng, cũng không tiếp tục hỏi nhiều mà chỉ nhẹ nhàng cúi người hành lễ.

Dứt lời, Hồn Thiếu Hoàng quay lưng rời đi, không quên xách lấy Hồn Thiếu Vương đang nghiến răng nhìn Trần An Vĩ.

Tình cảnh trước mặt lọt vào mắt đám người, bọn hắn lập tức xôn xao. Đương nhiên là không hiểu lý do vì sao Hồn Thiếu Hoàng bỗng nhiên lại nhượng bộ tên nam nhân này.

Phải biết rằng ngày thường hắn rất yêu thương tiểu đệ này của hắn, chỉ cần có kẻ buông lời đe dọa Hồn Thiếu Vương, là ngày hôm sau lập tức sẽ thấy đầu của kẻ đó treo lơ lửng trước sân huấn luyện của Hồn Vệ Quân.

Nhưng có một điều mà đám thiên tài trẻ tuổi này dù có uyên bác tới đâu, cũng không thể biết. Chính là ngay khoảnh khắc Long Ngâm đánh vào Hồn Thuẫn của Hồn Thiếu Hoàng, cũng là lúc hắn cảm nhận được Hồn Lực của mình liên tục bị Long Ngâm thôn phệ.

Khả năng thôn phệ lực lượng của luồng âm ba kia mới chính là nguyên do khiến Hồn Thiếu Hoàng phải nhượng bộ, bởi hắn biết nếu tiếp tục chiến đấu, người thiệt thòi sẽ là bản thân hắn.

Vì lý do đơn giản, đối thủ có thể thôn phệ lực lượng của hắn. Trong chiến đấu, chỉ cần lực lượng của ngươi ít hơn đối thủ, dù tu vi ngươi cao hơn, thì đó vẫn sẽ là bất lợi với ngươi.

Hơn nữa, dù yêu thương Hồn Thiếu Vương, nhưng bản thân Hồn Thiếu Hoàng là tướng quân của một đội quân, tinh thần công bằng và liêm minh là cần phải có, vì vậy hắn đương nhiên biết trong chuyện này tiểu đệ của hắn là người sai trước.

Chẳng qua ra mặt là vì muốn giữ mạng cho hắn mà thôi.

Có thể thấy được rằng, dù được mọi người ca tụng và sùng bái, nhưng Hồn Thiếu Hoàng lại không lấy đó làm tự cao, mà ngược lại rất biết cách đối nhân xử thế, chẳng bù cho Hồn Thiếu Vương.

“Đại ca, tại sao ngươi lại bỏ đi? Ngươi không trả thù cho ta sao?” Bị đại ca mình kéo đi được một đoạn, Hồn Thiếu Vương lúc này mới tức giận vùng vẫy nói.

“Chuyện này ngươi là người sai trước, phò mã không tức giận lấy mạng ngươi đã là may mắn!” Hồn Thiếu Hoàng dường như quá quen với tính cách của tên này, chỉ hờ hững nói, nhưng sâu trong ánh mắt không giấu nổi vẻ thất vọng.

Trải qua bao nhiêu chuyện, tên hiền đệ này của hắn vẫn không thay đổi, vẫn luôn coi trời bằng vung, thử hỏi người đại ca như hắn sao có thể không thất vọng.

“Phò mã? Hắn xứng sao?” Hồn Thiếu Vương giận quá hóa cười, hắn nhìn đại ca mình với vẻ giễu cợt nói “Đại ca à, ngươi bị tên kia cướp mất nữ nhân yêu thích, ngươi không tức giận sao?”

“Đủ rồi! Nếu ngươi còn tiếp tục nói linh tinh, đừng trách đại ca không niệm tình ruột thịt!” Hồn Thiếu Hoàng giận dữ cắt lời.

Sau một thoáng tức giận, Hồn Thiếu Hoàng hít sâu một hơi, xem như hắn đặt hi vọng cuối cùng lên người tiểu tử này, hy vọng sau chuyện này hắn sẽ biết thay đổi.

“Thiếu Vương, đệ có biết vì sao tên đó lại có thể lọt vào mắt xanh của công chúa hay không?” Hồn Thiếu Hoàng nhìn thiếu niên trước mặt, dịu giọng hỏi.

“Hừ, loại như hắn chắc là dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó chứ gì, ca đừng quên nữ nhân Hồn Tộc ta chỉ có thể liên kết linh hồn với duy nhất một nam nhân!” Hồn Thiếu Vương thấy đại ca mình dịu giọng, cũng không tiếp tục gây chuyện với hắn, dù sao trong gia đình, đại ca vẫn thương yêu hắn nhất.

“Đệ sai rồi! Chiếm lấy thân thể nữ nhân dễ, nhưng chiếm lấy trái tim các nàng rất khó! Ánh mắt của công chúa khi nhìn tên đó chứng tỏ nàng đã thực sự yêu hắn!” Hồn Thiếu Hoàng nói, giọng điệu có chút đau lòng.

Nhìn nữ nhân mình thầm thương nhớ tay trong tay với nam nhân khác ai mà không đau lòng. Bất quá hắn chưa từng nhìn thấy công chúa cười nhiều và hạnh phúc đến như vậy, nên bản thân cũng tự biết mình không còn cơ hội mà rút lui.

“Ta lại hỏi đệ, trong lúc chiến đấu, đệ có phân tâm bảo vệ nữ nhân của mình không?” Hồn Thiếu Hoàng lại nói tiếp.

“Đệ…” Hồn Thiếu Vương cứng họng, dường như không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì sự thật là hắn không hề chú ý tới nữ nhân của hắn trong suốt trận chiến đó, và kể cả những trận chiến trước cũng như vậy.

“Không đúng không? Chính bản thân ta cũng như vậy! Nhưng tên đó lại rất khác, trong lúc chiến đấu với ta và đệ, hắn luôn chú ý xem đòn tấn công của hai bên có ảnh hưởng tới công chúa không!”

“Thậm chí hắn còn xuất ra hơn một nửa lực lượng của mình chỉ để bảo hộ cho công chúa!” Hồn Thiếu Hoàng nhẹ giọng nói, trong mắt vẫn hằn lấy sự khó tin.

Cả cuộc đời hắn từ lúc sinh ra tới bây giờ khi đã trở thành một tướng quân của Hồn Vệ Quân, hắn chưa từng thấy ai lấy tu vi Hư Huyễn Hậu Kỳ đánh ngang tay thậm chí áp đảo cả Hóa Thực Trung Kỳ như hắn.

Điều khiến hắn càng khó tin hơn chính là tên kia chỉ dùng một nửa lực lượng của mình, à không đúng, đúng hơn phải nói là một nửa lượng Hồn Lực trong cơ thể để chiến đấu với hai huynh đệ hắn.

Mà lý do là bởi muốn thủ hộ cho nữ nhân của mình, thử hỏi trong tình huống căng thẳng đó, có mấy ai nghĩ ra được chứ. Hồn Thiếu Hoàng không biết, hắn chỉ biết vị phò mã này là người đầu tiên hắn gặp làm được việc đó.

“Khoan đã, ý ca nói là tên đó giao đấu với cả hai chúng ta mà chưa sử dụng toàn lực?” Hồn Thiếu Vương khó tin nói, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác ghen tỵ.

Hắn từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, tài nguyên tu luyện luôn được cung cấp đầy đủ, lại thêm thiên phú hơn người khiến hắn chưa tới hai mươi đã đạt Hư Huyễn Hậu Kỳ.

Những tưởng hắn sẽ luôn là hình tượng hướng tới của đám người cùng thế hệ, thì bất chợt một tên nam nhân hoàn toàn lạ mặt xuất hiện trong gia tộc.

Tên đó dễ dàng áp đảo hắn, đòn thế tấn công như vũ bão khiến hắn chẳng kịp thở, thậm chí kể cả khi đại ca hắn ra mặt chẳng những không làm được gì còn phải nhượng bộ lui binh. Đối với Hồn Thiếu Vương đó là một sự sỉ nhục, sỉ nhục lớn.

Hai mắt đỏ ngầu vì hận ý, hắn hét lên “Ta không tin!”

Dứt lời, hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà lao vọt ra khỏi Ngọc Hồn Tiểu Giới trong ánh mắt thất vọng của Hồn Thiếu Hoàng.

Khẽ thở dài, Hồn Thiếu Hoàng hướng ánh mắt phức tạp về tiểu đệ vừa lao ra khỏi gia tộc của mình. Trong thoáng chốc, hắn cứ ngỡ mình có thể giúp tiểu tử đó nhận ra đạo lý núi cao còn có núi cao hơn mà biết khiêm tốn.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ lòng tự tôn của Hồn Thiếu Vương lại quá lớn, tới mức nảy sinh hận ý với một người mới gặp mặt.

“Phu quân!” Bất chợt lúc này, từ cơ thể hắn, một luồng Hồn Lực nhanh chóng xuất hiện và hội tụ thành một thân ảnh.

Nàng là thê tử của Hồn Thiếu Hoàng, được đích thân Tộc Trưởng ban cho hôn ước với hắn, từ đó nàng vẫn luôn bên cạnh nam nhân này, hoàn thành tốt nghĩa vụ của một Hồn Hậu, mặc dù biết lòng hắn luôn đặt nơi công chúa.

Nàng vẫn luôn tự nhủ rằng nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng mỗi lần nghĩ tới việc nam nhân này không có tình cảm với mình, lòng nàng vẫn đau lắm.

Nhìn thấy nữ nhân vừa xuất hiện, Hồn Thiếu Hoàng trong đáy mắt hiện lên vẻ tự trách, Hồn Yến Nhi được Tộc Trưởng ban hôn ước với hắn, trở thành thê tử của hắn, vẫn luôn hỗ trợ hắn hết mực trong các trận chiến.

Thậm chí trong một trận chiến diễn ra cách đây không lâu, nàng đã hi sinh thân mình để bảo vệ hắn, để bây giờ chỉ còn có thể tồn tại ở dạng linh hồn trú ngụ trong cơ thể hắn.

“Yến Nhi, bao nhiêu năm qua ta không làm tốt bổn phận của một người phu quân, thật khổ cho nàng!” Hồn Thiếu Hoàng ôn nhu nhìn lấy thê tử của mình, bàn tay bao phủ bởi Hồn Lực mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân.

Hồn Yến Nhi nhìn thấy hắn với Hồn Thiếu Vương cãi nhau, vốn định tiến ra an ủi hắn, nào ngờ nam nhân này lại nhanh hơn nàng một bước mà lên tiếng an ủi nàng, nhất thời ngẩn người, trong lòng lại chảy xuôi một dòng nước ấm.

“Yến Nhi, nàng cho ta cơ hội được bù đắp cho nàng nhé?” Hồn Thiếu Hoàng lại dịu dàng nói.

Hồn Yến Nhi mỉm cười, đôi mắt tuyệt mĩ bất giác chảy một dòng lệ, mãn nguyện nói “Từng ấy năm là Hồn Hậu của chàng, thiếp chưa từng oán trách chàng điều gì, vậy nên xin chàng đừng nói câu đó!”

Nhẹ hôn lên trán nam nhân, Hồn Yến Nhi cười dịu dàng nói “Hãy để thiếp được mãi là Hồn Hậu của chàng, nhé?”

Hồn Thiếu Hoàng cảm động trước câu nói của thê tử nhà mình, hắn động lấy ý niệm, linh hồn từ cơ thể lập tức xuất ra, ôm lấy linh hồn của giai nhân mà dịu dàng hôn xuống.

Giờ phút đó, hắn đã biết, Hồn Yến Nhi sẽ mãi mãi là thê tử duy nhất của hắn…

Trở lại với tình huống bên phía Trần An Vĩ…

Ngay khi Hồn Thiếu Hoàng đi, Trần An Vĩ lại đưa mắt nhìn đám thiên tài trước mặt, nhạc phụ đại nhân đã giao bọn hắn cho hắn, đương nhiên hắn sẽ không làm người thất vọng a…

Nở nụ cười tà, hắn chậm rãi cất bước tới gần khiến đám người hoảng hốt lắp bắp “Ngươi… ngươi tới đây làm gì? Đừng… đừng tưởng chúng ta sợ ngươi!”

Hiển nhiên sau trận chiến vừa rồi, dù không phải người trực tiếp chịu trận, nhưng bọn hắn cũng bắt đầu khôn ra, biết nam nhân trước mặt này không dễ chọc, vì thế khi nhìn thấy hắn đột nhiên tiến lại gần, cả bọn nhất thời hoảng sợ.

Xoảng! Xoảng! Xoảng!!!

Bất chợt, một đống lớn vật phẩm xuất hiện trước mặt đám người, có thể loáng thoáng cảm nhận được Hồn Lực dồi giàu tỏa ra từ nó.

“Cái này…” Đám người nhất thời mộng bức nhìn lấy nam nhân vừa thu tay lại kia, ánh mắt kinh ngạc tột độ hiện rõ sự khó tin như thể đang tự hỏi tên này lại muốn làm gì?

“Phu quân, chàng…” Hồn Tử Huyên cũng bất ngờ trước hành động của hắn, dù biết tên này giàu nứt đố đổ vách, nhưng vẫn không nhịn được mà kinh ngạc trước hành động phá gia này của hắn.

Bởi vì trong đống lớn vật phẩm kia, dù không có Tông cấp Pháp Bảo, nhưng phần lớn đều là Linh cấp Trung phẩm trở lên nha, đặc biệt là chúng lại vô cùng phù hợp với những Hồn Tu như Hồn Tộc nàng.

Bất giác, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, bởi vì nàng biết, hắn đang đầu tư, đầu tư vào Hồn Tộc khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn.

Mà như hiểu rõ được sự kinh ngạc của thê tử và đám người, Trần An Vĩ lúc này mới lên tiếng…

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花