“Để bọn muội kể tỷ nghe…”
Lần lượt từng sự kiện được hai vị công chúa Cổ Tự Tộc kể lại cho Nhị tỷ của mình, ánh mắt thi thoảng vẫn liếc nhìn về phía nam nhân kia, sự dịu dàng và hạnh phúc trong ánh mắt vẫn luôn hiện rõ.
Nhị công chúa Cổ Tự Tộc nhận thấy ánh mắt khác thường của hai vị muội muội dành cho nam nhân kia, nhất thời trầm mặc.
Lý do là bởi vì… hắn có quá nhiều nữ nhân. Thân là nhị tỷ của các nàng, nàng đương nhiên cảm thấy lo lắng khi hai muội muội của mình cùng yêu thậm chí cùng hầu chung một nam nhân.
Như hiểu tâm trạng của nhị tỷ, Cổ Tự Thư mỉm cười nhìn nàng nói “Tỷ yên tâm, chàng đối với bọn muội rất tốt, chưa từng để bọn muội thiệt thòi chuyện gì!”
“Đúng đó! Muội dám khẳng định, kể cả có thêm tỷ và các tỷ muội khác, hắn vẫn thương yêu tất cả chúng ta!” Cổ Tự Ly tinh nghịch nói.
“Xú nha đầu, còn muốn lôi kéo ta?” Nhị tỷ dường như có chút tức giận trước lời trêu chọc của Cổ Tự Ly, Hỗn Nguyên Thánh Văn liền phóng thích một tia Lôi Hệ Nguyên Lực đánh vào tay giai nhân khiến Cổ Tự Ly bĩu môi hờn dỗi, nhìn lấy tỷ tỷ của mình.
“Ly Nhi! Thư Nhi!” Bất chợt, tiếng gọi dịu dàng của nam nhân vang lên khiến hai nữ giật mình nhìn lại, phát hiện Trần An Vĩ và Hồn Tử Huyên đang dùng ánh mắt kinh ngạc pha chút khó hiểu nhìn mình.
Về phần Hồn Khắc Hòa và Hồn Mỹ Yên vì còn bận xử lý sự vụ trong gia tộc nên đã rời đi ngay khi Hỗn Nguyên Thánh Văn và hai nữ ôn chuyện.
“Hihi, thiếp quên mất. Để thiếp giới thiệu, đây là nhị tỷ của bọn thiếp, Cổ Tự Nguyên.” Cổ Tự Ly cười khúc khích nhìn hắn nói.
“Đây…” Trần An Vĩ khẽ bất ngờ nhìn lấy Hỗn Nguyên Thánh Văn trước mặt, nhưng cũng biết đó là hành động khiếm nhã, vì thế rất nhanh hắn nói “Hân hạnh được gặp mặt, ta là Trần An Vĩ!”
Hỗn Nguyên Thánh Văn khẽ lóe sáng, từ bên trong nó một linh hồn nữ nhân bước ra. Chỉ thấy dù ở dạng linh hồn, nhưng nàng vẫn là một tuyệt sắc giai nhân khiến không ít nam nhân say đắm.
Một thân cung trang hoàng kim sắc bó sát để lộ đường cong chữ S mê người với đôi gò bông đào bạo mãn căng tràn sức sống và bờ mông tròn lẳng vểnh cao kết hợp với vòng eo thon thả mê người, nàng quả thực là một vưu vật của tạo hóa.
“Ta gọi Cổ Tự Nguyên, nhị tỷ của hai nha đầu này, đa tạ ngươi thời gian qua đã luôn chiếu cố các nàng!” Cổ Tự Nguyên nhàn nhạt nói, ánh mắt đánh giá nam nhân trước mặt này.
Cảm xúc đầu tiên nàng dành cho hắn chính là, hắn… quá đỗi bình thường, hầu như chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng từ trên người hắn, nàng lại cảm nhận được nam nhân này có một cỗ uy áp vô hình, dường như khiến bất kì ai cũng phải quy phục.
Không biết tên này đối xử với nữ nhân có đúng với hai nữ nói không, nhưng chỉ riêng khí chất và uy áp vô hình này cũng khiến hắn đạt được một chút hảo cảm trong mắt nàng.
Trong lúc Cổ Tự Nguyên đánh giá Trần An Vĩ, thì ở phía bên này hắn cũng đưa mắt quan sát nàng, dường như việc chỉ còn linh hồn khiến nàng thích nghi với hoàn cảnh bên trong Ngọc Hồn Tiểu Giới rất tốt.
Phần lớn thương thế trên cơ thể cũng đang được chữa lành nhờ lượng Hồn Lực dồi giàu. Điều đó là tin tốt, nhưng cái hắn quan tâm không phải chuyện đó, mà là…
“Có thể cho ta biết nàng và Hỗn Nguyên Thánh Văn đã gặp chuyện gì khiến hai người trọng thương như vậy không?” Câu nói tràn đầy sự quan tâm khiến cho không chỉ Cổ Tự Nguyên mà cả ba nữ cũng đều bất ngờ.
Nhắc tới chuyện không may kia, Cổ Tự Nguyên lập tức nghiêm túc, biết hắn chính là người nắm giữ Đế Vương Chi Văn, là vị Đế Vương toàn Cổ Tự Tộc mong chờ suốt bao nhiêu năm.
Vì lẽ đó, nàng hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng, nhẹ giọng kể “Ta vốn đang cùng Hỗn Nguyên Thánh Văn hành tẩu trong không gian, thì bất chợt bị kẻ thù tập kích!”
Trong tình cảnh kẻ thù năm xưa bao vây tập kích, nàng và Hỗn Nguyên Thánh Văn biết chạy cũng không phải là cách, vì vậy nàng và Thánh Văn của mình đã cường ngạnh chiến đấu.
Bằng vào tu vi đạt Lục Tinh Nguyên Tôn cảnh Khí Văn Sư, Cổ Tự Nguyên một mình tiêu diệt toàn bộ kẻ thù, trong đó có cả một tên đạt Bát Tinh Nguyên Tông cảnh.
Nhưng điều đó cũng khiến nàng và Hỗn Nguyên Thánh Văn trọng thương không ít, may mắn bọn chúng không có cường giả đạt Nguyên Quân cảnh nếu không chỉ sợ Hỗn Nguyên Thánh Văn đã sớm rơi vào tay bọn chúng mà nàng cũng không còn cơ hội gặp lại hai vị muội muội của mình.
Trần An Vĩ nghe vậy liền lâm vào trầm tư, hai nữ thậm chí còn không kiềm được cảm xúc mà bộc lộ sát khí. Dám động tới người thân của các nàng, các ngươi nhất định sẽ phải chết.
“Vậy nàng có biết bọn chúng là kẻ nào không?” Trần An Vĩ sau một lúc trầm tư thì chợt hỏi.
Cổ Tự Nguyên nhẹ lắc đầu “Ta chỉ biết bọn chúng là một trong những kẻ thù năm xưa diệt đi Cổ Tự Tộc! Bọn chúng sử dụng một loại lực lượng đen kịch có khả năng giống hệt như Nguyên Lực bình thường!”
Trần An Vĩ gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, đang muốn vươn tay định kích hoạt khả năng của Vô Thượng – Thiên Địa Quy Nhất Kinh, thì Cổ Tự Nguyên đã bắt lấy tay hắn, hai mắt trừng trừng nhìn lấy nam nhân đang định lấy Hỗn Nguyên Thánh Văn này.
“Nàng…” Chưa kịp dứt lời, hắn đã nhìn thấy Cổ Tự Nguyên một lần nữa trở về bên cạnh Hỗn Nguyên Thánh Văn, đồng thời cũng điều khiển nó rời ra xa khoi hắn.
“Tỷ ấy là như vậy, chàng đừng để ý!” Cổ Tự Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn an ủi.
“Tỷ ấy vốn là người sống nội tâm, hỉ nộ ái ố rất ít khi bày tỏ ra ngoài. Có lẽ sự kiện năm xưa ảnh hưởng tới tỷ ấy rất nhiều, khiến cho tỷ ấy có chút cảnh giác với chàng mà thôi!” Cổ Tự Thư cũng lên tiếng an ùi hắn.
Trần An Vĩ lắc đầu ý nói các nàng không cần để ý, đặt hắn vào trong trường hợp đó hắn cũng sẽ giống như nàng mà thôi.
“Hai nàng ở lại đây bầu bạn với nàng ấy nhé, ta còn chút việc chưa hoàn thành, ta đi rồi sẽ quay trở lại!” Trần An Vĩ dịu dàng nói với hai nữ một câu, rồi cứ đứng mãi ở đó, nhìn chằm chằm Cổ Tự Thư hai nữ.
Hai nữ dường như hiểu điều gì, liền liếc xéo hắn một cái, rồi đồng dạng hôn lên hai bên má hắn một cái. Lúc này, tên nam nhân đáng ghét kia mới mỉm cười hài lòng mà mang theo Hồn Tử Huyên rời đi.
…
“Ảnh Nhi, nàng có biết loại lực lượng mà Cổ Tự Nguyên nói là gì không?” Trên đường rời đi, Trần An Vĩ nhanh chóng hỏi Ảnh Nhi về loại lực lượng kì lạ mà Cổ Tự Nguyên đã nhắc tới.
“Ảnh Nhi cũng không chắc chắn, vì không được chứng kiến cụ thể nên rất khó xác định chính xác lai lịch của nó.” Ảnh Nhi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng không chắc chắn nói ra.
“Trong số vô vàn lực lượng trên vũ trụ này, có rất nhiều loại màu đen kịch, khả năng tạo ra thuộc tính cho lực lượng cũng không phải chỉ mình Nguyên Lực mới có, vì thế khi nào công tử gặp tu sĩ sử dụng lực lượng khác ngoài Nguyên Lực, Ảnh Nhi sẽ lưu ý cho ngươi!”
Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, rồi chợt quay sang giai nhân đang được mình bế kia, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của giai nhân, hắn không nhịn được mà muốn hôn một cái.
Hồn Tử Huyên hoàn hồn khi nhìn thấy nam nhân định hôn mình, nàng hoảng hốt vươn tay ngăn hắn lại. Trong lúc hắn và nàng rời đi, nàng đã luôn được nam nhân này bế theo kiểu công chúa, mọi người xung quanh khi nhìn nàng cứ như nhìn thấy vật thể lạ vậy, khiến nàng ngượng muốn chết.
Trần An Vĩ nhất thời không nhịn được cười khi nhìn thấy hành động đáng yêu của nàng, công chúa bướng bỉnh như vậy, lại vì mọi người đang nhìn mà phát ngượng.
Hồn Tử Huyên liếc xéo hắn một cái, bất chợt nhớ tới điều gì, nàng liền hỏi “Có phải chàng đang cần Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo cũng các loại Linh Thảo khác của Nguyên Hải Hoàn Tâm Đan?”
“Sao nàng biết?” Trần An Vĩ nghe vậy liền bất ngờ, vì hắn vốn tới Hồn Tộc vì Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo.
Vì lo lắng Hồn Tử Huyên sẽ nghĩ ngợi nhiều nên hắn vẫn chưa nói với nàng về chuyện này, nhưng xem ra nàng sớm đã biết rồi.
“Chàng hiện tại là phu quân của thiếp, là người của Hồn Tộc, cho nên các loại Linh Thảo trong Bách Hồn Điền, chàng đều có thể tùy thời sử dụng!” Như nhận ra sự khó xử của nam nhân, Hồn Tử Huyên mỉm cười nói.
Nhưng Trần An Vĩ lại lắc đầu “Không được, nếu đã là tộc nhân Hồn Tộc, thì ta cũng sẽ tuân theo quy tắc của Hồn Tộc!”
“Ta nghe nói Hồn Tộc các nàng có một loại hệ thống tiền tệ gọi là Hồn Điểm phải không?” Trần An Vĩ hỏi.
Hồn Tử Huyên dường như cũng đoán ra ý định của nam nhân, liền nhanh chóng trả lời “Đúng vậy, bất quá chàng muốn đổi Hồn Điểm lấy một gốc Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo thì cần hơn 5 vạn lận! Chàng vẫn muốn tiếp tục sao?”
“Không thành vấn đề!” Trần An Vĩ nhìn nàng nói bằng giọng điệu chân thành nhất “Ta sẽ chứng minh cho gia tộc nàng thấy, ta xứng đáng trở thành nam nhân của nàng!”
Hồn Tử Huyên trong lòng như được nếm mật, nàng vuốt ve gương mặt anh tuấn phong trần của hắn, dịu dàng nói “Kể cả bọn hắn có không chấp nhận chàng, thì với thiếp, chàng hoàn toàn xứng đáng!”
Trần An Vĩ mỉm cười, rồi nhanh chóng tiến tới Nhiệm Vụ Đường, nơi lưu trữ đủ mọi loại nhiệm vụ dành cho tộc nhân Hồn Tộc có thể kiếm Hồn Điểm.
Ngày thường, Nhiệm Vụ Đường chỉ có những nhiệm vụ đơn giản như giúp đỡ người già, chăm sóc Linh Thảo, sửa chữa công trình, chăm sóc Hồn Thú vân vân…
Nhưng vì đang trong thời gian Hồn Tộc mở cửa cho tộc nhân ra ngoài lịch luyện, nên Nhiệm Vụ Đường cũng bắt đầu xuất hiện các nhiệm vụ cần phải ra bên ngoài, ví như nhiệm vụ săn giết một tôn Yêu Thú nào đó, hái loại Linh Thảo quý hiếm các loại…
Những nhiệm vụ mà Nhiệm Vụ Đường giao cho đều phân làm bốn cấp bậc từ Hạ Phẩm tới Cực Phẩm. Trong đó nhiệm vụ Cực Phẩm có giá trị cao nhất dao động từ 2 vạn tới 5 vạn Hồn Điểm tùy độ khó.
Tộc nhân có thể độc hành hoặc tổ đội đều được, và lẽ đương nhiên, Hồn Điểm sau khi nhận được sẽ được phân chia đều tùy vào số lượng thành viên trong tổ đội.
“Thì ra đây là Nhiệm Vụ Đường sao?” Trần An Vĩ nhìn lấy khung cảnh nhộn nhịp trước mặt, khẽ cảm thán một câu.
Chỉ thấy đây là một vùng không gian rộng lớn với một cây cổ thụ to lớn sừng sững tại vị trí trung tâm, xung quanh nó là từng luồng Hồn Lực như rồng bay phượng múa được viết lên thân cây.
Đó chính là những nhiệm vụ được tộc trưởng và các trưởng bối trong tộc giao xuống cho các tộc nhân của mình. Tùy theo phẩm cấp mà màu sắc của tia Hồn Lực sẽ khác nhau.
Bạch Sắc đại diện cho Hạ Phẩm, Lục Sắc là Trung Phẩm, Lam Sắc là Thượng Phẩm và Tử Sắc chính là phẩm cấp cao nhất – Cực Phẩm.
Bất quá lúc này đây, toàn trường đang xôn xao vì một nhiệm vụ dường như chưa bao giờ xuất hiện trong quá khứ. Nó… dường như hơi lạ thì phải.
“Có ai nói cho ta biết vì sao đột nhiên Hồn Mộc Huyễn Thụ lại xuất hiện một nhiệm vụ hoàng kim sắc thế này?” Một thiếu niên bất chợt hỏi.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Một người khác lên tiếng trả lời.
“Thôi, thôi hai ngươi đừng nói nữa, mặc kệ lý do vì sao nhiệm vụ kia lại có màu hoàng kim, mau đọc nội dung đi!” Một kẻ khác vừa đọc xong nội dung của nhiệm vụ, không tin vào mắt mình liền nói.
“Đánh bại phò mã?” Đám người đọc được phần nội dung của nhiệm vụ kia, nhất thời trợn tròn mắt. Cái gì cơ? Phò mã? Công chúa của bọn hắn có nam nhân từ khi nào?
Trần An Vĩ ở bên này nhìn thấy cái nhiệm vụ hoàng kim sắc kia, nhất thời đen mặt. Ơ kìa, thế quái nào hắn lại xuất hiện trên nhiệm vụ rồi hả? Lại còn được “treo giá” với 1 Hồn Điểm?
Hồn Tử Huyên ở bên cạnh không nhịn nổi cười, vừa cười khúc khích vừa dùng ánh mắt trêu chọc nhìn hắn.
Bốp!
Một tiếng vỗ thanh thúy vang lên, kèm theo đó là rung động uốn lượn dụ nhân của đôi bờ mông kiều nôn khiến giai nhân trợn tròn mắt vừa thẹn vừa giận nhìn lấy hắn.
“Haha, thế nào tiểu tử? Có thích món quà nhạc phụ ta tặng cho ngươi không?” Bất chợt lúc này, một giọng nói trầm ổn của nam nhân vang lên trong đầu của Trần An Vĩ khiến hắn bất ngờ.
“Tận dụng tốt cơ hội nhé, chứng minh cho chúng ta thấy, ngươi xứng đáng với Hồn Đế Bội!” Lời dặn dò hiền từ đến từ “cha vợ” khiến Trần An Vĩ khóe môi giật giật liên hồi.
Hồn Tử Huyên đương nhiên cũng nghe được lời nói của cha mình, nhất thời không biết nói gì, nàng không nghĩ đây lại là nhiệm vụ mà phụ thân mình đặt ra nhằm thử thách nam nhân này.
Bất quá, nàng cũng muốn xem thử hắn sẽ giải quyết như thế nào nha, vì vậy liền động viên hắn “Chàng cố gắng lên, Hồn Đế của thiếp!”
Nói xong còn hôn lên khóe môi hắn như cổ vũ, rất nhanh nàng liền tách ra. Chỉ là, nam nhân kia đã nhanh hơn một bước, hắn chỉ chờ nàng hôn lên môi là lập tức ôm lấy thân thể thon thả của nàng vào lòng mà nhấm mút.
“Ưm… chàng thật là… xung quanh còn có người…” Hồn Tử Huyên vừa tận hưởng nam nhân âu yếm, vừa truyền âm nói, giọng điệu có chút đứt quãng vì cái hôn đằm thắm này.
“Mặc kệ bọn hắn, nếu không biết phò mã của mình là ai, ta sẽ cho bọn hắn biết!” Trần An Vĩ nói.
Đám người phía này sau một chút tập trung vào nhiệm vụ mới lạ kia, đột nhiên có người phát hiện điều gì, nhất thời thốt lên một tiếng “Công Chúa!”
“Đâu, đâu?” Đám người nghe tiếng liền nhao nhao đi tìm, hiển nhiên hai chữ “phò mã” rất có sức ảnh hưởng, đặc biệt là đối với đám nam nhân, có không ít người trong số bọn hắn từng ngỏ ý muốn làm quen với công chúa, nhưng lại không được chấp thuận.
Vậy mà bây giờ đùng một cái lại nghe được tin công chúa đã có nam nhân, không chỉ vậy tên đó còn trở thành phò mã của bọn hắn, làm sao bọn hắn có thể chấp nhận.
Nhìn thấy nhiệm vụ kia treo giá 1 Hồn Điểm, không ít người lập tức tỏ ra khinh thường, hẳn là “phò mã” không được trò trống gì nên mới bị treo giá như vậy.
Sau một lúc tìm kiếm, đám người đã tìm thấy thân ảnh của vị công chúa ương bướng nhà mình, nhưng cảnh tượng mà bọn hắn nhìn thấy khiến cả đám nhất thời trợn tròn mắt, kinh ngạc tới nỗi mắt chữ a mồm chữ o nhìn trân trối về một phía.
Phía đó có một cặp đôi đang liên tục rắc cẩu lương ra tứ phía, khiến đám độc thân phải đỏ mắt vì nghẹn, mà những ai đã có cặp thì cũng không thoát khỏi số phận bị nhồi thức ăn cho cún.
Đám người trố mắt nhìn nhau, chứng kiến trong mắt đối phương sự kinh ngạc khó nói thành lời.
Rốt cuộc, có người không chịu nổi mà bước lên hét lớn “Kẻ lạ mặt, ai cho phép ngươi tự tiện tiến vào nơi này?”
-----------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花