Chương 142: Đoàn tụ bất ngờ

Hồn Đế Bội của Trần An Vĩ và Hồn Hậu Bội của Hồn Tử Huyên ngay khi được ghép lại, chúng hoàn hảo khớp vào nhau, đôi tay Hồn Đế như đang nắm lấy đôi tay Hồn Hậu của mình, như muốn nói rằng hai người sẽ luôn ở bên nhau dù có xảy ra bất kì chuyện gì.

Hồn Khắc Hòa nhìn lấy nữ nhi đang nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, nhất thời không nhịn được bật cười nói “Này, nam nhân của con vẫn còn ở đây đó, không sợ hắn cười cho sao?”

“Hứ, chàng mà dám cười con, con cho chàng biết tay!” Hồn Tử Huyên lúc này mới bĩu môi nói, đôi mắt như có như không liếc xéo Trần An Vĩ đang ngồi bên cạnh.

Hiện tại nàng đang rất vui vẻ, bởi vì phụ thân đã chấp nhận mối quan hệ giữa nàng và hắn. Chính việc ông đưa Hồn Đế Bội cho hắn là minh chứng rõ nhất cho thấy ông không có ý ngăn cản.

Nếu là tộc nhân Hồn Tộc, không ai không biết tầm quan trọng của hai miếng ngọc bội Hồn Đế Bội và Hồn Hậu Bội. Chúng là kỉ vật mà chỉ riêng Tộc Trưởng và Phu nhân được sở hữu.

Chúng là minh chứng rằng hai người chính thức trở thành phu thê. Trong đó Hồn Đế Bội được trao cho nam nhân và Hồn Hậu Bội sẽ do nữ nhân nắm giữ.

Nghe nói là tổ tiên Hồn Tộc đã tạo ra chúng với mục đích biến chúng trở thành tín vật nhận thân, giúp cho Hồn Đế dễ dàng tìm được Hồn Hậu nếu như có biến cố chia cắt hai người.

Ngoài ra trong trường hợp xấu nhất, nếu cả hai người cùng chết, tộc nhân trong tộc vẫn có thể tìm lại hài cốt của họ mà chôn cất.

Dù không phải Pháp Bảo gì, nhưng chúng được làm bằng chất liệu đặc biệt cứng cáp nên khi xảy ra biến cố cũng không bị phá hủy.

Ngày nay, tuy rằng Hồn Tộc đã không còn bị đe dọa, nhưng Hồn Đế Bội và Hồn Hậu Bội vẫn là một tín vật của các tộc trưởng tiền nhiệm trao cho hậu bối như minh chứng cho việc ngầm chấp thuận mối quan hệ của đôi uyên ương.

Và bây giờ Hồn Khắc Hòa cũng như vậy, Hồn Hậu Bội vốn đã được Hồn Mỹ Yên giao lại cho Hồn Tử Huyên từ trước, còn ông sẽ giao lại Hồn Đế Bội cho tiểu tử này.

Trần An Vĩ nghe câu nói có phần đe dọa của bảo bối nhà mình liền xoa đầu nàng, đồng thời cũng không quên chắp tay hành lễ với Hồn Khắc Hòa.

Hồn Khắc Hòa xua tay ý bảo không cần đa lễ rồi nói “Được rồi, dù sao thì ngươi cũng cứu nữ nhi của ta, còn khiến nàng thất điên bát đảo vì ngươi như vậy, ta muốn giữ cũng không giữ nổi!”

Hồn Tử Huyên nghe câu nói của phụ thân, liền biết ông đang trêu chọc mình, vì suốt ba tháng hắn hôn mê nàng vẫn luôn bên cạnh hắn nha. Nhất thời gương mặt tuyệt mĩ của vị công chúa ương bướng kia lại đỏ ửng, phụng phịu “Cha này!”

Nhớ lại thời gian ba tháng kia, Hồn Khắc Hòa và Hồn Mỹ Yên nhìn nhau mỉm cười, thật khó tin rằng một người cá tính mạnh mẽ như nàng lại có thể vì nam nhân này mà làm ra nhiều việc như vậy.

Hai người đã từng một thời đau đầu vì sự ương ngạnh này của nàng, nhưng bây giờ xem ra có người trị được cái tính này của nàng rồi.

Trò chuyện một lúc, Hồn Khắc Hòa bất chợt nghiêm túc nói “Trần An Vĩ, tiểu tử ngươi là Khí Văn Sư sao?”

Oành!

Câu hỏi bất chợt của Hồn Khắc Hòa khiến Trần An Vĩ khẽ khựng lại một nhịp, nụ cười trên môi vô thức cứng lại, mà Hồn Tử Huyên bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn lấy phụ thân, không hiểu vì sao đột nhiên ông lại hỏi chuyện này.

“Không cần che giấu, ngay khi Hồn Xuyên chết, ta đã nhìn thấy các loại Khí Văn tiến về phía ngươi, chính chúng nó đã cung cấp cho ngươi một lượng Hồn Lực vừa đủ để duy trì sinh mệnh.”

“Mà tu sĩ bình thường không thể có chuyện tiếp nhận Hồn Lực từ Khí Văn, ngươi lại có thể làm được việc đó, chứng tỏ ngươi chính là Khí Văn Sư!” Hồn Khắc Hòa nhàn nhạt nói.

Trần An Vĩ biết giấu cũng không phải là cách, vì thế đành thú nhận “Tiểu tử đúng là Khí Văn Sư, bất quá vì sao nhạc phụ lại hỏi vậy?”

Hồn Khắc Hòa thoáng ngây người, hắn vừa gọi ta là nhạc phụ sao? Tiểu tử này được!

Mải suy nghĩ thì một tiếng “Cha!” của Hồn Tử Huyên khiến ông giật mình, liền nói “Hồn Tộc vô tình phát hiện được một loại Khí Văn có khả năng điều khiển các loại Nguyên Lực Thuộc Tính trong vũ trụ này.”

“So với nó thì đám Khí Văn ngươi lấy được từ Hồn Xuyên chỉ như trẻ em sơ sinh mà thôi!”

“Thật vậy sao?” Trần An Vĩ lập tức hào hứng nhìn nhạc phụ đại nhân nói, hiển nhiên không nghĩ tới Hồn Tộc lại vô tình sở hữu một loại Khí Văn cao cấp như vậy.

Có thể cùng lúc điều khiển các loại thuộc tính, dù chưa thực sự được chứng kiến công dụng của nó, nhưng trực giác của Trần An Vĩ cho biết loại Khí Văn này thực sự đáng gờm.

“Đừng vội mừng, mặc dù ta có ý định giao nó cho ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng phải chứng mình rằng mình xứng đáng sở hữu nó!” Hồn Khắc Hòa nhìn lấy thiếu niên trước mặt nói.

Dù gọi là Khí Văn, nhưng với kiến thức của mình, ông cũng không dám chắc chắn. Bởi vì cỗ lực lượng mà nó tỏa ra không giống như các loại Khí Văn bình thường.

Nó có một chút gì đó uy nghiêm, lại có chút thần thánh, hơn nữa dường như còn mạnh mẽ hơn Khí Văn gấp nhiều lần.

Và điều khiến ông càng kinh ngạc hơn chính là khi vô tình tìm được nó, ông đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó quên. Chính là loại Khí Văn kia vậy mà đã sinh ra linh trí, còn biết tự mình đặt ra khảo nghiệm đối với những kẻ có tham vọng. Và lẽ đương nhiên, tất cả đều thảm bại.

Trần An Vĩ nghe câu nói của ông, nhất thời lâm vào trầm tư, Khí Văn sinh ra linh trí sao? Và dường như hắn đã nghĩ đã điều gì, ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy Hồn Khắc Hoà, nhanh chóng hỏi “Chẳng hay khi Hồn Tộc tìm được nó, nhạc phụ có phát hiện điều gì bất thường không?”

“Điều bất thường?” Nhìn biểu lộ ngưng trọng của hắn, Hồn Khắc Hoà lại được một phen kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.

Như để gợi ý cho nhạc phụ, từ cơ thể Trần An Vĩ, Thánh Văn Chi Lực cấp tốc lan toả, như hận không ai phát hiện ra nơi này có Thánh Văn Chi Lực.

Mà khi Hồn Khắc Hòa cảm nhận được cỗ lực lượng thần bí cao thâm lại thần thánh, nó giống hệt cỗ lực lượng của loại Khí Văn kia, lại liên tưởng tới câu hỏi của hắn, ông liền nói “Chính là cỗ lực lượng này!

Trần An Vĩ nghe vậy nhẹ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn ông, hỏi “Vậy khi nhạc phụ tìm ra nó, người còn phát hiện điều gì khác không? Ví dụ như một nữ nhân ở bên cạnh chẳng hạn?”

Hồn Khắc Hòa nghe vậy liền thầm bất ngờ, trong đầu thầm nghĩ hắn lại định tìm nữ nhân mới sao? Bất quá ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhìn hắn thắc mắc “Không có! Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Hồn Tử Huyên bên cạnh dường như đoán ra được điều gì, ánh mắt bất giác có chút lo lắng. Bởi vì không phải tự nhiên Trần An Vĩ lại hỏi về một nữ nhân khác.

Vừa nãy hắn còn cố tình lan tỏa Thánh Văn Chi Lực như một cách để kiểm tra phán đoán của mình, và quả thực hắn đoán không sai. Khí Văn muốn sinh ra linh trí có thể tự tạo ra khảo nghiệm thì chỉ có một, chính là các loại Thánh Văn.

Nhưng Cổ Tự Tộc năm xưa đã đánh đổi cả mạng sống để dịch chuyển mười vị công chúa có khả năng nắm giữ hoặc thủ hộ Thánh Văn đến vùng Không Thời Gian khác. Cũng có thể nói, nơi nào có Thánh Văn nơi đó sẽ có một trong số các nàng.

Đó cũng là lý do tại sao Trần An Vĩ lại quan tâm bên cạnh loại Thánh Văn kia có ai khác không?

Ngay khi nghe câu trả lời của Hồn Khắc Hòa, Trần An Vĩ lập tức biểu lộ ngưng trọng, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi bất an, như thể hắn đang lo lắng cho nữ nhân của mình vậy.

“Nhạc phụ có thể dẫn ta tới đó được không?” Trần An Vĩ nhìn Hồn Khắc Hòa nói.

Hồn Khắc Hòa liền hiểu “đó” mà hắn nói là nơi nào, vì thế không nhanh không chậm mà đứng dậy, phất tay một cái, dường như ngay lập tức, Hồn Mỹ Yên, Hồn Tử Huyên, Trần An Vĩ và cả ông đề đồng loạt biến mất.

Tại một vùng không gian bên trong Ngọc Hồn Tiểu Giới…

Nơi này không dồi giàu Hồn Lực như những nới khác trong tiểu thế giới này, hay nói đúng hơn chính là Hồn Lực nơi này đã bị một loại lực lượng cao thâm hơn thôn phệ.

Chỉ thấy nơi này là một vùng không gian tràn ngập hỏa diễm, lôi đình, cuồng phong các loại thuộc tính liên tục trùng kích xung quanh, như muốn phá tan nơi này vậy.

Trung tâm vùng không gian, một văn tự cổ lão thần thánh mà uy nghiêm sừng sững tọa lạc nơi đó, dường như nó đang tức giận điều gì lúc này đang liên tục triệu hồi đủ mọi loại thiên tai mà giáng xuống không gian này.

Bất chợt lúc này, bốn thân ảnh bất chợt xuất hiện bên trong, sự xuất hiện đột ngột của đám người khiến văn tự kia càng thêm tức giận, hỏa diễm cùng lôi đình nhanh chóng bao vây lấy bọn hắn như muốn bao trùm cả bốn người.

Bốn người bọn hắn không ai khác chính là Trần An Vĩ cùng Hồn Tử Huyên và phụ mẫu của nàng.

Sở dĩ bốn người có thể nhanh như chớp xuất hiện bên trong vùng không gian này là bởi vì ở trong Ngọc Hồn Tiểu Giới, chỉ cần là tộc nhân Hồn Tộc, đều có thể dễ dàng xuất hiện tại bất kì nơi nào.

Vì thế Hồn Khắc Hòa có thể dễ dàng đưa Trần An Vĩ và thê nhi của mình tới nơi này, cũng là nơi cất giữ loại Khí Văn kia.

Ban đầu khi mới đưa nó tới nơi này, nó vẫn còn suy yếu tới nỗi xém chút ông còn không nhận ra nó là một loại Khí Văn. Nhưng sau một khoảng thời gian dài hấp thu Hồn Lực bên trong Ngọc Hồn Tiểu Giới, nó đã nhanh chóng hồi phục.

Nhận thấy loại Khí Văn kia vẫn chủ động tấn công mình như bao ngày, Hồn Khắc Hòa chỉ nhẹ nhàng phất tay, miệng nhẩm hai từ “Hồn Địa!”

Hồn Lực từ trong cơ thể ông nhanh chóng bao trùm lấy bốn người, khiến hỏa diễm và lôi đình đánh vào đám người lại như đánh vào không khí mà xuyên qua, không để lại dấu vết gì.

Ở trong Hồn Địa, Trần An Vĩ vẫn một mực ngưng trọng nhìn lấy loại Khí Văn vẫn luôn tỏa ra Thánh Văn Chi Lực kia, là người sở hữu hai loại Thánh Văn, hắn thừa sức hiểu nó không đơn thuần là Khí Văn, mà đúng hơn phải gọi là Thánh Văn.

Bất quá, điều khiến hắn khó hiểu và bất an chính là, vị công chúa thủ hộ loại Thánh Văn này đâu rồi? Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì? Vẫn còn sống hay đã có chuyện không may?

Vô số câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu Trần An Vĩ, khiến tâm trạng hắn ngày một tồi tệ hơn.

Bất chợt, một bàn tay ấm ấp nắm lấy tay hắn, khiến Trần An Vĩ lập tức rời khỏi dòng suy nghĩ, xúc cảm mềm mại của giai nhân khiến tâm trạng hắn dần bình ổn trở lại.

“Chàng sao vậy?” Hồn Tử Huyên nhìn thấy hắn từ lúc nói tới Khí Văn trước mặt vẫn cứ luôn đăm chiêu, thì vô cùng lo lắng mà nhìn hắn dịu dàng hỏi.

Trần An Vĩ khẽ hôn lên trán thê tử mặc cho trước mặt mình là phụ mẫu của nàng, hít sâu một hơi đem toàn bộ sự lo lắng trong lòng nói cho nàng biết.

Ở phía trước, Hồn Khắc Hòa và Hồn Mỹ Yên đương nhiên cũng nghe thấy từng lời từng chữ của hắn, nhờ đó hai người biết được cổ tự trước mặt là một trong Thập Đại Thánh Văn. Cũng biết mọi chuyện phía sau ánh mắt ngưng trọng của hắn từ nãy tới giờ.

“Công tử đừng lo lắng, nàng vẫn luôn hấp thu Hồn Lực trong Ngọc Hồn Tiểu Giới, vì lẽ đó tính mạng tạm thời được đảm bảo! Đồng thời cũng luôn ở cùng Hỗn Nguyên Thánh Văn, chưa từng bị tách rời.” Ảnh Nhi nhìn tình cảnh phía trước, nãi thanh nãi khí cất giọng.

“Hả?” Trần An Vĩ kinh ngạc trước câu nói của tiểu nha đầu, hắn hiểu ý nàng nói có nghĩa là vị công chúa đi cùng với Thánh Văn được gọi là Hỗn Nguyên này vẫn an toàn.

“Nàng xác định nàng ấy vẫn đang ở đây?” Bất quá, hắn chỉ nhìn thấy Hỗn Nguyên Thánh Văn, còn vị công chúa kia đâu rồi?

Ảnh Nhi gật đầu xác nhận, toan nói tiếp thì đúng lúc này, dị biến nảy sinh…

Hỗn Nguyên Thánh Văn nhận ra có người nắm giữ hai trong số các “đồng loại” của mình, nhất thời căm phẫn mà phát sáng dữ dội. Thánh Văn Chi Lực từ bên trong nó phóng thích ra hòa cùng các loại thiên tai xung quanh.

Các loại thiên tai do nó triệu hồi từ trước nay được gia trì thêm Thánh Văn Chi Lực khiến chúng nó càng thêm nguy hiểm.

Grao! Ó! Xà! Hí!

Trong ánh mắt ngưng trọng của Hồn Khắc Hòa và ba người, từng hư ảnh Yêu Thú được tụ hội từ các loại Nguyên Lực Thuộc Tính bỗng chốc hiện ra.

Hỏa Sư cuồng dã, Kim Long sát phạt, Lôi Báo tốc độ, Mộc Quy vững chắc, Thổ Hùng dũng mãnh, Băng Phượng lạnh lùng, Thủy Ngư nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm, Phong Mã hoành tảo sa trường, Hắc Nha chết chóc, Quang Xà mỹ miều.

Mười tôn Yêu Thú cự đại đồng loạt hướng đôi mắt đỏ ngầu vì sát ý về phía bốn người, hay nói đúng hơn là hướng về phía Trần An Vĩ, người sở hữu hai loại Thánh Văn duy nhất tại nơi này.

Không chần chừ, mười tôn Yêu Thú đồng loạt há miệng, vô tận Nguyên Lực Thuộc Tính tương ứng điên cuồng tụ hội về phía chúng, hình thành mười quả cầu Nguyên Lực phô thiên cái địa, muốn hướng về phía đám người mà trấn xuống.

Mắt thấy đòn tấn công của Hỗn Nguyên Thánh Văn hướng tới mình, Trần An Vĩ đang định thi triển thủ đoạn phòng ngự thì lại cảm nhận được Bát Diện Thạch có dị tượng, hắn liền động lấy ý niệm.

“Nhị tỷ, là bọn muội đây! Ngươi đừng tấn công nữa mà!” Hai giọng nói trong trẻo êm tai đồng loạt vang lên khiến đám người bất ngờ, mà Hỗn Nguyên Thánh Văn cũng khựng lại một chút.

Từng tôn Yêu Thú lúc này giống như mắt của Hỗn Nguyên Thánh Văn, thay nó quan sát hai thân ảnh nữ nhân trước mặt, cũng chính các nàng là người đã lên tiếng. Hai nữ không ai khác chính là Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư.

Vốn hai nữ đang nghỉ ngơi bên trong Bát Diện Thạch, thì bất chợt Kim Cang Thánh Văn và Viễn Siêu Thánh Văn bỗng lóe sáng, mà hai nàng dường như cũng cảm ứng được điều gì. Vì thế đã liên tục câu thông ý niệm với Trần An Vĩ.

Ngay khi được hắn thả ra ngoài, đập vào mắt hai nàng là một cảnh tượng đã rất lâu rồi các nàng không được chứng kiến.

Đó là mười tôn Yêu Thú quen thuộc của Nhị tỷ đang hiện hữu trong không gian. Từng tôn Yêu Thú như thăng tiến sức mạnh theo chủ nhân mà trở nên oai vệ không khác gì Yêu Thú thực thụ.

Bất giác, trên khóe mắt tuyệt mĩ của hai nữ, một dòng lệ nhẹ nhàng tuôn rơi. Các nàng lại tìm thấy một người thân!

“Ngũ muội, Cửu muội! Là các ngươi thật sao?” Hỗn Nguyên Thánh Văn sau một hồi quan sát, phát hiện hai nữ nhân trước mặt chính là người thân đã lâu không gặp của mình, lại nhìn thấy Kim Cang Thánh Văn và Viễn Siêu Thánh Văn đang lóe sáng bên cạnh các nàng, một giọng nói nữ nhân yếu ớt vang lên, dù vậy vẫn có thể nghe ra trong giọng nói của nàng có sự khó tin không dễ che giấu.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Trần An Vĩ và ba người, Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư vậy mà lao đến ôm lấy Hỗn Nguyên Thánh Văn, như thể ôm lấy một cơ thể thực thụ vậy.

“Đúng thật là các ngươi!” Giọng nói yếu ớt kia run run nói, như thể chủ nhân của nó cũng đang vô cùng xúc động.

Mười tôn Yêu Thú bất chợt thu nhỏ lại giống như nhưng Yêu Thú sơ sinh mà lao vào lòng hai nữ, chúng cũng nhớ các nàng lắm nha!

“Bất quá, tại sao hai ngươi lại ở đây?” Sau phút đoàn tụ đầy cảm xúc, Nhị tỷ của các nàng vẫn không quên chính sự, giọng điệu nghiêm túc nói.

Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư nghe vậy, ký ức xưa cũ bỗng chốc ùa về, nhẹ giọng nói “Để bọn muội kể tỷ nghe…”

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花