Chương 141: Nhạc phụ thử thách

Trong Bát Diện Thạch, Trần An Vĩ vẫn không hề hay biết chuyện bên ngoài, lúc này hắn đang cười đắc chí nhìn lấy từng cỗ ngọc thể mềm nhũn như đống bùn nhão trên giường ngọc.

“Xùy!” Chúng nữ nhìn thấy biểu hiện đáng ghét của hắn, liền xua tay như muốn đuổi hắn đi.

Đúng lúc này, Hồn Tử Huyên dường như nhớ ra điều gì, không quan tâm mệt mỏi cơ thể, bật người dậy hốt hoảng thốt lên “Chết rồi!”

Trần An Vĩ và chúng nữ nghe thấy tiếng hoảng hốt của Hồn Tử Huyên cũng nhanh chóng ngồi dậy, từng đôi mắt đẹp đồng loạt hướng ánh mắt thắc mắc nhìn lấy nàng.

“Chuyện gì thế bảo bối?” Trần An Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy ngọc thể trần trụi của giai nhân, nhẹ giọng hỏi.

Hồn Tử Huyên chợt nhận ra xung quanh mình không chỉ có hắn, mà còn có các tỷ muội vẫn đang mệt mỏi vì bị tên nam nhân đáng ghét này dày vò, nhất thời cười gượng nói:

“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là nếu cha mẹ và trưởng bối trong tộc đột nhiên phát hiện ta không có trong tộc thì sẽ lo lắng lắm! Vậy nên các tỷ muội cứ tiếp tục nghỉ ngơi, muội đi một chuyến!”

Chúng nữ nghe nàng nói không nghiêm trọng, lại nhìn thấy điệu bộ bẽn lẽn của nàng, khẽ mỉm cười nói “Nếu có gì khó khăn, muội cứ nói cho bọn ta biết, chúng ta là người một nhà, không cần khách sao!”

Hồn Tử Huyên cảm kích gật đầu, rồi nhanh chóng kéo Trần An Vĩ rời đi, trả lại không gian cho chúng nữ tiếp tục nghỉ ngơi.

“Nàng đừng lo lắng, ta đã có cách chứng minh cho nhạc phụ đại nhân thấy ta xứng đáng làm hiền tế của người!” Nhìn lấy nữ nhân lo lắng cùng hoảng hốt trong vòng tay mình, Trần An Vĩ nhẹ giọng trêu chọc.

Hồn Tử Huyên quả nhiên bị câu nói của hắn làm cho cười khúc khích, đưa tay đánh yêu hắn một cái, yêu kiều nói “Phụ thân thiếp nuông chiều thiếp từ bé, nên không dễ gả thiếp cho nam nhân khác đâu a…”

“Thì sao chứ, nam nhân của nàng tuyệt vời như vậy, tin tưởng nhạc phụ đại nhân sẽ biết đâu là tốt nha!” Trần An Vĩ mặt dày nói.

“Xì, đừng nhận vơ sớm vậy! Ai là nhạc phụ của chàng chứ!” Hồn Tử Huyên bĩu môi nói, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười đắc ý, rồi không nhanh không chậm động lấy ý niệm, thân ảnh đôi nam nữ lập tức biến mất.

Trong tay Hồn Khắc Hoà, một viên đá có hình dạng một khối bát diện đều lập loè ánh sáng, nó chính là không gian pháp bảo của Trần An Vĩ - Bát Diện Thạch.

Mặc dù đẳng cấp của nó đã đạt Tôn cấp Cực phẩm nhờ vào đại lượng kiến trúc pháp bảo bên trong, nhưng muốn thoát khỏi sự tìm kiếm của một cường giả Ly Hồn Sơ Kỳ và cảm ứng của Ngọc Hồn Tiểu Giới là một điều rất khó.

Lúc này, Bát Diện Thạch đột nhiên phát sáng dữ dội, vì đẳng cấp cũng khá cao, linh trí đã có một chút, vì thế nó liên tục vùng vẫy như muốn thoát khỏi bàn tay của người lạ.

Hồn Khắc Hòa cũng không có ý định giữ lấy nó mãi, vì thế ngay khi thấy nó phát sáng đã lập tức thả Bát Diện Thạch ra.

Bát Diện Thạch vừa thoát khỏi bàn tay ông, lập tức bây lên không trung, thả ra hai thân ảnh một nam một nữ xuống mặt đất gần đó, rồi nhanh chóng chui vào áo nam nhân biến mất dạng.

“Cha… mẹ…” Vừa mới xuất hiện bên ngoài Hồn Tử Huyên đã nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc của phụ mẫu và các trưởng bối trong tộc, lại còn để bọn họ nhìn thấy mình đang được nam nhân ôm lấy, nàng vội đẩy hắn ra, gương mặt tuyệt mĩ bất giác đỏ ửng, lí nhí nói.

“Tử Huyên…” Ở phía bên này Hồn Khắc Hòa nhìn thấy nữ nhi đột nhiên xuất hiện, nhất thời trợn tròn mắt, mà ở bên cạnh Hồn Mỹ Yên và các trưởng lão Hồn Tộc cũng không nén nổi kinh ngạc.

Bởi vì trước đó, Hồn Tử Huyên vì cố chấp chữa lành thương thế linh hồn cho tiểu tử kia mà tu vi Hồn Tu bị suy giảm, vậy mà chỉ sau mới có vài ngày thời gian, nàng không chỉ khôi phục tu vi mà còn một đường thẳng tiến tố Hoá Thực Cảnh Sơ Kỳ.

Điều này khiến những cường giả hàng đầu của Hồn Tộc dù tâm cảnh có vững vàng thì cũng phải kinh ngạc tột độ trước tốc độ thăng tiến tu vi của nàng.

Phải biết rằng muốn đột phá từ Hư Huyễn cảnh lên Hoá Thực cảnh không những cần rất nhiều thời gian và cả sự nỗ lực không ngừng của tu sĩ, mà còn phải có những kiến giải nhất định về linh hồn, nhờ đó học được Điểm Hồn. Lúc nắm bắt được Điểm Hồn cũng chính là lúc ngươi sẽ đột phá.

“Tử Huyên, tu vi của con...” Hồn Mỹ Yên không dám tin nhìn nữ nhi của mình hỏi.

“Hihi, mọi người bất ngờ phải không, đều nhờ có chàng cả đó!” Hồn Tử Huyên thích thú nhìn cha mẹ và các trưởng bối đang biểu lộ khó tin nhìn nàng, vừa nói vừa dùng ánh mắt nhu tình mật ý nhìn lấy nam nhân đừng cạnh mình.

Toàn trường lập tức đưa mắt về phía nam nhân vẫn luôn được công chúa nhà mình nắm tay, chỉ thấy hắn là một nam nhân bình thường như bao nam nhân khác, tuổi tác xem chừng là khá trẻ.

Chỉ là, so với vẻ bề ngoài như thiếu niên chưa trải sự đời của hắn, thì đám người vô thức cảm nhận được một loại khí chất của nam nhân từng trải, khí chất anh tuấn phong trần, lại vô cùng trầm ổn và điềm tĩnh nhưng cực kì nguy hiểm.

Hồn Khắc Hòa đưa mắt nhìn hắn, cảm nhận của ông về tiểu tử này cũng tương tự đám người, bất quá đó không phải là điều ông quan tâm bây giờ, lực lượng trong cơ thể bất chợt bạo phát, một cỗ uy áp khủng bố lập tức khóa chặt Trần An Vĩ mà trấn xuống.

Tình cảnh bất ngờ khiến Hồn Tử Huyên hốt hoảng gọi “Cha… người đang làm gì vậy?”

“Nữ nhi ngoan, ta sẽ xử lý con sau, còn bây giờ…” Hồn Khắc Hòa hừ lạnh một tiếng nói uy áp cũng đồng dạng phủ lên người Hồn Tử Huyên, nhưng chỉ để giữ chân nàng, để ông dễ dàng hành động.

“Mẹ…” Hồn Tử Huyên hết cách, đưa mắt sang nhìn lấy mẫu thân của mình, ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm mẹ mình. Nếu nàng không ngăn cản được phụ thân thì chắc chắn mẫu thân có cách nha.

“Đừng gọi ta, lần này con thực sự quá nông nỗi!” Hồn Mỹ Yên vờ như không thấy ánh mắt của nữ nhi, nàng hừ một tiếng nói.

“Nhưng, hai người phải cho con biết con và chàng đã làm gì sai chứ?” Hồn Tử Huyên nghiến răng tức giận nói.

“Con còn nói, con đã cho hắn thứ gì đừng tưởng ta không biết! Ta là mẹ con!” Hồn Mỹ Huyên trừng mắt nhìn nàng nói, vì có liên kết huyết thống nên nàng dễ dàng nhận ra nữ nhi của mình đã không còn trong trắng.

Mà nam nhân kia lại là nam nhân duy nhất mà nàng nhìn thấy nữ nhi bỏ nhiều tâm huyết như vậy, với linh tính của một người làm mẹ, nàng đương nhiên biết nữ nhi mình đã làm gì.

Hồn Khắc Hòa đương nhiên cũng biết, vì thế ngay khi nhìn thấy tiểu tử kia xuất hiện, ông đã không nhịn được mà tấn công hắn.

Bất quá, dường như hiểu được suy nghĩ của bậc phụ mẫu, Trần An Vĩ chỉ mỉm cười.

Nụ cười của hắn rơi vào mắt Hồn Khắc Hòa, khiến ông bất ngờ mà khựng lại động tác, ánh mắt uy nghiêm của bậc tộc trưởng nhìn hắn nói “Tiểu tử, ngươi cười chuyện gì?”

“Tiểu tử hiểu vì sao các vị tiền bối đột nhiên tức giận, bất quá các vị đã từng nghĩ bên trong có ẩn tình gì chưa? Chi bằng để ta giải thích mọi chuyện trước, rồi sau đó xử lý ta cũng không muộn.”

Lời nói nhẹ nhàng bình thản của thiếu niên trước mặt truyền vào tai Hồn Khắc Hòa khiến ông nhất thời trợn tròn mắt, đối mặt với hàng loạt cường giả Hồn Tu như vậy mà tên này lại không có chút biểu hiện sợ hãi nào sao?

“Hừ, mau nói! Nếu không làm ta hài lòng, ngươi sẽ chết không an lành!” Hồn Khắc Hòa hừ lạnh một tiếng nói, cũng không giải trừ áp lực lên người hắn.

Bất quá không ai để ý rằng, ngay khi vừa dứt lời, ông lại nở nụ cười thầm, dường như đã đạt được điều gì.

Trần An Vĩ không nhanh không chậm nhìn Hồn Tử Huyên bằng ánh mắt trấn an, không nhanh không chậm nói “Khi vừa đặt chân tới nơi này, tiểu tử đã vô tình nhìn thấy Tử Huyên bị trọng thương nằm gần Không Thời Loạn Lưu.”

“Thân là một Hồn Tu, tiểu tử lập tức nhận ra nàng bị trọng thương linh hồn, nhưng thương thế lúc đó quá nặng, linh hồn nàng chỉ còn một tia Hồn Lực, nếu không nhanh chóng bổ sung Hồn Lực, nàng chắc chắn sẽ chết!”

Nghe thấy tin công chúa nhà mình từng bị trọng thương, từng trưởng lão Hồn Tộc đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt người đối diện sự so lắng.

Dù Hồn Tử Huyên ngày thường rất ương ngạnh và bướng bỉnh, nhưng đó là đối với những người đồng lứa, còn đối với phụ mẫu và trưởng bối đều luôn quan tâm lo lắng. Chính vì vậy mà Hồn Tử Huyên rất được lòng các vị trưởng lão trong tộc.

Khi nghe thấy nàng từng bị trọng thương linh hồn, bón hắn rất lo lắng mà Hồn Mỹ Yên cũng không khỏi kinh ngạc cùng lo lắng mà tiến lại gần như muốn xem xét tình huống nữ nhi của mình.

“Con không sao mà, thương thế của con đã sớm được chàng chữa lành rồi!” Hồn Tử Huyên cười tinh nghịch nhìn mẫu thân nói.

“Con đó, tiểu tử đó có điểm gì tốt mà hở chút lại bênh vực như muốn lật trời thế này!” Hồn Mỹ Yên búng lên trán nàng một cái, cười nói.

“Ai ui… mẹ này, nữ nhi bảo bối chọn lựa hiền tế cho hai người, hai người không tin con sao?” Hồn Tử Huyên đau đớn bĩu môi làu bàu.

Hồn Mỹ Yên nhìn thấy biểu lộ ngượng ngùng lại có chút bẽn lẽn của nữ nhi, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn nàng khiến công chúa Hồn Tộc càng thêm ngượng ngùng.

Trần An Vĩ cũng bật cười trước biểu hiện của tiểu giai nhân nhà mình, bất quá rất nhanh hắn lại nói tiếp “Lúc đó, tiểu tử cũng không còn cách nào khác mà đành phải song tu với Tử Huyên rồi thông qua đó truyền Hồn Lực sang cơ thể nàng.”

“Dù ban đầu chỉ là bất đắc dĩ, nhưng tiểu tử sẽ không trốn tránh, cả đời này nguyện chăm sóc cho Tử Huyên, khiến mọi ngày của nàng ấy đều là những ngày hạnh phúc nhất!”

Hồn Tử Huyên nghe câu nói của hắn, khóe môi cong lên cho thấy tâm trạng cực kì vui vẻ của mình, nếu không phải vì mẫu thân ngăn cản, nàng đã sớm chạy lại ôm lấy hắn rồi.

Hồn Khắc Hòa ánh mắt lấp lóe, coi như tiểu tử này đáng mặt nam nhân. Bất quá ngoài mặt vẫn luôn giữ nguyên thái độ, cười lạnh nói “Ha, vậy những nữ nhân kia của ngươi thì tính làm sao đây?”

“Nghe nói, Trần An Vĩ ngươi có trên dưới mười nữ nhân, không ít hồng nhan tri kỉ. Ngươi nói cả đời sẽ chăm sóc cho nữ nhi của bổn tộc trưởng, vậy bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi sẽ bỏ rơi những nữ nhân kia sao?”

Nếu câu trả lời lần này của hắn khiến Hồn Khắc Hòa ông hài lòng, thì không cần nói gì nữa, ông sẽ lập tức gả nữ nhi cho hắn, dù sao Tử Huyên cũng bị tiểu tử này ăn sạch từ thể xác lẫn tâm hồn rồi, ông có muốn giữ cũng không được.

Nhưng nếu hắn trả lời sai, ông sẽ không chần chừ mà lấy mạng hắn, bất chấp việc nữ nhi bảo bối sẽ buồn bã.

Trần An Vĩ không suy nghĩ nhiều, dứt khoát trả lời “Đương nhiên sẽ không! Từng người các nàng đều là bảo bối của tiểu tử, đều là cả thế giới đối với tiểu tử! Dù biết tiền bối sẽ nghĩ ta tham lam, nhưng ta tin tưởng trái tim này luôn đủ chứa tất cả các nàng, tuyệt không phụ lòng!”

Hồn Tử Huyên ngẩn ngơ trước câu nói của nam nhân, lúc này đây không hiểu sao nàng lại cảm thấy câu nói đơn giản và bình thản kia lại hay đến như vậy.

Mà người vừa nói ra câu nói đó, dù trong hoàn cảnh bị cường giả Ly Hồn cảnh trấn áp cũng không chút sợ hãi, bình thản trả lời từng câu hỏi của phụ thân.

Từng câu từng chữ hắn nói như đánh sâu vào tận cùng linh hồn nàng, khiến nàng chỉ muốn mãi yêu nam nhân này.

Hắn nói không sai, cho dù có nhiều nữ nhân thế nào, hắn vẫn luôn đối xử với các nàng như ngày đầu gặp gỡ. Trái tim hắn thực sự đủ chỗ cho tất cả các nàng, điều này đã được chứng thực khi nàng tiến vào Bát Diện Thạch.

“Haha, tốt tốt tốt!” Bất chợt, một tiếng cười sảng khoái vang lên, chủ nhân của nó còn hưng phấn đến độ nói liền ba chữ tốt, điều đó cũng cho thấy tâm trạng hắn đang rất vui vẻ.

“Tiểu tử, câu trả lời của ngươi rất hợp ý bổn tộc trưởng!” Hồn Khắc Hòa miệng vẫn nở nụ cười ban nãy, nhìn hắn tán thưởng, đồng thời cũng giải trừ uy áp của mình.

Hồn Tử Huyên vừa được giải trừ uy áp, liền nhanh chóng tiến tới gần nam nhân, đem hắn quay như chong chóng như muốn xem thử hắn có bị gì không.

“Coi con kìa, phụ thân còn chưa làm gì hắn có được không?” Hồn Khắc Hòa khóe miệng giật giật trước hành động của nữ nhi, không nhịn được lên tiếng.

Hồn Tử Huyên chột dạ, lè lưỡi tinh nghịch nhìn ông một cái, Trần An Vĩ ở bên cạnh sau khi bị nàng quay mấy vòng, lúc này mới có thể trả lời “Tiền bối quá khen, tiểu tử chỉ nói theo cảm nhận của mình!”

“Tốt!” Hồn Khắc Hòa tán thưởng nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cần tinh ý, chắc chắn sẽ có người phát hiện, thực ra ông chỉ đang kiểm tra thử tiểu tử này có xứng đáng là phu quân của Tử Huyên hay không mà thôi.

Đầu tiên dùng uy áp cường giả chấn nhiếp tinh thần hắn, kết quả Trần An Vĩ dễ dàng vượt quá. Đơn giản bởi vì hắn đã từng trải qua chuyện kinh khủng hơn nhiều, chút uy áp của cường giả này không đáng nhắc tới.

Thứ hai, dùng một vấn đề mà bất kì nữ nhân nào cũng quan tâm, chính là việc nam nhân của mình có đủ bản lĩnh để chịu trách nhiệm trước việc mình đã làm hay không.

Kết quả không thể nghi ngờ là làm cho ông rất hài lòng. Lúc đó nếu hắn trả lời từ bỏ các nàng để chăm sóc cho Tử Huyên, ông sẽ cực kì khinh thường hắn, mà tin tưởng nữ nhi của ông cũng sẽ rất thất vọng.

Thứ ba, ông muốn kiểm tra sự khiêm tốn của tên này. Là thiếu niên, nhiệt huyết tuổi trẻ còn đầy, nhưng không thể vì thế mà cao ngạo không coi ai ra gì. Chính vì thế sự khiêm tốn của hắn đã khiến ông rất vui vẻ, âm thầm giơ ngón cái về phía nữ nhi. Ánh mắt của nàng vẫn luôn tốt như vậy a…

Còn về chuyện kia, ông đã biết từ lâu rồi! Âu cũng là do số phận đưa đẩy, nay Tử Huyên và hắn tình cảm tương thông, ông cũng không nỡ lấy gậy phá uyên ương.

“Cầm lấy!” Bất chợt, Hồn Khắc Hòa ném một vật về phía Trần An Vĩ vẫn luôn được Hồn Tử Huyên xem xét từ nãy tới giờ.

“Tiền bối đây là…” Trần An Vĩ nhanh chóng bắt lấy vật kia, chỉ thấy nó là một miếng ngọc bội màu trắng bạc, được điêu khắc cực kì tỉ mỉ hình ảnh của một thân ảnh đầu đội một chiếc vương miện, hai tay vươn ra như muốn nắm lấy thứ gì đó.

“Hồn Đế Bội!” Hồn Tử Huyên nhìn thấy chiếc ngọc bội kia, nhất thời vui sướng thốt lên, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Trần An Vĩ, nàng liền lấy ra một miếng ngọc bội khác cũng màu trắng bạc, cũng điêu khắc một thân ảnh.

Nhưng miếng ngọc bội của nàng lại là một thân ảnh nữ nhân đầu đội một chiếc vương miện nhỏ hơn hay còn gọi là hậu miện, hai tay cũng đồng dạng vươn ra như muốn cầm lấy thứ gì.

Hồn Tử Huyên sau khi lấy miếng ngọc bội của mình ra, liền nhanh chóng đem nó ghép với Hồn Đế Bội của Trần An Vĩ. Và thật đáng kinh ngạc, chúng vậy mà lại hoàn hảo ăn khớp với nhau, cứ như thể chúng vốn là một thể vậy.

Tâm trạng vui sướng lan tỏa khiến giai nhân nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, nàng ôm lấy phụ thân mình, miệng luôn nói “Đa tạ cha, người là nhất!”

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花