“Kim Sát Thôn Thiên Nhật
Hồng Yên Phệ Dạ Nguyệt
Thiên Hạ Đại Hồng Hoang
Kim Sát Hồng Yên – Xuất!”
Tiếng ngâm tụng thần thánh uy nghiêm vang vọng trong không gian Bát Diện Thạch, ẩn chứa bên trong đó, là sát cơ kinh người cùng sự cuồng dã tỏa ra từ Kim Sát Hông Yên Kiếm Pháp hoàn chỉnh.
Cũng lúc đó, Hồng Yên Kiếm dường như sinh ra cộng hưởng với tiếng ngâm tụng kia, cưỡng ép Thăng Khí Phù đang dần sửa chữa bản thân nó, Hồng Yên Kiếm cùng mảnh tàn kiếm của mình cấp tốc bay tới gần quyển Kiếm Pháp kia.
Dù vậy, các luồng Phù Văn vẫn bám trên Hồng Yên Kiếm như muốn thúc đẩy quá trình sửa chữa Hồng Yên Kiếm, giúp nó sớm ngày khôi phục đẳng cấp.
“Tiểu Vĩ…” Ở phía bên này, trong lúc Trần An Vĩ cùng chúng nữ còn bất ngờ vì một màn trước mặt, thì một tiếng gọi khẽ đã vang lên khiến hắn bất ngờ.
Chỉ thấy Trần Yên Nhiên bất chợt đi đến gần Hồng Yên Kiếm vẫn đang được bao phủ trong các luồng Phù Văn, ánh mắt có chút thất thần nhìn lấy Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp.
“Sao vậy bảo bối?” Trần An Vĩ có chút bất ngờ trước phản ứng của nàng, liền tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân, hỏi.
“Bỗng nhiên… thiếp cảm thấy trong người mình có một mối liên kết cực kì thân thiết với chúng.” Trần Yên Nhiên vừa nói, nàng vừa đưa tay muốn cầm lấy Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp.
Bất chợt lúc này, dị biến nảy sinh…
Từ trong Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp, một cỗ lực lượng hùng mạnh bất chợt bao trùm lấy Trần Yên Nhiên, lực đẩy mạnh mẽ khiến Trần An Vĩ dù đang nắm tay nàng vẫn bị đẩy bật ra.
Biến cố bất ngờ khiến Trần An Vĩ và chúng nữ không kịp trở tay, Trần An Vĩ vừa định hành động thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt trấn an của Trần Yên Nhiên khiến hắn nhanh chóng dừng lại động tác.
“Tiểu nha đầu, là ai đã giao cho ngươi Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp của bổn tọa?” Từ bên trong quyển trục, một giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng Trần An Vĩ lại cảm nhận được một cỗ sát ý âm thầm bên trong nó.
“Tiền bối đừng hiểu lầm, ta và các nàng không hề có quan hệ gì với kẻ thù năm xưa của người!” Trần An Vĩ nhanh chóng nói.
Lúc này, như để xác nhận tính chân thực của lời nói kia, một luồng tàn hồn từ bên trong Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp dần hiện ra.
Đó là một nữ nhân toàn thân mặc cung trang kín đáo nhưng trang nhã cùng với ngũ quan tinh xảo trên gương mặt tuyệt mĩ càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng. Nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ vẻ đẹp của nàng.
Điểm đặc biệt ở nàng khiến người đối diện vô thức bị thu hút chính là mái tóc dài xuôn mượt chảy từ đầu tới hết tấm lưng thon thả dụ nhân của nàng, nó không đen nhánh như những nữ nhân khác, mà đỏ rực như hỏa diễm, xen lẫn vào đó là từng tia hoàng kim sắc như ẩn như hiện.
Bằng vào màu tóc, không khó để nhận ra nàng sở hữu hai loại Nguyên Sắc là Hỏa Hệ và Kim Hệ Nguyên Sắc, đồng thời cũng chính là chủ nhân của Hồng Yên Kiếm và Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp. Nàng mang tên Xích Hồng Yên.
Xích Hồng Yên nhìn lấy tiểu tử vừa lên tiếng, với tâm cảnh một Nguyên Tông cảnh như nàng cũng không nhịn được mà thầm mắng tên này một tiếng “Phong lưu!”
Từng nữ nhân như hoa như ngọc quây quanh bên cạnh hắn, trên từng gương mặt tuyệt mĩ là những nụ cười hạnh phúc, hoàn toàn không có sự tỵ nạnh hay ghen tuông giữa các nàng.
Bất quá rất nhanh nàng chợt nhìn thấy một gương mặt mà ai cũng biết, chỉ là có cơ hội được gặp nàng hay không lại là một câu chuyện khác.
“Không ngờ, Phó Các Chủ Đan Các cũng tọa trấn nơi này!” Xích Hồng Yên nhìn Á Huyền Ngân cảm thán.
Á Huyền Ngân mỉm cười nhìn nàng như chào hỏi, đồng thời tiến đến khoác tay Trần An Vĩ, nói “Điều phu quân ta vừa nói ta có thể làm chứng, không biết Hồng Yên Tiên Tử sẽ tin?”
Tiên Tử là danh tự chính thức được Vạn Bảo Hội và các thế lực có danh vọng trên toàn vũ trụ trao tặng cho những nữ nhân vừa có sắc đẹp, vừa có tài, lại giàu lòng trắc ẩn, không làm điều gì thiên thương hại lý.
Dù các nàng sẽ chẳng phải trải qua hàng loạt các cuộc thi như thể tuyển chọn tuyệt sắc giai nhân, nhưng Vạn Bảo Hội và các thế lực khác sẽ âm thầm theo dõi các nàng, để xác định xem thử các nàng có xứng đáng với hai chữ Tiên Tử hay không.
Xích Hồng Yên nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt lập tức trở nên quái dị nhìn chằm chằm vào động tác tình tứ kia của nàng, bất quá cũng không nghĩ nhiều mà nói “Nếu Phó Các Chủ đã nói vậy, ta cũng không tiếp tục truy cứu.”
Rồi nàng lại hướng đến Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp và Trần Yên Nhiên, nhẹ giọng nói “Tiểu nha đầu, ngươi tu luyện kiếm pháp của bổn tọa, theo lý ngươi phải gọi bổn tọa là sư phụ!”
“Bất quá ta chỉ còn lại một luồng tàn hồn, không thể hỗ trợ gì nhiều cho ngươi, ta cũng không xứng với hai tiếng sư phụ đó. Nếu có thể, chỉ mong ngươi hãy giúp ta điều này!”
Trần Yên Nhiên nhanh chóng gật đầu, nói “Tiền bối cứ nói, nếu nằm trong khả năng của tiểu nữ, ta đương nhiên sẽ giúp.”
Xích Hồng Yên gật đầu hài lòng “Bổn tọa chỉ mong ngươi không dùng Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp và Hồng Yên Kiếm tàn sát sinh linh vô tội mà thôi!”
Trần Yên Nhiên nghe câu nói của vị tiền bối trước mặt, nhận ra sự thiện lương từ tận đáy lòng của nàng, quả thật xứng với hai chữ Tiên Tử.
Cũng không để Xích Hồng Yên đợi lâu, nàng liền gật đầu đáp ứng, môi thơm hé mở chắc nịch nói “Chỉ cần không động tới những người ta yêu thương, ta đương nhiên sẽ không làm hại bọn hắn!”
Xích Hồng Yên nghe câu nói của nàng, hài lòng gật đầu, luồng tàn hồn cũng dần mờ nhạt như biến mất, đúng lúc này một câu nói vang lên khiến nàng khựng lại một chút.
“Đa tạ người, sư phụ!” Trần Yên Nhiên cất giọng đồng thời cũng nhẹ cúi người hành lễ.
Xích Hồng Yên kinh ngạc trước câu nói của Trần Yên Nhiên, nhất thời sững người một chút, rồi mỉm cười nhìn nàng, linh hồn cũng hoàn toàn tiêu thất.
Sau khi Xích Hồng Yên biến mất, Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp và Hồng Yên Kiếm nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Trần Yên Nhiên, nàng không chần chừ liền động lấy ý niệm thu chúng vào nhẫn trữ vật của mình.
Đáng lẽ quá trình phục hồi và sửa chữa Hồng Yên Kiếm sẽ rất mất thời gian, nhưng rất may mắn là từ khi bước vào Bát Diện Thạch, Trần An Vĩ đã đem Gia Tốc Cung trở lại, gia tốc thời gian cho toàn bộ Bát Diện Thạch, khiến thời gian trôi qua nhanh gấp 20 lần bình thường.
Nhờ đó mà không chỉ Hồng Yên Kiếm đã được sửa chữa, mà Diệt Hồn Kiếm cũng hoàn thiện, hơn nữa cực kì may mắn mà cả hai đều đồng loạt đột phá Tôn cấp Hạ phẩm cấp bậc.
Nhận lấy Diệt Hồn Kiếm từ trong tay nam nhân, Hồn Tử Huyên hạnh phúc mỉm cười, môi thơm tự nguyện dâng hiến.
Trần An Vĩ được công chúa Hồn Tộc dâng hiến đương nhiên không từ chối, tận tình nhấm mút đôi môi đỏ thắm cùng cam lộ ngọt lịm mê người của nàng.
Nhìn thấy hắn ngang nhiên hôn nữ nhân khác trước mặt các nàng, Lục Thanh Vân cùng chúng nữ hừ một tiếng hờn dỗi, từng ánh mắt u oán nhìn hắn. Trần An Vĩ gãi đầu cười hề hề rồi đồng dạng ôm lấy từng cỗ ngọc thể vào lòng mà âu yếm.
Bất quá… Trần An Vĩ có tính thế nào cũng không lường trước được chúng nữ đột nhiên lại đè hắn ngã xuống.
“Các nàng… các nàng làm vậy là ý gì?” Trần An Vĩ bất ngờ nhìn lấy chúng nữ, người thì thẳng tay xé đi y phục hắn đang mặc trên người, người thì liên tục nắm lấy côn thịt của hắn mà vuốt ve khiến nó càng thêm to lớn.
Ngay cả những nữ nhân vốn lạnh nhạt như Hàn Mộng Nhu và Cổ Tự Thư cũng tham gia náo nhiệt. Thậm chí hai nữ Lục Thanh Vân và Lục Thanh Huyền còn táo bạo ngậm lấy côn thịt của hắn, khiến Trần An Vĩ như muốn phát điên lên.
Bất quá cũng không thể trách chúng nữ, các nàng đã lâu mới gặp mặt nam nhân này, tình cảm kiềm nén bấy lâu cũng vì thế mà dâng trào, không còn suy nghĩ gì tới hình tượng mà lập tức đè hắn xuống ân ái.
Tình cảnh này rơi vào mắt Thiên Nhi và Tiểu Kim, hai nữ bất giác đỏ mặt cùng nhau gắt lên một tiếng rồi nhanh chóng phong bế thính giác trốn mất dạng.
“Đây là các nàng chủ động trêu chọc ta!” Trần An Vĩ gầm nhẹ một câu, nhanh chóng bắt lấy Hàn Mộng Nhu đang ở gần, chuẩn xác hôn vào bờ một kiều diễm của nàng.
“Ưm...” Hàn Mộng Nhu chỉ kịp ưm lên một tiếng khe khẽ trước khi bị nam nhân bắt lấy đôi gò bông đào kiều nộn căng tràn sức sống mà xoa nắn liên tục, khiến tiếng rên rỉ của giai nhân càng thêm dồn dập.
Tay còn lại của hắn cũng chẳng rảnh rỗi, hắn kéo lấy hai vị công chúa Cổ Tự Tộc lại gần, dễ dàng lột xuống y phục của hai nữ chỉ với một tay, rồi bàn tay hư hỏng của hắn lại liên tục lướt đi khắp nơi trên cơ thể dụ nhân của các nàng.
“Ưm...” Tiếng rên khẽ của giai nhân vang lên vì hành động của hắn. Toàn thân vô lực chỉ có thể mặc nam nhân muốn làm gì thì làm. Các nàng chỉ cảm thấy ngón tay hắn di chuyển tới đâu, cơ thể các nàng lập tức nóng lên tới đó, rạo rực khó chịu tới cực điểm.
Trong lúc Trần An Vĩ trêu chọc các nàng, thì chúng nữ cũng không rảnh rỗi, từng người tìm lấy cặp cho mình, thay phiên nhau mà trêu chọc các bộ vị mẫn cảm của đối phương, giúp đối phương cảm thấy sung sướng.
Đúng lúc này, Trần An Vĩ dường như nảy sinh ý định gì đó, bất chợt cười tà mà động lấy ý niệm.
Bát Diện Thạch lập tức phản ứng, đem hắn cũng chúng nữ dịch chuyển thẳng xuống Ôn Hồn Tuyền
“Ưm…” Dòng nước ấm nóng cùng khả năng uân dưỡng linh hồn vốn có của Ôn Hồn Tuyền khiến Trần An Vĩ và chúng nữ không nhịn được mà rên lên một tiếng thoải mái.
“Các bảo bối, chúng ta tiếp tục!” Trần An Vĩ bật cười lớn nhìn lấy từng vị tuyệt sắc giai nhân ướt đẫm vì dòng nước, từng đôi gò bông đào kiều diễm căng tràn nhựa sống và đôi bờ mông mềm mại vểnh cao dụ nhân thoắt ẩn thoắt hiện qua từng lớp y phục ướt đẫm càng khiến các nàng trở nên hấp dẫn trong mắt hắn.
Dứt lời, hắn vươn tay kéo lấy nữ nhân vẫn luôn âu yếm lấy tiểu huynh đệ của hắn, môi thơm vẫn còn đang ngậm nó mà bú mút say sưa.
Nàng là nữ nhân duy nhất trong số những nữ nhân của hắn sở hữu tới tận bốn loại Nguyên Sắc bên trong Nguyên Hải, và đồng thời cũng là nữ nhân có thân phận đặc biệt nhất trong số chúng nữ - bà cả, Lục Thanh Vân.
Chuẩn xác hôn lấy đôi môi kiều diễm ướt át vì dâm thủy và nước của Ôn Hồn Tuyền, Trần An Vĩ say sưa hưởng thụ lấy từng dòng, từng dòng cam lộ ngọt lịm bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của giai nhân.
Hai tay hư hỏng lại chẳng chịu để yên mà xoa nắn đôi gò bông đào tròn lẳng của nàng, tay còn lại lại trườn xuống dưới hạ thân nàng, vuốt ve lấy thảm cỏ tứ sắc được cắt tỉa gọn gàng, rồi hướng tới u cốc thần thánh của nàng mà trêu chọc.
Không biết là do thánh thủy chảy ra từ u cốc hay là nước của Ôn Hồn Tuyền, mà chỉ cần Trần An Vĩ vừa chạm tay vào u cốc của nàng, bàn tay hắn liền cảm nhận được xúc cảm trơn trượt mềm mại như đã được bôi trơn từ trước vậy.
“Ưm… a… chàng đừng trêu chọc thiếp nữa mà…” Lục Thanh Vân thấy hắn vậy mà lại ân ái với mình trước, trong lòng vui vẻ như được nếm mật, lại bị hành động của hắn kích thích, nàng đã sớm động tình, lúc này không chịu nổi mà rên rỉ đòi hỏi.
Trần An Vĩ cũng không nhịn nổi nữa, ôm lấy ngọc thể yêu kiều của thê tử bảo bối bế lên một vùng đất bằng phẳng, tiểu huynh đệ kê sát cửa mình của giai nhân, nhẹ nhàng đẩy hông một cái.
“Bảo bối, nàng kít quá!” Dù đã ân ái không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần tiểu huynh đệ của hắn tiến vào bên trong nàng, xúc cảm chật ních đó vẫn luôn không thay đổi, luôn làm hắn mê luyến.
Nhẹ nhàng rút côn thịt ra một chút, vùng hông lại dồn sức thúc mạnh một cái, côn thịt nóng hổi như thép nung không chút khó khăn đâm thẳng tới tận cùng hoa tâm của giai nhân.
“Hừm…” Xúc cảm mềm mại đến từ các thớ thịt bên trong u cốc tác động lên tiểu huynh đệ của hắn, cảm giác sướng khoái bất chợt khiến Trần An Vĩ không thể kiềm chế nổi nữa.
Phạch! Phạch! Phạch!
“Ưm… a… thiếp cảm nhận được rồi… mạnh lên nữa đi chàng…” Tiếng rên rỉ động tình của giai nhân vang vọng khắp Bát Diện Thạch theo từng nhịp nhấp của hắn, giọng nói êm tai pha chút dâm mị vì sung sướng của nàng liên tục rót vào tai Trần An Vĩ khiến động tác lập tức trở nên dồn dập hơn.
Chúng nữ còn lại nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập, u cốc liên tục rỉ nước không ngừng, từng người các nàng lại giúp đỡ nhau sung sướng, từng tiếng rên lại liên tục vang lên, bầu không khí dâm mị tới cực điểm…
…
Trong lúc Trần An Vĩ cùng mấy nữ ân ái vui vẻ bên trong Bát Diện Thạch, thì ở bên ngoài, Ngọc Hồn Tiểu Giới lúc này có thể nói là loạn hết cả lên.
Bởi vì bọn hắn phát hiện công chúa của mình đột nhiên mất tích, mà tên nam nhân kia được nàng đưa về cũng không thấy tung tích đâu, Hồn Tộc từ trên xuống dưới đang vô cùng rối loạn.
Phải biết rằng, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, thì Không Thời Loạn Lưu sẽ không được mở. Cũng có nghĩa là lúc này đây, Hồn Tộc đang ở trạng thái “nội bất xuất ngoại bất nhập”.
Nhưng chính điều đó khiến Hồn Tộc rối loạn, bởi vì trong trạng thái “nội bất xuất ngoại bất nhập” nhưng Hồn Tử Huyên và Trần An Vĩ vẫn có thể mất tích, điều này nói lên điều gì?
Chính là kẻ ra tay lần này có thực lực vượt xa Hồn Tộc, vì vậy mới có thể vô thanh vô thức tiến vào bên trong Ngọc Hồn Tiểu Giới đem người đi.
“Đã tìm thấy tung tích gì chưa?” Hồn Khắc Hòa nhìn lấy một tên thuộc hạ, cao giọng nói.
Nữ nhi yêu dấu mất tích, thân là một người cha, ông làm sao có thể không lo, Hồn Khắc Hòa còn có thể bình tĩnh đứng đây chỉ huy Hồn Tộc tìm kiếm nàng đã là kì tích lắm rồi.
“Bẩm tộc trưởng, dựa theo những dấu vết chúng thần tìm được, công chúa hoàn toàn không có dấu hiệu bị cưỡng ép dịch chuyển!” Tên thuộc hạ thành thật báo cáo.
“Không có?” Hồn Khắc Hòa nhanh chóng rơi vào trầm tư, nếu không bị cưỡng ép dịch chuyển, thì chỉ có thể là nàng tự nguyên. Bất quá, có thể là ai lại khiến cho Tử Huyên tin tưởng tới mức tự nguyện dịch chuyển như vậy?
“Không lẽ là…” Bất chợt nhớ tới điều gì, Hồn Khắc Hòa ngay lập tức lao về một phía trong ánh mắt bất ngờ của đám người.
Tại Bách Hồn Điền…
Hồn Khắc Hòa lập tức xuất hiện bên chiếc giường bệnh trống không của tiểu tử kia, khẽ động lấy ý niệm, thần thức của một vị Ly Hồn Sơ Kỳ cường giả điên cuồng tỏa ra, kết hợp với cảm ứng của Ngọc Hồn Tiểu Giới, dường như muốn tìm một thứ gì đó.
“Chính là nó!” Rất nhanh, Hồn Khắc Hòa vươn tay bắt lấy một thứ, gương mặt cương nghị lập tức nở nụ cười, bất an trong đáy mắt cũng giảm phân nửa.
Trong tay ông chính là…
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花