Nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Huyết Hương, Trần An Vĩ bỗng dừng lại, nhẹ cúi đầu tiến lại sát bên tai nàng nói “Nàng quan tâm ta sao?”
“Ta hỏi một chút không được sao? Chưa thấy tên nào vô sỉ như ngươi!” Huyết Hương hừ lạnh một tiếng, dứt khoát đẩy hắn ra không cho tên này lại gần nữa.
Lúc chưa gặp hắn, dù nghe nói hắn có nhiều nữ nhân, nhưng nàng lại không nghĩ hắn lại vô sỉ tới vậy, mới gặp nàng lần đầu mà đã hành động như thể hắn là nam nhân của nàng không bằng.
“Hắc hắc! Quá khen!” Trần An Vĩ cười cười nhìn nàng một chút, rồi lựa chọn một chiếc lô đỉnh gần đó, bắt đầu quá trình luyện đan.
Hiển nhiên đã chấp nhận thử thách của người ta, hắn cũng phải có sự chuẩn bị. Trước hết cần phải nâng cao trình độ luyện đan của bản thân đã. Ít nhất cũng phải đạt được đẳng cấp Đại Tông Sư thì hắn mới có cơ hội luyện ra Tôn cấp Hạ phẩm.
Huyết Hương đứng bên cạnh nhìn lấy nam nhân đang chăm chú luyện đan, trong lòng bất giác nảy sinh cảm giác lạ lẫm.
“Cẩn thận không là rơi vào ma trảo của hắn đấy!” Bất chợt bên tai nàng vang lên giọng nói quen thuộc của nữ nhân.
Huyết Hương nhìn về phía âm thanh vang lên, truyền âm trở lại hỏi “Phó Các Chủ nói gì tiểu nữ không hiểu?”
“Rồi cô sẽ hiểu lời ta nói mà thôi!” Á Huyền Ngân cười nhẹ một tiếng nói.
Huyết Hương ánh mắt phức tạp nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kia, rồi lại nhìn tên nam nhân trước mặt, trong lòng thầm nghĩ “Hừ, để rồi xem ai sẽ rơi vào ma trảo của ai!”
Nghĩ rồi nàng cũng không tiếp tục để ý nhiều mà liền đi về một phía, cũng lấy ra những loại Linh Thảo tiếp tục công việc luyện đan.
…
Một nơi nào đó tại trong tinh không Thái Dương Vũ…
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến không gian chấn động mạnh mẽ, trong không gian, vô vàn mảnh vụn bay lơ lửng. Chúng là những mảnh vỡ của các tinh cầu cạnh đó.
Những tinh cầu xấu số bị tàn phá vì hàng loạt cỗ lực lượng hùng mạnh không biết từ nơi nào giáng xuống.
“Haha, Nhân Tộc, hãy trả giá cho những hành động mà các ngươi đã gây ra!” Tiếng cười hào sảng nhưng đầy nỗi căm hận vang vọng trong tinh không khiến những kẻ nghe được đều vô thức rùng mình.
Chủ nhân của giọng cười, là một kẻ nửa người nửa thú với cái đầu sư tử cực kì dữ tợn đang nhìn ngắm khung cảnh mà đạo quân của mình vừa gây ra.
Bên cạnh hắn cũng không ai khác ngoài một kẻ nửa người nửa dê đang đưa tay vuốt lất chòm râu bạc trắng dưới cằm, “Đại Vương, thuộc hạ nghĩ rằng chúng ta nên tiến đánh những tinh cầu lớn hơn.”
“Có như vậy, chúng ta mới có nhiều tài nguyên hơn, quân đội sẽ ngày càng hùng mạnh hơn. Ngày chúng ta làm bá chủ Thái Dương Vũ sẽ không còn xa!”
“Quân Sư nói chí phải. Toàn quân nghe lệnh!” Nhân Sư nghe lời nói của kẻ được gọi là Quân Sư kia thì liền gật đầu cho là hợp lý, miệng hắn rống to một tiếng khiến đạo quân sau lưng vô thức cúi rạp đầu.
“Vơ vét toàn bộ tài nguyên nơi này, chuẩn bị tiến đánh những tinh cầu lớn hơn!”
“Rõ!”
Tiếng hô vang dội như sấm của đạo quân nửa người nửa thú khiến những kẻ ham vui muốn hóng hớt phải rùng mình mà chạy đi mất.
“Đứng lại!”
Bất chợt ngay lúc đạo quân kia muốn rời đi, một tiếng quát uy nghiêm bất chợt vang lên. Cùng với đó, một thân ảnh nam nhân liền xuất hiện ngăn cản trước mặt tên Nhân Sư kia.
Nếu như Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, hắn sẽ không quá bất ngờ khi nhìn thấy nam nhân kia.
Chỉ thấy hắn khoác chiếc áo khoác ngoài màu đỏ rực như lửa cùng thân trên cởi trần và thân dưới mặc một chiếc quần cùng tông màu kèm theo một đôi giày cùng loại. Nhìn sơ qua, hắn như một vệ thần của lửa vậy.
Nam nhân kia không ai khác chính là Chiến Kiều Phong.
Chiến gia của hắn vốn đang thủ hộ An Nam Tinh Cầu, chợt các vị cường giả tinh thông Không Gian trong gia tộc phát hiện dị tượng bất thường tại một vùng tinh không xa xôi.
Không những thế, Chiến gia còn nhận được không ít tín hiệu cầu cứu từ các tinh cầu tại vùng xảy ra dị tượng. Cho thấy rằng nơi đó hẳn phải xảy ra sự kiện gì vô cùng to lớn.
Vì thế, Chiến gia đã cử ra một lượng lớn cường giả dưới sự dẫn đầu của Thiếu Chủ bọn hắn – Chiến Kiều Phong.
Những tưởng Thái Dương Vũ đang xảy ra chuyện gì, nào ngờ khi hắn cùng các vị tiền bối vừa tới nơi, thì đập vào mắt bọn hắn chính là cảnh tượng như hiện tại.
Một vùng tinh không rộng lớn nhưng vô cùng trống trải, hoàn toàn không tồn tại bất kì tinh cầu nào, mà những gì còn xót lại chính là những mảnh vơ trôi lơ lửng trong không gian.
Thậm chí có nơi còn xuất hiện cả Không Thời Loạn Lưu, một thứ mà bất kì ai cũng phải khiếp sợ, dù có là tu sĩ tinh thông Không Gian và Thời Gian Chi Lực.
“Kẻ nào?” Nhân Sư nhìn thấy nam nhân trước mặt thì liền tức giận, hắn đường đường là tướng quân của một đạo quân hùng mạnh, với dã tâm không hề nhỏ, vậy mà giờ đây, hắn lại bị một tên lạ mặt chặn đường.
Đại Vương như hắn làm sao có thể không tức giận?
“Dám ngăn chặn Yêu Nhân Binh Đoàn, ngươi ăn gan hùm sao?” Nghe giọng điệu tức giận của Đại Vương nhà mình, đám người phía sau nhao nhao hét lớn.
“Các ngươi đã vi phạm hàng loạt quy tác phía trên đặt ra, mau quy hàng nếu không chúng ta buộc phải dùng biện pháp mạnh!” Chiến Kiều Phong nhàn nhạt nhìn đám người trước mặt nói ra.
“Haha!” Nhân Sư nghe lời nói của hắn, tức giận quá mà cười lớn, ánh mắt lăng lệ nhìn tên tiểu tử trước mặt “Quy tắc? Bọn ta chính là quy tắc!”
Dứt lời, không chút dư thừa mà liền điều động Nguyên Lực, nhanh chóng lao về phía Chiến Kiều Phong.
Mà đám Yêu Nhân Binh Đoàn phía sau nhìn thấy Đại Vương đã công kích, cũng không chút chần chừ mà lập tức lao vào đám người trước mặt.
“Hừ!” Chiến Kiều Phong cũng không quá hiếm lạ gì với phản ứng của đám người kia, hắn hừ nhẹ một tiếng, lập tức triển khai Chiến Thần Quyết. Mà đồng dạng, các vị trưởng bối sau lưng cũng đồng thời thi triển Chiến Thần Quyết.
Hỏa Hệ Nguyên Lực lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể bọn hắn, nhìn từ xa bọn hắn chẳng khác nào những vì tinh tú tuyệt đẹp. Nhiệt độ cùng độ sáng của bọn hắn tỏa ra khiến vùng tinh không trống trải kia bỗng chốc sáng bừng.
Chưa dừng lại ở đó, những đạo quân được tạo ra từ Hỏa Hệ Nguyên Lực nhanh chóng lan xuất hiện, hàng ngũ chỉnh tề mà vũ trang đầy đủ. Chẳng mấy chốc, vấn đề nhân số hai bên lập tức được cân bằng.
“Giết!”
Theo hiệu lệnh của hai người chỉ huy, hai đạo quân nhanh chóng lao vào nhau, chiến sự lại tiếp tục nổ ra…
…
Ở phía bên này, thời gian thấm thoắt thoi đưa…
Tại một căn phòng nào đó trong Dược Thương Các của Đan Các, một thân ảnh nam nhân vẫn ngồi an tĩnh xếp bằng, động tác tay ngày càng nhanh nhẹn cùng thành thục.
Lúc này, hắn đang điều khiển ngọn hỏa diễm đang cháy dưới lò đan kia, khiến nó không những không tổn hại tới dược hiệu của đan dược, mà còn khiến chúng nhanh chóng cô đọng lại thành viên Đan Dược hoàn chỉnh.
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang lên, dư ba quét ngang tứ phía khiến đám người vô thức rùng mình, không phải vì khiếp sợ, mà là vì thoải mái.
Dược hiệu từ lò luyện đan kia thực sự quá nồng đậm, khiến bọn hắn chỉ cần đứng một chỗ ngửi thôi cũng đã cảm thấy thư thái, càng đừng nói tới khi phục dụng viên Đan Dược kia.
“Phù! Cuối cùng cũng đột phá rồi!” Nam nhân chợt thở nhẹ một tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn có đôi chút thất vọng.
Dù cho khí tức trên thân lúc này tỏa ra khiến ai ai có mặt trong căn phòng cũng phải ngưỡng mộ, nhưng bản thân hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt anh tuấn kia.
Ơ kìa, sao lại như vậy? Người ta đột phá thì vui mừng, ngươi đột phá lại thất vọng?
Vì sao ư? Lý do là bởi, trong khoảng thời gian này, vốn Trần An Vĩ dự tính mình có thể đột phá đẳng cấp Đại Tông Sư trở thành Tôn Sư cấp bậc Luyện Đan Sư, nhưng sự thật bảo không.
Hắn tốn gần như toàn bộ thời gian còn lại trước khi bí cảnh mở ra, mới có thể miễn cưỡng đặt chân vào Đại Tông Sư.
Bằng chứng là trên tay hắn lúc này là một viên Tông cấp Cực phẩm – Bổ Mệnh Phục Hồn Đan, một loại Đan Dược chuyên trị những vấn đề về sinh mệnh và thương tổn về linh hồn.
Nếu xét về công dụng, có thể nói Bổ Mệnh Phục Hồn Đan hơn xa công dụng mà Hộ Hồn Nguyên Hải Đan mang lại.
Bởi vì như đã nói, Bổ Mệnh Phục Hồn Đan ngoài công dụng chữa thương linh hồn, nó còn có công dụng đem lại tuổi thọ, phục hồi sinh mệnh lực đã mất cho tu sĩ phục dụng.
Mà ai lại chẳng muốn có thêm thọ mệnh, sống lâu hơn tức là có thêm thời gian bế quan. Nhỡ đâu lại đột phá thì lại càng có thêm tuổi thọ.
Ơ thế tại sao Hộ Hồn Nguyên Hải Đan lại có đẳng cấp cao hơn Bổ Mệnh Phục Hồn Đan? Không đâu, đẳng cấp thực sự của Bổ Mệnh Phục Hồn Đan là Tôn cấp Trung phẩm, còn cao hơn một tiểu đẳng cấp so với Hộ Hồn Nguyên Hải Đan.
Nhưng do Trần An Vĩ đột phá quá gấp gáp, khiến độ tinh thông và nhuần nhuyễn trong lúc luyện đan không được cao, dẫn tới Bổ Mệnh Phục Hồn Đan mà hắn luyện chế ra chỉ đạt Tông cấp Cực phẩm mà thôi.
Chính vì lẽ đó hắn mới thất vọng, chứ đột phá thì ai lại chẳng muốn!
“Công tử đừng buồn nữa, ngươi đã cố gắng nhiều rồi! Nên để chính mình thư giãn một chút!” Ảnh Nhi lên tiếng nhắc nhở.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến nam nhân này luyện đan liên tục trong suốt 3 năm liền, thì chính bản thân nàng cũng không tin rằng tên này lại có thể trong thời gian ngắn đột phá liền hai cảnh giới, từ Đại Sư cấp bậc nhảy thẳng lên Đại Tông Sư cấp bậc.
Thành tựu phải nói rằng bất kì Luyện Đan Sư nào cũng phải ganh tỵ.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhờ sự hỗ trợ hết mình từ Gia Tốc Trận của Đan Các, hắn mới có nhiều thời gian như vậy để đột phá, nếu không chỉ sợ hắn phải tốn 3 năm thời gian thực để làm được điều đó.
Trần An Vĩ gật đầu, nhìn về phía nữ nhân đã chờ sẵn trước mặt từ bao giờ, mỉm cười hỏi “Xin lỗi đã khiến nàng chờ lâu!”
Huyết Hương nhìn hắn chằm chằm, cảm nhận được khí tức nam nhân này có sự thay đổi, nàng ngờ vực hỏi “Ngươi đột phá?”
Trần An Vĩ cũng không ngần ngại mà gật đầu “Có chút cảm ngộ trong quá trình luyện đan, vì thế đã đột phát thành Đại Tông Sư rồi!”
Huyết Hương nghe vậy thì choáng cả mặt mày, trợn tròn mắt nhìn hắn với ánh mắt như nhìn quái vật vậy, môi nhỏ lắp bắp nói “Ngươi… ngươi nói… ngươi đột phá Đại Tông Sư rồi?”
“Ừm, có gì lạ sao?” Trần An Vĩ cổ quái nhìn nàng, hắn không hiểu phản ứng của nàng nghĩa là gì.
“Trời ơi! Ngươi có biết mình vừa làm gì không hả?” Huyết Hương nhìn thấy phản ứng vô cảm của tên này, tức muốn nổ phổi trừng mắt nhìn hắn nói.
“Thành tựu của ngươi một khi lộ ra, sẽ khiến không ít lão quái vật trên khắp vũ trụ này điên cuồng!” Huyết Hương nhẹ giọng nói ra, nhưng có thể nghe ra được sự nghiêm trọng của vấn đề thông qua giọng nói của nàng.
“Kinh khủng như vậy?” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn Huyết Hương, ánh mắt hiển nhiên là không tin rồi.
“Chứ ngươi nghĩ sao?” Huyết Hương trừng mắt nhìn hắn, tên này thật sự làm nàng tức chết mà.
Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, Huyết Hương nhìn hắn hỏi “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trần An Vĩ nhìn nàng chằm chằm, không biết là nghĩ gì, bất quá cũng giả vờ làm động tác tính tính một chút, rồi trả lời “Vừa tròn hai mươi!”
“Vừa tròn hai mươi?” Huyết Hương trợn trừng mắt nhìn hắn “Vừa tròn hai mươi, Đai Tông Sư cấp bậc Luyện Đan Sư, Nhị Tinh Nguyên Vương cảnh, Hư Huyễn Trung Kỳ Hồn Tu!”
“Thành tựu này một khi lộ ra ngươi sẽ không còn chỗ chôn thân!”
“Haha!” Nghe câu nói của nàng, Trần An Vĩ bỗng nhiên lại cười lên một tiếng, dường như việc bí mật của hắn bị lộ hay không cũng chẳng còn quan trọng vậy.
“Ngươi cười cái gì?” Huyết Hương cổ quái nhìn hắn hỏi, người bình thường có bí mật thì nơm nớp lo sợ, còn tên này lại cứ như thể đang hận không thể cho người khác biết bí mật của mình ấy nhỉ?
Quả thât, Trần An Vĩ đang muốn cho toàn vũ trụ này biết bí mật của hắn đây, vì như thế Nguyệt Ảnh Tệ sẽ vào như nước nha.
Bất quá hắn vẫn chưa điên tới mức đó, mà Ảnh Nhi cũng đã sớm cảnh báo hắn những điều này, vì thế hắn đương nhiên sẽ hành sự cẩn thận.
Lúc này, nghe câu hỏi của Huyết Hương, gương mặt cợt nhả chợt biến mất, thay vào đó là gương mặt tột cùng nghiêm túc, bàn tay nhanh như chớp ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của giai nhân.
Miệng hỏi “Nàng là ai?”
Huyết Hương nhìn thấy biểu hiện của hắn, trong lòng khẽ rung lên một cái, bất quá ngoài mặt vẫn ngoan cố đáp “Ngươi hỏi lạ, ta chẳng phải đã nói ta là Huyết Hương sao?”
“Thân phận?” Nam nhân vẫn chưa hài lòng về câu trả lời, hắn tiếp tục hỏi, vòng tay lại siết chặt hơn một chút.
Hành động của hắn khiến Huyết Hương có chút luống cuống, lần đầu tiên được tiếp xúc gần với nam nhân thế này, cảm nhận khí tức tràn đầy nam tính của hắn, nàng chỉ cảm thấy thân thể muốn nhũn ra.
“Ta… ta chỉ là tán tu mà thôi!” Nàng cố giữ bình tĩnh mà nhìn hắn trả lời.
“Thật?” Trần An Vĩ hỏi lại một lần nữa, ánh mắt từ đầu tới cuối đều khóa chặt gương mặt tinh xảo của nữ nhân.
“Thật… thật mà!” Huyết Hương hoảng hốt tột cùng, không hiểu vì sao khi ánh mắt kia của hắn nhìn nàng, nàng cảm nhận được mình như thể bị lột trần toàn bộ vậy. “Ngươi mau thả ta ra đi!”
“Được rồi! Dù ta không biết mục đích của nàng là gì, nhưng những lời nhắc nhở của nàng, ta sẽ lưu ý! Đa tạ!” Dứt lời hắn buông giai nhân trong lòng ra, rồi quay lưng bỏ đi thẳng.
Huyết Hương nhìn lấy bóng lưng của nam nhân, trong lòng ngập tràn sự phúc tạp, có chút mất mát, cũng có chút hờn dỗi, cùng chút cảm giác mới lạ không tên.
“Hắn phát hiện ra rồi sao?” Huyết Hương lẩm bẩm một hồi, rồi chợt hóa thành giọt máu mà rời đi.
…
Tại một căn phòng khác của Đan Các…
Một nữ nhân tuyệt đại phong hoa ngồi đó, trên người nàng tỏa ra mùi hương thanh mát vốn có của tự nhiên khiến ai ai cũng vô thức cảm thấy thoải mái khi ở cạnh nàng.
Trước mặt nàng lúc này là một kiện pháp bảo dạng hình tháp, và ngươi sẽ không bất ngờ khi đó chính là phiên bản nhỏ của Đan Các, hay nói đúng hơn chính là bản thể của nó.
Nhờ có kiện pháp bảo này, nữ nhân có thể theo dõi quan sát tất cả động tĩnh xảy ra bên trong Đan Các. Và đương nhiên tình cảnh vừa rồi cũng không qua mắt được nàng.
Nhìn lấy nữ nhân đang rời đi kia, khóe môi nữ nhân nhẹ nâng, nàng lẩm bẩm lời nói mà chỉ mình nàng có thể nghe “Ta đã bảo rồi không nghe đâu!”
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花