Chương 111: Lên đường!

“Chậc! Chậc!” Ảnh Nhi khẽ tắc lưỡi một cái, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn nói “Hiếm thấy khi nào công tử lại từ chối mĩ nhân như vậy a! Một nữ nhân xinh đẹp như vậy kia mà!”

“Xú nha đầu! Nói như thể ta rất lăng nhăng vậy!” Trần An Vĩ nhìn nàng nói, biểu cảm nghĩa khí lẫm nhiên như thể hắn không làm gì sai.

“Phải vậy không?” Ảnh Nhi ý vị thâm trường nhìn hắn như thể như muốn nói “Công tử mà không như vậy thì còn ai vào đây?”

“Khụ!” Trần An Vĩ cười khan nhìn nàng “Ờ thì ta cũng chỉ muốn xem thử mục đích Huyết Hương tiếp cận ta là gì mà thôi!”

“Công tử đã nhận ra?” Nghe câu nói của hắn, Ảnh Nhi liền nghiêm túc trở lại mà.

“Ừm, không thể có chuyện một nữ nhân lạ mặt mà lại biết rõ gần như toàn bộ thực lực hiện tại của ta như vậy được!” Trần An Vĩ gật đầu, nhẹ giọng nói ra.

Ngay từ lúc nhìn thấy Huyết Hương, cảm nhận được Huyết Lực tồn tại trong cơ thể nàng hắn đã cảm thấy ngờ ngợ, trong lòng cùng thầm nâng cao cảnh giác.

Bởi lẽ, hắn vừa tiêu diệt hai vị Trưởng lão cấp cao của Huyết Hải Môn, mà Huyết Hải Môn vốn là thế lực chuyên sử dụng Huyết Lực, nghe nói còn có liên quan tới cường giả Nguyên Tông cảnh, hắn không thể không đề phòng Huyết Hệ Tu sĩ.

“Mà thôi, hiện tại chưa phải thời gian quan tâm chuyện đó, nếu thực sự có mục đích, nàng ấy sẽ lại tìm tới ta mà thôi!” Trần An Vĩ nhẹ giọng nói một câu, rồi lại tiếp tục hướng tới một căn phòng nằm tầng cao nhất của Đan Các.

“Kỳ Hân, ta tới rồi!” Cảm nhận được bên trong có người, Trần An Vĩ cất tiếng gọi.

Ngày hôm nay hắn đi tới căn phòng này, vì bí cảnh kia sắp mở ra, hắn và Âu Dương Kỳ Hân cần nhanh chóng lên đường, khoảng cách từ Đan Các Chi Nhánh tới trung tâm Hành Thiên Đại Lục cũng không ngắn.

Âu Dương Kỳ Hân đang ở bên trong với Á Huyền Ngân, nghe tiếng gọi của hắn, nàng khẽ gắt một tiếng “Ai là Kỳ Hân của ngươi!”

Bất quá cũng nhanh chóng lên tiếng một câu, tránh để Trần An Vĩ phải chờ đợi bên ngoài.

“Các nàng chuẩn bị xong chưa?” Trần An Vĩ lên tiếng hỏi.

Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân nghe hắn hỏi cũng nhẹ gật đầu, lên tiếng nói “Đi thôi!” rồi nhanh chóng đứng đậy, định bước ra khỏi căn phòng, lên đường tới khu vực mở ra bí cảnh.

“Khoan đã!” Chỉ là ngay khi các nàng định đứng dậy, Trần An Vĩ lại lên tiếng ngăn cản.

“Có chuyện gì sao?” Á Huyền Ngân nhìn hắn bằng ánh mắt thắc mắc, mà Âu Dương Kỳ Hân cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, không hiểu bỗng dưng tên này lại ngăn cản các nàng làm gì.

Nhìn thấy ánh mắt của hai nữ, Trần An Vĩ cười cười lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống Đan Dược đưa cho hai nàng. Chúng chính là những viên Đan Dược mà hắn đã luyện chế trong thời gian qua.

Dù biết rằng một Tiểu Thư và một Phó Các Chủ Đan Các sẽ không hề thiếu Đan Dược, bất quá hắn tự tin Đan Dược của hắn sẽ có công hiệu hơn rất nhiều so với những loại Đan Dược mà các nàng đang có.

“Đây là Hộ Hỏa Đan – Tông cấp Hạ phẩm Đan Dược, một loại Đan Dược có khả năng bảo vệ tu sĩ phục dụng khỏi các loại hỏa diễm.”

“Còn đây là Cường Thể Đan, cũng đồng dạng là Tông cấp Hạ phẩm Đan Dược, nó sẽ giúp nhục thân của tu sĩ phục dụng được cường hóa, tăng cường khả năng chống trịu trước các loại thiên tai như hỏa thiêu, băng hàn các loại.”

“Chưa hết, đây là…”

“Còn cái này…”

Nhìn thấy nam nhân trước mặt huyên thuyên liên tục đủ các loại Đan Dược trước mặt, hai nữ đưa mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương từng tia khiếp sợ không thể che giấu được.

Mặc dù, Đan Dược các nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều, có loại thậm chí còn đạt cả Thánh Cấp, thậm chí là cao hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những viên Đan Dược có dược hiệu nồng đậm như thế này.

“Đủ… đủ rồi!” Hết cách, Á Huyền Ngân đành phải vươn bàn tay nhỏ kéo lấy tay hắn, nhẹ giọng nói, trong giọng nói không giấu nổi vẻ khiếp sợ.

Nhìn thấy hành động của nàng, Trần An Vĩ lập tức dừng lại cười cười nhìn hai nữ nói “Chưa đủ đâu! Theo lời sư phụ ta, bí cảnh lần này chúng ta tới vốn là thế giới của một vị Yêu Tộc đạt Nguyên Tôn cảnh.”

“Hắn đồng dạng cũng là một vị Luyện Đan Sư, cực kì tinh thông Hỏa Hệ, vì thế nó cũng hấp dẫn không ít Hỏa Hệ tu sĩ. Vậy nên ta đã chuẩn bị sẵn một số Đan Dược phù hợp với hoàn cảnh bên trong đó.”

Dứt lời hắn định lấy ra tiếp thêm vài loại Pháp Bảo mà hắn đã mua được bên trong Nguyệt Ảnh Quầy, thì hai nữ đã nhanh hơn hắn một bước.

“Được rồi được rồi, nếu để người của Đan Các mà nhìn thấy được sẽ ganh tỵ mà sinh ra tự ti mất.” Âu Dương Kỳ Hân và Á Huyền Ngân đã kịp thời kéo lấy tay hắn đồng loạt nói.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười cười nhìn hai nữ “Nếu vậy chúng ta đi thôi!”

Dứt lời hắn liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không xương của hai nữ, Tốc Văn lập tức kích hoạt, không tới một hơi thở sau, thân ảnh của Trần An Vĩ và hai nữ đã biến mất.

Trung tâm Hành Thiên Đại Lục…

Đây là một vùng không gian vô cùng bình thường như những vùng không gian khác, cũng có rừng rậm và các loại sinh vật cùng Yêu Thú. Nhưng đó là khi đặt nó vào những vùng đất ôn hóa ở Nhật Nguyệt Đại Lục.

Còn tại nơi đây, tại Hành Thiên Đại Lục này, nơi mà một phía là thánh địa của Hỏa Hệ tu sĩ với đủ loại thiên tai liên quan tới hỏa diễm và phía còn lại chính là một dãy núi cao vời vợi tuyết phủ quanh năm với nồng đậm Băng Hệ Nguyên Khí.

Thì một vùng không gian ôn hòa với rừng râm và sinh vật như thế này chính là một điểm khác biệt to lớn của Hành Thiên Đại Lục, cũng chính vì vậy mà trụ sở của các thế lực như Vạn Bảo Hội, Đan Các,… đều được đặt xung quanh nơi này.

Bất quá dù là thế thì để đi từ Đan Các Chi Nhánh tới nơi này cũng phải mất đâu đó tầm hai đến ba ngày thời gian tùy vào tốc độ mỗi người.

Rắc! Rắc!

Lúc này đây, tại vùng trời phía trên trung tâm Hành Thiên Đại Lục, không gian đột nhiên bị nứt ra. Vết nứt lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy lan ra rộng khắp vùng không gian này, khiến nó trở nên hỗn loạn vô cùng.

Từ bên trong vết nứt, vô số luồng Hỏa Hệ Nguyên Lực tỏa ra ngoài đẩy nhiệt độ của vùng không gian xung quanh lên cao nhanh chóng.

Chưa dừng lại tại đó, cũng từ bên trong vết nứt, một tia hỏa diễm thanh mát nhàn nhạt tỏa ra, khiến những loại Linh Thảo gần đó run lên vì hưng phấn, chúng có cảm giác như đang được thứ gì đó tu bổ.

Thiên địa nguyên khí nơi này cũng được hưởng lợi từ tia hỏa diễm kia, chúng trở nên thanh thuần hơn bao giờ hết.

Mà khi tốc độ vết nứt chậm dần chậm dần rồi dừng hẳn, cũng là lúc trên bầu trời xuất hiện thêm vô vàn vết nứt khác. Từ bên trong chúng, từng đám người bỗng chốc xuất hiện.

“Xem ra tin đồn là thật! Huyết Hải Môn các ngươi tổn thất nặng nề nhỉ?” Một giọng nói trầm ổn của nam nhân vang lên, từ bên trong giọng nói không khó có thể nghe ra sự chết giễu của hắn.

Người vừa lên tiếng là một nam tử trung niên thân khoác hoàng kim sắc long bào, dáng người cao thẳng diện mục uy nghiêm đúng chuẩn một bậc quân vương.

Ông là Kim Hoàng, Quốc vương của Kim Linh Hoàng Triều, một Tông cấp Thế Lực nằm tại Kim Linh Đảo, một hòn đảo nằm lân cận Hành Thiên Đại Lục. Tuy nói là đảo, nhưng diện tích của nó cũng không nhỏ đâu.

Đoàn người của ông vừa tới nơi này thì đã đụng độ ngay một đám người mà cả đời ông không bao giờ quên được mối hận năm đó. Chính là đám người của Huyết Hải Môn.

Nghe nói trước đó bọn hắn đã bị Thiếu chủ của Trần gia tại Nhật Nguyệt Đại Lục diệt đi hai vị trưởng lão cao cấp, thực lực tổng thể suy giảm mạnh. Điều này khiến Kim Hoàng hả hê vô cùng.

Vì sao ư? Chuyện là như thế này…

Kim Linh Hoàng Triều và Huyết Hải Môn năm xưa vốn ở trên cùng một khu vực phía tây nam của Hành Thiên Đại Lục. Và thì, Huyết Hải Môn thì ai cũng biết là một đám người tu Huyết Lực.

Mà bọn hắn cần nhất chính là máu huyết của sinh vật, Yêu Thú và cả của nhận loại để tu luyện và đề thăng thực lực.

Kim Linh Hoàng Triều của ông là thế lực bên cạnh, đương nhiên cũng đã nhiều lần bị Huyết Hải Môn ngấp nghé. Chiến sự nổ ra liên miên giữa hai thế lực.

Mặc dù thực lực hai bên không chênh lệch quá nhiều, nhưng chiến đấu lâu dài với đám người chuyên dùng Huyết Lực như bọn người này thì không phải chuyện dễ chịu gì.

Và trong một trận chiến định mệnh, vị thê tử mà ông yêu quý nhất, Hoàng Hậu của Kim Linh Hoàng Triều đã hi sinh. Trong cơn thịnh nộ, Kim Hoàng đã đánh bay Môn Chủ Huyết Hải Môn, tống cổ Huyết Hải Môn ra khỏi lãnh thổ của mình.

Nhưng điều đó cũng khiến ông lâm vào trọng thương, mà càng tồi tệ hơn chính là dư ba trận chiến quá lớn khiến cho khu vực mà Kim Linh Hoàng Triều đang tọa lạc bị tách khỏi Hành Thiên Đại Lục, hình thành nên Kim Linh Đảo ngày nay.

Hôm nay nhìn thấy kẻ thù thực lực suy yếu, ông đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Đám người Huyết Hải Môn vừa bước ra từ vết nứt hư không thì nghe được câu nói này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ánh mắt tức giận nhìn lấy nam tử trung niên phía trước.

Bất quá cũng chẳng dám nói gì, bọn hắn hiện tại chỉ còn Tam Trưởng lão là thực lực mạnh nhất trong tông môn, nếu không phải nhờ có vị trên kia trấn thủ, sợ rằng Huyết Hải Môn đã bị tiêu diệt từ lâu, nào còn cơ hội ở đây mà tranh đoạt cơ duyên trong bí cảnh.

Đúng vậy, vết nứt không gian vừa mới xuất hiện kia chính là cổng vào của bí cảnh mà Trần An Vĩ và hai nữ đang hướng tới.

Mà lúc này đây, trong lúc chúng cường giả các thể lực tề tựu tại nơi này chờ đợi khoảnh khắc bí cảnh mở ra, thì ở một góc nào đó gần nơi này, có một bộ ba gồm một nam hai nữ ngự không bay tới.

Tốc độ của bọn hắn khiến các vị cường giả cũng phải nhíu mày ngước nhìn, trong lòng tự hỏi “Bản thân mình liệu có đuổi kịp bọn hắn không?” hay “Nếu chẳng may đắc tội bọn hắn thì liệu có thoát khỏi tốc độ kia không?”

Bọn hắn không ai khác chính là Trần An Vĩ cùng hai nữ. Phải nói rằng là từ Đan Các Chi Nhánh đi tới nơi này xa thật, dù là hắn đã kích hoạt Tốc Văn, thậm chí vận dụng cả Viễn Siêu Thánh Văn, nhưng mà hắn vẫn phải mất tận hai ngày thời gian mới có thể tới được nơi này.

Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, hắn thầm kinh ngạc, quả nhiên bí cảnh của cường giả Nguyên Tôn cảnh có khác, hấp dẫn không ít các Tông cấp Thế Lực tới nơi này.

“Xem ra trong thời gian tới cần phải cẩn thận với đám người chỉ toàn Nguyên Tông cảnh thế này.” Trần An Vĩ vuốt cằm thầm nghĩ, trong đầu suy diễn đủ mọi kế hoạch và tình huống có thể xảy ra.

“Còn không mau buông chúng ta ra?” Bất chợt bên tai lúc này vang lên giọng nói êm tai của nữ nhân khiến Trần An Vĩ đưa mắt nhìn lấy nàng.

Nhìn thấy ánh mắt trừng trừng của hai nữ nhìn hắn, Trần An Vĩ gãi đầu, à quên hắn còn tay đâu mà gãi nhỉ. Trần An Vĩ nhanh chóng buông Âu Dương Kỳ Hân ra rồi gãi đầu cười cười nhìn nàng.

Tay còn lại thì lén lén lút lút mà bóp bóp vòng eo không xương của Á Huyền Ngân một cái khiến giai nhân trợn trừng mắt hờn dỗi nhìn hắn.

Cũng may động tác của nam nhân đáng ghét này rất nhanh chóng, hắn chiếm tiện nghi của nàng xong thì liền buông nàng ra khiến Âu Dương Kỳ Hân không nghi ngờ gì. Nếu không, nàng thực sự không biết phải giải thích sao với muội ấy.

“Vô liêm sỉ!” Á Huyền Ngân gắt lên một cái rồi dứt khoát quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.

Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng chỉ cười đắc chí mà không nói gì.

Âu Dương Kỳ Hân đương nhiên không hề hay biết sau lưng mình đang có hai con người lén lén lút lút biểu lộ tình cảm, nàng chỉ một mực đánh giá quang cảnh trước mặt.

Chỉ thấy nơi này tràn ngập vết nứt không gian, từ bên trong tỏa ra nồng đậm Hỏa Hệ Nguyên Lực cùng một tia hỏa diễm nhàn nhạt khó phát hiện.

Nếu không phải nàng là Luyện Đan Sư, bản thân tiếp xúc và có khả năng khống chế hỏa diễm nên rất mẫn cảm với Hỏa Hệ Nguyên Lực, thì đã không thể phát hiện ra tia hỏa diễm thanh mát này.

“Dị Hỏa sao?” Nàng tự hỏi, bởi vì chỉ có Dị Hỏa mới có khả năng khiến cho Hỏa Hệ Nguyên Lực trong người vô thức sinh ra cảm giác phục tùng như thế này.

“Nàng cảm nhận được chứ?” Trần An Vĩ lúc này đã thôi không trêu chọc Á Huyền Ngân nữa mà tiến lại đứng song song nàng hỏi. “Tia hỏa diễm nhàn nhạt kia chính xác là của một loại Dị Hỏa.”

“Sư phụ ngươi nói ngươi biết sao?” Âu Dương Kỳ Hân cũng không thắc mắc khi hắn biết bên trong bí cảnh kia tồn tại thứ gì. Dù sao sư phụ hắn có khả năng bói ra được sư phụ của nàng, thì một bí cảnh như thế này chắc chắn không làm khó được ngài.

“Ừm, đợi sau khi cứu được phụ mẫu nàng, ta sẽ đi tìm lấy loại Dị Hỏa mang tên Thanh Lực Yêu Hỏa kia!” Trần An Vĩ cũng không giấu giếm nàng mà nói ra.

Dù sao nhiệm vụ của hắn cũng là tìm lấy Dị Hỏa mang tên Thanh Lực Yêu Hỏanày. Như đã nói Thanh Lực Yêu Hỏa là loại Dị Hỏa có khả năng thanh lọc thiên địa nguyên khí khiến nó trở nên thanh thuần hơn khi hấp thu vào cơ thể.

Ngoài ra, nếu được sử dụng vào việc luyện đan, Thanh Lực Yêu Hỏa sẽ giúp dược hiệu của các loại linh thảo được tinh thuần hơn, khiến chất lượng Đan Dược được luyện ra sẽ cao hơn.

Công dụng này của Thanh Lực Yêu Hỏalúc trước đã khiến Trần An Vĩ cảm thấy hứng thú, thì bây giờ hắn quyết tâm phải lấy bằng được.

Bởi vì nếu sở hữu được Thanh Lực Yêu Hỏa, không chỉ mỗi mình hắn có thể luyện ra những loại Đan Dược cao cấp hơn, mà ngay cả những nữ nhân bên cạnh hắn như Á Huyền Ngân chẳng hạn, cũng sẽ có được Thanh Lực Yêu Hỏa nhờ vào Dị Năng – Tâm Ý Tương Liên của Vô Thượng.

“Tuy rằng Thanh Lực Yêu Hỏa không có hỗ trợ quá nhiều trong chiến đấu, nhưng nó chính là bảo vật trong mắt các Luyện Đan Sư đấy!” Trần An Vĩ nghiêm túc cho ra đánh giá.

“Nếu vậy, sau khi cứu được phụ mẫu, ta sẽ giúp ngươi!” Âu Dương Kỳ Hân nhìn hắn nói.

Nghĩ tới chuyện nam nhân này đặt việc trợ giúp nàng tìm lại cha mẹ lên trên việc hắn có thể đề thăng thực lực nhờ Dị Hỏa, trong lòng nàng cũng có chút rung động, ánh mắt nhìn hắn cũng dần trở nên nhu tình hơn.

“Ừm!” Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, chợt cảm thấy Bát Diện Thạch có rung động, hắn liền mỉm cười, phất tay một cái.

Ngay sau đó, bên cạnh hắn liền xuất hiện một khe nứt không gian mờ ảo, từ bên trong đó, một thân ảnh nữ nhân phong hoa tuyệt đại bước ra.

Nàng thân mặc thanh y màu sẫm, khí chất hoàng tộc tỏa ra từ tận xương tủy, khiến nàng càng trở nên cao quý.

Mà khi nhìn thấy nữ nhân này, ánh mắt hai nữ chợt co rút…

“Đây là…”

--------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花