“Này, ngươi đứng lại cho ta!” Huyết Hương đuổi theo nam nhân trước mặt, vừa đuổi nàng vừa hét lớn, như muốn đạt được sự chú ý của hắn.
“Gì nữa đây cô nương?” Trần An Vĩ bị nàng đeo bám lâu dài, rốt cục cũng dừng lại, cổ quái nhìn nàng, hắn nhớ hắn chưa từng làm gì nàng nha.
“Ngươi đi đâu vậy?” Huyết Hương nhận thấy nam nhân đã chú ý tới mình, liền lao tới chặn trước mặt hắn không cho hắn đi tiếp.
“Chẳng phải nàng bị lấy cắp Đan Dược sao? Ta đi tìm người giúp nàng!” Trần An Vĩ ánh mắt cổ quái nhìn nàng, nữ nhân này bị mất Đan Dược còn không tìm người giúp, lại còn đi theo hắn làm gì.
“Ngươi…” Huyết Hương nhìn hắn, không biết tại sao, trong lòng lại nảy sinh chút vui vẻ mà để mặc hắn tìm tới bộ phận bảo an của Đan Các.
Nhìn nam nhân trước mặt đang tường tận kể lại toàn bộ sự việc cho một vị tiền bối cường giả của Đan Các, Huyết Hương thầm lẩm bẩm “Đây là cảm giác được quan tâm sao?”
Huyết Hương nàng tuy nói là nữ nhi của một cường giả thuộc một thế lực lớn của vũ trụ này, được người người kính ngưỡng. Nhưng ít ai biết được rằng, cũng chính vì lý do đó, mà nàng đã có một tuổi thơ bất hạnh.
Nàng cũng từng có một gia đình hạnh phúc, lúc đó phụ thân nàng vẫn yêu thương gia đình và vợ con. Nhưng rồi một ngày, nàng nhìn thấy một kẻ lạ mặt bước theo phụ thân vào nhà.
Chuyện chẳng sẽ có gì để nói nếu như nàng không nhận được hung tin rằng mẫu thân nàng đột nhiên qua đời. Mà trùng hợp rằng, cái ngày mẹ nàng qua đời, cũng chính là ngày kẻ lạ mặt kia đến nhà.
Dù cho bất kì ai nghĩ gì, nàng có cơ sở để nghi ngờ kẻ lạ mặt kia là kẻ giết mẫu thân nàng. Nàng cực kì căm hận, muốn tìm tên kia trả thù, nhưng phụ thân nàng lại ra sức ngăn cả, với lý do gia tộc nàng lực yếu thế cô không thể làm gì kẻ kia.
Nàng đành ngậm đắng nuốt cay mà điên cuồng tu luyện, đồng thời cũng dò hỏi khắp nơi về tung tích của kẻ sát nhân kia.
Từ ngày mẫu thân mất, phụ thân nàng cũng không còn quan tâm tới gia đình nhiều như trước nữa, suốt ngày vùi đầu vào bế quan, bỏ bê cả gia tộc và chính người con gái duy nhất của ông.
Dẫu biết rằng tu sĩ cần phải bế quan tu luyện trong nhiều năm thậm chí hàng vạn năm, nhưng ngươi nghĩ sao nếu khi xuất quan, ông ta cũng chẳng nhìn lấy nàng dù chỉ một lần?
Huyết Hương từ sau khi bi kịch kia xảy ra, cộng thêm sự vô tâm từ phụ thân, nàng đã chẳng thiết tha gì mà vùi đầu tu luyện chỉ vì trả thù.
Chính vì thế mà lúc này, được một tên nam nhân mới quen biết quan tâm, dù rằng tên kia là kẻ nàng cần phải tiếp cận, nhưng trong lòng lại vô thức cảm thấy vui vẻ.
“Đi thôi!”
Chợt giọng nói trầm ổn của nam nhân vang lên khiến nàng hoàn hồn, vô thức nhìn hắn hỏi “Đi đâu?”
“Hửm? Đi tìm kẻ trộm Đan Dược của nàng!” Trần An Vĩ kiên nhẫn giải thích toàn bộ câu chuyện cho nữ nhân trước mặt, bàn tay vô thức cốc nhẹ lên đầu nàng một cái.
“Ngươi…” Huyết Hương trừng mắt nhìn hắn một cái, tên này chưa gì đã chiếm tiện nghi của nàng.
Trần An Vĩ cũng nhận ra hành động của mình, bất quá với độ vô sỉ vốn có của mình, hắn cũng chẳng ngại cái trừng mắt của nàng, xem như chút thù lao và đền bù của hắn đi.
“À phải rồi, ta vẫn chưa biết tên nàng?” Đi song song bên cạnh giai nhân, Trần An Vĩ chợt hỏi.
“Hừ, ta gọi Huyết Hương! Ngươi còn chưa biết tên ta, tại sao lại đối tốt với ta như vậy?” Huyết Hương hừ một tiếng nói ra thắc mắc của mình.
“Nam nhân có chút bí mật không phải rất cuốn hút sao?” Trần An Vĩ cười cười nhìn nàng, cũng không trả lời thắc mắc của giai nhân.
“Gặp quỷ đi!” Huyết Hương trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không tiếp tục nói chuyện với hắn mà nhắm mắt lại, tập trung vào cảm nhận khí tức Huyết Lực trên những viên Đan Dược của mình.
Rất nhanh sau đó, nàng mở lấy đôi mắt tinh xảo của mình, chỉ tay về một phía nói “Ở bên đó!”
Dứt lời, thân ảnh nàng liền hóa thành một giọt máu lao về một phía, mà Trần An Vĩ cũng nhanh chóng đuổi theo.
…
Tại một góc nào đó của Đan Các…
“Chết tiệt!” Một hắc y nhân trà trộn vào đám người nhìn về phía chiếc cửa cách vị trí của mình một khoảng không xa.
Hắn vốn tới Đan Các này để tìm kiếm ít Đan Dược có khả năng trị thương, lúc này đang định trở về thì phát hiện Đan Các đang tổ chức rà soát nhẫn trữ vật cùng hành trang của khách quan ra vào Đan Các.
“Không lẽ bọn chúng phát hiện ra rồi?” Hắc y nhân nghiến răng nói. Bất chợt cảm nhận được điều gì, sắc mặt lập tức đại biến, nếu như ngươi có thể nhìn thấy gương mặt hắn bây giờ, sẽ thấy nó trắng bệch.
Bởi vì hắc y nhân cảm nhận được có hai cỗ khí tức mạnh mẽ đang tiến tới gần với một tốc độ không thể hình dung.
Đang muốn vận dụng thân pháp chạy đi thì bên tai đã vang lên tiếng nói trầm thấp của nam nhân “Chạy được sao?”
Ngay lập tức một cái quyền kình nồng đậm Băng Hỏa Nguyên Lực từ đâu lao tới đánh thẳng về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân sau phút bất ngờ đầu tiên, hắn liền lập tức kết ấn, từ trong cơ thể hắn từng luồng khí tức đen kịch phá thể mà ra. Nó nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể hắc y nhân, bao phủ tới đâu, phần cơ thể được nó bao phủ liền mờ mờ ảo ảo rất huyền diệu
Ngay khi cỗ khí tức đen kịch kia vừa bao phủ hoàn toàn cơ thể hắc y nhân thì quyền kình kia cũng vừa lúc đánh tới.
Oành!!!
Một tiếng nổ lớn diễn ra, khiến không gian bên trong Đan Các cũng phải vặn vẹo, khói bụi mịt mù. Động tĩnh quá lớn khiến tổ bảo an của Đan Các phải nhanh chóng tập trung tại hiện trường.
“Bắt được rồi sao?” Nhìn thấy vụ nổ phía trước, Huyết Hương vô thức hỏi, ánh mắt nhìn về phía nam nhân tràn đầy kinh hãi.
Nàng và hắn đang đi cùng nhau, thậm chí là nàng còn vượt trên cả một đoạn. Nào ngờ chỉ trong nháy mắt, hắn không những đuổi kịp nàng, mà còn đủ thời gian thi triển công kích nhắm vào hắc y nhân kia.
“Không dễ như vậy!” Trần An Vĩ lại là lắc đầu, bởi vì hắn cảm nhận được Băng Hỏa Luân Hồi Quyền của mình vừa đánh vào hư không.
“Tại sao lại nói vậy?” Huyết Hương thắc mắc hỏi, nàng rõ ràng nhìn thấy tên hắc y nhân kia chỉ kịp điều động Nguyên Lực bảo vệ cơ thể thôi mà.
“Nàng thử cảm nhận ấn kí của mình xem?” Trần An Vĩ không trả lời mà ngược lại, hắn nhìn nàng đề nghị.
Huyết Hương dù không hiểu hắn đang làm gì, bất quá cũng làm theo lời hắn. Nhắm lại đôi mắt đẹp, nàng tập trung cảm nhận khí tức của ấn kí Huyết Lực mà mình đã đặt lên đám Đan Dược.
“Không còn nữa!” Qua một lúc, nàng kinh ngạc phát hiện ra những ấn kí của mình vậy mà không còn trong phạm vị Đan Các nữa, hay nói cách khác là hắc y nhân kia đã không còn ở nơi này.
Mà đúng lúc này, đám khói bụi cuối cùng cũng tản đi hết, để lại một thân ảnh đen kịch nhìn qua như bị Hỏa Hệ Nguyên Lực thiêu đốt.
“Ám Hệ Nguyên Lực?” Trần An Vĩ nhìn thấy thân ảnh kia, ngay lập tức tiến lại gần, bất ngờ thốt lên.
Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp tu sĩ Ám Hệ, Vô Ảnh Vệ của Lục gia là một ví dụ. Nhưng điều hắn bất ngờ là, Ám Hệ Nguyên Lực của tên hắc y nhân kia vậy mà lại có thể khiến Vô Thượng rung động.
“Sẽ là Dị Ám hay Hỗn Độn Thuộc Tính đây?” Trần An Vĩ tự hỏi.
“Vị khách quan này, xin hãy bồi thường cho chúng ta!” Bất chợt lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói êm tai của nữ nhân, nhìn lên thì phát hiện đám người Đan Các đang nhìn mình với ánh mắt không mấy thân thiện.
Trần An Vĩ cười khan nhìn xung quanh, phát hiện vụ nổ do Băng Hỏa Luân Hồi Quyền va chạm với hắc y nhân kia vậy mà lớn tới mức tàn phá gần như tất cả quầy hàng cùng Linh Thảo gần đó.
Vô số quan khách, cùng chủ quầy nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện, cùng vẻ mặt vô cùng giận dữ. Mà đội bảo an Đan Các cũng không mấy dễ chịu nhìn hắn.
“Ta xin lỗi a!” Trần An Vĩ gãi gãi đầu nhìn đám người, đang định lấy ra Nguyên Thạch bồi thường thì…
“Không cần phải bồi thường!” Một thân ảnh nữ nhân ngự không bay xuống đứng bên cạnh hắn.
Mà khi nhìn thấy nữ nhân này, Trần An Vĩ lập tức hào hứng muốn lao vào ôm lấy thân thể mạn diệu của nàng nhưng lại bị ánh mắt trợn trừng của nàng khiến hắn lại ủ rũ trở lại.
“Nhưng mà…” Thị nữ nhìn nàng e dè nói.
“Ta nói hắn không cần phải bồi thường, bất quá đó là nếu như hắn có thể thực hiện được một yêu cầu của ta!” Á Huyền Ngân thản nhiên nói, ánh mắt nhìn hắn như trêu tức.
Trần An Vĩ bắt gặp biểu hiện của nàng, cũng không tức giận mà ngược lại hai mắt liền sáng lên nhìn nàng chằm chằm, nói “Nàng muốn ta làm gì cũng được!”
“Hừ!” Á Huyền Ngân hừ nhẹ một tiếng, nói “Hiện tại ngươi có thể luyện được Đan Dược cấp bậc nào?”
Trần An Vĩ nghe nàng hỏi thì ngẫm nghĩ một chút, rồi trả lời “Chắc là Thiên cấp Cực phẩm đi!”
Á Huyền Ngân nghe vậy gật đầu, nhưng trong lòng lại đang hú hồn, nếu lúc đó hắn nói đẳng cấp cao hơn, nàng sẽ lập tức hoài nghi rằng mình liệu có thể bằng hắn sao?
Thu lại suy nghĩ mông lung, nàng phất tay một cái, một cuộn giấy liền và một viên Đan Dược bay về phía hắn.
Nhìn viên Đan Dược cùng Đan Phương trong tay, Trần An Vĩ mộng bức nhìn nàng như muốn hỏi “Đây là cái gì?”
Không để hắn chờ lâu, đôi môi thơm liền hé mở, Á Huyền Ngân không nhanh không chậm nói “Đây là Đan Phương của Linh cấp Thượng phẩm – Phá Ấn Đan. Công dụng phá bỏ hoàn toàn Linh cấp Thượng phẩm Phong Ấn tồn tại trong người tu sĩ khi phục dụng.”
“Nếu ngươi có thể luyện chế ra nó, Đan Các sẽ xóa bỏ toàn bộ bồi thường hiện có, đồng thời Linh Thảo của Đan Các ngươi có thể toàn quyền sử dụng.”
Nói rồi nàng chỉ tay về phía viên Đan Dược kia, nói tiếp “Còn đây là Tôn cấp Hạ phẩm – Hộ Hồn Nguyên Hải Đan. Công dụng bảo vệ và củng cố Nguyên Hải Tâm, giúp cho người phục dụng không bị ảnh hưởng bởi Hồn Tu trong một khoảng thời gian đáng kể.”
“Cũng tương tự, nếu ngươi có thể luyện chế ra nó, không những ngươi có được lợi ích kể trên, mà ngươi cũng sẽ có được quyền hạn ra vào những khu vực cao cấp nhất trong Đan Các.”
Hít!
Lời nói vừa dứt, toàn trường liền hít một ngụm khí lạnh, sau lưng vô thức có mồ hôi tuôn ra. Lý do vì sao ư?
Bởi vì phần thưởng mà Á Huyền Ngân nói thực sự quá mức to lớn, được toàn quyền sử dụng Linh Thảo của Đan Các là khái niệm gì? Đó là tiền đấy!
Là tu sĩ, ai cũng biết Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư các loại chức nghiệp nói khó nghe là một cỗ máy đốt tiền. Không có Nguyên Thạch, làm sao ngươi có thể mua được nguyên liệu mà luyện đan, luyện khí.
Không có nguyên liệu, làm sao ngươi có thể tiếp tục thăng cấp? Chính vì vậy, ngay khi câu nói “toàn quyền sử dụng Linh Thảo của Đan Các” được thốt lên, không ít kẻ tâm cảnh yếu một chút đã phải bấu víu vào người bên cạnh vì không thể đứng vững.
Mà có được quyền hạn ra vào những khu vực cao cấp nhất trong Đan Các là thứ đồ gì nữa? Chính là ngươi sẽ có được quyền tự do ra vào ở những khu vực lưu trữ các loại Đan Phương cao cấp nhất tại mọi chi nhánh của Đan Các.
Nghe nói Đan Các còn lưu giữ không ít các loại Đan Dược đạt đến Viễn Siêu Thánh Cấp, thứ mà chỉ có thể được tìm thấy qua các bí cảnh lâu đời. Không chỉ vậy, ngươi còn có thể tiếp xúc với những loại cổ tịch lưu giữ đủ các loại kinh nghiệm quý báu của các bậc tiền bối trong lịch sử.
Nói chung, đã là Luyện Đan Sư, có được một trong hai thứ kể trên đã là một bước lên mây, càng không nói tên này vậy mà lại có thể có được cả hai thứ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái gì cũng có cái giá của nó, nghĩ tới việc một Luyện Đan Sư cấp bậc Đại Sư phải vượt cấp luyện chế Đan Dược cấp bậc Tôn cấp không phải chuyện dễ dàng gì.
Lại nói, Luyện Đan Sư cấp bậc Đại Sư là cách gọi khác của những Luyện Đan Sư luyện chế được Đan Dược cấp bậc Thiên cấp Cực phẩm trở xuống. Còn luyện chế được cả Tôn cấp Đan Dược, thì phải từ Tôn Sư cấp bậc trở lên.
Các chức nghiệp khác cũng tương tự.
Không để ý tới phản ứng của đám người, Á Huyền Ngân lại tiếp tục nói “Ngươi có thể chọn một trong hai, thời gian bắt đầu tùy ngươi, chỉ cần hoàn thành, mọi lợi ích sẽ là của ngươi!”
Trần An Vĩ nhìn nàng, trong lòng có chút cảm động, không biết vì sao nhưng hắn có thể cảm nhận được nữ nhân trước mặt này đang lo lắng cho hắn.
“Cảm ơn nàng!” Dịu dàng nhìn nàng, Trần An Vĩ truyền âm một tiếng.
Nghe câu nói của hắn, gương mặt của vị Phó Các Chủ Đan Các bỗng trở nên mất tự nhiên một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường vốn có. Nàng nhìn hắn nói “Mau chọn đi!”
Trần An Vĩ không chần chừ, hắn lập tức trả lại cuộn Đan Phương cho nàng, ánh mắt kiên định nói “Ta sẽ luyện Hộ Hồn Nguyên Hải Đan!”
“Tốt!” Á Huyền Ngân cũng không bất ngờ với sự lựa chọn của nam nhân, trong quá trình tiếp xúc với hắn, nàng cũng nhận ra nam nhân này là người có chí lớn, vì thế nên hắn chọn thử thách lớn hơn cũng là điều bình thường.
Mà cho dù hắn có chọn Linh cấp Thượng phẩm – Phá Ấn Đan thì cũng là điều bình thường, vì dù sao Luyện Đan Sư cấp bậc Đại Sư muốn luyện Tôn cấp Hạ phẩm Đan Dược là một chuyện gần như bất khả thi mà.
“Nếu ta luyện được, nàng phải đáp ứng ta một chuyện!” Trần An Vĩ nhân lúc nàng định rời đi, lén truyền âm vào tai nàng một câu.
“Hừ, làm được đi rồi tính tiếp!” Á Huyền Ngân gắt lên một tiếng nhìn hắn nói, hai bên gò má bất giác đỏ ửng, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu mất.
Nàng hiểu hắn đang muốn ám chỉ điều gì, cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện hoang đường kia là nàng chỉ muốn chui đầu xuống đất mà trốn thôi. Càng nghĩ tâm trạng nàng càng trở nên phức tạp. Không biết nên làm thế nào?
“Bỏ đi tới đâu hay tới đó vậy!” Nàng thầm nghĩ, rồi lại nhìn qua Huyết Hương nói “Tên trộm hiện tại đã trốn thoát, Đan Các sẽ tận lực giúp cô tìm lại số Đan Dược bị đánh cắp, đồng thời cho tên trộm một bài học xứng đáng.”
“Không cần đâu!” Huyết Hương ngược lại là lắc đầu “Chỉ là mấy viên Hồi Nguyên Đan mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Có thể thấy, dù có tuổi thơ bất hạnh nhưng trong thâm tâm của Huyết Hương lại tồn tại sự ấm áp không dễ tìm, nàng có thể sẵn sàng cho đi số Đan Dược bị đánh cắp kia mà không cần phải điều tra thân thế kẻ đã đánh cắp chúng.
Hành động của nàng khiến Trần An Vĩ và Á Huyền Ngân có chút bất ngờ. Bất quá đó là quyết định của nàng, hai người cũng không tiện ý kiến. Vì thế Á Huyền Ngân chỉ gật đầu rồi nhanh chóng cáo từ mà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Huyết Hương trong đầu không biết nảy sinh suy nghĩ gì, nhìn nam nhân bên cạnh hỏi “Ngươi và Phó Các Chủ Đan Các có quan hệ gì sao?”
Trần An Vĩ bất ngờ nhìn nàng, nhẹ giọng nói “Chuyện này kể ra cũng khá dài. Bất quá…”
--------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta: nguyenminhthanh787@gmail.com
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花