Chương 4: Đừng chọc ta

Thành Thần Phong, trên đường cái.

Thiếu niên chậm rãi cất bước, mỗi một bước bước ra, đều vô cùng kiên định.

Hắn nhìn qua thì tầm mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú, vẫn chưa hết vẻ ngây thơ, nhưng vẻ mặt lại toát ra nét kiên nghị.

Nhất là đôi mắt, cực kỳ đặc biệt, sâu như vực thẳm nhưng lại có ánh sáng của tinh tú, duệ sắc vô cùng, khiến cả người hắn lộ ra sự bá khí vô cùng mãnh liệt.

Hắn, chính là người chuẩn bị đi tới Lạc gia, Mục Thiên.

Hắn rất điệu thấp,nhưng vẫn bị người khác chú ý tới.

"Mau nhìn kìa, đó không phải là tiểu thiếu gia của Mục gia sao?"

"Ai, thật đúng là hắn. Bất quá bây giờ Mục gia không còn, hắn cũng không phải là thiếu gia nữa."

"Nghe nói trước kia hắn là đệ nhất thiên tài của thành Thần Phong, nhưng bây giờ nha, chắc chỉ có thể làm đệ nhất phế vật của thành Thần Phong.”

"Mục gia ba năm trước đây bị người ta diệt môn, tên oắt con này vậy mà có thể sống đến bây giờ, mạng nhỏ của hắn thật sự là vừa đê tiện vừa dai như gián.”

Châm chọc khiêu khích, hết sức chói tai.

Nét mặt Mục Thiên lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, kiên nghị vô cùng.

Ba năm trước đây, hắn là thiếu chủ Mục gia, đệ nhất thiên tài của thành Thần Phong, những người này đối với hắn kính sợ có thừa.

Mà bây giờ, cả nhà Mục gia bị diệt, hắn lại bị phế nguyên mạch, những người này liền nhục nhã hắn đủ kiểu.

Cái này chính là nhân tính, nhân tình.

Thói đời nóng lạnh, rét ấm tự biết.

Mục Thiên hiểu rất sâu, cũng rất đau!

Hắn không để ý đến những người này, sống lưng vẫn thẳng tắp, dáng đi trầm ổn đi về phía trước.

Đi về phía trước, mới có thể rời khỏi quá khứ, bước tới tương lai!

Sau một lát, đã tới ngoài cửa Lạc phủ.

Đá lớn hình sư tử trấn cửa, cửa lớn sơn đỏ, tấm biển Lạc phủ, đều không thay đổi chút nào.

Nhưng phần ấm áp lúc trước, sẽ không bao giờ có lại.

Nhìn Lạc phủ trước mắt, Mục Thiên thấy lạ lẫm, thậm chí là lạnh lẽo.

Lúc này, ngoài cửa Lạc phủ có hai tên hộ vệ đi tới, lập tức nhận ra Mục Thiên.

Mục Thiên khẽ ngẩng đầu , đồng dạng nhận ra hai người, Lạc Thành cùng Lạc Thuận.

Trước kia hắn thường xuyên đến Lạc phủ, cũng rất thân quen với hai người này, hơn nữa còn thưởng cho bọn hắn không ít thứ.

"Ôi, đây không phải là đại thiếu gia Mục gia sao?"

Lạc Thành đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Thiên, rất là lạnh lẽo cùng khinh miệt.

"Thật sự là Mục đại thiếu gia!"

Lạc Thuận hú lên quái dị, cười hắc hắc nói: "Bất quá bây giờ, phải gọi mục đại phế vật mới đúng."

Âm thanh chói tai rơi vào tai, Mục Thiên lại là mắt điếc tai ngơ.

"Ôi, còn bày đặt ra vẻ thiếu chủ nữa chứ."

Khóe miệng Lạc Thành co giật một thoáng, khinh bỉ nói: "Hai anh em chúng ta để ý ngươi, đó là coi trọng ngươi, được cho chút mặt mũi mà không cần, con mẹ ngươi."

"Tránh ra!"

Mục Thiên nhíu mày một cái, âm u mở miệng, giọng nói đầy băng lãnh.

Lạc Thành đầu tiên là sững sờ, lập tức cười lạnh nói: "Tên phế vật đáng chết, ngươi còn coi mình là thiếu gia sao? Muốn ăn đòn hả!"

Nói xong, hắn thậm chí còn tiến lên một bước, trực tiếp đánh về phía Mục Thiên.

Nhưng vào lúc này, Mục Thiên đột nhiên ngẩng đầu, mắt bắn ra hàn khí, một luồng hơi lạnh lạnh đến thấu xương đột nhiên lan rộng.

Lúc không thể nhịn thêm được, thì cũng không cần phải nhẫn nhịn!

Lúc Mục gia hưng thịnh, bọn hắn xem Mục Thiên là chủ, Mục gia vong bần, bọn hắn lập tức coi Mục Thiên là chó.

Hành vi ti tiện như thế, nên đánh!

Trong nháy mắt, Mục Thiên đưa tay ra, bấm tay thành trảo, trực tiếp khóa cổ tay Lạc Thành, bỗng nhiên dụng lực, chợt nghe tiếng xương gãy rắc rắc.

"A, tay của ta! Đau, đau chết. Buông tay, mau buông tay!"

Tay của Lạc Thành bị bẻ gãy, rú lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Hắn vạn lần không ngờ, lực lượng của Mục Thiên lại khủng bố như vậy.

"Rắc!"

Mục Thiên không có buông tay, ngược lại càng bẻ mạnh hơn, một tiếng gãy xương giòn tan vang lên, cánh tay của Lạc Thành bị chặt đứt.

"Mục thiếu gia, ta sai rồi ta sai rồi, cầu ngươi nhanh buông ra, đau chết mất."

Lạc Thành không thể chịu được đau, kêu khóc cầu xin tha thứ.

Mục Thiên vẫn như cũ không buông tay, lực bẻ trên tay ngày càng lớn, tay của Lạc Thành sắp gãy nát.

"Muốn chết!"

Ngay lúc này, Lạc Thuận gầm nhẹ một tiếng, đấm ra một quyền, nhắm ngay giữa mặt Mục Thiên.

"Ầm!"

Mặt Mục Thiên vẫn duy trì nét băng lãnh, không một chút sợ hãi, một tay khác nắm chưởng thành quyền, đấm thẳng ra,không gian lập tức vang lên một tiếng, tựa như kim loại đụng nhau.

Lạc Thuận bay rớt ra ngoài, lăn lộn mấy vòng rồi đập xuống đất, nôn như điên một ngụm máu tươi, co ro giống như chó chết, không bò dậy nổi.

Mà nắm đấm của hắn thì đã máu thịt be bét, thậm chí có thể thấy vết nứt từ xương trắng lòi ra.

Hai người đối quyền, vậy mà Mục Thiên đánh đến nứt cả xương tay của hắn!

Mục Thiên ra tay, sát phạt quả quyết, tàn nhẫn đến cực điểm!

Mà quan trọng nhất chính là lực lượng của hắn quá mạnh, nghiền ép cả hai người Lạc Thành Lạc Thuận.

"Mục, Mục thiếu gia, ta. . ."

Lạc Thành nhìn Mục Thiên, trên mặt liên tục cầu khẩn, khóc đều khóc không ra.

Nếu sớm biết Mục Thiên khủng bố như thế, cho hắn mượn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám khiêu khích.

Mục Thiên đột nhiên kéo một cái, ném cả người Lạc Thành đụng trúng người Lạc Thuận, lạnh lùng nói: "Đừng chọc ta!"

Hai người này ôm lấy nhau ở một góc, run lẩy bẩy, không dám nói tiếp nữa.

Lúc này, lông mày Mục Thiên hơi nhíu một thoáng, đột nhiên nhìn về phía bên trong Lạc phủ.

Chỗ ánh mắt hắn nhìn tới, có một người nam tử trung niên mặc áo trắng đang đứng thẳng người, nhìn qua có vẻ tao nhã nho nhã, nhưng đôi mắt lại thâm thúy như vực sâu.

Mục Thiên đã sớm phát giác được, có một đôi mắt vẫn đang ngó chừng hắn.

Từ khi sau khi nguyên mạch của hắn khôi phục, năng lực cảm nhận xung quanh so với trước kia thì mạnh hơn nhiều.

Tựa hồ Cửu U huyền châm không chỉ không ngừng giúp cho hắn khôi phục nguyên mạch mà còn khiến cho các năng lực khác của hắn mạnh hơn.

"Tên tiểu tử này, có chút ý tứ."

Khóe miệng Bạch y nam tử nhếch lên, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng thanh âm rất lớn, Mục Thiên nghe được rất rõ ràng.

Mục Thiên nhíu mày, cất bước tiến vào Lạc phủ, nam tử mặc áo trắng kia nhìn hắn rồi cười nhạt một tiếng, sau đó liền quay người rời đi.

Mục Thiên lơ đễnh, trực tiếp đi về hướng đại sảnh của Lạc Phủ.

Mấy tên gia đinh của Lạc phủ nhìn thấy Mục Thiên tới thì rất là kinh ngạc, nhịn không được xúm lại nghị luận khe khẽ.

"Không phải là nguyên mạch của hắn đã bị phế sao? Sao lại còn tới Lạc phủ của chúng ta? Hay là hắn còn chưa hết hi vọng với Đại tiểu thư ?”

"Chưa từ bỏ ý định thì có thể làm được gì? Nếu là hắn của lúc trước thì có lẽ còn có mấy phần cơ hội, thế nhưng hiện tại thì chỉ có thể là con cóc đang nằm mơ!"

"Hắc hắc, đoán chừng tên phế vật này còn không biết thân phận hiện tại của đại tiểu thư nhỉ !”

Mấy tên gia đinh nói xong, ánh mắt nhìn về Mục Thiên rất là xem thường.

Mặt Mục Thiên trầm như nước, không hề bận tâm.

Đối với Lạc Tử Vũ, hắn hiểu rõ vô cùng.

Mặc dù ba năm nay hắn chưa hề ra khỏi Mục phủ, nhưng hắn đã nghe chán sự tích về Lạc Tử Vũ qua lời kể của Lạc Hề.

Lạc Tử Vũ, đại tiểu thư Lạc gia, sáu tuổi tu võ, 14 tuổi đả thong chín đạo nguyên mạch trong cơ thể, trở thành thiên chi kiêu nữ số một của thành Phong Thần.

Hiện tại, Lạc Tử Vũ đã 21 tuổi, dung mạo Khuynh Thành, thiên phú trác tuyệt.

Quan trọng nhất là nàng đã gia nhập học viện Thương Long cách đây ba năm trước.

Học viện Thương Long, đệ nhất Võ viện của Tần quốc.

Thành Thần Phong tại lãnh thổ của Tần quốc chỉ được tính là tòa thành tam lưu, mấy chục năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người được gia nhập học viện Thương Long.

Lạc Tử Vũ tiến vào học viện Thương Long, tương đương với một tiền đồ tươi sáng hiện ra trước mặt nàng.

Chính vì nguyên nhân này mà Lạc gia tuyệt đối sẽ không cho phép Lạc Tử Vũ gả cho Mục Thiên, thậm chí không muốn để cho Lạc Tử Vũ cùng Mục Thiên có một chút quan hệ nào!

Kỳ thật, Mục Thiên cũng không muốn cưới Lạc Tử Vũ, nhưng đính hôn là do phụ thân hắn lúc còn sống quyết định, không thể tùy ý chà đạp.

Cho nên hôm nay hắn đến để chính thức từ hôn.

Mục Thiên tới bên ngoài đại sảnh, ở phía xa nhìn tới đại sảnh thì thấy hai bóng người đứng sóng vai.

Một người trong đó, dáng người khôi ngô, ngẩng đầu ưỡn ngực, chính là gia chủ của Lạc gia, Lạc Hùng Sơn.

Mà một người khác , đồng dạng không xa lạ gì, chính là tên Bạch y công tử nho nhã lúc trước!