Mục Thiên đứng ở bên ngoài đại sảnh Lạc gia,cũng không có vào luôn, mà đứng chờ ở đó.
Hắn đang đánh giá Lạc Hùng Sơn cùng nam tử áo trắng kia, trong lúc đó thì hai người đó cũng đang đánh giá hắn.
"Lạc gia chủ, ngươi cảm thấy kẻ này như thế nào?"
Trên đại sảnh, Bạch Trường Sinh mặc một bộ áo trắng, đứng ở xa nhìn vào Mục Thiên, có chút hứng thú hỏi thăm.
"Mục Thiên?"
Lạc Hùng Sơn sửng sốt một chút, lập tức cười một tiếng, nói: "Một con lươn nhỏ trong cống rãnh mà thôi, Bạch đại nhân vậy mà để ý đến hắn sao”
"Ồ?"
Khóe miệng Bạch Trường Sinh khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia thần sắc khác thường, cười nói: "Lạc gia chủ thấy hắn giống con lươn nhỏ, ta lại nhìn được hắn chính là Tiềm Long, chỉ đợi một buổi sáng thoát khỏi trốn ao tù, phát ra tiếng Long ngâm kinh thiên.”
"Cái này. . ."
Lạc Hùng Sơn ngạc nhiên sửng sốt, miệng há lớn, không biết nên nói cái gì.
Hắn vạn lần không ngờ, Bạch Trường Sinh đánh giá Mục Thiên cao đến thế.
Bạch Trường Sinh chính là người đến từ Thương Long học viện, thân phận thần bí, địa vị vô cùng cao.
Giờ hắn lại đánh giá Mục Thiên như thế, có thể xưng là kinh thế hãi tục!
“Được rồi, bỏ qua vấn đề này, Lạc gia chủ kêu hắn tới đây đi”
Bạch Trường Sinh mỉm cười, thản nhiên nói.
"Mục Thiên."
Lạc Hùng Sơn giờ mới kịp phản ứng, hô một tiếng.
Mục Thiên ngẩng đầu bước tới, thản nhiên đi vào đại sảnh.
"Mục Thiên hiền chất, từ khi Mục gia xảy ra chuyện, ba năm rồi cháu cũng không tới nơi này nhỉ."
Lạc Hùng Sơn liếc mắt nhìn Mục Thiên, ngồi xuống, trong tay bưng lên một ly trà, nhấpmột ngụm, nói: "Bá phụ mấy năm gần đây thực sự bận quá, luôn không có nổi chút thời gian qua Mục Phủ thăm cháu, cháu chắc là sẽ không trách tội bá phụ đúng không."
"Lạc gia chủ, ta tới để từ hôn."
Mục Thiên không hề bận tâm , chờ Lạc Hùng Sơn nói xong, lúc này mới từ tốn nói.
"Phốc!"
Lời còn chưa dứt, Lạc Hùng Sơn bất ngờ phun luôn ngụm trà vừa uống, phủi áo đứng lên thét to:
"Ngươi nói cái gì?"
Hắn cảm thấy như là nghe lầm, rất khó tin là Mục Thiên tới đây để từ hôn!
"Từ hôn!"
Nét mặt Mục Thiên bình thản, lấy trong tay áo ra một tờ giấy đính hôn, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Lạc Hùng Sơn, nói: "Đây là tờ giấy đính hôn mà năm đó phụ thân ta và Lạc gia chủ đã cùng nhau ký."
"Nếu Lạc gia chủ không có ý kiến, ta sẽ xé nát nó ngay tại chỗ."
"Từ nay về sau, ta và Lạc Tử Vũ sẽ không còn chút quan hệ nào.”
"Ngươi. . ."
Con ngươi của Lạc Hùng Sơn co vào, cả người như bị dại ra.
Ngay từ khoảnh khắc Lạc Tử Vũ tiến vào học viên Thương Long, trong lòng của hắn không có giây phút nào là không nghĩ đến chuyện hủy đi hôn ước mà năm đó đã ký.
Hiện tại, Mục Thiên lại tới để từ hôn, hắn bỗng cảm thấy có chút không chân thật.
Chẳng lẽ là liệt tổ liệt tông Lạc gia sống lại, chiếu cố hậu nhân sao?
Mà cũng cùng lúc này, Bạch Trường Sinh vốn đang âm thầm quan sát Mục Thiên, trong lòng chợt rung động không thôi.
Hắn phát giác được,trong mắt Mục Thiên ẩn chứa những tia sáng.
Mà tâm tính của Mục Thiên lại điềm tĩnh như núi!
Hắn không cách nào tưởng tượng ra một tên thiếu niên sao lại có tâm tính trầm ổn giống cao thủ như vậy.
Loại điềm tĩnh này hắn cũng từng thấy qua, nhưng những người đó là một số ít các lão quái vật mới có thể có, giờ phút này nó lại xuất hiện trên người một thiếu niên, khiến cho hắn cảm thấy khó tin.
Sau đó, trong lúc Lạc Hùng Sơn còn đang mừng rỡ chưa lấy lại được tinh thần thì Mục Thiên đã cầm tờ đính hôn trong tay xé nát.
"Mục Thiên, ngươi. . ."
Lạc Hùng Sơn nhìn những mảnh vụn trên đất, giống như vừa tỉnh cơn mơ, lúc nhìn Mục Thiên có cảm giác sờ sợ.
Trong suy nghĩ của hắn, Mục Thiên chắc chắn sẽ coi tờ giấy đính hôn này là một cây cỏ cứu mạng.
Nhưng Mục Thiên lại chẳng hề quan tâm, đem tờ giấy xé vụn thành từng mảnh, vứt đi như rác rưởi.
Giờ phút này, vốn Lạc Hùng Sơn phải rất cao hứng mới đúng, nhưng hắn chỉ cảm thấy như nuốt phải ruồi, nuốt không trôi nhả không ra, vô cùng khó chịu.
"Lạc gia chủ, hôm nay ta tới Lạc Phủ còn có chuyện thứ hai cần nói."
Ngay sau đó, Mục Thiên không để Lạc Hùng Sơn kịp phản ứng, nói luôn: "ta muốn Cầu hôn!"
Hai chữ Cầu Hôn, hắn nhấn giọng rất mạnh, lại hết sức kiên định.
"Cầu hôn?"
Ánh mắt Lạc Hùng Sơn run lên, cảm thấy vô cùng quái dị, ngụm trà vừa mới uống, chưa kịp nhấm nháp đã tuột thẳng vào họng.
Hai mắt hắn trừng một cái, gầm nhẹ nói:
"Mục Thiên, ngươi đang làm trò gì vậy? Vừa mới từ hôn, xong giờ lại cầu hôn, ngươi đang trêu đùa ta sao ?
"Lạc gia chủ, ta từ hôn là thật, cầu hôn cũng là thật. Người ta từ hôn chính là Lạc Tử Vũ, người ta cầu hôn là Lạc Hề."
Mục Thiên thấy Lạc Hùng Sơn nổi giận, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng, bình thản nói.
"Việc này...!"
Lạc Hùng Sơn lại một lần nữa bất ngờ, đôi mắt trợn thật lớn, tròng mắt đều muốn bay ra ngoài.
Mục Thiên vốn cũng không nói nhiều, những cứ hễ một lời hắn nói ra lại làm lão ta có cảm giác như lên thiên đường xuống địa ngục liên tục.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được Mục Thiên sẽ cầu hôn Lạc Hề.
Đầu tiên là từ hôn Lạc Tử Vũ, sau đó lại cầu hôn Lạc Hề, Mục Thiên bị điên rồi sao?
Tuy nói Lạc Tử Vũ và Lạc Hề đều là tiểu thư ở Lạc gia, nhưng địa vị hai bên như trời với vực.
Lạc Tử Vũ là trưởng nữ do chính thê sinh ra, mà Lạc Hề chỉ là một thứ nữ do nha hoàn sinh ra mà thôi.
Toàn bộ Lạc phủ, không ai coi Lạc Hề giống như tiểu thư, cùng lắm chỉ coi nàng là nha hoàn cấp cao một chút.
Càng quan trọng hơn là, Lạc Tử Vũ chính là thiên chi kiêu nữ, mà Lạc Hề chỉ là một nữ nhân ngu ngốc vô năng.
Một bên là phương hoàng trên trời, một bên là con chim sẻ đậu trên mái hiên, chỉ cần so sánh thoáng qua là biết ai hơn ai kém.
Nhưng Mục Thiên lại cứ là bỏ qua Phượng Hoàng, thích một con chim sẻ tầm thường.
Hành động kiểu đó, thì ai cũng sẽ cho rằng hắn là thằng ngu.
Nhưng Mục Thiên chẳng những muốn ngu, lại còn muốn điên cuồng một lần!
"Mục Thiên,ngươi thật sự muốn cầu hôn Lạc Hề?"
Sau một lát, Lạc Hùng Sơn thoáng bình tĩnh, vẻ mặt lại trở nên âm u, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, hắn cảm giác được Mục Thiên từ hôn Lạc Tử Vũ rồi đi cầu hôn Lạc Hề, rõ ràng là cố ý nhục nhã Lạc gia.
"Đây là lễ vật Cầu Hôn của ta.”
Ánh mắt Mục Thiên bình thản như nước, cầm một sắt quyển đặt ở trước mặt Lạc Hùng Sơn.
"Đây là. . ."
Lúc Lạc Hùng Sơn nhìn thấy sắt quyển, hai mắt run lên, nét tham lam vô cùng nóng bỏng hiện lên.
"Mục Phong Cửu Kiếm Quyết."
Mục Thiên vẫn bình thản như cũ, nói: "Lúc trước ngài quyết định thông gia với Mục gia, không phải là vì cái này sao.”
Mục Phong Cửu Kiếm Quyết chính là kiếm quyết tổ truyền của Mục gia, trong lòng của Mục Thiên, nó nặng như núi.
Nhưng Lạc Hề trong lòng hắn lại nặng như trời!
"Mục Phong Cửu Kiếm Quyết!"
Lạc Hùng Sơn run giọng mở miệng, khuôn mặt bởi vì tham lam mà trở nên vặn vẹo, hai tay không ngừng run rẩy, sau khi tiếp nhận kiếm quyết thì cẩn thận xem xét.
Kiếm quyết Hoàng giai cao đẳng, đây chính là chí bảo cả đời hắn đều chưa từng thấy.
"Lạc gia chủ, lời cầu hôn của ta, ngươi có đồng ý không?"
Một lát sau, Mục Thiên nhàn nhạt hỏi.
"Đồng ý, đồng ý."
Lạc Hùng Sơn lúc này mới kịp phản ứng, cẩn thận từng li từng tí thu hồi kiếm quyết, một mặt tươi cười gật đầu.
"Lạc gia chủ, sau đó nửa tháng, ta muốn ở lại trong Lạc phủ."
Mục Thiên nhìn Lạc Hùng Sơn, từ tốn nói.
"Được, được chứ.”
Lạc Hùng Sơn không kìm được sự vui sướng, thậm chí còn không có nghe rõ yều cầu của Mục Thiên thì đã gật đầu đồng ý.
Bạch Trường Sinh quan sát Mục Thiên, giống như đã phát hiện được điều gì đó.
Từ lúc Mục Thiên đi vào đại sảnh,mỗi một hành động, mỗi một lời nói đều rất rõ ràng, đâu vào đấy.
Nhưng mà phía sau một hành động quả quyết, thì đều có mục đích khác.
Bạch Trường Sinh ngửi được mùi máu tươi trên người Mục Thiên, theo suy đoán của hắn, Mục Thiên đã giết ai đó, sau đó tị nạn ở Lạc gia.
”Nếu đúng như ta dự đoán, kẻ này không chỉ có tâm tính sắt đá kiên nghị, tâm tư lại rất là kín đáo."
Trong lòng Bạch Trường Sinh âm thầm kinh ngạc khen ngợi, ánh mắt hơi nóng, rõ ràng đang mong đợi điều gì đấy.
“Bẩm báo gia chủ, có việc lớn xảy ra, điều này không tốt”
Bất chợt, ngoài đại sảnh có người chạy tới, một tên gia đinh hớt ha hớt hải chạy vào, thở hổn hển, nói đứt quãng.
"Xảy ra chuyện gì, vội vàng hấp tấp như thế còn ra thể thống gì nữa?"
Lạc Hùng Sơn hung hăng trừng mắt với gia đinh kia một cái, lạnh lùng quát lớn.
"Gia chủ, xảy ra chuyện lớn,người của Lương gia đã bao vây Lạc Phủ!"
Gia đinh kia cả người đầy mồ hôi, thở hổn hển nói ra.
"Cái gì?"
Hai mắt Lạc Hùng Sơn trừng một cái, hú lên quái dị, giọng nói sắc lạnh, thé lên vô cùng chói tai.